Chương 642: Ống loa
Trí Bạch
11/10/2019
Bảo Mai Long Nhật vén ống tay áo rộng thùng thình
lên. Trường bào mà y mặc khá là dơ bẩn và cũ nát. Bàn chân đen đúa đầy
cáu bẩn, nhưng tay của y lại trắn nõn và thon dài. Móng tay rất sạch sẽ
và gọn gàng. Lúc nắm tay lại móng tay sẽ không đâm vào lòng bàn tay.
- Đệ tử của Quốc sư, đều tu hành Đại Thủ Ấn, có hàng nghìn hàng vạn biến hóa.
Y nhìn Phương Giải, nói.
Phương Giải gật đầu:
- Sư tôn của ngươi có phải là Tang Táp Táp không?
Bảo Mai Long Nhật khẽ biến sắc, gật đầu:
- Rất ít người biết tục danh của sư tôn, không ngờ rằng ngươi cũng từng nghe nói qua.
Phương Giải cười cười:
- Trước kia mọi lần đánh nhau ngươi đều nhắc nhở đối phương như vậy sao?
Bảo Mai Long Nhật nói:
- Không phải là mối thù không đội trời chung, cho dù bất đắc dĩ phải tử chiến thì quang minh chính đại vẫn tốt hơn. Đệ tử Hoàng giáo tuân thủ lời dạy bảo của sư tôn, không dám làm những việc mưu lợi cho bản thân. Một trận chiến công bằng nên nói rõ ràng một chút.
- Trách không được ngươi còn sống.
Phương Giải nói.
- Vì sao nói như vậy?
Bảo Mai Long Nhật hỏi.
Phương Giải nói:
- Trước khi ngươi tới nơi này, Khoát Khắc Đài Mông Liệt phái người ám sát La Diệu. Theo ta được biết thì hơn trăm người tu hành không có ai sống sót. Mà người của Hoàng giáo các ngươi yêu cầu làm việc quang minh lỗi lạc, cho nên mặc dù ngươi muốn giết La Diệu thì sẽ trực tiếp khiêu chiến chứ không phải đánh lén. Vì vậy mà người đi giết La Diệu đều chết hết, mà các ngươi còn sống.
Bảo Mai Long Nhật thở dài:
- Ta tự biết không địch lại, cần gì phải đi.
Một giơ tay trái lên, tạo ấn quyết:
- Đại Thủ Ân, là bí pháp dẫn dắt nguyên khí thiên địa, Thủ Ấn là chìa khỏa mở ra cánh cửa đó, mà ta là con đường nhỏ. Kế tiếp ta sẽ dùng Ngoại Sư Tử Ấn. Phương pháp này là một đại ấn trong mười hai đại ấn, ba mươi sáu tiểu ấn. Do tu vị của ngươi cực cao, cho nên không cần phải dùng tiểu ấn để thử. Ấn này…
Y còn chưa nói hết đã bị Phương Giải ngắt lời:
- Ngươi xác định trước kia ngươi từng đánh nhau? Đánh nhau mà còn nói nguyên lý võ công của mình cho kẻ địch, chẳng lẽ về sau ta phải gọi ngươi một tiếng sư phụ?
Bảo Mai Long Nhật áy náy nói:
- Là ta lắm mồm, tốt lắm, giờ ta ra chiêu đây.
Nói xong câu đó, hai tay của y đã tạo xong pháp ấn, rồi đẩy về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, nguyên khí thiên địa lập tức rung chuyển kịch liệt, Phương Giải cảm nhận được nguyên khí di chuyển gần người. Ngay lúc hắn vươn tay trái ra, một con sử tử tạo thành từ nguyên khí thiên địa xuất hiện ở bên trái hắn rồi mạnh mẽ xông tới. Mà bàn tay của Phương Giải vừa lúc đặt ở trán con sư tử, ngăn cản thế công của Ngoại Sư Tử Ấn.
