Chương 992: Ngươi không giết ta, ta giết ngươi
Trí Bạch
11/10/2019
Hắc Kỳ Quân tới thành Đại Lý ngày thứ tư, người của Kiêu Kỵ Giáo đưa mật thư tới Phương Giải. Phương Giải đọc hết mật thư liền dùng nội kình tạo ra lửa đốt mật thư thành tro bụi. Cùng ngày, hắn liền dẫn theo Ngô Nhất Đạo, Hạng Thanh Ngưu rời khỏi đại doanh.
Trong đại doanh có rất ít người biết Phương Giải rời đi, mà ngay cả mấy cô nang của hắn cũng không biết.
Một con bạch sư hai cón tuấn mã lao như bay trên con đường nhỏ. Tuy ngựa Tây Vực nổi tiếng với sức khỏe và tốc độ không bằng được bạch sư, nhưng đã đủ nhanh. Dù vậy ngựa không có bộ phận giảm sóc, lúc chạy như bay, người ngồi trên lắc lư không ngừng, khiến cho một người không quen cưỡi ngựa như Hạng Thanh Ngưu phải vừa một tay nắm dây cương, một tay đỡ bụng. Cảm giác mỡ bụng nảy lên nảy xuống này khiến cho y cảm thấy có chút căm tức.
Phương Giải liếc nhìn khuôn mặt của y, không nhịn được cười, thanh âm xuyên thấu kình phong rơi vào tai của Hạng Thanh Ngưu.
-Ngươi đỡ cái bụng làm gì, chẳng phải rung mạnh nhất là ngực đó sao?
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Phương Giải:
-Nếu lại châm chọc ta, ta liền dùng ngực làm ngươi nghẹt thở.
Phương Giải cười nói:
-Làm ta sợ muốn chết.
Hạng Thanh Ngưu cũng không nhịn được bật cười:
-Lão tử nhất định phải giảm cân, chứ không mỗi lần cưỡi ngựa lại muốn phát nôn. Tuy nhiên cưỡi ngựa như vậy hẳn là có tác dụng chứ. Bộ ngực lắc lên lắc xuống, liệu có tạo thành cơ ngực không nhỉ? Nghĩ mà thấy uy phong, ta cũng muốn làm nam tử cường tráng!
Phương Giải nghĩ hình ảnh đó trong đó, không nhịn được rùng mình một cái:
-Cơ ngực tạo ra từ lắc lư có giống với cơ ngực luyện ra không?
Hạng Thanh Ngưu cũng nghĩ tới hình ảnh đó, sau đó rùng mình một cái:
-Cái cao cái thấp?
Hai người liếc nhau cười ha hả, mà Ngô Nhất Đạo vẫn trầm mặc. Y không hiểu vì sao Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu nói mấy câu vui đùa cấp thấp như vậy mà còn vui thích. Cũng không hiểu vì sao Phương Giải không hề để ý tới thân phận Thống soái Hắc Kỳ Quân khi ở trước mặt Hạng Thanh Ngưu. Nhưng ông ta không có thời gian để ý mấy thứ đó. Bởi vì ông ta càng không hiểu vì sao Phương Giải chỉ mang theo Hạng Thanh Ngưu và mình, ngay cả hộ vệ cũng không mang.
-Chủ Công, vì sao không chọn lựa tinh nhuệ Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ?
Cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được hỏi. Bởi vì ông ta cảm thấy quyết định này của Phương Giải có chút qua loa.
-Vài vị phu nhân có tu vị cao thâm, nếu các nàng đi theo thì sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Phương Giải nghe xong, cười cười:
-Ta biết các nàng đó có tu vị không thấp, ngoại trừ Hoàn Nhan ra, bất kỳ ai trong mấy nàng cũng có thể khiến giang hồ dậy sóng…Tán Kim Hầu, tu vị của Ẩn Ngọc cũng không tính là kém, nếu ta đi ra ngoài phải đối mặt với nguy hiểm còn mang theo nàng theo, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng Ngô Nhất Đạo chấn động, không biết phải trả lời như thế nào.
