Chương 19: Quan tâm
Hamymami
05/06/2023
Thiên Ngôn Khiết sau hai ngày ở lại bệnh viện thì cũng trở về nhà.Dư Nhiên cũng chịu trách nhiệm chăm sóc cô trong khoảng thời gian này.Còn Hạ Thanh An đã chuyển ra ngoài sống,sau khi biết tình hình của Thiên Ngôn Khiết thì ngày nào cô cũng gọi điện hỏi thăm vì cô còn bận đi biểu diễn. Đúng vào ngày hôm nay, Thiên Ngôn Khiết nhận được điện thoại của Dư Nhiên nói cô ấy phải đi công tác đột xuất nên dặn dò cô trong mấy ngày này phải tự chăm sóc bản thân mình.Từ lúc ở bệnh viện trở về, Thiên Ngôn Khiết ngủ ngày càng nhiều, cô còn ngủ một giấc từ đêm hôm trước đến tận hơn bảy giờ tối ngày hôm sau.Lúc tỉnh dậy,cô uể oải vươn tay lấy điện thoại thì phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ đều từ một người,đó là Tần Thiên Minh.Cô lập tức gọi lại,điện thoại được kết nối,đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của anh:
"Sao cô không nghe điện thoại?Tôi đã gọi cô từ chiều rồi đó.Bây giờ cô có ở nhà không,tôi đang đứng trước cửa nhà cô."
Thiên Ngôn Khiết giật mình bật dậy ra mở cửa,quả nhiên Tần Thiên Minh vẫn đứng đó.Thấy cô ra mở cửa,anh cúp điện thoại và lên tiếng:
" Nghe nói cô đã xuất viện nên tôi đến xem một chút.Trông trạng thái này có vẻ đã ổn hơn rồi."
Thiên Ngôn Khiết gật đầu sau đó ngập ngừng nói:
" Vào nhà trước đi rồi nói."
Tần Thiên Minh đi theo sau vào nhà.Anh đang thầm nghĩ đây là lần đầu anh được bước vào nhà mặc dù đây là lần thứ ba anh đến đây.Thiên Ngôn Khiết bảo anh ngồi xuống sau đó rót nước mời.Tần Thiên Minh đã lên tiếng trước:
" Trong nhà cô có nhiều nhạc cụ quá.Cô biết chơi hết sao?"
Thiên Ngôn Khiết ngồi xuống sofa phía đối diện và đáp:
"Tôi chỉ chơi tốt được piano thôi còn các loại khác chỉ biết chơi cơ bản."
Tần Thiên Minh cũng có hứng thú:
"Như vậy rất tốt rồi.Nhưng piano kia tôi có thể chơi thử một chút không."
Nói xong anh liền đi về phía chiếc đàn mà ngồi xuống.Không ngờ khả năng chơi đàn của anh cũng rất khá.Chỉ tiếc anh đã đàn sai một đoạn rồi.Thiên Ngôn Khiết tiến về phía đó rồi ngồi xuống bên cạnh anh và nhẹ giọng chỉ bảo:
" Đoạn này của anh sai rồi.Để tôi xem thử."
Nói rồi cô bắt đầu đàn lại bản nhạc này một cách hoàn chỉnh.Tần Thiên Minh nhìn chăm chú cô gái bên cạnh đến ngây người.Anh vốn luôn tò mò dáng vẻ của cô khi chơi đàn.Không ngờ hôm nay đã thấy được,gương mặt nhỏ nhắn của cô toát lên vẻ chăm chú nhưng cũng giống như đang cảm thụ bản nhạc một cách thư thái nhất.Tần Thiên Minh bỗng cảm thấy nhịp tim mình đập loạn lên không hề theo nhịp.Giây phút này anh nhận ra rằng bình đã hoàn toàn bị đánh gục rồi.Anh từng nghe người ta nói rằng: Trong cuộc đời,bạn nhất định sẽ rung động trước một người mà bạn không ngờ đến,cũng sẽ dành hết sự dịu dàng,quan tâm dành cho người đó và không cần họ đáp lại.Anh cũng không thể ngờ người luôn xem nhẹ tình yêu như anh lại muốn dành tình yêu cho một người.Những giai điệu du dương kết thúc cũng là lúc Tần Thiên Minh hoàn hồn,Anh tặng cho cô một tràng vỗ tay khen ngợi sau đó hỏi cô:
" Cô có muốn chơi thử guitar hay trống không?"
Thiên Ngôn Khiết nói rất nhẹ:
" Ừm...trước khi chơi guitar chúng ta có thể đi ăn gì đó trước không? Đã một ngày tôi chưa ăn gì rồi"
Tần Thiên Minh hết sức sửng sốt nhìn cô:
"Vậy mà cô vẫn còn sức chơi đàn,đứng lên đi chúng ta đi ăn."
