Chương 34: Ngoại truyện 2
Phương Linh Hugo
04/01/2023
Nếu như trước đó cả Thiên Hương và Việt Hùng đều nghĩ phải nhìn thấy tận mắt hình xăm trên ngực của ông Mạnh mới dám chắc chắn chính ông ta là chủ mưu hãm hại bà Ánh Nguyệt và Thiên Hương, thì qua sự giúp sức của Tiến giúp hắn ta thoát khỏi phòng an ninh lần này Việt Hùng có thể chắc chắn khẳng định chính là hắn là thủ phạm mà không cần phải tận mắt xem hình xăm trên ngực của hắn.
Kế hoạch của ông ta hoàn hảo tới mức cả hai lần gây án của ông ta đều trúng ca làm việc của Tiến và lần nào Tiến cũng bị đánh thuốc mê để đánh lạc hướng điều tra. Việt Hùng cũng chưa bao giờ nghi ngờ nhân viên của khách sạn The Light lại giúp sức cho việc làm đê tiện của ông Mạnh với chính chủ nhân của khách sạn.
Những lời Việt Hùng vừa nói chấn động tới mức khiến cả Hoàng Tú và Thành Công đều bị sốc. Không ngờ vụ án bà Ánh Nguyệt bị hãm hại uống thuốc kích dục rồi hiếp dâm năm xưa lại do chính ông Mạnh là người chủ mưu. Và sốc hơn nữa ông ta còn âm mưu hãm hại cả Thiên Hương con riêng của vợ ông ta nữa. Qua những lần ông ta gây án cho thấy ông ta rất giỏi về phá khóa và tính toán rất kỹ không hề lại chứng cứ qua hệ thống camera an ninh.
Nếu bây giờ giao nộp video ông Mạnh đẩy bà Vân xuống dưới cầu thang cho công an phát lệnh truy nã ông ta thì khả năng ông ta chỉ chịu án đẩy bà Vân ngã cầu thang, còn tất cả những việc làm đen tối của ông ta từ trước tới nay đều không có chứng cứ. Việt Hùng nói:
“Tao muốn giữ hắn lại tẩn cho hắn một trận để hắn thừa nhận tất cả những việc làm xấu của hắn không ngờ chưa kịp xử hắn thì hắn bỏ trốn rồi.”
Thành Công ý kiến:
“Từ từ báo công an, tao có cách để hắn phải nếm trải từ từ tội ác của hắn.”
“Cách gì?”
Thành công chỉ về phía Khánh Chi đang ngồi cách đó không xa nói:
“Bắt con gái ông ta ép ông ta ra mặt.”
Việt Hùng lắc đầu:
“Tao nghĩ cách nhanh nhất để hắn xuất hiện là mày nên bảo người công ty thời trang của mày hẹn hắn để bàn mua công ty may Thiên Hương. Chứ loại ham tiền không có tình người như hắn thì con gái hắn có chết hắn cũng không quan tâm đâu.”
Ba người đang mải mê nói chuyện thì nghe giọng nói kích động của Thiên Hương:
“Xin hỏi bác sĩ, tình hình của mẹ tôi thế nào rồi ạ?”
Một vị bác sĩ đứng trước mặt Thiên Hương nói:
“Bệnh nhân chỉ bị thương phần ngoài da và mất máu rất nhiều còn nào bộ không bị ảnh hưởng. Chúng tôi đã khâu lại vết thương và truyền máu kịp thời. Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, xin chúc mừng gia đình.”
Bác sĩ vừa dứt lời thì Hoàng Tú ôm lấy Thành Công reo lên:
“Chúc mừng mày và Thiên Hương nhé.”
Thiên Hương cũng chạy lại ôm lấy Việt Hùng bật khóc:
“Vậy là ông trời vẫn còn thương anh em nhà em, không bắt anh em nhà em phải mồ côi mẹ phải không anh?”
“Anh nói rồi, mẹ của em sẽ không sao mà.”
Trong khi mọi người vui mừng vì bà Vân đã qua cơn nguy kịch thì Khánh Chi lủi thủi một mình đi ra khỏi hành lang phòng cấp cứu. Cô biết nếu có ở lại thì Thành Công cũng không để cho cô yên vì những việc làm tày đình của ông Mạnh gây ra với bà Vân không hề nhỏ.
