Chương 1130: Trò hay giờ mới bắt đầu
Trí Bạch
11/10/2019
Đại Tự Tại nói:
-Lúc trước Đại Luân Minh Vương kiến tạo ba nghìn tăng binh kim thân, mà bệ hạ tạo một đội quân vô song như vậy…quả nhiên, người đứng ở chỗ cao, ánh mắt đều giống nhau.
Nghe thấy câu này, ánh mắt của Dương Kiên lóe lên sự bất thường gì đó. Y bình thản liếc nhìn Đại Tự Tại, sau đó quay đầu nhìn về chiến trường bên kia.
Phản ứng này của Dương Kiên khiến Đại Tự Tại hơi chấn động. Y vô thức nghĩ tới mình đã nói sai ở điểm nào. Nhưng nghĩ mãi không ra. Thấy Dương Kiên lại tập trung về chiến trường, Đại Tự Tại không nghĩ thêm nữa. Chỉ là y không ngờ rằng, có đôi khi trong lúc vô ý nói ra một câu, có thể hủy diệt rất nhiều thành quả mà vất vả lắm mới tạo ra được.
-Dường như hỏa khí của Thắng Đồ đã tịt ngòi.
Dương Kiên giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, chỉ tay về phía trước:
-Hạ lệnh, tất cả binh mã đều tấn công. Thừa dịp bại binh của Kim Thế Đạc còn chưa kịp thu nạp, tiếp tục ép về phía trước.
Sau khi ra lệnh, tiếng trống trận lập tức vang lên như sấm.
Tiếng trống trận bao la hùng vĩ chính là hiệu lệnh, quân Tùy vừa nghe thấy tiếng trống liền biết thời khắc cuối cùng đã tới. Các tướng lĩnh đều rút hoành đao chỉ về phía trước, gần hai mươi vạn đại quân bắt đầu chỉnh thể di chuyển.
-Quân Tùy tổng tấn công rồi.
Trên tường thành Liễu Châu, Lưu Hữu Lực vẫn còn đang run rẩy. Chiến lực kinh khủng của áo giáp quân khiến cho y hoảng sợ. Lúc này nhìn thấy quân Tùy đại quy mô tấn công, sự hoảng sợ của y tăng lên cực hạn. Kỳ thực đâu chỉ là y, bất kỳ người nào nhìn thấy chiến lực biến thái của áo giáp quân, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo.
-Chúng ta…
Trên chiến trường, một binh lính Thắng quân run rẩy nắm hoành đao trong tay:
-Có phải đang chiến đấu với con người không vậy?
Y hỏi.
Nhưng không ai trả lời y.
Người bên cạnh y cũng giống như y, đều không biết phải làm sao.
-Bảo vệ pháo!
Một tướng lĩnh Thắng quân la lên. Tiếng la này đánh thức rất nhiều binh lính.
-Pháo chỉ bị nóng ở họng pháo mà thôi, lấy nước hạ nhiệt độ là có thể dùng tiếp. Các ngươi đều thấy rồi đấy, cho dù là áo giáp quân cũng không ngăn được uy lực của pháo! Trước khi pháo có thể sử dụng lại, chúng ta phải ngăn không cho áo giáp quân tiến lên. Ta và các ngươi đều biết rằng, chỉ khi bảo vệ được tốt hỏa khí doanh, chúng ta mới có cơ hội thắng trận này.
Tướng lĩnh đang ủng hộ sĩ khí, hiện tại ngăn ở trước mặt áo giáp quân chính là thủ hạ lúc trước của La Diệu. Sức chiến đấu của bọn họ hơn xa đám ô hợp của Kim Thế Đạc. Sở dĩ Thắng Đồ bày trận như vậy, chính là lo lắng hỏa khí doanh xảy ra vấn đề.
-Những cục sắt kia đúng là khó giết, nhưng không phải là không có biện pháp.
Tướng lĩnh chỉ những binh lính cầm trong tay gậy gỗ dài chừng 3, 4 mét:
-Tí nữa áo giáp quân đi lên, dùng gậy gỗ ngăn cản bọn chúng! Những cục sắt kia tuy dũng mãnh, nhưng động tác chậm chạp, đây là cơ hội của chúng ta.
-Xe ném đá chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong, thì đợi bọn chúng tới gần thì ném.
Y vội vàng hô.
