Chương 1220: Ly gián
Trí Bạch
11/10/2019
Cao Khai Thái không ngờ mới đàm phán Phương Giải đã thể hiện thái độ như vậy. Đây đâu phải đàm phán, rõ ràng chỉ là báo cho ông ta biết, hoặc là đầu hàng, hoặc là chết. Trải qua hàng trăm trận chiến, chìm nổi nhiều năm, Cao Khai Thái không dễ bị hù sợ. Nhưng thái độ của Phương Giải thực sự khiến ông ta bất an.
Dọa người, không phải là vì giọng điệu cứng rắn hay là vẻ hung tợn. Dọa người, dựa vào vẫn là thực lực. Không nói tới tu vị của Phương Giải, mấy chục vạn tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân cộng thêm hai đội thủy sư khổng lồ, gặp phải đối thủ như vậy dù là ai cũng phải bất an.
Cao Khai Thái vốn định chiếm tiên cơ, để khí thế không thua trong tay Phương Giải.
Nhưng Phương Giải chỉ nói vài câu liền khiến khí thế của ông ta tan thành mảnh nhỏ.
-Trấn Quốc Công, ta kính trọng ngươi là một phương hào kiệt nên mới muốn ngồi xuống đàm phán. Lời ngươi vừa nói, ta có thể lý giải là ngươi muốn tuyên chiến. Nếu là vậy, giờ ta lập tức trở về chuẩn bị chiến tranh. Binh sĩ dưới trướng của ta không phải ngồi không, cũng đều đã trải qua núi thây biểu máu. Ta biết tướng sĩ dưới trướng Trấn Quốc Công đều là hạng người dũng mãnh, chẳng lẽ binh mã của ta lại là hạng chuột nhắt? Máu trên người chưa chắc chảy ít hơn các ngươi.
Phương Giải không nhịn được bật cười. Một vị Đại tướng quân kinh nghiệm sa trường, lúc bắt đầu nói mấy lời dọa người, thì còn gì đáng sợ sao?
Phương Giải nói:
-Nếu bây giờ ta nói tiễn khách, thì có vẻ không tôn trọng ngươi. Tuy nhiên, điều ta muốn nói ta đã nói hết. Nếu tướng quân suy nghĩ cho bản thân, lùi một bước sống cuộc sống điền viên, không lo không nghĩ, cũng là điều tốt. Nếu tướng quân còn muốn cả các tướng sĩ dưới trướng của mình, chẳng phải là quá tham lam sao?
-Trấn Quốc Công cũng không thấy mình quá tham lam sao?
Cao Khai Thái hỏi lại.
-Ta khác với ngươi…
Phương Giải đứng dậy, chậm rãi đi tới phía sau Cao Khai Thái:
-Với tình cảnh hiện tại của Đại tướng quân, không thể tham lam, quá tham sẽ khiến bản thân bị thương. Lúc này ta đang ở phía trước, mà ngươi ở phía sau. Đứng ở phía sau lại tham lam, thì cuối cùng sẽ không còn đường để mà lui. Còn ta đứng trước, nếu ta không tham thì làm sao tiếp tục đi về phía trước? Ngươi nói ta quá tham, ta lại cảm thấy mình tham chưa đủ nhiều. Nếu ta thực sự tham tới mức ăn quàng, vậy thì hiện tại giết ngươi chẳng phải đơn giản hơn sao?
Bả vai Cao Khai Thái hơi run rẩy, sau đó cười lạnh:
-Trấn Quốc Công nói không sai, những người đứng trước thường có lòng tham lớn. Ta quên mất, Trấn Quốc Công muốn đâu chỉ là thành Trường An, mà là toàn bộ thiên hạ.
-Nhưng !
