Chương 993: Kẻ sĩ ba ngày không gặp
Trí Bạch
11/10/2019
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc, sau đó nghiêm túc hỏi một câu:
-Có phải ở giang hồ chỉ có người giết ta, ta giết người không?
La Úy Nhiên cười lạnh:
-Lúc đệ còn ở học nghệ với sư tôn, sư tôn liền nói đệ là người giống khách giang hồ nhất. Lúc đó mọi người đều cảm thấy tính cách của đệ ngay thẳng dễ mến, bốn người sư huynh đệ thì đệ là người đơn thuần nhất, cho nên bọn ta đều nhường cho đệ. Tới hiện tại, đã gần ấy tuổi rồi, mà đệ vẫn còn ngây thơ như vậy, đã không còn là dễ mến nữa rồi, mà là buồn cười…còn có đáng thương.
Hạng Thanh Ngưu không nói gì, đi tới một bên ngồi xuống.
Phương Giải hiểu ý của y. Dù vây Hạng Thanh Ngưu cũng không muốn động thủ với La Úy Nhiên.
-Tán Kim Hầu cũng lui lại đằng sau đi.
Phương Giải cười nói với Ngô Nhất Đạo.
-Chủ Công…
Ngô Nhất Đạo mở miệng định nói, thì Phương Giải ngăn lại:
-Không sao, đánh 15 người mà thôi.
Nói xong câu đó, hắn rút Trực Lộ đao ở sau lưng rồi cắm xuống đất, đi về phía trước vài bước:
-Kỳ thực có câu ngươi nói không sai, ta là một người rất phức tạp, không tính là quả quyết. Người khác đối xử tốt với ta, ta đều nhớ kỹ. Lúc gặp lại ngươi, trong đầu không tự chủ được nhớ lại những điều ngươi đã làm cho ta. Nếu có cơ hội, có năng lực, ta sẽ cố gắng trả lại một phần.
-Trước khi ta tới, ta còn đang nghĩ lúc ở thành Trường An ngươi giúp ta rất nhiều.
Hắn có chút tiếc nuối nói:
-Có phải ngươi cảm thấy kỳ quái, người như ta nên sớm bị những kẻ lãnh huyết vô tình kia nuốt không còn cặn bã mới đúng, vì sao vẫn sống tốt?
-Quả thực ngươi không giống một kẻ có thể thành công.
La Úy Nhiên gật đầu nói.
Phương Giải vén ống tay áo lên,vừa đi vừa nói:
-Bởi vì ta vẫn dùng ác niệm để làm việc thiện.
La Úy Nhiên bật cười:
-Đúng là một câu khôi hài. Dùng ác niệm làm việc thiện? Chính ngươi không cảm thấy mâu thuẫn sao? Ác chính là ác, thiện chính là thiện, đâu có lý gì ác cùng thiện cùng tồn tại?
Phương Giải không nói nữa, bởi vì hắn biết La Úy Nhiên không hiểu.
Hạng Thanh Ngưu thì hiểu, thì thào nói, một câu này sao mà lắm đau khổ.
-Giết hắn.
La Úy Nhiên chỉ về phía trước, ra lệnh một tiếng, dường như không có hứng thú nói chuyện tiếp.
Mười bốn người phía sau y lập tức tiến về phía trước. Bảy người một tổ, tạo thành trận hình hoa mai có chút quỷ dị cuồn về phía Phương Giải.
-Cẩn thật chút!
Hạng Thanh Ngưu ở đằng sau hô:
-Đại Nội Thị Vệ Xử không đơn giản như bề ngoài đâu. Dương gia đã thống trị Đại Tùy nhiều năm, không biết có bao nhiêu khách giang hồ âm thầm làm việc dưới trướng. Thoạt nhìn Đại Nội Thị Vệ Xử không có cao thủ nào, nhưng cao thủ căn bản không ở ngoài sáng. Sư huynh của ta đã quản lý Đại Nội Thị Vệ Xử nhiều năm, không ai hiểu nha môn này hơn huynh ấy.
-Ta chưa từng khinh địch.
Phương Giải kéo xong ống tay áo, nhìn trận hình hoa mai xông về phía mình.
-Đợi ta đánh xong với mấy người này, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.
Phương Giải nhìn La Úy Nhiên, nói một câu, sau đước bước nhanh về phía 14 người.