Lính liên lạc giục ngựa đi hỏi, mười phút sau quay trở về báo:
-Tướng quân, xe ném đá đã chuẩn bị xong.
Y vừa dứt lới, một thùng gỗ từ phía sau đội hình bay tới, rồi rơi võ vụn cách bọn họ chừng 70 mét. Chất lỏng trong thùng gỗ chảy đầy đất, thoạt nhìn không phải là nước.
Thấy khoảng cách đã đủ, tướng lĩnh Thắng quân này quay đầu lại phân phó:
-Đội dự bị phía sau, tí nữa ngăn cản áo giáp quân, liền dốc hết sức ném cái bình cho lão tử. Có thể bảo vệ được hỏa khí doanh hay không, liền xem ở chúng ta rồi.
Y vừa hô xong, áo giáp quân đã tới cách đó trăm mét.
-Lệnh cho xe ném đá khởi động!
Tướng lĩnh này lập tức quát to, có người phía sau vung vẩy lá cờ. Sau khi nhìn thấy cờ hiệu, xe ném đá phia sau đội ngũ bất đầu phát uy. Chừng hai trăm xe ném đá cùng lúc chặt đứt dây thừng, rất nhiều thùng gỗ bay lên trời.
-Cung tiễn thủ!
Tướng lĩnh Thắng quân cơ hồ hô khàn giọng:
-Dùng hỏa tiễn!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Thùng gỗ liên tiếp rơi vào đội hình của áo giáp quân, khiến không ít áo giáp binh ngã xuống đất. Tuy ném tới không phải là tảng đá, nhưng dưới tác dụng của trọng lực, thùng gỗ cũng có thể đè chết áo giáp binh.
Thùng gỗ vỡ vụn, chất lỏng bên trong chảy đầy đất.
-Bắn tên!
Theo tiếng hiệu lệnh, cung tiễn thủ được huấn luyện bài bản của Tả Tiền Vệ lập tức buông lỏng dây cung. Mấy nghìn hỏa tiễn từ phía sau rơi xuống, rậm rạp giống như mưa sao băng. Cảnh tượng này cực kỳ đẹp đẽ. Nếu đây không phải là một trận chiến tranh, thì nó rất mê hoặc lòng người.
Chỉ có điều phía sau vẻ đẹp này, là sự ác nghiệt vô tình.
-Là dầu hỏa!
Lúc Ma Tát nhìn thấy rõ chất lỏng từ trong thùng gỗ, không nhịn được kinh hô một tiếng. Y vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy một cơn mưa hỏa tiền từ bên địch bay tới.
Oành!
Ngọn lửa bốc lên trời!
…
…
-Thổi kèn, lệnh cho binh lính tiếp tục xông về phía trước, dừng tại chỗ chỉ có thể bị đốt thành tro.
Tới lúc này, Ma Tát biết đã không thể lui lại. Một khi e ngại biển lửa mà lui lại, không ai dám cam đoan hỏa khí của kẻ địch có lần nữa phát uy hay không. Hiện tại chỉ có thể không ngừng xông về phía trước, lao tới trận hình của kẻ địch rồi nghiền nát. Ma Tát có tự tin, chỉ cần đánh giáp lá cà, liền không có kẻ nào là đối thủ của áo giáp quân.
-Thiêu cháy rồi.
Tướng lĩnh chỉ huy Thắng quân kia nhìn thấy áo giáp quân bị biển lửa nuốt chừng, sắc mặt lập tức lộ vẻ vui mừng:
-Biện pháp mà bệ hạ nghĩ ra quả nhiên là hiệu quả! Đám áo giáp quân kia không sợ đao không sợ đau, nhưng sợ lửa! Mà bọn chúng vốn di chuyển không nhanh. Tăng thêm sức, cung tiễn thủ tiếp tục bắn tên, lệnh cho xe ném đá phía sau bắn nhanh hơn.
Tiếng kêu ầm ĩ vang lên không dứt.
Đúng lúc này, một thân ảnh dẫn đầu lao ra biển lửa.
Trên người áo giáp binh này còn mang theo lửa, nhưng y tựa hồ như không để ý, một tay cầm binh khí thật lớn, một tay cầm lá chắn nặng nề xông về phía trước.
-Đứng vững!
Tướng lĩnh Thắng quân hô to:
-Ngăn bọn chúng ở bên ngoài, khiến biển lửa thiêu bọn chúng một lát! Đội dự bị, chờ hiệu lệnh của ta, lúc kẻ địch tới thì động thủ!
