Chương 1481: Nhất định phải công phá
Trí Bạch
11/10/2019
Mấy ngày kế tiếp, Lai Mạn phát hiện có khả năng Phương Giải thực sự bị lừa.
Đã gần nửa tháng rồi, Hắc Kỳ Quân không có một hành động nào cả. Lai Mạn quả thực hy vọng trì hoãn một thời gian, bởi vì gần đây y có một số việc cần xử lý. Y biết đang chiến tranh thì không thể phân tâm. Nếu phân tâm sẽ bị Phương Giải thừa cơ lợi dụng. Y thực sự coi trọng Phương Giải, biết đầu óc của Phương Giải đáng sợ cỡ nào.
Theo y, đầu óc của Phương Giải còn đáng sợ hơn xa tu vị của hắn theo lời đồn.
Dù sao, tu vị đáng sợ thì Lai Mạn cảm thấy còn ứng phó được. Mà đầu óc đáng sợ thì khó lòng phòng bị.
-Báo!
Một thân binh của Lai Mạn từ bên ngoài chạy như bay vào, dáng vẻ vội vã.
-Có chuyện gì?
Lai Mạn bỏ một bức thư mà y vừa viết cho một vị tướng quân vào phong thư, đưa cho người hầu bên cạnh bảo y lập tức mang thư về nước. Quốc gia của y đang trong tình trạng khó khống chế, y cần một tướng lĩnh có thủ đoạn mạnh mẽ để chấn áp.
-Hình như người Hán bên kia xảy ra vấn đề gì đó.
Thân binh này nói:
-Thám báo vừa mới trở về, căn cứ vào quan sát, hình như trong đại doanh Hắc Kỳ Quân có thay đổi rất lớn. Đại doanh Hắc Kỳ Quân ở Phượng Hoàng Đài bên kia vốn đã có chút thay đổi từ đêm mấy hôm trước. Binh mã điều động thường xuyên hơn mọi lần, nhưng không có dấu hiệu tác chiến nào. Đêm hôm qua thám báo mạo hiểm tới gần thì phát hiện binh lực phòng ngự ở đại doanh Hắc Kỳ Quân bên kia trở nên thưa thớt.
Nghe như vậy, Lai Mạn liền biến sắc.
-Để ta tự quan sát.
Y rời khỏi lều vải, cưỡi chiến mã dẫn theo một đội thân vệ tinh nhuệ đi lên tiền tuyến. Rời khỏi đại doanh Agoda, Lai Mạn đi tới cách đại doanh Hắc Kỳ Quân 300 mét mới dừng lại. Khoảng cách này đã tương đối nguy hiểm, ở trong tầm pháo bắn của Hắc Kỳ Quân.
Nhưng hiển nhiên tâm tư của Lai Mạn không ở đây.
Y giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát phía đối diện, sau một lát ánh mắt liền thay đổi.
Binh lực phòng ngự ở bên ngoài đại doanh Hắc Kỳ Quân dường như giảm đi không ít. Nhưng qua quan sát Lai Mạn có thể xác định được rằng, có ít nhất hai phần ba binh lính canh giữ là giả! Bởi vì những binh lính đó đứng rất ổn định, không có chút động tĩnh nào. Dựa theo đạo lý, dù là một chiến sĩ đủ tư cách nhất, lúc đứng trang nghiêm cũng không thể đứng im bất động được, sẽ có chút đung đưa. Nhưng giờ Lai Mạn nhìn thấy là phần lớn thủ quân ở đó đều không nhúc nhích.
Cho nên Lai Mạn có thể khẳng định những binh lính kia đều là giả.
Y nghe thấy tiếng kèn vang lên trong đại doanh Hắc Kỳ Quân, sau đó liền thấy một đội kỵ binh từ trong doanh chạy tới tập trung ở cửa doanh. Nhân số khoảng năm, sáu trăm người, hiển nhiên sự xuất hiện của bọn họ đã khiến Hắc Kỳ Quân cảnh giác. Nhưng chính vì loại cảnh giác này, khiến cho Lai Mạn cảm thấy càng không bình thường.
-Quay về!
Dù sao y không dẫn theo nhiều thị vệ cho lắm, cho nên lập tức xoay ngựa rút về đại doanh.
Kỵ binh Hắc Kỳ Quân vốn tập trung ở cửa chính, thấy đám người Lai Mạn rời đi cũng không đuổi theo, phô trương thanh thế một lúc cũng trở vào trong.
