Chương 121: Tôi Đưa Em Đi Làm
Đóm Hóa Lệnh
21/02/2023
‘Thôi kệ vậy, dù sao đúng thật sắp tới cô sẽ rất bận rộn với những công việc ở DSM.
Có mẹ của Từ Ngưng Viên ở đây, Phù Dung cũng bớt lo cho Niệm Thâm hơn.’, Phù Dung thở dài, tự an ủi bản thân mình cho những sự việc xảy ra trước mắt.
Cứ như thế, sự việc mẹ của Từ Ngưng Viên sẽ đến sống chung với Phù Dung đã không thể thay đổi được.
Sáng ngày hôm sau khi Phù Dung bước ra khỏi phòng ngủ thì đã nghe thấy những tiếng cười khanh khách của Niệm Thâm vang lên.
“Ma mi, ma mi lại đây ăn sáng với con đi ạ.”
Tiểu Niệm đang ngồi ở bàn ăn, thấy Phù Dung thì liền hào hứng vẫy vẫy tay.
Phù Dung mỉm cười, bước vào trong bếp thì mới thấy rõ.
Trên bàn ăn còn xuất hiện thêm Từ Ngưng Viên và bà Năm.
“Phù Dung, cháu dậy rồi à? Để ta múc mì cho cháu nhé.”
Bà Năm đứng ngay quầy bếp, thấy Phù Dung vào thì nhanh chóng lấy thêm tô mà làm thức ăn.
“Cháu cám ơn.”
Phù Dung hơi ngượng ngùng, chỉ biết gật đầu cảm ơn bà Năm.
Cô không ngờ mới sáng bà đã sang nhà cô nấu ăn như vậy.
“Tiểu Niệm, sao hôm nay con dậy sớm thế?”
Phù Dung ngồi vào bàn, sát bên cạnh Niệm Thâm.
Cô đưa tay ra khẽ véo má con gái mà hỏi.
“Dạ.
Tiểu Niệm dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho ma mi đó.
Hôm nay ma mi ăn thật nhiều nhiều luôn nha.”
“Con nấu?”, Phù Dung bất ngờ.
“Đúng đó, tiểu Niệm giỏi lắm nha.
Con bé biết cháu mấy ngày hôm nay ở bệnh viện không ăn uống tốt nên có ý muốn làm đồ ăn sáng cho cháu đó”, Bà Nghiêm ngồi bên cạnh liền phụ họa cho Niệm Thâm:
“Bữa sáng ngày hôm nay là do bà Năm và tiểu Niệm nhà ta cùng nhau thực hiện đó.”
Phù Dung nghe thấy mẹ của Từ Ngưng Viên nói như vậy thì càng trở nên kinh ngạc hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào con gái mình.
Cô bé chu môi chúm chím, mắt long lanh vô tư.
“Ma mi, ma mi, con giỏi không? Ma mi khen con đi.”
Bộ dáng tranh công đòi được thưởng này của Niệm Thâm khiến Phù Dung phải bật cười.
Cô vuốt đầu cô bé, khen thật lòng:
“Ừ.
Tiểu Niệm của mẹ là giỏi nhất.”
Niệm Thâm lập tức cười híp cả mắt lại.
Bà Năm cũng nhanh chóng bưng bữa ăn sáng đã chuẩn bị từ trước ra.
Trên bàn ăn ngập tràn niềm vui.
Duy chỉ có một chuyện duy nhất, Phù Dung và Từ Ngưng Viên không nói chuyện với nhau.
Có mấy lần Từ Ngưng Viên cố gắng bắt chuyện nhưng Phù Dung đều viện cớ mà lơ đi.
Cô chỉ chăm chú ăn sáng mà chơi đùa cùng với Niệm Thâm mà thôi.
Ăn sáng xong, bà Năm tranh việc rửa bát không cho Phù Dung đụng vào.
Phù Dung đã cố muốn vào phụ như cứ bị bà đẩy ra ngoài.
“Cháu cứ ra chơi với tiểu Niệm đi, để đây bác làm cho.
A, khi nãy tiểu Niệm có dính thức ăn trên tay đó.
Cháu đưa bé đi rửa đi nhé.”
“Dạ vâng.”
