Chương 1129: Lai lịch
Trí Bạch
11/10/2019
Không ai ngờ rằng phương pháp xử lý áo giáp quân của Thắng Đồ lại máu tanh như vậy. Dùng xạ thủ của hỏa khí doanh bức bách binh mã của Kim Thế Đạc và áo giáp quân quấn vào nhau, sau đó lợi dụng điều này phát huy uy lực của pháo tới cực hạn. Thắng Đồ thấy rất rõ ràng, xạ thủ không tạo được thương tổn cho áo giáp quân, chỉ có pháo mới thắng được bọn chúng.
Uy lực của súng rất nhỏ, bắn vào bộ áo giáp nặng trịch kia căn bản không đáng kể.
Đan pháo nổ vang trong đám người, binh lính lần lượt ngã xuống. Tương đối mà nói, binh mã của Kim Thế Đạc tổn thất hơn áo giáp quân rất nhiều. Nhưng Thắng Đồ để ý sao?
Một đội áo giáp quân vung binh khí thật lớn xua đuổi bại binh Thắng quân, đạn pháo nổ tung trong đội quân này. Lực bùng nổ thật lớn khiến ba bốn áo giáp binh lập tức chấn động bay ra ngoài. Bộ áo giáp méo mó đâm vào cơ thể, sự đau đớn này người thường khó có thể nghĩ tới.
Một áo giáp binh bị nổ phần ngực, sắt vụn chui vào, phần ngực gần như tạo thành một cái động xuyên thấu.
Mà kết quả của binh lính Thắng quân càng thê thảm. Bọn họ không có áo giáp nặng nề phòng ngự, trước uy lực của pháo, bọn họ không có con đường thứ hai để lựa chọn. Một viên đạn pháo nổ tung dưới chân một binh lính Thắng quân, binh lính này trực tiếp bay lên trời. Người còn chưa rơi xuống thì đã chết, cho nên y không cảm thấy được sự đau đớn vì bị nổ tan tành.
Cạch một tiếng, một cánh tay rơi vào khuôn mặt của áo giáp binh. Tuy mũ giáp che lại khuôn mặt của y, nhưng máu làm cho ánh mắt của y mơ hồ. Y vô thức giơ tay lên lau, sau đó một viên đạn pháo lướt qua bầu trời dừng ở trước ngực y.
Tuy pháo mà Thắng Đồ mua sắm là từ phản quân của công quốc Rose, luận về uy lực mà nói không thể so sánh với pháo của đế quốc Agoda. Nhưng đối với đám binh sĩ chưa từng thấy uy lực của hỏa khí này mà nói, sự kinh sợ đã quá đủ rồi.
Binh lính Tùy vốn đang tấn công mạnh mẽ đều bị dọa sợ. Tuy đạn pháo không rơi vào chỗ bọn họ, nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn quả cầu lửa rơi vào đám người phía xa xa, sau đó vô số chân cụt tay cụt bay lên trời.
Phốc!
Một miếng thịt vụn không biết từ đâu tới bay vào mặt của một binh lính Thắng quân. Y giơ tay gỡ thịt nát xuống, sau một giây bắt đầu nôn mửa, nôn thốc nôn tháo.
Những mảnh vỡ của đạn pháo đánh vào mũ sắt của áo giáp binh, bắn ra tia lửa. Áo giáp binh này hơi sửng sốt, sau đó gỡ mũ sắt xuống nhìn. Trên cái mũ sắt chắc chắn nặng nề kia, một vết rạch hiện lên rõ ràng. Không hề nghi ngờ rằng, nếu không phải mũ giáp của y chắc chắn, thì lần này chỉ sợ đầu của y đã bị đục lỗ rồi.
Một binh lính Thắng quân đứng bên cạnh thấy cảnh này, kinh ngạc tới há hốc miệng:
-Mạng của ngươi thật lớn!
Y vừa dứt lời, áo giáp binh kia liền đi tới, một tay nắm lấy vạt áo của y, tay kia thì dùng mũ sắt đập thật mạnh.
Một cái, hai cái, ba cái…
Mỗi lần vung lên hạ xuống, đều tóe ra một chùm máu. Da mặt bị tróc, sau đó là đầu lâu bị nứt, sau đó hỗn hợp máu và óc trôi ra ngoài. Sau một lát, sọ não của binh lính Thắng quân này bị đập nát. Áo giáp binh mặt không chút cảm xúc nhìn mũ sắt dính đầy máu, sau đó đang định đội vào. Nhưng tay vừa mới nâng lên, một mảnh đạn pháo bay tới, cắt đứt đôi đầu của y.
