Chương 5: Tâm sự
Đảo Địch
20/07/2020
Edit: Pi sà Thần
Động tác và khoảng cách như vậy làm Hoàng Anh nhanh chóng nhận ra mình nhớ sót một chuyện, không phải anh chưa từng nói chuyện với cô bằng tiếng Quảng Đông ——
Khi đó cô mới quen ông chủ phòng trà này không lâu, nhưng tất cả mọi người không gọi anh là ông chủ, lại gọi anh là Trần tiên sinh. Trong ấn tượng chủ quan của Hoàng Anh, vị Trần tiên sinh này là một người đàn ông có thế lực đáng sợ, tướng mạo khôi ngô, tuổi cũng không ít.
Không chọc vào thì tốt hơn.
Vì Tiền Thừa bận bịu, không rảnh tiếp đón “cái loa” giới thiệu do bác gái phái đến nên Hoàng Anh ở sân sau phòng trà, băng ghế dài râm mát dưới bóng cây sơn trà.
Rướn người lên phía tàng cây che kín ánh nắng, hai tay cô chống ra phía sau, duỗi thẳng hai chân, gió nhẹ khẽ thổi làn váy cô bay lên, cánh cửa sổ có gắn tấm panel ở tầng ba đóng chặt, cô thả lỏng người hất cằm lên, nhắm mắt lại hít sâu, mùi nhị hoa thơm ngát thấm vào tận phổi.
Mãi đến khi lùm câu được cắt tỉa gọn gàng phía sang phát ra tiếng sột sà sột soạt, Hoàng Anh mới mở mắt, đột nhiên nín thở, mắt anh tỉ mỉ nhìn thẳng vào cô, chắp hai tay sau lưng.
Lát sau, thấy cô vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi kinh ngạc, vẻ mặt anh lại biến thành cười như có như không.
Chẳng trách trên cái bàn cạnh cọc gỗ trừ một bộ dụng cụ trà sạch sẽ còn đặt một bao thuốc lá, trên thuốc lá có cái bật lửa, ban đầu tưởng là ai để quên, hoá ra là cô đi nhầm vào địa bàn của anh.
Trần Tông Nguyệt ngồi bên cạnh cô, cách nhau một khoảng bằng chiều rộng bàn tay, cô cẩn thận thẳng lưng lên, anh nghiêng đầu sang hỏi, “Sợ côn trùng không?”
Hoàng Anh hơi ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Anh đưa tay giấu từ nãy ra, trước mặt cô xuất hiện một lọ thuỷ tinh, phía trên trùm một lớp nilon, bên trong có một con bọ cánh cứng, lớp vỏ cứng bên ngoài như hạt dẻ, đỉnh đầu mọc một cái sừng trông như chiếc kìm.
Lần đầu thấy bọ hung sừng chữ Y [1] sống, cô không kìm nổi hơi há mồm, “Oa…”
[1] Bọ hung sừng chữ Y ( tên khoa học: Allomyrina dichotoma):
Hoàng Anh nhận lọ thuỷ tinh trong tay anh, giơ nó lên cao quan sát dưới ánh mặt trời, trừ con quái vật nhỏ kia còn có có thể thấy rõ từng hạt bụi li ti dính trên thành lọ, cũng làm những đốm sáng xen kẽ lướt qua gương mặt cô, cô hỏi, “Anh bắt được ở phía sau à?”
Trần Tông Nguyệt mỉm cười gật đầu, nhưng cô toàn tâm toàn ý ngắm con bọ hung sừng chữ Y, thổi thổi vào trong mấy lỗ chọc sẵn trên mặt nilon, không quan tâm đến anh.
Lúc này ánh nắng lác đác nhưng lại dìu dịu, giấu đi cái hanh khô của nắng gắt cuối thu, đến khi Hoàng Anh cảm nhận được một nguồn nhiệt dâng lên trong xoang mũi, anh đã bật thốt lên, “Nỏ [2] cúi đầu!”
[2] Nguyên văn là 唔好低头 (ngô hảo đê đầu – wú hǎo dītóu), đây là tiếng Quảng Đông, nghĩa là “không được cúi đầu” *tiếng Quảng Đông có cách đọc giống với tiếng phổ thông nhưng cách viết khác nhau*, còn tiếng phổ thông cho “không được cúi đầu” là 不要低头 (bất yếu đê đầu – bùyào dītóu) nên Hoàng Anh không hiểu. Mình edit chuyển sang từ địa phương miền Trung của Việt Nam là “nỏ” (không) cho hợp ngữ cảnh.