Bảy người ở trước trận hình di chuyển, bao vậy Phương Giải vào trong. Trận hình này dựa theo trận hình của quân đội của Đại Tùy rồi làm chút cải tiến. Sau khi bị vây vào hoa mai trận, Phương Giải đối mặt với một người, sáu người còn lại thì vòng ra sau lưng hắn.
Sau lưng có sáu người có thân thủ không tầm thường, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta lo lắng.
Đối mặt với Phương Giải là một lão già tuổi chừng sáu mươi, lưng hơi còng, giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã. Nhưng trên người ông ta lại có một khí chất dũng mãnh. Có thể tưởng tượng được lúc còn trẻ ông ta là một người cực kỳ mạnh mẽ.
Nhìn thấy lão già này, Phương Giải không khỏi nhớ tới Lạc Hà Đồ, lão già từng dạy hắn Tả Thủ Đao kia.
Lão già đối mặt Phương Giải, hít một hơi thật dài bỗng nhiên quát to một tiếng. Sau đó quần áo của ông ta căng phồng giống như buồm no gió. Lão già vốn gầy yếu trong khoảnh khắc phình lên như quả khí cầu, thoạt nhìn quỷ dị.
Ông ta bước về phía trước một bước, mặt đất cũng lay động theo.
-Sụp!
Lão già hô lên một tiếng, sau đó giơ cao hai nắm đấm đập mạnh xuống đất, thật giống như búa tạ. Khoảng cách giữa ông ta và Phương Giải rõ ràng còn có vài mét, nhưng vài mét này đối với người tu hành mà nói, chẳng có ý nghĩa gì.
Phương Giải cảm giác một cỗ nội kình cực kỳ dữ dằn từ trên trời rơi xuống, giống như tuyết lở.
Mà theo tiếng hô của lão già, sáu người vây đằng sau lập tức chạy thành vòng tròn, không ngừng thay đổi vị trí, đồng thời tấn công phía sau lưng Phương Giải. Những người này nếu riêng lẻ thì tu vị không bằng Phương Giải. Nhưng bảy người tạo thành trận hình, thật giống như truyền tu vị của bảy người cho một người.
Một quái nhân có mười bốn cánh tay.
Không hề nghi ngờ rằng, quái nhân này chính là lão già ở trước mặt Phương Giải.
Nếu Phương Giải toàn lực ứng phó với công kích như tuyết lở của lão già, thì sẽ không rảnh để bận tâm với thế công của kẻ địch phía sau.
-Vậy thì cho lão sụp trở về!
Phương Giải đấm mạnh quyền trái lên trời. Một cỗ cuồng phong nghịch tuyết lở mà lên. Một phương như núi sập, một phương như sóng biển thét gào.
Hai cỗ nội kình vừa tiếp xúc, lão già vốn có chút tự phụ bỗng biến sắc!
-Không tốt!
Ông ta mới chỉ kịp hô hai chữ, trên ngực đã có có một cái động.
Quyền phong của Phương Giải nhìn như cơn bão đón thế công của tuyết lở. Nhưng quyền phải có một cỗ nội kình bao bọc, yên lặng đánh vào ngực lão già. Một quyền này đâm xuyên qua ngực lão già, trái tim vỡ vụn theo quyền phong bay ra đằng sau. Máu phun ra cùng với thịt nát biến thành ám khí, nhanh chóng đánh tới hai người ở đằng sau lão già.
Một người trong đó liên tục bắn chỉ kình ngăn cản máu và thịt bắn tới. Người kia thì hô lớn rồi vận chuyển nội kình bảo vệ toàn thân.
Một giây sau, người dùng chỉ kình không thể tin nổi cúi đầu nhìn hai bàn tay trụi lủi máu me nhày nhụa của mình, sự sợ hãi bắt đầu lan tỏa toàn thân của y. Mà người kia, ngạnh công phu dường như cũng không có ý nghĩa. Máu và thịt bắn xuyên qua người y, thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Một quyền, giết hai người, làm một người bị thương.
Bỏ thêm kim chi lực trong đó, người bình thường sao có thể ngăn cản?
…
…
Hai người chết, một người phế, trận hình hoa mai lập tức đình chỉ, di chuyển không còn lưu loát như lúc trước. Phương Giải xoay người dùng nắm đấm tiếp đón một quyền đánh từ phía sau. Xương tay của người này lập tức đâm ngược ra đằng sau, lộ ra cái xương trắng hếu và máu thịt bầy nhầy.
