Chương 122: Bìa Hồ Sơ Vô Tình Tìm Thấy
Đóm Hóa Lệnh
21/02/2023
Phù Dung nghe thấy câu nói của Từ Ngưng Viên thì liếc nhìn anh, thầm khinh bỉ.
Người đàn ông này nói cũng thật thuận miệng quá cơ.
Cô có bảo là sợ làm phiền anh ta đâu mà Từ Ngưng Viên bảo không cần phiền? Hơn nữa DSM và TG Fintech hoàn toàn là ngược đường với nhau.
Vậy mà Từ Ngưng Viên cũng có thể lấy cái cớ sứt sẹo là ‘thuận đường’ cho được.
“Ting.”
Tiếng thang máy mở ra, Phù Dung nhanh chân bước ra khỏi, đi vào trong tầm hầm bãi giữ xe của chung cư.
“Phù Dung, xe tôi để bên này.”
Từ Ngưng Viên đi theo sau Phù Dung, thấy cô đi sai hướng thì vội vàng lên tiếng.
Thế nhưng Phù Dung vẫn mặc kệ anh mà đi theo hướng cô chọn.
“Này, em đi đâu vậy?”
“Từ Ngưng Viên, anh có thấy phiền không hả?”
Phù Dung quay lưng lại, tức giận mà hỏi.
Sao lúc trước cô không nhận ra rằng Từ Ngưng Viên có thể bám dai như đỉa, đuổi mãi không đi thế này nhỉ?
“Không phiền.
Tôi chở em đi làm giúp, một chút cũng không thấy phiền.”
Từ Ngưng Viên nghiêm túc mà nói, cả người đều ra vẻ rất chắc chắn.
Phù Dung lại càng thêm nhức đầu.
“Nhưng tôi thấy phiền đó.
Anh có thể nào tránh ra tôi ra một chút được không?”, Phù Dung trừng mắt nhìn anh, sau đó bước đến một chiếc xe Audi màu trắng gần đó, bấm nút khởi động:
“Tôi có xe riêng, có thể tự đi làm được, không mượn Từ tổng phải đưa đón.
Vậy nhé.
Bye bye.”
Phù Dung nói xong thì mở cửa xe chui vào bên trong, không đầy một phút sau chiếc xe đã rồ ga chạy nhanh ra khỏi chỗ đậu ban đầu.
Từ Ngưng Viên vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Phù Dung đã mất dạng.
Anh chỉ có thể thở dài mà nhìn theo.
“Sếp, xe của chúng ta ở bên kia.
Sao anh lại đứng đây?”
Lãnh Khiêm không biết từ đâu xuất hiện, anh thấy Từ Ngưng Viên cứ đứng ngơ ngẩng một nơi liền thắc mắc.
Từ sáng anh chở Từ Ngưng Viên đến đây thì luôn ngồi ở trong xe chờ.
Lát sau anh nhận được thông báo của Từ Ngưng Viên là bảo anh rời khỏi xe.
Anh liền nghe lời mà ra khỏi xe, đứng chờ Từ Ngưng Viên đến.
Vậy mà chờ mãi không thấy sếp của anh đâu, Lãnh Khiêm nhàm chán đi vòng quanh lại thấy Từ Ngưng Viên đứng sừng sững ở đây.
“Sếp.”
Từ Ngưng Viên vẫn không trả lời, Lãnh Khiêm đến gần hơn, đập lên vai của anh mà gọi lớn.
“La hét cái gì?”, Từ Ngưng Viên quay mặt lại, cả người đều vẻ khó ở mà mắng Lãnh Khiêm, “Lái xe đến đây chở tôi nhanh lên.”
“A.
Dạ.”
Lãnh Khiêm bị Từ Ngưng Viên mắng liền không dám chần chừ mà chạy bắn đi.
Chiếc xe màu đen của Từ Ngưng Viên nhanh chóng xuất hiện, anh mở cửa xe, ngồi vào, Lãnh Khiêm lái đi.
Suốt cả đường đi gương mặt của Từ Ngưng Viên vẫn hầm hầm đầy sát khí.