Áo giáp binh thứ nhất vừa lao ra biển lửa không lâu, lần lượt có áo giáp binh đi ra. Có thể thấy, áo giáp trên người bọn họ bị đốt cháy đen, mà bàn tay cầm binh khí của bọn họ càng thêm thảm thiết. Lúc tiến nhanh về phía trước, bàn tay va chạm vào áo giáp, từng mảng da bị tróc xuống.
Tầng da bên ngoài đã bị nướng chín, vừa sờ là bóc ra.
-Tới rồi! Đứng vững!
Theo tiếng la của tướng lĩnh Thắng quân, vài binh lính Thắng quân đâm gây gỗ về phía trước, ngăn cản áo giáp binh thứ nhất xông lên. Ba bốn gây gỗ ngăn một áo giáp quân, nhưng lại bị áo giáp binh kia đẩy lui về sau liên tiếp. Vài binh lính Thắng quân cộng lại, không ngờ lại không bằng một áo giáp binh.
Càng ngày càng có nhiều áo giáp binh từ biển lửa đi ra, cách hàng ngũ của Thắng quân vài mét thì bị ngăn lại. Nói thật, không ai ngờ Thắng quân lại có biện pháp như vậy. Nhưng nếu nghĩ kỹ, thì thấy không hề hoang đường. Dùng gậy gỗ ngăn cản áo giáp binh, ít nhất có thể đảm bảo không chiến đấu cận thân với áo giáp binh. Bọn họ đều rõ ràng, một khi để cho áo giáp binh tới gần, vậy thì bọn họ chỉ có một con đường chết.
Binh lính Thắng quân không ngừng dùng gậy gỗ đâm, thực sự ngăn được áo giáp binh ở bên ngoài 3, 4 mét. Một cây gậy không chịu được, ba, bốn cái liền tới giúp, không ngừng đâm loạn, rốt cuộc ngăn được tốc độ của áo giáp quân.
-Tới lúc rồi!
Tướng lĩnh Thắng quân vung tay hô lên, đội dự bị phía sau mỗi người ôm một cái bình xông tới, sau đó dùng hết sức ném về phía áo giáp quân! Một bình sứ đập vào người của một áo giáp binh, bình sứ vỡ tan, có dầu hỏa chậm rãi chảy từ bộ áo giáp chảy xuống.
-Bắn tên!
Nghe thấy tiếng hiệu lệnh, cung tiễn thủ của Thắng quân bắt đầu tập trung công kích áo giáp quân ở hàng thứ nhất. Hỏa tiễn bắn vào người áo giáp binh, tuy vẫn không thể xuyên thủng bộ giáp dày đặc kia, nhưng mục đích của hỏa tiễn vốn không phải là xuyên thủng, mà là châm lửa.
Ở trận tuyến cách Thắng quân vài mét, lửa phun ngập trời!
Tuy cách vài mét, nhưng lúc lửa lớn bốc lên, binh lính Thắng quân cơ hồ bị sóng nhiệt bức lui. Dưới sự đốc thúc của tướng lĩnh, bọn họ cắn răng không lui lại. Sau một lát, sóng nhiệt đã thiêu rụi lông mày và râu của bọn họ.
-Tiếp tục!
Tướng lĩnh Thắng quân hô to:
-Tiếp tục quăng dầu về bên kia.
Tất cả chai lọ của dân chúng trong vòng mười dặm thành Liễu Châu đều bị tịch thu. Chai lọ mang theo dầu hỏa bị ném vụn đã hoàn thành sứ mạng của bọn nó. Kế tiếp chính là cung tiễn thủ không ngừng bắn hỏa tiễn.
Sóng nhiệt kinh người
Hỏa thế ngập trời
…
…
Quân Tùy
Trên đài cao
Đại Tự Tại nhìn biển lửa phía xa xa, không nhịn được biến sắc:
-Tay Thắng Đồ này thật không tầm thường…nghĩ ra biện pháp như vậy chống cự áo giáp quân.
-Y đã chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay.
Ánh mắt của Dương Kiên lạnh như băng, ngữ khí cũng lạnh như băng:
-Nếu y chỉ là một kẻ ngồi chờ chết, thì trẫm cần gì coi trọng như vậy? Lúc trước có nhiều người đi theo La Diệu, duy nhất chỉ có y là có thành tựu như ngày hôm nay. Một kẻ chỉ biết nịnh hót không làm được như vậy.