Bà Vân nhanh chóng được đưa sang phòng chăm sóc đặc biệt cùng dì Huệ. Nhìn hai người phụ nữ nằm im bất động mà tinh thần của mọi người đều chùng xuống, ai muốn làm cách nào nhanh chóng bắt ông Mạnh đền tội.
Thành Công sau khi gọi cho nhân viên của công ty thời trang của mình bên Pháp hẹn ông ta ngày đàm phán mua công ty may Thiên Hương thì anh quay qua nói với Việt Hùng:
“Mày với thằng Tú về khách sạn xử lý công việc trước đi. Mẹ tao và dì Huệ tạm ổn rồi không cần nhiều người túc trực ở đây đâu.”
Việt Hùng nhìn gương mặt lo lắng của Thiên Hương nói:
“Chờ lát nữa bác với dì Huệ tỉnh lại tao đi cũng được, đường nào tao cũng muốn biết dì Huệ có nhớ được tên trộm kia là ai để có hướng giải quyết?”
Ai cũng ý thức được lúc này chỉ cần biết người đã đột nhập nhà Thiên Hương là ai thì sẽ biết được ông Mạnh ở đâu. Hoàng Tú là người ngoài cuộc bình tỉnh hơn phân tích:
“Nếu như dì Huệ không nhớ thì sao?”
“Nếu dì không nhớ tao có cách dự phòng rồi.”
Anh không muốn nói cho hai bạn thân của mình và Thiên Hương biết đường nào anh cũng phải tìm đến Vĩnh Khang một chuyến. Một phần vì cái tội Vĩnh Khang dám tìm tới nhà Thiên Hương gây sự, một phần anh tin chắc Vĩnh Khang biết người đột nhập hôm đó là ai?
Bốn người đang căng thẳng ngồi đợi thì điện thoại trong túi xách của Thiên Hương đổ chuông, cô chẳng có tâm trạng bắt máy nên để mặc. Việt Hùng lấy điện thoại ra dùm cô:
“Hồng Nhung gọi cho em này, có bắt máy không?”
“Bạn thân của em là fan cuồng của anh đấy, anh nghe máy đi.”
Mức độ nổi tiếng của Việt Hùng không hề thua kém bất kỳ ngôi sao hạng A nào, chuyện anh có nhiều fan hâm mộ là chuyện bình thường nhưng nghe Thiên Hương nói bạn thân của cô là fan cuồng của anh khiến anh cảm thấy rất vui. Anh nghiêng người áp sát điện thoại vào tai Thiên Hương để Thiên Hương cùng nghe, anh vừa ấn nút nghe đầu bên kia đã vang lên giọng nói của Hồng Nhung:
“Tớ vừa thấy chú lái xe riêng của nhà cậu đi vào nhà nghỉ bên cạnh nhà tớ, ba mẹ cậu đi du lịch Tây Nguyên à? Cậu có đi cùng ba mẹ cậu không, nhà tớ ngay bên cạnh nhà nghỉ Phố Núi, đó nếu cậu đi cùng ba mẹ thì qua nhà tớ chơi nhé.”
“Anh Việt Hùng đang nghe máy đây!”
Giọng nói kích động của Hồng Nhung vang lên ở đầu bên kia:
“Cái, cái gì? Em đang nói chuyện với ông trùm đây sao?”
Lời nói tiếp theo của Việt Hùng còn khiến Hồng Nhung sốc hơn:
“Người yêu của anh đang ở Sài Gòn, không có đi du lịch Tây Nguyên.”
Hồng Nhung dường như không kịp tiêu hóa những lời Việt Hùng vừa nói nên cậu lắp bắp:
“Dạ, dạ, Thiên Hương, Thiên Hương.”
Thiên Hương nói vào trong điện thoại:
“Gia đình tớ xảy ra chuyện nên chắc tết này tớ không thể xin mẹ về nhà cậu chơi được rồi.”
“Tớ, tớ vừa nghe idol của tớ nói cậu là người yêu của anh ấy, có đúng vậy không!”
Nghe Hồng Nhung hỏi Việt Hùng lập tức xoay người ngồi đối diện với Thiên Hương, anh nheo mắt lại chờ đợi câu cả lời của Thiên Hương với bạn mình.