-Lôi Linh Đốn
Sau khi trở lại đại doanh, Lai Mạn lập tức đưa ra quyết định.
-Dẫn theo quân đội của ngươi lập tức tấn công. Không phải là thăm dò, mà là toàn lực tấn công.
Lôi Linh Đốn, một trong những tướng lĩnh quan trọng nhất dưới trướng của Lai Mạn lập tức lên tiếng.
Lôi Linh Đốn suất lĩnh một đội quân trực hệ của Lai Mạn. Đội quân này có gần năm năm chinh chiến, lập vô số chiến công hiển hách, chưa từng thua trận trên chiến trường.
-Nhưng bệ hạ…chúng ta không đợi đội kỵ binh của Mạn Uy Nhĩ sao?
Lôi Linh Đốn hỏi.
-Không!
Lai Mạn lắc đầu:
-Ta vốn định nhanh chóng điều đội kỵ binh của Mạn Uy Nhĩ tới đây, nhưng tình huống bây giờ có chút biến hóa. Ta viết thư cho Phương Giải, mục đích chính là kéo dài thời gian. Lúc chinh phục đế quốc Aegean, khó đối phó nhất là gia tộc Nhã Khắc, bởi vì gia tộc Nhã Khắc có đội kỵ binh hùng mạnh. Đây cũng là lý do vì sau ta không động binh với gia tộc Nhã Khắc. Ta tiếp nạp bọn họ, cho bọn họ lợi ích lớn để bọn họ phản bội lại đế quốc Aegean.
-Ta vốn tính toán, đợi cho gia tộc Nhã Khắc đã quen thuộc với đế quốc, ban cho bọn họ lợi ích đủ nhiều, khiến bọn họ trở nên trung thành rồi mới dùng tới đội kỵ binh kia. Bởi vì tình báo lúc trước nói rằng người Hán Trung Nguyên không có kỵ binh với quy một lớn. Nhưng Hắc Kỳ Quân lại có kỵ binh với chiến lực mạnh mẽ, khiến ta quyết định trì hoãn một thời gian để cho kỵ binh của Mạn Uy Nhĩ tới.
-Nhưng hiện tại dường như không có thởi gian để đợi Mạn Uy Nhĩ tới.
Lai Mạn nói:
-Ngươi lập tức toàn lực tấn công.
Lôi Linh Đốn lớn tiếng tuân lệnh, xoay người rời khỏi lều lớn.
-Phổ Nhĩ Lai Ân
Lai Mạn tiếp tục hạ lệnh:
-Cho ngươi hai đội, lúc Lôi Linh Đốn tấn công thì bảo vệ hai cánh của hắn. Canh phòng nghiêm ngặt có lẽ là bẫy của Hắc Kỳ Quân, nhằm dụ chúng ta tấn công, sau đó dùng khinh kỵ binh có tốc độ cực nhanh kia tấn công hai cánh của chúng ta.
-Thần tuân lệnh!
Phổ Nhĩ Lai Ân lĩnh mệnh rời đi.
-Hạ lệnh toàn quân đề phòng. Lệnh cho thoải mái tăng phạm vi tìm tòi lên hai mươi dặm. Một khi phát hiện tung tích của Hắc Kỳ Quân thì lập tức cảnh báo.
Mặc dù Lai Mạn nóng vội nhưng vẫn an bài mọi chuyện thỏa đáng.
-Ta chỉ nghĩ tới kéo dài thời gian, lại quên Phương Giải cũng có thể đối mặt với vấn đề giống ta.
Sắc mặt của Lai Mạn nghiêm nghị:
-Có khả năng…phía sau hắn cũng xảy ra vấn đề.
…
…
Ngay từ lúc đầu tấn công, Lôi Linh Đốn đã không lưu lại đường sống. Đội quân này là một trong những lá bài của Lai Mạn. Tố chất chiến đấu không chỉ vượt xa Hắc Khiên Ngưu Hoa của Plens, vũ khí và trang bị cũng cường đại hơn nhiều. Đội quân này có số lượng pháo kinh người.
Ít nhất một trăm ổ pháo cùng lúc phát uy. Đạn pháo nổ tung ở tường gỗ bao quanh đại doanh Hắc Kỳ Quân, gỗ vụn bay tán loạn.
