Chương 385: Trong mộng ngoài mộng
Trí Bạch
06/04/2018
Đội ngũ khâm sai xuất hành, quan phủ ven đường tất
nhiên phải mở tiệc khoản đãi. Quan viên địa phương lúc đầu còn có chút
kiềm chế. Dù sao chuyện Di Thân Vương phản loạn mới qua, không ai dám
gióng trống khua chiêng. Nhưng sau khi rời Kinh Kỳ Đạo, quan viên bên
ngoài mới bắt đầu nhiệt tình lên. Nghe nói khâm sai là vị Tiểu Phương
đại nhân đang nổi danh khắp kinh thành, các quan viên địa phương và thân hào nông thôn giống như là chó ngửi thấy mùi xương vậy, nhiệt tình đến
nỗi chỉ còn thiếu lè lưỡi liếm giày.
Phương Giải dường như rất hưởng thụ. Tuy rằng kiên trì không thu một đồng nào, nhưng quan viên địa phương và thân hào nông thôn mở yến hội, cơ hồ mỗi ngày phải tham gia hai lần. Do đó mà tốc độ của đội ngũ phải chậm lại. Tả Tiền Vệ Lang Tướng Diệp Cận Nam đã đi tìm Phương Giải ba lần, hy vọng hắn có thể từ chối các buổi xã giao để hành trình được nhanh hơn. Nhưng Phương Giải đáp lại là không thể từ chối ý tốt của người ta. Dường như không thèm để ý cái tin này nếu truyền về đế đô sẽ khiến đám người Ngự Sự Đài điên cuồng nhào tới cắn xé.
Về sau Diệp Cận Nam đề nghị đi đường thủy, tới thẳng Trường Giang. Từ Trường Giang đi vòng Lạc Thủy, rồi từ Lạc Thủy xuôi dòng xuống. Đi như vậy chưa tới một tháng là có thể tới Ung Châu.
Phương Giải vẫn không đồng ý. Nói rằng mình không đi được thuyền.
Đi mất một tháng mới tới quận Ngụy ở phía bắc Trường Giang. Tốc độ như vậy khiến cho sự nhẫn nại của Diệp Cận Nam cơ hồ tới cực hạn. Tới La thành, tòa thành chính của quận Ngụy, còn chưa bố trí xong thì Phương Giải đã được hai vị Quận Thủ và Quận Thừa mời tới. Yến tiệc tất nhiên mời cả Diệp Cận Nam. Nhưng y lấy lý do sức khỏe liền từ chối.
Đội ngũ khâm sai ở trong đại viện do một thân hào nông thôn cung cấp, chứ không ở dịch trạm. Một tòa đại viện lớn như vậy, nếu đặt ở đế đô thì rất đáng giá. Diệp Cận Nam đi vào phòng mình, để thân binh cởi áo giáp, nón trụ, sau đó nằm trên giường tự hờn dỗi.
Mấy ngày này biểu hiện của Phương Giải khiến cho y sắp không nhịn được rồi. Quân nhân đều có tâm huyết, ghét nhất là cái kiểu dây dưa thế này. Nhưng y không phải là người ngu, đã sớm nhìn ra Phương Giải muốn trì hoãn hành trình. Lại nghĩ tới sự phân phó của Đại tướng quân La Diệu, thì đoán ra mục đích của Phương Giải cũng không phải việc khó khăn gì. Nhưng càng như vậy, y càng không thể thúc dục vội vàng. Nếu thúc dục sẽ khiến cho người ta cảm thấy chột dạ.
Chính đang buồn bực nằm trong phòng, thì két một tiếng, cửa được mở từ từ bên ngoài. Diệp Cận Nam quay đầu nhìn, thấy là Lục Âu chống quải trượng đi vào.
Lục Âu bị thương khá nặng. Nếu không phải tố chất thân thể của y tốt hơn người thường, thì trận đánh đó đã lấy đi tính mạng của y rồi. Tĩnh dưỡng lâu như vậy, y mới miễn cưỡng chống quải trượng đi lại. Mấy ngày qua, rõ ràng y đã gầy đi không ít, da mặt xanh xao, trông khó coi như một cương thi vậy.
