Chương 33: Ngoại Truyện 1
Phương Linh Hugo
02/01/2023
Nếu Thiên Hương không tin tưởng Việt Hùng thì Thành Công lại tin tưởng người bạn thân của mình một cách tuyệt đối. Nếu ai đó nói Việt Hùng tiếp cận Thiên Hương hay đột nhập nhà anh vì tiền thì hoàn toàn không hiểu gì về con người Việt Hùng cả. Nói về tiền bạc thì Việt Hùng chính là một đại gia chính hiệu, ngoài tiền thu được từ kinh doanh khách sạn năm sao The Light còn có số tiền kếch xù anh thu được từ công ty The Light Promotion. Thành Công chỉ sở hữu 25% vốn mà con số lợi nhuận anh thu được không hề nhỏ huống hồ gì Việt Hùng sở hữu 50% vốn. Nếu so sánh tài sản công ty may Thiên Hương với tài sản của Việt Hùng thì chỉ như hạt cát giữa sa mạc.
Thấy Việt Hùng bị lời nói của Thiên Hương làm cho sốc tới mức anh không thể bước đi theo hai anh công an được Thành Công đứng dậy đi tới vỗ vỗ vai của anh nói:
“Ai bảo mày ham gặm cỏ non chi? Em gái của tao còn trẻ người non dạ nó chưa biết cách nhìn nhận sự đời, chưa biết thế nào là người tốt kẻ xấu đâu.”
Câu nói đùa của Thành Công cũng không thể khiến Việt Hùng vui. Tình yêu luôn đi đôi với sự tin tưởng, cô không tin anh chứng tỏ cô không yêu anh hoặc tình yêu của cô dành cho anh không đủ lớn để tin vào con người anh.
Mang tâm trạng buồn chán tới trụ sở công an phường, Việt Hùng được các chiến sĩ công an cho xem một đoạn video trích xuất từ camera an ninh của nhà dân đối diện nhà Thiên Hương. Nội dung của video cho thấy có một chiếc xe Land Rover President màu đen bị che biển số đứng chắn ngay trước cửa cổng nhà Thiên Hương từ 9 giờ đêm cho tới hơn ba giờ sáng mới rời khỏi. Vì camera ở nhà đối diện với nhà Thiên Hương nên chỉ ghi lại được hình ảnh một bên của xe, không thể chứng minh được người trên xe có mở cửa bên phía nhà Thiên Hương để xuống xe hay không? Cũng không thấy được hình ảnh kẻ trộm đột nhập nhà cô lúc mấy giờ?
Việt Hùng xem đi xem lại nhiều lần, anh để ý kỹ xe không hề có dấu hiệu mở cửa xe. Anh quên mình đang thuộc diện tình nghi mà phân tích tình hình với các anh công an:
“Hình ảnh trên video cho thấy người trên xe không hề xuống xe, cũng không có người nào từ bên ngoài lên xe. Vì vậy các anh không thể điều tra theo hướng nghi chủ nhân của chiếc xe Land Rover President này là chủ mưu được.”
Một anh công an tỏ vẻ khó chịu nói:
“Anh có thể cho chúng tôi biết từ chín giờ tối hôm trước tới ba giờ sáng hôm nay anh và chiếc xe Land Rover President của anh ở đâu không?”
Việt Hùng đáp lại rất rõ ràng mạch lạc:
“Khoảng chín giờ tối tôi chạy xe từ khách sạn The Light về tòa nhà A1 thuộc khu dân cư cao cấp Tiến Phát Land Thủ Thiêm, tới 10 giờ thì tôi chạy xe từ Tiến Phát Land tới bệnh viện quốc tế Thảo Điền, cả tôi và xe đều ở lại đó cho tới 4 giờ sáng. Ở những nơi tôi vừa nói đều có rất nhiều camera an ninh, các anh có thể tới đó để kiểm chứng.”
