Chương 18: Ổn định cảm xúc
Hamymami
05/06/2023
Sau khi nhận được thông báo của bệnh viện,Dư Nhiên lập tức chạy đến phòng bệnh.Vừa đẩy cửa ra thì cô đã nhìn thấy Tần Thiên Minh ngồi đó, cô tiến đến gần và hỏi:
" Là cậu đưa Khiết Khiết đến bệnh viện sao?"
Tần Thiên Minh nghe thấy tiếng nói thì quay sang,anh đoán đây là bác sĩ Dư mà vị bác sĩ lúc nãy nhắc đến nên anh cũng lên tiếng:
" Đúng vậy. Cô ấy bị ngất.Phiền chị xem giúp tình hình của cô ấy."
Dư Nhiên nghe vậy lập tức gật đầu:
" Cậu đừng lo lắng,đây là trách nhiệm của tôi.Đợi đến khi Khiết Khiết tỉnh lại tôi sẽ hỏi thăm sau.Bây giờ để con bé nghỉ ngơi đã "
Tần Thiên Minh nghe Dư Nhiên nói cũng cảm thấy an tâm và đáp:
" Nếu vậy thì tôi yên tâm rồi."
Dư Nhiên thấy anh lo lắng như vậy cũng do dự nói:
" Khiết Khiết đã có tôi chăm sóc rồi.Không cần phiền đến cậu nữa,cậu mau về nghỉ ngơi đi."
Tần Thiên Minh lắc đầu:
" Để tôi ở lại với cô ấy một lát.Chờ cô ấy tỉnh rồi tôi sẽ đi "
Dư Nhiên biết mình không thuyết phục được anh nên chỉ yên lặng cho qua.Đã lâu cô không gặp Thiên Ngôn Khiết nên cũng không biết hai người họ đã xảy ra những chuyện gì nhưng nhìn thấy Tần Thiên Minh lo lắng như vậy thì cô cũng đoán được ai mới là người có tình cảm.
Dư Nhiên đi đến bên cạnh giường bệnh và ngồi xuống.Thiên Ngôn Khiết đã lâu mới xảy ra tình trạng như vậy nên cô rất lo lắng.Chắc chắn phải chịu đả kích rất lớn.
Người trên giường bệnh cũng có động tĩnh, cô mơ màng mở mắt thì nhìn thấy Dư Nhiên.Dư Nhiên thấy cô đã tỉnh liền hỏi han:
" Khiết Khiết em vẫn ổn chứ.Có còn cảm thấy đau đầu nữa không?"
Thiên Ngôn Khiết lập tức lắc đầu.Nhưng Dư Nhiên vẫn lấy từ trong túi xách ra một lọ thuốc,cô mở nắp và lấy ra ba viên thuốc cho Thiên Ngôn Khiết.Thấy cô đã uống thuốc xong, cô ấy vỗ nhẹ vào lưng cô sau đó nhẹ giọng:
" Thuốc có tác dụng an thần,nó sẽ giúp em bình tĩnh trở lại.Sau đó em có thể kể cho chị những việc đã xảy ra."
Thiên Ngôn Khiết vẫn không có phản ứng nhưng tầm mắt cô chợt dừng lại ở phía gần cửa phòng bệnh.Người đàn ông vẫn luôn chăm chú nhìn cô khiến cô cảm thấy hoang mang.Anh ấy chính là người đưa cô đến bệnh viện, không biết anh ấy có phát hiện ra điều gì không nữa.Mãi một lúc sau cô mới khó khăn mở miệng:
"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây.Anh mau về đi tôi có người chăm sóc rồi."
Vì mệt mỏi nên âm thanh cô phát ra hơi khàn.Tần Thiên Minh thấy cô đã tỉnh lại,đến lúc anh phải rời đi rồi.Ánh mắt anh tràn đầy sự nuối tiếc mà nói:
"Được.Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt."
Dứt lời anh cũng bước ra ngoài.
Thấy Tần Thiên Minh đã rời đi, Dư Nhiên mới lên tiếng hỏi:
" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sao em lại thành ra như thế này?"
