Chương 641: Ta không thể giết ngươi
Trí Bạch
11/10/2019
Vài ngày trước có một trận mưa lớn khiến khe núi
trở nên lầy lội. Nơi này quanh năm không thấy mặt trời cho nên khá là
ướt át, khắp nơi là vũng nước. Mỗi ngày sau khi công thành, người Mông
Nguyên sẽ dọn dẹp thi thể, sau đó chôn ở phía bắc khe núi.
Một binh lính Mông Nguyên ngã xuống đất, khuôn mặt áp vào vũng nước, trong miệng đầy là nước bẩn. Y giãy dụa muốn đứng lên, thì lại phát hiện mình phải tránh đi đồng đội đang bối rối chạy về trước đã. Y cũng khá là may mắn, ở một nơi hẹp như thế này, không bị đồng đội dẫm lên người.
Nhưng y lại không có cơ hội đứng lên, thần kinh căng thẳng không ngừng tránh né khắp nơi là chân.
Kỳ thực y cũng không biết phía trước xảy ra chuyện gì, chỉ là bị không khí sợi hãi lây nhiễm rồi vô thức bỏ chạy về đằng sau, dẫm phải một viên đá nên mới ngã. Lúc những cái chân xung quanh trở nên thưa thớt, y mới thoát khỏi hiểm cảnh. Y không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy thì bỗng có một cái bóng của ma quỷ xuất hiện ở trong vũng nước.
Dữ tợn khủng bố.
Lang kỵ này sợ tới mức run rẩy, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ác ma này đang ở cách mình không xa, tay cầm một thanh đao sáng lấp lánh, nhưng thanh đao không dính một giọt máu nào, cho dù phía sau ác ma là tay cụt chân đứt đầy đất.
Y đã trải qua nhiều lần chiến đầu, cũng không phải là không thấy cảnh thây chất khắp đồng.
Nhưng hôm nay, không giống.
Thi thể phía sau đều chết trong tay một người, nhưng người này không dính một vết máu nào, trên đao cũng không có máu. Hiện tại y biết vì sao đồng đội của mình lại chật vật chạy trốn như vậy. Lúc này y cũng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, muốn đứng lên không đứng nổi. Người mặc áo đen kia…hẳn là một người đi, sắc mặt rất trắng, ánh mắt…nhìn không thấy ánh mắt, hai hốc mắt đều là ánh sáng đỏ, đỏ như màu máu.
Y chưa từng gặp một người quỷ dị như vậy.
Ác ma, đây là ác ma mà đám lang kỵ vừa nãy chạy trốn hô lên.
Kỵ binh lang kỵ này muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng đâu còn sức lực để đứng lên?
- Đừng…đừng giết ta!
Y cầu xin, cổ họng đau rát, giống như vài ngày rồi chưa được uống ngụm nước nào, cổ họng đã khô nứt. Ngươi kia cúi đầu nhìn y một cái, sau đó tiếp tục cất bước. Lúc Ác ma đi qua người y, giẫm vào vũng nước, nước bẩn bắn tung tóe vào mặt y. Y muốn giơ tay lau đi, thì phát hiện thế giới đang chuyển động, bốn phía xung quanh quay tròn một cách quỷ dị. Rõ ràng vừa mới nhìn thấy chính là bầu trời, bỗng nhiên lúc này lại nhìn thấy đại đĩa, mà y rõ ràng không cúi đầu xuống.
Cạch một tiếng.
Đầu người rơi vào vũng nước, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Thân thể mất đi đầu còn đang quỳ trên mặt đất, máu phun ra từ cổ cao tới một mét.
Phương Giải bước nhanh về phía trước, một người xua đuổi hàng ngàn lang kỵ chạy như điên về phía sau. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đã mấy trăm người bị chém giết. Màu đỏ trong con ngươi hắn nồng đậm khiến cho người ta phải sợ hãi. Thấy cảnh như vậy, tất cả đều mất đi dũng khí và ý chí chiến đấu mà một quân nhân nên có.