Việt Hùng vừa dứt lời Vĩnh Khang theo sau hai anh công an khác đi vào, nhìn thấy Việt Hùng anh ta cười nói:
“Chào anh rể, tối qua em buồn ngủ tấp xe lên vỉa hè ngủ một giấc mà khiến nhiều người liên lụy quá. Xin lỗi anh rể nhé.”
Việt Hùng gật đầu với Vĩnh Khang:
“Cậu đừng gọi tôi như thế, tôi có vợ sắp cưới rồi. Cậu mới mua xe à?”
Việt Hùng biết Vĩnh Khang là người chơi xe nhưng trong bộ sưu tập của anh ta trước đây không hề có chiếc xe này.
Anh ta cười lớn đáp lại Việt Hùng:
“Anh là người yêu của chị em thì sớm muộn gì chẳng làm anh rể của em mà anh ngại. Tại chị em nói thích xe của anh nên em cũng mua một chiếc cho chị em hài lòng.”
Việt Hùng biết tính cách của Vĩnh Khang nên không muốn đôi co với cậu ta, anh quay qua nói hỏi anh công an đang làm việc với mình:
“Tôi đi được chưa?”
Chứng kiến Vĩnh Khang thừa nhận xe Land Rover President đậu trước nhà Thiên Hương là của mình, anh công an làm việc với Việt Hùng nhìn anh gượng cười:
“Xin lỗi chúng tôi đã hiểu lầm anh. Nhưng do tính chất công việc nên mong anh thông cảm ạ.”
Việt Hùng gật đầu rồi vẫy tay với Vĩnh Khang:
“Cậu về sau nhé.”
Việt Hùng phân tích, chắc chắn không có chuyện trùng hợp vì buồn ngủ mà Vĩnh Khang đứng chặn cửa nhà Thiên Hương được. Khánh Chi là bạn thân của Thanh Vy, cô từng nói Thanh Vy là người không hề đơn giản. Có thể Vĩnh Khang xuất hiện trước nhà Thiên Hương có liên quan tới Thanh Vy và vụ trộm nhà Thiên Hương có liên quan đến chị em nhà này. Nhưng video thu được từ camera an ninh từ nhà hàng xóm cho thấy không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh Vĩnh Khang là thủ phạm đột nhập nhà Thiên Hương cả, hơn nữa gia thế của nhà cậu ta không phải dạng vừa, công an chắc chắn sẽ không dám làm căng với cậu ta để lấy lời khai.
Việt Hùng ra khỏi trụ sở công an, mặc dù anh đã được minh oan nhưng tâm trạng của anh không hề vui vẻ chút nào.
“Thưa anh bây giờ đi đâu ạ?”
Đi đâu? Câu hỏi của Quyền làm Việt Hùng giật mình. Anh có nên đến bệnh viện để động viên tinh thần cho Thiên Hương khi cô chẳng có một chút lòng tin gì về mình hay không? Sau một hồi đắn đo anh lên tiếng:
“Tới chỗ Thiên Hương.”
Dù cho cô nghĩ anh là người thế nào anh cũng không thể bỏ mặc cô lúc này được. Như lời Thành Công nói, cô còn trẻ người non dạ anh yêu cô anh phải có trách nhiệm giúp cô trưởng thành.
