Chương 4: Ngã bệnh
Đảo Địch
20/07/2020
Edit: Hàn thái tử
Beta: Pi sà Thần
Mùi khói dầu mỡ rán cá thoang thoảng trong ngõ, nhao nhao ầm ĩ, càng vào bên trong lại càng yên tĩnh —— năm, sáu thanh niên vạm vỡ hung dữ, nhìn có vẻ không phải người lương thiện chặn ở ngoài cửa chính nhà Hoàng Anh, khí thế không giống người bình thường.
Hàng xóm đẩy cửa sổ nhìn xung quanh, xì xào bàn tán.
Tiền Thừa dặn Hoàng Anh ở dưới lầu chăm sóc mẹ, gọi ba người lên tầng với anh ta. Anh dửng dưng ngồi xuống một bên bàn ăn, nhấc nửa cái mông lên tìm điếu thuốc, miệng nói qua, “Cho vay cũng được, đưa đồ đặt cọc đi.”
Anh cúi đầu ngậm một điếu thuốc, trong lúc nói chuyện lại đưa đầu lọc xuống dưới vẫy một cái, “Hóa đơn nói miệng, sau đó các người trở mặt quỵt nợ thì tính sao hả?”
Giờ khắc này, vẻ mặt của bà nội và Hoàng Thông đều rất khó coi, để kẻ dưới cướp uy phong ngay trước mặt, nhìn mà khó xử.
Chính lúc bọn họ cho rằng có lẽ Tiền Thừa đã đột tử ở đầu đường xó chợ thì anh ta lại đột ngột trở lại. Gần một năm không gặp mặt, lo là bản tính tên đó khó có thể chế ngự, mãi đến khi nghe nói anh ta đã đi làm ở một phòng trà… Một tên ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp thì làm được cái gì? Chính là đi làm nhân viên phục vụ bưng trà dâng nước, tính khí cũng có khi đã bị mài giũa hết, không cần phải lo anh ta đến đây ăn vạ quấy rầy đòi hỏi.
Ai ngờ một căn phòng nhỏ trong chớp mắt lại nhét được mấy tên thanh niên cường tráng, khoanh tay, hút thuốc, đều là tới cùng với Tiền Thừa, chặn lối đi của bọn họ. Bây giờ ngồi cũng không được, đi cũng không xong.
Hoàng Anh ngồi không yên, thong thả đi lên tầng.
Trong phòng có không ít hơn hai cái chân, cô đứng ở cầu thang, nghe Tiền Thừa nói, “Không phải còn có nhà sao? Các người chuyển bất động sản sang tên mẹ tôi, sau này một tay trả tiền lại, một tay giao nhà.”
“Không thể nào!” Bà cụ lập tức từ chối đáp, “Nhà là của cậu mày, sao có thể để cho mày được?!”
“Tiền đó cũng là của mẹ tôi, sao phải cho mấy người chứ?” Tiền Thừa lấy điếu thuốc xuống, gẩy tàn thuốc vào cốc Hoàng Anh đang uống nước, “Chỉ một câu thôi, muốn lấy tiền thì ghi giấy nợ, ấn vân tay, đặt cọc căn nhà, nếu không đủ ba thứ này thì một xu cũng không cho.”
Hoàng Thông không muốn bị mất mặt, cố chấp chống đỡ, uy hiếp đáp, “Bà nội và cậu lên trên nhà ngồi có một lát mà mày phải huy động nhân lực nhiều thế à? Bà nội lớn tuổi, nếu xảy ra chuyện không may gì, mày không sợ cảnh sát mời mày uống trà à?”
Tiền Thừa lưu manh lại càng thêm lưu manh cười nói, “Không cần mời uống trà, cứ dán luôn ảnh tôi lên tường (ý nói dán ảnh truy nã) cũng được, coi như là ghi danh bảng vàng!”
Ba thanh niên khác trong phòng nghe thế cũng nở nụ cười.
Mặt bà nội lúc đỏ lúc trắng, giận cá chém thớt ném vỡ cái bát đựng vỏ hoa quả, nhanh chóng đỡ Hoàng Thông đứng dậy rồi đi, lúc bước xuống cầu thang còn chửi bới mắng nhiếc, “Thằng ranh kia, sao không chết ở ngoài luôn đi hả!”
Tiền Thừa nghiến răng, chạy theo quát to, “Khi nào thì trả 6 ngàn đồng nợ mẹ tôi? Không trả lời coi chừng tôi gọi anh em tới cửa giục bây giờ!”
Bác gái liếc hắn một cái, thờ ơ nói một câu với hai người đang nhanh chóng rời đi, “Trời tối rồi, mẹ nhìn đường cho kỹ.”
Hoàng Anh phì một tiếng trộm bật cười.
Tiền Thừa vò vò đầu con người đang cười đến hai mắt cong cong, nhanh chân bước trước một bước đưa các anh em ra khỏi ngõ đến ngã tư, vừa ra khỏi cửa thì hàng xóm láng giềng đồng loạt đóng cửa sổ.
Một cái quần rách không biết là của ai treo bên trong ngõ hẻm chật hẹp, trên tường từng gian cửa sổ mở đèn sáng rực đan lồng vào nhau để lại vệt sáng trên mặt đất, từ phía xa xa, anh trông thấy một chiếc xe tư gia dừng ở ngã tư, còn xuất hiện một bóng người cực kỳ quen thuộc.