-Cho dù các nàng đó có tu vị cao đến đâu thì cũng là nữ nhân. Cho dù các nàng không phải là nữ nhân của ta, thì thủy chung các nàng vẫn là nữ nhân. Tuy ta chưa từng nghĩ rằng nữ nhân yếu hơn nam nhân, nhưng ta luôn cho rằng nữ nhân nên đứng sau nam nhân. Nếu các nàng ấy mạnh, cho nên liền để các nàng ấy đứng trước nam nhân sao?
Phương Giải cười cười:
-Trước kia ta không thể một mình đối diện với tất cả, nên ta không từ chối sự giúp đỡ của các nàng. Nhưng hiện tại, ta chỉ hy vọng các nàng sống yên ổn hạnh phúc, bao gồm Ẩn Ngọc.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
-Thuộc hạ đã hiểu.
Phương Giải thúc dục bạch sư, vừa chạy vừa nói:
-Ta chưa bao giờ là một quân tử đạo đức. Lúc ta yếu, được nữ nhân bảo vệ, ta cho rằng đó là chuyện rất mất mặt. Mà lúc ta mạnh, còn cần nữ nhân bảo vệ, vậy thì đó là chuyện rất mất mặt rồi.
Sắc mặt của Ngô Nhất Đạo có chút thay đổi, dường như cảm thấy ý nghĩ này của Phương Giải có chút…không hợp lẽ thường. Trong suy nghĩ của Ngô Nhất Đạo, bất kể là nam hay là nữ, chỉ cần có thể dùng được thì nên dùng. Dù ông ta nói đã hiểu, nhưng kỳ thực ông ta căn bản không hiểu. Tư tưởng này của Phương Giải dường như khác với thời đại này. Ở thời đại này một khi nữ nhân có nam nhân, liền không khác gì vật phẩm chỉ thuộc riêng về nam nhân đó. Nữ nhân phải phục tùng nam nhân mọi thứ, nhất là nữ nhân có thân phận hèn mọn.
Mặc dù ở xã hội này địa vị của nữ nhân không thấp lắm, nhưng có rất ít người coi trọng nữ nhân.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Ngô Nhất Đạo, cười nói:
-Hầu gia còn chưa hiểu ý của Phương Giải sao? Nữ nhân của mình ấy à, có thể đồng sinh cộng tử, nhưng phải là lúc nhất định phải đồng sinh cộng tử. Bằng không để cho nữ nhân ở nhà đi. Cho dù nữ nhân mạnh hơn nữa, cũng sẽ không tự hào vì bị nam nhân đẩy lên phía trước. Bọn họ chỉ thỏa mãn nếu gặp được nam nhân bảo vệ mình phía sau.
-À!
Phương Giải cười nói:
-Ngươi hiểu nữ nhân như vậy, vì sao cứ gặp nữ nhân là phải trốn?
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
-Với khí chất phong lưu tự nhiên của ta, muốn nữ nhân thì chỉ cần ngoắc tay một cái mà thôi. Sở dĩ ta không cần nữ nhân, là vì Đạo gia ta chưa muốn bị gông xiềng quấn thân. Ta giống như một cơn gió tự do tự tại, chỉ lưu lại cho các nữ nhân một bóng lưng ngưỡng mộ, mà không lưu lại một đoạn giai thoại.
Phương Giải cười nói:
-Đây cũng tính là một loại cảnh giới.
Hạng Thanh Ngưu trịnh trọng gật đầu:
-Ta chính là nam tử trong truyền thuyết kia, khiến cho nữ nhân nhớ mãi mà không để cho các nàng ấy phải ràng buộc.
Hai người nói chuyện kiểu này, khiến Ngô Nhất Đạo không có cách nào chen miệng vào được.
-Tới rồi.
Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu gần như nói cùng một lúc, lập tức ghìm chiến mã lại. Mà Ngô Nhất Đạo rõ ràng đã nhận ra cái gì đó, nhưng là người ghìm chiến mã cuối cùng.
Ba người nhìn nhau, sau đó đi xuống tọa kỵ.
