Chương 1221: Ly gián (2)
Trí Bạch
11/10/2019
-Chiêu này không tính là cao minh.
Phương Giải nói:
-Chẳng qua là nắm bắt được tâm tư của y mà thôi. Đâu chỉ là y, bất kể là ai trước khi chiến đấu, biết được dưới trướng của mình có người chuẩn bị đầu nhập vào kẻ địch, trong lòng sao có thể không yên và phẫn nộ được? Một khi quyết chiến, nếu y dùng người mà chuẩn bị đầu hàng ta, vậy thì cuộc chiến này chưa đánh y đã thua rồi.
-Chủ Công, vừa rồi sao không giết y luôn?
Trần Hiếu Nho đứng một bên hỏi:
-Tu vị của người này không tính là cao, nếu như giết y, quân đội của y chắc chắn sẽ đại loạn. Lúc đó chúng ta không cần phải đánh, hơn mười vạn binh mã liền tan đàn xẻ nghé.
-Giết y, ai thay ta giết người khác?
Phương Giải uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
-Những người trong quân của Cao Khai Thái viết thư cho ta, không mấy người thực lòng đầu nhập vào ta. Bọn họ chỉ là cảm thấy thực lực của ta mạnh hơn Cao Khai Thái, bọn họ muốn tìm đường lui mà thôi. Một khi ta bất lợi, những lời thề thốt của bọn họ chẳng bằng cái rắm. Bọn họ viết thư đầu hàng, ta tất nhiên không thể cự tuyệt. Nhưng một khi bọn họ tiến vào quân đội của ta, dùng cũng không dùng được, nuôi lãng phí tiền lương, không bằng giao cho Cao Khai Thái tự mình xử lý.
Trần Hiếu Nho cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu:
-Chủ Công tính toán thật chu đáo. Những kẻ chưa đánh đã chuẩn bị đường lui kia, tương lai đều không đáng tin. Một khi thấy chúng ta gặp khó khăn, những người này sẽ nghĩ làm sao rời đi.
Phương Giải chỉ về phía bắc:
-Rác rưởi dù nhiều hơn, lưu lại cũng vô dụng. Những người này giao cho Cao Khai Thái giải quyết đi. Chúng ta nhận cơ hội này nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Binh lính hành quân nhiều ngày đã vất vả rồi, cho bọn họ nghỉ ngơi.
-Mặt khác…
Phương Giải chỉ mấy chục bức thư đặt trên bàn. Vừa nãy Cao Khai Thái ngồi ở đây, ánh mắt không chỉ một lần nhìn qua chồng thư, kỳ thực tâm tình đã khá rối loạn. Mà Phương Giải lật bên không có chữ lên, Cao Khai Thái không nhìn thấy chữ trên bức thư, trong lòng càng gấp hơn.
-Trần Hiếu Nho, mang số thư này cho Cao Khai Thái.
Trần Hiếu Nho cười hắc hắc, lập tức cầm chồng thư rời đi.
-Trong quân Cao Khai Thái có nhiều mãnh tướng…
Phương Giải tự rót cho Ngô Nhất Đạo một chén trà:
-Lúc ta còn ở Tây Bắc, đã được thấy qua thực lực của chiến binh Đại Tùy. Khi đó loạn Tây Bắc đã tới gốc rễ, Lý Viễn Sơn dập nát hoàn toàn Tây Bắc. Dân chúng biến thành phỉ tặc nhiều vô số kể, chỉ cần phát bánh bao là có thể tuyển được quân. Lúc đại quân triều đình bình định Tây Bắc, khắp nơi gặp địch, nhưng vừa khai chiến, chiến binh liền đập tan phản quân giống như đổ nước nóng lên tuyết, tốc độ rất nhanh. Nếu không phải Cao Khai Thái mưu nghịch, thì lúc trước Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch không cần phải bỏ lại mười vạn đại quân để chạy về Trường An.
-Ta rất muốn những tướng lĩnh và binh lính kia.
Phương Giải thở dài:
-Đáng tiếc, Cao Khai Thái trị quân có cách. Y và thú hạ của Vương Nhất Cừ không đồng lòng, nhưng cấp dưới cũ của y rất khó chiêu hàng. Mà giết những người đó thật là đáng tiếc…
Ngô Nhất Đạo giật mình hiểu ý của Phương Giải. Những tướng lĩnh kia không thể hiệu lực cho Hắc Kỳ Quân, vậy thì chỉ có thể tiêu diệt. Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho mang số thư kia cho Cao Khai Thái chỉ là kế ly gián. Phía sau còn có bao nhiêu chiêu số, ngay cả y cũng không thể đoán được.