Mình chú thích theo ý hiểu của mình với vốn kiến thức nông cạn về tiếng Trung, nếu sai mọi người cứ góp ý nhẹ nhàng lịch sự nhé, xin cảm ơn ^^
Chỉ nghe hiểu mỗi từ cúi đầu, cô bèn cúi đầu, một giọt máu nhỏ lên váy, nhanh chóng loang ra, thấm vào trong vải bông, cô sững sờ trong giây lát.
“Trời…” Trần Tông Nguyệt kêu một tiếng, nửa bàn tay khẽ chạm vào má cô, ngón cái đặt trên nhân trung của cô, khẽ ấn, gần như lau sạch hết máu, để lại một vệt như sợi dây đỏ, đổi tay kia bóp mũi cô.
Tay anh hơi thô ráp, phút này giây này, ý nghĩ duy nhất của cô dừng lại ở hình ảnh ấy.
Trần Tông Nguyệt đứng dậy rồi nói, “Bóp lấy, đừng ngửa đầu, sẽ chảy xuống khí quản đấy.”
Hoàng Anh nghe lời bóp mũi lại, thấy anh lấy khăn mặt trong khay trà ra, ngồi xổm xuống trước một ống nước tưới cây, giật đầu vòi nhựa của van nước ra, nhanh chóng vắt khăn mặt, lại quay lại, đáp lên sau cổ cô.
Nước lạnh trượt xuống theo gáy, làm cô nổi một lớp da gà.
Bóp mũi thì không ngửi được mùi hoa sơn trà, trong mắt chỉ có lồng ngực rộng lớn của anh, nghe tiếng mình hít thở bằng miệng, cảm nhận cảm giác đồng hồ anh chạm vào vai cô khi anh giữ khăn mặt.
Đêm đó, sau khi Hoàng Anh ngủ, đắm mình trên thảm cỏ xanh thẫm, tia nắng xuyên qua giữa lá có, cô đi sâu vào trong tìm thì thấy một cái đài phun nước tàn tạ, một cái xích đu tết bằng dây mây và hoa khô.
Đang định đi về phía trước thì bị ai đó kéo vào đường đi của một căn nhà tầng bỏ hoang, dưới ánh mặt trời ban ngày, nơi này lại âm u đến khó tin, trên cầu thang phủ đầy bụi bặm, làm người ta sợ hãi hơn cả bóng tối khi đêm.
Người đàn ông kia cao hơn cô rất nhiều, đẩy cô vào tường bằng sức mạnh dễ như ăn cháo, lại giữ chặt hai tay cô sau hông, trói tay cô lại bằng thắt lưng, mò vào trong váy cô, cảm giác lấp đầy tê dại, xông thẳng lên đầu theo tốc độ vận chuyển máu.
Giữa lúc hai cơ thể lắc lư, cô ra sức thở dốc, bức tường trong tầm nhìn ngổn ngang những câu đối thoại, tục tĩu, thậm chí cả viết tháu. Bỗng nhiên, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia ép chặt vào cô, một tay chống lên tường, cánh tay chống trước mặt cô, cổ tay có đeo một chuỗi hạt trầm hương, khắp cánh tay xăm hình ——
Thiên thần và mặt trăng. [3]
[3] Ở chương 3 từng nhắc đến việc Trần Tông Nguyệt có đeo một chuỗi hạt trầm hương, chương 1 có nhắc đến việc anh xăm hình thiên thần và mặt trăng.
Tỉnh lại từ trong mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa, như thể cái khăn mặt khi nào vẫn còn áp sau gáy cô, thấm ướt lưng cô.
Tiếng giá phơi quần áo va chạm âm vang trong đêm khuya, qua tấm rèm có thể thấy được bóng cái váy bông treo ở bệ cửa sổ bay bay, vết máu đã giặt sạch, ánh trăng không bì nổi với màu trắng thuần khiết của nó, như một bộ vỏ sò phát sáng, thảm thiết đến vậy.
Hoàng Anh đưa cánh tay lên che mặt, môi mỏng lúc mím lúc mở, khó mà thở nổi, ham muốn không được giải toả lan ra như tảo biển, bện thành một cái lồng sắt mỹ lệ, giam hãm cô.
Từ sau hôm đó, cô không trốn tránh Trần tiên sinh nữa, cũng mong ngóng chạm mặt anh, lỉnh đến phòng trà còn đều hơn cơm bữa.