Ông ta cũng đứng dậy, quay lại nhìn Phương Giải:
-Cho dù Trấn Quốc Công nắm chắc chiến thắng, sẽ không sợ tổn thất nghiêm trọng sao? Trong thành Trường An có ít nhất mấy vạn chiến binh. Người chỉ huy chỉ cần kêu gọi dân chúng thủ thành, thì có thể gia tăng mười vạn đại quân. Hơn nữa trong thành còn có năm nghìn áo giáp quân, Trấn Quốc Công nghĩ sau khi quyết chiến với ta, còn bao nhiêu binh lực công thành? Cho dù Trấn Quốc Công có thể thắng được ta, thì cũng là giết địch một ngàn, tự tổn năm trăm.
-Nói không sai!
Phương Giải gật đầu:
-Ta biết phần lớn dưới trướng của Đại tướng quân là chiến binh Đại Tùy trước đây. Nếu chém giết trên chiến trường, tổn thất của ta tất nhiên sẽ không nhỏ. Tuy nhiên Đại tướng quân lại quên, lúc này Đại tướng quân đang yếu nhất. Nếu sớm muộn gì cũng phải đánh, thì bây giờ là cơ hội thích hợp nhất. Sau cái chết của Vương Nhất Cừ, chắc Đại tướng quân không yên ổn gì phải không? Nếu ta thả Đại tướng quân rời đi, chớ nói cho ngươi hai nơi giàu có là Thuận Thừa Đạo và Thái An Đạo để tĩnh dưỡng, cho dù là giao Tây Bắc cho ngươi, qua một năm nửa năm, với năng lực của Đại tướng quân, không khó để ổn định lại thuộc hạ. Chẳng lẽ ta lại đợi tới lúc đó mới quyết chiến với Đại tướng quân?
Bị Phương Giải nói thẳng, Cao Khai Thái không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng như lời Phương Giải nói, giờ này Cao Khai Thái quả thực yếu thế hơn. Ông ta không muốn quyết chiến với Phương Giải. Quân đội đang bất an, cuộc chiến này rất khó thắng lợi. Cho ông ta một năm, cho dù chỉ nửa năm, ổn đinh lại binh mã, tới lúc đó giao chiến với Hắc Kỳ Quân thì sẽ có nhiều hơn mấy phần thắng. Lúc đó những thuộc hạ cũ của Vương Nhất Cừ, có lẽ sẽ nghe hiệu lệnh của ông ta.
-Quân nhân đều có ngạo khí.
Cao Khai Thái hít sâu một hơi, trịnh trọng nói với Phương Giải:
-Ta lãnh binh nhiều năm, ngạo khí trong người nhiều hơn người khác một chút. Mấy lời Trấn Quốc Công nói, ta không đồng ý. Ta thà chiến bại đường đường chính chính, thua chính là thua. Bảo ta đầu hàng khuất nhục, Cao mỗ không làm được. Nếu đã làm rõ mọi chuyện, giữa ta và ngươi không cần phải đàm phán nữa rồi. Trấn Quốc Công, hẹn gặp lại trên chiến trường.
-Tốt!
Phương Giải gật đầu, giơ tay tiễn khách.
Cao Khai Thái hừ một tiếng, xoay người bước ra ngoài. Thân binh của ông ta đặt tay lên chuôi đao đi sát theo sau, sắc mặt người nào cũng ngưng trọng. Đàm phán thất bại, giờ còn đang ở địa bàn của Hắc Kỳ Quân, một khi đối phương trở mặt, bọn họ liền không có đường sống.
-Cao tướng quân.
Cao Khai Thái đi được vài chục bước, Phương Giải bỗng nhiên gọi ông ta. Cao Khai Thái giật mình, tưởng rằng Phương Giải thay đổi chủ ý, lập tức đứng lại hỏi:
-Trấn Quốc Công còn lời gì muốn nói?