Kỳ thực lúc nhìn ra điểm đáng nghi của Hắc Kỳ Quân, trong lòng Lai Mạn đã rất rõ ràng. Nếu chủ lực của Hắc Kỳ Quân còn ở đó, thì tuyệt đối sẽ không để cho pháo của mình công kích đại doanh. Giống như trận chiến đầu tiên, vì phòng ngừa thú công thành tới gần, Hắc Kỳ Quân đã toàn lực phản kích. Đó là vì Hắc Kỳ Quân rất rõ ràng, một khi hỏa khí của Agoda hình thành áp chế, thì Hắc Kỳ Quân rất khó đánh.
Nếu chủ lực của Hắc Kỳ Quân còn ở đó, thì bọn chúng tất nhiên sẽ xông lên phản kích.
Kỳ thực phản kích của Hắc Kỳ Quân cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Chỉ khi không ngừng phản kích, thì mới ngăn được ưu thế của người Agoda.
Thoạt nhìn thành gỗ đã bị pháo làm cho sụp đổ, thủ quân trên tường gỗ ngã xuống gãy thành vài đoạn. Điều này cũng ấn chứng với phán đoán của Lai Mạn, phần lớn những binh lính kia là đồ giả.
Chừng nửa canh giờ sau, pháo bắn tới khi nóng nòng thì Lôi Linh Đốn mới không thể không ra lệnh dừng lại.
Binh sĩ Agoda đông nghìn nghịt bắt đầu tấn công đại doanh Hắc Kỳ Quân, nhưng ngay cả đội ngũ một trăm kỵ binh lúc trước cũng không trông thấy. Trút xuống nhiều đạn pháo như vậy mới phát hiện, bên ngoài đại doanh vốn không còn thủ quân. Có lẽ lúc Lai Mạn quan sát xong rồi trở về, thì số binh lính còn lại đã bỏ chạy rồi.
-Bệ hạ!
Lính liên lạc chạy nhanh tới nói:
-Bên ngoài đại doanh Hắc Kỳ Quân không một bóng người.
Sắc mặt của Lai Mạn càng trở nên khó nhìn. Y cảm thấy mình như bị trêu chọc. Y tưởng một bức thư có thể khiến Phương Giải rơi vào ảo tưởng, không ngờ Phương Giải lại cho y một ảo tưởng. Tuy không rõ vì sao Hắc Kỳ Quân lại đột nhiên bỏ chạy, nhưng nhất định rằng bọn họ đã chạy trốn một cách âm thầm.
Quân đội của Lôi Linh Đốn rất nhanh tiến vào đại doanh của Hắc Kỳ Quân, thấy bên trong không một bóng người.
Pháo ngừng bắn, chỉ để lại những hố dưới đất còn nghi ngút khói. Binh lính Agoda đeo ủng da giẫm lên hố tiến vào doanh trại của Hắc Kỳ Quân. Kẻ địch từng chống cự bọn họ nhiều ngày đã biến mất không thấy. Trong đại doanh, ngoại trừ những chỗ bị pháo oanh tạc nhìn có vẻ lộn xộn ra, các chỗ khác đều rất ngay ngắn. Bởi vậy có thể thấy Hắc Kỳ Quân rời đi một cách trật tự, hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm.
Có thể đoán rằng Hắc Kỳ Quân bỏ đi vào buổi tối, rút lui vào Phượng Hoàng Đài, sau đó từ Phượng Hoàng Đài rời đi. Chỉ cần vẫn bố trí đèn đuốc sáng trưng ở bên ngoài đại doanh, thì người Agoda sẽ không phát hiện được gì.
-Lương thảo cũng không để lại.
Lôi Linh Đốn thấy Lai Mạn đã tiến vào đại doanh, bước tới nói:
-Tất cả đồ đạc đã bị mang đi, thật giống như bọn họ tan biến vậy. Trừ lều trại ra, những gì có thể mang đi đều mang đi không sót. Thần vẫn thấy còn một ít nồi và bếp, hẳn là những người lưu lại đang lúc ăn cơm rồi bỏ đi gấp gáp, cho nên nồi và bếp vẫn còn. Theo số lượng thì binh mã ở lại chưa tới 1500 người.
Sắc mặt của Lai Mạn khá khó coi, y thực sự không rõ vì sao Hắc Kỳ Quân lại đột nhiên bỏ chạy. Tuy lúc trước y đoán sau lưng Phương Giải có khả năng xảy ra nhiễu loạn, nhưng bỏ lại Đông Cương như thế này không giống với tính cách của Phương Giải.