Việt Hùng quay trở lại khu vực cấp cứu thì Hoàng Tú cũng đang đứng gần nghe Thành Công nói chuyện điện thoại bằng tiếng Pháp. Anh đi ngang qua hai người bạn đến trước mặt Thiên Hương, anh rất muốn ngồi xuống bên cạnh để làm chỗ dựa cho cô nhưng nghĩ lại vừa nãy bị cô làm cho đau như thế anh lại thôi. Anh không ngồi xuống ghế mà đứng trước mặt cô, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Thiên Hương lén nhìn anh một cái rồi ánh mắt lại di chuyển sang cửa phòng cấp cứu. Lúc anh vừa đi khỏi Thành Công ngồi xuống bên cạnh nói một câu duy nhất, trẻ con mà đòi yêu với đương. Nghiệm lại thì cô nghĩ mình đúng là trẻ con thật, chưa chịu phân tích tình hình đã nghi ngờ anh. Hồi sáng lúc bác sĩ tiếp nhận cấp cứu cho dì Huệ có nói dì Huệ bị đánh trước đó chưa lâu. Thời gian Khánh Chi phát hiện dì Huệ bị ngất xỉu lúc gần 4 giờ sáng, khi đó Việt Hùng vẫn đang còn ở phòng bệnh cùng cô và Thành Công thì anh đột nhập nhà cô bằng niềm tin à? Cô nói không tin anh, anh không buồn, không thất vọng mới lạ. Nhìn gương mặt và ánh mắt của anh nhìn cô lúc này, thậm chí anh không thèm ngồi xuống bên cạnh cô là đủ hiểu anh giận cô tới mức nào rồi. Chắc anh mệt mỏi lắm khi yêu một con nhóc tính khí không khác gì trẻ con như cô? Nghĩ tới đây cô đứng dậy lén hôn lên môi anh một cái thật nhanh thay cho lời xin lỗi rồi ngồi trở lại vị trí cũ, thế nhưng cô chưa kịp rời đi đã bị anh giữ chặt lấy gáy, anh cắn mạnh lên môi cô một cái khiến cho cô đau tới mức suýt xoa:
“Anh dám cắn em à?”
“Cắn cho chừa cái tội em dám không tin anh.”
“Ai bảo anh hỏi em có tin anh không?”
Thiên Hương vừa dứt lời Việt Hùng liền nhắc lại:
“Em có tin anh không?”
Nói rồi anh áp sát cô sẵn sàng cho việc cắn cô một cái nữa nếu cô nói không tin.
Thiên Hương gật đầu:
“Tin.”
“Em có yêu anh không?”
Thiên Hương còn chưa trả lời Thành Công thì nghe giọng nói hốt hoảng của Việt Hùng:
“Hắn đâu?”
Việt Hùng không đợi câu trả lời của Thiên Hương mà lập tức chạy lại chỗ Thành Công và Hoàng Tú:
“Có chuyện gì vậy?”
“Đại diện công ty thời trang bên Pháp vừa gọi điện báo hắn chào bán công ty may Thiên Hương.”
Hoàng Tú hỏi ngược lại anh:
“Sao lại có sự trùng hợp như vậy được, tại sao hắn không chào công ty khác mà chào trúng công ty của mày?”
“Tao không ra mặt nhưng cho người hợp tác với công ty may Thiên Hương lâu rồi nên hắn liên hệ bán công ty là chuyện bình thường. Mà chắc chắn hắn chỉ chào bán cho một mình công ty thời trang của tao mà còn chào bán cho nhiều người nữa.”
Việt Hùng kéo Thành Công và Hoàng Tú tránh xa phòng cấp cứu vì đang có Khánh Chi ở gần đó. Anh hỏi Thành Công:
“Hắn ta chào bán công ty may Thiên Hương đồng nghĩa với việc hắn ta có giấy tờ và con dấu của công ty trong tay. Không lẽ hắn ta chính là thủ phạm gây ra vụ trộm cắp giấy tờ bà tài sản bên trong két sắt của bác gái?”
Cả Việt Hùng và Thành Công không ai bảo ai đều đồng thanh đặt câu hỏi:
“Ai giúp hắn trộm đồ?”
Hoàng Tú không biết nhưng Việt Hùng và Thành Công đều biết rất rõ ông Mạnh và bà Vân cùng đi công tác Hà Nội vừa về, vụ trộm xảy ra hồi tối không thể tự tay ông ta làm được mà phải có người giúp sức.
Thành Công nói:
“Có thể dì Huệ biết người đó.”
