Chương 1480: Nghiền ngẫm
Trí Bạch
11/10/2019
Độc Cô Văn Tú đã trải qua rất nhiều chuyện kinh tâm động phách từ khi tiến vào Hắc Kỳ Quân. Chẳng hạn như lúc Phương Giải giao chuyện chia ruộng cho y, khó khăn mà y gặp phải không chỉ là mâu thuẫn giữa các hộ lớn, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng. Tiến vào Trường An rồi qua lại giữa các thế lực, chứng tỏ tố chất tâm lý của y rất mạnh.
Nhưng hiện tại y không thể nào bình tĩnh được.
Cơn sóng trong lòng đã sắp đánh sập chút lý trí cuối cùng của y.
Y thật không ngờ rằng Thôi Trung Chấn, người mà y vẫn cho là đối thủ, lại là người của Khống Thiên Hội. Hơn nữa có vẻ từ rất lâu trước Thôi gia đã là một thành viên của Khống Thiên Hội. Độc Cô Văn Tú rất rõ ràng một việc, lúc Phương Giải rời khỏi Trường An, mọi an bài của hắn là nhằm đối phó với mình.
Phương Giải nhấn mạnh rằng y nắm triều chính, nhưng không thể động vào binh quyền. Thôi Trung Chấn là người mà Phương Giải để lại Trường An nhằm áp chế mình. Hiện tại y tới chỗ này, lại phát hiện Thôi Trung Chấn đã chờ ở đây chờ y.
Có buồn cười không?
Thôi Hữu đứng dậy đi tới gần Độc Cô Văn Tú. Ông ta nhìn Độc Cô Văn Tú, đôi mắt đục ngầu kia dường như có thể nhìn thấu nội tâm của Độc Cô Văn Tú.
-Kỳ thực ta vốn không tin tưởng ngươi.
Thôi Hữu nói:
-Nhưng gia tộc Độc Cô của ngươi đã nói rằng ngươi đáng tin, vậy nên ta liền cho ngươi một cơ hội. Lúc đầu gặp Phương Giải ở Lũng Hữu, kỳ thực ta không ngờ rằng hắn lại có thành tựu như ngày hôm nay. Giống như lúc đó, ta cũng không ngờ rằng con của mình có một ngày trở thành Hoàng Đế.
Ông ta trầm giọng nói:
-Cái ngươi đang nhìn thấy, mới là vũng nước sâu nhất trong thành Trường An. Ngươi có biết cái hồ này rộng bao nhiêu không?
Không đợi Độc Cô Văn Tú trả lời, Thôi Hữu liền tiếp tục nói:
-Lúc bên ngoài mưa rền gió dữ, hồ nước cũng sôi trào theo. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài của hồ. Chỗ nước sâu nhất, vẫn yên tĩnh như cũ, vẫn duy trì ổn định như cũ. Mặc kệ bên ngoài sóng to gió lớn cỡ nào, thì thủy chung vẫn không bị ảnh hưởng…bởi vì mưa gió này, tám chín phần là do bọn ta bày mưu đặt kế mà ra.
-Dùng trí tưởng tượng phong phú nhất của ngươi để tưởng tượng thực lực của bọn ta, thì ngươi cũng chỉ nghĩ tới một góc của núi băng. Quyền lực mà ngươi đang nắm chẳng qua chỉ là trẻ con tập tành làm người lớn trong mắt bọn ta. Tổ tông của bọn ta đã khống chế thiên hạ này không phải một, hai năm hay mấy chục năm, thậm chí không phải là hai trăm năm.
Ông ta hơi ngừng lại, sau đó vỗ vai của Độc Cô Văn Tú:
-Nếu gia tộc Độc Cô chọn ngươi, vậy ngươi cứ tiếp tục làm đi. Tạm thời không có chuyện gì giao cho ngươi làm, ngươi đang làm gì thì cứ làm thế. Khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng, ngươi và con của ta là hai kẻ đối lập. Như vậy lúc Hắc Kỳ Quân phân liệt, lực lượng của chúng ta không bị phân liệt.
-À…
Độc Cô Văn Tú vẫn còn đang rung động, nên gật đầu theo bản năng.