-Tuy nhiên, Thắng Đồ vẫn đánh giá cao biển lửa đó rồi…Nếu như là Nghiệp hỏa của Đại Luân Minh Vương, may ra còn được.
Theo lời của ông ta, Đại Tự Tại giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn về phía chiến trường bên kia.
Trong biển lửa, đám áo giáp binh rõ ràng đã bị đốt chết, nhưng bọn họ vẫn tiến về phía trước. Khoảng cách gần như vậy, binh lính Thắng quân có thể nhìn thấy đôi mắt bị đốt cháy phía sau mũ giáp của áo giáp quân. Nhưng những người này căn bản không cảm thấy đau đớn, vẫn vung binh khí chặt đứt rừng gậy, càng ngày càng tới gần sát hàng ngũ Thắng quân.
-Đốt không chết?
Một binh lính Thắng quân hoảng sợ hô lên, ngữ khí đầy tuyệt vọng.
-Tiếng kèn thật kỳ quái!
Trên tường thành.
Thắng Đồ bỗng nhiên biến sắc:
-Trẫm đã hiểu…
Y nhìn về phía đội ngũ cách đó xa xa, bên cạnh tướng lĩnh mặc áo giáp có thân hình cao ớn kia, có không ít người thổi thứ gì đó giống như ốc biển. Nếu không cẩn thận nghe, căn bản không chú ý tới. Hiện tại các doanh đều đang dùng kèn truyền lệnh, ai lại để ý tới tiếng kèn bên kia của áo giáp quân?
-Hóa ra sơ hở ở đó.
Thắng Đồ tự nói một tiếng, sau đó nhảy xuống tường thành.
Quân Tùy
Qua Thiên Lý Nhãn, Dương Kiên nhìn thấy có người nhảy xuống tường thành. Ông ta tùy tiện đặt Thiên Lý Nhãn sang một bên, rồi tóm lấy cây trường sóc thật lớn từ trong tay cận vệ, nhảy xuống đài cao.
-Đến rồi…
Đại Tự Tại nhìn bóng lưng của Dương Kiên, lại nhìn Thắng Đồ từ đằng xa lướt tới:
-Trò hay giờ mới bắt đầu…
-Lúc trước Đại Luân Minh Vương kiến tạo ba nghìn tăng binh kim thân, mà bệ hạ tạo một đội quân vô song như vậy…quả nhiên, người đứng ở chỗ cao, ánh mắt đều giống nhau.
Nghe thấy câu này, ánh mắt của Dương Kiên lóe lên sự bất thường gì đó. Y bình thản liếc nhìn Đại Tự Tại, sau đó quay đầu nhìn về chiến trường bên kia.
Phản ứng này của Dương Kiên khiến Đại Tự Tại hơi chấn động. Y vô thức nghĩ tới mình đã nói sai ở điểm nào. Nhưng nghĩ mãi không ra. Thấy Dương Kiên lại tập trung về chiến trường, Đại Tự Tại không nghĩ thêm nữa. Chỉ là y không ngờ rằng, có đôi khi trong lúc vô ý nói ra một câu, có thể hủy diệt rất nhiều thành quả mà vất vả lắm mới tạo ra được.
-Dường như hỏa khí của Thắng Đồ đã tịt ngòi.
Dương Kiên giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn, chỉ tay về phía trước:
-Hạ lệnh, tất cả binh mã đều tấn công. Thừa dịp bại binh của Kim Thế Đạc còn chưa kịp thu nạp, tiếp tục ép về phía trước.
Sau khi ra lệnh, tiếng trống trận lập tức vang lên như sấm.
Tiếng trống trận bao la hùng vĩ chính là hiệu lệnh, quân Tùy vừa nghe thấy tiếng trống liền biết thời khắc cuối cùng đã tới. Các tướng lĩnh đều rút hoành đao chỉ về phía trước, gần hai mươi vạn đại quân bắt đầu chỉnh thể di chuyển.
-Quân Tùy tổng tấn công rồi.
Trên tường thành Liễu Châu, Lưu Hữu Lực vẫn còn đang run rẩy. Chiến lực kinh khủng của áo giáp quân khiến cho y hoảng sợ. Lúc này nhìn thấy quân Tùy đại quy mô tấn công, sự hoảng sợ của y tăng lên cực hạn. Kỳ thực đâu chỉ là y, bất kỳ người nào nhìn thấy chiến lực biến thái của áo giáp quân, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo.