Việt Hùng tiếp lời:
“Có thể thằng Khang em của Thanh Vy cũng biết người đột nhập nhà mày là ai vì hồi tối nó đậu xe Land Rover President của nó cả đêm trước nhà mày, đó cũng là lý do tao bị công an gọi lên vì xe hắn giống xe của tao.”
Sực nhớ tới vấn đề chính Việt Hùng hỏi Thành Công:
“Lúc tao đưa mẹ vào phòng cấp cứu mày ở ngoài với hắn, sao bây giờ mày lại hỏi hắn đâu?”
Hoàng Tú thay mặt Thành Công trả lời câu hỏi của Việt Hùng:
“Tao chở hắn về khách sạn The Light cột người hắn vào ghế trong phòng kín bên trong Phòng An ninh rồi khóa cửa cẩn thận.”
Dứt lời Hoàng Tú còn móc chìa khóa từ trong túi quần ra làm bằng chứng:
“Chìa khóa tao còn giữ đây.”
Việt Hùng hỏi Thành Công:
“Hay người của hắn liên hệ với công ty của mày chứ không phải hắn?”
“Tao cũng không rõ.”
“Để tao gọi về khách sạn là ra ngay.”
Dứt lời Việt Hùng vừa thực hiện một cuộc gọi vừa hỏi Hoàng Tú:
“Lúc mày mang hắn vào phòng an ninh thấy ai là người trực?”
“Nhân viên tên Nguyễn Văn Tiến.”
Cuộc điện thoại thứ nhất Việt Hùng gọi không ai bắt máy, anh thực hiện cuộc gọi thứ hai thì nghe giọng của quản lý khách sạn vang lên ở đầu bên kia:
“A lô ạ.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Dạ đang ở khu vực quầy lễ tân thưa giám đốc.”
“Cậu giữ máy xuống kiểm tra phòng an ninh giúp tôi.”
Sau vài phút chờ đợi tiếp tục nghe giọng của quản lý khách sạn vang lên ở đầu bên kia:
“Xin lỗi giám đốc, nhân viên trực ca đã bỏ vị trí làm việc đi đâu không rõ, hệ thống an ninh của khách sạn cũng bị ngắt rồi ạ.”
“Cậu chuẩn bị tinh thần lát nữa làm việc với tôi.”
Cúp điện thoại Việt Hùng nói với Thành Công và Hoàng Tú:
“Tên Tiến giúp hắn trốn thoát rồi.”
Việt Hùng vừa dứt lời thì cả Thành Công và Hoàng Tú cùng vung nắm đấm vào tường của bệnh viện. Hoàng Tú nói:
“Tao có xem qua video trích xuất từ camera đặt ở hành lang tầng ba và camera đặt ở cầu thang bộ giữa tầng hai và tầng ba của nhà mày cho thấy ông Mạnh đã đẩy bác gái xuống cầu thang.”
Nghe tới đây hai bàn tay của Thành Công lại siết chặt thành nắm đấm, gân xanh của anh cũng nổi đầy mặt. Anh hối hận vì đã không đánh ông ta ch.ết luôn trên xe để ông ta khỏi có thời gian trốn thoát.
Hoàng Tú nói tiếp:
“Trong video tao nghe bác gái và ông ta cãi nhau, bác gái có nhắc tới chuyện ông ta âm mưu cướp công ty may Thiên Hương, với cả việc mấy năm nay bác gái bị hắn ta thao túng bằng thuốc kích dục nữa. Và nguyên nhân bác gái ngã cầu thang là sợ hắn cướp hai lọ thuốc kích dục làm vật chứng cho âm mưu bỉ ổi của hắn mà bác gái cầm trên tay. Hay chúng ta giao nộp video này cho công an để họ phát lệnh truy nã hắn.”
Chưa được tận mắt xem video, chỉ nghe Hoàng Tú kể lại thôi đã thấy ông Mạnh là người nguy hiểm cỡ nào rồi. Trong ba người không ai lường trước được tình huống xấu ông ta được nhân viên của khách sạn giúp đỡ trốn thoát.