Thôi Hữu rất vừa lòng với phản ứng này của y. Ông ta cười cười, không còn vẻ mặt lạnh băng băng như vừa nãy:
-Xuất thân của ngươi như thế nào bọn ta đều rõ ràng. Những gì Phương Giải ban cho ngươi, không phải là do hắn tin tưởng ngươi, mà là lúc hắn đăng cơ xưng đế, hắn nhất định sẽ diệt trừ ngươi. Bởi vì hắn ban cho ngươi quyền lực lớn, khiến ngươi nắm thế độc tôn trong triều đình.
-Hắn cho ngươi địa vị như vậy, là vì hắn cần có một người khống chế triều đình. Cho ngươi đầy đủ quyền thế địa vị, cho ngươi có đủ lực khống chế, chỉ như vậy mới duy trì được triều đình yên ổn. Nhưng không bao lâu nữa, người trong triều đình nhất định sẽ bất mãn với ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là một người mới, là một con cá mới bơi vào trong hồ cá, lúc đầu các con cá khác thấy ngươi mạnh mẽ nên tránh đi ngươi. Nhưng lúc chủ nhân của cái hồ trở lại, thì bọn chúng sẽ cắn trả.
-Phương Giải cũng cần sự cắn trả đó để đám người trong triều đình giải tỏa oán hận. Sau đó hắn có lý do để bắt ngươi. Cứ như vậy, tiêu diệt ngươi, nâng thế lực mới lên, đồng thời trấn an những người khác…Không thể không nói, tuy Phương Giải trẻ tuổi, xuất thân thấp kém, nhưng hắn hiểu rất rõ hai chữ ‘quyền lợi’, hơn nữa sử dụng rất thành thạo.
-Cho nên, ngươi đã định trước là vật hy sinh. Chính ngươi cũng nhìn rõ điểm này. Mà ngươi muốn hoàn thành giấc mộng làm Tể Tướng, để mẹ ngươi có thể hãnh diện trở về cố hương, khiến những kẻ từng khi nhục mẹ con các ngươi kia phải e ngại…chỉ có thể dựa vào bọn ta. Bởi vì Phương Giải sẽ không cho ngươi lâu dài, bọn ta mới làm được.
Độc Cô Văn Tú ngẩn người, dường như vẫn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ.
Diệp Mãn Văn cười nói:
-Cho hắn chút thời gian thích ứng đi. Những gì hắn đang nhìn thấy vượt quá nhận thức của hắn, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa ra lựa chọn. Lúc chúng ta còn trẻ cũng không hơn hắn là bao nhiêu.
Độc Cô Bính Văn gật đầu, nói với Độc Cô Văn Tú:
-Ngươi trở về đi, trong khoảng thời gian kế tiếp bọn ta sẽ không liên lạc lại với ngươi. Ngươi vẫn xử lý triều chính như bình thường, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó. Thôi Trung Chấn phối hợp với ngươi. Hai người các ngươi tiếp tục diễn trò, không cần tỏ thái độ khác biệt gì cả.
Bạch Lão gật đầu:
-Mọi chuyện đều nằm trong vòng khống chế của bọn ta, ngươi không cần lo lắng mình làm không tốt. Nói một câu có lẽ ngươi không thích…ngươi là một quân cờ, mà bọn ta là người chơi cờ. Đi như thế nào không cần quân cờ quan tâm. Sau khi trở về, chỉ cần đợi chỉ thị của bọn ta là được.
-Vâng…
Độc Cô Văn Tú đứng lên một cách máy móc, thi lễ một cách máy móc, sau đó xoay người đi ra ngoài.
-Các ngươi cảm thấy người này như thế nào?
Diệp Mãn Văn ngồi xuống, gác chân hỏi.
-Một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi.
Độc Cô Bính Văn thay đổi thái độ, dường như căn bản không để ý tới một người như Độc Cô Văn Tú:
-Chẳng qua hắn đang nắm trong tay vị trí mấu chốt. Thậm chí người này không phải do chúng ta lựa chọn, mà là Phương Giải an bài ở đó. Cho nên, hắn không quan trọng.
-Ừ!
Thôi Hữu gật đầu:
-Hắn chỉ là một trợ lực nhỏ nhỏ, có hắn, chuyện kế tiếp liền dễ dàng hơn. Không có hắn, thì mọi chuyện vẫn tiếp diễn.