Mà khiến cho người ta phát lạnh, vẫn là cánh tay trái trụi lủi đã được băng bó.
Một bàn tay, bị Phương Giải mạnh mẽ dùng gạch đá đập thành thịt nát. Thẳng tới hiện tại, Lục Âu vẫn chưa quen với việc dùng một tay sinh hoạt.
Đôi khi y theo thói quan nhấc cánh tay trái muốn cầm chén trà lên. Những lúc đó, cánh tay trái trụi lủi giống như con dao găm đâm vào tim y.
- Tướng quân…nếu chúng ta cứ đi như vậy, thì mất ít nhất hai tháng mới tới được Ung Châu.
Lục Âu ngồi xuống ghế, đặt quải trượng ở một bên.
- Ngươi không ở phòng nghỉ ngơi, đi đi đi lại làm gì. Như vậy không tốt cho vết thương.
Diệp Cận Nam ngồi dậy nói.
- Dù sao đã là một phế nhân, để ý nhiều như vậy làm gì?
Lục Âu cười khổ nói:
- Ta đã nghĩ kỹ. Sau khi trở về xin Đại tướng quân cho nghỉ, tìm một sơn thôn ẩn cư, kiếm vài mảnh đất cằn trồng trọt. Tuy dùng một tay hơi vất vả, nhưng vẫn tự nuôi sống bản thân được.
Nghe y nói chua xót như vậy, trong lòng Diệp Cận Nam cũng khó chịu. Lục Âu nổi tiếng là người liều mạng trong Tả Tiền Vệ. Trong mấy cuộc chiến phát động giết man tử, Lục Âu thường làm gương cho binh sĩ, chưa từng sợ hãi bao giờ. Đây là một tướng lĩnh ngoan độc giết người như ngóe. Nhưng hiện tại suy sụp tới mức này, khó tránh khỏi khiến cho người thổn thức.
Diệp Cận Nam đứng dậy rót một chén trà cho Lục Âu, vỗ vai của y, nói:
- Cần gì phải rời đi. Với bản lĩnh của ngươi, huấn luyện tinh binh vẫn được. Làm vài năm, Đại tướng quân tất nhiên sẽ lại đề bạt ngươi.
- Ha hả…
Lục Âu cười cười:
- Không có mặt mũi nào lưu lại.
Y ngẩng đầu nhìn Diệp Cận Nam:
- Ta biết lúc ở đế đô là do ta lỗ mãng, không biết bối cảnh của Hồng Tụ Chiêu. Cũng là do lúc ở quê nhà ta quá kiêu căng làm càn. Lúc tới đế đô không biết kiềm chế lại. Kỳ thực bị Phương Giải đánh tàn phế, ta không hận hắn. Ta chỉ hận mình không có bảnh lĩnh, làm mất thể diện của Đại tướng quân. Người Tả Tiền Vệ chúng ta phạm vào sai lầm bị phạt, nhưng không thể chịu thiệt. Ta nhớ rõ những lời Đại tướng quân nói…Thà ở Hồng Tụ Chiêu ta giết Phương Giải, sau đó bị triều đình chém đầu còn hơn là như bây giờ. Ít nhất đó là cái chết không uất ức.
- Tính tình của ngươi vẫn bướng bỉnh như vậy.
Diệp Cận Nam lắc đầu:
- Đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa. Đại tướng quân sẽ không trách ngươi đâu.
- Trách hay không đã không quan trọng rồi…
Lục Âu cười tự giễu:
- Thôi, không nói chuyện đó nữa. Tướng quân đi tìm Phương Giải, hỏi xem vì sao hắn lại đi chậm vậy?
- Hắn là khâm sai.
Diệp Cận Nam thở dài.
- Khâm sai…thân phận thật lớn nhỉ.