Đáng tiếc thường là Hoàng Anh ườn ngửa nửa người lên tay vịn, mái tóc thả xuống từ lan can màu nâu đỏ sẫm, nhìn lên nóc nhà qua xòng xoáy cầu thang, nhưng lại rất ít khi thấy bóng dáng nhẹ nhàng bất ngờ của anh.
Sau đó, phục vụ bê một bộ dụng cụ trà phỏng theo kiểu gốm Nhữ Diêu [4], coi cô như những khách trà giết thời gian khác, nhưng cô chú ý thấy trên bình đựng lá trà viết là lá khổ đinh.
[4] Nhữ diêu là dòng gốm xuất phát vào thời Tống vãn kỳ từ vùng Nhữ Châu, nay thuộc tỉnh Hà Nam – Trung Quốc. Đồ gốm Nhữ diêu được chế tác cho cung đình triều Tống sử dụng trong vòng 30 năm (1086-1106), khi gốm Định diêu không còn được trọng thị nữa. Gốm Nhữ là một trong Ngũ đại danh diêu thời Tống.
Tuy muốn nếm thử mùi vị của Thái Bình Hầu Khôi làm theo yêu cầu, nhưng trà khổ đinh giải nhiệt [5], có lẽ là do anh cố ý dặn lại.
[5] Ý ở đây là uống trà để bớt nôn nóng mong chờ “ai đó”:’>
Cô thích tự mình đa tình phân tích chi li như vậy.
Hoàng Anh không tiếp tục tranh cãi với các nữ sinh khác xem rốt cuộc là Hoa Tử Tịnh đẹp trai hay Thành Vũ đẹp trai, vì Trần Tông Nguyệt trong mắt cô còn gần với hai chữ hoàn hảo hơn họ.
Phán đoán theo mặt mũi, nhất định anh đã đến tuổi lập nghiệp nhưng không mập mạp đầy mỡ hoặc là cằn cỗi như cục than đã đốt như những người đàn ông trung niên khác, dáng người anh cao thẳng, không nói gì cũng khiến người ta thấy ngột ngạt, khi đối xử với người ngoài, cũng không thể nói là anh dịu dàng, nhưng cũng không lá mặt lá trái; hễ cau mày thì vẻ mặt liền có vẻ nghiêm khắc, làm người ta nhìn mà phát khiếp.
Kính mà sinh tình.
Trong cuộc sống của Hoàng Anh không có ai đóng vai bậc cha chú, Tiền Thừa không hơn cô mấy tuổi, không bảo được cô, chỉ biết cãi nhau với cô, Trần Tông Nguyệt săn sóc có chừng mực, khiến cô si mê, tẩu hoả nhập ma.
Cô biết kiểu tình yêu này rất dị dạng, sợ chưa thể thu hút sự chú ý của anh đã bị anh phát hiện nỗi lòng, đành trốn thật xa.
Nhưng Hoàng Anh không nén nổi rồi đi mơ ước anh, khi cô vô tình biết ngày mười tháng sau là sinh nhật anh, bèn bán đống tem tích luỹ được cho Cao Tử Khiêm.
“Em ngã bệnh rồi.” Trần Tông Nguyệt nói.
Trận mưa này dường như là khúc mở đầu để bước vào ngày hè oi nóng, tiếng tí tách vọng đến từ tấm bạt che mưa ở con phố đối diện, rãnh nước bị gột rửa mãnh liệt trong khoảnh khắc, gió thổi đến rất mạnh, đập vào cửa sổ.
Hoàng Anh lại bắt đầu lắp bắp, “Thế, thế thế ạ…”
Trần Tông Nguyệt nở nụ cười, còn trả lời theo cô, “Thế đấy.”
Nhưng ngay sau đó anh lại đứng dậy nói, “Anh gọi người đưa em về nhà.”
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh, có cảm giác nôn nóng muốn níu anh lại bằng ánh mắt, “… Trong, trong nhà không bật điều hoà, nóng.”
Chỗ này mở cửa sổ cũng bật điều hoà, không xót tiền tí nào.
Sao lúc nào cũng canh cánh chuyện điều hoà. Trần Tông Nguyệt không nói gì, đặt một cái cốc trước mặt cô, nhấc cái ấm nước mới đun không lâu lên, ộc ộc đổ vào.
“Uống nước đã.”