-Tiếp tục tiến về phía trước, thử tấn công Phượng Hoàng Đài.
Lai Mạn hạ lệnh.
Lôi Linh Đốn lập tức phân công binh mã tấn công, rất nhanh tiếng pháo lại vang lên.
-Báo!
Lính liên lạc chạy như bay tới:
-Thủ quân trên Phượng Hoàng Đài vẫn còn, chống cự rất mãnh liệt. HƠn nữa bọn chúng đã chuyển pháo lên tường thành, còn trang bỉ ất nhiều nỏ xe, đội ngũ tấn công đang bị ngăn cản.
-Thủ quân trên Phượng Hoàng Đài vẫn còn?
Lai Mạn nhíu mày, lâm vào trầm tư.
-Tăng số binh lực tấn công!
Y bỗng nhiên phân phó:
-Lôi Linh Đốn, ngươi tự mình mang binh tấn công.
Lôi Linh Đốn lên tiếng, dẫn người rời đi.
Sau nửa canh giờ, Lôi Linh Đốn trở về với khuôn mặt xanh mét. Y nói rằng binh lực trên Phượng Hoàng Đài không ít, chống cự rất mãnh liệt. Hơn nữa dường như Phương Giải để lại toàn bộ trang bị của hỏa khí doanh, trong khoản thời gian ngắn khó có thể công phá được. Pháo của Hắc Kỳ Quân được đặt trên tường thành, tầm bắn tăng lên không ít, dễ dàng bắn vào trận địa của Lôi Linh Đốn. Không có pháo trợ giúp, quân đội của Agoda rất khó tới gần.
-Đúng là Phương Giải đã gặp phiền toái gì đó nên mới lợi dụng thư của ta để bỏ chạy. Hắn để lại tất cả hỏa khí ở Phượng Hoàng Đài, còn lưu lại binh lính canh gác, là sợ ta đuổi theo hắn.
Lai Mạn thì thào vài câu, sau đó phân phó:
-Tấn công bất chấp ngày đêm. Ngươi và quân đội của Phổ Nhĩ Lai Ân thay phiên nhau tấn công, không cần quan tâm tới thiệt hại, nhất định phải công phá được Phượng Hoàng Đài.
Đã gần nửa tháng rồi, Hắc Kỳ Quân không có một hành động nào cả. Lai Mạn quả thực hy vọng trì hoãn một thời gian, bởi vì gần đây y có một số việc cần xử lý. Y biết đang chiến tranh thì không thể phân tâm. Nếu phân tâm sẽ bị Phương Giải thừa cơ lợi dụng. Y thực sự coi trọng Phương Giải, biết đầu óc của Phương Giải đáng sợ cỡ nào.
Theo y, đầu óc của Phương Giải còn đáng sợ hơn xa tu vị của hắn theo lời đồn.
Dù sao, tu vị đáng sợ thì Lai Mạn cảm thấy còn ứng phó được. Mà đầu óc đáng sợ thì khó lòng phòng bị.
-Báo!
Một thân binh của Lai Mạn từ bên ngoài chạy như bay vào, dáng vẻ vội vã.
-Có chuyện gì?
Lai Mạn bỏ một bức thư mà y vừa viết cho một vị tướng quân vào phong thư, đưa cho người hầu bên cạnh bảo y lập tức mang thư về nước. Quốc gia của y đang trong tình trạng khó khống chế, y cần một tướng lĩnh có thủ đoạn mạnh mẽ để chấn áp.
-Hình như người Hán bên kia xảy ra vấn đề gì đó.
Thân binh này nói:
-Thám báo vừa mới trở về, căn cứ vào quan sát, hình như trong đại doanh Hắc Kỳ Quân có thay đổi rất lớn. Đại doanh Hắc Kỳ Quân ở Phượng Hoàng Đài bên kia vốn đã có chút thay đổi từ đêm mấy hôm trước. Binh mã điều động thường xuyên hơn mọi lần, nhưng không có dấu hiệu tác chiến nào. Đêm hôm qua thám báo mạo hiểm tới gần thì phát hiện binh lực phòng ngự ở đại doanh Hắc Kỳ Quân bên kia trở nên thưa thớt.
Nghe như vậy, Lai Mạn liền biến sắc.
-Để ta tự quan sát.