Phương Giải lại kéo một cái, cánh tay của người này bị kéo đứt. Trong tiếng kêu rên của y, Phương Giải dùng nửa cánh tay này đâm vào ngực y.
Tay của y đâm vào tim của y, tốc độ cực kfy nhanh.
Không đợi những người còn lại kịp phản ứng, Phương Giải bước về phía trước một bước, vừa vặn đối mặt với một kẻ thù đang xông tới. Người nọ dùng song chưởng đẩy về phía trước, một cỗ nội kình hùng hậu đánh vào ngực Phương Giải. Phương Giải căn bản mặc kệ, người nọ trơ mắt nhìn Phương Giải cũng giơ hai tay lên, vượt qua nội kình nắm lấy hai tay y.
Phương Giải nắm hai tay của y rồi xoay một cái. Hai cánh tay của người này liền xoắn lại như bánh quẩy. Theo nội kình đẩy về phía trước, ống tay áo của người này vỡ vụn thành từng mảnh.
Phương Giải không dừng lại, lui một bước dài về đằng sau, vung tay lên kẹp một kiếm đâm tới. Rắc, mũi kiếm đứt gãy, sau đó hắn đảo tay một cái, mũi kiếm đâm vào huyệt thái dương của kẻ địch.
Luận về tu vị, những người này không bằng Phương Giải, nhưng cũng không thể khinh thường. Sai lầm lớn nhất của bọn họ chính là để cho Phương Giải tiến vào trận hình hoa mai. Từ khi Phương Giải tu hành tới nay, chỉ cần khiến hắn lại gần người, thì hắn gần như chưa từng đánh thua. Cho dù là lúc tiến vào Diễn Võ Viện ở Trường An, hắn chưa có nội kình cũng có thể cận chiến liều chết với Diệu tăng Trần Nhai, ngươi mạnh hơn hắn gấp nhiều lần.
Lúc đó luận về thực lực, Trần Nhai có thể thoải mái hành chết Phương Giải.
Nhưng cuối cùng y lại thua, rồi chết.
Trong khoảnh khắc, hoa mai trận đã bị Phương Giải phá vỡ. Năm người tới gần hắn bị giết trong nháy mắt, hai người còn lại thì bị phế. Sở dĩ hai người kia còn sống, vì Phương Giải muốn lưu lại bọn họ. Một người không còn mười ngón tay, một người không còn hai cánh tay. Hai người này bị Phương Giải xách theo nhảy vào hoa mai trận thứ hai.
Chỉ trong chớp mắt, hoa mai trận thứ hai cũng rối loạn.
Người trong hoa mai trận thứ hai này có tu vị hơn xa những người trong hoa mai trận đầu tiên. Bảy người này vận chuyển trận hình chẳng những lưu loát, còn tạo ra một loại kết giới. Kỳ thực kết giới này có chút mơ hồ, nhưng Phương Giải cho rằng, đây chính là hình thái ban đầu của kết giới.
Hoa mai trận thứ hai giống như một cái lưới sắc bén đón gió.
Bởi vậy có thể thấy trong trận hình này có một kiếm đạo cao thủ, tu vị chưa chắc thấp hơn Trầm Khuynh Phiến. Hơn nữa có sáu người khác phối hợp, kiếm khí của y giống như là mũi tên trên dây cung, đã được kéo tới cực hạn. Chỉ cần Phương Giải tiến vào hoa mai trận này, sẽ rơi vào đại trận kiếm khí không gì không phá được.
Hoa mai trận chỉ là bề ngoài, sát chiêu chân chính, là kiếm khí vô hình.
Nhưng Phương Giải giống như đã khám phá ra được nguy hiểm của trận hình này ở chỗ nào, cho nên mang theo hai người tàn phế tiến vào. Trong khoảnh khắc hắn tiến vào hoa mai trận, hắn vứt hai người này vào trong. Có hai người này đột nhiên gia nhập, đã phá hủy hết cái khí thế căng như dây đàn của kiếm khí đại trận. Kiếm khí giống như máy xay thịt, nháy mắt nghiền nát hai người này.
Kết giới này khá hùng mạnh, cho dù người có tu vị như Phương Giải nếu tùy tiện chạm vào cũng có thể bị kiếm khí gây thương tích.