Áo giáp binh không còn nửa cái đầu lung lay ngã xuống, giống như một ngọn núi sụp. Lúc ngã xuống y đề lên người binh lính Thắng quân mà y vừa giết. Đầu kế bên đầu.
-Lệnh cho Tuần Minh Đao!
Thắng Đồ lớn tiếng phân phó:
-Chớ đau lòng hỏa khí. Đạn pháo bắn hết có thể mua, nhưng trận chiến này không thể thua được.
Ngoài thành
Tướng lĩnh Thắng quân Tuần Minh Đao không ngừng đi qua đi lại, vừa đi vừa thúc giục nã pháo. Binh lính luống cuống tay chân. Tuy bọn họ đã bí mật huấn luyện nhiều lần, nhưng lần này hiển nhiên không giống. Ai cũng hiểu ý nghĩa của trận chiến hôm nay, cho nên khó tránh khỏi khẩn trương.
-Họng pháo đã nóng!
Một binh lính thất kinh.
-Không cần quan tâm!
Tuần Minh Đao lớn tiếng hô, tung một cước đá văng binh lính kia, tự mình ôm một viên đạn pháo nhét vào, sau đó túm lấy cây đuốc châm ngòi.
Ầm một tiếng, đạn pháo nổ tung trong nòng pháo. Uy lực thật lớn đẩy bay Tuần Minh Đao, lúc rơi xuống máu thịt đã mơ hồ, khuôn mặt nổ tan tành.
…
…
Lúc mới oanh tác, không hề nghi ngờ rằng đã đả kích rất lớn tới áo giáp quân. Chưa từng gặp phải chuyện như vậy trên chiến trường, cho nên Ma Tát không thể không hạ lệnh lùi về phía sau. Đây là lần tổn thất nặng nề nhất của áo giáp quân. Số lượng binh lính ngã xuống khiến cho Ma Tát phải đau lòng.
Tổn thất ít nhất một phần ba áo giáp binh, phía sau đã vang lên tiếng kèn lui lại.
Nhưng đúng vào lúc đó, những con quái vật phóng hỏa ở đằng sau Thắng quân kia bỗng nhiên không có động tĩnh. Ma Tát hơi sửng sốt, tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng y khẳng định mấy thứ đó xảy ra vấn đề. Y không biết sau khi pháo nổ nòng, những binh lính Thắng quân khác không dám tiếp tục châm ngòi.
-Bọn chúng không còn mấy thứ kia rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Ma Tát, sau đó y lập tức hạ lệnh dừng lui lại, khôi phục trận hình tiếp tục xông về phía trước. Lúc này áo giáp quân và binh lính Thắng quân quấy vào nhau đã chết bảy tám phần, hoặc là bị pháo nổ chết, hoặc là bị áo giáp quân giết hại, những người sống thì đều nằm xuống run rẩy, không ai dám đứng lên.
Chừng nửa canh giờ, chỗ pháo oanh tạc đã trở nên thưa thớt người. Song phương đều chạy sang chỗ khác, cho nên nhìn có vẻ trống trải.
-Xông lên!
Ma Tát lớn tiếng hô một câu, sau đó thân binh bên cạnh thổi kèn đặc chế. Nghe thấy tiếng kèn này, áo giáp binh liền tu lại một chỗ, sau đó mang theo binh khí nặng nề tiến nhanh về phía trước. Dường như bọn họ không có chút sợ hãi nào, cho dù phải đối mặt với họng pháo có thể giết chết bọn họ.
-Sao…sao có thể như vậy?
Tướng lĩnh Thắng quân Lưu Hữu Lực giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, thân thể không ngừng run rẩy. Từ sắc mặt của y có thể đoán được nhất định là y nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì đó.
-Đó…là vật gì?
Lưu Hữu Lực sắc mặt trắng bệch, vô thức quay đầu nhìn Thắng Đồ, phát hiện trong mắt đối phương đầy hận ý.
-Vật gì ư?
Thắng Đồ lạnh lùng nói:
-Chẳng lẽ ngươi cho rằng những thứ kia là vật sống?
Y nắm chặt tay, gân xanh lộ ra.