…
…
Đây là một con đường nhỏ xuyên qua rừng. Tuy không bằng phẳng như quan đạo, nhưng đi từ nơi này tới Đại Lý sẽ gần hơn rất nhiều. Cánh rừng rậm rạp, thỉnh thoảng có chim chóc hót vang, thanh âm rất nhỏ, dường như sợ hãi cái gì đó. Giống như trong chỗ sâu nhất của khu rừng, có một con mãnh thú khủng bố đang ngủ say.
Có tiếng vó ngựa truyền tới từ phía đối diện, thật giống như một hòn đá ném vào dòng nước, phá vỡ sự tĩnh lặng.
-Mười lăm con ngựa!
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
-Dường như ta không có giác ngộ đơn đả độc đấu như ngươi.
Phương Giải nhếch miệng, không nói gì.
Không bao lâu, mười lăm con chiến mã xuất hiện ở đường bên kia. Vó ngựa hất tung cỏ dại và bụi đất trên đường, tiếng vó ngựa vang lên giống như tiếng trống trận, khiến lòng người run rẩy. Mười lăm người này xuất hiện, giống như là một đội quân xuất hiện.
Người đi đầu ghìm chiến mã lại, dừng lại cách đó hơn 10m. Dường như y không bất ngờ khi gặp Phương Giải ở nơi này, ánh mắt vẫn rất thoải mái.
-Ta đã đoán ra ngươi sẽ chờ ta ở trên đường.
Y nói.
Phương Giải gật đầu:
-Chuyện này không thể giải quyết ở trong đại doanh. Ta không muốn để cho thủ hạ nhìn thấy cảnh này.
Người ngồi trên lưng ngựa ừ một tiếng:
-Quả thực ngươi thành thục hơn trước kia rất nhiều. Lúc ở thành Trường An, tuy ngươi cũng giỏi tính kế, nhưng còn khá non nớt. Giờ ngươi đã đủ tư cách làm một vị lãnh tụ.
-Không gọi ta một tiếng sư thúc sao?
Y hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
-Dư thừa.
Người cầm đầu chính là La Úy Nhiên. Y nhảy xuống ngựa, chỉnh lại quần áo của mình rồi chậm rãi đi về phía trước. Mười bốn người phía sau cũng lập tức xuống ngựa, tạo thành trận hình đuôi én đi theo sau. Mười bốn người này có già có trẻ, lớn nhất khoảng năm mươi tới sáu mươi, nhỏ nhất trên dưới hai mươi.
-Đúng, thân phận sư thúc này của ta vốn là hữu danh vô thực, thật giống như thân phận đệ tử Trung Thân Vương của ngươi cũng là hữu danh vô thực. Tuy nhiên ngươi đã dùng thân phận này để nhận được rất nhiều ưu đãi khi ở Trường An. Hiện tại ngươi muốn phủ nhận, có chút qua cầu rút ván.
Phương Giải mỉm cười nói:
-Chẳng phải ngươi thấy dùng thân phận là sư thức của thủ lĩnh Hắc Kỳ Quân Phương Giải liền có được một số ưu đãi sao? Giờ còn nhắc tới thân phận này, thật có chút vô sỉ.
La Úy Nhiên cười cười:
-Thế giới này vốn là thế giới người lợi dụng ta, ta lợi dụng người, đâu có thứ tình cảm chân chính. Tới hiện tại ta cũng không cẫn nói mấy lời chua chua làm gì. Ta tiến vào Hắc Kỳ Quân chính là để khống chế một cỗ lực lượng. Đáng tiếc là ta không ngờ Đại Nội Thị Vệ Xử lại bị ngươi phân hóa nhanh như vậy. Nếu sớm biết có một nhóm người sẽ rời khỏi ta tới bên ngươi, thì lúc đầu ta đã không phái bọn họ bảo vệ ngươi.
-Bảo vệ ta?
Phương Giải lắc đầu:
-Chắc còn phải cảm ơn.
Sắc mặt La Úy Nhiên không chút biến hóa nào, gật đầu nói:
-Chớ khách khí.
-Có phải ngươi đang tò mò, vì sao ta lại mang theo người rời khỏi đội ngũ đi gặp ngươi phải không?