Nhưng Phương Giải nhìn thấu sát chiêu của nó, cho nên mới dùng hai người tàn phế để phá hủy sự căng thẳng của nó.
Điều này khiến vị kiếm khách trong hoa mai trận thứ hai phải biến sắc. Giờ phải vận khí để tiếp tục ngăn địch, nhưng sao còn là kiếm ý hoàn mỹ như lúc đầu? Tất cả tinh thần của y đã tập trung vào một chiêu đầu tiêu, nhưng Phương Giải phá hủy nó, khiến cho tinh thần của y lập tức uể oải.
Cao thủ so chiêu, một lát uể oải này đủ để trí mạng rồi.
Phương Giải vung tay lên hút những kiếm chiêu đã bị vỡ vụn, sau đó tung chưởng vào ngực người nọ. Thật giống như một cơn cuồng phong mang theo vô số lưỡi đao đánh vào người nọ, trong khoảnh khắc y bị kiếm ý của chính mình phá thành mảnh nhỏ. Thủ pháp dựa thế này, khiến cho Ngô Nhất Đạo và Hạng Thanh Ngưu cũng phải sáng mắt.
-Hảo chiêu thức!
Hạng Thanh Ngưu không nhịn được khen một câu. Hiện tại y không thể không thừa nhận Phương Giải rất có thiên phú tu hành. Thế công của Phương Giải căn bản không có quy củ gì cả, hoàn toàn dựa vào tình thế mà biến hóa. Chính vì thế mà khó tìm ra được nhược điểm, khiến cho kẻ địch không thể ngăn cản.
Mắt trận vừa vỡ, hoa mai trận thứ hai lập tức tan rã.
Trong lòng bàn tay Phương Giải sinh ra ngũ mạch khí xoáy. Hắn vung tay ra ngoài, khí xoáy này chợt biến thành lớn, lấy Phương Giải làm trung tâm rồi lan ra ngoài, nhanh chóng chặt đứt người sáu người còn lại!
Trong cơn mưa máu và thịt, Phương Giải chậm rãi đi ra.
Giờ chỉ còn lại mỗi mình La Úy Nhiên.
Ba ba ba.
La Úy Nhiên không nhịn được vỗ tay:
-Kẻ sĩ ba ngày không gặp, thật đúng là lau mắt mà nhìn.
-Có phải ở giang hồ chỉ có người giết ta, ta giết người không?
La Úy Nhiên cười lạnh:
-Lúc đệ còn ở học nghệ với sư tôn, sư tôn liền nói đệ là người giống khách giang hồ nhất. Lúc đó mọi người đều cảm thấy tính cách của đệ ngay thẳng dễ mến, bốn người sư huynh đệ thì đệ là người đơn thuần nhất, cho nên bọn ta đều nhường cho đệ. Tới hiện tại, đã gần ấy tuổi rồi, mà đệ vẫn còn ngây thơ như vậy, đã không còn là dễ mến nữa rồi, mà là buồn cười…còn có đáng thương.
Hạng Thanh Ngưu không nói gì, đi tới một bên ngồi xuống.
Phương Giải hiểu ý của y. Dù vây Hạng Thanh Ngưu cũng không muốn động thủ với La Úy Nhiên.
-Tán Kim Hầu cũng lui lại đằng sau đi.
Phương Giải cười nói với Ngô Nhất Đạo.
-Chủ Công…
Ngô Nhất Đạo mở miệng định nói, thì Phương Giải ngăn lại:
-Không sao, đánh 15 người mà thôi.
Nói xong câu đó, hắn rút Trực Lộ đao ở sau lưng rồi cắm xuống đất, đi về phía trước vài bước:
-Kỳ thực có câu ngươi nói không sai, ta là một người rất phức tạp, không tính là quả quyết. Người khác đối xử tốt với ta, ta đều nhớ kỹ. Lúc gặp lại ngươi, trong đầu không tự chủ được nhớ lại những điều ngươi đã làm cho ta. Nếu có cơ hội, có năng lực, ta sẽ cố gắng trả lại một phần.
-Trước khi ta tới, ta còn đang nghĩ lúc ở thành Trường An ngươi giúp ta rất nhiều.
Hắn có chút tiếc nuối nói:
-Có phải ngươi cảm thấy kỳ quái, người như ta nên sớm bị những kẻ lãnh huyết vô tình kia nuốt không còn cặn bã mới đúng, vì sao vẫn sống tốt?