Con sư tử này bị ngăn cản, cúi đầu xuống há mồm cắn Phương Giải. Tay trái của Phương Giải nắm thành quyền đấm một cái vào ngay chóp mũi của con sư tử. Con sư tử gào rú như là bị chọc giận, nhảy sang một bên rồi lại lao về phía Phương Giải. Phương Giải lại tung một quyền trái đấm vào cổ con sư tử, khiến cho nguyên khí thiên địa tạo thành con sư tư trên nên thưa thớt. Thừa dịp con sư tử đã yếu, Phương Giải lại tung một quyền đánh nát.
Nhưng trong chớp mắt con sư tử kia tán đi, một con sư tử rất nhỏ nhưng cô động hơn nhảy ra, đâm sầm vào ngực Phương Giải.
- Đây là Nội Sư Tử Ấn.
Thanh âm của Bảo Mai Long Nhật đồng thời vang lên, hai tay đã thay đổi ấn quyết.
Nhưng những người đang xem cuộc chiến tưởng rằng con sư tử kia sẽ đánh vào ngực Phương Giải, thì con sư tử này bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi cả người bốc lửa, giãy dụa vài cái giữa không trung liền biến mất.
Bảo Mai Long Nhật biến sắc, lùi liên tục về phía sau ba bước:
- Đây…đây là Nghiệp Hỏa?
Phương Giải lắc đầu:
- Không phải.
Bảo Mai Long Nhật nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Chiêu thức này khá giống với Nghiệp Hỏa của Phật tông. Tuy ta chưa từng thấy tận mắt, nhưng có nghe sư tôn đề cập qua. Sư tôn nói Nghiệp Hỏa có thể đốt chạy mọi thứ, cho dù là nội kình của người tu hành cũng không thoát được. Chỉ khi đốt sạch mục tiêu, thì Nghiệp Hỏa mới biến mất.
Phương Giải lắc đầu:
- Cái này không phải.
Bảo Mai Long Nhật nói:
- Tốt, ngươi nói không phải liền không phải.
Hai tay của y lại nhanh chóng tạo thành kết ấn. Lúc ấn quyết vừa hoàn thành, Phương Giải cảm giác nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.
- Ngoại Phược Ấn!
Bảo Mai Long Nhật khẽ quát một tiếng, nhiệt độ xung quanh Phương Giải giảm xuống cực nhanh. Sau một lát, bên ngoài cơ thể Phương Giải xuất hiện một tầng băng rồi nhanh chóng đóng băng Phương Giải lại. Miêu tả thì chậm, nhưng từ lúc Bảo Mai Long Nhật hoàn thành kết ấn tới lúc Phương Giải bị đóng băng lại chỉ có chừng hai giây mà thôi, tốc độ nhanh kinh người.
Lúc nhìn thấy Ngoại Phược Ấn đã thành công, Bảo Mai Long Nhật không dừng lại, tiếp tục tạo thủ ấn:
- Nội Phược Ấn.
Lúc này, Phương Giải có lẽ đã không nghe được lời của y, nhưng y vẫn nói ra tên của thủ ấn.
Khối băng thật lớn hình thành, dưới ánh mặt trời nhìn rất chói mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy Phương Giải bị đông kết trong đó, vẫn duy trì tư thế cũ mà không nhúc nhích. Ngoại Phược Ấn đông lại, Nội Phược Ấn thì giống như một sợi dây thừng mềm dẻo, trói chặt Phương Giải lại sau khi tảng băng xuất hiện, giống như bên trong tảng băng có một con rắn dài, có sinh mạng tự động trói Phương Giải lại giống như bắt được con mồi.
- Ngươi nói không giết ta, ta cũng không giết ngươi.
Bảo Mai Long Nhật nói:
- Ta sẽ phái người mang ngươi trả về tường đá bên kia.Lời còn chưa nói hết, tảng băng kia chậm rãi hòa tan. Không phải là nứt vỡ, mà giống như tảng băng tự mở một cánh cửa vậy. Phương Giải đi ra từ tảng băng, dây thừng bằng nội kình kia đã bị rơi xuống rồi biến mất không thấy.