Việt Hùng nói:
“Sáng nay tao và Thiên Hương đã biết được kế hoạch ông ta dùng thuốc kích dục thao túng bác gái suốt mấy năm qua, ông ta cũng là người gây ra với mẹ tao hai năm về trước và buổi tối sinh nhật tao ông ta cũng có kế hoạch hãm hại Thiên Hương nhưng may mắn em ấy trốn thoát.”
Thấy Việt Hùng bị lời nói của Thiên Hương làm cho sốc tới mức anh không thể bước đi theo hai anh công an được Thành Công đứng dậy đi tới vỗ vỗ vai của anh nói:
“Ai bảo mày ham gặm cỏ non chi? Em gái của tao còn trẻ người non dạ nó chưa biết cách nhìn nhận sự đời, chưa biết thế nào là người tốt kẻ xấu đâu.”
Câu nói đùa của Thành Công cũng không thể khiến Việt Hùng vui. Tình yêu luôn đi đôi với sự tin tưởng, cô không tin anh chứng tỏ cô không yêu anh hoặc tình yêu của cô dành cho anh không đủ lớn để tin vào con người anh.
Mang tâm trạng buồn chán tới trụ sở công an phường, Việt Hùng được các chiến sĩ công an cho xem một đoạn video trích xuất từ camera an ninh của nhà dân đối diện nhà Thiên Hương. Nội dung của video cho thấy có một chiếc xe Land Rover President màu đen bị che biển số đứng chắn ngay trước cửa cổng nhà Thiên Hương từ 9 giờ đêm cho tới hơn ba giờ sáng mới rời khỏi. Vì camera ở nhà đối diện với nhà Thiên Hương nên chỉ ghi lại được hình ảnh một bên của xe, không thể chứng minh được người trên xe có mở cửa bên phía nhà Thiên Hương để xuống xe hay không? Cũng không thấy được hình ảnh kẻ trộm đột nhập nhà cô lúc mấy giờ?
Việt Hùng xem đi xem lại nhiều lần, anh để ý kỹ xe không hề có dấu hiệu mở cửa xe. Anh quên mình đang thuộc diện tình nghi mà phân tích tình hình với các anh công an:
“Hình ảnh trên video cho thấy người trên xe không hề xuống xe, cũng không có người nào từ bên ngoài lên xe. Vì vậy các anh không thể điều tra theo hướng nghi chủ nhân của chiếc xe Land Rover President này là chủ mưu được.”
Một anh công an tỏ vẻ khó chịu nói:
“Anh có thể cho chúng tôi biết từ chín giờ tối hôm trước tới ba giờ sáng hôm nay anh và chiếc xe Land Rover President của anh ở đâu không?”
Việt Hùng đáp lại rất rõ ràng mạch lạc:
“Khoảng chín giờ tối tôi chạy xe từ khách sạn The Light về tòa nhà A1 thuộc khu dân cư cao cấp Tiến Phát Land Thủ Thiêm, tới 10 giờ thì tôi chạy xe từ Tiến Phát Land tới bệnh viện quốc tế Thảo Điền, cả tôi và xe đều ở lại đó cho tới 4 giờ sáng. Ở những nơi tôi vừa nói đều có rất nhiều camera an ninh, các anh có thể tới đó để kiểm chứng.”
Việt Hùng vừa dứt lời Vĩnh Khang theo sau hai anh công an khác đi vào, nhìn thấy Việt Hùng anh ta cười nói:
“Chào anh rể, tối qua em buồn ngủ tấp xe lên vỉa hè ngủ một giấc mà khiến nhiều người liên lụy quá. Xin lỗi anh rể nhé.”
Việt Hùng gật đầu với Vĩnh Khang:
“Cậu đừng gọi tôi như thế, tôi có vợ sắp cưới rồi. Cậu mới mua xe à?”