Tuy nhiên, từ trước tới nay Ngô Nhất Đạo khá khâm phục khả năng quân sự của Phương Giải. Trước khi tới Phan Cố, Phương Giải không dính líu gì tới việc quân vụ. Mặc dù tới Phan Cố, y cũng chỉ là đội phó đội thám báo. Ai có thể ngờ rằng, sau khi tới Trường An, Phương Giải giống như một con rồng về tới biển sâu.
Dường như hắn sinh ra là vì chiến tranh.
Ngô Nhất Đạo cẩn thận suy nghĩ, không khỏi thầm khen kế ly gián của Phương Giải. Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho gửi thư tới cho Cao Khai Thái, Cao Khai Thái làm sao không nhìn ra được Phương Giải đang châm ngòi ly gian? Nhưng lòng người vốn đa nghi. Cho dù Cao Khai Thái biết rõ thì cũng không thể khống chế sự hoài nghi trong lòng. Một khi bắt đầu hoài nghi, thì kết cục kỳ thực đã được định trước.
Lúc thủ lĩnh và thuộc hạ bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau, đội ngũ như vậy cho dù có chiến lực cường đại, thì đã không còn đáng sợ nữa rồi.
-Có chuyện, ta biết chưa tới lúc nhắc tới, nhưng…
Ngô Nhất Đạo do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra:
-Chủ Công, dù sao ta cũng là một người cha, chuyện của Ẩn Ngọc…bản thân con bé không nôn nóng, nhưng ta lại nôn nóng.
Phương Giải nhìn về phía Ngô Nhất Đạo, trầm mặc một lúc rồi nói:
-Ta biết, nên tới lúc cho Ẩn Ngọc một danh phận rồi.
…
…
Vương
Chữ này bao gồm rất nhiều ý tứ
Nếu chỉ là đổi họ, thì không khiến nhiều anh hùng hào kiệt liều mạng như vậy. Đã là người, nhất là nam nhân, có vố số người đẫm máu vì muốn trở thành Vương, nhưng cuối cùng lại không chiếm được gì.
Trưởng Công chúa Đại Tùy muốn đích thân chủ trì nghi thức phong Vương cho Phương Giải, tin tức này đã tản ra ngoài. Tin tức này không chỉ là cho tướng sĩ Hắc Kỳ Quân một tín hiệu, cũng là cho các thế lực khác ngoài Hắc Kỳ Quân một tín hiệu. Phương Giải phong Vương, coi như là được Hoàng tộc Dương thị của Đại Tùy thừa nhận thế lực chính thống. Có bao nhiêu người tạo phản rồi muốn Hoàng tộc Đại Tùy cho một danh hiệu danh chính ngôn thuận? Lại có bao nhiêu người mặt ngoài coi thường danh hiệu này nhưng trong lòng lại cực kỳ ghen tị?
Tuy đây chỉ là một danh hiệu, nghe không hào khí bằng tự lập vi vương, nhưng đối với loạn cục như bây giờ của Đại Tùy, thì đó chính là phương thức tốt nhất.
Tâm tư của Phương Giải không đặt ở đây, việc này tất nhiên có người dưới lo liệu, hắn không cần bận tâm. Hắn vẫn đặt tinh lực vào quân vũ. Dù sao hơn mươi hai vạn binh mã của Cao Khai Thái không phải là cây cỏ. Cho dù là cây cỏ, từng đao chém xuống cũng phải một chốc là chém hết.
-Người của Kiêu Kỵ Giáo có thăm dò được tin tức gì không?
Phương Giải vừa lật xem quân báo vừa hỏi Trần Hiếu Nho:
-Thuộc hạ đã an bài không ít người theo dõi gắt gao. Tuy nhiên không tìm hiểu được chuyện ở trong đại doanh Cao gia quân. Mặc dù trước khi tiến binh thuộc hạ đã an bài người vào đại doanh Cao Khai Thái, nhưng trong khoảng thời gian ngắn rất khó tiếp xúc với những chuyện cấp cao. Trước mắt chỉ có thể thăm dò được mấy chuyện lẻ tẻ. Về phần người ở ngoài, không phát hiện chỗ nào bất hợp lý, binh mã điều động cũng không có gì khác thường.
-Một chút dị thường cũng không có?
Phương Giải hỏi.
-Không có.
Trần Hiếu Nho lắc đầu:
-Chiều hôm nay thuộc hạ mới nhận được tin tức từ bên kia truyền về, đại doanh Cao Khai Thái vẫn bình tĩnh như ngày thường. Các thành trì vẫn phòng thủ nghiêm mật.
Phương Giải ừ một tiếng:
-Tâm chí của Cao Khai Thái quả nhiên cứng cỏi. Đổi thành người khác có lẽ suốt ngày thấp thỏm lo âu vì nghi ngờ rồi. Chuyện ở phương bắc không vội, trận chiến này tới bây giờ muốn gấp cũng không được. So với Cao Khai Thái, ta để ý tới chuyện Đông Cương hơn.
