Chương 384: Đi về phía nam
Trí Bạch
06/04/2018
Phương Giải mặc một bộ lễ phục Nhất Đẳng Hương Tử
trang nghiêm ngồi xổm bên đường ở ngoài cung Thái Cực. Hắn rút một cái
túi da từ trong bộ lễ phục rườm rà nặng nề này, lấy cái tẩu, nhét lá
thuốc thượng hạng từ Giang Nam vào. Trước cung Thái Cực còn chưa sáng,
thì có một tia sáng đã xuất hiện, mờ mờ ảo ảo.
Phương Giải không phải là người nghiện thuốc lá. Nhưng hắn luôn cảm thấy thân thiết khi cầm cái tẩu này để hút.
Thổi ra một chùm khói, hắn nhìn Hạng Thanh Ngưu vất vả ngồi xuống bên cạnh mình:
- Ngươi tính toán sau khi trở về thì làm thế nào? Tuy bệ hạ sẽ không thông cáo việc Tiêu chân nhân trợ giúp Di Thân Vương mưu nghịch với thiện hạ, nhưng núi Thanh Nhạc của ngươi chắc sẽ phải trải qua những ngày khó khăn. Nếu ta đoán không sai, vị trí lãnh tụ Đạo tông sẽ được bệ hạ chuyển dần sang núi Võ Đang.
- Còn có thể làm được gì chứ.
Hạng Thanh Ngưu thực sự không ngồi xổm được, liền đặt mông xuống đất:
- Sau khi trở về, núi Thanh Nhạc của bọn ta sẽ phải cúp đuôi làm người. Con mẹ nó chứ, sư phụ nói rằng tương lai ta sẽ gánh vác núi Thanh Nhạc. Ai ngờ lại gánh vác trong tình cảnh như thế này. Hiện giờ sư huynh bị nhốt trong mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử. Bốn xử điệt của ta tới Trường An thì đã chết một, tàn một. Hai người khác vốn định ở ngoài thành Trường An tiếp ứng, kết quả là bị bệ hạ phái cao thủ bao vây. Nghe nói sư huynh bị bắt, hai vị sư điệt kia, một người tự sát, một người đầu hàng…
Hạng Thanh Ngưu thở dài:
- Tứ đại thần quan của núi Thanh Nhạc đã chết hai người, hai người bị bắt kia chắc cũng khó thoát khỏi số phận. HIện tại núi Thanh Nhạc chỉ còn lại một đám tiểu đạo sĩ không biết xảy ra chuyện gì. Với tu vị của ta, muốn duy trì sự tôn nghiêm của núi Thanh Nhạc thực như người si nói mộng!
- Ủa, ngươi nhận ra thực lực của mình từ khi nào vậy?
Phương Giải cười cười nói:
- Kỳ thực ngươi cũng không cần phải lo lắng như vậy. Nếu bệ hạ không chiêu cáo thiên hạ việc mưu nghịch của núi Thanh Nhạc, thì ngươi cũng liền giả bộ nhưng chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không có gì bất ngờ, thì ý chỉ chiêu cáo thiên hạ sẽ nói rằng chưởng giáo núi Thanh Nhạc Tiêu chân nhân cùng tứ đại đệ tử đã liều chết đấu với phản nghịch rồi hy sinh vì nước. Như vậy sẽ không có kẻ nào dám tới cửa khiêu khích.
- Chỉ mong là vậy.
Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng, nhìn bầu trời vẫn còn tối đen:
- Tới giờ ta vẫn chưa hiểu, mục đích của sư huynh là gì.
- Vậy thì đừng suy nghĩ nữa.
Phương Giải vỗ vai y, nói:
- Chỉ cần chiêu bài núi Thanh Nhạc còn chưa rơi xuống, vậy thì không cần phải lo lắng. Không phải sư phụ ngươi đã nói ngươi là đệ tử tốt nhất của ông ấy sao. Nếu ngươi dốc lòng tu hành, qua mười năm, hai mươi năm, chắc sẽ đạt tới cảnh giới của sư huynh ngươi.