-Chúng ta…
Trên chiến trường, một binh lính Thắng quân run rẩy nắm hoành đao trong tay:
-Có phải đang chiến đấu với con người không vậy?
Y hỏi.
Nhưng không ai trả lời y.
Người bên cạnh y cũng giống như y, đều không biết phải làm sao.
-Bảo vệ pháo!
Một tướng lĩnh Thắng quân la lên. Tiếng la này đánh thức rất nhiều binh lính.
-Pháo chỉ bị nóng ở họng pháo mà thôi, lấy nước hạ nhiệt độ là có thể dùng tiếp. Các ngươi đều thấy rồi đấy, cho dù là áo giáp quân cũng không ngăn được uy lực của pháo! Trước khi pháo có thể sử dụng lại, chúng ta phải ngăn không cho áo giáp quân tiến lên. Ta và các ngươi đều biết rằng, chỉ khi bảo vệ được tốt hỏa khí doanh, chúng ta mới có cơ hội thắng trận này.
Tướng lĩnh đang ủng hộ sĩ khí, hiện tại ngăn ở trước mặt áo giáp quân chính là thủ hạ lúc trước của La Diệu. Sức chiến đấu của bọn họ hơn xa đám ô hợp của Kim Thế Đạc. Sở dĩ Thắng Đồ bày trận như vậy, chính là lo lắng hỏa khí doanh xảy ra vấn đề.
-Những cục sắt kia đúng là khó giết, nhưng không phải là không có biện pháp.
Tướng lĩnh chỉ những binh lính cầm trong tay gậy gỗ dài chừng 3, 4 mét:
-Tí nữa áo giáp quân đi lên, dùng gậy gỗ ngăn cản bọn chúng! Những cục sắt kia tuy dũng mãnh, nhưng động tác chậm chạp, đây là cơ hội của chúng ta.
-Xe ném đá chuẩn bị xong chưa? Nếu chuẩn bị xong, thì đợi bọn chúng tới gần thì ném.
Y vội vàng hô.
Lính liên lạc giục ngựa đi hỏi, mười phút sau quay trở về báo:
-Tướng quân, xe ném đá đã chuẩn bị xong.
Y vừa dứt lới, một thùng gỗ từ phía sau đội hình bay tới, rồi rơi võ vụn cách bọn họ chừng 70 mét. Chất lỏng trong thùng gỗ chảy đầy đất, thoạt nhìn không phải là nước.
Thấy khoảng cách đã đủ, tướng lĩnh Thắng quân này quay đầu lại phân phó:
-Đội dự bị phía sau, tí nữa ngăn cản áo giáp quân, liền dốc hết sức ném cái bình cho lão tử. Có thể bảo vệ được hỏa khí doanh hay không, liền xem ở chúng ta rồi.
Y vừa hô xong, áo giáp quân đã tới cách đó trăm mét.
-Lệnh cho xe ném đá khởi động!
Tướng lĩnh này lập tức quát to, có người phía sau vung vẩy lá cờ. Sau khi nhìn thấy cờ hiệu, xe ném đá phia sau đội ngũ bất đầu phát uy. Chừng hai trăm xe ném đá cùng lúc chặt đứt dây thừng, rất nhiều thùng gỗ bay lên trời.
-Cung tiễn thủ!
Tướng lĩnh Thắng quân cơ hồ hô khàn giọng:
-Dùng hỏa tiễn!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Thùng gỗ liên tiếp rơi vào đội hình của áo giáp quân, khiến không ít áo giáp binh ngã xuống đất. Tuy ném tới không phải là tảng đá, nhưng dưới tác dụng của trọng lực, thùng gỗ cũng có thể đè chết áo giáp binh.
Thùng gỗ vỡ vụn, chất lỏng bên trong chảy đầy đất.
-Bắn tên!
Theo tiếng hiệu lệnh, cung tiễn thủ được huấn luyện bài bản của Tả Tiền Vệ lập tức buông lỏng dây cung. Mấy nghìn hỏa tiễn từ phía sau rơi xuống, rậm rạp giống như mưa sao băng. Cảnh tượng này cực kỳ đẹp đẽ. Nếu đây không phải là một trận chiến tranh, thì nó rất mê hoặc lòng người.
Chỉ có điều phía sau vẻ đẹp này, là sự ác nghiệt vô tình.