Lục Âu cười lạnh, đứng dậy đi ra ngoài:
- Vậy tỵ chức về phòng đây. Chẳng qua nếu như mấy ngày nữa Phương Giải vẫn như vậy, tỵ chức tính toán trở về Ung Châu một mình.
- Ngươi đã thành như vậy rồi, thì tự đi kiểu gì?
Diệp Cận Nam vội vàng hỏi.- Ở dọc đường tỵ chức đã cố hết sức để mình không suy nghĩ gì. Nhưng nếu như cả ngày đối mặt với kẻ đã đánh mình trở thành tàn phế, còn giả bộ như không có việc gì xảy ra, tướng quân có chịu được không?
Lục Âu bỗng nhiêu rít gào:
- Tỵ chức thà chết còn hơn phải chịu hành hạ như vậy!
- Ta…
Diệp Cận Nam ngẩn ra, lắc đầu:
- Là do ta sơ sót. Một khi đã như vậy, thì ta sẽ an bài vài người đưa ngươi về. Tốt nhất là đi đường thủy, dưỡng thương luôn.
- Tỵ chức sẽ đi luôn trong ngày hôm nay.
Lục Âu nhìn Diệp Cận Nam, nói:
- Tỵ chức không muốn ở lại đây thêm dù chỉ một khắc.
…
…
Bốn kỵ binh Túy Tiên Cư hộ tống một cỗ xe ngựa rời khỏi đại viện. Tốc độ của bọn họ rất nhanh. Rời khỏi quan đạo liền đi thẳng tới Trường Giang. Bụi đất cuốn lên, rất nhanh đoàn người biến mất trong tầm mắt.
Lục Âu ngồi dựa vào buồng xe, vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Y phải chạy về Ung Châu trước một bước. Dọc theo cond dường này, y chịu đựng đã đủ rồi. Mỗi ngày nhìn vẻ mặt như không có việc gì xảy ra của Phương Giải, y hận không thể lao lên xé nát hắn. Nếu Phương Giải đắc ý, càn rỡ chút, có lẽ hận ý của y không nồng nặc như hiện tại. Nhưng Phương Giải biểu hiện như không thấy y. Dường như trong mắt Phương Giải không có sự hiện hữu của y vậy.
Phương Giải rõ ràng trông thấy y, nhưng lại làm như không thấy.
Đây mới là điều khiến cho Lục Âu phẫn hận.
Suốt hành trình, y một mực ngồi trong xe, rất ít xuống xe. Bởi vì y không muốn bắt gặp Phương Giải. Y tưởng Phương Giải cũng giống như mình, không muốn thấy mặt y. Nhưng đối phương rõ ràng không để mình vào mắt, khiến cho Lục Âu cảm thấy mình như một thằng hề vậy.
Cho nên y mới đi tìm Diệp Cận Nam, khiến Diệp Cận Nam mềm lòng cho phép y rời đi trước. Y muốn quay lại Ung Châu gặp Thiếu tướng quân La Văn. Y biết quan hệ giữa La Văn và Phương Giải cũng rất gay gắt. Chỉ cần y châm thêm lửa với Thiếu tướng quân, Thiếu tướng quân tuyệt sẽ không bỏ qua để cho Phương Giải tới Ung Châu làm càn.
Chỉ cần Thiếu tướng quân ra tay, Phương Giải sẽ không sống yên ổn ở Ung Châu.
Nếu Thiếu tướng quân ngoan độc một chút, biến Ung Châu trở thành mồ chôn Phương Giải thì càng tốt. Thậm chí y nghĩ, nếu Thiếu tướng quân sợ hãi Đại tướng quân, không dám làm càn quá mức, vậy thì y sẽ âm thầm tìm người xử lý Phương Giải, sau đó giá họa cho Thiếu tướng quân. Tới lúc đó, Đại tướng quân vì bảo vệ cho Thiếu tướng quân, tất nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Chỉ cần về tới Ung Châu…
Lục Âu nở nụ cười lạnh.