- Ngươi trở lại đi.
Phương Giải nhìn Bảo Mai Long Nhật nói:
- Chiêu thức của ngươi vô dụng với ta, mà ta lại không muốn giết một người trực tính như ngươi. Nói cho Mông Liệt biết, giữa trưa ngày mai ta bày một bàn rượu ở bên ngoài tường thành. Nếu y có lá gan thì tới. Việc này liên quan tới sinh mạng của hơn mười vạn người, bảo y suy nghĩ rõ ràng.
Phương Giải xoay người trở về, đi được hai bước thì nói với Bảo Mai Long Nhật:
- Đại Thủ Ấn rất mạnh, nhưng ngươi chọn sai đối thủ.
Hắn chỉ tay vào một tảng đá gần Bảo Mai Long Nhật, hòn đá kia lập tức bị đông cứng bởi tảng băng màu xanh, cuối cùng vỡ vụn rồi biến thành bột phấn.
Bảo Mai Long Nhật biến sắc, trong mắt đầy sự hoảng sợ.
…
…
Không biết gió nổi lên từ khi nào, rất dịu dàng, không hề dữ dội. Phương Giải ngồi trên đất trốngcách tường thành chừng ba trăm bước, một mình uống rượu. Những chuyện ngày hôm qua hắn vẫn nhớ rõ ràng, không còn vô tri mờ mịt như lúc đầu nữa.
Có thể nói, lúc màu đỏ trong con ngươi xuất hiện, giống như mở một cánh cửa trong cơ thể của hắn. Cánh cửa vừa mở, tu vị của hắn tăng lên rất nhiều. Kỳ thực với thực lực hiện tại, hắn có thể đấu với một người tu hành Cửu Phẩm bình thường. Còn với cường gia Cửu Phẩm Thượng như Trác Bố Y, thì dùng toàn lực có thể chạy trốn được, nhưng muốn giết đối phương thì khó. Mà sau khi con ngươi màu đỏ kia xuất hiện, thực lực của hắn có thể đánh bại cường giả Cửu Phẩm Thượng, thậm chí có thể đánh một trận với đại tu hành Thông Minh Cảnh.
Nhưng Phương Giải vẫn chưa thể nắm chắc tình huống này. Thứ nhất, hắn không biết khi nào thì con ngươi màu đỏ xuất hiện, cái này không phải là do hắn khống chế mà là tự động đi ra. Thứ hai, hắn từng tính toán qua, từ lúc con ngươi màu đỏ xuất hiện tới lúc biến mất, sẽ không vượt quá nửa canh giờ, không thể kéo dài thêm. Thứ ba, ngoại trừ tu vị tăng lên ra, hắn không biết những thứ mà con ngươi màu đỏ mang lại, liệu có phải là năng lực thực sự của hắn không.
Sau đó hắn thử cảm giác khí mạch mới hình thành còn mơ hồ kia. Vẫn rất suy yếu, như chồi non vừa mới mọc, chạm cái liền gãy, cho nên Phương Giải không dám thử năng lực của nó là gì. Từ lúc Phương Giải có thể khống chế nguyên khí thiên địa, hắn cảm giác được thực lực của mình càng ngày càng mạnh. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cuốn sách mà Vạn Tinh Thần đưa cho hắn, trong đó có một bức tranh dường như có vẽ bảy khí mạch rưỡi trong cơ thể, có chút tương tự với thể chất của mình. Bởi vì lúc ấy trong cơ thể của hắn chỉ có ba, bốn khí mạch, cho nên lúc đó không cảm thấy bức tranh này có chỗ nào đáng để tham khảo.
Hiện tại trong cơ thể Phương Giải có năm đường khí mạch rưỡi, khí mạch mới xuất hiện tạm coi là một nửa.
- Hình bảy đường rưỡi kia…
Hắn thì thào một tiếng, Trác Bố Y ngồi bên cạnh hắn, hỏi:
- Cái gì?
- Không có gì.