Y không cam lòng, mắt thấy áo giáp quân sắp bị đánh bại, thì hỏa khí doanh của y lại không dám nã pháo. Ổ pháo nổ tung kia không chỉ giết chết một tướng quân hỏa khí doanh, còn giết chết dũng khí của những binh lính kia. Một tướng quân khác của hỏa khí doanh là Lưu Định Trình đã chạy tới. Tuy y không ngừng thúc giục, nhưng binh lính vẫn lùi bước. Có người nhớ tới đi tìm nước, nhưng trước đó không ai dám nhét pháo vào họng pháo đã nóng bỏng tay nữa.
-Trên thế giới này, chẳng lẽ thực sự không có vũ khí hoàn mỹ sao?
Thắng Đồ hỏi.
Nhưng không ai trả lời được y.
Lưu Hữu Lực một mực run rẩy, sau đó cả người run rẩy. Y không dám nhìn lại lần nữa, rồi lại không nhịn được muốn xem.
Bên ngoài tường thành, cách đó xa xa.
Áo giáp quân đang tấn công, đội hình đã được khôi phục. Mà khiến cho người ta da đầu tê dại, không chỉ là áo giáp binh đang tấn công kia, mà còn là áo giáp binh bị pháo nổ, chỉ cần còn đầu thì bọn họ vẫn tiến lên. Áo giáp binh bị nổ một nửa thân hình nhưng vẫn tiến lên, áo giáp binh bị nổ bả vai nhưng không hề ảnh hưởng tới chút nào. Lưu Hữu Lực thấy rõ ràng, một áo giáp binh bị nổ chân trái, nhưng vẫn dùng chân kia bước từng bước tới.
Áo giáp binh kia cứ đi mỗi bước, thân thể lại nghiêng một cái, nhưng y không có dấu hiệu dừng lại.
-Bọn chúng vốn không phải là người…ít nhất không phải người sống trên danh nghĩa.
Thắng Đồ chậm rãi buông lỏng tay, có chút thất thần nói:
-Lần đầu tiên nhìn thấy đội quân này, kỳ thực ta cũng đoán được. Lúc trước ở Ung Châu, La Diệu nhiều lần tiếp xúc với người của Phật tông. Mà mục tiêu của Phật tông và La Diệu đều là bí thuật của người Hột…Ta nghe nói trong Đại Luân Tự có ba nghìn kim thân tăng binh, đao thương bất nhập. Về sau lại nghĩ, có lẽ bọn chúng chỉ là một đám cương thi đặc biệt mà thôi.
-Mặc dù người Hột có bí thuật này, nhưng bọn họ lại không biết tu hành, cho nên rất dễ giết. Nhưng tăng binh kinh thân của Phật tông đều là những người có tu vị cao cường, hơn nữa còn dùng biện pháp đặc biệt gì đó chế tạo cương thi. Đội quân áo giáp này của Dương Kiên, tám chín phần cũng như vậy…Lúc trước Dương Kiên tiến vào lăng mộ, chắc chắn đã mang theo một đội quân tinh nhuệ nhất của mình…
-Có lẽ là như vậy?
Y thì thào một câu.
Lưu Hữu Lực sợ tới mức không biết phải làm gì, run rẩy chỉ ngoài thành:
-Hiện tại…phải làm sao?
Mà Diệp Cận Nam, thì nhếch miệng cười:
-Dường như…trận chiến này còn lâu mới kết thúc.
…
…
-Thật đúng là thú vị.
Đại Tự Tại đứng bên cạnh Dương Kiên quan sát cuộc chiến này, mỉm cười sâu xa nói:
-Hỏa khí này rất thú vị. Mặc dù là người đại tu hành nếu không cẩn thận bị bắn trúng, chỉ sợ cũng khó mà thoát chết. Mà đội quân của bệ hạ kia càng thú vị…Ta vốn tưởng rằng chỉ có Phật tông mới nghĩ ra biện pháp này, không ngờ từ hai trăm nước bệ hạ cũng nghĩ tới.
Sắc mặt của Dương Kiên dần dần khôi phục tự tin từ lúc chứng kiến uy lực của pháo.
-Trẫm nói qua rồi, đó là một đội quân vô địch thiên hạ.
-Đúng vậy a…
Đại Tự Tại gật đầu:
-Từ ý nghĩa nào đó, một đội quân như vậy thực sự là vô địch thiên hạ. Ta chỉ tò mò, lúc trước bệ hạ chọn từ bao nhiêu người mới được những binh lính cường tráng như vậy?