Xe ngựa lao nhanh trên quan đạo. Lúc rời khỏi La thành được chừng mười dặm, thì người đi đường dần thưa thớt. Cách La thành ba mươi dặm chính là núi Mang Đãng. Ở thời Thái Tông, trước khi tấn công Giang Nam, có chiêu mộ hai mươi vạn dân công mở núi xây đường. Giúp khoảng cách từ quận Ngụy tới Trường Giang rút xuống mấy chục lần. Nếu đại quân chinh nam bị phong tỏa, thì viện quân có thể đi qua núi nhanh chóng tới bờ sông Trường Giang.
Năm đó mở núi xây đường mất chừng hai năm. Hai mươi vạn dân công dựa vào bàn tay và đôi vai, hoàn thành một công trình vĩ đại như vậy.
Mắt thấy cách núi Mang Đãng còn không xa, tâm tình của Lục Âu mới bình tĩnh lại. Chỉ cần xuyên qua núi Mang Đãng tới bến Trường Giang, đi thuyền ngược dòng về hướng tây một trăm năm mươi dặm, lại tới Lạc Thủy rồi xuôi nam. Mất chừng hai mươi ngày là có thể trở lại Ung Châu.
Y buông rèm xe xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ mấy ngày này quá mức nhịn nhục phẫn hận nên không được nghỉ ngơi tốt. Lúc này đã cách tên thiếu niên như ác ma kia, trong lòng y liền kiên định hơn, cho nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Lục Âu mơ một giấc mơ. Mơ thấy mình trở về Ung Châu, trong nhà có một vị thần tiên hạc phát đồng nhân đang chờ mình, cho mình một viên tiên đan. Sau khi y nuốt vào, liền trông thấy cánh tay trái của mình mọc lại như cũ.
Sau đó y nhìn thấy Phương Giải bỗng nhiên xuất hiên, quỳ xuống trước mặt mình, khóc rống cầu xin mình tha cho hắn. Ở trong mộng, Lục Âu cuồng tiếu dẫm lên người Phương Giải, sau đó dùng bàn tay trái mới mọc lại không ngừng tát hắn. Tát tới khi khuôn mặt của Phương Giải bầm nát. Còn có tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu kia. Cũng cởi quần áo cầu xin y tha mạng.
Y không nhịn được cất tiếng cười to, càng cười càng đắc ý.
Vừa lúc đó, y chợt nghe thấy một thanh âm trầm đục. Sau đó xe ngựa chấn động kịch liệt, rồi như trời long đất lở. Lục Âu chợt tỉnh giấc không kịp bám vào xe ngựa, liền ngã xuống. Y vẫn còn chưa tỉnh táo từ giấc mơ, thì thùng xe ngựa đã chia năm xẻ bảy. Y từ trong xe ngựa ngã lăn lóc xuống đường.
Lục Âu chật vật muốn đứng lên. Nhưng cú ngã khiến cho vết thương của y càng thêm đau đớn, khiến cho y cơ hồ không thở được. Đợi một lúc để khôi phục, mới từ từ đứng dậy.
Y ngẩng đầu nhìn bốn phía, lập tức hoảng sợ há hốc miệng.
Bốn binh lính tinh nhuệ Tả Tiền Vệ bảo vệ y đã bị mũi tên đóng đinh xuống đất. Trước khi chết không có ai lên tiếng cảnh báo. Phải biết rằng bốn người này đều là lão binh trải qua trăm trận chiến. Bọn họ mẫn cảm với sự nguy hiểm còn hơn những khách giang hồ có tu vị cao. Bọn họ từ trong biển máu núi đao chui ra, mỗi người ít nhất đã có hơn chục cái mạng trong tay.
Mà ngay cả người phu xe, cũng là lão binh.
Vậy mà y chỉ ngủ một lúc, năm lão binh của Tả Tiền Vệ đồng thời bị mũi tên đóng đinh, ngay cả một tiếng hô cũng không kịp phát ra.
Sau đó xe ngựa của y bị đụng phải cái gì mới đổ xuống, rồi y bị lăn ra khỏi xe.