-Là dầu hỏa!
Lúc Ma Tát nhìn thấy rõ chất lỏng từ trong thùng gỗ, không nhịn được kinh hô một tiếng. Y vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy một cơn mưa hỏa tiền từ bên địch bay tới.
Oành!
Ngọn lửa bốc lên trời!
…
…
-Thổi kèn, lệnh cho binh lính tiếp tục xông về phía trước, dừng tại chỗ chỉ có thể bị đốt thành tro.
Tới lúc này, Ma Tát biết đã không thể lui lại. Một khi e ngại biển lửa mà lui lại, không ai dám cam đoan hỏa khí của kẻ địch có lần nữa phát uy hay không. Hiện tại chỉ có thể không ngừng xông về phía trước, lao tới trận hình của kẻ địch rồi nghiền nát. Ma Tát có tự tin, chỉ cần đánh giáp lá cà, liền không có kẻ nào là đối thủ của áo giáp quân.
-Thiêu cháy rồi.
Tướng lĩnh chỉ huy Thắng quân kia nhìn thấy áo giáp quân bị biển lửa nuốt chừng, sắc mặt lập tức lộ vẻ vui mừng:
-Biện pháp mà bệ hạ nghĩ ra quả nhiên là hiệu quả! Đám áo giáp quân kia không sợ đao không sợ đau, nhưng sợ lửa! Mà bọn chúng vốn di chuyển không nhanh. Tăng thêm sức, cung tiễn thủ tiếp tục bắn tên, lệnh cho xe ném đá phía sau bắn nhanh hơn.
Tiếng kêu ầm ĩ vang lên không dứt.
Đúng lúc này, một thân ảnh dẫn đầu lao ra biển lửa.
Trên người áo giáp binh này còn mang theo lửa, nhưng y tựa hồ như không để ý, một tay cầm binh khí thật lớn, một tay cầm lá chắn nặng nề xông về phía trước.
-Đứng vững!
Tướng lĩnh Thắng quân hô to:
-Ngăn bọn chúng ở bên ngoài, khiến biển lửa thiêu bọn chúng một lát! Đội dự bị, chờ hiệu lệnh của ta, lúc kẻ địch tới thì động thủ!
Áo giáp binh thứ nhất vừa lao ra biển lửa không lâu, lần lượt có áo giáp binh đi ra. Có thể thấy, áo giáp trên người bọn họ bị đốt cháy đen, mà bàn tay cầm binh khí của bọn họ càng thêm thảm thiết. Lúc tiến nhanh về phía trước, bàn tay va chạm vào áo giáp, từng mảng da bị tróc xuống.
Tầng da bên ngoài đã bị nướng chín, vừa sờ là bóc ra.
-Tới rồi! Đứng vững!
Theo tiếng la của tướng lĩnh Thắng quân, vài binh lính Thắng quân đâm gây gỗ về phía trước, ngăn cản áo giáp binh thứ nhất xông lên. Ba bốn gây gỗ ngăn một áo giáp quân, nhưng lại bị áo giáp binh kia đẩy lui về sau liên tiếp. Vài binh lính Thắng quân cộng lại, không ngờ lại không bằng một áo giáp binh.
Càng ngày càng có nhiều áo giáp binh từ biển lửa đi ra, cách hàng ngũ của Thắng quân vài mét thì bị ngăn lại. Nói thật, không ai ngờ Thắng quân lại có biện pháp như vậy. Nhưng nếu nghĩ kỹ, thì thấy không hề hoang đường. Dùng gậy gỗ ngăn cản áo giáp binh, ít nhất có thể đảm bảo không chiến đấu cận thân với áo giáp binh. Bọn họ đều rõ ràng, một khi để cho áo giáp binh tới gần, vậy thì bọn họ chỉ có một con đường chết.
Binh lính Thắng quân không ngừng dùng gậy gỗ đâm, thực sự ngăn được áo giáp binh ở bên ngoài 3, 4 mét. Một cây gậy không chịu được, ba, bốn cái liền tới giúp, không ngừng đâm loạn, rốt cuộc ngăn được tốc độ của áo giáp quân.
-Tới lúc rồi!
Tướng lĩnh Thắng quân vung tay hô lên, đội dự bị phía sau mỗi người ôm một cái bình xông tới, sau đó dùng hết sức ném về phía áo giáp quân! Một bình sứ đập vào người của một áo giáp binh, bình sứ vỡ tan, có dầu hỏa chậm rãi chảy từ bộ áo giáp chảy xuống.