“Cậu trả lời tớ đi, tớ tò mò chết đi được.”
Hồng Nhung vừa dứt lời thì Việt Hùng lập tức cắn lên môi Thiên Hương một cái khiến Thiên Hương bực mình hét lên:
“Em có nói với bạn em anh không phải người yêu của em đâu mà anh lại cắn em?”
“Tại em suy nghĩ lâu.”
Việt Hùng nói vào điện thoại:
“Khi nào em xuống Sài Gòn anh mời đi uống Trà Sữa nhé, bye em.”
Dứt lời Việt Hùng ngồi sát vào người Thiên Hương, một tay anh cầm điện thoại của cô giơ ra trước, một tay anh ôm vai cô nói:
“Em nhìn vào camera đi.”
Thấy Thiên Hương không chịu hợp tác Việt Hùng nói:
“Em không hợp tác với anh chụp hình xấu hơn anh ráng chịu nhé.”
Lời nói của Việt Hùng khiến Thiên Hương lập tức nghiêm túc nhìn vào camera, anh chớp thời cơ chụp selfie một tấm hình hai người sau đó anh giơ điện thoại trước mặt Thiên Hương để quét mở khóa màn hình. Cô vươn tay lấy lại điện thoại:
“Anh định làm gì vậy?”
Thành công nhìn Việt Hùng và Thiên Hương chỉ biết thở dài.
“Tao nghĩ chỉ có mình em gái tao là con nít vắt mũi chưa sạch mà đòi yêu đương không ngờ mày gần 30 tuổi đầu cũng bị nhiễm nó rồi.”
Hoàng Tú đang ngồi bên cạnh Việt Hùng bỗng đứng dậy chen vào giữa Việt Hùng và Thiên Hương ngồi:
“Hai người làm ơn ý thức một chút đây là phòng bệnh đấy.”
Việt Hùng nói đế theo:
“Đúng vậy đây là phòng bệnh em phải yên lặng để mẹ và dì nghỉ ngơi.”
Có Hoàng Tú ngồi giữa ngăn cả, Việt Hùng thoải mái khám phá điện thoại của Thiên Hương mà không sợ bị cô ngăn cản. Đầu tiên anh vào danh bạ xem cô lưu số điện thoại của anh tên gì, nhìn thấy cái tên cô đặt cho mình Việt Hùng cười nhếch mép:
“Dám lưu tên anh là Lưu Manh à?”
Chẳng ai bảo ai Thành Công và Hoàng Tú ngồi hai bên của Việt Hùng đồng thanh lên tiếng:
“Mày còn quá tên lưu manh.”
Không quan tâm tới lời hai bạn của mình vừa nói Việt Hùng vẫn tập trung vào điện thoại của Thiên Hương. Anh lưu lại tên mình trong danh bạ của Thiên Hương là Anh yêu. Ngay sau đó anh vào tất cả các tài khoản mạng xã hội của cô kết bạn với anh rồi thay đổi hình đại diện của cô bằng hình ảnh selfie của hai người mà anh vừa chụp được, anh còn không ngại để trạng thái cô đang hẹn hò với anh nữa. Thực hiện xong xuôi các thao tác cần thiết anh trả lại điện thoại cho cô rồi lấy điện thoại của mình ra thực hiện các thao tác tương tự. Không những vậy lúc anh thay hình ảnh đại diện trên các trang mạng xã hội của mình bằng hình đại diện cặp với cô anh còn ghi nội dung chú thích là “Ngày chung đôi”.
Ngay lập tức điện thoại của Thiên Hương và Việt Hùng liên tiếp vang lên tiếng chuông thông báo. Thiên Hương bất ngờ mở điện thoại của mình ra xem, nhìn thấy tận mắt những việc anh vừa làm với mình cô vô cùng xúc động. Nếu như trước đây cô còn băn khoăn tình yêu của anh dành cho cô không biết có thật lòng hay chỉ là rung động nhất thời thì hiện tại cô đã có cho mình câu trả lời. Cô nhắn tin qua cho anh:
“Anh yêu, nếu không có anh hai với anh Tú ở đây em sẽ thưởng cho anh một nụ hôn.”
Việt Hùng nhắn lại cho cô:
“Cho em nợ đấy.”
“Em lại tiếp tục nợ anh à?”
“Anh rất dễ tính, cho em nợ.”