La Úy Nhiên hỏi.
Phương Giải gật đầu, không trả lời.
La Úy Nhiên không nhịn được bật cười:
-Bởi vì ta hiểu ngươi…ngươi rời khỏi đội ngũ để tới gặp ta, chứng tỏ ngươi không muốn cho mọi người biết chuyện này.Ngươi muốn cho từ trên xuống dưới của Hắc Kỳ Quân phải bền chắc như thép, ngươi muốn ép chuyện này xuống, cho nên mới mang theo có hai người tới gặp ta. Với ta mà nói, đây không phải là cơ hội sao? Nếu không phải vì cơ hội này quá tốt, cho dù ta không thành công thì cũng có thể lôi kéo hơn một vạn người rời khỏi đội ngũ.
-Ngươi nói hơi nhiều.
Phương Giải mỉm cười:
-Biểu hiện tự tin và nói nhiều trước mặt kẻ thù, thường thường là vì không tự tin.
La Úy Nhiên thở dài:
-Kẻ thù…hai chữ này thoát ra từ miệng ngươi quả thực khiến cho ta có chút kinh ngạc. Ta tưởng ngươi vẫn là Phương Giải kia, chỉ cần đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ trả lại gấp đôi. Cho dù chỉ có một chút ràng buộc với ngươi, ngươi cũng hết sức duy trì quan hệ. Phương Giải của lúc đầu vẫn dễ mến hơn.
Phương Giải cười nói:
-Cảm ơn, ta không cho rằng mình là một người dễ mến.
La Úy Nhiên quay đầu nhìn thủ hạ của mình:
-Ta dẫn theo người đến, ngươi cũng dẫn theo người đến.
Y nhìn về hướng Hạng Thanh Ngưu:
-Dường như đệ đứng sai đội rồi.
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc rồi nói:
-Bởi vì huynh đứng sai đội.
La Úy Nhiên cười lạnh:
-Lúc trước Đại sư huynh còn ở thành Trường An, đệ đối nghịch với Đại sư huynh. Hiện tại đệ lại đối nghịch với ta, chẳng lẽ trong lòng đệ chỉ có Nhị sư huynh mới là sư huynh của đệ?
-Không!
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
-Các huynh đều là sư huynh của đệ, chưa bao giờ thay đổi. Lúc ở thành Trường An, đệ đứng đối diện với sư huynh, là vì Đại sư huynh làm sai. Hiện tại đệ đứng đối diện với huynh, cũng vì huynh làm sai. Huynh nói đệ đứng sai đội, là vì huynh vốn không có ở trong đội. Nếu huynh dùng thân phận đệ tử của Vạn Kiếm Đườn mà đứng nơi nơi này, thì đệ mới là đứng sai vị trí. Nhưng huynh có phải không?
La Úy Nhiên trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
-Ngoại trừ Nhị sư huynh ra, có ai chân chính coi mình là đệ tử của Vạn Kiếm Đường? Nhất Khí Quan mà Đại sư huynh sáng lập ra không có bất kỳ quan hệ gì với Vạn Kiếm Đường. Về sau ta tiến vào Đại Nội Thị Vệ Xử, càng không có quan hệ gì với Vạn Kiếm Đường. Về phần đệ…chừng nào thì đệ có giác ngộ mình là đệ tử của Vạn Kiếm Đường? Tuy nhiên….câu vừa rồi đúng là ta làm kiêu. Đệ đã đứng đối diện với ta, ta cần gì phải hỏi đệ có đứng đúng hay không.
Hạng Thanh Ngưu lại nghiêm túc nói:
-Huynh có qua đây không?
La Úy Nhiên sửng sốt, sau đó bật cười ha hả, cười rất vui sướng:
-Quả nhiên đệ vẫn là tiểu sư đệ của ta. Nhiều năm rồi, tiểu sư đệ vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là tiểu sư đệ khờ dại…
La Úy Nhiên cười đủ rồi, cười tới chảy cả nước mắt, rồi hỏi:
-Đệ sẽ ra tay giết ta?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
-Không.