Phương Giải cười nói:
-Cao tướng quân có ngạo khí khiến người ta khâm phục. Nếu ta nói gì thêm khó tránh khỏi coi thường ngươi. Ta gọi tướng quân lại, chỉ là muốn nói với tướng quân rằng. Tướng quân có ngạo khí, nhưng không phải ai cũng có. Tướng quân không đầu hàng, nhưng không phải ai cũng không nguyện đầu hàng. Hiện tại trong tay của ta có ít nhất ba bốn mươi bức thư từ đại doanh tướng quân gửi tới. Nếu những người này đã lộ rõ tâm tư, ta chỉ cần cho một chút ưu đãi, có lẽ không lâu sau khi quyết chiến tướng quân dụng binh sẽ không được như ý. Việc mà tướng quân hôm nay không muốn làm, chỉ sợ ngày khác có người buộc tướng quân phải làm…
-Không làm phiền Trấn Quốc Công lo lắng!
Cao Khai Thái lạnh lùng bỏ xuống một câu, xoay người rời đi.
Phương Giải nhìn bóng lưng của Cao Khai Thái, không nhịn được cười, ngồi xuống chậm rãi thưởng thức trà.
…
…
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo đứng một bên, nhìn bóng lưng của Cao Khai Thái, cười nói:
-Mấy câu này của Chủ Công, chỉ sợ sẽ bức Cao Khai Thái tới phát điên. Tuy nhiên, trong quân Cao Khai Thái thực sự có nhiều người gửi thư tới cho Chủ Công như vậy?
Phương Giải nói:
-Đúng là có mấy chục bức, nhưng phần lớn là từ thủ hạ lúc trước của Vương Nhất Cừ. Còn thuộc hạ của Cao Khai Thái chỉ có vài người. Sở dĩ ta nói vậy với Cao Khai Thái, chỉ là muốn trong lòng ông ta bất an mà thôi. Sau khi trở về, ông ta nhất định điều tra tướng lĩnh trong quân. Sắp thời khắc quyết chuyện, làm vậy chỉ khiến lòng người bàng hoàng.
Ngô Nhất Đạo cười ha hả:
-Chủ Công đã nhìn thấu tâm tư của Cao Khai Thái rồi. Sau khi trở về, nghĩ tới là ai sẽ làm phản, chắc chắn y sẽ đứng ngồi không yên. Nếu y không điều tra được là những ai gửi thư cho Chủ Công, thì đừng mong ngủ yên giấc.
Dọa người, không phải là vì giọng điệu cứng rắn hay là vẻ hung tợn. Dọa người, dựa vào vẫn là thực lực. Không nói tới tu vị của Phương Giải, mấy chục vạn tinh nhuệ Hắc Kỳ Quân cộng thêm hai đội thủy sư khổng lồ, gặp phải đối thủ như vậy dù là ai cũng phải bất an.
Cao Khai Thái vốn định chiếm tiên cơ, để khí thế không thua trong tay Phương Giải.
Nhưng Phương Giải chỉ nói vài câu liền khiến khí thế của ông ta tan thành mảnh nhỏ.
-Trấn Quốc Công, ta kính trọng ngươi là một phương hào kiệt nên mới muốn ngồi xuống đàm phán. Lời ngươi vừa nói, ta có thể lý giải là ngươi muốn tuyên chiến. Nếu là vậy, giờ ta lập tức trở về chuẩn bị chiến tranh. Binh sĩ dưới trướng của ta không phải ngồi không, cũng đều đã trải qua núi thây biểu máu. Ta biết tướng sĩ dưới trướng Trấn Quốc Công đều là hạng người dũng mãnh, chẳng lẽ binh mã của ta lại là hạng chuột nhắt? Máu trên người chưa chắc chảy ít hơn các ngươi.
Phương Giải không nhịn được bật cười. Một vị Đại tướng quân kinh nghiệm sa trường, lúc bắt đầu nói mấy lời dọa người, thì còn gì đáng sợ sao?