…
Vì có Hoàng Tú và Thành Công ngồi bên cạnh nên Thiên Hương và Việt Hùng không dám nói chuyện mà lặng lẽ nhắn tin qua lại cho nhau như vậy. Hai người tập trung vào màn hình điện thoại tới mức Thành Công và Hoàng Tú ngồi hai bên Việt Hùng cùng tựa cằm vào hai bên vai của Việt Hùng cùng xem anh nhắn tin mà Việt Hùng và Thiên Hương không hề hay biết.
Thành Công bất chợt lên tiếng:
“Em gái tao nợ mày 5 là 5 cái gì đấy?”
Lúc này Việt Hùng mới để ý hai thằng bạn mình đang cùng dán mắt trên điện thoại của mình, anh hất mạnh hai bả vai của mình:
“Hai thằng mày nhìn lén tao nhắn tin à.”
Thiên Hương xấu hổ tới mức cô ước mình có thể bốc hơi khỏi phòng bệnh ngay lập tức. Lần đầu tiên nhắn tin yêu đương lại bị anh trai và bạn thân của anh trai đọc được đúng là không còn gì quê độ bằng. Cô liếc xéo Việt Hùng một cái rồi đi lại giường bệnh của bà Vân ngồi. Việt Hùng chỉ muốn đấm cho hai thằng bạn thân của mình mỗi thằng một cái vì cái tội phá đám.
Không khí trong phòng đang im lặng bỗng nghe tiếng hét lớn của dì Huệ:
“Xin đừng gi.ết tôi.”
Dứt lời dì Huệ bất chợt mở mắt, ngay sau đó dì ngồi bật dậy rồi lùi vào một góc giường bệnh hét lớn:
“Xin đừng gi.ết tôi. Xin đừng gi.ết tôi.”
Hành động của dì Huệ khiến cho kim truyền dịch bị bung ra chảy máu xuống cổ tay của bà trông rất đáng sợ.
Thành Công nhanh tay ấn chuông gọi bác sĩ.
Nhìn thấy tận mắt cảnh dì Huệ hoảng loạn Thiên Hương vội vàng nhảy lên giường bệnh ôm ghì lấy dì chấn an:
“Dì đừng sợ, có con ở đây với dì rồi.”
Cả người dì Huệ vẫn không ngừng run lên, dì ôm chặt lấy Thiên Hương núp vào người cô trốn:
“Con ơi, ông ta muốn g.iết dì.”
“Không có ông nào ở đây cả, chỉ có anh hai, bạn anh hai và cả anh Việt Hùng mà dì rất hâm mộ nữa đó. Dì Không tin thì mở mắt ra nhìn đi.”
Dì Huệ vẫn không dám mở mắt ra nhìn mà luôn miệng nói:
“Ông ta muốn giết dì, dì sợ lắm. Con đuổi ông ta đi.”
Y bác sĩ nhanh chóng có mặt gỡ kim truyền ra khỏi tay dì Huệ. Thành Công thấy dì như vậy thì nói với bác sĩ:
“Có cần tiêm cho dì ấy một mũi thuốc an thần nữa không?”
Việt Hùng lập tức nói xen vào:
“Không cần đâu. Mọi người ra ngoài hết đi, có thể dì sợ người lạ.”
Biểu hiện của dì Huệ lúc này không khác bà Ánh Nguyệt lúc phát bệnh bao nhiêu, chỉ khác là mẹ anh luôn miệng nói với ông Việt Dũng câu nói “ông ta muốn hãm hiếp em.”
Y bác sĩ, Thành Công và Hoàng Tú lập tức ra ngoài, còn Việt Hùng ngồi lại với Thiên Hương. Anh nắm lấy tay dì Huệ nói:
“Con là Việt Hùng đây, hôm trước con có nói chuyện điện thoại với dì đó.”
Nghe Việt Hùng nói dì Huệ không la hét nữa mà lén nhìn anh. Việt Hùng thấy dì có vẻ bình tĩnh lại anh nhìn dì mỉm cười nói tiếp:
“Con rất giỏi võ taekwondo, con có thể đánh người đó giúp dì, chỉ cần dì nói cho con biết ông ta là ai thôi.”