Đang lúc y kinh ngạc và hoảng sợ nhì xung quanh, thì y nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo đen, tay cầm cung cứng. Thiếu niên kia chậm rãi đi về hướng y, vẻ mặt mỉm cười. Giờ khắc này, y đột nhiên cảm thấy nụ cười của thiếu niên kia, giống như một con rắn độc lè lè lưỡi, rất dọa người.
Nhất thời, Lục Âu khó tin vào mắt mình, đồng tử co rút lại.
Trong giấc mơ không phải như vậy!
Phương Giải dường như rất hưởng thụ. Tuy rằng kiên trì không thu một đồng nào, nhưng quan viên địa phương và thân hào nông thôn mở yến hội, cơ hồ mỗi ngày phải tham gia hai lần. Do đó mà tốc độ của đội ngũ phải chậm lại. Tả Tiền Vệ Lang Tướng Diệp Cận Nam đã đi tìm Phương Giải ba lần, hy vọng hắn có thể từ chối các buổi xã giao để hành trình được nhanh hơn. Nhưng Phương Giải đáp lại là không thể từ chối ý tốt của người ta. Dường như không thèm để ý cái tin này nếu truyền về đế đô sẽ khiến đám người Ngự Sự Đài điên cuồng nhào tới cắn xé.
Về sau Diệp Cận Nam đề nghị đi đường thủy, tới thẳng Trường Giang. Từ Trường Giang đi vòng Lạc Thủy, rồi từ Lạc Thủy xuôi dòng xuống. Đi như vậy chưa tới một tháng là có thể tới Ung Châu.
Phương Giải vẫn không đồng ý. Nói rằng mình không đi được thuyền.
Đi mất một tháng mới tới quận Ngụy ở phía bắc Trường Giang. Tốc độ như vậy khiến cho sự nhẫn nại của Diệp Cận Nam cơ hồ tới cực hạn. Tới La thành, tòa thành chính của quận Ngụy, còn chưa bố trí xong thì Phương Giải đã được hai vị Quận Thủ và Quận Thừa mời tới. Yến tiệc tất nhiên mời cả Diệp Cận Nam. Nhưng y lấy lý do sức khỏe liền từ chối.
Đội ngũ khâm sai ở trong đại viện do một thân hào nông thôn cung cấp, chứ không ở dịch trạm. Một tòa đại viện lớn như vậy, nếu đặt ở đế đô thì rất đáng giá. Diệp Cận Nam đi vào phòng mình, để thân binh cởi áo giáp, nón trụ, sau đó nằm trên giường tự hờn dỗi.
Mấy ngày này biểu hiện của Phương Giải khiến cho y sắp không nhịn được rồi. Quân nhân đều có tâm huyết, ghét nhất là cái kiểu dây dưa thế này. Nhưng y không phải là người ngu, đã sớm nhìn ra Phương Giải muốn trì hoãn hành trình. Lại nghĩ tới sự phân phó của Đại tướng quân La Diệu, thì đoán ra mục đích của Phương Giải cũng không phải việc khó khăn gì. Nhưng càng như vậy, y càng không thể thúc dục vội vàng. Nếu thúc dục sẽ khiến cho người ta cảm thấy chột dạ.
Chính đang buồn bực nằm trong phòng, thì két một tiếng, cửa được mở từ từ bên ngoài. Diệp Cận Nam quay đầu nhìn, thấy là Lục Âu chống quải trượng đi vào.
Lục Âu bị thương khá nặng. Nếu không phải tố chất thân thể của y tốt hơn người thường, thì trận đánh đó đã lấy đi tính mạng của y rồi. Tĩnh dưỡng lâu như vậy, y mới miễn cưỡng chống quải trượng đi lại. Mấy ngày qua, rõ ràng y đã gầy đi không ít, da mặt xanh xao, trông khó coi như một cương thi vậy.
Mà khiến cho người ta phát lạnh, vẫn là cánh tay trái trụi lủi đã được băng bó.
Một bàn tay, bị Phương Giải mạnh mẽ dùng gạch đá đập thành thịt nát. Thẳng tới hiện tại, Lục Âu vẫn chưa quen với việc dùng một tay sinh hoạt.