Lãnh Khiêm lái xe mà trong lòng tràn đầy lo sợ.
Rốt cuộc thì anh lại đắc tội gì với sếp nữa rồi đây? Hu hu.
Anh cần phải đi coi bói giải hạn mà thôi.
Dạo gần đây cứ bị sếp mắng miết.
Phù Dung đến DSM thì liền bận rộn với công việc.
Chuyện của Mạc Tử Thâm Phù Dung cật lực ngăn chặn tin tức xuất hiện trên truyền thông, mọi thứ bị giấu nhẹm.
Bên ngoài đều chỉ biết Mạc tổng đã trở về lại Ý, tạm thời mọi chuyện ở trong nước đều sẽ do Phù Dung đảm nhiệm.
Bình thường tuy Mạc Tử Thâm có ham chơi thật, nhưng việc của anh ta không hề ít.
Hiện tại Phù Dung phải làm việc của cả hai người, công việc gấp đôi bình thường.
Mỗi ngày Phù Dung đều như bị vắt cạn sức lực, không kịp nghỉ ngơi.
Ký xong văn kiện cuối cùng, bàn tay của Phù Dung gần như tê cứng.
Cô buông cây bút trong tay ra, dựa hẳn lưng về sau, nhắm mắt lại.
“Cốc… Cốc…”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, phá tan giây phút rảnh rỗi hiếm hoi của Phù Dung.
Cô đưa tay day day trán, lấy lại tỉnh táo.
“Vào đi.”
“Phó tổng”, Người thư ký gấp gáp mở cửa bước vào, nhìn Phù Dung thông báo:
“Bên công ty đợt Mạc tổng liên hệ yêu cầu gửi bản báo cáo chi tiết về tiến trình đã bàn giao.”
“Vậy thì cứ đem báo cáo gửi cho bên đó thôi?”, Phù Dung nhíu mày, khó hiểu mà nhìn người thư ký, “Tài liệu đó không phải Tử Thâm đã hoàn thành xong rồi à?”
“Dạ đúng, nhưng mà… hôm đó Mạc tổng làm xong thì đem về nhà anh ấy luôn, không để lại công ty ạ.
Hiện tại…”
Người thư ký khó khăn mà nói tiếp.
Nếu không phải bên công ty kia hối gáp thì cô cũng không muốn đến làm phiền Phù Dung.
Nhưng bản tài liệu này ở công ty cô không tìm thấy được.
“Được rồi.
Báo với bên một tiếng nữa tài liệu sẽ được gửi sang.
Cô ra ngoài đi.”
Phù Dung đã hiểu, phất tay bảo người thư ký ra ngoài.
Sau đó Phù Dung cũng rời khỏi DSM.
Cô lái xe quay trở lại ngôi nhà của Mạc Tử Thâm.
Kể từ đêm hôm trước bị truy sát, đây là lần đầu tiên Phù Dung quay trở về lại căn nhà này.
“Két.”
Chiếc xe thắng lại ở trước cổng nhà, Phù Dung tắt máy, bước xuống.
Ngôi nhà vẫn còn bừa bộn như lúc mà cô rời đi.
cửa sổ mở toang, trong nhà vẫn còn vết máu, vết ẩu đả.
Phù Dung hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh mà bước vào căn nhà này.
Thế nhưng khi vào trong nhà rồi, hốc mắt Phù Dung vẫn không nhịn được mà thấy cay.
Nơi đây chứa đựng quá nhiều kỉ niệm của Mạc Tử Thâm, quá nhiều thứ liên quan tới người đàn ông ấy.
Từ khi Mạc Tử Thâm rớt xuống biển đã hơn bảy ngày rồi, vẫn chưa tìm được tung tích gì cả.
Không có tung tích gì, Phù Dung tự cho phép bản thân mình suy nghĩ Mạc Tử Thâm vẫn chưa chết.
Cô không tin rằng Mạc Tử Thâm lại có thể bỏ rơi cô.
Anh ấy hứa sẽ bảo vệ mẹ con cô cả đời.
Cô còn sống, tại sao Mạc Tử Thâm lại có thể chết chứ? Nhất định là Mạc Tử Thâm sẽ không sao đâu.