- Cảnh giới như vậy có hữu dụng không?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Nếu lúc đó cảnh giới cao lại khiến cho ta càng tham lam. Vậy thì ta thà làm một phế vật không thể tu hành còn hơn.
- Sai không phải ở cảnh giới, mà là ở tư tưởng.
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Sư huynh của ngươi theo đuổi những cái hư vô mờ mịt gì đó. Ông ta không muốn trở thành người bề trên, mà là người trên trời. Người như ông ta, cho dù không mưu nghịch, thì sớm muộn gì cũng phát điên. Mà ngươi thì khác, cho tới giờ ngươi chưa từng là một người thích tranh đấu.
- Ý của ngươi ta là phế vật?
- Không…quân tử không tranh giành, mới là việc tốt.
Hạng Thanh Ngưu tự giễu nói:
- Sao lời này qua miệng ngươi lại thấy dối trá vậy. Người như ta mà được xưng là quân tử. Thì quân tử thật đúng không đáng tiền.
- Ngươi sai rồi.
Phương Giải cười cười nói:
- Phần lớn quân tử trên thế giới này đều không đáng tiền. Bởi vì bọn họ đều là ngụy quân tử. Mà nhân tài sống thực với mình, mới là quý giá.
- Nếu theo lời ngươi nói, sống theo kiểu lưu mạnh, cũng là sống thực, sống đẹp à?
- Đấy ngươi xem. Còn có thể nói giỡn được, chứng tỏ ngươi không tuyệt vọng như ngươi tưởng.
Phương Giải hít tẩu một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra bằng mũi hai chùm khói. Sáng sớm mát lánh, khói thuốc có vẻ đậm đặc. Thoạt nhìn, giống như hắn phun ra hai chùm khói quái dị.
- Nhiều khi mọi người tưởng đó là tuyệt lộ, bất kể là đi về phía trước hay là phía sau đều không nhìn thấy con đường chân chính…nhưng trên thực tế, phần lớn là mọi người đang tự lừa gạt chính mình. Mà nguyên nhân, chính là vì sợ hãi. Nhiều khi ngươi thấy đó là một việc không thể làm được. Nhưng thật ra trong lòng ngươi đang quá sợ hãi, lo lắng. Ngươi lo lắng bước kế tiếp của mình sẽ là hố sâu vạn dặm, không thoát ra được. Lo lắng mình không thể duy trì được núi Thanh Nhạc. Như vậy thì thật xin lỗi những người khác.
- Nhưng ngươi còn chưa bước về phía trước, làm sao biết bước qua bụi mận gai này, liệu có phải là hy vọng hay không? Có lẽ những lời ta nói sẽ khiến ngươi cảm thấy ta chỉ biết nói mồm. Nói đạo lý thì ai chả nói được bốn, năm cái. Nhưng đạo lý có thể trở thành đạo lý, đều có lý do của nó.
- Đối mặt với khó khăn chưa từng gặp, phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ là sợ hãi và mê man. Nếu có thể lách qua khốn cảnh này, không ai sẽ ngu ngốc tới mức xông vào chứng minh mình mạnh mẽ. Nhưng nếu như khốn cảnh này thực sự không có biện pháp nào lách qua, vậy thì ngươi chỉ có thể tiến lên, chứ không có sự lựa chọn nào khác. Đã là lựa chọn duy nhất, mà đến dũng khí ngươi cũng chả có, vậy thì ngươi thực là ngu xuẩn.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu như có điều suy nghĩ:
- Nghe có vẻ có lý.
Hắn giành cái tẩu trong tay Phương Giải, ngậm vào miệng, hít một hơi thật sâu, rồi ho khan kịch liệt:
- Phương Giải à…khụ khụ…vừa rồi ngươi nói chuyện thực con mẹ nó giả thần giả thánh….Không gia nhập tông môn nào thì thật là lãng phí…khụ khụ…nếu không ngươi đừng làm quan nữa, ta tặng chức chưởng giáo núi Thanh Nhạc cho ngươi, còn ta thì làm phụ tá cho ngươi.