Thiên Ngôn Khiết đáy mắt hiện lên tia tuyệt vọng mà nói:
"Chị, hôm nay em gặp Giang Mộng Đình."
Dư Nhiên nghe vậy cũng sửng sốt.Cô biết cái tên này có liên quan đặc biệt đến Thiên Ngôn Khiết.Nhờ phước cô ta ban cho mà bệnh của Thiên Ngôn Khiết càng ngày càng nặng.Năm đó, cô ấy gặp Thiên Ngôn Khiết trong tình trạng vô cùng thảm hại, xa lánh tất cả mọi người lúc nào cũng nói năng lung tung, mất ngủ cộng với việc thường xuyên gặp ác mộng khiến cho một thiếu nữ mười sáu tuổi hệt như một đoá hoa tàn tạ.Dư Nhiên đã phải cố gắng hết sức mới khiến tình trạng này tốt lên.Nhưng cho đến ngày hôm nay khi gặp lại cô ta, Thiên Ngôn Khiết vẫn không thể chịu được đả kích.
Cô ấy biết tốt hơn hết lúc này mình lên yên lặng để cho Thiên Ngôn Khiết an tĩnh.Cô tiến lên ôm cô gái vào lòng và an ủi:
" Em yên tâm,không có chuyện đâu.Cô ta sẽ không làm gì được em hết."
Thiên Ngôn Khiết cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn,sau đó cô lên tiếng:
" Hôm nay Tần Thiên Minh đưa em đến bệnh viện, không biết anh ấy có phát hiện ra điều gì không nữa."
Dư Nhiên biết cô lo lắng điều gì nên xoa đầu cô nói:
" Chắc là chưa biết điều gì đâu.Lúc nãy chị thấy cậu ấy chỉ lo lắng xem em có gì nguy hiểm không thôi."
Thiên Ngôn Khiết cảm thấy trong lòng mình có một cảm xúc khó tả nhưng cô cũng không biết đó là gì.Thấy cô không có phản ứng gì Dư Nhiên tiếp tục:
" Tạm thời em ở lại bệnh viện vài ngày đi để tiện theo dõi.Chị sẽ ở đây cùng với em "
Thiên Ngôn Khiết biết mình không thể từ chối lời đề nghị này chỉ đành gật đầu đồng ý.
" Là cậu đưa Khiết Khiết đến bệnh viện sao?"
Tần Thiên Minh nghe thấy tiếng nói thì quay sang,anh đoán đây là bác sĩ Dư mà vị bác sĩ lúc nãy nhắc đến nên anh cũng lên tiếng:
" Đúng vậy. Cô ấy bị ngất.Phiền chị xem giúp tình hình của cô ấy."
Dư Nhiên nghe vậy lập tức gật đầu:
" Cậu đừng lo lắng,đây là trách nhiệm của tôi.Đợi đến khi Khiết Khiết tỉnh lại tôi sẽ hỏi thăm sau.Bây giờ để con bé nghỉ ngơi đã "
Tần Thiên Minh nghe Dư Nhiên nói cũng cảm thấy an tâm và đáp:
" Nếu vậy thì tôi yên tâm rồi."
Dư Nhiên thấy anh lo lắng như vậy cũng do dự nói:
" Khiết Khiết đã có tôi chăm sóc rồi.Không cần phiền đến cậu nữa,cậu mau về nghỉ ngơi đi."
Tần Thiên Minh lắc đầu:
" Để tôi ở lại với cô ấy một lát.Chờ cô ấy tỉnh rồi tôi sẽ đi "
Dư Nhiên biết mình không thuyết phục được anh nên chỉ yên lặng cho qua.Đã lâu cô không gặp Thiên Ngôn Khiết nên cũng không biết hai người họ đã xảy ra những chuyện gì nhưng nhìn thấy Tần Thiên Minh lo lắng như vậy thì cô cũng đoán được ai mới là người có tình cảm.
Dư Nhiên đi đến bên cạnh giường bệnh và ngồi xuống.Thiên Ngôn Khiết đã lâu mới xảy ra tình trạng như vậy nên cô rất lo lắng.Chắc chắn phải chịu đả kích rất lớn.
