Chương 20: Bất ngờ
Hamymami
05/06/2023
Hôm nay là lễ mừng thọ tuổi bảy mươi sáu của Thiên Lập Tân.Từ ngày hôm qua,con cháu của ông đã tụ tập đông đủ ở biệt thự ngoại ô.Ngoài họ hàng, bạn bè thân thiết của gia đình thì còn có sự tham gia của Tần gia.Ngay từ chiều,khách mời đã đến đông đủ bao gồm cả năm người nhà họ Tần.Tần lão gia Tần Đức Hải vừa gặp ông Thiên liền mừng ra mặt, cười nói không ngừng.Bởi chỉ có hai vị lão gia này biết hôm nay họ sẽ ra một quyết định quan trọng đó là tuyên bố lễ đính hôn của Tần Tử Văn và Thiên Hi Vân.Thiên Ngôn Khiết sau khi thấy Tần Thiên Minh liền tươi cười vẫy tay với anh,Tần Thiên Minh thấy vậy cũng lập tức đi đến bên cạnh cô.Mà vợ chồng Tần Hạc Hiên chứng kiến toàn bộ hoàn toàn không hiểu chuyện gì.Rốt cuộc hai đứa này thân thiết như vậy từ bao giờ.Sau khi đi đến bên cạnh cô,Tần Thiên Minh hào hứng nói:
" Lâu rồi không gặp.Ngày mai có thời gian rảnh chúng ta dành thời gian chơi đàn được không.Tôi muốn luyện tập lại một chút."
Mà Thiên Ngôn Khiết nhìn anh sau đó lắc đầu nói:
" Ngày mai tôi không rảnh rồi,để khi khác nhé."
Tần Thiên Minh cảm thấy có chút tiếc nuối:
" Việc quan trọng lắm sao?"
Thiên Ngôn Khiết nhẹ nhàng đáp:
" Ừm.Ngày mai tôi đi phỏng vấn xin việc."
Tần Thiên Minh nhướn mày ngạc nhiên:
"Cô định làm việc gì chứ?"
Thiên Ngôn Khiết trừng mắt với anh:
"Anh nghĩ tôi thất bại đến mức không tìm được một công việc sao?Hay phải đến công ty anh làm bảo vệ "
Tần Thiên Minh nghĩ quả nhiên cô ấy vẫn nhớ mấy chuyện này sau đó anh dỗ dành cô:
" Tôi không có ý đó,tôi chỉ là không ngờ cô sẽ đi tìm việc nhanh như vậy.Vốn tưởng rằng cô muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Thiên Ngôn Khiết cũng nguôi ngoai nói:
" Thật ra ban đầu đúng là như vậy nhưng sau đó ông nội tôi cứ liên tục thúc dục tôi đi tìm việc vậy nên tôi sẽ tìm thử xem sao."
Tần Thiên Minh gật đầu, cười nói:
" Nếu vậy khi nào tìm được việc thì báo với tôi một tiếng.Tôi mời cô ăn cơm coi như kỉ niệm vậy."
Thiên Ngôn Khiết cũng không khách sáo đáp:
" Được thôi"
Sau khi khách khứa đã lên tặng quà gần hết,Thiên Ngôn Khiết quay sang nói với Tần Thiên Minh một cách mơ hồ:
" Anh có cảm thấy hai ông nội sắp sửa tuyên bố chuyện gì hết sức trọng đại không.Chứ nhìn điệu bộ của họ tôi cứ cảm thấy nghi nghi."
Tần Thiên Minh cũng chú ý đến lời cô nói mà liền lên tiếng:
" Cũng có thể lắm.Nhưng chắc là chuyện gì đó rất vui nếu không sao hai ông có thể cười tươi đến vậy."
Thiên Ngôn Khiết cũng đồng tình với lời anh nói.Không chờ hai người suy nghĩ thêm,Thiên Lập Tân đã trịnh trọng tuyên bố:
" Các vị quan khách, trước hết tôi xin cảm ơn các vị vì hôm nay đã có mặt ở đây chung vui với tôi.Còn sau đó tôi có một việc quan trọng hơn muốn tuyên bố.Đó là cháu gái đầu của tôi Thiên Hi Vân và cháu trai cả của nhà ông Tần đây sẽ làm lễ đính hôn.Sau đó hai bên gia đình chúng tôi cũng sẽ bàn bạc thêm về việc tổ chức đám cưới."