- Ý của ngươi là ta nên tham gia hắc bang?
Phương Giải bĩu môi:
- Không có tiền đồ! Không có triều đình làm chỗ dựa, hắc bang cũng không làm ăn được gì. Về sau ta có chức vị trong triều đình, ngươi thì làm hắc bang trên giang hồ. Hai ta liên kết lại, khéo vài năm là có thể nhất thống giang hồ. Tới lúc đó tới từng tông môn thu phí bảo hộ. Kẻ nào không nộp thì diệt kẻ đó!
- Đúng đúng!
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Chỉ thu tiền tông môn thì sao được. Nếu muốn làm ác thì phải làm lớn chút…Tất cả các cửa hàng trong thiên hạ đều phải nộp phí bảo hộ cho chúng ta. Nếu kẻ nào dám phản kháng, ta liền phái người ném pháo hoa vào nhà bọn họ. Ngăn trước cửa, tạt máu chó. Nửa đêm thừa dịp bọn họ ngủ, xông vào trùm chăn bông đánh một trận tơi bời.
- Ừ!
Phương Giải nói:
- Tới lúc đó nếu còn dám không giao, ta liền sai quan phủ phá cửa hàng của bọn họ!
- Không muốn bị hủy cửa hàng thì thành thật giao bạc! Cứ làm như vậy, không bao lâu là chúng ta sẽ giàu ngang một nước.
Hạng Thanh Ngưu cười hi hì. Do không quen hút thuốc nên trả lại cái tẩu cho Phương Giải. Phương Giải hít một hơi, rồi cười hỏi:
- Hiện tại thoải mái chưa?
- Hơi thoải mái rồi.
- Thoải mái là thoải mái, hơi gì mà hơi.
Phương Giải đập đập cái tẩu xuống đất, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Kỳ thực ta còn có một ý tưởng thoải mái hơn.
- Ý tưởng gì?
Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.
Phương Giải lẩm bẩm nói:
- Ngươi nói xem, nếu chúng ta có thể giết chết những người mà hai chúng ta vừa nói, không để một mống nào. Xuất hiện một thì xử lý một, không thèm dùng tới pháp luật, liệu có thoải mái hơn không?
- Con mẹ nó chứ!
Hạng Thanh Ngưu đạp chân một cái:
- Vậy thì thoải mái chỉ muốn nhảy cẫng lên
…
Phương Giải không biết Hoàng Đế và Hạng Thanh Ngưu nói chuyện gì. Hoàng Đế cho gặp Hạng Thanh Ngưu trước mới gặp hắn sau. Lúc Hạng Thanh Ngưu đi ra đương nhiên, Phương Giải được mời vào. Hai người nhìn thoáng qua. Phương Giải có thể thấy được vẻ mặt của Hạng Thanh Ngưu thoải mái hơn nhiều. Hiển nhiên Hoàng Đế không trách cứ y, mà còn cổ vũ khích lệ y một phen.
Hai người nhìn nhau cười, chưa kịp nói cái gì đã phải tách ra. Phương Giải thấy nụ cười của Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu thấy cái bĩu môi và cái lắc đầu của Phương Giải. Một người nói bảo trọng, một người nói hẹn gặp lại. Chỉ có điều không ai ngờ rằng, lần sau gặp lại thì cảnh còn người mất.
Trước khi đi, trong lòng mập mạp này trần đầy lời nói của Phương Giải. Sau khi trở lại núi Thanh Nhạc, quả thực y phải đối mặt rất nhiều khó khăn phải giải quyết. Mỗi khi y cảm thấy mình sắp ngã xuống, thì không hiểu vì sao lại nhớ tới cái tẩu trong tay Phương Giải kia.