Một Thiên phu trưởng lang kỵ run rẩy giương cung bắn tên về phía Phương Giải. Mũi tên này bắn vào người Phương Giải giống như bắn vào sắt thép, rơi lạch cạch xuống đất.
Phương Giải vung Triều Lộ đao lên, vị Thiên phu trưởng kia cùng mười mấy lang kỵ cơ hồ đồng thời bị chém ngang lưng. Trong khoảng thời gian phần trên còn chưa chết, kêu gào lên, còn có người cố gắng đi về phía trước muốn tránh né Ác ma này. Hai cánh tay kéo nửa thân người phía dưới di chuyển, nội tạng trong bụng đổ xuống đường.
Lúc Phương Giải tới gần quân trận của lang kỵ, vô số mũi tên ập xuống. Màu đó trong mắt hắn lóe lên, những mũi tên tới trước người hắn đều đột nhiên bốc cháy. Tất cả mũi tên đều biến thành tro tàn trong nháy mắt, không một mũi tên nào chạm vào được người Phương Giải.
- Giết hắn.
Một Vạn phu trưởng run rẩy hô, kêu giết nhưng chẳng có tí sát khí nào.
Đám cung tiễn thủ tiếp tục bắn tên, nhưng càng bắn sự sợ hãi trong lòng càng lớn. Nam tử đang đi về hướng bọn họ kia đã không phải là người nữa rồi, bởi vì nếu là người thì đã chết từ lâu.
- Gọi Khoát Khắc Đài Mông Liệt đi ra, ta có lời muốn nói với y.
Phương Giải đứng cách quân trận năm mươi bước, không tiếp tục đi tới nữa. Hắn cắm Triều Lộ đao xuống đất, chậm rãi nói. Thanh âm không lớn, nhưng người nào cũng nghe thấy rõ ràng.
- Nếu y không ra đây, ta liền đi vào trong tìm.
Phương Giải từng chữ từng câu nó.
Không bao lâu, tin tức một Ác ma từ tường đá đi xuống truyền tới tai Khoát Khắc Đài Mông Liệt. Chính đang tức giận, Mông Liệt vung tay tát lang kỵ báo tin một cái, mắng to, các ngươi đã bị người Hán dọa cho bể mật rồi sao? Nhưng vào lúc này, Vạn phu trưởng Khoát Biệt Thiếp Nhi phụ trách chỉ huy vội vã chạy tới, khuôn mặt đã trắng bệch vì sợ hãi.
- Đặc Cần…
Khoát Biệt Thiếp Nhi khó khăn nuốt nước bọt:
- Người Hán bên kia xuất hiện một nam tử trẻ tuổi có con ngươi màu đó, đang ở ngoài quân trận nói muốn gặp ngài. Hắn…một mình hắn đã giết mấy trăm binh lĩnh, hơn nữa mưa tên căn bản không có tác dụng gì với hắn.
Nghe thấy câu này, Mông Liệt lập tức biến sắc.
- Phế vật!
Mông Liệt cả giận nói:
- Mấy nghìn binh mã mà không ngăn cản được mộ người?
- Báo!
Y vừa dứt lời, có một Thiên phu trưởng vội vàng chạy vào lều lớn:
- Đặc Cần, người nọ tới gần quân trận năm mươi bước thì dừng lại, mặc cho mưa tên bắn như thế nào đều không bắn chết được hắn. Hắn nói nếu ngài không đi ra ngoài gặp, thì hắn sẽ giết vào.
- Thúi lắm!
Lửa giận của Khoát Khắc Đài Mông Liệt rốt cuộc đã tới cực hạn:
- Trong thiên quân vạn mã, để một người giết tiến vào, các ngươi còn có tác dụng gì nữa?
Đúng lúc này, tiếng nói chuyện bên ngoài rõ ràng truyền vào, rất phiêu miểu, nhưng cực kỳ rõ ràng. Nghe qua có thể thấy được thanh âm kia từ rất xa, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có một tia tán loạn nào.