-Không phải chọn lựa là được, binh lính như vậy cực kỳ hiếm.
Dương Kiên chậm rãi nói:
-Sau khi Đại Tùy lập quốc, trẫm chọn ra hơn một nghìn người từ quân đội cả nước, lập nên Cấp Sự Doanh. Vì cam đoan chiến lực cho Cấp Sự Doanh, cứ cách mười năm, Cấp Sự Doanh đều phải chọn lựa một lần, loại bỏ những người qua tuổi ba mươi lăm. Về sau binh lực của Cấp Sự Doanh duy trì ở 800 người, nhưng vẫn dựa theo lệ cũ, cách mười năm chọn lựa một đám. Hơn nữa trẫm bắt đầu chọn lựa từ lúc khai quốc, mới có quy mô như hôm nay.
-Một thế hệ lại một thế hệ, những binh lính rời khỏi Cấp Sự Doanh kia đã đi đâu?
Dương Kiên cười nói:
-Không ai chú ý tới điểm này. Tất cả mọi người chỉ thấy Cấp Sự Doanh hùng mạnh, nhưng không ai chú ý tới những người bị đào thải đã đi đâu.
-Hóa ra bệ hạ vẫn luôn luyện binh.
Đại Tự Tại không nhịn được bật cười.
-Không phải trẫm…
Trong mắt Dương Kiên hiện lên sự thương cảm, ngữ khí trầm trọng:
-Những năm đó trẫm vẫn nằm trong quan tài lạnh như băng, trước khi chưa dung hợp hoàn toàn tu vị của Vạn Tinh Thần, trẫm không tùy tiện di chuyển. Là các đời Hoàng Đế về sau của trẫm làm chuyện này. Những Cấp Sự Doanh bị đào thải đều dùng danh nghĩa thăm viếng tiến vào lăng mộ, sau đó cho bọn họ uống Cổ rượu.
Ông ta nghĩ tới Phác Hổ, đệ đệ của ông ta. Kỳ thực trong lăng mộ kia, chỉ có một người sống duy nhất. Chân chính còn sống.
-Cho nên…
Đại Tự Tại cười nói:
-Lúc trước Đại Luân Minh Vương kiến tao ba nghìn tăng binh kim thân, mà bệ hạ thì tạo một đội quân vô song…Quả nhiên, những người đứng ở chỗ cao, ánh mắt đều giống nhau.
Uy lực của súng rất nhỏ, bắn vào bộ áo giáp nặng trịch kia căn bản không đáng kể.
Đan pháo nổ vang trong đám người, binh lính lần lượt ngã xuống. Tương đối mà nói, binh mã của Kim Thế Đạc tổn thất hơn áo giáp quân rất nhiều. Nhưng Thắng Đồ để ý sao?
Một đội áo giáp quân vung binh khí thật lớn xua đuổi bại binh Thắng quân, đạn pháo nổ tung trong đội quân này. Lực bùng nổ thật lớn khiến ba bốn áo giáp binh lập tức chấn động bay ra ngoài. Bộ áo giáp méo mó đâm vào cơ thể, sự đau đớn này người thường khó có thể nghĩ tới.
Một áo giáp binh bị nổ phần ngực, sắt vụn chui vào, phần ngực gần như tạo thành một cái động xuyên thấu.
Mà kết quả của binh lính Thắng quân càng thê thảm. Bọn họ không có áo giáp nặng nề phòng ngự, trước uy lực của pháo, bọn họ không có con đường thứ hai để lựa chọn. Một viên đạn pháo nổ tung dưới chân một binh lính Thắng quân, binh lính này trực tiếp bay lên trời. Người còn chưa rơi xuống thì đã chết, cho nên y không cảm thấy được sự đau đớn vì bị nổ tan tành.
Cạch một tiếng, một cánh tay rơi vào khuôn mặt của áo giáp binh. Tuy mũ giáp che lại khuôn mặt của y, nhưng máu làm cho ánh mắt của y mơ hồ. Y vô thức giơ tay lên lau, sau đó một viên đạn pháo lướt qua bầu trời dừng ở trước ngực y.
Tuy pháo mà Thắng Đồ mua sắm là từ phản quân của công quốc Rose, luận về uy lực mà nói không thể so sánh với pháo của đế quốc Agoda. Nhưng đối với đám binh sĩ chưa từng thấy uy lực của hỏa khí này mà nói, sự kinh sợ đã quá đủ rồi.