Nhớ tới yêu nghiệt ngồi dưới ánh sáng nhạt của buổi sáng, hít vào thở ra khói.
…
…
- Thần Phương Giải, khấu kiến bệ hạ!
Phương Giải trịnh trọng thi lễ, sau đó đứng dậy đi sang một bên.
Hoàng Đế chỉ ngủ một canh giờ, nên thần thái khó tránh khỏi mệt mỏi. Y giay hàng lông mày, liếc Phương Giải một cái, nói:
- Cũng không có gì phân phó cho ngươi. Tuy ngươi còn trẻ nhưng trẫm tin vào năng lực của ngươi. Lần đi Tây Nam này, chỉ cần tận tâm tận lực làm việc là tốt rồi. Chớ phụ sự tin tưởng của trẫm với ngươi.
- Thần nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng.
Phương Giải nói.
Hoàng Đế ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, lẩm bẩm:
- Sắp tới giờ vào triều rồi….ngươi đi đi. Trẫm nghe nói Hoài lão muốn đồng hành với ngươi. Ông ấy là nguyên lão tam triều, nên có rất nhiều kinh nghiệm. Dọc theo đường đi ngươi cứ việc thỉnh giáo ông ấy.
- Thần hiểu, thần cáo lui.
Phương Giải cúi người nói.
Hoàng Đế khoát tay áo, có chút mệt mỏi nói:
- Đi thôi.
Sau khi nói xong vài lời ngắn ngủi, Phương Giải lui ra Đông Noãn Các. Không biết vì sao, lần này trông thấy Hoàng Đế, trong lòng Phương Giải đầy cảm giác thê lương. Hắn cảm thấy Hoàng Đế đang ngày càng già đi với một tốc độ nhanh chóng.
Lúc rời khỏi cung Thái Cực, Phương Giải không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Dưới sánh sáng nhạt của sáng sớm, cung điện nguy nga xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Xa xa truyền tới tiếng chiêng kêu, đã tới giờ mở cửa thành. Phương Giải lên xe ngựa, vén rèm lên nhìn người đi đường thưa thớt, ngửi không khí sáng sớm của thành Trường An. Một cảm giác không nỡ xuất hiện trong lòng hắn, rất nhanh lan tới toàn thân.
Xe ngựa lăn quá gạch đá, hơi sóc nảy đi về phía trước.
Ở đầu phố đông số hai mươi ba, Phương Giải hội hợp với người của mình. Mấy cỗ xe ngựa mang theo khâm sai và các hộ vệ chậm rãi ra khỏi cửa thành.
Cưỡi ngựa đi trước là hơn mười đại nội thị vệ mặc phi ngư bào đỏ chót mở đường. Phía sau là hai cỗ xe ngựa chở quan viên Lễ Bộ. Sau đó là xe ngựa của Trầm Khuynh Phiến. Cỗ xe ngựa thứ tư chở Trần Hanh và Trần Cáp. Cỗ xe ngựa thứ năm chở Phương Giải, đánh xe là Nhiếp Tiểu Cúc. Hắc tiểu tử Yến Cuồng và thư sinh Trần Hiếu Nho thì cưỡi ngựa đi ở hai bên. Phía sau cùng cũng là phi ngư bào. Do Mộc Tiểu Yêu mặc trang phục Thiên hộ dẫn người bảo vệ xe ngựa của Phương Giải.
Mà ở phía sau đội ngũ khâm sai, là một đội binh lính mặc chiến giáp của Tả Tiền Vệ. Số lượng những binh lính này tuy không nhiều, chỉ có hai mươi mấy kỵ binh, nhưng thoạt nhìn vẫn có khí thế của thiên quân vạn mã. Nếu cẩn thận nhìn, có thể thấy được đó là binh lính tinh nhuệ trải qua hàng trăm trận chiến.