Phương Giải mỉm cười lắc đầu:
- Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới một cuốn sách trước kia từng đọc qua mà thôi.
Lúc này chỉ có hắn và Trác Bố Y ngồi ở chỗ này, còn mười người Cấp Sự Doanh và thân vệ do Kỳ Lân suất lĩnh thì đứng cách đó trăm bước.
- Liệu Khoát Khắc Đài Mông Liệt sẽ tới không?
Trác Bố Y hỏi.
- Nhất định sẽ tới.
Phương Giải cười nói:
- Hôm qua ta tựa vào tu vị tăng nhất thời mà giết vào đại quân Mông Nguyên, y e ngại ta giết y cho nên không dám đi ra. Nhưng y không phải là một kẻ ngu ngốc, chắc chắn y muốn biết mục đích mà ta phải gặp y. Cho nên hôm nay y nhất định tới, bởi vì y nắm trong tay nhiều mạng sống hơn ta, y cũng nóng vội hơn ta.
- Sĩ khí của các tướng sĩ dường như có chút giảm xuống.
Trác Bố Y nhắc nhở.
Phương Giải gật đầu:
- Nằm trong dự liệu.
Đêm qua hắn triệu tập các tướng sĩ lại để nghị sự, nói ra phỏng đoán của mình là Hoàng Đế có lẽ đã từ bỏ Hắc Kỳ Quân. Chuyện như vậy không thể nào giấu diếm được, mà giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì với Phương Giải. Cho nên Phương Giải trực tiếp nói ra. Lúc ấy phần lớn tướng lĩnh đều mặt trắng bệch.
- Cho bọn họ thời gian để thích ứng đi. Dù sao sự tôn kính của bọn họ với Hoàng Đế không thể biến mất trong một khoảng thời gian ngắn.
- Ngươi có nghĩ tới đội ngũ sẽ vì chuyện này mà phân tán không?
Tô Bất Úy hỏi.
- Kỳ thực…bọn họ cũng biết vận mệnh kế tiếp của bọn họ là gì.
Phương Giải lắc đầu:
- Nếu bọn họ đều tử trận ở khe núi Lang Nhũ này, thì Hoàng Đế sẽ phân phát một ít trợ cấp. Nhưng nếu bọn họ trở lại quê nhà, thì bọn họ chính là lính đào ngũ, cả đời không nhấc đầu lên được. Thiên hạ đã loạn, không thể ngăn cản được. Rất nhiều bố trí của Hoàng Đế chỉ sợ cũng không ngăn được chiều hướng đó phát triển. Tây Bắc nhiễu loạn, rồi tới Tây Nam, sau đó chính là Giang Nam…Binh lính không trở về được, bọn họ chỉ có điều thương tâm phẫn nộ, sĩ khí hạ xuống, nhưng đội ngũ sẽ không phân tán.
Trác Bố Y gật đầu:
- Như vậy thì tốt…mà người đã đến!
Phương Giải ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, chỉ thấy mấy trăm kỵ binh bảo vệ một người mặc giáp vàng đang đi tới bên này. Kỵ binh cầm trong tay lá cờ Lang kỳ, thoạt nhìn vẫn kiêu ngạo như vậy. Đội kỵ binh cách Phương Giải chừng sáu mươi bước thì dừng lại. Người mặc áo vàng kia cúi đấu phân phó vài câu gì đấy, lập tức có một Thiên phu trưởng đi ra từ đội ngũ, xuống ngựa rồi đi về hướng này.
Y tới gần, chắp tay nói với Phương Giải:
- Xin hỏi đối diện có phải là Phương tướng quân?
Phương Giải đứng lên, gật đầu:
- Là ta.
- Cái kia…
Vị Thiên phu trưởng này nhăn nhó nói:
- Đặc Cần nói, tướng quân vũ dũng, cho nên không ngồi đối diện với tướng quân uống rượu. Có gì muốn nói, thì ta ở chỗ này truyền lời cho tướng quân. Lời của Đặc Cần cũng do ta truyền đạt…Không biết tướng quân có để ý hay không?