Việt Hùng biết Vĩnh Khang là người chơi xe nhưng trong bộ sưu tập của anh ta trước đây không hề có chiếc xe này.
Anh ta cười lớn đáp lại Việt Hùng:
“Anh là người yêu của chị em thì sớm muộn gì chẳng làm anh rể của em mà anh ngại. Tại chị em nói thích xe của anh nên em cũng mua một chiếc cho chị em hài lòng.”
Việt Hùng biết tính cách của Vĩnh Khang nên không muốn đôi co với cậu ta, anh quay qua nói hỏi anh công an đang làm việc với mình:
“Tôi đi được chưa?”
Chứng kiến Vĩnh Khang thừa nhận xe Land Rover President đậu trước nhà Thiên Hương là của mình, anh công an làm việc với Việt Hùng nhìn anh gượng cười:
“Xin lỗi chúng tôi đã hiểu lầm anh. Nhưng do tính chất công việc nên mong anh thông cảm ạ.”
Việt Hùng gật đầu rồi vẫy tay với Vĩnh Khang:
“Cậu về sau nhé.”
Việt Hùng phân tích, chắc chắn không có chuyện trùng hợp vì buồn ngủ mà Vĩnh Khang đứng chặn cửa nhà Thiên Hương được. Khánh Chi là bạn thân của Thanh Vy, cô từng nói Thanh Vy là người không hề đơn giản. Có thể Vĩnh Khang xuất hiện trước nhà Thiên Hương có liên quan tới Thanh Vy và vụ trộm nhà Thiên Hương có liên quan đến chị em nhà này. Nhưng video thu được từ camera an ninh từ nhà hàng xóm cho thấy không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh Vĩnh Khang là thủ phạm đột nhập nhà Thiên Hương cả, hơn nữa gia thế của nhà cậu ta không phải dạng vừa, công an chắc chắn sẽ không dám làm căng với cậu ta để lấy lời khai.
Việt Hùng ra khỏi trụ sở công an, mặc dù anh đã được minh oan nhưng tâm trạng của anh không hề vui vẻ chút nào.
“Thưa anh bây giờ đi đâu ạ?”
Đi đâu? Câu hỏi của Quyền làm Việt Hùng giật mình. Anh có nên đến bệnh viện để động viên tinh thần cho Thiên Hương khi cô chẳng có một chút lòng tin gì về mình hay không? Sau một hồi đắn đo anh lên tiếng:
“Tới chỗ Thiên Hương.”
Dù cho cô nghĩ anh là người thế nào anh cũng không thể bỏ mặc cô lúc này được. Như lời Thành Công nói, cô còn trẻ người non dạ anh yêu cô anh phải có trách nhiệm giúp cô trưởng thành.
Việt Hùng quay trở lại khu vực cấp cứu thì Hoàng Tú cũng đang đứng gần nghe Thành Công nói chuyện điện thoại bằng tiếng Pháp. Anh đi ngang qua hai người bạn đến trước mặt Thiên Hương, anh rất muốn ngồi xuống bên cạnh để làm chỗ dựa cho cô nhưng nghĩ lại vừa nãy bị cô làm cho đau như thế anh lại thôi. Anh không ngồi xuống ghế mà đứng trước mặt cô, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Thiên Hương lén nhìn anh một cái rồi ánh mắt lại di chuyển sang cửa phòng cấp cứu. Lúc anh vừa đi khỏi Thành Công ngồi xuống bên cạnh nói một câu duy nhất, trẻ con mà đòi yêu với đương. Nghiệm lại thì cô nghĩ mình đúng là trẻ con thật, chưa chịu phân tích tình hình đã nghi ngờ anh. Hồi sáng lúc bác sĩ tiếp nhận cấp cứu cho dì Huệ có nói dì Huệ bị đánh trước đó chưa lâu. Thời gian Khánh Chi phát hiện dì Huệ bị ngất xỉu lúc gần 4 giờ sáng, khi đó Việt Hùng vẫn đang còn ở phòng bệnh cùng cô và Thành Công thì anh đột nhập nhà cô bằng niềm tin à? Cô nói không tin anh, anh không buồn, không thất vọng mới lạ. Nhìn gương mặt và ánh mắt của anh nhìn cô lúc này, thậm chí anh không thèm ngồi xuống bên cạnh cô là đủ hiểu anh giận cô tới mức nào rồi. Chắc anh mệt mỏi lắm khi yêu một con nhóc tính khí không khác gì trẻ con như cô? Nghĩ tới đây cô đứng dậy lén hôn lên môi anh một cái thật nhanh thay cho lời xin lỗi rồi ngồi trở lại vị trí cũ, thế nhưng cô chưa kịp rời đi đã bị anh giữ chặt lấy gáy, anh cắn mạnh lên môi cô một cái khiến cho cô đau tới mức suýt xoa:
“Anh dám cắn em à?”