Dì Huệ ngước nhìn Thiên Hương như muốn xác nhận lời Việt Hùng vừa nói có đúng hay không, Thiên Hương nhìn dì cười nói:
“Anh ấy là người yêu của con, dì có thể tin tưởng ở anh ấy ạ.”
Lúc này dì Huệ mới chậm rãi nói:
“Là ông Bảo, lái xe riêng của ba mẹ con.”
Kế hoạch của ông ta hoàn hảo tới mức cả hai lần gây án của ông ta đều trúng ca làm việc của Tiến và lần nào Tiến cũng bị đánh thuốc mê để đánh lạc hướng điều tra. Việt Hùng cũng chưa bao giờ nghi ngờ nhân viên của khách sạn The Light lại giúp sức cho việc làm đê tiện của ông Mạnh với chính chủ nhân của khách sạn.
Những lời Việt Hùng vừa nói chấn động tới mức khiến cả Hoàng Tú và Thành Công đều bị sốc. Không ngờ vụ án bà Ánh Nguyệt bị hãm hại uống thuốc kích dục rồi hiếp dâm năm xưa lại do chính ông Mạnh là người chủ mưu. Và sốc hơn nữa ông ta còn âm mưu hãm hại cả Thiên Hương con riêng của vợ ông ta nữa. Qua những lần ông ta gây án cho thấy ông ta rất giỏi về phá khóa và tính toán rất kỹ không hề lại chứng cứ qua hệ thống camera an ninh.
Nếu bây giờ giao nộp video ông Mạnh đẩy bà Vân xuống dưới cầu thang cho công an phát lệnh truy nã ông ta thì khả năng ông ta chỉ chịu án đẩy bà Vân ngã cầu thang, còn tất cả những việc làm đen tối của ông ta từ trước tới nay đều không có chứng cứ. Việt Hùng nói:
“Tao muốn giữ hắn lại tẩn cho hắn một trận để hắn thừa nhận tất cả những việc làm xấu của hắn không ngờ chưa kịp xử hắn thì hắn bỏ trốn rồi.”
Thành Công ý kiến:
“Từ từ báo công an, tao có cách để hắn phải nếm trải từ từ tội ác của hắn.”
“Cách gì?”
Thành công chỉ về phía Khánh Chi đang ngồi cách đó không xa nói:
“Bắt con gái ông ta ép ông ta ra mặt.”
Việt Hùng lắc đầu:
“Tao nghĩ cách nhanh nhất để hắn xuất hiện là mày nên bảo người công ty thời trang của mày hẹn hắn để bàn mua công ty may Thiên Hương. Chứ loại ham tiền không có tình người như hắn thì con gái hắn có chết hắn cũng không quan tâm đâu.”
Ba người đang mải mê nói chuyện thì nghe giọng nói kích động của Thiên Hương:
“Xin hỏi bác sĩ, tình hình của mẹ tôi thế nào rồi ạ?”
Một vị bác sĩ đứng trước mặt Thiên Hương nói:
“Bệnh nhân chỉ bị thương phần ngoài da và mất máu rất nhiều còn nào bộ không bị ảnh hưởng. Chúng tôi đã khâu lại vết thương và truyền máu kịp thời. Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, xin chúc mừng gia đình.”
Bác sĩ vừa dứt lời thì Hoàng Tú ôm lấy Thành Công reo lên:
“Chúc mừng mày và Thiên Hương nhé.”
Thiên Hương cũng chạy lại ôm lấy Việt Hùng bật khóc:
“Vậy là ông trời vẫn còn thương anh em nhà em, không bắt anh em nhà em phải mồ côi mẹ phải không anh?”
“Anh nói rồi, mẹ của em sẽ không sao mà.”
Trong khi mọi người vui mừng vì bà Vân đã qua cơn nguy kịch thì Khánh Chi lủi thủi một mình đi ra khỏi hành lang phòng cấp cứu. Cô biết nếu có ở lại thì Thành Công cũng không để cho cô yên vì những việc làm tày đình của ông Mạnh gây ra với bà Vân không hề nhỏ.
Bà Vân nhanh chóng được đưa sang phòng chăm sóc đặc biệt cùng dì Huệ. Nhìn hai người phụ nữ nằm im bất động mà tinh thần của mọi người đều chùng xuống, ai muốn làm cách nào nhanh chóng bắt ông Mạnh đền tội.