-Cứ như vậy đi.
Ông ta nhìn về hướng Thôi Trung Chấn:
-Con cũng cần trở về. Nhớ kỹ, hiện tại Phương Giải vẫn tin tưởng con, tin tưởng còn hơn Độc Cô Văn Tú. Bởi vì hắn vẫn để con nắm binh quyền, hơn nữa giao việc trấn thủ Trường An cho con. Trước khi Phương Giải trở lại, con vẫn phải biểu hiện tôn kính với hắn. Chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ Phương Giải thay chúng ta thu hồi lại Đông Cương.
-Vâng!
Thôi Trung Chấn cúi đầu:
-Con nhớ rồi.
…
…
Phương Giải đọc bức thư trong tay, có chút bất ngờ.
Đây là bức thư thứ hai mà Lai Mạn gửi tới cho hắn, ngữ khí trong thư chân thành hơn bức thư đầu tiên. Tuy có nhiều lời vô nghĩa, nhưng phía sau lại cất giấu ý nghĩa đáng để suy nghĩ.
Do cách viết văn của người Agoda khác với người Hán, cho nên có vài câu không được lưu loát cho lắm, nhưng về cơ bản vẫn hiểu được. Bởi vậy có thể thấy Lai Mạn là một người có yêu cầu cực cao với chính bản thân mình.
Thư của Lai Mạn có ý đại khái là:
“Ta và ngươi, địa vị giống nhau”
Đây là câu đầu tiên, thể hiện sự tôn kính của Lai Mạn dành cho Phương Giải.
“Ta xây dựng lên một đế quốc khổng lồ ở đại lục khác, chinh phục vô số quốc gia, khiến tất cả con dân đều tâm phục khẩu phục, quỳ ở dưới chân ta. Mà ngươi, ngươi cứu một đế quốc ra khỏi cơn hỗn loạn, khôi phục lại sự an bình của nó. Ngươi cho dân chúng hy vọng, cho nên bọn họ cũng tôn kính ngươi”
“Ta và ngươi nên là bạn bè thì đúng hơn. Ta nghĩ, chúng ta có rất nhiều chỗ giống nhau. Ta vẫn luôn cho rằng, những người thành công đều có chỗ giống nhau. Mà ta và ngươi càng giống nhau hơn những người thành công khác, cho dù đây chỉ là cảm giác của ta”
“Hiện tại ta thậm chí có chút hối hận, nếu lúc trước không tấn công quốc gia của ngươi, mà chỉ khai thông mâu dịch, vậy thì hai ta đều đạt được rất nhiều lợi ích. Như vậy, hai ta trở thành bạn không còn là viển vông nữa. Nhưng ngươi hẳn là rõ ràng, dục vọng chinh phục của con người mạnh mẽ cỡ nào”
“Lúc ta gặp được một đối thủ có lực lượng ngang nhau, ta cảm thấy rất vui. Ta diệt vô số quốc gia, nhưng chưa bao giờ gặp phải một người thông minh như ngươi. Ta cho rằng ta sinh ra từ chiến tranh, mà ngươi cũng vậy. Ta viết bức thư này chỉ là muốn biểu đạt sự tôn kính của ta với ngươi. Tôn kính đối thủ của mình, là tố chất nên có của một người thành công”
“Ngươi rất được”
“Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể phong ngươi làm Hoàng Đế Trung Nguyên, đây là một kiểu hình thức. Ngươi có thể hoàn toàn nắm quyền tự chủ với quốc gia này, thậm chí không cần nộp thuế má cho đế quốc Agoda. Hàng năm ngươi có thể phái sứ giả tới đô thành Agoda gặp ta, ta sẽ tiếp đón sứ giả một cách long trọng”
Đọc tới đây, Phương Giải không nhịn được muốn cười.
Đọc tới đây có thể đoán được hai ý tứ của bức thư này. Một là ý bên ngoài, hai là ý dấu bên trong. Nhưng hai ý này đều không phải là ý chân thực của Lai Mạn. Ý chân thực dấu càng sâu hơn.
Ý thứ nhất là, ta có thể cho ngươi trở thành Hoàng Đế của một quốc gia phụ thuộc vào đế quốc Agoda, có quyền tự chủ hoàn toàn, chỉ cần mặt ngoài thừa nhận đế quốc Agoda là mẫu quốc là được rồi.