Nói xong anh nhanh chân đi ra khỏi phòng trà, nghe tiếng thì là đến cầu thang.
Hoàng Anh cúi người rướn cổ ra nhìn xung quanh, thấy anh quay lại, lập tức rụt đầu về ngồi thẳng, cầm cốc lên nhấp một ngụm.
Trần Tông Nguyệt đến nói, “Trên tầng chuẩn bị một căn phòng, em lên nghỉ đi, chờ A Thừa quay về đón em.”
Lúc lên tầng Hoàng Anh đi trước, đứng trước cầu thang tầng bốn, cô nhận thấy cả hai mặt hành lang này đều không hút gió, phía cuối là một cánh cửa sổ, dưới mưa rào càng trở thành một bức tranh xám xịt, yên tĩnh như một quán trọ không người ở.
Bàn tay dày rộng đặt lên vai cô, Hoàng Anh cứng người một lát đứng sang một bên nhường đường. Trần Tông Nguyệt đi lên từ phía sau cô, mở một cánh cửa phòng đang khép hờ ra.
Hoàng Anh vào phòng quan sát theo anh, sạch sạch sẽ sẽ không có đồ linh tinh, ga giường và vỏ gối đều màu trắng, có trải một cái chăn lông mềm, như phòng ở khách sạn.
Tấm thân nặng trịch như đeo chì như thể thúc giục cô ngồi xuống giường, quay đầu nhìn Trần Tông Nguyệt kéo rèm cửa vào, cả phòng tối đi, mùi hoa sơn trà trắng sống cộng sinh cũng trở nên rõ ràng.
Không sợ anh làm gì, mong anh làm gì đó với cô mới được ấy.
Hoàng Anh ngã nửa người lên cái gối cao cao, cánh tay gầy gò cũng duỗi bên mặt, giọng hơi mất tiếng, “Có phải là gỗ dũ sang không?” Thấy anh lộ vẻ không hiểu, cô lại nhẹ nhàng bổ sung, “… Mùi thơm đốt trong phòng ấy.”
Trần Tông Nguyệt hiểu ra đáp, “Lát nữa anh đi hỏi thử.”
Sau khi anh đi, Hoàng Anh muốn ngủ một lát, lại đứng dật tìm điều khiển ti vi, cuối cùng không cẩn thận thiếp đi. Mãi đến khi có người mở cửa đi vào, bên giường sụt xuống, cô mới khó khăn tỉnh hơn từ cơn mơ màng.
Trần Tông Nguyệt ngồi cạnh cô, lấy một cái nhiệt kế thuỷ ngân ra.
Chuyện đo nhiệt độ này đáng lẽ nên để cô tự làm, dù sao quan hệ của họ cũng không thân mật như vậy.
Nhưng tích tắc sau, Trần Tông Nguyệt thậm chí còn không hỏi cô có muốn tự làm không đã kéo cổ áo cô xuống bả vai, trong chớp nhoáng cô tỉnh táo hẳn, chỉ còn tiếng thở nặng nề, đôi mắt dõi theo anh.
Cổ váy cô rất rộng, lớp ren áo lót che trên phần xương ức trắng nõn hơi run run, nhiệt kế lạnh lẽo dán sát vào dưới nách cô.
Hoàng Anh thấy hành động này của anh, đúng là rất đáng để cô giơ tay giãy dụa một lúc tỏ vẻ “đã nghiện còn ngại”.
Nhưng suốt quá trình không nhận ra chút sắc dục nào trên nét mặt anh, dường như anh đang xử lý một vật vô tri vô giác chứ không phải là một người con gái.
Nếu cô không có sức quyến rũ mê người, không phải mẫu người anh thích, vậy thì không có ham muốn với cô là chuyện rất bình thường, nhưng anh cũng hoàn toàn có thể để người khác đến chăm sóc cô, chắc chắn nơi này có rất nhiều phục vụ nữ.
Nghĩ vậy, mí mắt cô lại không kìm được mà rũ xuống.
Trần Tông Nguyệt đặt hai tay cô bên hông, cởi sandals của cô ra, nâng hai chân cô lên giường rồi lại đắp chăn cho cô.
Cô có thể cảm nhận được tất cả những thứ này, bao gồm cả việc anh ôn tồn vỗ vỗ vai cô, dỗ cô ngủ.
Cách họ bên nhau, còn kỳ dị hơn trước kia, dường như ông trời cũng hết sức tán thành, đánh một tiếng sấm rền.