- Khoát Khắc Đài Mông Liệt, chẳng lẽ ngươi cứ núp trong đó như còn rùa, không dám ra sao? Ta biết rằng trong quân của ngươi đã không còn người đại tu hành nào nữa rồi. Nếu ta thích, bắt đầu từ hôm nay mỗi đêm ta sẽ giết vài tướng lĩnh, sao ngươi làm sao ngăn cản được ta? Ta cho ngươi một nén nhang, nếu không đi ra, thì bắt đầu từ đêm nay, ngươi chuẩn bị nhặt xác đi!
Lời này cực kỳ chói tai, khiến sắc mặt của Mông Liệt biến ảo không ngừng.
Y tức giận đá văng cái bàn, lửa giận thiêu đốt trong mắt.
- Ai giết được kẻ kia, ta thưởng vạn kim, đất phong ngàn dặm!
Y chỉ ra ngoài rống lớn, bàn tay không tự chủ được run rẩy.
- Chúng ta đi ra ngoài xem thế nào.
Nam tử mặc trường bào màu vàng, đầu đội mũ mềm một mực đứng phía sau Khoát Khắc Đài Mông Liệt nói:
- Cũng không thể khiến người Hán coi thường người tu hành của Mông Nguyên chúng ta.
Người lên tiếng mặc trang phục rất kỳ lạ, cổ đeo một chuỗi răng sói, trên trán vẽ một mặt trời, khuôn mặt vẽ đủ loại màu sắc, nhìn rất đặc biệt.
- Làm phiền rồi.
Mông Liệt thở phào một tiếng.
- Thiên hạ này dù sao cũng chỉ có một La Diệu, chẳng lẽ tùy tiện một người đi ra chúng ta cũng không giết được sao?
Thanh âm của người này có chút khác thường, mang theo sự thương cảm.
…
…
- Tên ta là Bảo Mai Long Nhật.
Người Mông Nguyên mặc trường bào màu vàng khẽ gật đầu với Phương Giải:
- Ta là đệ tử của Đại quốc sư Mông Nguyên, xin hỏi ngươi là ai?
Y nói chuyện rất khách khí, không có một sự ngạo mạn nào.
Quốc sư Mông Nguyên có mười ba đệ tử. Bảo Mai Long Nhật đứng hàng thứ tư. Vương đình phát động chiến tranh với Đại Tuyết Sơn, các đệ tử của Quốc sư đóng góp rất lớn. Không ít đệ tử Phật tông bị bọn họ chém giết. Đệ tử của Quốc sư đều mặc trường bào màu vàng, cho nên được người Mông Nguyên gọi là Hoàng giáo. Những điều mà Hoàng giáo dạy rất khác với Phật tông, nhưng vốn đồng tông, giáo lý đều dạy người ta hướng thiện. Tuy nhiên thực ra bất kỳ tôn giáo nào trong thiên hạ đều có giáo lý như vậy, chỉ có điều 99% tín đồ không làm được mà thôi.
Quy mô của Hoàng giáo kém xa Phật tông. Tuy rằng lúc trước ngay cả Quốc sư đều thừa nhận rằng Hoàng giáo là một chi nhánh của Phật tông, nhưng phong cách làm việc khác hoàn toàn với Phật tông. Hoàng giáo đề cao khổ tu, phản đối hưởng lạc. Bọn họ sinh hoạt rất nghèo khổ, mặc dù là Quốc sư, nhưng sinh hoạt cũng rất giản dị.
Đệ tử Hoàng giáo lúc xuất hành không ngồi xe ngựa, mà đi chân trần.
Hơn nữa người của Hoàng gia cũng không tiếp nhận sự cúng bái của dân chúng. Bọn họ cho rằng nếu như chúng sinh đã bình đẳng, thì không nên hưởng thụ đãi ngộ hơn người khác. Lúc đầu Phật tông không thừa nhận địa vị của Hoàng giáo. Nghe nói về sau có một lần Quốc sư bái phỏng Đại Luân Tự, nói chuyện đạo lý với Minh Vương và Đại Tự Tại, diệu ngữ hàng loạt, phật pháp tinh thâm, cho dù là Đại Tự Tại cũng không nói bằng nàng. Minh Vương khen ngợi, nói nàng là Thiên Thụ Giả, là người được ông trời chọn.