“Trần tiên sinh?” Tiền Thừa hơi ngờ ngợ mở miệng.
Trần Tông Nguyệt chỉ chờ anh đến trước mắt, gật gật đầu hỏi, “Giải quyết rồi?”
Tiền Thừa thả lỏng, “Không có gì phiền hà, doạ một tí là họ đi ngay.”
Đột nhiên anh lại có cảm giác ngờ vực, “Chú, anh đặc biệt đến đây là để hỏi chuyện này?”
Anh ta không gặp ảo giác, đúng là Trần Tông Nguyệt ngừng lại một lúc, mới nói, “Ngày mai khách sạn Vạn Hào khai trương, mày đi giúp anh một chuyến, ăn mặc chỉnh tề, không đi muộn.”
Anh vỗ vỗ vai Tiền Thừa, rồi nghiêng người ngồi vào xe, đèn sau xe chớp một cái. Không biết nhà ai giết gà mà lông chất đống cạnh lề đường, bay tung lên từ dưới bánh xe.
Trên đường đi về, Tiền Thừa nghiến răng ken két cũng nghĩ không ra, nếu chỉ là nói với anh chuyện này thì tìm bừa một người nào đó nhắn cũng được, không đáng phải nói trực tiếp với anh ta. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy Trần tiên sinh hơi bị chuyện bé xé ra to, không đúng, phải là hơi kì lạ, cũng không đúng… Anh gãi gãi sau gáy, lười nghĩ tiếp.
Hoàng Anh khoanh tay chờ trước cửa đã lâu, thỉnh thoảng lại phẩy tay đuổi đám muỗi vo ve lượn bên tai, trước khi cô trở nên thiếu kiên nhẫn thì Tiền Thừa trở về, lông mày cô nhướng lên, đứng thẳng người.
Sau khi bước vào cửa, Hoàng Anh theo sau anh đánh trống lảng tới lui nửa ngày, lúc ngồi xuống dọn bát đũa chuẩn bị ăn cơm mới chịu hỏi câu then chốt, “Con bé bên cạnh Trần tiên sinh lúc tối, sao trước giờ chưa từng gặp?”
Sau một thoáng Tiền Thừa mới kịp đáp, “Lý Giai Hoàn đó.” Anh đáp hoàn toàn không giống đang nói đùa, “Hôm nay nó mới tới đây, là con dâu của của chú.”
Anh nói xong mới nhớ ra là chưa rửa tay, lập tức đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, để lại Hoàng Anh ngạc nhiên đến cực độ.
Rốt cuộc là do phát âm của Tiền Thừa có vấn đề, nói cô dâu thành con dâu, hay là đúng là vợ của con anh thật? Anh mà lại có con sao? Anh đã kết hôn rồi?
Đêm khuya vắng người, Hoàng Anh bị mấy chuyện này quấy nhiễu lăn qua lộn lại trên giường, suốt cả đêm không ngủ được, cuối cùng quyết định xuống giường rót nước uống.
Rón rén mò vào nhà bếp, bật đèn lên phát hiện bên trong cốc nước có tàn thuốc, cô suýt nữa là kêu thành tiếng, quay đầu lại lườm ngoắt cái tên đang ngủ say ngáy khò khò một cái.
Rửa cái cốc sạch sẽ, cô chạy bịch bịch bịch đến bên cạnh cái giường xếp của Tiền Thừa, đạp lên bụng anh một phát. Anh ta nhắm hai mắt đau đớn gào to, “Mưu sát anh ruột mày…”
Ngày tiếp theo, trời mưa rào.
Còn bước nữa là nhảy tới trà lâu, tay cầm ô của Hoàng Anh run lên, hắt hơi một cái, theo thói quen lẩm bẩm một câu sức khoẻ.
Lúc vòng qua hồ cá giữa sảnh lớn, cô không khỏi ló đầu quét mắt quan sát một lượt, không thu hoạch được gì.
Hoàng Anh hiểu được quy tắc cơ bản, dù người có ở đây hay không, đều phải hỏi trước một tiếng, “Trần tiên sinh có ở đây không?”
Mây đen làm nặng nề cả buổi chiều, anh ngồi hút thuốc trước cửa sổ, mặt nhìn ra ngoài cửa, mây trôi lững lờ.
Cô cẩn thận từng li từng tí một bước lên bậc thang bằng gỗ, nhưng cuối cùng vẫn phát ra vài tiếng kẽo kẹt.
Chờ đến khi Trần Tông Nguyệt nhận ra có người tới gần quay đầu lại, cô đã tới gần cách anh chỉ một sải tay. Áo đầm mỏng, màu nhục quế dán vào da tạo nên một lớp màu ngượng ngùng mờ ám, trên váy có in nhánh hoa đào.
Dường như cô có đủ kiểu đủ loại, váy mặc không hết, bất cứ lúc nào cũng giống như sắp nhảy một điệu tango, mặc cho thời tiết có ra làm sao.