“Cắn cho chừa cái tội em dám không tin anh.”
“Ai bảo anh hỏi em có tin anh không?”
Thiên Hương vừa dứt lời Việt Hùng liền nhắc lại:
“Em có tin anh không?”
Nói rồi anh áp sát cô sẵn sàng cho việc cắn cô một cái nữa nếu cô nói không tin.
Thiên Hương gật đầu:
“Tin.”
“Em có yêu anh không?”
Thiên Hương còn chưa trả lời Thành Công thì nghe giọng nói hốt hoảng của Việt Hùng:
“Hắn đâu?”
Việt Hùng không đợi câu trả lời của Thiên Hương mà lập tức chạy lại chỗ Thành Công và Hoàng Tú:
“Có chuyện gì vậy?”
“Đại diện công ty thời trang bên Pháp vừa gọi điện báo hắn chào bán công ty may Thiên Hương.”
Hoàng Tú hỏi ngược lại anh:
“Sao lại có sự trùng hợp như vậy được, tại sao hắn không chào công ty khác mà chào trúng công ty của mày?”
“Tao không ra mặt nhưng cho người hợp tác với công ty may Thiên Hương lâu rồi nên hắn liên hệ bán công ty là chuyện bình thường. Mà chắc chắn hắn chỉ chào bán cho một mình công ty thời trang của tao mà còn chào bán cho nhiều người nữa.”
Việt Hùng kéo Thành Công và Hoàng Tú tránh xa phòng cấp cứu vì đang có Khánh Chi ở gần đó. Anh hỏi Thành Công:
“Hắn ta chào bán công ty may Thiên Hương đồng nghĩa với việc hắn ta có giấy tờ và con dấu của công ty trong tay. Không lẽ hắn ta chính là thủ phạm gây ra vụ trộm cắp giấy tờ bà tài sản bên trong két sắt của bác gái?”
Cả Việt Hùng và Thành Công không ai bảo ai đều đồng thanh đặt câu hỏi:
“Ai giúp hắn trộm đồ?”
Hoàng Tú không biết nhưng Việt Hùng và Thành Công đều biết rất rõ ông Mạnh và bà Vân cùng đi công tác Hà Nội vừa về, vụ trộm xảy ra hồi tối không thể tự tay ông ta làm được mà phải có người giúp sức.
Thành Công nói:
“Có thể dì Huệ biết người đó.”
Việt Hùng tiếp lời:
“Có thể thằng Khang em của Thanh Vy cũng biết người đột nhập nhà mày là ai vì hồi tối nó đậu xe Land Rover President của nó cả đêm trước nhà mày, đó cũng là lý do tao bị công an gọi lên vì xe hắn giống xe của tao.”
Sực nhớ tới vấn đề chính Việt Hùng hỏi Thành Công:
“Lúc tao đưa mẹ vào phòng cấp cứu mày ở ngoài với hắn, sao bây giờ mày lại hỏi hắn đâu?”