Thành Công sau khi gọi cho nhân viên của công ty thời trang của mình bên Pháp hẹn ông ta ngày đàm phán mua công ty may Thiên Hương thì anh quay qua nói với Việt Hùng:
“Mày với thằng Tú về khách sạn xử lý công việc trước đi. Mẹ tao và dì Huệ tạm ổn rồi không cần nhiều người túc trực ở đây đâu.”
Việt Hùng nhìn gương mặt lo lắng của Thiên Hương nói:
“Chờ lát nữa bác với dì Huệ tỉnh lại tao đi cũng được, đường nào tao cũng muốn biết dì Huệ có nhớ được tên trộm kia là ai để có hướng giải quyết?”
Ai cũng ý thức được lúc này chỉ cần biết người đã đột nhập nhà Thiên Hương là ai thì sẽ biết được ông Mạnh ở đâu. Hoàng Tú là người ngoài cuộc bình tỉnh hơn phân tích:
“Nếu như dì Huệ không nhớ thì sao?”
“Nếu dì không nhớ tao có cách dự phòng rồi.”
Anh không muốn nói cho hai bạn thân của mình và Thiên Hương biết đường nào anh cũng phải tìm đến Vĩnh Khang một chuyến. Một phần vì cái tội Vĩnh Khang dám tìm tới nhà Thiên Hương gây sự, một phần anh tin chắc Vĩnh Khang biết người đột nhập hôm đó là ai?
Bốn người đang căng thẳng ngồi đợi thì điện thoại trong túi xách của Thiên Hương đổ chuông, cô chẳng có tâm trạng bắt máy nên để mặc. Việt Hùng lấy điện thoại ra dùm cô:
“Hồng Nhung gọi cho em này, có bắt máy không?”
“Bạn thân của em là fan cuồng của anh đấy, anh nghe máy đi.”
Mức độ nổi tiếng của Việt Hùng không hề thua kém bất kỳ ngôi sao hạng A nào, chuyện anh có nhiều fan hâm mộ là chuyện bình thường nhưng nghe Thiên Hương nói bạn thân của cô là fan cuồng của anh khiến anh cảm thấy rất vui. Anh nghiêng người áp sát điện thoại vào tai Thiên Hương để Thiên Hương cùng nghe, anh vừa ấn nút nghe đầu bên kia đã vang lên giọng nói của Hồng Nhung:
“Tớ vừa thấy chú lái xe riêng của nhà cậu đi vào nhà nghỉ bên cạnh nhà tớ, ba mẹ cậu đi du lịch Tây Nguyên à? Cậu có đi cùng ba mẹ cậu không, nhà tớ ngay bên cạnh nhà nghỉ Phố Núi, đó nếu cậu đi cùng ba mẹ thì qua nhà tớ chơi nhé.”
“Anh Việt Hùng đang nghe máy đây!”
Giọng nói kích động của Hồng Nhung vang lên ở đầu bên kia:
“Cái, cái gì? Em đang nói chuyện với ông trùm đây sao?”
Lời nói tiếp theo của Việt Hùng còn khiến Hồng Nhung sốc hơn:
“Người yêu của anh đang ở Sài Gòn, không có đi du lịch Tây Nguyên.”
Hồng Nhung dường như không kịp tiêu hóa những lời Việt Hùng vừa nói nên cậu lắp bắp:
“Dạ, dạ, Thiên Hương, Thiên Hương.”
Thiên Hương nói vào trong điện thoại:
“Gia đình tớ xảy ra chuyện nên chắc tết này tớ không thể xin mẹ về nhà cậu chơi được rồi.”
“Tớ, tớ vừa nghe idol của tớ nói cậu là người yêu của anh ấy, có đúng vậy không!”
Nghe Hồng Nhung hỏi Việt Hùng lập tức xoay người ngồi đối diện với Thiên Hương, anh nheo mắt lại chờ đợi câu cả lời của Thiên Hương với bạn mình.
“Cậu trả lời tớ đi, tớ tò mò chết đi được.”
Hồng Nhung vừa dứt lời thì Việt Hùng lập tức cắn lên môi Thiên Hương một cái khiến Thiên Hương bực mình hét lên:
“Em có nói với bạn em anh không phải người yêu của em đâu mà anh lại cắn em?”