Từ đó trở đi, Hoàng giáo mới dần dần hưng thịnh ở Mông Nguyên. Nhưng dù vậy, đệ tử chỉ có mấy vạn người mà thôi. So với đệ tử Phật tông trải rộng khắp phương tây mà nói, Hoàng giáo chỉ như một giọt nước so vơi biển rộng.
Màu đỏ trong mắt Phương Giải vẫn chưa lui đi, nhưng lúc này hắn lại cực ky tỉnh táo.
Trạng thái này khiến hắn rất thoải mái, sự cường đại trong cơ thể khiến cho người ta cực kỳ tự tin. Đây là lần đầu tiên từ lúc có con ngươi màu đỏ, hắn có thể tự nhiên khống chế tâm tình và năng lực của mình như vậy. Lúc đầu, hắn căn bản không biết mình đã làm gì, nhưng hiện tại, hắn rõ ràng mình muốn làm cái gì.
Mà lúc hắn đứng ở bên ngoài quân trận của Mông Nguyên, đối mặt với vạn tên cùng bắn, hắn cảm thấy thân thể mình lặng yên thay đổi, khí mạch thứ sáu đã xuất hiện một ít hình dạng. Tuy rằng không rõ rệt, nhưng có thể khẳng định rằng nó đang chậm rãi hình thành, giống như một cây non, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở thành một cây đại thụ che trời. Tuy nhiên chính vì khí mạch này quá nhỏ cho nên Phương Giải vẫn chưa cảm giác được khí mạch này có năng lực gì.
- Ta là Phương Giải, người chỉ huy Hắc Kỳ Quân phòng thủ Thanh Hạp.
Phương Giải nhìn Bảo Mai Long Nhật, nói:
- Như thế nào, Khoát Khắc Đài Mông Liệt cảm thấy đi ra thì mất mặt à?
Bảo Mai Long Nhật lắc đầu:
- Phương tướng quân, Đặc Cần bảo ta ra trước là muốn hỏi ngươi có chuyện gì muốn nói.
Y vẫn nhìn vào con mắt màu đỏ của Phương Giải, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Kỳ thực lúc nhìn thấy Phương Giải, y liền hối hận mình đã đi ra. Mặc dù người của Hoàng giáo không phải là đệ tử chính thống của Phật tông, nhưng cũng nghe nói qua truyền thuyết về con ngươi màu đỏ. Quốc sư Mông Nguyên, tôn sư của y từng nói với y rằng, nếu có một ngày y gặp được một người có con mắt màu đỏ tuyền, thì ngay lập tức tránh đi, vĩnh viễn không nên giao thủ với một người như vậy.
Gặp phải con ngươi màu đỏ, chạy đi không tính là mất mặt.
- Ngươi không thể làm chủ được.
Phương Giải nói:
- Hơn nữa ngươi cũng nên đi ra.
- Vì sao?
Bảo Mai Long Nhật hỏi.
Phương Giải nói:
- Ngươi nên biết, Mông Liệt không đi ra là vì y không muốn làm giảm khí thế của lang kỵ. Nếu cứ như vậy bị ta gọi ra, y sẽ mất mặt. Ngươi nên biết rằng, nếu ta không nhìn thấy Mông Liệt đi ra, thì ta sẽ giết vào, để cho Mông Liệt biết là ta không nói đùa.
- Ngươi chưa chắc giết được ta.
Bảo Mai Long Nhật nói:
- Người Tùy hay thích phóng đại, nhưng năng lực thực tế thì không có bao nhiêu.
- Ta không phải là người Tùy.
Phương Giải cười cười:
- Nhưng ta là người Hán.
Bảo Mai Long Nhật ngẩn ra, không rõ lời này của Phương Giải có ý gì.
- Không cần nói thêm nữa.
Phương Giải nói:
- Ngươi đi ra là muốn đánh nhau, mà nếu Mông Liệt không đi ra thì ta sẽ giết người. Cho nên nói thêm cũng vô nghĩa mà thôi, ra tay đi.
Bảo Mai Long Nhật trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta tu luyện Hoàng Tông Đại Thủ Ấn, có thể biến đổi nguyên khí thiên địa, thay đổi khí tưởng địa thế, uy lực vô cùng, ngươi phải cẩn thận.