Chẳng qua trong lúc khói mờ lượn lờ trước mắt, tay của anh, đáng lẽ phải dắt cô, hoặc là đặt bên hông cô, còn mông cô, đáng lẽ phải ngồi trên đùi anh.
Nhưng anh lại cúi người dập thuốc lá, cô ngồi đối diện.
Trước chân Trần Tông Nguyệt là chiếc bàn nhỏ có để mấy tờ báo, giấy bưu điện mỏng, tất cả đều là tiếng Anh, mùi thuốc lá nồng nặc khuếch tán trong không khí.
“Tiền Thừa đã đi từ sáng sớm, bảo em đến cảm ơn anh.”
Anh hỏi ngược lại, “Sao lại cảm ơn anh?”
Cô thoáng chốc nghẹn lại, không trả lời được, riêng có đôi mắt trong trẻo tựa sắc trời là nhìn anh đầy kinh ngạc. Đầu tóc anh cắt ngắn gọn gàng, trán rộng, sống mũi cao thẳng, quần áo luôn luôn sạch sẽ gọn gàng.
Hoàng Anh rõ ràng là rất biết cách làm các trưởng bối vui vẻ, nhưng ở trước mặt anh lại không tự chủ được mà căng thẳng, lúc phát huy lúc không.
Trần Tông Nguyệt nở nụ cười, chủ động cứu vãn tình hình, “Có muốn ăn chè đậu xanh không?”
Hoàng Anh vội vã gật đầu.
Chiếc khay ăn cổ điển lướt qua từ chỗ cầu thang lọt ánh sáng, quay về khúc ngoặt, bưng một bát chè đậu xanh rong biển [1], im lặng rời khỏi sàn diễn.
[1] Chè đậu xanh rong biển:
Bàn trà thấp, Hoàng Anh hạ thấp eo mới với tới được, đầu ngón tay chạm vào thành chén lạnh lẽo, tất nhiên là cảm thấy hơi lạnh.
Trong một khắc cô cúi người đó, Trần Tông Nguyệt theo bản năng muốn nói cái gì đó, rồi lại lập tức im lặng, tay anh đặt một bên, xoa xoa thái dương.
Sắc trời âm u, mái đầu cô như một đoá hoa linh lan rũ xuống trong sương sớm, không có ánh nắng hạ trên làn da trắng như tuyết của cô, xương quai xanh hơi nhô lên lộ ra vệt hõm [2], còn khe ngực trong cổ áo thì phập phồng lên xuống theo nhịp cô thở, anh đang nghĩ xem có nên nhắc nhở cô không.
[2] Nguyên gốc là của từ “vệt hõm” là “eo biển của Almásy” (艾玛殊海峡), xuất phát từ bộ tiểu thuyết được chuyển thể thành phim nổi tiếng “Bệnh nhân người Anh” (The English Patient) của Michael Ondaatje. Trong nguyên tác, Almásy gọi vệt hõm trên xương quai xanh của Katherine, người mình yêu là “eo biển của Almásy”.
Bỗng nhiên anh quên mất nhánh hoa thêu trên váy cô là hoa gì, anh cần phải nghĩ một lát, suy nghĩ cho kỹ một lát.
Hoàng Anh chỉ nếm thử một thìa chè đậu xanh, thực sự không nuốt nổi, gập cánh tay nhỏ gối trên đùi mình, chậm rãi khuấy thìa, “Tiền Thừa nói…” Cô ngước mắt nhìn Trần Tông Nguyệt, “Anh có con à?”
Anh nghiêm túc cẩn thận đáp, “Con trai của anh không cách em nhiều tuổi đâu.”
May là cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, không đến nỗi kinh ngạc quá mức, nhưng vừa bật ra một chữ “anh” lại lập tức đổi giọng, “Chú… nhiều tuổi lắm ạ?”
Trần Tông Nguyệt mỉm cười nói, “Anh sinh năm 1957.”
1957, 40 tuổi.
Không giống tí nào. Hoàng Anh thoáng kinh hãi, không kìm chế được tính nhẩm, nếu như xấp xỉ tuổi cô thì không phải anh chừng hai mươi tuổi đã có con sao?
“Tính xong chưa?” Trần Tông Nguyệt cười trêu ghẹo cô, như thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, tiếp tục nói, “Lúc nó được năm tuổi thì anh nhận nuôi nó, cũng coi như là có uyên với anh.”
Cô biết ý nghĩa của hai chữ “có duyên”, vì Tiền Thừa đã từng nói, năm đó Trần Tông Nguyệt là con nuôi của Chu lão, đứng thứ năm trong hội, ở trên anh cùng bang còn có 4 đại ca khác, mỗi người lòng dạ đều vô cùng độc ác, luận về bối phận [3] còn không tới lượt anh, nhưng anh lại bội tín diệt nghĩa, đẩy mọi chuyện tới đường cùng, không ai dám tranh đấu với anh, cuối cùng anh đăng ngai vàng như mong muốn.
[3] Gốc là luận tư bài bối, nghĩa là dựa theo thâm niên và bối phận mà quyết định cấp bậc, quyền lợi, địa vị.
Năm ấy anh 35 tuổi, là người làm nên chuyện trẻ nhất trong hội từ trước tới nay.