Cầm đầu những người này chính là Tả Tiền Vệ Tứ Phẩm Lang Tướng Diệp Cận Nam. Y cũng đổi lại giáp trụ tướng quân. Mà phía sau đội ngũ của y cũng có một cỗ xe ngựa. Nam tử ngồi trong xe ngựa đó vén rèm lên, ló đầu nhìn đội ngũ phía trước. Trong mắt đầy thù hận và oán độc.
Phương Giải không phải là người nghiện thuốc lá. Nhưng hắn luôn cảm thấy thân thiết khi cầm cái tẩu này để hút.
Thổi ra một chùm khói, hắn nhìn Hạng Thanh Ngưu vất vả ngồi xuống bên cạnh mình:
- Ngươi tính toán sau khi trở về thì làm thế nào? Tuy bệ hạ sẽ không thông cáo việc Tiêu chân nhân trợ giúp Di Thân Vương mưu nghịch với thiện hạ, nhưng núi Thanh Nhạc của ngươi chắc sẽ phải trải qua những ngày khó khăn. Nếu ta đoán không sai, vị trí lãnh tụ Đạo tông sẽ được bệ hạ chuyển dần sang núi Võ Đang.
- Còn có thể làm được gì chứ.
Hạng Thanh Ngưu thực sự không ngồi xổm được, liền đặt mông xuống đất:
- Sau khi trở về, núi Thanh Nhạc của bọn ta sẽ phải cúp đuôi làm người. Con mẹ nó chứ, sư phụ nói rằng tương lai ta sẽ gánh vác núi Thanh Nhạc. Ai ngờ lại gánh vác trong tình cảnh như thế này. Hiện giờ sư huynh bị nhốt trong mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử. Bốn xử điệt của ta tới Trường An thì đã chết một, tàn một. Hai người khác vốn định ở ngoài thành Trường An tiếp ứng, kết quả là bị bệ hạ phái cao thủ bao vây. Nghe nói sư huynh bị bắt, hai vị sư điệt kia, một người tự sát, một người đầu hàng…
Hạng Thanh Ngưu thở dài:
- Tứ đại thần quan của núi Thanh Nhạc đã chết hai người, hai người bị bắt kia chắc cũng khó thoát khỏi số phận. HIện tại núi Thanh Nhạc chỉ còn lại một đám tiểu đạo sĩ không biết xảy ra chuyện gì. Với tu vị của ta, muốn duy trì sự tôn nghiêm của núi Thanh Nhạc thực như người si nói mộng!
- Ủa, ngươi nhận ra thực lực của mình từ khi nào vậy?
Phương Giải cười cười nói:
- Kỳ thực ngươi cũng không cần phải lo lắng như vậy. Nếu bệ hạ không chiêu cáo thiên hạ việc mưu nghịch của núi Thanh Nhạc, thì ngươi cũng liền giả bộ nhưng chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không có gì bất ngờ, thì ý chỉ chiêu cáo thiên hạ sẽ nói rằng chưởng giáo núi Thanh Nhạc Tiêu chân nhân cùng tứ đại đệ tử đã liều chết đấu với phản nghịch rồi hy sinh vì nước. Như vậy sẽ không có kẻ nào dám tới cửa khiêu khích.
- Chỉ mong là vậy.
Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng, nhìn bầu trời vẫn còn tối đen:
- Tới giờ ta vẫn chưa hiểu, mục đích của sư huynh là gì.
- Vậy thì đừng suy nghĩ nữa.
Phương Giải vỗ vai y, nói:
- Chỉ cần chiêu bài núi Thanh Nhạc còn chưa rơi xuống, vậy thì không cần phải lo lắng. Không phải sư phụ ngươi đã nói ngươi là đệ tử tốt nhất của ông ấy sao. Nếu ngươi dốc lòng tu hành, qua mười năm, hai mươi năm, chắc sẽ đạt tới cảnh giới của sư huynh ngươi.
- Cảnh giới như vậy có hữu dụng không?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Nếu lúc đó cảnh giới cao lại khiến cho ta càng tham lam. Vậy thì ta thà làm một phế vật không thể tu hành còn hơn.