Đôi khi y theo thói quan nhấc cánh tay trái muốn cầm chén trà lên. Những lúc đó, cánh tay trái trụi lủi giống như con dao găm đâm vào tim y.
- Tướng quân…nếu chúng ta cứ đi như vậy, thì mất ít nhất hai tháng mới tới được Ung Châu.
Lục Âu ngồi xuống ghế, đặt quải trượng ở một bên.
- Ngươi không ở phòng nghỉ ngơi, đi đi đi lại làm gì. Như vậy không tốt cho vết thương.
Diệp Cận Nam ngồi dậy nói.
- Dù sao đã là một phế nhân, để ý nhiều như vậy làm gì?
Lục Âu cười khổ nói:
- Ta đã nghĩ kỹ. Sau khi trở về xin Đại tướng quân cho nghỉ, tìm một sơn thôn ẩn cư, kiếm vài mảnh đất cằn trồng trọt. Tuy dùng một tay hơi vất vả, nhưng vẫn tự nuôi sống bản thân được.
Nghe y nói chua xót như vậy, trong lòng Diệp Cận Nam cũng khó chịu. Lục Âu nổi tiếng là người liều mạng trong Tả Tiền Vệ. Trong mấy cuộc chiến phát động giết man tử, Lục Âu thường làm gương cho binh sĩ, chưa từng sợ hãi bao giờ. Đây là một tướng lĩnh ngoan độc giết người như ngóe. Nhưng hiện tại suy sụp tới mức này, khó tránh khỏi khiến cho người thổn thức.
Diệp Cận Nam đứng dậy rót một chén trà cho Lục Âu, vỗ vai của y, nói:
- Cần gì phải rời đi. Với bản lĩnh của ngươi, huấn luyện tinh binh vẫn được. Làm vài năm, Đại tướng quân tất nhiên sẽ lại đề bạt ngươi.
- Ha hả…
Lục Âu cười cười:
- Không có mặt mũi nào lưu lại.
Y ngẩng đầu nhìn Diệp Cận Nam:
- Ta biết lúc ở đế đô là do ta lỗ mãng, không biết bối cảnh của Hồng Tụ Chiêu. Cũng là do lúc ở quê nhà ta quá kiêu căng làm càn. Lúc tới đế đô không biết kiềm chế lại. Kỳ thực bị Phương Giải đánh tàn phế, ta không hận hắn. Ta chỉ hận mình không có bảnh lĩnh, làm mất thể diện của Đại tướng quân. Người Tả Tiền Vệ chúng ta phạm vào sai lầm bị phạt, nhưng không thể chịu thiệt. Ta nhớ rõ những lời Đại tướng quân nói…Thà ở Hồng Tụ Chiêu ta giết Phương Giải, sau đó bị triều đình chém đầu còn hơn là như bây giờ. Ít nhất đó là cái chết không uất ức.
- Tính tình của ngươi vẫn bướng bỉnh như vậy.
Diệp Cận Nam lắc đầu:
- Đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa. Đại tướng quân sẽ không trách ngươi đâu.
- Trách hay không đã không quan trọng rồi…
Lục Âu cười tự giễu:
- Thôi, không nói chuyện đó nữa. Tướng quân đi tìm Phương Giải, hỏi xem vì sao hắn lại đi chậm vậy?
- Hắn là khâm sai.
Diệp Cận Nam thở dài.
- Khâm sai…thân phận thật lớn nhỉ.
Lục Âu cười lạnh, đứng dậy đi ra ngoài:
- Vậy tỵ chức về phòng đây. Chẳng qua nếu như mấy ngày nữa Phương Giải vẫn như vậy, tỵ chức tính toán trở về Ung Châu một mình.
- Ngươi đã thành như vậy rồi, thì tự đi kiểu gì?
Diệp Cận Nam vội vàng hỏi.- Ở dọc đường tỵ chức đã cố hết sức để mình không suy nghĩ gì. Nhưng nếu như cả ngày đối mặt với kẻ đã đánh mình trở thành tàn phế, còn giả bộ như không có việc gì xảy ra, tướng quân có chịu được không?