Trác Bố Y phun ra ngụm rượu đang uống:
- Ngươi xem, bọn họ bị ngươi dọa sợ rồi…
Phương Giải cũng không nhịn được cười rộ lên.
- Đệ tử của Quốc sư, đều tu hành Đại Thủ Ấn, có hàng nghìn hàng vạn biến hóa.
Y nhìn Phương Giải, nói.
Phương Giải gật đầu:
- Sư tôn của ngươi có phải là Tang Táp Táp không?
Bảo Mai Long Nhật khẽ biến sắc, gật đầu:
- Rất ít người biết tục danh của sư tôn, không ngờ rằng ngươi cũng từng nghe nói qua.
Phương Giải cười cười:
- Trước kia mọi lần đánh nhau ngươi đều nhắc nhở đối phương như vậy sao?
Bảo Mai Long Nhật nói:
- Không phải là mối thù không đội trời chung, cho dù bất đắc dĩ phải tử chiến thì quang minh chính đại vẫn tốt hơn. Đệ tử Hoàng giáo tuân thủ lời dạy bảo của sư tôn, không dám làm những việc mưu lợi cho bản thân. Một trận chiến công bằng nên nói rõ ràng một chút.
- Trách không được ngươi còn sống.
Phương Giải nói.
- Vì sao nói như vậy?
Bảo Mai Long Nhật hỏi.
Phương Giải nói:
- Trước khi ngươi tới nơi này, Khoát Khắc Đài Mông Liệt phái người ám sát La Diệu. Theo ta được biết thì hơn trăm người tu hành không có ai sống sót. Mà người của Hoàng giáo các ngươi yêu cầu làm việc quang minh lỗi lạc, cho nên mặc dù ngươi muốn giết La Diệu thì sẽ trực tiếp khiêu chiến chứ không phải đánh lén. Vì vậy mà người đi giết La Diệu đều chết hết, mà các ngươi còn sống.
Bảo Mai Long Nhật thở dài:
- Ta tự biết không địch lại, cần gì phải đi.
Một giơ tay trái lên, tạo ấn quyết:
- Đại Thủ Ân, là bí pháp dẫn dắt nguyên khí thiên địa, Thủ Ấn là chìa khỏa mở ra cánh cửa đó, mà ta là con đường nhỏ. Kế tiếp ta sẽ dùng Ngoại Sư Tử Ấn. Phương pháp này là một đại ấn trong mười hai đại ấn, ba mươi sáu tiểu ấn. Do tu vị của ngươi cực cao, cho nên không cần phải dùng tiểu ấn để thử. Ấn này…
Y còn chưa nói hết đã bị Phương Giải ngắt lời:
- Ngươi xác định trước kia ngươi từng đánh nhau? Đánh nhau mà còn nói nguyên lý võ công của mình cho kẻ địch, chẳng lẽ về sau ta phải gọi ngươi một tiếng sư phụ?
Bảo Mai Long Nhật áy náy nói:
- Là ta lắm mồm, tốt lắm, giờ ta ra chiêu đây.
Nói xong câu đó, hai tay của y đã tạo xong pháp ấn, rồi đẩy về phía trước.
Chỉ trong nháy mắt, nguyên khí thiên địa lập tức rung chuyển kịch liệt, Phương Giải cảm nhận được nguyên khí di chuyển gần người. Ngay lúc hắn vươn tay trái ra, một con sử tử tạo thành từ nguyên khí thiên địa xuất hiện ở bên trái hắn rồi mạnh mẽ xông tới. Mà bàn tay của Phương Giải vừa lúc đặt ở trán con sư tử, ngăn cản thế công của Ngoại Sư Tử Ấn.
Con sư tử này bị ngăn cản, cúi đầu xuống há mồm cắn Phương Giải. Tay trái của Phương Giải nắm thành quyền đấm một cái vào ngay chóp mũi của con sư tử. Con sư tử gào rú như là bị chọc giận, nhảy sang một bên rồi lại lao về phía Phương Giải. Phương Giải lại tung một quyền trái đấm vào cổ con sư tử, khiến cho nguyên khí thiên địa tạo thành con sư tư trên nên thưa thớt. Thừa dịp con sư tử đã yếu, Phương Giải lại tung một quyền đánh nát.