Phù Dung không tranh lại được bà, nhìn trong bồn rửa cũng chỉ có ít chén bát nên cũng không giành nữa.
Cô ra bên ngoài, tiến đến chỗ Niệm Thâm mà bế con bé lên đi vào nhà vệ sinh gần đó.
“Ma mi, hôm nay ma mi có ăn ngon không?”, Giọng nói non nớt của Niệm Thâm vang lên bên cạnh tiếng nước chảy.
“Ngon lắm”, Phù Dung vẫn chăm chú rửa tay cho con gái, mỉm cười trả lời.
“Vậy hôm sau tiểu Niệm lại dậy sớm phụ bà Năm nấu ăn cho ma mi nhé?”, Niệm Thâm hào hứng, rồi lại thè lưỡi đầy ngại ngùng:
“Dù rằng con chỉ có đứng một bên thôi, bà Năm làm hết mất rồi.”
Phù Dung phì cười, tắt nước, lấy khăn mặt lau tay cho Niệm Thâm.
“Không sao, tiểu Niệm như vậy là quá giỏi rồi.
Nhưng mà mấy hôm sau tiểu Niệm không cần phải dậy sớm như vậy nữa đâu.
Con cứ ngủ ngon thật ngon là mẹ vui rồi.”
“Dạ”, Niệm Thâm ngoan ngoãn nghe lời.
Mẹ bé không thích bé dậy sớm vậy thì bé sẽ cùng với bà Năm nấu bữa tối cho mẹ là được rồi.
Niệm Thâm nghĩ đến đây liền cười ngô nghê vui vẻ.
“Tiểu Niệm này”, Phù Dung thấy con gái cười thì cũng cười theo, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm lắm:
“Con chơi với bà Nghiêm có vui không?”
“Dạ vui ạ.”
“Con thích bà Nghiêm ở lại đây với con không?”, Phù Dung lại đổi câu hỏi.
“Dạ thích ạ”, Niệm Thâm gật mạnh đầu, sau đó hỏi lại, “Ma mi không thích bà ạ?”
“Không phải”, Phù Dung lắc lắc đầu, ôm lấy con gái mình vào lòng rồi chầm chậm bước ra ngoài:
“Mẹ chỉ lo con ở nhà một mình buồn thôi.
Mấy ngày nay mẹ phải đi làm lại, bố… ở nhà không có ai, con ở chơi với bà Nghiêm được không?”
Phù Dung định nói về việc Mạc Tử Thâm lại không có ở đây, nhưng lại không thể nói ra tiếp được.
Cô không muốn nhắc lại chuyện buồn trước mặt Niệm Thâm nên bỏ qua.
“Dạ được ạ.
Bà Nghiêm đối với con tốt lắm.
Con cũng thích chơi với bà nữa.
Mẹ đi làm thật tốt rồi tối về chơi với tiểu Niệm nha.”
Niệm Thâm ôm chặt lấy cổ của Phù Dung mà thủ thỉ.
Bé cũng rất thích được mẹ ở bên cạnh nhưng mà mẹ bận lắm.
Niệm Thâm không muốn khiến Phù Dung buồn.
“Ngoan lắm.”
Phù Dung ôm chặt Niệm Thâm hơn, khẽ vỗ nhẹ trên lưng cô bé.
Niệm Thâm có bà Nghiêm chăm sóc, con bé cũng thích bà.
Phù Dung đã có thể yên tâm mà giao Niệm Thâm cho bà Nghiêm rồi.
“Bác.”
Phù Dung bước đến phía sau lưng ghế sô pha, Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm đang ngồi trên đó.
“Ây da, tiểu Niệm của bà rửa tay xong rồi đó à.”
Bà Nghiêm quay lưng lại, thấy Phù Dung bế Niệm Thâm đi tới thì lập tức đứng dậy mà đón lấy Niệm Thâm ôm vào lòng.
“Cháu phải đi làm rồi.
Phiền bác chăm sóc tiểu Niệm giúp cháu nha”, Phù Dung buông Niệm Thâm ra, chân thành gửi gắm bà Nghiêm.
“Được, yên tâm đi.
Cứ giao cho ta.
Đảm bảo ăn ngủ khỏe mạnh.”
Bà Nghiêm ôm lấy Niệm Thâm, yêu thích không ngừng, miệng cười không khép lại được.