Lời vừa dứt,Thiên Ngôn Khiết và Tần Thiên Minh đang uống nước đồng thời sặc
Thiên Ngôn Khiết:"Phụt..."
Tần Thiên Minh:" Khụ...khụ...khụ"
Các vị khách xung quanh đều nhìn họ bằng ánh mắt khó hiểu và thầm đánh giá.Mà Thiên Ngôn Khiết và Tần Thiên Minh lập tức trợn tròn mắt nhìn nhau nói:
" Đính hôn?"
Hoá ra đây là chuyện vui mà Tần Thiên Minh đoán sao đúng là vui đến bất ngờ luôn.Mặc dù không muốn Tần Tử Văn quay lại với Hạ Thanh An nhưng Thiên Ngôn Khiết hiển nhiên cũng không muốn anh lấy chị họ của cô.Như vậy chẳng phải chị ta sẽ càng đắc ý hơn sao.Nếu vậy lúc Thiên Hi Vân gặp cô chắc phải vênh mặt lên ngang với trời rồi.Còn Tần Thiên Minh thì cũng không khá hơn là bao, anh không muốn cô gái giả tạo kia làm chị dâu anh.Hai người chưa kịp nói tiếp thì Tần Đức Hải lại lên tiếng:
" Đúng vậy,chúng tôi đã bàn bạc rõ chuyện này.Lễ đính hôn không thể trì hoãn.Còn đám cưới chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.Đến lúc đó mong các vị sẽ đến chung vui với chúng tôi."
Dứt lời phía dưới đã vang lên hàng loạt các tiếng vỗ tay, còn có mấy lời chúc mừng nữa.Mà ban đầu Thiên Lập Tân và Tần Đức Hải nói để cho bọn trẻ tự do cũng là lời nói ngoài miệng.Chứ trong thâm tâm hai ông đã định sẵn chắc chắn sẽ trở thành thông gia rồi.Nên mới chọn dịp này để công bố,không chừa lại đường lui cho Thiên Hi Vân và Tần Tử Văn.
Tần Tử Văn sau khi nghe xong tức giận đến mức không nói nên lời,anh muốn chạy lên đó nói ra cho rõ ràng.Thấy vậy Tần Thiên Minh lập tức chạy đến kéo anh lại, giọng điệu thuyết phục:
"Anh, bình tĩnh đi.Nếu bây giờ anh lên đó chẳng phải trực tiếp đối đầu với ông nội sao?đến lúc đó ông sẽ tức chết mất."
Anh tất nhiên biết ông nội mong muốn điều này như thế nào.Tần Tử Văn tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.Sau đó anh quay người rời đi bỏ mặc những tiếng bàn tán sau lưng.
" Lâu rồi không gặp.Ngày mai có thời gian rảnh chúng ta dành thời gian chơi đàn được không.Tôi muốn luyện tập lại một chút."
Mà Thiên Ngôn Khiết nhìn anh sau đó lắc đầu nói:
" Ngày mai tôi không rảnh rồi,để khi khác nhé."
Tần Thiên Minh cảm thấy có chút tiếc nuối:
" Việc quan trọng lắm sao?"
Thiên Ngôn Khiết nhẹ nhàng đáp:
" Ừm.Ngày mai tôi đi phỏng vấn xin việc."
Tần Thiên Minh nhướn mày ngạc nhiên:
"Cô định làm việc gì chứ?"
Thiên Ngôn Khiết trừng mắt với anh:
"Anh nghĩ tôi thất bại đến mức không tìm được một công việc sao?Hay phải đến công ty anh làm bảo vệ "
Tần Thiên Minh nghĩ quả nhiên cô ấy vẫn nhớ mấy chuyện này sau đó anh dỗ dành cô:
" Tôi không có ý đó,tôi chỉ là không ngờ cô sẽ đi tìm việc nhanh như vậy.Vốn tưởng rằng cô muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Thiên Ngôn Khiết cũng nguôi ngoai nói:
" Thật ra ban đầu đúng là như vậy nhưng sau đó ông nội tôi cứ liên tục thúc dục tôi đi tìm việc vậy nên tôi sẽ tìm thử xem sao."