Lục Âu bỗng nhiêu rít gào:
- Tỵ chức thà chết còn hơn phải chịu hành hạ như vậy!
- Ta…
Diệp Cận Nam ngẩn ra, lắc đầu:
- Là do ta sơ sót. Một khi đã như vậy, thì ta sẽ an bài vài người đưa ngươi về. Tốt nhất là đi đường thủy, dưỡng thương luôn.
- Tỵ chức sẽ đi luôn trong ngày hôm nay.
Lục Âu nhìn Diệp Cận Nam, nói:
- Tỵ chức không muốn ở lại đây thêm dù chỉ một khắc.
…
…
Bốn kỵ binh Túy Tiên Cư hộ tống một cỗ xe ngựa rời khỏi đại viện. Tốc độ của bọn họ rất nhanh. Rời khỏi quan đạo liền đi thẳng tới Trường Giang. Bụi đất cuốn lên, rất nhanh đoàn người biến mất trong tầm mắt.
Lục Âu ngồi dựa vào buồng xe, vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Y phải chạy về Ung Châu trước một bước. Dọc theo cond dường này, y chịu đựng đã đủ rồi. Mỗi ngày nhìn vẻ mặt như không có việc gì xảy ra của Phương Giải, y hận không thể lao lên xé nát hắn. Nếu Phương Giải đắc ý, càn rỡ chút, có lẽ hận ý của y không nồng nặc như hiện tại. Nhưng Phương Giải biểu hiện như không thấy y. Dường như trong mắt Phương Giải không có sự hiện hữu của y vậy.
Phương Giải rõ ràng trông thấy y, nhưng lại làm như không thấy.
Đây mới là điều khiến cho Lục Âu phẫn hận.
Suốt hành trình, y một mực ngồi trong xe, rất ít xuống xe. Bởi vì y không muốn bắt gặp Phương Giải. Y tưởng Phương Giải cũng giống như mình, không muốn thấy mặt y. Nhưng đối phương rõ ràng không để mình vào mắt, khiến cho Lục Âu cảm thấy mình như một thằng hề vậy.
Cho nên y mới đi tìm Diệp Cận Nam, khiến Diệp Cận Nam mềm lòng cho phép y rời đi trước. Y muốn quay lại Ung Châu gặp Thiếu tướng quân La Văn. Y biết quan hệ giữa La Văn và Phương Giải cũng rất gay gắt. Chỉ cần y châm thêm lửa với Thiếu tướng quân, Thiếu tướng quân tuyệt sẽ không bỏ qua để cho Phương Giải tới Ung Châu làm càn.
Chỉ cần Thiếu tướng quân ra tay, Phương Giải sẽ không sống yên ổn ở Ung Châu.
Nếu Thiếu tướng quân ngoan độc một chút, biến Ung Châu trở thành mồ chôn Phương Giải thì càng tốt. Thậm chí y nghĩ, nếu Thiếu tướng quân sợ hãi Đại tướng quân, không dám làm càn quá mức, vậy thì y sẽ âm thầm tìm người xử lý Phương Giải, sau đó giá họa cho Thiếu tướng quân. Tới lúc đó, Đại tướng quân vì bảo vệ cho Thiếu tướng quân, tất nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Chỉ cần về tới Ung Châu…
Lục Âu nở nụ cười lạnh.
Xe ngựa lao nhanh trên quan đạo. Lúc rời khỏi La thành được chừng mười dặm, thì người đi đường dần thưa thớt. Cách La thành ba mươi dặm chính là núi Mang Đãng. Ở thời Thái Tông, trước khi tấn công Giang Nam, có chiêu mộ hai mươi vạn dân công mở núi xây đường. Giúp khoảng cách từ quận Ngụy tới Trường Giang rút xuống mấy chục lần. Nếu đại quân chinh nam bị phong tỏa, thì viện quân có thể đi qua núi nhanh chóng tới bờ sông Trường Giang.