- Sai không phải ở cảnh giới, mà là ở tư tưởng.
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Sư huynh của ngươi theo đuổi những cái hư vô mờ mịt gì đó. Ông ta không muốn trở thành người bề trên, mà là người trên trời. Người như ông ta, cho dù không mưu nghịch, thì sớm muộn gì cũng phát điên. Mà ngươi thì khác, cho tới giờ ngươi chưa từng là một người thích tranh đấu.
- Ý của ngươi ta là phế vật?
- Không…quân tử không tranh giành, mới là việc tốt.
Hạng Thanh Ngưu tự giễu nói:
- Sao lời này qua miệng ngươi lại thấy dối trá vậy. Người như ta mà được xưng là quân tử. Thì quân tử thật đúng không đáng tiền.
- Ngươi sai rồi.
Phương Giải cười cười nói:
- Phần lớn quân tử trên thế giới này đều không đáng tiền. Bởi vì bọn họ đều là ngụy quân tử. Mà nhân tài sống thực với mình, mới là quý giá.
- Nếu theo lời ngươi nói, sống theo kiểu lưu mạnh, cũng là sống thực, sống đẹp à?
- Đấy ngươi xem. Còn có thể nói giỡn được, chứng tỏ ngươi không tuyệt vọng như ngươi tưởng.
Phương Giải hít tẩu một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra bằng mũi hai chùm khói. Sáng sớm mát lánh, khói thuốc có vẻ đậm đặc. Thoạt nhìn, giống như hắn phun ra hai chùm khói quái dị.
- Nhiều khi mọi người tưởng đó là tuyệt lộ, bất kể là đi về phía trước hay là phía sau đều không nhìn thấy con đường chân chính…nhưng trên thực tế, phần lớn là mọi người đang tự lừa gạt chính mình. Mà nguyên nhân, chính là vì sợ hãi. Nhiều khi ngươi thấy đó là một việc không thể làm được. Nhưng thật ra trong lòng ngươi đang quá sợ hãi, lo lắng. Ngươi lo lắng bước kế tiếp của mình sẽ là hố sâu vạn dặm, không thoát ra được. Lo lắng mình không thể duy trì được núi Thanh Nhạc. Như vậy thì thật xin lỗi những người khác.
- Nhưng ngươi còn chưa bước về phía trước, làm sao biết bước qua bụi mận gai này, liệu có phải là hy vọng hay không? Có lẽ những lời ta nói sẽ khiến ngươi cảm thấy ta chỉ biết nói mồm. Nói đạo lý thì ai chả nói được bốn, năm cái. Nhưng đạo lý có thể trở thành đạo lý, đều có lý do của nó.
- Đối mặt với khó khăn chưa từng gặp, phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ là sợ hãi và mê man. Nếu có thể lách qua khốn cảnh này, không ai sẽ ngu ngốc tới mức xông vào chứng minh mình mạnh mẽ. Nhưng nếu như khốn cảnh này thực sự không có biện pháp nào lách qua, vậy thì ngươi chỉ có thể tiến lên, chứ không có sự lựa chọn nào khác. Đã là lựa chọn duy nhất, mà đến dũng khí ngươi cũng chả có, vậy thì ngươi thực là ngu xuẩn.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu như có điều suy nghĩ:
- Nghe có vẻ có lý.
Hắn giành cái tẩu trong tay Phương Giải, ngậm vào miệng, hít một hơi thật sâu, rồi ho khan kịch liệt:
- Phương Giải à…khụ khụ…vừa rồi ngươi nói chuyện thực con mẹ nó giả thần giả thánh….Không gia nhập tông môn nào thì thật là lãng phí…khụ khụ…nếu không ngươi đừng làm quan nữa, ta tặng chức chưởng giáo núi Thanh Nhạc cho ngươi, còn ta thì làm phụ tá cho ngươi.
- Ý của ngươi là ta nên tham gia hắc bang?