-Bắn tên!
Nghe thấy tiếng hiệu lệnh, cung tiễn thủ của Thắng quân bắt đầu tập trung công kích áo giáp quân ở hàng thứ nhất. Hỏa tiễn bắn vào người áo giáp binh, tuy vẫn không thể xuyên thủng bộ giáp dày đặc kia, nhưng mục đích của hỏa tiễn vốn không phải là xuyên thủng, mà là châm lửa.
Ở trận tuyến cách Thắng quân vài mét, lửa phun ngập trời!
Tuy cách vài mét, nhưng lúc lửa lớn bốc lên, binh lính Thắng quân cơ hồ bị sóng nhiệt bức lui. Dưới sự đốc thúc của tướng lĩnh, bọn họ cắn răng không lui lại. Sau một lát, sóng nhiệt đã thiêu rụi lông mày và râu của bọn họ.
-Tiếp tục!
Tướng lĩnh Thắng quân hô to:
-Tiếp tục quăng dầu về bên kia.
Tất cả chai lọ của dân chúng trong vòng mười dặm thành Liễu Châu đều bị tịch thu. Chai lọ mang theo dầu hỏa bị ném vụn đã hoàn thành sứ mạng của bọn nó. Kế tiếp chính là cung tiễn thủ không ngừng bắn hỏa tiễn.
Sóng nhiệt kinh người
Hỏa thế ngập trời
…
…
Quân Tùy
Trên đài cao
Đại Tự Tại nhìn biển lửa phía xa xa, không nhịn được biến sắc:
-Tay Thắng Đồ này thật không tầm thường…nghĩ ra biện pháp như vậy chống cự áo giáp quân.
-Y đã chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay.
Ánh mắt của Dương Kiên lạnh như băng, ngữ khí cũng lạnh như băng:
-Nếu y chỉ là một kẻ ngồi chờ chết, thì trẫm cần gì coi trọng như vậy? Lúc trước có nhiều người đi theo La Diệu, duy nhất chỉ có y là có thành tựu như ngày hôm nay. Một kẻ chỉ biết nịnh hót không làm được như vậy.
-Tuy nhiên, Thắng Đồ vẫn đánh giá cao biển lửa đó rồi…Nếu như là Nghiệp hỏa của Đại Luân Minh Vương, may ra còn được.
Theo lời của ông ta, Đại Tự Tại giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn về phía chiến trường bên kia.
Trong biển lửa, đám áo giáp binh rõ ràng đã bị đốt chết, nhưng bọn họ vẫn tiến về phía trước. Khoảng cách gần như vậy, binh lính Thắng quân có thể nhìn thấy đôi mắt bị đốt cháy phía sau mũ giáp của áo giáp quân. Nhưng những người này căn bản không cảm thấy đau đớn, vẫn vung binh khí chặt đứt rừng gậy, càng ngày càng tới gần sát hàng ngũ Thắng quân.
-Đốt không chết?
Một binh lính Thắng quân hoảng sợ hô lên, ngữ khí đầy tuyệt vọng.
-Tiếng kèn thật kỳ quái!
Trên tường thành.
Thắng Đồ bỗng nhiên biến sắc:
-Trẫm đã hiểu…
Y nhìn về phía đội ngũ cách đó xa xa, bên cạnh tướng lĩnh mặc áo giáp có thân hình cao ớn kia, có không ít người thổi thứ gì đó giống như ốc biển. Nếu không cẩn thận nghe, căn bản không chú ý tới. Hiện tại các doanh đều đang dùng kèn truyền lệnh, ai lại để ý tới tiếng kèn bên kia của áo giáp quân?
-Hóa ra sơ hở ở đó.
Thắng Đồ tự nói một tiếng, sau đó nhảy xuống tường thành.
Quân Tùy
Qua Thiên Lý Nhãn, Dương Kiên nhìn thấy có người nhảy xuống tường thành. Ông ta tùy tiện đặt Thiên Lý Nhãn sang một bên, rồi tóm lấy cây trường sóc thật lớn từ trong tay cận vệ, nhảy xuống đài cao.
-Đến rồi…
Đại Tự Tại nhìn bóng lưng của Dương Kiên, lại nhìn Thắng Đồ từ đằng xa lướt tới:
-Trò hay giờ mới bắt đầu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.