Nói xong anh dẫn cô ra ngoài,hai người đến nhà hàng phía dưới tòa chung cư.Sau khi ăn uống xong, Tần Thiên Minh dẫn cô đi lên nhà, trước khi anh rời đi cô vui vẻ nói:
" Cảm ơn anh"
Tần Thiên Minh xoa đầu cô nói:
" Không có gì đâu,mau vào nhà đi "
Sau khi anh rời đi Thiên Ngôn Khiết nhớ lại hành động của anh có chút thất thần.Tại sao anh ấy lại xoa đầu cô vậy, cảm giác giống như vừa quan tâm vừa cưng chiều vậy.Cô gái lập tức lắc đầu giống như xua tan đi những suy nghĩ mơ màng trong đầu.
"Sao cô không nghe điện thoại?Tôi đã gọi cô từ chiều rồi đó.Bây giờ cô có ở nhà không,tôi đang đứng trước cửa nhà cô."
Thiên Ngôn Khiết giật mình bật dậy ra mở cửa,quả nhiên Tần Thiên Minh vẫn đứng đó.Thấy cô ra mở cửa,anh cúp điện thoại và lên tiếng:
" Nghe nói cô đã xuất viện nên tôi đến xem một chút.Trông trạng thái này có vẻ đã ổn hơn rồi."
Thiên Ngôn Khiết gật đầu sau đó ngập ngừng nói:
" Vào nhà trước đi rồi nói."
Tần Thiên Minh đi theo sau vào nhà.Anh đang thầm nghĩ đây là lần đầu anh được bước vào nhà mặc dù đây là lần thứ ba anh đến đây.Thiên Ngôn Khiết bảo anh ngồi xuống sau đó rót nước mời.Tần Thiên Minh đã lên tiếng trước:
" Trong nhà cô có nhiều nhạc cụ quá.Cô biết chơi hết sao?"
Thiên Ngôn Khiết ngồi xuống sofa phía đối diện và đáp:
"Tôi chỉ chơi tốt được piano thôi còn các loại khác chỉ biết chơi cơ bản."
Tần Thiên Minh cũng có hứng thú:
"Như vậy rất tốt rồi.Nhưng piano kia tôi có thể chơi thử một chút không."
Nói xong anh liền đi về phía chiếc đàn mà ngồi xuống.Không ngờ khả năng chơi đàn của anh cũng rất khá.Chỉ tiếc anh đã đàn sai một đoạn rồi.Thiên Ngôn Khiết tiến về phía đó rồi ngồi xuống bên cạnh anh và nhẹ giọng chỉ bảo:
" Đoạn này của anh sai rồi.Để tôi xem thử."
Nói rồi cô bắt đầu đàn lại bản nhạc này một cách hoàn chỉnh.Tần Thiên Minh nhìn chăm chú cô gái bên cạnh đến ngây người.Anh vốn luôn tò mò dáng vẻ của cô khi chơi đàn.Không ngờ hôm nay đã thấy được,gương mặt nhỏ nhắn của cô toát lên vẻ chăm chú nhưng cũng giống như đang cảm thụ bản nhạc một cách thư thái nhất.Tần Thiên Minh bỗng cảm thấy nhịp tim mình đập loạn lên không hề theo nhịp.Giây phút này anh nhận ra rằng bình đã hoàn toàn bị đánh gục rồi.Anh từng nghe người ta nói rằng: Trong cuộc đời,bạn nhất định sẽ rung động trước một người mà bạn không ngờ đến,cũng sẽ dành hết sự dịu dàng,quan tâm dành cho người đó và không cần họ đáp lại.Anh cũng không thể ngờ người luôn xem nhẹ tình yêu như anh lại muốn dành tình yêu cho một người.Những giai điệu du dương kết thúc cũng là lúc Tần Thiên Minh hoàn hồn,Anh tặng cho cô một tràng vỗ tay khen ngợi sau đó hỏi cô:
" Cô có muốn chơi thử guitar hay trống không?"
Thiên Ngôn Khiết nói rất nhẹ:
" Ừm...trước khi chơi guitar chúng ta có thể đi ăn gì đó trước không? Đã một ngày tôi chưa ăn gì rồi"
Tần Thiên Minh hết sức sửng sốt nhìn cô:
"Vậy mà cô vẫn còn sức chơi đàn,đứng lên đi chúng ta đi ăn."
Nói xong anh dẫn cô ra ngoài,hai người đến nhà hàng phía dưới tòa chung cư.Sau khi ăn uống xong, Tần Thiên Minh dẫn cô đi lên nhà, trước khi anh rời đi cô vui vẻ nói:
" Cảm ơn anh"
Tần Thiên Minh xoa đầu cô nói:
" Không có gì đâu,mau vào nhà đi "
Sau khi anh rời đi Thiên Ngôn Khiết nhớ lại hành động của anh có chút thất thần.Tại sao anh ấy lại xoa đầu cô vậy, cảm giác giống như vừa quan tâm vừa cưng chiều vậy.Cô gái lập tức lắc đầu giống như xua tan đi những suy nghĩ mơ màng trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.