Phương Giải nói:
-Chẳng qua là nắm bắt được tâm tư của y mà thôi. Đâu chỉ là y, bất kể là ai trước khi chiến đấu, biết được dưới trướng của mình có người chuẩn bị đầu nhập vào kẻ địch, trong lòng sao có thể không yên và phẫn nộ được? Một khi quyết chiến, nếu y dùng người mà chuẩn bị đầu hàng ta, vậy thì cuộc chiến này chưa đánh y đã thua rồi.
-Chủ Công, vừa rồi sao không giết y luôn?
Trần Hiếu Nho đứng một bên hỏi:
-Tu vị của người này không tính là cao, nếu như giết y, quân đội của y chắc chắn sẽ đại loạn. Lúc đó chúng ta không cần phải đánh, hơn mười vạn binh mã liền tan đàn xẻ nghé.
-Giết y, ai thay ta giết người khác?
Phương Giải uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
-Những người trong quân của Cao Khai Thái viết thư cho ta, không mấy người thực lòng đầu nhập vào ta. Bọn họ chỉ là cảm thấy thực lực của ta mạnh hơn Cao Khai Thái, bọn họ muốn tìm đường lui mà thôi. Một khi ta bất lợi, những lời thề thốt của bọn họ chẳng bằng cái rắm. Bọn họ viết thư đầu hàng, ta tất nhiên không thể cự tuyệt. Nhưng một khi bọn họ tiến vào quân đội của ta, dùng cũng không dùng được, nuôi lãng phí tiền lương, không bằng giao cho Cao Khai Thái tự mình xử lý.
Trần Hiếu Nho cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu:
-Chủ Công tính toán thật chu đáo. Những kẻ chưa đánh đã chuẩn bị đường lui kia, tương lai đều không đáng tin. Một khi thấy chúng ta gặp khó khăn, những người này sẽ nghĩ làm sao rời đi.
Phương Giải chỉ về phía bắc:
-Rác rưởi dù nhiều hơn, lưu lại cũng vô dụng. Những người này giao cho Cao Khai Thái giải quyết đi. Chúng ta nhận cơ hội này nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Binh lính hành quân nhiều ngày đã vất vả rồi, cho bọn họ nghỉ ngơi.
-Mặt khác…
Phương Giải chỉ mấy chục bức thư đặt trên bàn. Vừa nãy Cao Khai Thái ngồi ở đây, ánh mắt không chỉ một lần nhìn qua chồng thư, kỳ thực tâm tình đã khá rối loạn. Mà Phương Giải lật bên không có chữ lên, Cao Khai Thái không nhìn thấy chữ trên bức thư, trong lòng càng gấp hơn.
-Trần Hiếu Nho, mang số thư này cho Cao Khai Thái.
Trần Hiếu Nho cười hắc hắc, lập tức cầm chồng thư rời đi.
-Trong quân Cao Khai Thái có nhiều mãnh tướng…
Phương Giải tự rót cho Ngô Nhất Đạo một chén trà:
-Lúc ta còn ở Tây Bắc, đã được thấy qua thực lực của chiến binh Đại Tùy. Khi đó loạn Tây Bắc đã tới gốc rễ, Lý Viễn Sơn dập nát hoàn toàn Tây Bắc. Dân chúng biến thành phỉ tặc nhiều vô số kể, chỉ cần phát bánh bao là có thể tuyển được quân. Lúc đại quân triều đình bình định Tây Bắc, khắp nơi gặp địch, nhưng vừa khai chiến, chiến binh liền đập tan phản quân giống như đổ nước nóng lên tuyết, tốc độ rất nhanh. Nếu không phải Cao Khai Thái mưu nghịch, thì lúc trước Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch không cần phải bỏ lại mười vạn đại quân để chạy về Trường An.
-Ta rất muốn những tướng lĩnh và binh lính kia.
Phương Giải thở dài:
-Đáng tiếc, Cao Khai Thái trị quân có cách. Y và thú hạ của Vương Nhất Cừ không đồng lòng, nhưng cấp dưới cũ của y rất khó chiêu hàng. Mà giết những người đó thật là đáng tiếc…
Ngô Nhất Đạo giật mình hiểu ý của Phương Giải. Những tướng lĩnh kia không thể hiệu lực cho Hắc Kỳ Quân, vậy thì chỉ có thể tiêu diệt. Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho mang số thư kia cho Cao Khai Thái chỉ là kế ly gián. Phía sau còn có bao nhiêu chiêu số, ngay cả y cũng không thể đoán được.
Tuy nhiên, từ trước tới nay Ngô Nhất Đạo khá khâm phục khả năng quân sự của Phương Giải. Trước khi tới Phan Cố, Phương Giải không dính líu gì tới việc quân vụ. Mặc dù tới Phan Cố, y cũng chỉ là đội phó đội thám báo. Ai có thể ngờ rằng, sau khi tới Trường An, Phương Giải giống như một con rồng về tới biển sâu.