“Tại em suy nghĩ lâu.”
Việt Hùng nói vào điện thoại:
“Khi nào em xuống Sài Gòn anh mời đi uống Trà Sữa nhé, bye em.”
Dứt lời Việt Hùng ngồi sát vào người Thiên Hương, một tay anh cầm điện thoại của cô giơ ra trước, một tay anh ôm vai cô nói:
“Em nhìn vào camera đi.”
Thấy Thiên Hương không chịu hợp tác Việt Hùng nói:
“Em không hợp tác với anh chụp hình xấu hơn anh ráng chịu nhé.”
Lời nói của Việt Hùng khiến Thiên Hương lập tức nghiêm túc nhìn vào camera, anh chớp thời cơ chụp selfie một tấm hình hai người sau đó anh giơ điện thoại trước mặt Thiên Hương để quét mở khóa màn hình. Cô vươn tay lấy lại điện thoại:
“Anh định làm gì vậy?”
Thành công nhìn Việt Hùng và Thiên Hương chỉ biết thở dài.
“Tao nghĩ chỉ có mình em gái tao là con nít vắt mũi chưa sạch mà đòi yêu đương không ngờ mày gần 30 tuổi đầu cũng bị nhiễm nó rồi.”
Hoàng Tú đang ngồi bên cạnh Việt Hùng bỗng đứng dậy chen vào giữa Việt Hùng và Thiên Hương ngồi:
“Hai người làm ơn ý thức một chút đây là phòng bệnh đấy.”
Việt Hùng nói đế theo:
“Đúng vậy đây là phòng bệnh em phải yên lặng để mẹ và dì nghỉ ngơi.”
Có Hoàng Tú ngồi giữa ngăn cả, Việt Hùng thoải mái khám phá điện thoại của Thiên Hương mà không sợ bị cô ngăn cản. Đầu tiên anh vào danh bạ xem cô lưu số điện thoại của anh tên gì, nhìn thấy cái tên cô đặt cho mình Việt Hùng cười nhếch mép:
“Dám lưu tên anh là Lưu Manh à?”
Chẳng ai bảo ai Thành Công và Hoàng Tú ngồi hai bên của Việt Hùng đồng thanh lên tiếng:
“Mày còn quá tên lưu manh.”
Không quan tâm tới lời hai bạn của mình vừa nói Việt Hùng vẫn tập trung vào điện thoại của Thiên Hương. Anh lưu lại tên mình trong danh bạ của Thiên Hương là Anh yêu. Ngay sau đó anh vào tất cả các tài khoản mạng xã hội của cô kết bạn với anh rồi thay đổi hình đại diện của cô bằng hình ảnh selfie của hai người mà anh vừa chụp được, anh còn không ngại để trạng thái cô đang hẹn hò với anh nữa. Thực hiện xong xuôi các thao tác cần thiết anh trả lại điện thoại cho cô rồi lấy điện thoại của mình ra thực hiện các thao tác tương tự. Không những vậy lúc anh thay hình ảnh đại diện trên các trang mạng xã hội của mình bằng hình đại diện cặp với cô anh còn ghi nội dung chú thích là “Ngày chung đôi”.
Ngay lập tức điện thoại của Thiên Hương và Việt Hùng liên tiếp vang lên tiếng chuông thông báo. Thiên Hương bất ngờ mở điện thoại của mình ra xem, nhìn thấy tận mắt những việc anh vừa làm với mình cô vô cùng xúc động. Nếu như trước đây cô còn băn khoăn tình yêu của anh dành cho cô không biết có thật lòng hay chỉ là rung động nhất thời thì hiện tại cô đã có cho mình câu trả lời. Cô nhắn tin qua cho anh:
“Anh yêu, nếu không có anh hai với anh Tú ở đây em sẽ thưởng cho anh một nụ hôn.”
Việt Hùng nhắn lại cho cô:
“Cho em nợ đấy.”
“Em lại tiếp tục nợ anh à?”
“Anh rất dễ tính, cho em nợ.”
…
Vì có Hoàng Tú và Thành Công ngồi bên cạnh nên Thiên Hương và Việt Hùng không dám nói chuyện mà lặng lẽ nhắn tin qua lại cho nhau như vậy. Hai người tập trung vào màn hình điện thoại tới mức Thành Công và Hoàng Tú ngồi hai bên Việt Hùng cùng tựa cằm vào hai bên vai của Việt Hùng cùng xem anh nhắn tin mà Việt Hùng và Thiên Hương không hề hay biết.