Phương Giải gật đầu:
- Vì những lời này, ta không giết ngươi.
Một binh lính Mông Nguyên ngã xuống đất, khuôn mặt áp vào vũng nước, trong miệng đầy là nước bẩn. Y giãy dụa muốn đứng lên, thì lại phát hiện mình phải tránh đi đồng đội đang bối rối chạy về trước đã. Y cũng khá là may mắn, ở một nơi hẹp như thế này, không bị đồng đội dẫm lên người.
Nhưng y lại không có cơ hội đứng lên, thần kinh căng thẳng không ngừng tránh né khắp nơi là chân.
Kỳ thực y cũng không biết phía trước xảy ra chuyện gì, chỉ là bị không khí sợi hãi lây nhiễm rồi vô thức bỏ chạy về đằng sau, dẫm phải một viên đá nên mới ngã. Lúc những cái chân xung quanh trở nên thưa thớt, y mới thoát khỏi hiểm cảnh. Y không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy thì bỗng có một cái bóng của ma quỷ xuất hiện ở trong vũng nước.
Dữ tợn khủng bố.
Lang kỵ này sợ tới mức run rẩy, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ác ma này đang ở cách mình không xa, tay cầm một thanh đao sáng lấp lánh, nhưng thanh đao không dính một giọt máu nào, cho dù phía sau ác ma là tay cụt chân đứt đầy đất.
Y đã trải qua nhiều lần chiến đầu, cũng không phải là không thấy cảnh thây chất khắp đồng.
Nhưng hôm nay, không giống.
Thi thể phía sau đều chết trong tay một người, nhưng người này không dính một vết máu nào, trên đao cũng không có máu. Hiện tại y biết vì sao đồng đội của mình lại chật vật chạy trốn như vậy. Lúc này y cũng sợ tới mức hai chân mềm nhũn, muốn đứng lên không đứng nổi. Người mặc áo đen kia…hẳn là một người đi, sắc mặt rất trắng, ánh mắt…nhìn không thấy ánh mắt, hai hốc mắt đều là ánh sáng đỏ, đỏ như màu máu.
Y chưa từng gặp một người quỷ dị như vậy.
Ác ma, đây là ác ma mà đám lang kỵ vừa nãy chạy trốn hô lên.
Kỵ binh lang kỵ này muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng đâu còn sức lực để đứng lên?
- Đừng…đừng giết ta!
Y cầu xin, cổ họng đau rát, giống như vài ngày rồi chưa được uống ngụm nước nào, cổ họng đã khô nứt. Ngươi kia cúi đầu nhìn y một cái, sau đó tiếp tục cất bước. Lúc Ác ma đi qua người y, giẫm vào vũng nước, nước bẩn bắn tung tóe vào mặt y. Y muốn giơ tay lau đi, thì phát hiện thế giới đang chuyển động, bốn phía xung quanh quay tròn một cách quỷ dị. Rõ ràng vừa mới nhìn thấy chính là bầu trời, bỗng nhiên lúc này lại nhìn thấy đại đĩa, mà y rõ ràng không cúi đầu xuống.
Cạch một tiếng.
Đầu người rơi vào vũng nước, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Thân thể mất đi đầu còn đang quỳ trên mặt đất, máu phun ra từ cổ cao tới một mét.
Phương Giải bước nhanh về phía trước, một người xua đuổi hàng ngàn lang kỵ chạy như điên về phía sau. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đã mấy trăm người bị chém giết. Màu đỏ trong con ngươi hắn nồng đậm khiến cho người ta phải sợ hãi. Thấy cảnh như vậy, tất cả đều mất đi dũng khí và ý chí chiến đấu mà một quân nhân nên có.
Một Thiên phu trưởng lang kỵ run rẩy giương cung bắn tên về phía Phương Giải. Mũi tên này bắn vào người Phương Giải giống như bắn vào sắt thép, rơi lạch cạch xuống đất.