Động tác và khoảng cách như vậy làm Hoàng Anh nhanh chóng nhận ra mình nhớ sót một chuyện, không phải anh chưa từng nói chuyện với cô bằng tiếng Quảng Đông ——
Khi đó cô mới quen ông chủ phòng trà này không lâu, nhưng tất cả mọi người không gọi anh là ông chủ, lại gọi anh là Trần tiên sinh. Trong ấn tượng chủ quan của Hoàng Anh, vị Trần tiên sinh này là một người đàn ông có thế lực đáng sợ, tướng mạo khôi ngô, tuổi cũng không ít.
Không chọc vào thì tốt hơn.
Vì Tiền Thừa bận bịu, không rảnh tiếp đón “cái loa” giới thiệu do bác gái phái đến nên Hoàng Anh ở sân sau phòng trà, băng ghế dài râm mát dưới bóng cây sơn trà.
Rướn người lên phía tàng cây che kín ánh nắng, hai tay cô chống ra phía sau, duỗi thẳng hai chân, gió nhẹ khẽ thổi làn váy cô bay lên, cánh cửa sổ có gắn tấm panel ở tầng ba đóng chặt, cô thả lỏng người hất cằm lên, nhắm mắt lại hít sâu, mùi nhị hoa thơm ngát thấm vào tận phổi.
Mãi đến khi lùm câu được cắt tỉa gọn gàng phía sang phát ra tiếng sột sà sột soạt, Hoàng Anh mới mở mắt, đột nhiên nín thở, mắt anh tỉ mỉ nhìn thẳng vào cô, chắp hai tay sau lưng.
Lát sau, thấy cô vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi kinh ngạc, vẻ mặt anh lại biến thành cười như có như không.
Chẳng trách trên cái bàn cạnh cọc gỗ trừ một bộ dụng cụ trà sạch sẽ còn đặt một bao thuốc lá, trên thuốc lá có cái bật lửa, ban đầu tưởng là ai để quên, hoá ra là cô đi nhầm vào địa bàn của anh.
Trần Tông Nguyệt ngồi bên cạnh cô, cách nhau một khoảng bằng chiều rộng bàn tay, cô cẩn thận thẳng lưng lên, anh nghiêng đầu sang hỏi, “Sợ côn trùng không?”
Hoàng Anh hơi ngẩn ra, lắc lắc đầu.
Anh đưa tay giấu từ nãy ra, trước mặt cô xuất hiện một lọ thuỷ tinh, phía trên trùm một lớp nilon, bên trong có một con bọ cánh cứng, lớp vỏ cứng bên ngoài như hạt dẻ, đỉnh đầu mọc một cái sừng trông như chiếc kìm.
Lần đầu thấy bọ hung sừng chữ Y [1] sống, cô không kìm nổi hơi há mồm, “Oa…”
[1] Bọ hung sừng chữ Y ( tên khoa học: Allomyrina dichotoma):
Hoàng Anh nhận lọ thuỷ tinh trong tay anh, giơ nó lên cao quan sát dưới ánh mặt trời, trừ con quái vật nhỏ kia còn có có thể thấy rõ từng hạt bụi li ti dính trên thành lọ, cũng làm những đốm sáng xen kẽ lướt qua gương mặt cô, cô hỏi, “Anh bắt được ở phía sau à?”
Trần Tông Nguyệt mỉm cười gật đầu, nhưng cô toàn tâm toàn ý ngắm con bọ hung sừng chữ Y, thổi thổi vào trong mấy lỗ chọc sẵn trên mặt nilon, không quan tâm đến anh.
Lúc này ánh nắng lác đác nhưng lại dìu dịu, giấu đi cái hanh khô của nắng gắt cuối thu, đến khi Hoàng Anh cảm nhận được một nguồn nhiệt dâng lên trong xoang mũi, anh đã bật thốt lên, “Nỏ [2] cúi đầu!”
[2] Nguyên văn là 唔好低头 (ngô hảo đê đầu – wú hǎo dītóu), đây là tiếng Quảng Đông, nghĩa là “không được cúi đầu” *tiếng Quảng Đông có cách đọc giống với tiếng phổ thông nhưng cách viết khác nhau*, còn tiếng phổ thông cho “không được cúi đầu” là 不要低头 (bất yếu đê đầu – bùyào dītóu) nên Hoàng Anh không hiểu. Mình edit chuyển sang từ địa phương miền Trung của Việt Nam là “nỏ” (không) cho hợp ngữ cảnh.