Phương Giải bĩu môi:
- Không có tiền đồ! Không có triều đình làm chỗ dựa, hắc bang cũng không làm ăn được gì. Về sau ta có chức vị trong triều đình, ngươi thì làm hắc bang trên giang hồ. Hai ta liên kết lại, khéo vài năm là có thể nhất thống giang hồ. Tới lúc đó tới từng tông môn thu phí bảo hộ. Kẻ nào không nộp thì diệt kẻ đó!
- Đúng đúng!
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Chỉ thu tiền tông môn thì sao được. Nếu muốn làm ác thì phải làm lớn chút…Tất cả các cửa hàng trong thiên hạ đều phải nộp phí bảo hộ cho chúng ta. Nếu kẻ nào dám phản kháng, ta liền phái người ném pháo hoa vào nhà bọn họ. Ngăn trước cửa, tạt máu chó. Nửa đêm thừa dịp bọn họ ngủ, xông vào trùm chăn bông đánh một trận tơi bời.
- Ừ!
Phương Giải nói:
- Tới lúc đó nếu còn dám không giao, ta liền sai quan phủ phá cửa hàng của bọn họ!
- Không muốn bị hủy cửa hàng thì thành thật giao bạc! Cứ làm như vậy, không bao lâu là chúng ta sẽ giàu ngang một nước.
Hạng Thanh Ngưu cười hi hì. Do không quen hút thuốc nên trả lại cái tẩu cho Phương Giải. Phương Giải hít một hơi, rồi cười hỏi:
- Hiện tại thoải mái chưa?
- Hơi thoải mái rồi.
- Thoải mái là thoải mái, hơi gì mà hơi.
Phương Giải đập đập cái tẩu xuống đất, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Kỳ thực ta còn có một ý tưởng thoải mái hơn.
- Ý tưởng gì?
Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.
Phương Giải lẩm bẩm nói:
- Ngươi nói xem, nếu chúng ta có thể giết chết những người mà hai chúng ta vừa nói, không để một mống nào. Xuất hiện một thì xử lý một, không thèm dùng tới pháp luật, liệu có thoải mái hơn không?
- Con mẹ nó chứ!
Hạng Thanh Ngưu đạp chân một cái:
- Vậy thì thoải mái chỉ muốn nhảy cẫng lên
…
Phương Giải không biết Hoàng Đế và Hạng Thanh Ngưu nói chuyện gì. Hoàng Đế cho gặp Hạng Thanh Ngưu trước mới gặp hắn sau. Lúc Hạng Thanh Ngưu đi ra đương nhiên, Phương Giải được mời vào. Hai người nhìn thoáng qua. Phương Giải có thể thấy được vẻ mặt của Hạng Thanh Ngưu thoải mái hơn nhiều. Hiển nhiên Hoàng Đế không trách cứ y, mà còn cổ vũ khích lệ y một phen.
Hai người nhìn nhau cười, chưa kịp nói cái gì đã phải tách ra. Phương Giải thấy nụ cười của Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu thấy cái bĩu môi và cái lắc đầu của Phương Giải. Một người nói bảo trọng, một người nói hẹn gặp lại. Chỉ có điều không ai ngờ rằng, lần sau gặp lại thì cảnh còn người mất.
Trước khi đi, trong lòng mập mạp này trần đầy lời nói của Phương Giải. Sau khi trở lại núi Thanh Nhạc, quả thực y phải đối mặt rất nhiều khó khăn phải giải quyết. Mỗi khi y cảm thấy mình sắp ngã xuống, thì không hiểu vì sao lại nhớ tới cái tẩu trong tay Phương Giải kia.
Nhớ tới yêu nghiệt ngồi dưới ánh sáng nhạt của buổi sáng, hít vào thở ra khói.
…
…
- Thần Phương Giải, khấu kiến bệ hạ!
Phương Giải trịnh trọng thi lễ, sau đó đứng dậy đi sang một bên.