Phương Giải vung Triều Lộ đao lên, vị Thiên phu trưởng kia cùng mười mấy lang kỵ cơ hồ đồng thời bị chém ngang lưng. Trong khoảng thời gian phần trên còn chưa chết, kêu gào lên, còn có người cố gắng đi về phía trước muốn tránh né Ác ma này. Hai cánh tay kéo nửa thân người phía dưới di chuyển, nội tạng trong bụng đổ xuống đường.
Lúc Phương Giải tới gần quân trận của lang kỵ, vô số mũi tên ập xuống. Màu đó trong mắt hắn lóe lên, những mũi tên tới trước người hắn đều đột nhiên bốc cháy. Tất cả mũi tên đều biến thành tro tàn trong nháy mắt, không một mũi tên nào chạm vào được người Phương Giải.
- Giết hắn.
Một Vạn phu trưởng run rẩy hô, kêu giết nhưng chẳng có tí sát khí nào.
Đám cung tiễn thủ tiếp tục bắn tên, nhưng càng bắn sự sợ hãi trong lòng càng lớn. Nam tử đang đi về hướng bọn họ kia đã không phải là người nữa rồi, bởi vì nếu là người thì đã chết từ lâu.
- Gọi Khoát Khắc Đài Mông Liệt đi ra, ta có lời muốn nói với y.
Phương Giải đứng cách quân trận năm mươi bước, không tiếp tục đi tới nữa. Hắn cắm Triều Lộ đao xuống đất, chậm rãi nói. Thanh âm không lớn, nhưng người nào cũng nghe thấy rõ ràng.
- Nếu y không ra đây, ta liền đi vào trong tìm.
Phương Giải từng chữ từng câu nó.
Không bao lâu, tin tức một Ác ma từ tường đá đi xuống truyền tới tai Khoát Khắc Đài Mông Liệt. Chính đang tức giận, Mông Liệt vung tay tát lang kỵ báo tin một cái, mắng to, các ngươi đã bị người Hán dọa cho bể mật rồi sao? Nhưng vào lúc này, Vạn phu trưởng Khoát Biệt Thiếp Nhi phụ trách chỉ huy vội vã chạy tới, khuôn mặt đã trắng bệch vì sợ hãi.
- Đặc Cần…
Khoát Biệt Thiếp Nhi khó khăn nuốt nước bọt:
- Người Hán bên kia xuất hiện một nam tử trẻ tuổi có con ngươi màu đó, đang ở ngoài quân trận nói muốn gặp ngài. Hắn…một mình hắn đã giết mấy trăm binh lĩnh, hơn nữa mưa tên căn bản không có tác dụng gì với hắn.
Nghe thấy câu này, Mông Liệt lập tức biến sắc.
- Phế vật!
Mông Liệt cả giận nói:
- Mấy nghìn binh mã mà không ngăn cản được mộ người?
- Báo!
Y vừa dứt lời, có một Thiên phu trưởng vội vàng chạy vào lều lớn:
- Đặc Cần, người nọ tới gần quân trận năm mươi bước thì dừng lại, mặc cho mưa tên bắn như thế nào đều không bắn chết được hắn. Hắn nói nếu ngài không đi ra ngoài gặp, thì hắn sẽ giết vào.
- Thúi lắm!
Lửa giận của Khoát Khắc Đài Mông Liệt rốt cuộc đã tới cực hạn:
- Trong thiên quân vạn mã, để một người giết tiến vào, các ngươi còn có tác dụng gì nữa?
Đúng lúc này, tiếng nói chuyện bên ngoài rõ ràng truyền vào, rất phiêu miểu, nhưng cực kỳ rõ ràng. Nghe qua có thể thấy được thanh âm kia từ rất xa, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có một tia tán loạn nào.
- Khoát Khắc Đài Mông Liệt, chẳng lẽ ngươi cứ núp trong đó như còn rùa, không dám ra sao? Ta biết rằng trong quân của ngươi đã không còn người đại tu hành nào nữa rồi. Nếu ta thích, bắt đầu từ hôm nay mỗi đêm ta sẽ giết vài tướng lĩnh, sao ngươi làm sao ngăn cản được ta? Ta cho ngươi một nén nhang, nếu không đi ra, thì bắt đầu từ đêm nay, ngươi chuẩn bị nhặt xác đi!