Ngoài ra, trong lòng cô còn gieo một hạt giống tò mò, đó là tên thật của anh không phải là Trần Tông Nguyệt, thậm chí anh còn không phải họ Trần.
Nhưng lúc Hoàng Anh cảm thấy vô cùng hứng thú muốn hỏi dồn thì Tiền Thừa phát hiện mình đã lỡ miệng, còn trách ngược lại cô, “Liên quan gì đến mày, ít hỏi mấy chuyện này đi!”
“Cô bé ở đây ngày hôm qua là con dâu của chú?”
Trần Tông Nguyệt lắc lắc đầu, giải thích, “Chúng nó đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, người lớn bên cạnh hy vọng có thể đạt được kết quả tốt, nói bừa thế thôi.”
Gõ gõ nhẹ thìa mấy cái lên thành bát, cô giả bộ như vô tình, nhưng thực ra là cố ý nói: “Hai đứa thanh mai trúc mã vô tư, đương nhiên phải có kết quả tốt đẹp, chú nghĩ sao?”
Hoàng Anh cố hết sức lực thăm dò suy nghĩ của anh về Lý Giai Hoàn, nhưng Trần Tông Nguyệt chỉ cười cười, không trả lời, lại có vẻ như không muốn tiết lộ.
Nhìn anh trực tiếp châm trà, uống trà, hơi trà lượn lờ bên trong, tiếng còi xe dưới lầu chạy ngang qua, cô đưa tay cầm lấy thìa, chậm chạp đến mức chè đậu xanh như muốn cứng lại.
Có lẽ do trong lòng không thông suốt nên đầu ngày càng nặng nề, đáng lẽ cô nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng lại không muốn rời đi sớm như thế, “Tiền Thừa luôn khoác lác với em, kể anh ta ban đêm chiến đấu giữa Hong Kong, mấy lần đi vào sở cảnh sát, nhậm chức hồng côn [4], thiếu mỗi điều mở đường tuyển người, em thấy anh ta cùng lắm chỉ dám thu “phí bảo kê” của tụi học sinh thôi.”
[4] Hồng côn: chú thích ở chương 1
Nghe cô bàn đến Tiền Thừa, Trần Tông Nguyệt khẽ hít một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Anh biết A Thừa là loại người gì, nó chịu nghe lời anh ngoan ngoãn quay về, anh cũng sẽ không để nó lại dính vào hội, em đừng lo lắng.”
Sao lại nói tới chuyện này, Hoàng Anh hơi ngớ ra… Không lẽ anh hiểu lầm cô muốn làm thân với anh, lấy lòng anh là để giúp anh họ cô sao?
Không biết giải thích như thế nào cho phải, một phần cũng là vì không thoải mái thật, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lộ vẻ khó chịu. Mí mắt Hoàng Anh mỏng mà sạch sẽ, lông mày thẳng dài, thoáng một cái đã thấy rõ sự thay đổi.
Trần Tông Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra sự khác lạ của cô, “Sao thế?”
Tối hôm qua cô ướt đẫm mồ hôi đã chạy vào trà lâu đứng dưới điều hòa, nóng lạnh xen kẽ, bị cảm là chuyện bình thường nên không để trong lòng. Cùng lắm là uống vài ly nước, hoặc uống hai viên thuốc cảm là được.
“Không có gì, em thấy hơi chóng mặt, chắc là do thời tiết…”
Không chờ cô nói xong, Trần Tông Nguyệt đã thả chân đang vắt chéo xuống, nghiêng người về phía trước, đưa tay đặt lên trán cô. Hoàng Anh bị bất ngờ không kịp phản ứng định trốn về phía sau, lại bị một cánh tay khác của anh khóa lại đặt sau gáy.
Hoàng Anh trong giây lát không thể động đậy, mùi hương trên người anh như chiếm lĩnh lấy không khí xung quanh, vừa như đàn mộc vừa giống tuyết tùng, anh trở tay áp lên một lần nữa, cô rũ mắt, thoáng thấy cổ áo mình đổ xuống, giơ tay đè lại, nhưng lại không đè được trái tim đang đập thình thịch.
Anh buông lỏng tay ra, cau mày nói, “Em ngã bệnh rồi.”
Ngoài cửa sổ, trời bỗng đổ mưa.
* Spoil chương 5:
Người đàn ông kia cao hơn cô rất nhiều, đẩy cô vào tường bằng sức mạnh dễ như ăn cháo, lại giữ chặt hai tay cô sau hông, trói tay cô lại bằng thắt lưng, mò vào trong váy cô, cảm giác lấp đầy tê dại, xông thẳng lên đầu theo tốc độ vận chuyển máu.
Giữa lúc hai cơ thể lắc lư, cô ra sức thở dốc, bức tường trong tầm nhìn ngổn ngang những câu đối thoại, tục tĩu, thậm chí cả viết tháu. Bỗng nhiên, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia ép chặt vào cô, một tay chống lên tường, cánh tay chống trước mặt cô, cổ tay có đeo một chuỗi hạt trầm hương, khắp cánh tay xăm hình ——
Thiên thần và mặt trăng. *
* Ở chương 3 từng nhắc đến việc Trần Tông Nguyệt có đeo một chuỗi hạt trầm hương, chương 1 có nhắc đến việc anh xăm hình thiên thần và mặt trăng.