Mình chú thích theo ý hiểu của mình với vốn kiến thức nông cạn về tiếng Trung, nếu sai mọi người cứ góp ý nhẹ nhàng lịch sự nhé, xin cảm ơn ^^
Chỉ nghe hiểu mỗi từ cúi đầu, cô bèn cúi đầu, một giọt máu nhỏ lên váy, nhanh chóng loang ra, thấm vào trong vải bông, cô sững sờ trong giây lát.
“Trời…” Trần Tông Nguyệt kêu một tiếng, nửa bàn tay khẽ chạm vào má cô, ngón cái đặt trên nhân trung của cô, khẽ ấn, gần như lau sạch hết máu, để lại một vệt như sợi dây đỏ, đổi tay kia bóp mũi cô.
Tay anh hơi thô ráp, phút này giây này, ý nghĩ duy nhất của cô dừng lại ở hình ảnh ấy.
Trần Tông Nguyệt đứng dậy rồi nói, “Bóp lấy, đừng ngửa đầu, sẽ chảy xuống khí quản đấy.”
Hoàng Anh nghe lời bóp mũi lại, thấy anh lấy khăn mặt trong khay trà ra, ngồi xổm xuống trước một ống nước tưới cây, giật đầu vòi nhựa của van nước ra, nhanh chóng vắt khăn mặt, lại quay lại, đáp lên sau cổ cô.
Nước lạnh trượt xuống theo gáy, làm cô nổi một lớp da gà.
Bóp mũi thì không ngửi được mùi hoa sơn trà, trong mắt chỉ có lồng ngực rộng lớn của anh, nghe tiếng mình hít thở bằng miệng, cảm nhận cảm giác đồng hồ anh chạm vào vai cô khi anh giữ khăn mặt.
Đêm đó, sau khi Hoàng Anh ngủ, đắm mình trên thảm cỏ xanh thẫm, tia nắng xuyên qua giữa lá có, cô đi sâu vào trong tìm thì thấy một cái đài phun nước tàn tạ, một cái xích đu tết bằng dây mây và hoa khô.
Đang định đi về phía trước thì bị ai đó kéo vào đường đi của một căn nhà tầng bỏ hoang, dưới ánh mặt trời ban ngày, nơi này lại âm u đến khó tin, trên cầu thang phủ đầy bụi bặm, làm người ta sợ hãi hơn cả bóng tối khi đêm.
Người đàn ông kia cao hơn cô rất nhiều, đẩy cô vào tường bằng sức mạnh dễ như ăn cháo, lại giữ chặt hai tay cô sau hông, trói tay cô lại bằng thắt lưng, mò vào trong váy cô, cảm giác lấp đầy tê dại, xông thẳng lên đầu theo tốc độ vận chuyển máu.
Giữa lúc hai cơ thể lắc lư, cô ra sức thở dốc, bức tường trong tầm nhìn ngổn ngang những câu đối thoại, tục tĩu, thậm chí cả viết tháu. Bỗng nhiên, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông kia ép chặt vào cô, một tay chống lên tường, cánh tay chống trước mặt cô, cổ tay có đeo một chuỗi hạt trầm hương, khắp cánh tay xăm hình ——
Thiên thần và mặt trăng. [3]
[3] Ở chương 3 từng nhắc đến việc Trần Tông Nguyệt có đeo một chuỗi hạt trầm hương, chương 1 có nhắc đến việc anh xăm hình thiên thần và mặt trăng.
Tỉnh lại từ trong mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa, như thể cái khăn mặt khi nào vẫn còn áp sau gáy cô, thấm ướt lưng cô.
Tiếng giá phơi quần áo va chạm âm vang trong đêm khuya, qua tấm rèm có thể thấy được bóng cái váy bông treo ở bệ cửa sổ bay bay, vết máu đã giặt sạch, ánh trăng không bì nổi với màu trắng thuần khiết của nó, như một bộ vỏ sò phát sáng, thảm thiết đến vậy.
Hoàng Anh đưa cánh tay lên che mặt, môi mỏng lúc mím lúc mở, khó mà thở nổi, ham muốn không được giải toả lan ra như tảo biển, bện thành một cái lồng sắt mỹ lệ, giam hãm cô.
Từ sau hôm đó, cô không trốn tránh Trần tiên sinh nữa, cũng mong ngóng chạm mặt anh, lỉnh đến phòng trà còn đều hơn cơm bữa.