Người trên giường bệnh cũng có động tĩnh, cô mơ màng mở mắt thì nhìn thấy Dư Nhiên.Dư Nhiên thấy cô đã tỉnh liền hỏi han:
" Khiết Khiết em vẫn ổn chứ.Có còn cảm thấy đau đầu nữa không?"
Thiên Ngôn Khiết lập tức lắc đầu.Nhưng Dư Nhiên vẫn lấy từ trong túi xách ra một lọ thuốc,cô mở nắp và lấy ra ba viên thuốc cho Thiên Ngôn Khiết.Thấy cô đã uống thuốc xong, cô ấy vỗ nhẹ vào lưng cô sau đó nhẹ giọng:
" Thuốc có tác dụng an thần,nó sẽ giúp em bình tĩnh trở lại.Sau đó em có thể kể cho chị những việc đã xảy ra."
Thiên Ngôn Khiết vẫn không có phản ứng nhưng tầm mắt cô chợt dừng lại ở phía gần cửa phòng bệnh.Người đàn ông vẫn luôn chăm chú nhìn cô khiến cô cảm thấy hoang mang.Anh ấy chính là người đưa cô đến bệnh viện, không biết anh ấy có phát hiện ra điều gì không nữa.Mãi một lúc sau cô mới khó khăn mở miệng:
"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây.Anh mau về đi tôi có người chăm sóc rồi."
Vì mệt mỏi nên âm thanh cô phát ra hơi khàn.Tần Thiên Minh thấy cô đã tỉnh lại,đến lúc anh phải rời đi rồi.Ánh mắt anh tràn đầy sự nuối tiếc mà nói:
"Được.Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt."
Dứt lời anh cũng bước ra ngoài.
Thấy Tần Thiên Minh đã rời đi, Dư Nhiên mới lên tiếng hỏi:
" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sao em lại thành ra như thế này?"
Thiên Ngôn Khiết đáy mắt hiện lên tia tuyệt vọng mà nói:
"Chị, hôm nay em gặp Giang Mộng Đình."
Dư Nhiên nghe vậy cũng sửng sốt.Cô biết cái tên này có liên quan đặc biệt đến Thiên Ngôn Khiết.Nhờ phước cô ta ban cho mà bệnh của Thiên Ngôn Khiết càng ngày càng nặng.Năm đó, cô ấy gặp Thiên Ngôn Khiết trong tình trạng vô cùng thảm hại, xa lánh tất cả mọi người lúc nào cũng nói năng lung tung, mất ngủ cộng với việc thường xuyên gặp ác mộng khiến cho một thiếu nữ mười sáu tuổi hệt như một đoá hoa tàn tạ.Dư Nhiên đã phải cố gắng hết sức mới khiến tình trạng này tốt lên.Nhưng cho đến ngày hôm nay khi gặp lại cô ta, Thiên Ngôn Khiết vẫn không thể chịu được đả kích.
Cô ấy biết tốt hơn hết lúc này mình lên yên lặng để cho Thiên Ngôn Khiết an tĩnh.Cô tiến lên ôm cô gái vào lòng và an ủi:
" Em yên tâm,không có chuyện đâu.Cô ta sẽ không làm gì được em hết."
Thiên Ngôn Khiết cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn,sau đó cô lên tiếng:
" Hôm nay Tần Thiên Minh đưa em đến bệnh viện, không biết anh ấy có phát hiện ra điều gì không nữa."
Dư Nhiên biết cô lo lắng điều gì nên xoa đầu cô nói:
" Chắc là chưa biết điều gì đâu.Lúc nãy chị thấy cậu ấy chỉ lo lắng xem em có gì nguy hiểm không thôi."
Thiên Ngôn Khiết cảm thấy trong lòng mình có một cảm xúc khó tả nhưng cô cũng không biết đó là gì.Thấy cô không có phản ứng gì Dư Nhiên tiếp tục:
" Tạm thời em ở lại bệnh viện vài ngày đi để tiện theo dõi.Chị sẽ ở đây cùng với em "
Thiên Ngôn Khiết biết mình không thể từ chối lời đề nghị này chỉ đành gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.