Phù Dung tự trấn an mình, nuốt nước mắt ngược lại vào bên trong.
Chuyện cô cần làm bây giờ là phải thật mạnh mẽ, xử lý hết mọi việc một cách tốt nhất và chờ Mạc Tử Thâm quay về.
Anh ấy nhất định phải quay về.
‘Nhất định là như vậy, Phù Dung nhủ thầm, bước chân đi nhanh hơn tiến vào phòng làm việc của Mạc Tử Thâm.
Cô kéo hộc tủ của Mạc Tử Thâm ra, bên trong có một két sắt.
Phù Dung nhấn mật mã, mở nó ra rồi lấy tài liệu mà cô đang cần.
Lúc Phù Dung cầm tài liệu ra ngoài, vô tình sau lại có một bìa hồ sơ dính vào, rơi xuống chân cô.
Những giấy tờ chi chít chữ rơi vãi ra sàn.
Phù Dung nhíu mày, ngồi xuống mà nhặt chỗ giấy tờ đó lên.
Thế nhưng khi cầm một tờ danh sách, Phù Dung lại như chết sững.
Cô vội vàng nhặt lên tờ thứ hai, thứ ba.
Những thông tin được ghi trên đó khiến tim của Phù Dung đập loạn lên, không thể nào bình tĩnh được.
Tờ cuối cùng lại là một tờ sơ yếu lý lịch nhân viên, hình ảnh người con gái bên trên đó đối với Phù Dung vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Phù Dung suy nghĩ một chút, sau đó bỏ gọn lại những giấy tờ này vào bìa hồ sơ.
Cô khóa két sắt lại, đóng tủ rồi rời đi.
Trước khi rời khỏi nhà Phù Dung còn dọn dẹp sơ qua nơi này, dù sao đây cũng là nhà của Mạc Tử Thâm.
Chiếc xe Audi màu trắng của Phù Dung một lần nữa chạy nhanh trên đường, bên cạnh là hai tập hồ sơ.
Một cái là thứ cô cần, một cái là vô tình tìm thấy được.
Phù Dung không ngờ chuyến đi này của mình lại có thể phát hiện ra được một vấn đề lớn đến như vậy.
Người đàn ông này nói cũng thật thuận miệng quá cơ.
Cô có bảo là sợ làm phiền anh ta đâu mà Từ Ngưng Viên bảo không cần phiền? Hơn nữa DSM và TG Fintech hoàn toàn là ngược đường với nhau.
Vậy mà Từ Ngưng Viên cũng có thể lấy cái cớ sứt sẹo là ‘thuận đường’ cho được.
“Ting.”
Tiếng thang máy mở ra, Phù Dung nhanh chân bước ra khỏi, đi vào trong tầm hầm bãi giữ xe của chung cư.
“Phù Dung, xe tôi để bên này.”
Từ Ngưng Viên đi theo sau Phù Dung, thấy cô đi sai hướng thì vội vàng lên tiếng.
Thế nhưng Phù Dung vẫn mặc kệ anh mà đi theo hướng cô chọn.
“Này, em đi đâu vậy?”
“Từ Ngưng Viên, anh có thấy phiền không hả?”
Phù Dung quay lưng lại, tức giận mà hỏi.
Sao lúc trước cô không nhận ra rằng Từ Ngưng Viên có thể bám dai như đỉa, đuổi mãi không đi thế này nhỉ?
“Không phiền.
Tôi chở em đi làm giúp, một chút cũng không thấy phiền.”
Từ Ngưng Viên nghiêm túc mà nói, cả người đều ra vẻ rất chắc chắn.
Phù Dung lại càng thêm nhức đầu.
“Nhưng tôi thấy phiền đó.
Anh có thể nào tránh ra tôi ra một chút được không?”, Phù Dung trừng mắt nhìn anh, sau đó bước đến một chiếc xe Audi màu trắng gần đó, bấm nút khởi động:
“Tôi có xe riêng, có thể tự đi làm được, không mượn Từ tổng phải đưa đón.
Vậy nhé.
Bye bye.”