Ý thứ hai, là Lai Mạn hy vọng Phương Giải hiểu. Ý của nó là, ta không có thời gian dây dưa với ngươi, ta muốn trở về nước.
Mà ý chân thực nhất của Lai Mạn.
Là khiến cho Phương Giải khinh địch.
-Lai Mạn là một kẻ thông minh tới cực điểm.
Phương Giải đưa bức thư cho Tán Kim Hầu, người đã tới Phượng Hoàng Đài.
-Y hiểu rất rõ về nhân tính. Y biết nhiều người làm việc tuy có vẻ lão làng, nhưng kỳ thực thường quyết định theo cảm tính. Chẳng hạn như ngươi tới sòng bạc, thông qua quan sát ngươi phát hiện ra một ít quy luật. Những quy luật này kỳ thực chỉ là giả dối, là nhà cái muốn cho ngươi trông thấy, đây là bề ngoài. Sau đó ngươi phân tích thì phát hiện, cái gọi là quy luật vốn không tồn tại, nhưng đây cũng nằm trong tính toán của nhà cái, nếu ngươi đặt tiền, ngươi nhất định sẽ thua.
-Mà dân cờ bạc sẽ không dựa theo suy nghĩ thứ nhất, cũng không dựa theo suy nghĩ thứ hai để làm. Loại thứ nhất là đặt cửa theo quy luật, loại thứ hai là rời đi không đánh nữa. Trong tiềm thức của con bạc sẽ cảm thấy rằng, mình có thể thắng…sau đó bọn họ vẫn đặt cược.
Ngô Nhất Đạo không hiểu tiềm thức nghĩa là gì, nhưng sau nghĩ cẩn thận, ông ta đồng ý với phán đoán của Phương Giải.
-Như vậy mục đích của Lai Mạn là gì? Dụ dỗ ngươi mau mau quyết chiến?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Phương Giải nhíu mày:
-Có lẽ…không phải. Y đang cần thời gian để chuẩn bị cái gì đó.
Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra:
-Y là khiến cho ngươi tưởng rằng y sốt ruột, sau đó ngươi sẽ tấn công. Đây mới là điều mà y muốn ngươi lý giải, sau đó ngươi sẽ không tấn công nhằm dây dưa với y…mà y muốn, chính là ngươi dây dưa với y?
Nhưng hiện tại y không thể nào bình tĩnh được.
Cơn sóng trong lòng đã sắp đánh sập chút lý trí cuối cùng của y.
Y thật không ngờ rằng Thôi Trung Chấn, người mà y vẫn cho là đối thủ, lại là người của Khống Thiên Hội. Hơn nữa có vẻ từ rất lâu trước Thôi gia đã là một thành viên của Khống Thiên Hội. Độc Cô Văn Tú rất rõ ràng một việc, lúc Phương Giải rời khỏi Trường An, mọi an bài của hắn là nhằm đối phó với mình.
Phương Giải nhấn mạnh rằng y nắm triều chính, nhưng không thể động vào binh quyền. Thôi Trung Chấn là người mà Phương Giải để lại Trường An nhằm áp chế mình. Hiện tại y tới chỗ này, lại phát hiện Thôi Trung Chấn đã chờ ở đây chờ y.
Có buồn cười không?
Thôi Hữu đứng dậy đi tới gần Độc Cô Văn Tú. Ông ta nhìn Độc Cô Văn Tú, đôi mắt đục ngầu kia dường như có thể nhìn thấu nội tâm của Độc Cô Văn Tú.
-Kỳ thực ta vốn không tin tưởng ngươi.
Thôi Hữu nói:
-Nhưng gia tộc Độc Cô của ngươi đã nói rằng ngươi đáng tin, vậy nên ta liền cho ngươi một cơ hội. Lúc đầu gặp Phương Giải ở Lũng Hữu, kỳ thực ta không ngờ rằng hắn lại có thành tựu như ngày hôm nay. Giống như lúc đó, ta cũng không ngờ rằng con của mình có một ngày trở thành Hoàng Đế.
Ông ta trầm giọng nói:
-Cái ngươi đang nhìn thấy, mới là vũng nước sâu nhất trong thành Trường An. Ngươi có biết cái hồ này rộng bao nhiêu không?