Binh lính Tùy vốn đang tấn công mạnh mẽ đều bị dọa sợ. Tuy đạn pháo không rơi vào chỗ bọn họ, nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn quả cầu lửa rơi vào đám người phía xa xa, sau đó vô số chân cụt tay cụt bay lên trời.
Phốc!
Một miếng thịt vụn không biết từ đâu tới bay vào mặt của một binh lính Thắng quân. Y giơ tay gỡ thịt nát xuống, sau một giây bắt đầu nôn mửa, nôn thốc nôn tháo.
Những mảnh vỡ của đạn pháo đánh vào mũ sắt của áo giáp binh, bắn ra tia lửa. Áo giáp binh này hơi sửng sốt, sau đó gỡ mũ sắt xuống nhìn. Trên cái mũ sắt chắc chắn nặng nề kia, một vết rạch hiện lên rõ ràng. Không hề nghi ngờ rằng, nếu không phải mũ giáp của y chắc chắn, thì lần này chỉ sợ đầu của y đã bị đục lỗ rồi.
Một binh lính Thắng quân đứng bên cạnh thấy cảnh này, kinh ngạc tới há hốc miệng:
-Mạng của ngươi thật lớn!
Y vừa dứt lời, áo giáp binh kia liền đi tới, một tay nắm lấy vạt áo của y, tay kia thì dùng mũ sắt đập thật mạnh.
Một cái, hai cái, ba cái…
Mỗi lần vung lên hạ xuống, đều tóe ra một chùm máu. Da mặt bị tróc, sau đó là đầu lâu bị nứt, sau đó hỗn hợp máu và óc trôi ra ngoài. Sau một lát, sọ não của binh lính Thắng quân này bị đập nát. Áo giáp binh mặt không chút cảm xúc nhìn mũ sắt dính đầy máu, sau đó đang định đội vào. Nhưng tay vừa mới nâng lên, một mảnh đạn pháo bay tới, cắt đứt đôi đầu của y.
Áo giáp binh không còn nửa cái đầu lung lay ngã xuống, giống như một ngọn núi sụp. Lúc ngã xuống y đề lên người binh lính Thắng quân mà y vừa giết. Đầu kế bên đầu.
-Lệnh cho Tuần Minh Đao!
Thắng Đồ lớn tiếng phân phó:
-Chớ đau lòng hỏa khí. Đạn pháo bắn hết có thể mua, nhưng trận chiến này không thể thua được.
Ngoài thành
Tướng lĩnh Thắng quân Tuần Minh Đao không ngừng đi qua đi lại, vừa đi vừa thúc giục nã pháo. Binh lính luống cuống tay chân. Tuy bọn họ đã bí mật huấn luyện nhiều lần, nhưng lần này hiển nhiên không giống. Ai cũng hiểu ý nghĩa của trận chiến hôm nay, cho nên khó tránh khỏi khẩn trương.
-Họng pháo đã nóng!
Một binh lính thất kinh.
-Không cần quan tâm!
Tuần Minh Đao lớn tiếng hô, tung một cước đá văng binh lính kia, tự mình ôm một viên đạn pháo nhét vào, sau đó túm lấy cây đuốc châm ngòi.
Ầm một tiếng, đạn pháo nổ tung trong nòng pháo. Uy lực thật lớn đẩy bay Tuần Minh Đao, lúc rơi xuống máu thịt đã mơ hồ, khuôn mặt nổ tan tành.
…
…
Lúc mới oanh tác, không hề nghi ngờ rằng đã đả kích rất lớn tới áo giáp quân. Chưa từng gặp phải chuyện như vậy trên chiến trường, cho nên Ma Tát không thể không hạ lệnh lùi về phía sau. Đây là lần tổn thất nặng nề nhất của áo giáp quân. Số lượng binh lính ngã xuống khiến cho Ma Tát phải đau lòng.
Tổn thất ít nhất một phần ba áo giáp binh, phía sau đã vang lên tiếng kèn lui lại.
Nhưng đúng vào lúc đó, những con quái vật phóng hỏa ở đằng sau Thắng quân kia bỗng nhiên không có động tĩnh. Ma Tát hơi sửng sốt, tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng y khẳng định mấy thứ đó xảy ra vấn đề. Y không biết sau khi pháo nổ nòng, những binh lính Thắng quân khác không dám tiếp tục châm ngòi.