Hoàng Tú thay mặt Thành Công trả lời câu hỏi của Việt Hùng:
“Tao chở hắn về khách sạn The Light cột người hắn vào ghế trong phòng kín bên trong Phòng An ninh rồi khóa cửa cẩn thận.”
Dứt lời Hoàng Tú còn móc chìa khóa từ trong túi quần ra làm bằng chứng:
“Chìa khóa tao còn giữ đây.”
Việt Hùng hỏi Thành Công:
“Hay người của hắn liên hệ với công ty của mày chứ không phải hắn?”
“Tao cũng không rõ.”
“Để tao gọi về khách sạn là ra ngay.”
Dứt lời Việt Hùng vừa thực hiện một cuộc gọi vừa hỏi Hoàng Tú:
“Lúc mày mang hắn vào phòng an ninh thấy ai là người trực?”
“Nhân viên tên Nguyễn Văn Tiến.”
Cuộc điện thoại thứ nhất Việt Hùng gọi không ai bắt máy, anh thực hiện cuộc gọi thứ hai thì nghe giọng của quản lý khách sạn vang lên ở đầu bên kia:
“A lô ạ.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Dạ đang ở khu vực quầy lễ tân thưa giám đốc.”
“Cậu giữ máy xuống kiểm tra phòng an ninh giúp tôi.”
Sau vài phút chờ đợi tiếp tục nghe giọng của quản lý khách sạn vang lên ở đầu bên kia:
“Xin lỗi giám đốc, nhân viên trực ca đã bỏ vị trí làm việc đi đâu không rõ, hệ thống an ninh của khách sạn cũng bị ngắt rồi ạ.”
“Cậu chuẩn bị tinh thần lát nữa làm việc với tôi.”
Cúp điện thoại Việt Hùng nói với Thành Công và Hoàng Tú:
“Tên Tiến giúp hắn trốn thoát rồi.”
Việt Hùng vừa dứt lời thì cả Thành Công và Hoàng Tú cùng vung nắm đấm vào tường của bệnh viện. Hoàng Tú nói:
“Tao có xem qua video trích xuất từ camera đặt ở hành lang tầng ba và camera đặt ở cầu thang bộ giữa tầng hai và tầng ba của nhà mày cho thấy ông Mạnh đã đẩy bác gái xuống cầu thang.”
Nghe tới đây hai bàn tay của Thành Công lại siết chặt thành nắm đấm, gân xanh của anh cũng nổi đầy mặt. Anh hối hận vì đã không đánh ông ta ch.ết luôn trên xe để ông ta khỏi có thời gian trốn thoát.
Hoàng Tú nói tiếp:
“Trong video tao nghe bác gái và ông ta cãi nhau, bác gái có nhắc tới chuyện ông ta âm mưu cướp công ty may Thiên Hương, với cả việc mấy năm nay bác gái bị hắn ta thao túng bằng thuốc kích dục nữa. Và nguyên nhân bác gái ngã cầu thang là sợ hắn cướp hai lọ thuốc kích dục làm vật chứng cho âm mưu bỉ ổi của hắn mà bác gái cầm trên tay. Hay chúng ta giao nộp video này cho công an để họ phát lệnh truy nã hắn.”
Chưa được tận mắt xem video, chỉ nghe Hoàng Tú kể lại thôi đã thấy ông Mạnh là người nguy hiểm cỡ nào rồi. Trong ba người không ai lường trước được tình huống xấu ông ta được nhân viên của khách sạn giúp đỡ trốn thoát.
Việt Hùng nói:
“Sáng nay tao và Thiên Hương đã biết được kế hoạch ông ta dùng thuốc kích dục thao túng bác gái suốt mấy năm qua, ông ta cũng là người gây ra với mẹ tao hai năm về trước và buổi tối sinh nhật tao ông ta cũng có kế hoạch hãm hại Thiên Hương nhưng may mắn em ấy trốn thoát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.