Quyển 3 - Chương 29
Nha Nha A Đại
30/06/2016
Hồng Tam Hỉ dẫn người đi qua cầu độc mộc không hề khó khăn, xông thẳng về phía khe núi. Hắn và mấy thuộc hạ
này đều là những người có khinh công tốt nhất trong quân Sóc, gạt cành
đạp lá, tung người bay lên, tốc độ tiến lên không biết nhanh hơn quân sĩ đau khổ qua sông dưới hạ nguồn bao nhiêu lần.
Núi sâu yên tĩnh, mấy người chạy vội không giấu hành tung, chim chóc kinh động tung cánh bay tứ tán.
Bất chấp rút dây động rừng, Hồng Tam Hỉ chỉ hận không thể lập tức chạy tới bộ lạc Sơn Dương giết chết Lâu Dự. Hắn rất có lòng tin, một bộ lạc Sơn Dương tầm thường cộng thêm một thế tử Lăng Nam vương trọng thương chưa lành thì có gì đáng ngại? Binh lực và sức chiến đấu của mình hơn xa đối phương, diệt Sơn Dương, giết Lâu Dự chỉ là vấn đề thời gian.
Tiến gấp trong thời gian uống hết một chén trà, mấy người đã xâm nhập rừng núi, xung quanh đều là cây cối rậm rạp, cao lớn um tùm, cành lá che trời, ngay cả ánh nắng cũng không chiếu vào được. Dưới chân giẫm lên cành khô lá mục và bùn đất, khắp nơi toàn mùi mục nát lạnh lẽo.
Đang tiến lên, đột nhiên trên đỉnh đầu có tiếng gió. Không biết động chạm đến cạm bẫy gì, một cây lang nha bổng to lớn mang tiếng gió vù vù như quả lắc đồng hồ nhanh chóng đập tới. Cây lang nha bổng đầy gai nhọn có thể đập bay một con lợn rừng. Đám người Hồng Tam Hỉ phản ứng cực nhanh, mặc dù lang nha bổng có khí thế rất mạnh nhưng chúng cũng không hoảng loạn, mũi chân khẽ điểm, mấy người như chim bay tứ tán, dễ dàng tránh được.
Sau khi đáp xuống đất, Hồng Tam Hỉ dùng đầu ngón tay nhặt mấy chiếc lá khô vương trên tay áo, khinh thường hừ một tiếng: "Mưu kế vặt vãnh, bàng môn tả đạo, người Sơn Dương quả nhiên ngu ngốc. Chỉ với mấy chiêu trò này mà đã dám chống lại Đại Sóc ta, đúng là đâm đầu vào chỗ chết".
Vừa dứt lời, đột nhiên dưới chân nhẹ bỗng, mặt đất dưới chân bất ngờ há miệng lộ ra một hố to đen ngòm sâu hoắm, chỉ có thể nhìn thấy những mũi nhọn bằng gậy tre vát chéo phủ kín đáy hố. Vừa rồi cây lang nha bổng đã thu hút toàn bộ sức chú ý, không ai ngờ lang nha bổng chẳng qua chỉ là thuật che mắt để phô trương thanh thế, nguy hiểm thật sự thực ra lại nằm dưới chân bọn chúng.
Chuyện này quá mức bất ngờ, mấy người đứng bên trên trở tay không kịp, cực kì hoảng sợ, thân hình nhanh chóng rơi xuống. May là Hồng Tam Hỉ công lực thâm hậu, trong nháy mắt, hắn đột nhiên rống to đề khí, mạnh mẽ lao về phía trước vài thước, tóm được một đám cỏ dại bên miệng hố, mượn lực nhảy lên được khỏi hố bẫy.
Có ba người đứng xa không bị ảnh hưởng, còn bốn thuộc hạ khác thì không được may mắn như vậy, thê thảm rơi xuống đáy hố, bị gậy tre vót nhọn đâm thành thịt xiên, thậm chí còn không kịp kêu thảm.
Tiếng cú kêu vang lên trong rừng. Ba thuộc hạ tránh thoát được kiếp nạn đang sợ hãi nhìn khắp nơi, đột nhiên từ cành cây trên đỉnh đầu rơi xuống mấy chiếc thòng lọng, một chiếc chụp vào cổ một người. Thòng lọng đột nhiên thích lại, người nọ bị kéo lên khỏi mặt đất, hai chân đạp mạnh, ra sức vùng vẫy, hai tay nắm chặt cổ muốn kéo chiếc thòng lọng này ra, lại phát hiện thòng lọng càng ngày càng thắt chặt. Hắn kêu tuyệt vọng, lại chỉ có thể phát ra tiếng òng ọc từ trong cổ họng.