Y rời khỏi lều vải, cưỡi chiến mã dẫn theo một đội thân vệ tinh nhuệ đi lên tiền tuyến. Rời khỏi đại doanh Agoda, Lai Mạn đi tới cách đại doanh Hắc Kỳ Quân 300 mét mới dừng lại. Khoảng cách này đã tương đối nguy hiểm, ở trong tầm pháo bắn của Hắc Kỳ Quân.
Nhưng hiển nhiên tâm tư của Lai Mạn không ở đây.
Y giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát phía đối diện, sau một lát ánh mắt liền thay đổi.
Binh lực phòng ngự ở bên ngoài đại doanh Hắc Kỳ Quân dường như giảm đi không ít. Nhưng qua quan sát Lai Mạn có thể xác định được rằng, có ít nhất hai phần ba binh lính canh giữ là giả! Bởi vì những binh lính đó đứng rất ổn định, không có chút động tĩnh nào. Dựa theo đạo lý, dù là một chiến sĩ đủ tư cách nhất, lúc đứng trang nghiêm cũng không thể đứng im bất động được, sẽ có chút đung đưa. Nhưng giờ Lai Mạn nhìn thấy là phần lớn thủ quân ở đó đều không nhúc nhích.
Cho nên Lai Mạn có thể khẳng định những binh lính kia đều là giả.
Y nghe thấy tiếng kèn vang lên trong đại doanh Hắc Kỳ Quân, sau đó liền thấy một đội kỵ binh từ trong doanh chạy tới tập trung ở cửa doanh. Nhân số khoảng năm, sáu trăm người, hiển nhiên sự xuất hiện của bọn họ đã khiến Hắc Kỳ Quân cảnh giác. Nhưng chính vì loại cảnh giác này, khiến cho Lai Mạn cảm thấy càng không bình thường.
-Quay về!
Dù sao y không dẫn theo nhiều thị vệ cho lắm, cho nên lập tức xoay ngựa rút về đại doanh.
Kỵ binh Hắc Kỳ Quân vốn tập trung ở cửa chính, thấy đám người Lai Mạn rời đi cũng không đuổi theo, phô trương thanh thế một lúc cũng trở vào trong.
-Lôi Linh Đốn
Sau khi trở lại đại doanh, Lai Mạn lập tức đưa ra quyết định.
-Dẫn theo quân đội của ngươi lập tức tấn công. Không phải là thăm dò, mà là toàn lực tấn công.
Lôi Linh Đốn, một trong những tướng lĩnh quan trọng nhất dưới trướng của Lai Mạn lập tức lên tiếng.
Lôi Linh Đốn suất lĩnh một đội quân trực hệ của Lai Mạn. Đội quân này có gần năm năm chinh chiến, lập vô số chiến công hiển hách, chưa từng thua trận trên chiến trường.
-Nhưng bệ hạ…chúng ta không đợi đội kỵ binh của Mạn Uy Nhĩ sao?
Lôi Linh Đốn hỏi.
-Không!
Lai Mạn lắc đầu:
-Ta vốn định nhanh chóng điều đội kỵ binh của Mạn Uy Nhĩ tới đây, nhưng tình huống bây giờ có chút biến hóa. Ta viết thư cho Phương Giải, mục đích chính là kéo dài thời gian. Lúc chinh phục đế quốc Aegean, khó đối phó nhất là gia tộc Nhã Khắc, bởi vì gia tộc Nhã Khắc có đội kỵ binh hùng mạnh. Đây cũng là lý do vì sau ta không động binh với gia tộc Nhã Khắc. Ta tiếp nạp bọn họ, cho bọn họ lợi ích lớn để bọn họ phản bội lại đế quốc Aegean.
-Ta vốn tính toán, đợi cho gia tộc Nhã Khắc đã quen thuộc với đế quốc, ban cho bọn họ lợi ích đủ nhiều, khiến bọn họ trở nên trung thành rồi mới dùng tới đội kỵ binh kia. Bởi vì tình báo lúc trước nói rằng người Hán Trung Nguyên không có kỵ binh với quy một lớn. Nhưng Hắc Kỳ Quân lại có kỵ binh với chiến lực mạnh mẽ, khiến ta quyết định trì hoãn một thời gian để cho kỵ binh của Mạn Uy Nhĩ tới.
-Nhưng hiện tại dường như không có thởi gian để đợi Mạn Uy Nhĩ tới.