Tần Thiên Minh gật đầu, cười nói:
" Nếu vậy khi nào tìm được việc thì báo với tôi một tiếng.Tôi mời cô ăn cơm coi như kỉ niệm vậy."
Thiên Ngôn Khiết cũng không khách sáo đáp:
" Được thôi"
Sau khi khách khứa đã lên tặng quà gần hết,Thiên Ngôn Khiết quay sang nói với Tần Thiên Minh một cách mơ hồ:
" Anh có cảm thấy hai ông nội sắp sửa tuyên bố chuyện gì hết sức trọng đại không.Chứ nhìn điệu bộ của họ tôi cứ cảm thấy nghi nghi."
Tần Thiên Minh cũng chú ý đến lời cô nói mà liền lên tiếng:
" Cũng có thể lắm.Nhưng chắc là chuyện gì đó rất vui nếu không sao hai ông có thể cười tươi đến vậy."
Thiên Ngôn Khiết cũng đồng tình với lời anh nói.Không chờ hai người suy nghĩ thêm,Thiên Lập Tân đã trịnh trọng tuyên bố:
" Các vị quan khách, trước hết tôi xin cảm ơn các vị vì hôm nay đã có mặt ở đây chung vui với tôi.Còn sau đó tôi có một việc quan trọng hơn muốn tuyên bố.Đó là cháu gái đầu của tôi Thiên Hi Vân và cháu trai cả của nhà ông Tần đây sẽ làm lễ đính hôn.Sau đó hai bên gia đình chúng tôi cũng sẽ bàn bạc thêm về việc tổ chức đám cưới."
Lời vừa dứt,Thiên Ngôn Khiết và Tần Thiên Minh đang uống nước đồng thời sặc
Thiên Ngôn Khiết:"Phụt..."
Tần Thiên Minh:" Khụ...khụ...khụ"
Các vị khách xung quanh đều nhìn họ bằng ánh mắt khó hiểu và thầm đánh giá.Mà Thiên Ngôn Khiết và Tần Thiên Minh lập tức trợn tròn mắt nhìn nhau nói:
" Đính hôn?"
Hoá ra đây là chuyện vui mà Tần Thiên Minh đoán sao đúng là vui đến bất ngờ luôn.Mặc dù không muốn Tần Tử Văn quay lại với Hạ Thanh An nhưng Thiên Ngôn Khiết hiển nhiên cũng không muốn anh lấy chị họ của cô.Như vậy chẳng phải chị ta sẽ càng đắc ý hơn sao.Nếu vậy lúc Thiên Hi Vân gặp cô chắc phải vênh mặt lên ngang với trời rồi.Còn Tần Thiên Minh thì cũng không khá hơn là bao, anh không muốn cô gái giả tạo kia làm chị dâu anh.Hai người chưa kịp nói tiếp thì Tần Đức Hải lại lên tiếng:
" Đúng vậy,chúng tôi đã bàn bạc rõ chuyện này.Lễ đính hôn không thể trì hoãn.Còn đám cưới chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.Đến lúc đó mong các vị sẽ đến chung vui với chúng tôi."
Dứt lời phía dưới đã vang lên hàng loạt các tiếng vỗ tay, còn có mấy lời chúc mừng nữa.Mà ban đầu Thiên Lập Tân và Tần Đức Hải nói để cho bọn trẻ tự do cũng là lời nói ngoài miệng.Chứ trong thâm tâm hai ông đã định sẵn chắc chắn sẽ trở thành thông gia rồi.Nên mới chọn dịp này để công bố,không chừa lại đường lui cho Thiên Hi Vân và Tần Tử Văn.
Tần Tử Văn sau khi nghe xong tức giận đến mức không nói nên lời,anh muốn chạy lên đó nói ra cho rõ ràng.Thấy vậy Tần Thiên Minh lập tức chạy đến kéo anh lại, giọng điệu thuyết phục:
"Anh, bình tĩnh đi.Nếu bây giờ anh lên đó chẳng phải trực tiếp đối đầu với ông nội sao?đến lúc đó ông sẽ tức chết mất."
Anh tất nhiên biết ông nội mong muốn điều này như thế nào.Tần Tử Văn tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.Sau đó anh quay người rời đi bỏ mặc những tiếng bàn tán sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.