Cuối cùng, rắc một tiếng, tiếng xương cổ gãy truyền vào tai làm người ta sợ hãi. Người nọ bị treo lơ lửng trên cao, mắt lồi ra, lưỡi thè ra, đầu gục xuống, không còn vùng vẫy nữa. Vừa rồi còn đang sống sờ sờ mà giờ đã bị bẻ gãy cổ.
Tiếng cười trầm trầm không biết từ nơi nào vang tới.
Ha ha... Ha ha...
Tiếng cười vang vọng trong rừng núi hoang vắng âm u làm mọi người không nhịn được nổi da gà.
Sắc mặt tái nhợt, Hồng Tam Hỉ cố gắng ổn định tâm tình, the thé kêu lên: "Ai? Ai đang giả thần giả quỷ? Đi ra!"
Thác Bạt Hồng Đạt vác hắc thiết đại đao từ sau thân cây chậm rãi vòng ra, cười nói: "Hố bẫy là dùng để bắt gấu chó, thòng lọng là dùng để bắt sói hoang. Thế nào? Cảm giác dễ chịu không?"
Thấy kẻ trêu chọc mình không ngờ lại chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, Hồng Tam Hỉ cực kì nổi giận, sắc mặt trở nên xanh tím, giọng nói trở nên sắc nhọn chói tai: "Thằng tiểu tạp chủng này dám trêu bản tổng quản, bản tổng quản phải chém ngươi thành ngàn mảnh".
Ba chữ tiểu tạp chủng lọt vào tai, lửa giận trong đôi mắt màu xanh nhạt của Thác Bạt Hồng Đạt bùng cháy hừng hực như đốt cháy thảo nguyên. Tổ tiên người Sơn Dương có huyết thống người man di, vì vậy mắt người Sơn Dương đều có màu xanh nhạt, mị hoặc yêu dị, bị người Trung nguyên coi là ngoại tộc. Người Sơn Dương hận nhất chính là bị gọi là tạp chủng. Hồng Tam Hỉ vốn chỉ chửi mắng bâng quơ, không ngờ lại tình cờ điểm trúng tử huyệt mà Thác Bạt Hồng Đạt kiêng kị nhất.
Thác Bạt Hồng Đạt giận dữ, không nói một lời, hắc thiết đại đao mang thế như phá núi chém thẳng tới mặt Hồng Tam Hỉ. Chiêu thức mặc dù đơn giản mộc mạc nhưng cậu ta trời sinh thần lực, hơn nữa bản thân hắc thiết đại đao cũng cực nặng. Chiêu này vừa ra đã như cuồng phong bão táp nổi lên, đao ý cuốn theo cành khô lá mục như sóng dữ vỗ bờ, thanh thế kinh người, không thể ngăn cản.
Hồng Tam Hỉ hừ lạnh một tiếng khinh miệt, nhanh chóng lui về sau hơn mười mét, lấy cung, đặt tên, kéo dây, bắn tên, động tác nhịp nhàng như mây trôi nước chảy. Một mũi tên rời cung gào thét bay tới, bắn về phía mặt Thác Bạt Hồng Đạt.
Cùng lúc đó, hai xạ thủ sống sót cũng bừng tỉnh, nhanh chóng đặt tên giương cung bắn ra hai mũi tên.
Ba mũi tên tạo thành hình tam giác, mang theo sát ý mãnh liệt từ ba hướng bắn về phía Thác Bạt Hồng Đạt.
Thác Bạt Hồng Đạt vung đao đón đỡ. Thanh đại đao nặng như vậy ở trong tay cậu ta lại nhẹ như không, chẳng khác gì đang cầm một thanh nhuyễn kiếm, múa thành vô số đao ảnh, ánh đao màu đen không hề có kẽ hở, lần lượt chém rơi cả ba mũi tên.
Đang định đuổi theo tên thái giám kia, đột nhiên Thác Bạt Hồng Đạt cảm thấy sát ý tới gần, lông măng trên cổ dựng đứng. Chỉ nghe thấy tiếng xé gió thê lương, ba mũi tên nối đuôi nhau bay tới, tốc độ nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã đến trước mặt.