Năm đó mở núi xây đường mất chừng hai năm. Hai mươi vạn dân công dựa vào bàn tay và đôi vai, hoàn thành một công trình vĩ đại như vậy.
Mắt thấy cách núi Mang Đãng còn không xa, tâm tình của Lục Âu mới bình tĩnh lại. Chỉ cần xuyên qua núi Mang Đãng tới bến Trường Giang, đi thuyền ngược dòng về hướng tây một trăm năm mươi dặm, lại tới Lạc Thủy rồi xuôi nam. Mất chừng hai mươi ngày là có thể trở lại Ung Châu.
Y buông rèm xe xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ mấy ngày này quá mức nhịn nhục phẫn hận nên không được nghỉ ngơi tốt. Lúc này đã cách tên thiếu niên như ác ma kia, trong lòng y liền kiên định hơn, cho nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Lục Âu mơ một giấc mơ. Mơ thấy mình trở về Ung Châu, trong nhà có một vị thần tiên hạc phát đồng nhân đang chờ mình, cho mình một viên tiên đan. Sau khi y nuốt vào, liền trông thấy cánh tay trái của mình mọc lại như cũ.
Sau đó y nhìn thấy Phương Giải bỗng nhiên xuất hiên, quỳ xuống trước mặt mình, khóc rống cầu xin mình tha cho hắn. Ở trong mộng, Lục Âu cuồng tiếu dẫm lên người Phương Giải, sau đó dùng bàn tay trái mới mọc lại không ngừng tát hắn. Tát tới khi khuôn mặt của Phương Giải bầm nát. Còn có tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu kia. Cũng cởi quần áo cầu xin y tha mạng.
Y không nhịn được cất tiếng cười to, càng cười càng đắc ý.
Vừa lúc đó, y chợt nghe thấy một thanh âm trầm đục. Sau đó xe ngựa chấn động kịch liệt, rồi như trời long đất lở. Lục Âu chợt tỉnh giấc không kịp bám vào xe ngựa, liền ngã xuống. Y vẫn còn chưa tỉnh táo từ giấc mơ, thì thùng xe ngựa đã chia năm xẻ bảy. Y từ trong xe ngựa ngã lăn lóc xuống đường.
Lục Âu chật vật muốn đứng lên. Nhưng cú ngã khiến cho vết thương của y càng thêm đau đớn, khiến cho y cơ hồ không thở được. Đợi một lúc để khôi phục, mới từ từ đứng dậy.
Y ngẩng đầu nhìn bốn phía, lập tức hoảng sợ há hốc miệng.
Bốn binh lính tinh nhuệ Tả Tiền Vệ bảo vệ y đã bị mũi tên đóng đinh xuống đất. Trước khi chết không có ai lên tiếng cảnh báo. Phải biết rằng bốn người này đều là lão binh trải qua trăm trận chiến. Bọn họ mẫn cảm với sự nguy hiểm còn hơn những khách giang hồ có tu vị cao. Bọn họ từ trong biển máu núi đao chui ra, mỗi người ít nhất đã có hơn chục cái mạng trong tay.
Mà ngay cả người phu xe, cũng là lão binh.
Vậy mà y chỉ ngủ một lúc, năm lão binh của Tả Tiền Vệ đồng thời bị mũi tên đóng đinh, ngay cả một tiếng hô cũng không kịp phát ra.
Sau đó xe ngựa của y bị đụng phải cái gì mới đổ xuống, rồi y bị lăn ra khỏi xe.
Đang lúc y kinh ngạc và hoảng sợ nhì xung quanh, thì y nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo đen, tay cầm cung cứng. Thiếu niên kia chậm rãi đi về hướng y, vẻ mặt mỉm cười. Giờ khắc này, y đột nhiên cảm thấy nụ cười của thiếu niên kia, giống như một con rắn độc lè lè lưỡi, rất dọa người.
Nhất thời, Lục Âu khó tin vào mắt mình, đồng tử co rút lại.
Trong giấc mơ không phải như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.