Beta: Pi sà Thần
Mùi khói dầu mỡ rán cá thoang thoảng trong ngõ, nhao nhao ầm ĩ, càng vào bên trong lại càng yên tĩnh —— năm, sáu thanh niên vạm vỡ hung dữ, nhìn có vẻ không phải người lương thiện chặn ở ngoài cửa chính nhà Hoàng Anh, khí thế không giống người bình thường.
Hàng xóm đẩy cửa sổ nhìn xung quanh, xì xào bàn tán.
Tiền Thừa dặn Hoàng Anh ở dưới lầu chăm sóc mẹ, gọi ba người lên tầng với anh ta. Anh dửng dưng ngồi xuống một bên bàn ăn, nhấc nửa cái mông lên tìm điếu thuốc, miệng nói qua, “Cho vay cũng được, đưa đồ đặt cọc đi.”
Anh cúi đầu ngậm một điếu thuốc, trong lúc nói chuyện lại đưa đầu lọc xuống dưới vẫy một cái, “Hóa đơn nói miệng, sau đó các người trở mặt quỵt nợ thì tính sao hả?”
Giờ khắc này, vẻ mặt của bà nội và Hoàng Thông đều rất khó coi, để kẻ dưới cướp uy phong ngay trước mặt, nhìn mà khó xử.
Chính lúc bọn họ cho rằng có lẽ Tiền Thừa đã đột tử ở đầu đường xó chợ thì anh ta lại đột ngột trở lại. Gần một năm không gặp mặt, lo là bản tính tên đó khó có thể chế ngự, mãi đến khi nghe nói anh ta đã đi làm ở một phòng trà… Một tên ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp thì làm được cái gì? Chính là đi làm nhân viên phục vụ bưng trà dâng nước, tính khí cũng có khi đã bị mài giũa hết, không cần phải lo anh ta đến đây ăn vạ quấy rầy đòi hỏi.
Ai ngờ một căn phòng nhỏ trong chớp mắt lại nhét được mấy tên thanh niên cường tráng, khoanh tay, hút thuốc, đều là tới cùng với Tiền Thừa, chặn lối đi của bọn họ. Bây giờ ngồi cũng không được, đi cũng không xong.
Hoàng Anh ngồi không yên, thong thả đi lên tầng.
Trong phòng có không ít hơn hai cái chân, cô đứng ở cầu thang, nghe Tiền Thừa nói, “Không phải còn có nhà sao? Các người chuyển bất động sản sang tên mẹ tôi, sau này một tay trả tiền lại, một tay giao nhà.”
“Không thể nào!” Bà cụ lập tức từ chối đáp, “Nhà là của cậu mày, sao có thể để cho mày được?!”
“Tiền đó cũng là của mẹ tôi, sao phải cho mấy người chứ?” Tiền Thừa lấy điếu thuốc xuống, gẩy tàn thuốc vào cốc Hoàng Anh đang uống nước, “Chỉ một câu thôi, muốn lấy tiền thì ghi giấy nợ, ấn vân tay, đặt cọc căn nhà, nếu không đủ ba thứ này thì một xu cũng không cho.”
Hoàng Thông không muốn bị mất mặt, cố chấp chống đỡ, uy hiếp đáp, “Bà nội và cậu lên trên nhà ngồi có một lát mà mày phải huy động nhân lực nhiều thế à? Bà nội lớn tuổi, nếu xảy ra chuyện không may gì, mày không sợ cảnh sát mời mày uống trà à?”
Tiền Thừa lưu manh lại càng thêm lưu manh cười nói, “Không cần mời uống trà, cứ dán luôn ảnh tôi lên tường (ý nói dán ảnh truy nã) cũng được, coi như là ghi danh bảng vàng!”
Ba thanh niên khác trong phòng nghe thế cũng nở nụ cười.
Mặt bà nội lúc đỏ lúc trắng, giận cá chém thớt ném vỡ cái bát đựng vỏ hoa quả, nhanh chóng đỡ Hoàng Thông đứng dậy rồi đi, lúc bước xuống cầu thang còn chửi bới mắng nhiếc, “Thằng ranh kia, sao không chết ở ngoài luôn đi hả!”
Tiền Thừa nghiến răng, chạy theo quát to, “Khi nào thì trả 6 ngàn đồng nợ mẹ tôi? Không trả lời coi chừng tôi gọi anh em tới cửa giục bây giờ!”
Bác gái liếc hắn một cái, thờ ơ nói một câu với hai người đang nhanh chóng rời đi, “Trời tối rồi, mẹ nhìn đường cho kỹ.”
Hoàng Anh phì một tiếng trộm bật cười.
Tiền Thừa vò vò đầu con người đang cười đến hai mắt cong cong, nhanh chân bước trước một bước đưa các anh em ra khỏi ngõ đến ngã tư, vừa ra khỏi cửa thì hàng xóm láng giềng đồng loạt đóng cửa sổ.
Một cái quần rách không biết là của ai treo bên trong ngõ hẻm chật hẹp, trên tường từng gian cửa sổ mở đèn sáng rực đan lồng vào nhau để lại vệt sáng trên mặt đất, từ phía xa xa, anh trông thấy một chiếc xe tư gia dừng ở ngã tư, còn xuất hiện một bóng người cực kỳ quen thuộc.