Liên châu tiễn!
Hồng Tam Hỉ nhiều năm giữ chức Phó tổng quản Ưng Đình nước Sóc chính là nhờ có tài bắn cung xuất thần nhập hóa. Ba mũi tên liên châu này nối đuôi nhau, nhìn như bắn lần lượt từng mũi, nhưng thực ra lại được bắn ra đồng thời với khả năng khống chế sức mạnh ở cảnh giới cực cao phối hợp với những thay đổi cực nhỏ của đầu ngón tay.
Ba mũi tên cùng bắn lại bay ra có trước có sau, thể hiện đầy đủ sức khống chế siêu mạnh và cảm giác tay không gì sánh được của hắn.
Thác Bạt Hồng Đạt tiếp tục vung đao đón đỡ, nhưng chỉ kịp chém bay một mũi tên. Lúc cậu ta muốn thu đao về thì mũi tên thứ hai và thứ ba đã gần trong gang tấc, muốn tránh cũng không được, đành phải nhanh chóng lui lại. Thác Bạt Hồng Đạt thần lực kinh người nhưng khinh công lại rất tầm thường, tốc độ lui lại làm sao so được với tên bay? Đúng lúc hai mũi tên này sắp xuyên thủng đầu Thác Bạt Hồng Đạt, đột nhiên một tiếng hú lanh lảnh như vàng anh hót vang lên trong rừng. Một bóng dáng nhỏ nhắn nhảy tới, thân pháp như sao băng, chỉ chớp mắt đã đến bên cạnh Thác Bạt Hồng Đạt rồi giơ tay chém xuống. Một nhát đao nhanh như tia chớp chém rơi mũi tên thứ hai, cổ tay lập tức khẽ động, mũi đao hất lên với tốc độ cực nhanh gạt rơi mũi tên thứ ba.
Nói ra thì dài nhưng thực ra mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt. Thác Bạt Hồng Đạt chỉ cảm thấy bên cạnh có bóng người thấp thoáng, lạch cạch hai tiếng, hai mũi tên đoạt mạng đó đã bị người vừa đến chém rơi xuống đất.
Người nào lại có thể chém rơi hai mũi tên của ta? Đồng tử Hồng Tam Hỉ co lại. Vừa rồi tốc độ quá nhanh, với nhãn lực của hắn mà cũng không thấy rõ người đến là ai. Nhưng có thể chém rơi hai mũi tên của hắn trong nháy mắt, người đến chắc chắn phải là một đối thủ không tầm thường.
Không cần nghĩ ngợi, Hồng Tam Hỉ rút ra một mũi tên nữa, ngắm thẳng vào bóng người kia.
Loan Loan chém rơi hai mũi tên, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Trước đây Loan Loan cũng từng chém rơi mũi tên của Lâu Dự ở thao trường, nhưng lần đó là tương đối may mắn. Sau khi đánh nhau với Hoàng Hỏa Bằng, Loan Loan không ngừng nghiên cứu tìm hiểu đao pháp, công lực cũng tăng thêm một tầng, đao ý như nước chảy thành sông, thấm vào xương cốt, biến mỗi một hành động thành bản năng, tốc độ phản ứng lúc giao đấu với kẻ địch nhanh hơn trước đâu chỉ gấp đôi?
Nhưng nếu chỉ có thế thì vẫn còn xa mới đủ chém rơi liên châu tiễn của đệ nhất xạ thủ Ưng Đình. Nếu là lúc bình thường xảy ra tình hình như vừa rồi, muốn chém rơi hai mũi tên của Hồng Tam Hỉ gọn gàng sạch sẽ như thế, tỷ lệ thành công của Loan Loan sẽ thấp đến mức đáng thương.
Nhưng hôm nay thì khác.
Loan Loan cực kì tự tin, dũng khí tăng gấp bội, ra tay không chỉ nhanh mà còn chuẩn và kiên quyết, sức mạnh đầy tràn, đó là bởi vì hôm nay bên cạnh cô bé có một thần xạ thủ với xạ thuật không hề kém Hồng Tam Hỉ.
Mũi tên của Hồng Tam Hỉ vừa đặt lên cung, qua độ cong của cánh cung, phương hướng mũi tên nhắm tới và thủ pháp của Hồng Tam Hỉ, người này đã phán đoán được tốc độ và đường bay của ba mũi liên châu tiễn này.