Lời này cực kỳ chói tai, khiến sắc mặt của Mông Liệt biến ảo không ngừng.
Y tức giận đá văng cái bàn, lửa giận thiêu đốt trong mắt.
- Ai giết được kẻ kia, ta thưởng vạn kim, đất phong ngàn dặm!
Y chỉ ra ngoài rống lớn, bàn tay không tự chủ được run rẩy.
- Chúng ta đi ra ngoài xem thế nào.
Nam tử mặc trường bào màu vàng, đầu đội mũ mềm một mực đứng phía sau Khoát Khắc Đài Mông Liệt nói:
- Cũng không thể khiến người Hán coi thường người tu hành của Mông Nguyên chúng ta.
Người lên tiếng mặc trang phục rất kỳ lạ, cổ đeo một chuỗi răng sói, trên trán vẽ một mặt trời, khuôn mặt vẽ đủ loại màu sắc, nhìn rất đặc biệt.
- Làm phiền rồi.
Mông Liệt thở phào một tiếng.
- Thiên hạ này dù sao cũng chỉ có một La Diệu, chẳng lẽ tùy tiện một người đi ra chúng ta cũng không giết được sao?
Thanh âm của người này có chút khác thường, mang theo sự thương cảm.
…
…
- Tên ta là Bảo Mai Long Nhật.
Người Mông Nguyên mặc trường bào màu vàng khẽ gật đầu với Phương Giải:
- Ta là đệ tử của Đại quốc sư Mông Nguyên, xin hỏi ngươi là ai?
Y nói chuyện rất khách khí, không có một sự ngạo mạn nào.
Quốc sư Mông Nguyên có mười ba đệ tử. Bảo Mai Long Nhật đứng hàng thứ tư. Vương đình phát động chiến tranh với Đại Tuyết Sơn, các đệ tử của Quốc sư đóng góp rất lớn. Không ít đệ tử Phật tông bị bọn họ chém giết. Đệ tử của Quốc sư đều mặc trường bào màu vàng, cho nên được người Mông Nguyên gọi là Hoàng giáo. Những điều mà Hoàng giáo dạy rất khác với Phật tông, nhưng vốn đồng tông, giáo lý đều dạy người ta hướng thiện. Tuy nhiên thực ra bất kỳ tôn giáo nào trong thiên hạ đều có giáo lý như vậy, chỉ có điều 99% tín đồ không làm được mà thôi.
Quy mô của Hoàng giáo kém xa Phật tông. Tuy rằng lúc trước ngay cả Quốc sư đều thừa nhận rằng Hoàng giáo là một chi nhánh của Phật tông, nhưng phong cách làm việc khác hoàn toàn với Phật tông. Hoàng giáo đề cao khổ tu, phản đối hưởng lạc. Bọn họ sinh hoạt rất nghèo khổ, mặc dù là Quốc sư, nhưng sinh hoạt cũng rất giản dị.
Đệ tử Hoàng giáo lúc xuất hành không ngồi xe ngựa, mà đi chân trần.
Hơn nữa người của Hoàng gia cũng không tiếp nhận sự cúng bái của dân chúng. Bọn họ cho rằng nếu như chúng sinh đã bình đẳng, thì không nên hưởng thụ đãi ngộ hơn người khác. Lúc đầu Phật tông không thừa nhận địa vị của Hoàng giáo. Nghe nói về sau có một lần Quốc sư bái phỏng Đại Luân Tự, nói chuyện đạo lý với Minh Vương và Đại Tự Tại, diệu ngữ hàng loạt, phật pháp tinh thâm, cho dù là Đại Tự Tại cũng không nói bằng nàng. Minh Vương khen ngợi, nói nàng là Thiên Thụ Giả, là người được ông trời chọn.
Từ đó trở đi, Hoàng giáo mới dần dần hưng thịnh ở Mông Nguyên. Nhưng dù vậy, đệ tử chỉ có mấy vạn người mà thôi. So với đệ tử Phật tông trải rộng khắp phương tây mà nói, Hoàng giáo chỉ như một giọt nước so vơi biển rộng.