Lai Mạn nói:
-Ngươi lập tức toàn lực tấn công.
Lôi Linh Đốn lớn tiếng tuân lệnh, xoay người rời khỏi lều lớn.
-Phổ Nhĩ Lai Ân
Lai Mạn tiếp tục hạ lệnh:
-Cho ngươi hai đội, lúc Lôi Linh Đốn tấn công thì bảo vệ hai cánh của hắn. Canh phòng nghiêm ngặt có lẽ là bẫy của Hắc Kỳ Quân, nhằm dụ chúng ta tấn công, sau đó dùng khinh kỵ binh có tốc độ cực nhanh kia tấn công hai cánh của chúng ta.
-Thần tuân lệnh!
Phổ Nhĩ Lai Ân lĩnh mệnh rời đi.
-Hạ lệnh toàn quân đề phòng. Lệnh cho thoải mái tăng phạm vi tìm tòi lên hai mươi dặm. Một khi phát hiện tung tích của Hắc Kỳ Quân thì lập tức cảnh báo.
Mặc dù Lai Mạn nóng vội nhưng vẫn an bài mọi chuyện thỏa đáng.
-Ta chỉ nghĩ tới kéo dài thời gian, lại quên Phương Giải cũng có thể đối mặt với vấn đề giống ta.
Sắc mặt của Lai Mạn nghiêm nghị:
-Có khả năng…phía sau hắn cũng xảy ra vấn đề.
…
…
Ngay từ lúc đầu tấn công, Lôi Linh Đốn đã không lưu lại đường sống. Đội quân này là một trong những lá bài của Lai Mạn. Tố chất chiến đấu không chỉ vượt xa Hắc Khiên Ngưu Hoa của Plens, vũ khí và trang bị cũng cường đại hơn nhiều. Đội quân này có số lượng pháo kinh người.
Ít nhất một trăm ổ pháo cùng lúc phát uy. Đạn pháo nổ tung ở tường gỗ bao quanh đại doanh Hắc Kỳ Quân, gỗ vụn bay tán loạn.
Kỳ thực lúc nhìn ra điểm đáng nghi của Hắc Kỳ Quân, trong lòng Lai Mạn đã rất rõ ràng. Nếu chủ lực của Hắc Kỳ Quân còn ở đó, thì tuyệt đối sẽ không để cho pháo của mình công kích đại doanh. Giống như trận chiến đầu tiên, vì phòng ngừa thú công thành tới gần, Hắc Kỳ Quân đã toàn lực phản kích. Đó là vì Hắc Kỳ Quân rất rõ ràng, một khi hỏa khí của Agoda hình thành áp chế, thì Hắc Kỳ Quân rất khó đánh.
Nếu chủ lực của Hắc Kỳ Quân còn ở đó, thì bọn chúng tất nhiên sẽ xông lên phản kích.
Kỳ thực phản kích của Hắc Kỳ Quân cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ. Chỉ khi không ngừng phản kích, thì mới ngăn được ưu thế của người Agoda.
Thoạt nhìn thành gỗ đã bị pháo làm cho sụp đổ, thủ quân trên tường gỗ ngã xuống gãy thành vài đoạn. Điều này cũng ấn chứng với phán đoán của Lai Mạn, phần lớn những binh lính kia là đồ giả.
Chừng nửa canh giờ sau, pháo bắn tới khi nóng nòng thì Lôi Linh Đốn mới không thể không ra lệnh dừng lại.
Binh sĩ Agoda đông nghìn nghịt bắt đầu tấn công đại doanh Hắc Kỳ Quân, nhưng ngay cả đội ngũ một trăm kỵ binh lúc trước cũng không trông thấy. Trút xuống nhiều đạn pháo như vậy mới phát hiện, bên ngoài đại doanh vốn không còn thủ quân. Có lẽ lúc Lai Mạn quan sát xong rồi trở về, thì số binh lính còn lại đã bỏ chạy rồi.
-Bệ hạ!
Lính liên lạc chạy nhanh tới nói:
-Bên ngoài đại doanh Hắc Kỳ Quân không một bóng người.
Sắc mặt của Lai Mạn càng trở nên khó nhìn. Y cảm thấy mình như bị trêu chọc. Y tưởng một bức thư có thể khiến Phương Giải rơi vào ảo tưởng, không ngờ Phương Giải lại cho y một ảo tưởng. Tuy không rõ vì sao Hắc Kỳ Quân lại đột nhiên bỏ chạy, nhưng nhất định rằng bọn họ đã chạy trốn một cách âm thầm.