Giống như trò chơi ném nhau các cậu bé vẫn thích chơi, một khi đã biết tốc độ và phương hướng hòn đá ném tới thì muốn tránh hay đỡ đều rất đơn giản, hết sức nhàn hạ.
Núi sâu yên tĩnh, mấy người chạy vội không giấu hành tung, chim chóc kinh động tung cánh bay tứ tán.
Bất chấp rút dây động rừng, Hồng Tam Hỉ chỉ hận không thể lập tức chạy tới bộ lạc Sơn Dương giết chết Lâu Dự. Hắn rất có lòng tin, một bộ lạc Sơn Dương tầm thường cộng thêm một thế tử Lăng Nam vương trọng thương chưa lành thì có gì đáng ngại? Binh lực và sức chiến đấu của mình hơn xa đối phương, diệt Sơn Dương, giết Lâu Dự chỉ là vấn đề thời gian.
Tiến gấp trong thời gian uống hết một chén trà, mấy người đã xâm nhập rừng núi, xung quanh đều là cây cối rậm rạp, cao lớn um tùm, cành lá che trời, ngay cả ánh nắng cũng không chiếu vào được. Dưới chân giẫm lên cành khô lá mục và bùn đất, khắp nơi toàn mùi mục nát lạnh lẽo.
Đang tiến lên, đột nhiên trên đỉnh đầu có tiếng gió. Không biết động chạm đến cạm bẫy gì, một cây lang nha bổng to lớn mang tiếng gió vù vù như quả lắc đồng hồ nhanh chóng đập tới. Cây lang nha bổng đầy gai nhọn có thể đập bay một con lợn rừng. Đám người Hồng Tam Hỉ phản ứng cực nhanh, mặc dù lang nha bổng có khí thế rất mạnh nhưng chúng cũng không hoảng loạn, mũi chân khẽ điểm, mấy người như chim bay tứ tán, dễ dàng tránh được.
Sau khi đáp xuống đất, Hồng Tam Hỉ dùng đầu ngón tay nhặt mấy chiếc lá khô vương trên tay áo, khinh thường hừ một tiếng: "Mưu kế vặt vãnh, bàng môn tả đạo, người Sơn Dương quả nhiên ngu ngốc. Chỉ với mấy chiêu trò này mà đã dám chống lại Đại Sóc ta, đúng là đâm đầu vào chỗ chết".
Vừa dứt lời, đột nhiên dưới chân nhẹ bỗng, mặt đất dưới chân bất ngờ há miệng lộ ra một hố to đen ngòm sâu hoắm, chỉ có thể nhìn thấy những mũi nhọn bằng gậy tre vát chéo phủ kín đáy hố. Vừa rồi cây lang nha bổng đã thu hút toàn bộ sức chú ý, không ai ngờ lang nha bổng chẳng qua chỉ là thuật che mắt để phô trương thanh thế, nguy hiểm thật sự thực ra lại nằm dưới chân bọn chúng.
Chuyện này quá mức bất ngờ, mấy người đứng bên trên trở tay không kịp, cực kì hoảng sợ, thân hình nhanh chóng rơi xuống. May là Hồng Tam Hỉ công lực thâm hậu, trong nháy mắt, hắn đột nhiên rống to đề khí, mạnh mẽ lao về phía trước vài thước, tóm được một đám cỏ dại bên miệng hố, mượn lực nhảy lên được khỏi hố bẫy.
Có ba người đứng xa không bị ảnh hưởng, còn bốn thuộc hạ khác thì không được may mắn như vậy, thê thảm rơi xuống đáy hố, bị gậy tre vót nhọn đâm thành thịt xiên, thậm chí còn không kịp kêu thảm.
Tiếng cú kêu vang lên trong rừng. Ba thuộc hạ tránh thoát được kiếp nạn đang sợ hãi nhìn khắp nơi, đột nhiên từ cành cây trên đỉnh đầu rơi xuống mấy chiếc thòng lọng, một chiếc chụp vào cổ một người. Thòng lọng đột nhiên thích lại, người nọ bị kéo lên khỏi mặt đất, hai chân đạp mạnh, ra sức vùng vẫy, hai tay nắm chặt cổ muốn kéo chiếc thòng lọng này ra, lại phát hiện thòng lọng càng ngày càng thắt chặt. Hắn kêu tuyệt vọng, lại chỉ có thể phát ra tiếng òng ọc từ trong cổ họng.