Nhưng trong chớp mắt con sư tử kia tán đi, một con sư tử rất nhỏ nhưng cô động hơn nhảy ra, đâm sầm vào ngực Phương Giải.
- Đây là Nội Sư Tử Ấn.
Thanh âm của Bảo Mai Long Nhật đồng thời vang lên, hai tay đã thay đổi ấn quyết.
Nhưng những người đang xem cuộc chiến tưởng rằng con sư tử kia sẽ đánh vào ngực Phương Giải, thì con sư tử này bỗng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi cả người bốc lửa, giãy dụa vài cái giữa không trung liền biến mất.
Bảo Mai Long Nhật biến sắc, lùi liên tục về phía sau ba bước:
- Đây…đây là Nghiệp Hỏa?
Phương Giải lắc đầu:
- Không phải.
Bảo Mai Long Nhật nhíu chặt lông mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Chiêu thức này khá giống với Nghiệp Hỏa của Phật tông. Tuy ta chưa từng thấy tận mắt, nhưng có nghe sư tôn đề cập qua. Sư tôn nói Nghiệp Hỏa có thể đốt chạy mọi thứ, cho dù là nội kình của người tu hành cũng không thoát được. Chỉ khi đốt sạch mục tiêu, thì Nghiệp Hỏa mới biến mất.
Phương Giải lắc đầu:
- Cái này không phải.
Bảo Mai Long Nhật nói:
- Tốt, ngươi nói không phải liền không phải.
Hai tay của y lại nhanh chóng tạo thành kết ấn. Lúc ấn quyết vừa hoàn thành, Phương Giải cảm giác nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.
- Ngoại Phược Ấn!
Bảo Mai Long Nhật khẽ quát một tiếng, nhiệt độ xung quanh Phương Giải giảm xuống cực nhanh. Sau một lát, bên ngoài cơ thể Phương Giải xuất hiện một tầng băng rồi nhanh chóng đóng băng Phương Giải lại. Miêu tả thì chậm, nhưng từ lúc Bảo Mai Long Nhật hoàn thành kết ấn tới lúc Phương Giải bị đóng băng lại chỉ có chừng hai giây mà thôi, tốc độ nhanh kinh người.
Lúc nhìn thấy Ngoại Phược Ấn đã thành công, Bảo Mai Long Nhật không dừng lại, tiếp tục tạo thủ ấn:
- Nội Phược Ấn.
Lúc này, Phương Giải có lẽ đã không nghe được lời của y, nhưng y vẫn nói ra tên của thủ ấn.
Khối băng thật lớn hình thành, dưới ánh mặt trời nhìn rất chói mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy Phương Giải bị đông kết trong đó, vẫn duy trì tư thế cũ mà không nhúc nhích. Ngoại Phược Ấn đông lại, Nội Phược Ấn thì giống như một sợi dây thừng mềm dẻo, trói chặt Phương Giải lại sau khi tảng băng xuất hiện, giống như bên trong tảng băng có một con rắn dài, có sinh mạng tự động trói Phương Giải lại giống như bắt được con mồi.
- Ngươi nói không giết ta, ta cũng không giết ngươi.
Bảo Mai Long Nhật nói:
- Ta sẽ phái người mang ngươi trả về tường đá bên kia.Lời còn chưa nói hết, tảng băng kia chậm rãi hòa tan. Không phải là nứt vỡ, mà giống như tảng băng tự mở một cánh cửa vậy. Phương Giải đi ra từ tảng băng, dây thừng bằng nội kình kia đã bị rơi xuống rồi biến mất không thấy.
- Ngươi trở lại đi.