Không đợi Độc Cô Văn Tú trả lời, Thôi Hữu liền tiếp tục nói:
-Lúc bên ngoài mưa rền gió dữ, hồ nước cũng sôi trào theo. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài của hồ. Chỗ nước sâu nhất, vẫn yên tĩnh như cũ, vẫn duy trì ổn định như cũ. Mặc kệ bên ngoài sóng to gió lớn cỡ nào, thì thủy chung vẫn không bị ảnh hưởng…bởi vì mưa gió này, tám chín phần là do bọn ta bày mưu đặt kế mà ra.
-Dùng trí tưởng tượng phong phú nhất của ngươi để tưởng tượng thực lực của bọn ta, thì ngươi cũng chỉ nghĩ tới một góc của núi băng. Quyền lực mà ngươi đang nắm chẳng qua chỉ là trẻ con tập tành làm người lớn trong mắt bọn ta. Tổ tông của bọn ta đã khống chế thiên hạ này không phải một, hai năm hay mấy chục năm, thậm chí không phải là hai trăm năm.
Ông ta hơi ngừng lại, sau đó vỗ vai của Độc Cô Văn Tú:
-Nếu gia tộc Độc Cô chọn ngươi, vậy ngươi cứ tiếp tục làm đi. Tạm thời không có chuyện gì giao cho ngươi làm, ngươi đang làm gì thì cứ làm thế. Khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng, ngươi và con của ta là hai kẻ đối lập. Như vậy lúc Hắc Kỳ Quân phân liệt, lực lượng của chúng ta không bị phân liệt.
-À…
Độc Cô Văn Tú vẫn còn đang rung động, nên gật đầu theo bản năng.
Thôi Hữu rất vừa lòng với phản ứng này của y. Ông ta cười cười, không còn vẻ mặt lạnh băng băng như vừa nãy:
-Xuất thân của ngươi như thế nào bọn ta đều rõ ràng. Những gì Phương Giải ban cho ngươi, không phải là do hắn tin tưởng ngươi, mà là lúc hắn đăng cơ xưng đế, hắn nhất định sẽ diệt trừ ngươi. Bởi vì hắn ban cho ngươi quyền lực lớn, khiến ngươi nắm thế độc tôn trong triều đình.
-Hắn cho ngươi địa vị như vậy, là vì hắn cần có một người khống chế triều đình. Cho ngươi đầy đủ quyền thế địa vị, cho ngươi có đủ lực khống chế, chỉ như vậy mới duy trì được triều đình yên ổn. Nhưng không bao lâu nữa, người trong triều đình nhất định sẽ bất mãn với ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là một người mới, là một con cá mới bơi vào trong hồ cá, lúc đầu các con cá khác thấy ngươi mạnh mẽ nên tránh đi ngươi. Nhưng lúc chủ nhân của cái hồ trở lại, thì bọn chúng sẽ cắn trả.
-Phương Giải cũng cần sự cắn trả đó để đám người trong triều đình giải tỏa oán hận. Sau đó hắn có lý do để bắt ngươi. Cứ như vậy, tiêu diệt ngươi, nâng thế lực mới lên, đồng thời trấn an những người khác…Không thể không nói, tuy Phương Giải trẻ tuổi, xuất thân thấp kém, nhưng hắn hiểu rất rõ hai chữ ‘quyền lợi’, hơn nữa sử dụng rất thành thạo.
-Cho nên, ngươi đã định trước là vật hy sinh. Chính ngươi cũng nhìn rõ điểm này. Mà ngươi muốn hoàn thành giấc mộng làm Tể Tướng, để mẹ ngươi có thể hãnh diện trở về cố hương, khiến những kẻ từng khi nhục mẹ con các ngươi kia phải e ngại…chỉ có thể dựa vào bọn ta. Bởi vì Phương Giải sẽ không cho ngươi lâu dài, bọn ta mới làm được.
Độc Cô Văn Tú ngẩn người, dường như vẫn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ.
Diệp Mãn Văn cười nói:
-Cho hắn chút thời gian thích ứng đi. Những gì hắn đang nhìn thấy vượt quá nhận thức của hắn, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể đưa ra lựa chọn. Lúc chúng ta còn trẻ cũng không hơn hắn là bao nhiêu.