Cuối cùng, rắc một tiếng, tiếng xương cổ gãy truyền vào tai làm người ta sợ hãi. Người nọ bị treo lơ lửng trên cao, mắt lồi ra, lưỡi thè ra, đầu gục xuống, không còn vùng vẫy nữa. Vừa rồi còn đang sống sờ sờ mà giờ đã bị bẻ gãy cổ.
Tiếng cười trầm trầm không biết từ nơi nào vang tới.
Ha ha... Ha ha...
Tiếng cười vang vọng trong rừng núi hoang vắng âm u làm mọi người không nhịn được nổi da gà.
Sắc mặt tái nhợt, Hồng Tam Hỉ cố gắng ổn định tâm tình, the thé kêu lên: "Ai? Ai đang giả thần giả quỷ? Đi ra!"
Thác Bạt Hồng Đạt vác hắc thiết đại đao từ sau thân cây chậm rãi vòng ra, cười nói: "Hố bẫy là dùng để bắt gấu chó, thòng lọng là dùng để bắt sói hoang. Thế nào? Cảm giác dễ chịu không?"
Thấy kẻ trêu chọc mình không ngờ lại chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, Hồng Tam Hỉ cực kì nổi giận, sắc mặt trở nên xanh tím, giọng nói trở nên sắc nhọn chói tai: "Thằng tiểu tạp chủng này dám trêu bản tổng quản, bản tổng quản phải chém ngươi thành ngàn mảnh".
Ba chữ tiểu tạp chủng lọt vào tai, lửa giận trong đôi mắt màu xanh nhạt của Thác Bạt Hồng Đạt bùng cháy hừng hực như đốt cháy thảo nguyên. Tổ tiên người Sơn Dương có huyết thống người man di, vì vậy mắt người Sơn Dương đều có màu xanh nhạt, mị hoặc yêu dị, bị người Trung nguyên coi là ngoại tộc. Người Sơn Dương hận nhất chính là bị gọi là tạp chủng. Hồng Tam Hỉ vốn chỉ chửi mắng bâng quơ, không ngờ lại tình cờ điểm trúng tử huyệt mà Thác Bạt Hồng Đạt kiêng kị nhất.
Thác Bạt Hồng Đạt giận dữ, không nói một lời, hắc thiết đại đao mang thế như phá núi chém thẳng tới mặt Hồng Tam Hỉ. Chiêu thức mặc dù đơn giản mộc mạc nhưng cậu ta trời sinh thần lực, hơn nữa bản thân hắc thiết đại đao cũng cực nặng. Chiêu này vừa ra đã như cuồng phong bão táp nổi lên, đao ý cuốn theo cành khô lá mục như sóng dữ vỗ bờ, thanh thế kinh người, không thể ngăn cản.
Hồng Tam Hỉ hừ lạnh một tiếng khinh miệt, nhanh chóng lui về sau hơn mười mét, lấy cung, đặt tên, kéo dây, bắn tên, động tác nhịp nhàng như mây trôi nước chảy. Một mũi tên rời cung gào thét bay tới, bắn về phía mặt Thác Bạt Hồng Đạt.
Cùng lúc đó, hai xạ thủ sống sót cũng bừng tỉnh, nhanh chóng đặt tên giương cung bắn ra hai mũi tên.
Ba mũi tên tạo thành hình tam giác, mang theo sát ý mãnh liệt từ ba hướng bắn về phía Thác Bạt Hồng Đạt.
Thác Bạt Hồng Đạt vung đao đón đỡ. Thanh đại đao nặng như vậy ở trong tay cậu ta lại nhẹ như không, chẳng khác gì đang cầm một thanh nhuyễn kiếm, múa thành vô số đao ảnh, ánh đao màu đen không hề có kẽ hở, lần lượt chém rơi cả ba mũi tên.
Đang định đuổi theo tên thái giám kia, đột nhiên Thác Bạt Hồng Đạt cảm thấy sát ý tới gần, lông măng trên cổ dựng đứng. Chỉ nghe thấy tiếng xé gió thê lương, ba mũi tên nối đuôi nhau bay tới, tốc độ nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã đến trước mặt.
Liên châu tiễn!