Đáng tiếc thường là Hoàng Anh ườn ngửa nửa người lên tay vịn, mái tóc thả xuống từ lan can màu nâu đỏ sẫm, nhìn lên nóc nhà qua xòng xoáy cầu thang, nhưng lại rất ít khi thấy bóng dáng nhẹ nhàng bất ngờ của anh.
Sau đó, phục vụ bê một bộ dụng cụ trà phỏng theo kiểu gốm Nhữ Diêu [4], coi cô như những khách trà giết thời gian khác, nhưng cô chú ý thấy trên bình đựng lá trà viết là lá khổ đinh.
[4] Nhữ diêu là dòng gốm xuất phát vào thời Tống vãn kỳ từ vùng Nhữ Châu, nay thuộc tỉnh Hà Nam – Trung Quốc. Đồ gốm Nhữ diêu được chế tác cho cung đình triều Tống sử dụng trong vòng 30 năm (1086-1106), khi gốm Định diêu không còn được trọng thị nữa. Gốm Nhữ là một trong Ngũ đại danh diêu thời Tống.
Tuy muốn nếm thử mùi vị của Thái Bình Hầu Khôi làm theo yêu cầu, nhưng trà khổ đinh giải nhiệt [5], có lẽ là do anh cố ý dặn lại.
[5] Ý ở đây là uống trà để bớt nôn nóng mong chờ “ai đó”:’>
Cô thích tự mình đa tình phân tích chi li như vậy.
Hoàng Anh không tiếp tục tranh cãi với các nữ sinh khác xem rốt cuộc là Hoa Tử Tịnh đẹp trai hay Thành Vũ đẹp trai, vì Trần Tông Nguyệt trong mắt cô còn gần với hai chữ hoàn hảo hơn họ.
Phán đoán theo mặt mũi, nhất định anh đã đến tuổi lập nghiệp nhưng không mập mạp đầy mỡ hoặc là cằn cỗi như cục than đã đốt như những người đàn ông trung niên khác, dáng người anh cao thẳng, không nói gì cũng khiến người ta thấy ngột ngạt, khi đối xử với người ngoài, cũng không thể nói là anh dịu dàng, nhưng cũng không lá mặt lá trái; hễ cau mày thì vẻ mặt liền có vẻ nghiêm khắc, làm người ta nhìn mà phát khiếp.
Kính mà sinh tình.
Trong cuộc sống của Hoàng Anh không có ai đóng vai bậc cha chú, Tiền Thừa không hơn cô mấy tuổi, không bảo được cô, chỉ biết cãi nhau với cô, Trần Tông Nguyệt săn sóc có chừng mực, khiến cô si mê, tẩu hoả nhập ma.
Cô biết kiểu tình yêu này rất dị dạng, sợ chưa thể thu hút sự chú ý của anh đã bị anh phát hiện nỗi lòng, đành trốn thật xa.
Nhưng Hoàng Anh không nén nổi rồi đi mơ ước anh, khi cô vô tình biết ngày mười tháng sau là sinh nhật anh, bèn bán đống tem tích luỹ được cho Cao Tử Khiêm.
“Em ngã bệnh rồi.” Trần Tông Nguyệt nói.
Trận mưa này dường như là khúc mở đầu để bước vào ngày hè oi nóng, tiếng tí tách vọng đến từ tấm bạt che mưa ở con phố đối diện, rãnh nước bị gột rửa mãnh liệt trong khoảnh khắc, gió thổi đến rất mạnh, đập vào cửa sổ.
Hoàng Anh lại bắt đầu lắp bắp, “Thế, thế thế ạ…”
Trần Tông Nguyệt nở nụ cười, còn trả lời theo cô, “Thế đấy.”
Nhưng ngay sau đó anh lại đứng dậy nói, “Anh gọi người đưa em về nhà.”
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh, có cảm giác nôn nóng muốn níu anh lại bằng ánh mắt, “… Trong, trong nhà không bật điều hoà, nóng.”
Chỗ này mở cửa sổ cũng bật điều hoà, không xót tiền tí nào.
Sao lúc nào cũng canh cánh chuyện điều hoà. Trần Tông Nguyệt không nói gì, đặt một cái cốc trước mặt cô, nhấc cái ấm nước mới đun không lâu lên, ộc ộc đổ vào.
“Uống nước đã.”
