Trang Trại Tiên Gia Của Tôi Chinh Phục Thế Giới
Chương 14:
Long Cửu Nguyệt
06/11/2024
Nhìn thấy con gái đột ngột biến mất trước mắt, mẹ cô hoảng hốt kêu lên:
“Vân Vân, Vân Vân, con ở đâu?”
Phương Vân gỡ bùa tàng hình xuống, mỉm cười tinh nghịch:
“Mẹ, con dán bùa tàng hình đấy, mẹ có nhìn thấy con không?”
Mẹ cô vỗ nhẹ vào ngực, trách yêu:
“Con bé này, dán bùa tàng hình sao không nói trước, làm mẹ sợ chết khiếp.”
Phương Vân vội vã làm nũng:
“Mẹ, con xin lỗi mà, con không cố ý dọa mẹ đâu.”
Bà nhẹ nhàng cóc đầu cô:
“Con bé này, ngày càng nghịch ngợm…”
Phương Vân cười hì hì, sau đó nói:
“Mẹ, mẹ mau tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện nhé! Đừng lo, con sẽ luôn tàng hình theo sau mẹ, con tàng hình đây!”
Mẹ cô lắc đầu bất lực:
“Được rồi, con tàng hình đi!”
Trước khi tàng hình, Phương Vân cũng thu dọn tấm ga giường dơ bẩn:
“Mẹ, mình trả tiền cho bệnh viện rồi vứt tấm ga này đi nhé.”
Nhìn tấm ga giường đen kịt, mẹ cô đành gật đầu:
“Được rồi, mẹ sẽ làm. Giờ mẹ đi gặp bác sĩ nhé.”
Phương Vân cười tươi tắn:
“Cảm ơn mẹ nhé.”
“Con bé này…”
Con gái mình, bà chỉ có thể cưng chiều.
Mẹ Phương Vân xuống tầng, ném ga giường vào thùng rác rồi đi đến văn phòng bác sĩ chính – bác sĩ Trần Lôi.
Bà không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:
“Bác sĩ Trần, xin lỗi, sư phụ của con gái tôi, Phương Vân, đã đón con bé đi rồi. Giờ tôi muốn làm thủ tục xuất viện, nhờ bác sĩ ký tên giúp.”
Đúng như dự đoán, bác sĩ Trần tỏ vẻ bất mãn:
“Bà nói sao? Sư phụ của Phương Vân đón cô ấy đi? Đón từ khi nào? Sao không báo với chúng tôi? Nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Mẹ Phương Vân nhanh chóng nói:
“Bác sĩ Trần, xin đừng lo. Đây là quyết định của gia đình chúng tôi, nếu có chuyện gì cũng sẽ không liên quan đến bệnh viện. Xin cứ yên tâm.”
Bác sĩ Trần nhìn bà, nghiêm khắc nói:
“Bác gái, thương tích của Phương Vân nghiêm trọng như vậy, sao mọi người có thể để ai đó đón cô ấy đi chứ?”
Bà kiên nhẫn giải thích:
“Bác sĩ Trần, sư phụ của con tôi không phải người thường, người đó nói có thể chữa khỏi cho con gái tôi, nhất định sẽ làm được. Xin đừng nói gì thêm, chỉ giúp chúng tôi làm thủ tục xuất viện là được, cảm ơn nhiều.”
Bác sĩ Trần thấy bà nhất quyết đòi xuất viện, đành thở dài.
Bệnh nhân đã không còn, họ cũng không biết phải làm sao.
Cuối cùng, bác sĩ Trần ký tên, đồng thời ghi rõ lý do xuất viện của Phương Vân trên hồ sơ và yêu cầu bà ký tên để phòng ngừa sau này khi bị điều tra, ông sẽ có chứng cứ giải thích rõ ràng.
Ông còn nhắc nhở:
“Bác gái, phía cảnh sát, gia đình phải tự giải quyết nhé!”
“Vân Vân, Vân Vân, con ở đâu?”
Phương Vân gỡ bùa tàng hình xuống, mỉm cười tinh nghịch:
“Mẹ, con dán bùa tàng hình đấy, mẹ có nhìn thấy con không?”
Mẹ cô vỗ nhẹ vào ngực, trách yêu:
“Con bé này, dán bùa tàng hình sao không nói trước, làm mẹ sợ chết khiếp.”
Phương Vân vội vã làm nũng:
“Mẹ, con xin lỗi mà, con không cố ý dọa mẹ đâu.”
Bà nhẹ nhàng cóc đầu cô:
“Con bé này, ngày càng nghịch ngợm…”
Phương Vân cười hì hì, sau đó nói:
“Mẹ, mẹ mau tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện nhé! Đừng lo, con sẽ luôn tàng hình theo sau mẹ, con tàng hình đây!”
Mẹ cô lắc đầu bất lực:
“Được rồi, con tàng hình đi!”
Trước khi tàng hình, Phương Vân cũng thu dọn tấm ga giường dơ bẩn:
“Mẹ, mình trả tiền cho bệnh viện rồi vứt tấm ga này đi nhé.”
Nhìn tấm ga giường đen kịt, mẹ cô đành gật đầu:
“Được rồi, mẹ sẽ làm. Giờ mẹ đi gặp bác sĩ nhé.”
Phương Vân cười tươi tắn:
“Cảm ơn mẹ nhé.”
“Con bé này…”
Con gái mình, bà chỉ có thể cưng chiều.
Mẹ Phương Vân xuống tầng, ném ga giường vào thùng rác rồi đi đến văn phòng bác sĩ chính – bác sĩ Trần Lôi.
Bà không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:
“Bác sĩ Trần, xin lỗi, sư phụ của con gái tôi, Phương Vân, đã đón con bé đi rồi. Giờ tôi muốn làm thủ tục xuất viện, nhờ bác sĩ ký tên giúp.”
Đúng như dự đoán, bác sĩ Trần tỏ vẻ bất mãn:
“Bà nói sao? Sư phụ của Phương Vân đón cô ấy đi? Đón từ khi nào? Sao không báo với chúng tôi? Nếu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Mẹ Phương Vân nhanh chóng nói:
“Bác sĩ Trần, xin đừng lo. Đây là quyết định của gia đình chúng tôi, nếu có chuyện gì cũng sẽ không liên quan đến bệnh viện. Xin cứ yên tâm.”
Bác sĩ Trần nhìn bà, nghiêm khắc nói:
“Bác gái, thương tích của Phương Vân nghiêm trọng như vậy, sao mọi người có thể để ai đó đón cô ấy đi chứ?”
Bà kiên nhẫn giải thích:
“Bác sĩ Trần, sư phụ của con tôi không phải người thường, người đó nói có thể chữa khỏi cho con gái tôi, nhất định sẽ làm được. Xin đừng nói gì thêm, chỉ giúp chúng tôi làm thủ tục xuất viện là được, cảm ơn nhiều.”
Bác sĩ Trần thấy bà nhất quyết đòi xuất viện, đành thở dài.
Bệnh nhân đã không còn, họ cũng không biết phải làm sao.
Cuối cùng, bác sĩ Trần ký tên, đồng thời ghi rõ lý do xuất viện của Phương Vân trên hồ sơ và yêu cầu bà ký tên để phòng ngừa sau này khi bị điều tra, ông sẽ có chứng cứ giải thích rõ ràng.
Ông còn nhắc nhở:
“Bác gái, phía cảnh sát, gia đình phải tự giải quyết nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.