Phù Dung nói xong thì mở cửa xe chui vào bên trong, không đầy một phút sau chiếc xe đã rồ ga chạy nhanh ra khỏi chỗ đậu ban đầu.
Từ Ngưng Viên vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Phù Dung đã mất dạng.
Anh chỉ có thể thở dài mà nhìn theo.
“Sếp, xe của chúng ta ở bên kia.
Sao anh lại đứng đây?”
Lãnh Khiêm không biết từ đâu xuất hiện, anh thấy Từ Ngưng Viên cứ đứng ngơ ngẩng một nơi liền thắc mắc.
Từ sáng anh chở Từ Ngưng Viên đến đây thì luôn ngồi ở trong xe chờ.
Lát sau anh nhận được thông báo của Từ Ngưng Viên là bảo anh rời khỏi xe.
Anh liền nghe lời mà ra khỏi xe, đứng chờ Từ Ngưng Viên đến.
Vậy mà chờ mãi không thấy sếp của anh đâu, Lãnh Khiêm nhàm chán đi vòng quanh lại thấy Từ Ngưng Viên đứng sừng sững ở đây.
“Sếp.”
Từ Ngưng Viên vẫn không trả lời, Lãnh Khiêm đến gần hơn, đập lên vai của anh mà gọi lớn.
“La hét cái gì?”, Từ Ngưng Viên quay mặt lại, cả người đều vẻ khó ở mà mắng Lãnh Khiêm, “Lái xe đến đây chở tôi nhanh lên.”
“A.
Dạ.”
Lãnh Khiêm bị Từ Ngưng Viên mắng liền không dám chần chừ mà chạy bắn đi.
Chiếc xe màu đen của Từ Ngưng Viên nhanh chóng xuất hiện, anh mở cửa xe, ngồi vào, Lãnh Khiêm lái đi.
Suốt cả đường đi gương mặt của Từ Ngưng Viên vẫn hầm hầm đầy sát khí.
Lãnh Khiêm lái xe mà trong lòng tràn đầy lo sợ.
Rốt cuộc thì anh lại đắc tội gì với sếp nữa rồi đây? Hu hu.
Anh cần phải đi coi bói giải hạn mà thôi.
Dạo gần đây cứ bị sếp mắng miết.
Phù Dung đến DSM thì liền bận rộn với công việc.
Chuyện của Mạc Tử Thâm Phù Dung cật lực ngăn chặn tin tức xuất hiện trên truyền thông, mọi thứ bị giấu nhẹm.
Bên ngoài đều chỉ biết Mạc tổng đã trở về lại Ý, tạm thời mọi chuyện ở trong nước đều sẽ do Phù Dung đảm nhiệm.
Bình thường tuy Mạc Tử Thâm có ham chơi thật, nhưng việc của anh ta không hề ít.
Hiện tại Phù Dung phải làm việc của cả hai người, công việc gấp đôi bình thường.
Mỗi ngày Phù Dung đều như bị vắt cạn sức lực, không kịp nghỉ ngơi.
Ký xong văn kiện cuối cùng, bàn tay của Phù Dung gần như tê cứng.
Cô buông cây bút trong tay ra, dựa hẳn lưng về sau, nhắm mắt lại.
“Cốc… Cốc…”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, phá tan giây phút rảnh rỗi hiếm hoi của Phù Dung.
Cô đưa tay day day trán, lấy lại tỉnh táo.
“Vào đi.”
“Phó tổng”, Người thư ký gấp gáp mở cửa bước vào, nhìn Phù Dung thông báo:
“Bên công ty đợt Mạc tổng liên hệ yêu cầu gửi bản báo cáo chi tiết về tiến trình đã bàn giao.”
“Vậy thì cứ đem báo cáo gửi cho bên đó thôi?”, Phù Dung nhíu mày, khó hiểu mà nhìn người thư ký, “Tài liệu đó không phải Tử Thâm đã hoàn thành xong rồi à?”
“Dạ đúng, nhưng mà… hôm đó Mạc tổng làm xong thì đem về nhà anh ấy luôn, không để lại công ty ạ.
Hiện tại…”
Người thư ký khó khăn mà nói tiếp.