Nói xong anh nhanh chân đi ra khỏi phòng trà, nghe tiếng thì là đến cầu thang.
Hoàng Anh cúi người rướn cổ ra nhìn xung quanh, thấy anh quay lại, lập tức rụt đầu về ngồi thẳng, cầm cốc lên nhấp một ngụm.
Trần Tông Nguyệt đến nói, “Trên tầng chuẩn bị một căn phòng, em lên nghỉ đi, chờ A Thừa quay về đón em.”
Lúc lên tầng Hoàng Anh đi trước, đứng trước cầu thang tầng bốn, cô nhận thấy cả hai mặt hành lang này đều không hút gió, phía cuối là một cánh cửa sổ, dưới mưa rào càng trở thành một bức tranh xám xịt, yên tĩnh như một quán trọ không người ở.
Bàn tay dày rộng đặt lên vai cô, Hoàng Anh cứng người một lát đứng sang một bên nhường đường. Trần Tông Nguyệt đi lên từ phía sau cô, mở một cánh cửa phòng đang khép hờ ra.
Hoàng Anh vào phòng quan sát theo anh, sạch sạch sẽ sẽ không có đồ linh tinh, ga giường và vỏ gối đều màu trắng, có trải một cái chăn lông mềm, như phòng ở khách sạn.
Tấm thân nặng trịch như đeo chì như thể thúc giục cô ngồi xuống giường, quay đầu nhìn Trần Tông Nguyệt kéo rèm cửa vào, cả phòng tối đi, mùi hoa sơn trà trắng sống cộng sinh cũng trở nên rõ ràng.
Không sợ anh làm gì, mong anh làm gì đó với cô mới được ấy.
Hoàng Anh ngã nửa người lên cái gối cao cao, cánh tay gầy gò cũng duỗi bên mặt, giọng hơi mất tiếng, “Có phải là gỗ dũ sang không?” Thấy anh lộ vẻ không hiểu, cô lại nhẹ nhàng bổ sung, “… Mùi thơm đốt trong phòng ấy.”
Trần Tông Nguyệt hiểu ra đáp, “Lát nữa anh đi hỏi thử.”
Sau khi anh đi, Hoàng Anh muốn ngủ một lát, lại đứng dật tìm điều khiển ti vi, cuối cùng không cẩn thận thiếp đi. Mãi đến khi có người mở cửa đi vào, bên giường sụt xuống, cô mới khó khăn tỉnh hơn từ cơn mơ màng.
Trần Tông Nguyệt ngồi cạnh cô, lấy một cái nhiệt kế thuỷ ngân ra.
Chuyện đo nhiệt độ này đáng lẽ nên để cô tự làm, dù sao quan hệ của họ cũng không thân mật như vậy.
Nhưng tích tắc sau, Trần Tông Nguyệt thậm chí còn không hỏi cô có muốn tự làm không đã kéo cổ áo cô xuống bả vai, trong chớp nhoáng cô tỉnh táo hẳn, chỉ còn tiếng thở nặng nề, đôi mắt dõi theo anh.
Cổ váy cô rất rộng, lớp ren áo lót che trên phần xương ức trắng nõn hơi run run, nhiệt kế lạnh lẽo dán sát vào dưới nách cô.
Hoàng Anh thấy hành động này của anh, đúng là rất đáng để cô giơ tay giãy dụa một lúc tỏ vẻ “đã nghiện còn ngại”.
Nhưng suốt quá trình không nhận ra chút sắc dục nào trên nét mặt anh, dường như anh đang xử lý một vật vô tri vô giác chứ không phải là một người con gái.
Nếu cô không có sức quyến rũ mê người, không phải mẫu người anh thích, vậy thì không có ham muốn với cô là chuyện rất bình thường, nhưng anh cũng hoàn toàn có thể để người khác đến chăm sóc cô, chắc chắn nơi này có rất nhiều phục vụ nữ.
Nghĩ vậy, mí mắt cô lại không kìm được mà rũ xuống.
Trần Tông Nguyệt đặt hai tay cô bên hông, cởi sandals của cô ra, nâng hai chân cô lên giường rồi lại đắp chăn cho cô.
Cô có thể cảm nhận được tất cả những thứ này, bao gồm cả việc anh ôn tồn vỗ vỗ vai cô, dỗ cô ngủ.
Cách họ bên nhau, còn kỳ dị hơn trước kia, dường như ông trời cũng hết sức tán thành, đánh một tiếng sấm rền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.