La Úy Nhiên lạnh lùng nói:
-Vậy thì đệ đi đi. Bởi vì một khi ta động thủ, ta sẽ giết đệ.
Trong đại doanh có rất ít người biết Phương Giải rời đi, mà ngay cả mấy cô nang của hắn cũng không biết.
Một con bạch sư hai cón tuấn mã lao như bay trên con đường nhỏ. Tuy ngựa Tây Vực nổi tiếng với sức khỏe và tốc độ không bằng được bạch sư, nhưng đã đủ nhanh. Dù vậy ngựa không có bộ phận giảm sóc, lúc chạy như bay, người ngồi trên lắc lư không ngừng, khiến cho một người không quen cưỡi ngựa như Hạng Thanh Ngưu phải vừa một tay nắm dây cương, một tay đỡ bụng. Cảm giác mỡ bụng nảy lên nảy xuống này khiến cho y cảm thấy có chút căm tức.
Phương Giải liếc nhìn khuôn mặt của y, không nhịn được cười, thanh âm xuyên thấu kình phong rơi vào tai của Hạng Thanh Ngưu.
-Ngươi đỡ cái bụng làm gì, chẳng phải rung mạnh nhất là ngực đó sao?
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Phương Giải:
-Nếu lại châm chọc ta, ta liền dùng ngực làm ngươi nghẹt thở.
Phương Giải cười nói:
-Làm ta sợ muốn chết.
Hạng Thanh Ngưu cũng không nhịn được bật cười:
-Lão tử nhất định phải giảm cân, chứ không mỗi lần cưỡi ngựa lại muốn phát nôn. Tuy nhiên cưỡi ngựa như vậy hẳn là có tác dụng chứ. Bộ ngực lắc lên lắc xuống, liệu có tạo thành cơ ngực không nhỉ? Nghĩ mà thấy uy phong, ta cũng muốn làm nam tử cường tráng!
Phương Giải nghĩ hình ảnh đó trong đó, không nhịn được rùng mình một cái:
-Cơ ngực tạo ra từ lắc lư có giống với cơ ngực luyện ra không?
Hạng Thanh Ngưu cũng nghĩ tới hình ảnh đó, sau đó rùng mình một cái:
-Cái cao cái thấp?
Hai người liếc nhau cười ha hả, mà Ngô Nhất Đạo vẫn trầm mặc. Y không hiểu vì sao Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu nói mấy câu vui đùa cấp thấp như vậy mà còn vui thích. Cũng không hiểu vì sao Phương Giải không hề để ý tới thân phận Thống soái Hắc Kỳ Quân khi ở trước mặt Hạng Thanh Ngưu. Nhưng ông ta không có thời gian để ý mấy thứ đó. Bởi vì ông ta càng không hiểu vì sao Phương Giải chỉ mang theo Hạng Thanh Ngưu và mình, ngay cả hộ vệ cũng không mang.
-Chủ Công, vì sao không chọn lựa tinh nhuệ Kiêu Kỵ Giáo bảo vệ?
Cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được hỏi. Bởi vì ông ta cảm thấy quyết định này của Phương Giải có chút qua loa.
-Vài vị phu nhân có tu vị cao thâm, nếu các nàng đi theo thì sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Phương Giải nghe xong, cười cười:
-Ta biết các nàng đó có tu vị không thấp, ngoại trừ Hoàn Nhan ra, bất kỳ ai trong mấy nàng cũng có thể khiến giang hồ dậy sóng…Tán Kim Hầu, tu vị của Ẩn Ngọc cũng không tính là kém, nếu ta đi ra ngoài phải đối mặt với nguy hiểm còn mang theo nàng theo, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng Ngô Nhất Đạo chấn động, không biết phải trả lời như thế nào.
-Cho dù các nàng đó có tu vị cao đến đâu thì cũng là nữ nhân. Cho dù các nàng không phải là nữ nhân của ta, thì thủy chung các nàng vẫn là nữ nhân. Tuy ta chưa từng nghĩ rằng nữ nhân yếu hơn nam nhân, nhưng ta luôn cho rằng nữ nhân nên đứng sau nam nhân. Nếu các nàng ấy mạnh, cho nên liền để các nàng ấy đứng trước nam nhân sao?