“Trần tiên sinh?” Tiền Thừa hơi ngờ ngợ mở miệng.
Trần Tông Nguyệt chỉ chờ anh đến trước mắt, gật gật đầu hỏi, “Giải quyết rồi?”
Tiền Thừa thả lỏng, “Không có gì phiền hà, doạ một tí là họ đi ngay.”
Đột nhiên anh lại có cảm giác ngờ vực, “Chú, anh đặc biệt đến đây là để hỏi chuyện này?”
Anh ta không gặp ảo giác, đúng là Trần Tông Nguyệt ngừng lại một lúc, mới nói, “Ngày mai khách sạn Vạn Hào khai trương, mày đi giúp anh một chuyến, ăn mặc chỉnh tề, không đi muộn.”
Anh vỗ vỗ vai Tiền Thừa, rồi nghiêng người ngồi vào xe, đèn sau xe chớp một cái. Không biết nhà ai giết gà mà lông chất đống cạnh lề đường, bay tung lên từ dưới bánh xe.
Trên đường đi về, Tiền Thừa nghiến răng ken két cũng nghĩ không ra, nếu chỉ là nói với anh chuyện này thì tìm bừa một người nào đó nhắn cũng được, không đáng phải nói trực tiếp với anh ta. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy Trần tiên sinh hơi bị chuyện bé xé ra to, không đúng, phải là hơi kì lạ, cũng không đúng… Anh gãi gãi sau gáy, lười nghĩ tiếp.
Hoàng Anh khoanh tay chờ trước cửa đã lâu, thỉnh thoảng lại phẩy tay đuổi đám muỗi vo ve lượn bên tai, trước khi cô trở nên thiếu kiên nhẫn thì Tiền Thừa trở về, lông mày cô nhướng lên, đứng thẳng người.
Sau khi bước vào cửa, Hoàng Anh theo sau anh đánh trống lảng tới lui nửa ngày, lúc ngồi xuống dọn bát đũa chuẩn bị ăn cơm mới chịu hỏi câu then chốt, “Con bé bên cạnh Trần tiên sinh lúc tối, sao trước giờ chưa từng gặp?”
Sau một thoáng Tiền Thừa mới kịp đáp, “Lý Giai Hoàn đó.” Anh đáp hoàn toàn không giống đang nói đùa, “Hôm nay nó mới tới đây, là con dâu của của chú.”
Anh nói xong mới nhớ ra là chưa rửa tay, lập tức đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, để lại Hoàng Anh ngạc nhiên đến cực độ.
Rốt cuộc là do phát âm của Tiền Thừa có vấn đề, nói cô dâu thành con dâu, hay là đúng là vợ của con anh thật? Anh mà lại có con sao? Anh đã kết hôn rồi?
Đêm khuya vắng người, Hoàng Anh bị mấy chuyện này quấy nhiễu lăn qua lộn lại trên giường, suốt cả đêm không ngủ được, cuối cùng quyết định xuống giường rót nước uống.
Rón rén mò vào nhà bếp, bật đèn lên phát hiện bên trong cốc nước có tàn thuốc, cô suýt nữa là kêu thành tiếng, quay đầu lại lườm ngoắt cái tên đang ngủ say ngáy khò khò một cái.
Rửa cái cốc sạch sẽ, cô chạy bịch bịch bịch đến bên cạnh cái giường xếp của Tiền Thừa, đạp lên bụng anh một phát. Anh ta nhắm hai mắt đau đớn gào to, “Mưu sát anh ruột mày…”
Ngày tiếp theo, trời mưa rào.
Còn bước nữa là nhảy tới trà lâu, tay cầm ô của Hoàng Anh run lên, hắt hơi một cái, theo thói quen lẩm bẩm một câu sức khoẻ.
Lúc vòng qua hồ cá giữa sảnh lớn, cô không khỏi ló đầu quét mắt quan sát một lượt, không thu hoạch được gì.
Hoàng Anh hiểu được quy tắc cơ bản, dù người có ở đây hay không, đều phải hỏi trước một tiếng, “Trần tiên sinh có ở đây không?”
Mây đen làm nặng nề cả buổi chiều, anh ngồi hút thuốc trước cửa sổ, mặt nhìn ra ngoài cửa, mây trôi lững lờ.
Cô cẩn thận từng li từng tí một bước lên bậc thang bằng gỗ, nhưng cuối cùng vẫn phát ra vài tiếng kẽo kẹt.
Chờ đến khi Trần Tông Nguyệt nhận ra có người tới gần quay đầu lại, cô đã tới gần cách anh chỉ một sải tay. Áo đầm mỏng, màu nhục quế dán vào da tạo nên một lớp màu ngượng ngùng mờ ám, trên váy có in nhánh hoa đào.
Dường như cô có đủ kiểu đủ loại, váy mặc không hết, bất cứ lúc nào cũng giống như sắp nhảy một điệu tango, mặc cho thời tiết có ra làm sao.
Chẳng qua trong lúc khói mờ lượn lờ trước mắt, tay của anh, đáng lẽ phải dắt cô, hoặc là đặt bên hông cô, còn mông cô, đáng lẽ phải ngồi trên đùi anh.