Hoàng Đế chỉ ngủ một canh giờ, nên thần thái khó tránh khỏi mệt mỏi. Y giay hàng lông mày, liếc Phương Giải một cái, nói:
- Cũng không có gì phân phó cho ngươi. Tuy ngươi còn trẻ nhưng trẫm tin vào năng lực của ngươi. Lần đi Tây Nam này, chỉ cần tận tâm tận lực làm việc là tốt rồi. Chớ phụ sự tin tưởng của trẫm với ngươi.
- Thần nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng.
Phương Giải nói.
Hoàng Đế ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, lẩm bẩm:
- Sắp tới giờ vào triều rồi….ngươi đi đi. Trẫm nghe nói Hoài lão muốn đồng hành với ngươi. Ông ấy là nguyên lão tam triều, nên có rất nhiều kinh nghiệm. Dọc theo đường đi ngươi cứ việc thỉnh giáo ông ấy.
- Thần hiểu, thần cáo lui.
Phương Giải cúi người nói.
Hoàng Đế khoát tay áo, có chút mệt mỏi nói:
- Đi thôi.
Sau khi nói xong vài lời ngắn ngủi, Phương Giải lui ra Đông Noãn Các. Không biết vì sao, lần này trông thấy Hoàng Đế, trong lòng Phương Giải đầy cảm giác thê lương. Hắn cảm thấy Hoàng Đế đang ngày càng già đi với một tốc độ nhanh chóng.
Lúc rời khỏi cung Thái Cực, Phương Giải không nhịn được quay đầu nhìn một cái.
Dưới sánh sáng nhạt của sáng sớm, cung điện nguy nga xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Xa xa truyền tới tiếng chiêng kêu, đã tới giờ mở cửa thành. Phương Giải lên xe ngựa, vén rèm lên nhìn người đi đường thưa thớt, ngửi không khí sáng sớm của thành Trường An. Một cảm giác không nỡ xuất hiện trong lòng hắn, rất nhanh lan tới toàn thân.
Xe ngựa lăn quá gạch đá, hơi sóc nảy đi về phía trước.
Ở đầu phố đông số hai mươi ba, Phương Giải hội hợp với người của mình. Mấy cỗ xe ngựa mang theo khâm sai và các hộ vệ chậm rãi ra khỏi cửa thành.
Cưỡi ngựa đi trước là hơn mười đại nội thị vệ mặc phi ngư bào đỏ chót mở đường. Phía sau là hai cỗ xe ngựa chở quan viên Lễ Bộ. Sau đó là xe ngựa của Trầm Khuynh Phiến. Cỗ xe ngựa thứ tư chở Trần Hanh và Trần Cáp. Cỗ xe ngựa thứ năm chở Phương Giải, đánh xe là Nhiếp Tiểu Cúc. Hắc tiểu tử Yến Cuồng và thư sinh Trần Hiếu Nho thì cưỡi ngựa đi ở hai bên. Phía sau cùng cũng là phi ngư bào. Do Mộc Tiểu Yêu mặc trang phục Thiên hộ dẫn người bảo vệ xe ngựa của Phương Giải.
Mà ở phía sau đội ngũ khâm sai, là một đội binh lính mặc chiến giáp của Tả Tiền Vệ. Số lượng những binh lính này tuy không nhiều, chỉ có hai mươi mấy kỵ binh, nhưng thoạt nhìn vẫn có khí thế của thiên quân vạn mã. Nếu cẩn thận nhìn, có thể thấy được đó là binh lính tinh nhuệ trải qua hàng trăm trận chiến.
Cầm đầu những người này chính là Tả Tiền Vệ Tứ Phẩm Lang Tướng Diệp Cận Nam. Y cũng đổi lại giáp trụ tướng quân. Mà phía sau đội ngũ của y cũng có một cỗ xe ngựa. Nam tử ngồi trong xe ngựa đó vén rèm lên, ló đầu nhìn đội ngũ phía trước. Trong mắt đầy thù hận và oán độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.