Phương Giải nói:
-Nếu bây giờ ta nói tiễn khách, thì có vẻ không tôn trọng ngươi. Tuy nhiên, điều ta muốn nói ta đã nói hết. Nếu tướng quân suy nghĩ cho bản thân, lùi một bước sống cuộc sống điền viên, không lo không nghĩ, cũng là điều tốt. Nếu tướng quân còn muốn cả các tướng sĩ dưới trướng của mình, chẳng phải là quá tham lam sao?
-Trấn Quốc Công cũng không thấy mình quá tham lam sao?
Cao Khai Thái hỏi lại.
-Ta khác với ngươi…
Phương Giải đứng dậy, chậm rãi đi tới phía sau Cao Khai Thái:
-Với tình cảnh hiện tại của Đại tướng quân, không thể tham lam, quá tham sẽ khiến bản thân bị thương. Lúc này ta đang ở phía trước, mà ngươi ở phía sau. Đứng ở phía sau lại tham lam, thì cuối cùng sẽ không còn đường để mà lui. Còn ta đứng trước, nếu ta không tham thì làm sao tiếp tục đi về phía trước? Ngươi nói ta quá tham, ta lại cảm thấy mình tham chưa đủ nhiều. Nếu ta thực sự tham tới mức ăn quàng, vậy thì hiện tại giết ngươi chẳng phải đơn giản hơn sao?
Bả vai Cao Khai Thái hơi run rẩy, sau đó cười lạnh:
-Trấn Quốc Công nói không sai, những người đứng trước thường có lòng tham lớn. Ta quên mất, Trấn Quốc Công muốn đâu chỉ là thành Trường An, mà là toàn bộ thiên hạ.
-Nhưng !
Ông ta cũng đứng dậy, quay lại nhìn Phương Giải:
-Cho dù Trấn Quốc Công nắm chắc chiến thắng, sẽ không sợ tổn thất nghiêm trọng sao? Trong thành Trường An có ít nhất mấy vạn chiến binh. Người chỉ huy chỉ cần kêu gọi dân chúng thủ thành, thì có thể gia tăng mười vạn đại quân. Hơn nữa trong thành còn có năm nghìn áo giáp quân, Trấn Quốc Công nghĩ sau khi quyết chiến với ta, còn bao nhiêu binh lực công thành? Cho dù Trấn Quốc Công có thể thắng được ta, thì cũng là giết địch một ngàn, tự tổn năm trăm.
-Nói không sai!
Phương Giải gật đầu:
-Ta biết phần lớn dưới trướng của Đại tướng quân là chiến binh Đại Tùy trước đây. Nếu chém giết trên chiến trường, tổn thất của ta tất nhiên sẽ không nhỏ. Tuy nhiên Đại tướng quân lại quên, lúc này Đại tướng quân đang yếu nhất. Nếu sớm muộn gì cũng phải đánh, thì bây giờ là cơ hội thích hợp nhất. Sau cái chết của Vương Nhất Cừ, chắc Đại tướng quân không yên ổn gì phải không? Nếu ta thả Đại tướng quân rời đi, chớ nói cho ngươi hai nơi giàu có là Thuận Thừa Đạo và Thái An Đạo để tĩnh dưỡng, cho dù là giao Tây Bắc cho ngươi, qua một năm nửa năm, với năng lực của Đại tướng quân, không khó để ổn định lại thuộc hạ. Chẳng lẽ ta lại đợi tới lúc đó mới quyết chiến với Đại tướng quân?
Bị Phương Giải nói thẳng, Cao Khai Thái không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng như lời Phương Giải nói, giờ này Cao Khai Thái quả thực yếu thế hơn. Ông ta không muốn quyết chiến với Phương Giải. Quân đội đang bất an, cuộc chiến này rất khó thắng lợi. Cho ông ta một năm, cho dù chỉ nửa năm, ổn đinh lại binh mã, tới lúc đó giao chiến với Hắc Kỳ Quân thì sẽ có nhiều hơn mấy phần thắng. Lúc đó những thuộc hạ cũ của Vương Nhất Cừ, có lẽ sẽ nghe hiệu lệnh của ông ta.