Phương Giải cười cười:
-Trước kia ta không thể một mình đối diện với tất cả, nên ta không từ chối sự giúp đỡ của các nàng. Nhưng hiện tại, ta chỉ hy vọng các nàng sống yên ổn hạnh phúc, bao gồm Ẩn Ngọc.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
-Thuộc hạ đã hiểu.
Phương Giải thúc dục bạch sư, vừa chạy vừa nói:
-Ta chưa bao giờ là một quân tử đạo đức. Lúc ta yếu, được nữ nhân bảo vệ, ta cho rằng đó là chuyện rất mất mặt. Mà lúc ta mạnh, còn cần nữ nhân bảo vệ, vậy thì đó là chuyện rất mất mặt rồi.
Sắc mặt của Ngô Nhất Đạo có chút thay đổi, dường như cảm thấy ý nghĩ này của Phương Giải có chút…không hợp lẽ thường. Trong suy nghĩ của Ngô Nhất Đạo, bất kể là nam hay là nữ, chỉ cần có thể dùng được thì nên dùng. Dù ông ta nói đã hiểu, nhưng kỳ thực ông ta căn bản không hiểu. Tư tưởng này của Phương Giải dường như khác với thời đại này. Ở thời đại này một khi nữ nhân có nam nhân, liền không khác gì vật phẩm chỉ thuộc riêng về nam nhân đó. Nữ nhân phải phục tùng nam nhân mọi thứ, nhất là nữ nhân có thân phận hèn mọn.
Mặc dù ở xã hội này địa vị của nữ nhân không thấp lắm, nhưng có rất ít người coi trọng nữ nhân.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Ngô Nhất Đạo, cười nói:
-Hầu gia còn chưa hiểu ý của Phương Giải sao? Nữ nhân của mình ấy à, có thể đồng sinh cộng tử, nhưng phải là lúc nhất định phải đồng sinh cộng tử. Bằng không để cho nữ nhân ở nhà đi. Cho dù nữ nhân mạnh hơn nữa, cũng sẽ không tự hào vì bị nam nhân đẩy lên phía trước. Bọn họ chỉ thỏa mãn nếu gặp được nam nhân bảo vệ mình phía sau.
-À!
Phương Giải cười nói:
-Ngươi hiểu nữ nhân như vậy, vì sao cứ gặp nữ nhân là phải trốn?
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:
-Với khí chất phong lưu tự nhiên của ta, muốn nữ nhân thì chỉ cần ngoắc tay một cái mà thôi. Sở dĩ ta không cần nữ nhân, là vì Đạo gia ta chưa muốn bị gông xiềng quấn thân. Ta giống như một cơn gió tự do tự tại, chỉ lưu lại cho các nữ nhân một bóng lưng ngưỡng mộ, mà không lưu lại một đoạn giai thoại.
Phương Giải cười nói:
-Đây cũng tính là một loại cảnh giới.
Hạng Thanh Ngưu trịnh trọng gật đầu:
-Ta chính là nam tử trong truyền thuyết kia, khiến cho nữ nhân nhớ mãi mà không để cho các nàng ấy phải ràng buộc.
Hai người nói chuyện kiểu này, khiến Ngô Nhất Đạo không có cách nào chen miệng vào được.
-Tới rồi.
Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu gần như nói cùng một lúc, lập tức ghìm chiến mã lại. Mà Ngô Nhất Đạo rõ ràng đã nhận ra cái gì đó, nhưng là người ghìm chiến mã cuối cùng.
Ba người nhìn nhau, sau đó đi xuống tọa kỵ.
…
…
Đây là một con đường nhỏ xuyên qua rừng. Tuy không bằng phẳng như quan đạo, nhưng đi từ nơi này tới Đại Lý sẽ gần hơn rất nhiều. Cánh rừng rậm rạp, thỉnh thoảng có chim chóc hót vang, thanh âm rất nhỏ, dường như sợ hãi cái gì đó. Giống như trong chỗ sâu nhất của khu rừng, có một con mãnh thú khủng bố đang ngủ say.