-Quả thực ngươi không giống một kẻ có thể thành công.
La Úy Nhiên gật đầu nói.
Phương Giải vén ống tay áo lên,vừa đi vừa nói:
-Bởi vì ta vẫn dùng ác niệm để làm việc thiện.
La Úy Nhiên bật cười:
-Đúng là một câu khôi hài. Dùng ác niệm làm việc thiện? Chính ngươi không cảm thấy mâu thuẫn sao? Ác chính là ác, thiện chính là thiện, đâu có lý gì ác cùng thiện cùng tồn tại?
Phương Giải không nói nữa, bởi vì hắn biết La Úy Nhiên không hiểu.
Hạng Thanh Ngưu thì hiểu, thì thào nói, một câu này sao mà lắm đau khổ.
-Giết hắn.
La Úy Nhiên chỉ về phía trước, ra lệnh một tiếng, dường như không có hứng thú nói chuyện tiếp.
Mười bốn người phía sau y lập tức tiến về phía trước. Bảy người một tổ, tạo thành trận hình hoa mai có chút quỷ dị cuồn về phía Phương Giải.
-Cẩn thật chút!
Hạng Thanh Ngưu ở đằng sau hô:
-Đại Nội Thị Vệ Xử không đơn giản như bề ngoài đâu. Dương gia đã thống trị Đại Tùy nhiều năm, không biết có bao nhiêu khách giang hồ âm thầm làm việc dưới trướng. Thoạt nhìn Đại Nội Thị Vệ Xử không có cao thủ nào, nhưng cao thủ căn bản không ở ngoài sáng. Sư huynh của ta đã quản lý Đại Nội Thị Vệ Xử nhiều năm, không ai hiểu nha môn này hơn huynh ấy.
-Ta chưa từng khinh địch.
Phương Giải kéo xong ống tay áo, nhìn trận hình hoa mai xông về phía mình.
-Đợi ta đánh xong với mấy người này, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.
Phương Giải nhìn La Úy Nhiên, nói một câu, sau đước bước nhanh về phía 14 người.
Bảy người ở trước trận hình di chuyển, bao vậy Phương Giải vào trong. Trận hình này dựa theo trận hình của quân đội của Đại Tùy rồi làm chút cải tiến. Sau khi bị vây vào hoa mai trận, Phương Giải đối mặt với một người, sáu người còn lại thì vòng ra sau lưng hắn.
Sau lưng có sáu người có thân thủ không tầm thường, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta lo lắng.
Đối mặt với Phương Giải là một lão già tuổi chừng sáu mươi, lưng hơi còng, giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã. Nhưng trên người ông ta lại có một khí chất dũng mãnh. Có thể tưởng tượng được lúc còn trẻ ông ta là một người cực kỳ mạnh mẽ.
Nhìn thấy lão già này, Phương Giải không khỏi nhớ tới Lạc Hà Đồ, lão già từng dạy hắn Tả Thủ Đao kia.
Lão già đối mặt Phương Giải, hít một hơi thật dài bỗng nhiên quát to một tiếng. Sau đó quần áo của ông ta căng phồng giống như buồm no gió. Lão già vốn gầy yếu trong khoảnh khắc phình lên như quả khí cầu, thoạt nhìn quỷ dị.
Ông ta bước về phía trước một bước, mặt đất cũng lay động theo.
-Sụp!
Lão già hô lên một tiếng, sau đó giơ cao hai nắm đấm đập mạnh xuống đất, thật giống như búa tạ. Khoảng cách giữa ông ta và Phương Giải rõ ràng còn có vài mét, nhưng vài mét này đối với người tu hành mà nói, chẳng có ý nghĩa gì.
Phương Giải cảm giác một cỗ nội kình cực kỳ dữ dằn từ trên trời rơi xuống, giống như tuyết lở.
Mà theo tiếng hô của lão già, sáu người vây đằng sau lập tức chạy thành vòng tròn, không ngừng thay đổi vị trí, đồng thời tấn công phía sau lưng Phương Giải. Những người này nếu riêng lẻ thì tu vị không bằng Phương Giải. Nhưng bảy người tạo thành trận hình, thật giống như truyền tu vị của bảy người cho một người.
Một quái nhân có mười bốn cánh tay.
Không hề nghi ngờ rằng, quái nhân này chính là lão già ở trước mặt Phương Giải.