Phương Giải nhìn Bảo Mai Long Nhật nói:
- Chiêu thức của ngươi vô dụng với ta, mà ta lại không muốn giết một người trực tính như ngươi. Nói cho Mông Liệt biết, giữa trưa ngày mai ta bày một bàn rượu ở bên ngoài tường thành. Nếu y có lá gan thì tới. Việc này liên quan tới sinh mạng của hơn mười vạn người, bảo y suy nghĩ rõ ràng.
Phương Giải xoay người trở về, đi được hai bước thì nói với Bảo Mai Long Nhật:
- Đại Thủ Ấn rất mạnh, nhưng ngươi chọn sai đối thủ.
Hắn chỉ tay vào một tảng đá gần Bảo Mai Long Nhật, hòn đá kia lập tức bị đông cứng bởi tảng băng màu xanh, cuối cùng vỡ vụn rồi biến thành bột phấn.
Bảo Mai Long Nhật biến sắc, trong mắt đầy sự hoảng sợ.
…
…
Không biết gió nổi lên từ khi nào, rất dịu dàng, không hề dữ dội. Phương Giải ngồi trên đất trốngcách tường thành chừng ba trăm bước, một mình uống rượu. Những chuyện ngày hôm qua hắn vẫn nhớ rõ ràng, không còn vô tri mờ mịt như lúc đầu nữa.
Có thể nói, lúc màu đỏ trong con ngươi xuất hiện, giống như mở một cánh cửa trong cơ thể của hắn. Cánh cửa vừa mở, tu vị của hắn tăng lên rất nhiều. Kỳ thực với thực lực hiện tại, hắn có thể đấu với một người tu hành Cửu Phẩm bình thường. Còn với cường gia Cửu Phẩm Thượng như Trác Bố Y, thì dùng toàn lực có thể chạy trốn được, nhưng muốn giết đối phương thì khó. Mà sau khi con ngươi màu đỏ kia xuất hiện, thực lực của hắn có thể đánh bại cường giả Cửu Phẩm Thượng, thậm chí có thể đánh một trận với đại tu hành Thông Minh Cảnh.
Nhưng Phương Giải vẫn chưa thể nắm chắc tình huống này. Thứ nhất, hắn không biết khi nào thì con ngươi màu đỏ xuất hiện, cái này không phải là do hắn khống chế mà là tự động đi ra. Thứ hai, hắn từng tính toán qua, từ lúc con ngươi màu đỏ xuất hiện tới lúc biến mất, sẽ không vượt quá nửa canh giờ, không thể kéo dài thêm. Thứ ba, ngoại trừ tu vị tăng lên ra, hắn không biết những thứ mà con ngươi màu đỏ mang lại, liệu có phải là năng lực thực sự của hắn không.
Sau đó hắn thử cảm giác khí mạch mới hình thành còn mơ hồ kia. Vẫn rất suy yếu, như chồi non vừa mới mọc, chạm cái liền gãy, cho nên Phương Giải không dám thử năng lực của nó là gì. Từ lúc Phương Giải có thể khống chế nguyên khí thiên địa, hắn cảm giác được thực lực của mình càng ngày càng mạnh. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cuốn sách mà Vạn Tinh Thần đưa cho hắn, trong đó có một bức tranh dường như có vẽ bảy khí mạch rưỡi trong cơ thể, có chút tương tự với thể chất của mình. Bởi vì lúc ấy trong cơ thể của hắn chỉ có ba, bốn khí mạch, cho nên lúc đó không cảm thấy bức tranh này có chỗ nào đáng để tham khảo.
Hiện tại trong cơ thể Phương Giải có năm đường khí mạch rưỡi, khí mạch mới xuất hiện tạm coi là một nửa.
- Hình bảy đường rưỡi kia…
Hắn thì thào một tiếng, Trác Bố Y ngồi bên cạnh hắn, hỏi:
- Cái gì?
- Không có gì.
Phương Giải mỉm cười lắc đầu:
- Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới một cuốn sách trước kia từng đọc qua mà thôi.
Lúc này chỉ có hắn và Trác Bố Y ngồi ở chỗ này, còn mười người Cấp Sự Doanh và thân vệ do Kỳ Lân suất lĩnh thì đứng cách đó trăm bước.