Có tiếng vó ngựa truyền tới từ phía đối diện, thật giống như một hòn đá ném vào dòng nước, phá vỡ sự tĩnh lặng.
-Mười lăm con ngựa!
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
-Dường như ta không có giác ngộ đơn đả độc đấu như ngươi.
Phương Giải nhếch miệng, không nói gì.
Không bao lâu, mười lăm con chiến mã xuất hiện ở đường bên kia. Vó ngựa hất tung cỏ dại và bụi đất trên đường, tiếng vó ngựa vang lên giống như tiếng trống trận, khiến lòng người run rẩy. Mười lăm người này xuất hiện, giống như là một đội quân xuất hiện.
Người đi đầu ghìm chiến mã lại, dừng lại cách đó hơn 10m. Dường như y không bất ngờ khi gặp Phương Giải ở nơi này, ánh mắt vẫn rất thoải mái.
-Ta đã đoán ra ngươi sẽ chờ ta ở trên đường.
Y nói.
Phương Giải gật đầu:
-Chuyện này không thể giải quyết ở trong đại doanh. Ta không muốn để cho thủ hạ nhìn thấy cảnh này.
Người ngồi trên lưng ngựa ừ một tiếng:
-Quả thực ngươi thành thục hơn trước kia rất nhiều. Lúc ở thành Trường An, tuy ngươi cũng giỏi tính kế, nhưng còn khá non nớt. Giờ ngươi đã đủ tư cách làm một vị lãnh tụ.
-Không gọi ta một tiếng sư thúc sao?
Y hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
-Dư thừa.
Người cầm đầu chính là La Úy Nhiên. Y nhảy xuống ngựa, chỉnh lại quần áo của mình rồi chậm rãi đi về phía trước. Mười bốn người phía sau cũng lập tức xuống ngựa, tạo thành trận hình đuôi én đi theo sau. Mười bốn người này có già có trẻ, lớn nhất khoảng năm mươi tới sáu mươi, nhỏ nhất trên dưới hai mươi.
-Đúng, thân phận sư thúc này của ta vốn là hữu danh vô thực, thật giống như thân phận đệ tử Trung Thân Vương của ngươi cũng là hữu danh vô thực. Tuy nhiên ngươi đã dùng thân phận này để nhận được rất nhiều ưu đãi khi ở Trường An. Hiện tại ngươi muốn phủ nhận, có chút qua cầu rút ván.
Phương Giải mỉm cười nói:
-Chẳng phải ngươi thấy dùng thân phận là sư thức của thủ lĩnh Hắc Kỳ Quân Phương Giải liền có được một số ưu đãi sao? Giờ còn nhắc tới thân phận này, thật có chút vô sỉ.
La Úy Nhiên cười cười:
-Thế giới này vốn là thế giới người lợi dụng ta, ta lợi dụng người, đâu có thứ tình cảm chân chính. Tới hiện tại ta cũng không cẫn nói mấy lời chua chua làm gì. Ta tiến vào Hắc Kỳ Quân chính là để khống chế một cỗ lực lượng. Đáng tiếc là ta không ngờ Đại Nội Thị Vệ Xử lại bị ngươi phân hóa nhanh như vậy. Nếu sớm biết có một nhóm người sẽ rời khỏi ta tới bên ngươi, thì lúc đầu ta đã không phái bọn họ bảo vệ ngươi.
-Bảo vệ ta?
Phương Giải lắc đầu:
-Chắc còn phải cảm ơn.
Sắc mặt La Úy Nhiên không chút biến hóa nào, gật đầu nói:
-Chớ khách khí.
-Có phải ngươi đang tò mò, vì sao ta lại mang theo người rời khỏi đội ngũ đi gặp ngươi phải không?
La Úy Nhiên hỏi.
Phương Giải gật đầu, không trả lời.