Nếu Phương Giải toàn lực ứng phó với công kích như tuyết lở của lão già, thì sẽ không rảnh để bận tâm với thế công của kẻ địch phía sau.
-Vậy thì cho lão sụp trở về!
Phương Giải đấm mạnh quyền trái lên trời. Một cỗ cuồng phong nghịch tuyết lở mà lên. Một phương như núi sập, một phương như sóng biển thét gào.
Hai cỗ nội kình vừa tiếp xúc, lão già vốn có chút tự phụ bỗng biến sắc!
-Không tốt!
Ông ta mới chỉ kịp hô hai chữ, trên ngực đã có có một cái động.
Quyền phong của Phương Giải nhìn như cơn bão đón thế công của tuyết lở. Nhưng quyền phải có một cỗ nội kình bao bọc, yên lặng đánh vào ngực lão già. Một quyền này đâm xuyên qua ngực lão già, trái tim vỡ vụn theo quyền phong bay ra đằng sau. Máu phun ra cùng với thịt nát biến thành ám khí, nhanh chóng đánh tới hai người ở đằng sau lão già.
Một người trong đó liên tục bắn chỉ kình ngăn cản máu và thịt bắn tới. Người kia thì hô lớn rồi vận chuyển nội kình bảo vệ toàn thân.
Một giây sau, người dùng chỉ kình không thể tin nổi cúi đầu nhìn hai bàn tay trụi lủi máu me nhày nhụa của mình, sự sợ hãi bắt đầu lan tỏa toàn thân của y. Mà người kia, ngạnh công phu dường như cũng không có ý nghĩa. Máu và thịt bắn xuyên qua người y, thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Một quyền, giết hai người, làm một người bị thương.
Bỏ thêm kim chi lực trong đó, người bình thường sao có thể ngăn cản?
…
…
Hai người chết, một người phế, trận hình hoa mai lập tức đình chỉ, di chuyển không còn lưu loát như lúc trước. Phương Giải xoay người dùng nắm đấm tiếp đón một quyền đánh từ phía sau. Xương tay của người này lập tức đâm ngược ra đằng sau, lộ ra cái xương trắng hếu và máu thịt bầy nhầy.
Phương Giải lại kéo một cái, cánh tay của người này bị kéo đứt. Trong tiếng kêu rên của y, Phương Giải dùng nửa cánh tay này đâm vào ngực y.
Tay của y đâm vào tim của y, tốc độ cực kfy nhanh.
Không đợi những người còn lại kịp phản ứng, Phương Giải bước về phía trước một bước, vừa vặn đối mặt với một kẻ thù đang xông tới. Người nọ dùng song chưởng đẩy về phía trước, một cỗ nội kình hùng hậu đánh vào ngực Phương Giải. Phương Giải căn bản mặc kệ, người nọ trơ mắt nhìn Phương Giải cũng giơ hai tay lên, vượt qua nội kình nắm lấy hai tay y.
Phương Giải nắm hai tay của y rồi xoay một cái. Hai cánh tay của người này liền xoắn lại như bánh quẩy. Theo nội kình đẩy về phía trước, ống tay áo của người này vỡ vụn thành từng mảnh.
Phương Giải không dừng lại, lui một bước dài về đằng sau, vung tay lên kẹp một kiếm đâm tới. Rắc, mũi kiếm đứt gãy, sau đó hắn đảo tay một cái, mũi kiếm đâm vào huyệt thái dương của kẻ địch.
Luận về tu vị, những người này không bằng Phương Giải, nhưng cũng không thể khinh thường. Sai lầm lớn nhất của bọn họ chính là để cho Phương Giải tiến vào trận hình hoa mai. Từ khi Phương Giải tu hành tới nay, chỉ cần khiến hắn lại gần người, thì hắn gần như chưa từng đánh thua. Cho dù là lúc tiến vào Diễn Võ Viện ở Trường An, hắn chưa có nội kình cũng có thể cận chiến liều chết với Diệu tăng Trần Nhai, ngươi mạnh hơn hắn gấp nhiều lần.
Lúc đó luận về thực lực, Trần Nhai có thể thoải mái hành chết Phương Giải.
Nhưng cuối cùng y lại thua, rồi chết.