- Liệu Khoát Khắc Đài Mông Liệt sẽ tới không?
Trác Bố Y hỏi.
- Nhất định sẽ tới.
Phương Giải cười nói:
- Hôm qua ta tựa vào tu vị tăng nhất thời mà giết vào đại quân Mông Nguyên, y e ngại ta giết y cho nên không dám đi ra. Nhưng y không phải là một kẻ ngu ngốc, chắc chắn y muốn biết mục đích mà ta phải gặp y. Cho nên hôm nay y nhất định tới, bởi vì y nắm trong tay nhiều mạng sống hơn ta, y cũng nóng vội hơn ta.
- Sĩ khí của các tướng sĩ dường như có chút giảm xuống.
Trác Bố Y nhắc nhở.
Phương Giải gật đầu:
- Nằm trong dự liệu.
Đêm qua hắn triệu tập các tướng sĩ lại để nghị sự, nói ra phỏng đoán của mình là Hoàng Đế có lẽ đã từ bỏ Hắc Kỳ Quân. Chuyện như vậy không thể nào giấu diếm được, mà giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì với Phương Giải. Cho nên Phương Giải trực tiếp nói ra. Lúc ấy phần lớn tướng lĩnh đều mặt trắng bệch.
- Cho bọn họ thời gian để thích ứng đi. Dù sao sự tôn kính của bọn họ với Hoàng Đế không thể biến mất trong một khoảng thời gian ngắn.
- Ngươi có nghĩ tới đội ngũ sẽ vì chuyện này mà phân tán không?
Tô Bất Úy hỏi.
- Kỳ thực…bọn họ cũng biết vận mệnh kế tiếp của bọn họ là gì.
Phương Giải lắc đầu:
- Nếu bọn họ đều tử trận ở khe núi Lang Nhũ này, thì Hoàng Đế sẽ phân phát một ít trợ cấp. Nhưng nếu bọn họ trở lại quê nhà, thì bọn họ chính là lính đào ngũ, cả đời không nhấc đầu lên được. Thiên hạ đã loạn, không thể ngăn cản được. Rất nhiều bố trí của Hoàng Đế chỉ sợ cũng không ngăn được chiều hướng đó phát triển. Tây Bắc nhiễu loạn, rồi tới Tây Nam, sau đó chính là Giang Nam…Binh lính không trở về được, bọn họ chỉ có điều thương tâm phẫn nộ, sĩ khí hạ xuống, nhưng đội ngũ sẽ không phân tán.
Trác Bố Y gật đầu:
- Như vậy thì tốt…mà người đã đến!
Phương Giải ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, chỉ thấy mấy trăm kỵ binh bảo vệ một người mặc giáp vàng đang đi tới bên này. Kỵ binh cầm trong tay lá cờ Lang kỳ, thoạt nhìn vẫn kiêu ngạo như vậy. Đội kỵ binh cách Phương Giải chừng sáu mươi bước thì dừng lại. Người mặc áo vàng kia cúi đấu phân phó vài câu gì đấy, lập tức có một Thiên phu trưởng đi ra từ đội ngũ, xuống ngựa rồi đi về hướng này.
Y tới gần, chắp tay nói với Phương Giải:
- Xin hỏi đối diện có phải là Phương tướng quân?
Phương Giải đứng lên, gật đầu:
- Là ta.
- Cái kia…
Vị Thiên phu trưởng này nhăn nhó nói:
- Đặc Cần nói, tướng quân vũ dũng, cho nên không ngồi đối diện với tướng quân uống rượu. Có gì muốn nói, thì ta ở chỗ này truyền lời cho tướng quân. Lời của Đặc Cần cũng do ta truyền đạt…Không biết tướng quân có để ý hay không?
Trác Bố Y phun ra ngụm rượu đang uống:
- Ngươi xem, bọn họ bị ngươi dọa sợ rồi…
Phương Giải cũng không nhịn được cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.