La Úy Nhiên không nhịn được bật cười:
-Bởi vì ta hiểu ngươi…ngươi rời khỏi đội ngũ để tới gặp ta, chứng tỏ ngươi không muốn cho mọi người biết chuyện này.Ngươi muốn cho từ trên xuống dưới của Hắc Kỳ Quân phải bền chắc như thép, ngươi muốn ép chuyện này xuống, cho nên mới mang theo có hai người tới gặp ta. Với ta mà nói, đây không phải là cơ hội sao? Nếu không phải vì cơ hội này quá tốt, cho dù ta không thành công thì cũng có thể lôi kéo hơn một vạn người rời khỏi đội ngũ.
-Ngươi nói hơi nhiều.
Phương Giải mỉm cười:
-Biểu hiện tự tin và nói nhiều trước mặt kẻ thù, thường thường là vì không tự tin.
La Úy Nhiên thở dài:
-Kẻ thù…hai chữ này thoát ra từ miệng ngươi quả thực khiến cho ta có chút kinh ngạc. Ta tưởng ngươi vẫn là Phương Giải kia, chỉ cần đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ trả lại gấp đôi. Cho dù chỉ có một chút ràng buộc với ngươi, ngươi cũng hết sức duy trì quan hệ. Phương Giải của lúc đầu vẫn dễ mến hơn.
Phương Giải cười nói:
-Cảm ơn, ta không cho rằng mình là một người dễ mến.
La Úy Nhiên quay đầu nhìn thủ hạ của mình:
-Ta dẫn theo người đến, ngươi cũng dẫn theo người đến.
Y nhìn về hướng Hạng Thanh Ngưu:
-Dường như đệ đứng sai đội rồi.
Hạng Thanh Ngưu trầm mặc một lúc rồi nói:
-Bởi vì huynh đứng sai đội.
La Úy Nhiên cười lạnh:
-Lúc trước Đại sư huynh còn ở thành Trường An, đệ đối nghịch với Đại sư huynh. Hiện tại đệ lại đối nghịch với ta, chẳng lẽ trong lòng đệ chỉ có Nhị sư huynh mới là sư huynh của đệ?
-Không!
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
-Các huynh đều là sư huynh của đệ, chưa bao giờ thay đổi. Lúc ở thành Trường An, đệ đứng đối diện với sư huynh, là vì Đại sư huynh làm sai. Hiện tại đệ đứng đối diện với huynh, cũng vì huynh làm sai. Huynh nói đệ đứng sai đội, là vì huynh vốn không có ở trong đội. Nếu huynh dùng thân phận đệ tử của Vạn Kiếm Đườn mà đứng nơi nơi này, thì đệ mới là đứng sai vị trí. Nhưng huynh có phải không?
La Úy Nhiên trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
-Ngoại trừ Nhị sư huynh ra, có ai chân chính coi mình là đệ tử của Vạn Kiếm Đường? Nhất Khí Quan mà Đại sư huynh sáng lập ra không có bất kỳ quan hệ gì với Vạn Kiếm Đường. Về sau ta tiến vào Đại Nội Thị Vệ Xử, càng không có quan hệ gì với Vạn Kiếm Đường. Về phần đệ…chừng nào thì đệ có giác ngộ mình là đệ tử của Vạn Kiếm Đường? Tuy nhiên….câu vừa rồi đúng là ta làm kiêu. Đệ đã đứng đối diện với ta, ta cần gì phải hỏi đệ có đứng đúng hay không.
Hạng Thanh Ngưu lại nghiêm túc nói:
-Huynh có qua đây không?
La Úy Nhiên sửng sốt, sau đó bật cười ha hả, cười rất vui sướng:
-Quả nhiên đệ vẫn là tiểu sư đệ của ta. Nhiều năm rồi, tiểu sư đệ vẫn không thay đổi chút nào, vẫn là tiểu sư đệ khờ dại…
La Úy Nhiên cười đủ rồi, cười tới chảy cả nước mắt, rồi hỏi:
-Đệ sẽ ra tay giết ta?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
-Không.
La Úy Nhiên lạnh lùng nói:
-Vậy thì đệ đi đi. Bởi vì một khi ta động thủ, ta sẽ giết đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.