-Bọn chúng không còn mấy thứ kia rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Ma Tát, sau đó y lập tức hạ lệnh dừng lui lại, khôi phục trận hình tiếp tục xông về phía trước. Lúc này áo giáp quân và binh lính Thắng quân quấy vào nhau đã chết bảy tám phần, hoặc là bị pháo nổ chết, hoặc là bị áo giáp quân giết hại, những người sống thì đều nằm xuống run rẩy, không ai dám đứng lên.
Chừng nửa canh giờ, chỗ pháo oanh tạc đã trở nên thưa thớt người. Song phương đều chạy sang chỗ khác, cho nên nhìn có vẻ trống trải.
-Xông lên!
Ma Tát lớn tiếng hô một câu, sau đó thân binh bên cạnh thổi kèn đặc chế. Nghe thấy tiếng kèn này, áo giáp binh liền tu lại một chỗ, sau đó mang theo binh khí nặng nề tiến nhanh về phía trước. Dường như bọn họ không có chút sợ hãi nào, cho dù phải đối mặt với họng pháo có thể giết chết bọn họ.
-Sao…sao có thể như vậy?
Tướng lĩnh Thắng quân Lưu Hữu Lực giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, thân thể không ngừng run rẩy. Từ sắc mặt của y có thể đoán được nhất định là y nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì đó.
-Đó…là vật gì?
Lưu Hữu Lực sắc mặt trắng bệch, vô thức quay đầu nhìn Thắng Đồ, phát hiện trong mắt đối phương đầy hận ý.
-Vật gì ư?
Thắng Đồ lạnh lùng nói:
-Chẳng lẽ ngươi cho rằng những thứ kia là vật sống?
Y nắm chặt tay, gân xanh lộ ra.
Y không cam lòng, mắt thấy áo giáp quân sắp bị đánh bại, thì hỏa khí doanh của y lại không dám nã pháo. Ổ pháo nổ tung kia không chỉ giết chết một tướng quân hỏa khí doanh, còn giết chết dũng khí của những binh lính kia. Một tướng quân khác của hỏa khí doanh là Lưu Định Trình đã chạy tới. Tuy y không ngừng thúc giục, nhưng binh lính vẫn lùi bước. Có người nhớ tới đi tìm nước, nhưng trước đó không ai dám nhét pháo vào họng pháo đã nóng bỏng tay nữa.
-Trên thế giới này, chẳng lẽ thực sự không có vũ khí hoàn mỹ sao?
Thắng Đồ hỏi.
Nhưng không ai trả lời được y.
Lưu Hữu Lực một mực run rẩy, sau đó cả người run rẩy. Y không dám nhìn lại lần nữa, rồi lại không nhịn được muốn xem.
Bên ngoài tường thành, cách đó xa xa.
Áo giáp quân đang tấn công, đội hình đã được khôi phục. Mà khiến cho người ta da đầu tê dại, không chỉ là áo giáp binh đang tấn công kia, mà còn là áo giáp binh bị pháo nổ, chỉ cần còn đầu thì bọn họ vẫn tiến lên. Áo giáp binh bị nổ một nửa thân hình nhưng vẫn tiến lên, áo giáp binh bị nổ bả vai nhưng không hề ảnh hưởng tới chút nào. Lưu Hữu Lực thấy rõ ràng, một áo giáp binh bị nổ chân trái, nhưng vẫn dùng chân kia bước từng bước tới.
Áo giáp binh kia cứ đi mỗi bước, thân thể lại nghiêng một cái, nhưng y không có dấu hiệu dừng lại.
-Bọn chúng vốn không phải là người…ít nhất không phải người sống trên danh nghĩa.
Thắng Đồ chậm rãi buông lỏng tay, có chút thất thần nói:
-Lần đầu tiên nhìn thấy đội quân này, kỳ thực ta cũng đoán được. Lúc trước ở Ung Châu, La Diệu nhiều lần tiếp xúc với người của Phật tông. Mà mục tiêu của Phật tông và La Diệu đều là bí thuật của người Hột…Ta nghe nói trong Đại Luân Tự có ba nghìn kim thân tăng binh, đao thương bất nhập. Về sau lại nghĩ, có lẽ bọn chúng chỉ là một đám cương thi đặc biệt mà thôi.