Quân đội của Lôi Linh Đốn rất nhanh tiến vào đại doanh của Hắc Kỳ Quân, thấy bên trong không một bóng người.
Pháo ngừng bắn, chỉ để lại những hố dưới đất còn nghi ngút khói. Binh lính Agoda đeo ủng da giẫm lên hố tiến vào doanh trại của Hắc Kỳ Quân. Kẻ địch từng chống cự bọn họ nhiều ngày đã biến mất không thấy. Trong đại doanh, ngoại trừ những chỗ bị pháo oanh tạc nhìn có vẻ lộn xộn ra, các chỗ khác đều rất ngay ngắn. Bởi vậy có thể thấy Hắc Kỳ Quân rời đi một cách trật tự, hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm.
Có thể đoán rằng Hắc Kỳ Quân bỏ đi vào buổi tối, rút lui vào Phượng Hoàng Đài, sau đó từ Phượng Hoàng Đài rời đi. Chỉ cần vẫn bố trí đèn đuốc sáng trưng ở bên ngoài đại doanh, thì người Agoda sẽ không phát hiện được gì.
-Lương thảo cũng không để lại.
Lôi Linh Đốn thấy Lai Mạn đã tiến vào đại doanh, bước tới nói:
-Tất cả đồ đạc đã bị mang đi, thật giống như bọn họ tan biến vậy. Trừ lều trại ra, những gì có thể mang đi đều mang đi không sót. Thần vẫn thấy còn một ít nồi và bếp, hẳn là những người lưu lại đang lúc ăn cơm rồi bỏ đi gấp gáp, cho nên nồi và bếp vẫn còn. Theo số lượng thì binh mã ở lại chưa tới 1500 người.
Sắc mặt của Lai Mạn khá khó coi, y thực sự không rõ vì sao Hắc Kỳ Quân lại đột nhiên bỏ chạy. Tuy lúc trước y đoán sau lưng Phương Giải có khả năng xảy ra nhiễu loạn, nhưng bỏ lại Đông Cương như thế này không giống với tính cách của Phương Giải.
-Tiếp tục tiến về phía trước, thử tấn công Phượng Hoàng Đài.
Lai Mạn hạ lệnh.
Lôi Linh Đốn lập tức phân công binh mã tấn công, rất nhanh tiếng pháo lại vang lên.
-Báo!
Lính liên lạc chạy như bay tới:
-Thủ quân trên Phượng Hoàng Đài vẫn còn, chống cự rất mãnh liệt. HƠn nữa bọn chúng đã chuyển pháo lên tường thành, còn trang bỉ ất nhiều nỏ xe, đội ngũ tấn công đang bị ngăn cản.
-Thủ quân trên Phượng Hoàng Đài vẫn còn?
Lai Mạn nhíu mày, lâm vào trầm tư.
-Tăng số binh lực tấn công!
Y bỗng nhiên phân phó:
-Lôi Linh Đốn, ngươi tự mình mang binh tấn công.
Lôi Linh Đốn lên tiếng, dẫn người rời đi.
Sau nửa canh giờ, Lôi Linh Đốn trở về với khuôn mặt xanh mét. Y nói rằng binh lực trên Phượng Hoàng Đài không ít, chống cự rất mãnh liệt. Hơn nữa dường như Phương Giải để lại toàn bộ trang bị của hỏa khí doanh, trong khoản thời gian ngắn khó có thể công phá được. Pháo của Hắc Kỳ Quân được đặt trên tường thành, tầm bắn tăng lên không ít, dễ dàng bắn vào trận địa của Lôi Linh Đốn. Không có pháo trợ giúp, quân đội của Agoda rất khó tới gần.
-Đúng là Phương Giải đã gặp phiền toái gì đó nên mới lợi dụng thư của ta để bỏ chạy. Hắn để lại tất cả hỏa khí ở Phượng Hoàng Đài, còn lưu lại binh lính canh gác, là sợ ta đuổi theo hắn.
Lai Mạn thì thào vài câu, sau đó phân phó:
-Tấn công bất chấp ngày đêm. Ngươi và quân đội của Phổ Nhĩ Lai Ân thay phiên nhau tấn công, không cần quan tâm tới thiệt hại, nhất định phải công phá được Phượng Hoàng Đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.