Hồng Tam Hỉ nhiều năm giữ chức Phó tổng quản Ưng Đình nước Sóc chính là nhờ có tài bắn cung xuất thần nhập hóa. Ba mũi tên liên châu này nối đuôi nhau, nhìn như bắn lần lượt từng mũi, nhưng thực ra lại được bắn ra đồng thời với khả năng khống chế sức mạnh ở cảnh giới cực cao phối hợp với những thay đổi cực nhỏ của đầu ngón tay.
Ba mũi tên cùng bắn lại bay ra có trước có sau, thể hiện đầy đủ sức khống chế siêu mạnh và cảm giác tay không gì sánh được của hắn.
Thác Bạt Hồng Đạt tiếp tục vung đao đón đỡ, nhưng chỉ kịp chém bay một mũi tên. Lúc cậu ta muốn thu đao về thì mũi tên thứ hai và thứ ba đã gần trong gang tấc, muốn tránh cũng không được, đành phải nhanh chóng lui lại. Thác Bạt Hồng Đạt thần lực kinh người nhưng khinh công lại rất tầm thường, tốc độ lui lại làm sao so được với tên bay? Đúng lúc hai mũi tên này sắp xuyên thủng đầu Thác Bạt Hồng Đạt, đột nhiên một tiếng hú lanh lảnh như vàng anh hót vang lên trong rừng. Một bóng dáng nhỏ nhắn nhảy tới, thân pháp như sao băng, chỉ chớp mắt đã đến bên cạnh Thác Bạt Hồng Đạt rồi giơ tay chém xuống. Một nhát đao nhanh như tia chớp chém rơi mũi tên thứ hai, cổ tay lập tức khẽ động, mũi đao hất lên với tốc độ cực nhanh gạt rơi mũi tên thứ ba.
Nói ra thì dài nhưng thực ra mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt. Thác Bạt Hồng Đạt chỉ cảm thấy bên cạnh có bóng người thấp thoáng, lạch cạch hai tiếng, hai mũi tên đoạt mạng đó đã bị người vừa đến chém rơi xuống đất.
Người nào lại có thể chém rơi hai mũi tên của ta? Đồng tử Hồng Tam Hỉ co lại. Vừa rồi tốc độ quá nhanh, với nhãn lực của hắn mà cũng không thấy rõ người đến là ai. Nhưng có thể chém rơi hai mũi tên của hắn trong nháy mắt, người đến chắc chắn phải là một đối thủ không tầm thường.
Không cần nghĩ ngợi, Hồng Tam Hỉ rút ra một mũi tên nữa, ngắm thẳng vào bóng người kia.
Loan Loan chém rơi hai mũi tên, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Trước đây Loan Loan cũng từng chém rơi mũi tên của Lâu Dự ở thao trường, nhưng lần đó là tương đối may mắn. Sau khi đánh nhau với Hoàng Hỏa Bằng, Loan Loan không ngừng nghiên cứu tìm hiểu đao pháp, công lực cũng tăng thêm một tầng, đao ý như nước chảy thành sông, thấm vào xương cốt, biến mỗi một hành động thành bản năng, tốc độ phản ứng lúc giao đấu với kẻ địch nhanh hơn trước đâu chỉ gấp đôi?
Nhưng nếu chỉ có thế thì vẫn còn xa mới đủ chém rơi liên châu tiễn của đệ nhất xạ thủ Ưng Đình. Nếu là lúc bình thường xảy ra tình hình như vừa rồi, muốn chém rơi hai mũi tên của Hồng Tam Hỉ gọn gàng sạch sẽ như thế, tỷ lệ thành công của Loan Loan sẽ thấp đến mức đáng thương.
Nhưng hôm nay thì khác.
Loan Loan cực kì tự tin, dũng khí tăng gấp bội, ra tay không chỉ nhanh mà còn chuẩn và kiên quyết, sức mạnh đầy tràn, đó là bởi vì hôm nay bên cạnh cô bé có một thần xạ thủ với xạ thuật không hề kém Hồng Tam Hỉ.
Mũi tên của Hồng Tam Hỉ vừa đặt lên cung, qua độ cong của cánh cung, phương hướng mũi tên nhắm tới và thủ pháp của Hồng Tam Hỉ, người này đã phán đoán được tốc độ và đường bay của ba mũi liên châu tiễn này.
Giống như trò chơi ném nhau các cậu bé vẫn thích chơi, một khi đã biết tốc độ và phương hướng hòn đá ném tới thì muốn tránh hay đỡ đều rất đơn giản, hết sức nhàn hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.