-Quân nhân đều có ngạo khí.
Cao Khai Thái hít sâu một hơi, trịnh trọng nói với Phương Giải:
-Ta lãnh binh nhiều năm, ngạo khí trong người nhiều hơn người khác một chút. Mấy lời Trấn Quốc Công nói, ta không đồng ý. Ta thà chiến bại đường đường chính chính, thua chính là thua. Bảo ta đầu hàng khuất nhục, Cao mỗ không làm được. Nếu đã làm rõ mọi chuyện, giữa ta và ngươi không cần phải đàm phán nữa rồi. Trấn Quốc Công, hẹn gặp lại trên chiến trường.
-Tốt!
Phương Giải gật đầu, giơ tay tiễn khách.
Cao Khai Thái hừ một tiếng, xoay người bước ra ngoài. Thân binh của ông ta đặt tay lên chuôi đao đi sát theo sau, sắc mặt người nào cũng ngưng trọng. Đàm phán thất bại, giờ còn đang ở địa bàn của Hắc Kỳ Quân, một khi đối phương trở mặt, bọn họ liền không có đường sống.
-Cao tướng quân.
Cao Khai Thái đi được vài chục bước, Phương Giải bỗng nhiên gọi ông ta. Cao Khai Thái giật mình, tưởng rằng Phương Giải thay đổi chủ ý, lập tức đứng lại hỏi:
-Trấn Quốc Công còn lời gì muốn nói?
Phương Giải cười nói:
-Cao tướng quân có ngạo khí khiến người ta khâm phục. Nếu ta nói gì thêm khó tránh khỏi coi thường ngươi. Ta gọi tướng quân lại, chỉ là muốn nói với tướng quân rằng. Tướng quân có ngạo khí, nhưng không phải ai cũng có. Tướng quân không đầu hàng, nhưng không phải ai cũng không nguyện đầu hàng. Hiện tại trong tay của ta có ít nhất ba bốn mươi bức thư từ đại doanh tướng quân gửi tới. Nếu những người này đã lộ rõ tâm tư, ta chỉ cần cho một chút ưu đãi, có lẽ không lâu sau khi quyết chiến tướng quân dụng binh sẽ không được như ý. Việc mà tướng quân hôm nay không muốn làm, chỉ sợ ngày khác có người buộc tướng quân phải làm…
-Không làm phiền Trấn Quốc Công lo lắng!
Cao Khai Thái lạnh lùng bỏ xuống một câu, xoay người rời đi.
Phương Giải nhìn bóng lưng của Cao Khai Thái, không nhịn được cười, ngồi xuống chậm rãi thưởng thức trà.
…
…
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo đứng một bên, nhìn bóng lưng của Cao Khai Thái, cười nói:
-Mấy câu này của Chủ Công, chỉ sợ sẽ bức Cao Khai Thái tới phát điên. Tuy nhiên, trong quân Cao Khai Thái thực sự có nhiều người gửi thư tới cho Chủ Công như vậy?
Phương Giải nói:
-Đúng là có mấy chục bức, nhưng phần lớn là từ thủ hạ lúc trước của Vương Nhất Cừ. Còn thuộc hạ của Cao Khai Thái chỉ có vài người. Sở dĩ ta nói vậy với Cao Khai Thái, chỉ là muốn trong lòng ông ta bất an mà thôi. Sau khi trở về, ông ta nhất định điều tra tướng lĩnh trong quân. Sắp thời khắc quyết chuyện, làm vậy chỉ khiến lòng người bàng hoàng.
Ngô Nhất Đạo cười ha hả:
-Chủ Công đã nhìn thấu tâm tư của Cao Khai Thái rồi. Sau khi trở về, nghĩ tới là ai sẽ làm phản, chắc chắn y sẽ đứng ngồi không yên. Nếu y không điều tra được là những ai gửi thư cho Chủ Công, thì đừng mong ngủ yên giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.