Độc Cô Bính Văn gật đầu, nói với Độc Cô Văn Tú:
-Ngươi trở về đi, trong khoảng thời gian kế tiếp bọn ta sẽ không liên lạc lại với ngươi. Ngươi vẫn xử lý triều chính như bình thường, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó. Thôi Trung Chấn phối hợp với ngươi. Hai người các ngươi tiếp tục diễn trò, không cần tỏ thái độ khác biệt gì cả.
Bạch Lão gật đầu:
-Mọi chuyện đều nằm trong vòng khống chế của bọn ta, ngươi không cần lo lắng mình làm không tốt. Nói một câu có lẽ ngươi không thích…ngươi là một quân cờ, mà bọn ta là người chơi cờ. Đi như thế nào không cần quân cờ quan tâm. Sau khi trở về, chỉ cần đợi chỉ thị của bọn ta là được.
-Vâng…
Độc Cô Văn Tú đứng lên một cách máy móc, thi lễ một cách máy móc, sau đó xoay người đi ra ngoài.
-Các ngươi cảm thấy người này như thế nào?
Diệp Mãn Văn ngồi xuống, gác chân hỏi.
-Một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi.
Độc Cô Bính Văn thay đổi thái độ, dường như căn bản không để ý tới một người như Độc Cô Văn Tú:
-Chẳng qua hắn đang nắm trong tay vị trí mấu chốt. Thậm chí người này không phải do chúng ta lựa chọn, mà là Phương Giải an bài ở đó. Cho nên, hắn không quan trọng.
-Ừ!
Thôi Hữu gật đầu:
-Hắn chỉ là một trợ lực nhỏ nhỏ, có hắn, chuyện kế tiếp liền dễ dàng hơn. Không có hắn, thì mọi chuyện vẫn tiếp diễn.
-Cứ như vậy đi.
Ông ta nhìn về hướng Thôi Trung Chấn:
-Con cũng cần trở về. Nhớ kỹ, hiện tại Phương Giải vẫn tin tưởng con, tin tưởng còn hơn Độc Cô Văn Tú. Bởi vì hắn vẫn để con nắm binh quyền, hơn nữa giao việc trấn thủ Trường An cho con. Trước khi Phương Giải trở lại, con vẫn phải biểu hiện tôn kính với hắn. Chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ Phương Giải thay chúng ta thu hồi lại Đông Cương.
-Vâng!
Thôi Trung Chấn cúi đầu:
-Con nhớ rồi.
…
…
Phương Giải đọc bức thư trong tay, có chút bất ngờ.
Đây là bức thư thứ hai mà Lai Mạn gửi tới cho hắn, ngữ khí trong thư chân thành hơn bức thư đầu tiên. Tuy có nhiều lời vô nghĩa, nhưng phía sau lại cất giấu ý nghĩa đáng để suy nghĩ.
Do cách viết văn của người Agoda khác với người Hán, cho nên có vài câu không được lưu loát cho lắm, nhưng về cơ bản vẫn hiểu được. Bởi vậy có thể thấy Lai Mạn là một người có yêu cầu cực cao với chính bản thân mình.
Thư của Lai Mạn có ý đại khái là:
“Ta và ngươi, địa vị giống nhau”
Đây là câu đầu tiên, thể hiện sự tôn kính của Lai Mạn dành cho Phương Giải.