Nếu không phải bên công ty kia hối gáp thì cô cũng không muốn đến làm phiền Phù Dung.
Nhưng bản tài liệu này ở công ty cô không tìm thấy được.
“Được rồi.
Báo với bên một tiếng nữa tài liệu sẽ được gửi sang.
Cô ra ngoài đi.”
Phù Dung đã hiểu, phất tay bảo người thư ký ra ngoài.
Sau đó Phù Dung cũng rời khỏi DSM.
Cô lái xe quay trở lại ngôi nhà của Mạc Tử Thâm.
Kể từ đêm hôm trước bị truy sát, đây là lần đầu tiên Phù Dung quay trở về lại căn nhà này.
“Két.”
Chiếc xe thắng lại ở trước cổng nhà, Phù Dung tắt máy, bước xuống.
Ngôi nhà vẫn còn bừa bộn như lúc mà cô rời đi.
cửa sổ mở toang, trong nhà vẫn còn vết máu, vết ẩu đả.
Phù Dung hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh mà bước vào căn nhà này.
Thế nhưng khi vào trong nhà rồi, hốc mắt Phù Dung vẫn không nhịn được mà thấy cay.
Nơi đây chứa đựng quá nhiều kỉ niệm của Mạc Tử Thâm, quá nhiều thứ liên quan tới người đàn ông ấy.
Từ khi Mạc Tử Thâm rớt xuống biển đã hơn bảy ngày rồi, vẫn chưa tìm được tung tích gì cả.
Không có tung tích gì, Phù Dung tự cho phép bản thân mình suy nghĩ Mạc Tử Thâm vẫn chưa chết.
Cô không tin rằng Mạc Tử Thâm lại có thể bỏ rơi cô.
Anh ấy hứa sẽ bảo vệ mẹ con cô cả đời.
Cô còn sống, tại sao Mạc Tử Thâm lại có thể chết chứ? Nhất định là Mạc Tử Thâm sẽ không sao đâu.
Phù Dung tự trấn an mình, nuốt nước mắt ngược lại vào bên trong.
Chuyện cô cần làm bây giờ là phải thật mạnh mẽ, xử lý hết mọi việc một cách tốt nhất và chờ Mạc Tử Thâm quay về.
Anh ấy nhất định phải quay về.
‘Nhất định là như vậy, Phù Dung nhủ thầm, bước chân đi nhanh hơn tiến vào phòng làm việc của Mạc Tử Thâm.
Cô kéo hộc tủ của Mạc Tử Thâm ra, bên trong có một két sắt.
Phù Dung nhấn mật mã, mở nó ra rồi lấy tài liệu mà cô đang cần.
Lúc Phù Dung cầm tài liệu ra ngoài, vô tình sau lại có một bìa hồ sơ dính vào, rơi xuống chân cô.
Những giấy tờ chi chít chữ rơi vãi ra sàn.
Phù Dung nhíu mày, ngồi xuống mà nhặt chỗ giấy tờ đó lên.
Thế nhưng khi cầm một tờ danh sách, Phù Dung lại như chết sững.
Cô vội vàng nhặt lên tờ thứ hai, thứ ba.
Những thông tin được ghi trên đó khiến tim của Phù Dung đập loạn lên, không thể nào bình tĩnh được.
Tờ cuối cùng lại là một tờ sơ yếu lý lịch nhân viên, hình ảnh người con gái bên trên đó đối với Phù Dung vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Phù Dung suy nghĩ một chút, sau đó bỏ gọn lại những giấy tờ này vào bìa hồ sơ.
Cô khóa két sắt lại, đóng tủ rồi rời đi.
Trước khi rời khỏi nhà Phù Dung còn dọn dẹp sơ qua nơi này, dù sao đây cũng là nhà của Mạc Tử Thâm.
Chiếc xe Audi màu trắng của Phù Dung một lần nữa chạy nhanh trên đường, bên cạnh là hai tập hồ sơ.
Một cái là thứ cô cần, một cái là vô tình tìm thấy được.
Phù Dung không ngờ chuyến đi này của mình lại có thể phát hiện ra được một vấn đề lớn đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.