Nhưng anh lại cúi người dập thuốc lá, cô ngồi đối diện.
Trước chân Trần Tông Nguyệt là chiếc bàn nhỏ có để mấy tờ báo, giấy bưu điện mỏng, tất cả đều là tiếng Anh, mùi thuốc lá nồng nặc khuếch tán trong không khí.
“Tiền Thừa đã đi từ sáng sớm, bảo em đến cảm ơn anh.”
Anh hỏi ngược lại, “Sao lại cảm ơn anh?”
Cô thoáng chốc nghẹn lại, không trả lời được, riêng có đôi mắt trong trẻo tựa sắc trời là nhìn anh đầy kinh ngạc. Đầu tóc anh cắt ngắn gọn gàng, trán rộng, sống mũi cao thẳng, quần áo luôn luôn sạch sẽ gọn gàng.
Hoàng Anh rõ ràng là rất biết cách làm các trưởng bối vui vẻ, nhưng ở trước mặt anh lại không tự chủ được mà căng thẳng, lúc phát huy lúc không.
Trần Tông Nguyệt nở nụ cười, chủ động cứu vãn tình hình, “Có muốn ăn chè đậu xanh không?”
Hoàng Anh vội vã gật đầu.
Chiếc khay ăn cổ điển lướt qua từ chỗ cầu thang lọt ánh sáng, quay về khúc ngoặt, bưng một bát chè đậu xanh rong biển [1], im lặng rời khỏi sàn diễn.
[1] Chè đậu xanh rong biển:
Bàn trà thấp, Hoàng Anh hạ thấp eo mới với tới được, đầu ngón tay chạm vào thành chén lạnh lẽo, tất nhiên là cảm thấy hơi lạnh.
Trong một khắc cô cúi người đó, Trần Tông Nguyệt theo bản năng muốn nói cái gì đó, rồi lại lập tức im lặng, tay anh đặt một bên, xoa xoa thái dương.
Sắc trời âm u, mái đầu cô như một đoá hoa linh lan rũ xuống trong sương sớm, không có ánh nắng hạ trên làn da trắng như tuyết của cô, xương quai xanh hơi nhô lên lộ ra vệt hõm [2], còn khe ngực trong cổ áo thì phập phồng lên xuống theo nhịp cô thở, anh đang nghĩ xem có nên nhắc nhở cô không.
[2] Nguyên gốc là của từ “vệt hõm” là “eo biển của Almásy” (艾玛殊海峡), xuất phát từ bộ tiểu thuyết được chuyển thể thành phim nổi tiếng “Bệnh nhân người Anh” (The English Patient) của Michael Ondaatje. Trong nguyên tác, Almásy gọi vệt hõm trên xương quai xanh của Katherine, người mình yêu là “eo biển của Almásy”.
Bỗng nhiên anh quên mất nhánh hoa thêu trên váy cô là hoa gì, anh cần phải nghĩ một lát, suy nghĩ cho kỹ một lát.
Hoàng Anh chỉ nếm thử một thìa chè đậu xanh, thực sự không nuốt nổi, gập cánh tay nhỏ gối trên đùi mình, chậm rãi khuấy thìa, “Tiền Thừa nói…” Cô ngước mắt nhìn Trần Tông Nguyệt, “Anh có con à?”
Anh nghiêm túc cẩn thận đáp, “Con trai của anh không cách em nhiều tuổi đâu.”
May là cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, không đến nỗi kinh ngạc quá mức, nhưng vừa bật ra một chữ “anh” lại lập tức đổi giọng, “Chú… nhiều tuổi lắm ạ?”
Trần Tông Nguyệt mỉm cười nói, “Anh sinh năm 1957.”
1957, 40 tuổi.
Không giống tí nào. Hoàng Anh thoáng kinh hãi, không kìm chế được tính nhẩm, nếu như xấp xỉ tuổi cô thì không phải anh chừng hai mươi tuổi đã có con sao?
“Tính xong chưa?” Trần Tông Nguyệt cười trêu ghẹo cô, như thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, tiếp tục nói, “Lúc nó được năm tuổi thì anh nhận nuôi nó, cũng coi như là có uyên với anh.”
Cô biết ý nghĩa của hai chữ “có duyên”, vì Tiền Thừa đã từng nói, năm đó Trần Tông Nguyệt là con nuôi của Chu lão, đứng thứ năm trong hội, ở trên anh cùng bang còn có 4 đại ca khác, mỗi người lòng dạ đều vô cùng độc ác, luận về bối phận [3] còn không tới lượt anh, nhưng anh lại bội tín diệt nghĩa, đẩy mọi chuyện tới đường cùng, không ai dám tranh đấu với anh, cuối cùng anh đăng ngai vàng như mong muốn.
[3] Gốc là luận tư bài bối, nghĩa là dựa theo thâm niên và bối phận mà quyết định cấp bậc, quyền lợi, địa vị.
Năm ấy anh 35 tuổi, là người làm nên chuyện trẻ nhất trong hội từ trước tới nay.
Ngoài ra, trong lòng cô còn gieo một hạt giống tò mò, đó là tên thật của anh không phải là Trần Tông Nguyệt, thậm chí anh còn không phải họ Trần.