Màu đỏ trong mắt Phương Giải vẫn chưa lui đi, nhưng lúc này hắn lại cực ky tỉnh táo.
Trạng thái này khiến hắn rất thoải mái, sự cường đại trong cơ thể khiến cho người ta cực kỳ tự tin. Đây là lần đầu tiên từ lúc có con ngươi màu đỏ, hắn có thể tự nhiên khống chế tâm tình và năng lực của mình như vậy. Lúc đầu, hắn căn bản không biết mình đã làm gì, nhưng hiện tại, hắn rõ ràng mình muốn làm cái gì.
Mà lúc hắn đứng ở bên ngoài quân trận của Mông Nguyên, đối mặt với vạn tên cùng bắn, hắn cảm thấy thân thể mình lặng yên thay đổi, khí mạch thứ sáu đã xuất hiện một ít hình dạng. Tuy rằng không rõ rệt, nhưng có thể khẳng định rằng nó đang chậm rãi hình thành, giống như một cây non, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở thành một cây đại thụ che trời. Tuy nhiên chính vì khí mạch này quá nhỏ cho nên Phương Giải vẫn chưa cảm giác được khí mạch này có năng lực gì.
- Ta là Phương Giải, người chỉ huy Hắc Kỳ Quân phòng thủ Thanh Hạp.
Phương Giải nhìn Bảo Mai Long Nhật, nói:
- Như thế nào, Khoát Khắc Đài Mông Liệt cảm thấy đi ra thì mất mặt à?
Bảo Mai Long Nhật lắc đầu:
- Phương tướng quân, Đặc Cần bảo ta ra trước là muốn hỏi ngươi có chuyện gì muốn nói.
Y vẫn nhìn vào con mắt màu đỏ của Phương Giải, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng. Kỳ thực lúc nhìn thấy Phương Giải, y liền hối hận mình đã đi ra. Mặc dù người của Hoàng giáo không phải là đệ tử chính thống của Phật tông, nhưng cũng nghe nói qua truyền thuyết về con ngươi màu đỏ. Quốc sư Mông Nguyên, tôn sư của y từng nói với y rằng, nếu có một ngày y gặp được một người có con mắt màu đỏ tuyền, thì ngay lập tức tránh đi, vĩnh viễn không nên giao thủ với một người như vậy.
Gặp phải con ngươi màu đỏ, chạy đi không tính là mất mặt.
- Ngươi không thể làm chủ được.
Phương Giải nói:
- Hơn nữa ngươi cũng nên đi ra.
- Vì sao?
Bảo Mai Long Nhật hỏi.
Phương Giải nói:
- Ngươi nên biết, Mông Liệt không đi ra là vì y không muốn làm giảm khí thế của lang kỵ. Nếu cứ như vậy bị ta gọi ra, y sẽ mất mặt. Ngươi nên biết rằng, nếu ta không nhìn thấy Mông Liệt đi ra, thì ta sẽ giết vào, để cho Mông Liệt biết là ta không nói đùa.
- Ngươi chưa chắc giết được ta.
Bảo Mai Long Nhật nói:
- Người Tùy hay thích phóng đại, nhưng năng lực thực tế thì không có bao nhiêu.
- Ta không phải là người Tùy.
Phương Giải cười cười:
- Nhưng ta là người Hán.
Bảo Mai Long Nhật ngẩn ra, không rõ lời này của Phương Giải có ý gì.
- Không cần nói thêm nữa.
Phương Giải nói:
- Ngươi đi ra là muốn đánh nhau, mà nếu Mông Liệt không đi ra thì ta sẽ giết người. Cho nên nói thêm cũng vô nghĩa mà thôi, ra tay đi.
Bảo Mai Long Nhật trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta tu luyện Hoàng Tông Đại Thủ Ấn, có thể biến đổi nguyên khí thiên địa, thay đổi khí tưởng địa thế, uy lực vô cùng, ngươi phải cẩn thận.
Phương Giải gật đầu:
- Vì những lời này, ta không giết ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.