-Mặc dù người Hột có bí thuật này, nhưng bọn họ lại không biết tu hành, cho nên rất dễ giết. Nhưng tăng binh kinh thân của Phật tông đều là những người có tu vị cao cường, hơn nữa còn dùng biện pháp đặc biệt gì đó chế tạo cương thi. Đội quân áo giáp này của Dương Kiên, tám chín phần cũng như vậy…Lúc trước Dương Kiên tiến vào lăng mộ, chắc chắn đã mang theo một đội quân tinh nhuệ nhất của mình…
-Có lẽ là như vậy?
Y thì thào một câu.
Lưu Hữu Lực sợ tới mức không biết phải làm gì, run rẩy chỉ ngoài thành:
-Hiện tại…phải làm sao?
Mà Diệp Cận Nam, thì nhếch miệng cười:
-Dường như…trận chiến này còn lâu mới kết thúc.
…
…
-Thật đúng là thú vị.
Đại Tự Tại đứng bên cạnh Dương Kiên quan sát cuộc chiến này, mỉm cười sâu xa nói:
-Hỏa khí này rất thú vị. Mặc dù là người đại tu hành nếu không cẩn thận bị bắn trúng, chỉ sợ cũng khó mà thoát chết. Mà đội quân của bệ hạ kia càng thú vị…Ta vốn tưởng rằng chỉ có Phật tông mới nghĩ ra biện pháp này, không ngờ từ hai trăm nước bệ hạ cũng nghĩ tới.
Sắc mặt của Dương Kiên dần dần khôi phục tự tin từ lúc chứng kiến uy lực của pháo.
-Trẫm nói qua rồi, đó là một đội quân vô địch thiên hạ.
-Đúng vậy a…
Đại Tự Tại gật đầu:
-Từ ý nghĩa nào đó, một đội quân như vậy thực sự là vô địch thiên hạ. Ta chỉ tò mò, lúc trước bệ hạ chọn từ bao nhiêu người mới được những binh lính cường tráng như vậy?
-Không phải chọn lựa là được, binh lính như vậy cực kỳ hiếm.
Dương Kiên chậm rãi nói:
-Sau khi Đại Tùy lập quốc, trẫm chọn ra hơn một nghìn người từ quân đội cả nước, lập nên Cấp Sự Doanh. Vì cam đoan chiến lực cho Cấp Sự Doanh, cứ cách mười năm, Cấp Sự Doanh đều phải chọn lựa một lần, loại bỏ những người qua tuổi ba mươi lăm. Về sau binh lực của Cấp Sự Doanh duy trì ở 800 người, nhưng vẫn dựa theo lệ cũ, cách mười năm chọn lựa một đám. Hơn nữa trẫm bắt đầu chọn lựa từ lúc khai quốc, mới có quy mô như hôm nay.
-Một thế hệ lại một thế hệ, những binh lính rời khỏi Cấp Sự Doanh kia đã đi đâu?
Dương Kiên cười nói:
-Không ai chú ý tới điểm này. Tất cả mọi người chỉ thấy Cấp Sự Doanh hùng mạnh, nhưng không ai chú ý tới những người bị đào thải đã đi đâu.
-Hóa ra bệ hạ vẫn luôn luyện binh.
Đại Tự Tại không nhịn được bật cười.
-Không phải trẫm…
Trong mắt Dương Kiên hiện lên sự thương cảm, ngữ khí trầm trọng:
-Những năm đó trẫm vẫn nằm trong quan tài lạnh như băng, trước khi chưa dung hợp hoàn toàn tu vị của Vạn Tinh Thần, trẫm không tùy tiện di chuyển. Là các đời Hoàng Đế về sau của trẫm làm chuyện này. Những Cấp Sự Doanh bị đào thải đều dùng danh nghĩa thăm viếng tiến vào lăng mộ, sau đó cho bọn họ uống Cổ rượu.
Ông ta nghĩ tới Phác Hổ, đệ đệ của ông ta. Kỳ thực trong lăng mộ kia, chỉ có một người sống duy nhất. Chân chính còn sống.
-Cho nên…
Đại Tự Tại cười nói:
-Lúc trước Đại Luân Minh Vương kiến tao ba nghìn tăng binh kim thân, mà bệ hạ thì tạo một đội quân vô song…Quả nhiên, những người đứng ở chỗ cao, ánh mắt đều giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.