Dường như hắn sinh ra là vì chiến tranh.
Ngô Nhất Đạo cẩn thận suy nghĩ, không khỏi thầm khen kế ly gián của Phương Giải. Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho gửi thư tới cho Cao Khai Thái, Cao Khai Thái làm sao không nhìn ra được Phương Giải đang châm ngòi ly gian? Nhưng lòng người vốn đa nghi. Cho dù Cao Khai Thái biết rõ thì cũng không thể khống chế sự hoài nghi trong lòng. Một khi bắt đầu hoài nghi, thì kết cục kỳ thực đã được định trước.
Lúc thủ lĩnh và thuộc hạ bắt đầu nghi kỵ lẫn nhau, đội ngũ như vậy cho dù có chiến lực cường đại, thì đã không còn đáng sợ nữa rồi.
-Có chuyện, ta biết chưa tới lúc nhắc tới, nhưng…
Ngô Nhất Đạo do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra:
-Chủ Công, dù sao ta cũng là một người cha, chuyện của Ẩn Ngọc…bản thân con bé không nôn nóng, nhưng ta lại nôn nóng.
Phương Giải nhìn về phía Ngô Nhất Đạo, trầm mặc một lúc rồi nói:
-Ta biết, nên tới lúc cho Ẩn Ngọc một danh phận rồi.
…
…
Vương
Chữ này bao gồm rất nhiều ý tứ
Nếu chỉ là đổi họ, thì không khiến nhiều anh hùng hào kiệt liều mạng như vậy. Đã là người, nhất là nam nhân, có vố số người đẫm máu vì muốn trở thành Vương, nhưng cuối cùng lại không chiếm được gì.
Trưởng Công chúa Đại Tùy muốn đích thân chủ trì nghi thức phong Vương cho Phương Giải, tin tức này đã tản ra ngoài. Tin tức này không chỉ là cho tướng sĩ Hắc Kỳ Quân một tín hiệu, cũng là cho các thế lực khác ngoài Hắc Kỳ Quân một tín hiệu. Phương Giải phong Vương, coi như là được Hoàng tộc Dương thị của Đại Tùy thừa nhận thế lực chính thống. Có bao nhiêu người tạo phản rồi muốn Hoàng tộc Đại Tùy cho một danh hiệu danh chính ngôn thuận? Lại có bao nhiêu người mặt ngoài coi thường danh hiệu này nhưng trong lòng lại cực kỳ ghen tị?
Tuy đây chỉ là một danh hiệu, nghe không hào khí bằng tự lập vi vương, nhưng đối với loạn cục như bây giờ của Đại Tùy, thì đó chính là phương thức tốt nhất.
Tâm tư của Phương Giải không đặt ở đây, việc này tất nhiên có người dưới lo liệu, hắn không cần bận tâm. Hắn vẫn đặt tinh lực vào quân vũ. Dù sao hơn mươi hai vạn binh mã của Cao Khai Thái không phải là cây cỏ. Cho dù là cây cỏ, từng đao chém xuống cũng phải một chốc là chém hết.
-Người của Kiêu Kỵ Giáo có thăm dò được tin tức gì không?
Phương Giải vừa lật xem quân báo vừa hỏi Trần Hiếu Nho:
-Thuộc hạ đã an bài không ít người theo dõi gắt gao. Tuy nhiên không tìm hiểu được chuyện ở trong đại doanh Cao gia quân. Mặc dù trước khi tiến binh thuộc hạ đã an bài người vào đại doanh Cao Khai Thái, nhưng trong khoảng thời gian ngắn rất khó tiếp xúc với những chuyện cấp cao. Trước mắt chỉ có thể thăm dò được mấy chuyện lẻ tẻ. Về phần người ở ngoài, không phát hiện chỗ nào bất hợp lý, binh mã điều động cũng không có gì khác thường.
-Một chút dị thường cũng không có?
Phương Giải hỏi.
-Không có.
Trần Hiếu Nho lắc đầu:
-Chiều hôm nay thuộc hạ mới nhận được tin tức từ bên kia truyền về, đại doanh Cao Khai Thái vẫn bình tĩnh như ngày thường. Các thành trì vẫn phòng thủ nghiêm mật.
Phương Giải ừ một tiếng:
-Tâm chí của Cao Khai Thái quả nhiên cứng cỏi. Đổi thành người khác có lẽ suốt ngày thấp thỏm lo âu vì nghi ngờ rồi. Chuyện ở phương bắc không vội, trận chiến này tới bây giờ muốn gấp cũng không được. So với Cao Khai Thái, ta để ý tới chuyện Đông Cương hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.