Thành Công bất chợt lên tiếng:
“Em gái tao nợ mày 5 là 5 cái gì đấy?”
Lúc này Việt Hùng mới để ý hai thằng bạn mình đang cùng dán mắt trên điện thoại của mình, anh hất mạnh hai bả vai của mình:
“Hai thằng mày nhìn lén tao nhắn tin à.”
Thiên Hương xấu hổ tới mức cô ước mình có thể bốc hơi khỏi phòng bệnh ngay lập tức. Lần đầu tiên nhắn tin yêu đương lại bị anh trai và bạn thân của anh trai đọc được đúng là không còn gì quê độ bằng. Cô liếc xéo Việt Hùng một cái rồi đi lại giường bệnh của bà Vân ngồi. Việt Hùng chỉ muốn đấm cho hai thằng bạn thân của mình mỗi thằng một cái vì cái tội phá đám.
Không khí trong phòng đang im lặng bỗng nghe tiếng hét lớn của dì Huệ:
“Xin đừng gi.ết tôi.”
Dứt lời dì Huệ bất chợt mở mắt, ngay sau đó dì ngồi bật dậy rồi lùi vào một góc giường bệnh hét lớn:
“Xin đừng gi.ết tôi. Xin đừng gi.ết tôi.”
Hành động của dì Huệ khiến cho kim truyền dịch bị bung ra chảy máu xuống cổ tay của bà trông rất đáng sợ.
Thành Công nhanh tay ấn chuông gọi bác sĩ.
Nhìn thấy tận mắt cảnh dì Huệ hoảng loạn Thiên Hương vội vàng nhảy lên giường bệnh ôm ghì lấy dì chấn an:
“Dì đừng sợ, có con ở đây với dì rồi.”
Cả người dì Huệ vẫn không ngừng run lên, dì ôm chặt lấy Thiên Hương núp vào người cô trốn:
“Con ơi, ông ta muốn g.iết dì.”
“Không có ông nào ở đây cả, chỉ có anh hai, bạn anh hai và cả anh Việt Hùng mà dì rất hâm mộ nữa đó. Dì Không tin thì mở mắt ra nhìn đi.”
Dì Huệ vẫn không dám mở mắt ra nhìn mà luôn miệng nói:
“Ông ta muốn giết dì, dì sợ lắm. Con đuổi ông ta đi.”
Y bác sĩ nhanh chóng có mặt gỡ kim truyền ra khỏi tay dì Huệ. Thành Công thấy dì như vậy thì nói với bác sĩ:
“Có cần tiêm cho dì ấy một mũi thuốc an thần nữa không?”
Việt Hùng lập tức nói xen vào:
“Không cần đâu. Mọi người ra ngoài hết đi, có thể dì sợ người lạ.”
Biểu hiện của dì Huệ lúc này không khác bà Ánh Nguyệt lúc phát bệnh bao nhiêu, chỉ khác là mẹ anh luôn miệng nói với ông Việt Dũng câu nói “ông ta muốn hãm hiếp em.”
Y bác sĩ, Thành Công và Hoàng Tú lập tức ra ngoài, còn Việt Hùng ngồi lại với Thiên Hương. Anh nắm lấy tay dì Huệ nói:
“Con là Việt Hùng đây, hôm trước con có nói chuyện điện thoại với dì đó.”
Nghe Việt Hùng nói dì Huệ không la hét nữa mà lén nhìn anh. Việt Hùng thấy dì có vẻ bình tĩnh lại anh nhìn dì mỉm cười nói tiếp:
“Con rất giỏi võ taekwondo, con có thể đánh người đó giúp dì, chỉ cần dì nói cho con biết ông ta là ai thôi.”
Dì Huệ ngước nhìn Thiên Hương như muốn xác nhận lời Việt Hùng vừa nói có đúng hay không, Thiên Hương nhìn dì cười nói:
“Anh ấy là người yêu của con, dì có thể tin tưởng ở anh ấy ạ.”
Lúc này dì Huệ mới chậm rãi nói:
“Là ông Bảo, lái xe riêng của ba mẹ con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.