Nhưng lúc Hoàng Anh cảm thấy vô cùng hứng thú muốn hỏi dồn thì Tiền Thừa phát hiện mình đã lỡ miệng, còn trách ngược lại cô, “Liên quan gì đến mày, ít hỏi mấy chuyện này đi!”
“Cô bé ở đây ngày hôm qua là con dâu của chú?”
Trần Tông Nguyệt lắc lắc đầu, giải thích, “Chúng nó đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, người lớn bên cạnh hy vọng có thể đạt được kết quả tốt, nói bừa thế thôi.”
Gõ gõ nhẹ thìa mấy cái lên thành bát, cô giả bộ như vô tình, nhưng thực ra là cố ý nói: “Hai đứa thanh mai trúc mã vô tư, đương nhiên phải có kết quả tốt đẹp, chú nghĩ sao?”
Hoàng Anh cố hết sức lực thăm dò suy nghĩ của anh về Lý Giai Hoàn, nhưng Trần Tông Nguyệt chỉ cười cười, không trả lời, lại có vẻ như không muốn tiết lộ.
Nhìn anh trực tiếp châm trà, uống trà, hơi trà lượn lờ bên trong, tiếng còi xe dưới lầu chạy ngang qua, cô đưa tay cầm lấy thìa, chậm chạp đến mức chè đậu xanh như muốn cứng lại.
Có lẽ do trong lòng không thông suốt nên đầu ngày càng nặng nề, đáng lẽ cô nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng lại không muốn rời đi sớm như thế, “Tiền Thừa luôn khoác lác với em, kể anh ta ban đêm chiến đấu giữa Hong Kong, mấy lần đi vào sở cảnh sát, nhậm chức hồng côn [4], thiếu mỗi điều mở đường tuyển người, em thấy anh ta cùng lắm chỉ dám thu “phí bảo kê” của tụi học sinh thôi.”
[4] Hồng côn: chú thích ở chương 1
Nghe cô bàn đến Tiền Thừa, Trần Tông Nguyệt khẽ hít một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Anh biết A Thừa là loại người gì, nó chịu nghe lời anh ngoan ngoãn quay về, anh cũng sẽ không để nó lại dính vào hội, em đừng lo lắng.”
Sao lại nói tới chuyện này, Hoàng Anh hơi ngớ ra… Không lẽ anh hiểu lầm cô muốn làm thân với anh, lấy lòng anh là để giúp anh họ cô sao?
Không biết giải thích như thế nào cho phải, một phần cũng là vì không thoải mái thật, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lộ vẻ khó chịu. Mí mắt Hoàng Anh mỏng mà sạch sẽ, lông mày thẳng dài, thoáng một cái đã thấy rõ sự thay đổi.
Trần Tông Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra sự khác lạ của cô, “Sao thế?”
Tối hôm qua cô ướt đẫm mồ hôi đã chạy vào trà lâu đứng dưới điều hòa, nóng lạnh xen kẽ, bị cảm là chuyện bình thường nên không để trong lòng. Cùng lắm là uống vài ly nước, hoặc uống hai viên thuốc cảm là được.
“Không có gì, em thấy hơi chóng mặt, chắc là do thời tiết…”
Không chờ cô nói xong, Trần Tông Nguyệt đã thả chân đang vắt chéo xuống, nghiêng người về phía trước, đưa tay đặt lên trán cô. Hoàng Anh bị bất ngờ không kịp phản ứng định trốn về phía sau, lại bị một cánh tay khác của anh khóa lại đặt sau gáy.
Hoàng Anh trong giây lát không thể động đậy, mùi hương trên người anh như chiếm lĩnh lấy không khí xung quanh, vừa như đàn mộc vừa giống tuyết tùng, anh trở tay áp lên một lần nữa, cô rũ mắt, thoáng thấy cổ áo mình đổ xuống, giơ tay đè lại, nhưng lại không đè được trái tim đang đập thình thịch.
Anh buông lỏng tay ra, cau mày nói, “Em ngã bệnh rồi.”
Ngoài cửa sổ, trời bỗng đổ mưa.
* Spoil chương 5:
Người đàn ông kia cao hơn cô rất nhiều, đẩy cô vào tường bằng sức mạnh dễ như ăn cháo, lại giữ chặt hai tay cô sau hông, trói tay cô lại bằng thắt lưng, mò vào trong váy cô, cảm giác lấp đầy tê dại, xông thẳng lên đầu theo tốc độ vận chuyển máu.
Giữa lúc hai cơ thể lắc lư, cô ra sức thở dốc, bức tường trong tầm nhìn ngổn ngang những câu đối thoại, tục tĩu, thậm chí cả viết tháu. Bỗng nhiên, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia ép chặt vào cô, một tay chống lên tường, cánh tay chống trước mặt cô, cổ tay có đeo một chuỗi hạt trầm hương, khắp cánh tay xăm hình ——
Thiên thần và mặt trăng. *
* Ở chương 3 từng nhắc đến việc Trần Tông Nguyệt có đeo một chuỗi hạt trầm hương, chương 1 có nhắc đến việc anh xăm hình thiên thần và mặt trăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.