“Ta xây dựng lên một đế quốc khổng lồ ở đại lục khác, chinh phục vô số quốc gia, khiến tất cả con dân đều tâm phục khẩu phục, quỳ ở dưới chân ta. Mà ngươi, ngươi cứu một đế quốc ra khỏi cơn hỗn loạn, khôi phục lại sự an bình của nó. Ngươi cho dân chúng hy vọng, cho nên bọn họ cũng tôn kính ngươi”
“Ta và ngươi nên là bạn bè thì đúng hơn. Ta nghĩ, chúng ta có rất nhiều chỗ giống nhau. Ta vẫn luôn cho rằng, những người thành công đều có chỗ giống nhau. Mà ta và ngươi càng giống nhau hơn những người thành công khác, cho dù đây chỉ là cảm giác của ta”
“Hiện tại ta thậm chí có chút hối hận, nếu lúc trước không tấn công quốc gia của ngươi, mà chỉ khai thông mâu dịch, vậy thì hai ta đều đạt được rất nhiều lợi ích. Như vậy, hai ta trở thành bạn không còn là viển vông nữa. Nhưng ngươi hẳn là rõ ràng, dục vọng chinh phục của con người mạnh mẽ cỡ nào”
“Lúc ta gặp được một đối thủ có lực lượng ngang nhau, ta cảm thấy rất vui. Ta diệt vô số quốc gia, nhưng chưa bao giờ gặp phải một người thông minh như ngươi. Ta cho rằng ta sinh ra từ chiến tranh, mà ngươi cũng vậy. Ta viết bức thư này chỉ là muốn biểu đạt sự tôn kính của ta với ngươi. Tôn kính đối thủ của mình, là tố chất nên có của một người thành công”
“Ngươi rất được”
“Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể phong ngươi làm Hoàng Đế Trung Nguyên, đây là một kiểu hình thức. Ngươi có thể hoàn toàn nắm quyền tự chủ với quốc gia này, thậm chí không cần nộp thuế má cho đế quốc Agoda. Hàng năm ngươi có thể phái sứ giả tới đô thành Agoda gặp ta, ta sẽ tiếp đón sứ giả một cách long trọng”
Đọc tới đây, Phương Giải không nhịn được muốn cười.
Đọc tới đây có thể đoán được hai ý tứ của bức thư này. Một là ý bên ngoài, hai là ý dấu bên trong. Nhưng hai ý này đều không phải là ý chân thực của Lai Mạn. Ý chân thực dấu càng sâu hơn.
Ý thứ nhất là, ta có thể cho ngươi trở thành Hoàng Đế của một quốc gia phụ thuộc vào đế quốc Agoda, có quyền tự chủ hoàn toàn, chỉ cần mặt ngoài thừa nhận đế quốc Agoda là mẫu quốc là được rồi.
Ý thứ hai, là Lai Mạn hy vọng Phương Giải hiểu. Ý của nó là, ta không có thời gian dây dưa với ngươi, ta muốn trở về nước.
Mà ý chân thực nhất của Lai Mạn.
Là khiến cho Phương Giải khinh địch.
-Lai Mạn là một kẻ thông minh tới cực điểm.
Phương Giải đưa bức thư cho Tán Kim Hầu, người đã tới Phượng Hoàng Đài.
-Y hiểu rất rõ về nhân tính. Y biết nhiều người làm việc tuy có vẻ lão làng, nhưng kỳ thực thường quyết định theo cảm tính. Chẳng hạn như ngươi tới sòng bạc, thông qua quan sát ngươi phát hiện ra một ít quy luật. Những quy luật này kỳ thực chỉ là giả dối, là nhà cái muốn cho ngươi trông thấy, đây là bề ngoài. Sau đó ngươi phân tích thì phát hiện, cái gọi là quy luật vốn không tồn tại, nhưng đây cũng nằm trong tính toán của nhà cái, nếu ngươi đặt tiền, ngươi nhất định sẽ thua.
-Mà dân cờ bạc sẽ không dựa theo suy nghĩ thứ nhất, cũng không dựa theo suy nghĩ thứ hai để làm. Loại thứ nhất là đặt cửa theo quy luật, loại thứ hai là rời đi không đánh nữa. Trong tiềm thức của con bạc sẽ cảm thấy rằng, mình có thể thắng…sau đó bọn họ vẫn đặt cược.
Ngô Nhất Đạo không hiểu tiềm thức nghĩa là gì, nhưng sau nghĩ cẩn thận, ông ta đồng ý với phán đoán của Phương Giải.
-Như vậy mục đích của Lai Mạn là gì? Dụ dỗ ngươi mau mau quyết chiến?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Phương Giải nhíu mày:
-Có lẽ…không phải. Y đang cần thời gian để chuẩn bị cái gì đó.
Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra:
-Y là khiến cho ngươi tưởng rằng y sốt ruột, sau đó ngươi sẽ tấn công. Đây mới là điều mà y muốn ngươi lý giải, sau đó ngươi sẽ không tấn công nhằm dây dưa với y…mà y muốn, chính là ngươi dây dưa với y?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.