Trong khoảnh khắc, hoa mai trận đã bị Phương Giải phá vỡ. Năm người tới gần hắn bị giết trong nháy mắt, hai người còn lại thì bị phế. Sở dĩ hai người kia còn sống, vì Phương Giải muốn lưu lại bọn họ. Một người không còn mười ngón tay, một người không còn hai cánh tay. Hai người này bị Phương Giải xách theo nhảy vào hoa mai trận thứ hai.
Chỉ trong chớp mắt, hoa mai trận thứ hai cũng rối loạn.
Người trong hoa mai trận thứ hai này có tu vị hơn xa những người trong hoa mai trận đầu tiên. Bảy người này vận chuyển trận hình chẳng những lưu loát, còn tạo ra một loại kết giới. Kỳ thực kết giới này có chút mơ hồ, nhưng Phương Giải cho rằng, đây chính là hình thái ban đầu của kết giới.
Hoa mai trận thứ hai giống như một cái lưới sắc bén đón gió.
Bởi vậy có thể thấy trong trận hình này có một kiếm đạo cao thủ, tu vị chưa chắc thấp hơn Trầm Khuynh Phiến. Hơn nữa có sáu người khác phối hợp, kiếm khí của y giống như là mũi tên trên dây cung, đã được kéo tới cực hạn. Chỉ cần Phương Giải tiến vào hoa mai trận này, sẽ rơi vào đại trận kiếm khí không gì không phá được.
Hoa mai trận chỉ là bề ngoài, sát chiêu chân chính, là kiếm khí vô hình.
Nhưng Phương Giải giống như đã khám phá ra được nguy hiểm của trận hình này ở chỗ nào, cho nên mang theo hai người tàn phế tiến vào. Trong khoảnh khắc hắn tiến vào hoa mai trận, hắn vứt hai người này vào trong. Có hai người này đột nhiên gia nhập, đã phá hủy hết cái khí thế căng như dây đàn của kiếm khí đại trận. Kiếm khí giống như máy xay thịt, nháy mắt nghiền nát hai người này.
Kết giới này khá hùng mạnh, cho dù người có tu vị như Phương Giải nếu tùy tiện chạm vào cũng có thể bị kiếm khí gây thương tích.
Nhưng Phương Giải nhìn thấu sát chiêu của nó, cho nên mới dùng hai người tàn phế để phá hủy sự căng thẳng của nó.
Điều này khiến vị kiếm khách trong hoa mai trận thứ hai phải biến sắc. Giờ phải vận khí để tiếp tục ngăn địch, nhưng sao còn là kiếm ý hoàn mỹ như lúc đầu? Tất cả tinh thần của y đã tập trung vào một chiêu đầu tiêu, nhưng Phương Giải phá hủy nó, khiến cho tinh thần của y lập tức uể oải.
Cao thủ so chiêu, một lát uể oải này đủ để trí mạng rồi.
Phương Giải vung tay lên hút những kiếm chiêu đã bị vỡ vụn, sau đó tung chưởng vào ngực người nọ. Thật giống như một cơn cuồng phong mang theo vô số lưỡi đao đánh vào người nọ, trong khoảnh khắc y bị kiếm ý của chính mình phá thành mảnh nhỏ. Thủ pháp dựa thế này, khiến cho Ngô Nhất Đạo và Hạng Thanh Ngưu cũng phải sáng mắt.
-Hảo chiêu thức!
Hạng Thanh Ngưu không nhịn được khen một câu. Hiện tại y không thể không thừa nhận Phương Giải rất có thiên phú tu hành. Thế công của Phương Giải căn bản không có quy củ gì cả, hoàn toàn dựa vào tình thế mà biến hóa. Chính vì thế mà khó tìm ra được nhược điểm, khiến cho kẻ địch không thể ngăn cản.
Mắt trận vừa vỡ, hoa mai trận thứ hai lập tức tan rã.
Trong lòng bàn tay Phương Giải sinh ra ngũ mạch khí xoáy. Hắn vung tay ra ngoài, khí xoáy này chợt biến thành lớn, lấy Phương Giải làm trung tâm rồi lan ra ngoài, nhanh chóng chặt đứt người sáu người còn lại!
Trong cơn mưa máu và thịt, Phương Giải chậm rãi đi ra.
Giờ chỉ còn lại mỗi mình La Úy Nhiên.
Ba ba ba.
La Úy Nhiên không nhịn được vỗ tay:
-Kẻ sĩ ba ngày không gặp, thật đúng là lau mắt mà nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.