“Cháu cám ơn”, Phù Dung cúi đầu.
“Con bé này.
Cám ơn gì chứ.
Mau đi làm đi, coi chừng muộn bây giờ”, Bà Nghiêm phất tay, rồi lại đá mạnh vào chân Từ Ngưng Viên, “Để Ngưng Viên đưa cho đi làm cho kìa, đỡ phải mất công lái xe.”
“Dạ không cần đâu ạ”, Phù Dung ngẩng đầu dậy, lắc đầu, sau đó tạm biệt Niệm Thâm rồi đi thẳng ra ngoài cửa mà không chờ Từ Ngưng Viên.
“Phù Dung, Phù Dung.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung bỏ đi, lập tức chạy sau lưng cô mà gọi.
Bà Nghiêm nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ lắc đầu.
Đứa con trai ngốc này của bà phải còn cố gắng nhiều đây.
Nhưng bà Nghiêm chỉ cảm thán cho Từ Ngưng Viên một chút rồi lại trở lại vui vẻ mà chơi đùa với Niệm Thâm.
Bà có đứa cháu đáng yêu như thế này là được rồi, việc Từ Ngưng Viên theo đuổi Phù Dung thì cứ để nó tự xử đi.
Hắc hắc.
“Phù Dung, chờ tôi với.”
Từ Ngưng Viên chạy nhanh lên đuổi kịp Phù Dung rồi kéo lấy tay cô lại.
“Buông ra”, Phù Dung khó chịu mà hất tay của Từ Ngưng Viên, “Anh làm gì mà lôi lôi kéo kéo vậy hả?”
“Ai bảo em không chịu chờ tôi”, Từ Ngưng Viên thờ dài, “Tôi đưa em đi làm.”
“Không cần”, Phù Dung lạnh lùng từ chối, bước thẳng vào thang máy.
“Không phiền đâu mà.
Dù sao thì cũng tiện đường.
Tôi đưa em đến DSM rồi đến TG Fintech làm việc luôn.”
Từ Ngưng Viên vẫn không từ bỏ, nhanh chân chen vào trong thang máy với Phù Dung.
Có mẹ của Từ Ngưng Viên ở đây, Phù Dung cũng bớt lo cho Niệm Thâm hơn.’, Phù Dung thở dài, tự an ủi bản thân mình cho những sự việc xảy ra trước mắt.
Cứ như thế, sự việc mẹ của Từ Ngưng Viên sẽ đến sống chung với Phù Dung đã không thể thay đổi được.
Sáng ngày hôm sau khi Phù Dung bước ra khỏi phòng ngủ thì đã nghe thấy những tiếng cười khanh khách của Niệm Thâm vang lên.
“Ma mi, ma mi lại đây ăn sáng với con đi ạ.”
Tiểu Niệm đang ngồi ở bàn ăn, thấy Phù Dung thì liền hào hứng vẫy vẫy tay.
Phù Dung mỉm cười, bước vào trong bếp thì mới thấy rõ.
Trên bàn ăn còn xuất hiện thêm Từ Ngưng Viên và bà Năm.
“Phù Dung, cháu dậy rồi à? Để ta múc mì cho cháu nhé.”
Bà Năm đứng ngay quầy bếp, thấy Phù Dung vào thì nhanh chóng lấy thêm tô mà làm thức ăn.
“Cháu cám ơn.”
Phù Dung hơi ngượng ngùng, chỉ biết gật đầu cảm ơn bà Năm.
Cô không ngờ mới sáng bà đã sang nhà cô nấu ăn như vậy.
“Tiểu Niệm, sao hôm nay con dậy sớm thế?”
Phù Dung ngồi vào bàn, sát bên cạnh Niệm Thâm.
Cô đưa tay ra khẽ véo má con gái mà hỏi.
“Dạ.
Tiểu Niệm dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho ma mi đó.
Hôm nay ma mi ăn thật nhiều nhiều luôn nha.”
“Con nấu?”, Phù Dung bất ngờ.
“Đúng đó, tiểu Niệm giỏi lắm nha.
Con bé biết cháu mấy ngày hôm nay ở bệnh viện không ăn uống tốt nên có ý muốn làm đồ ăn sáng cho cháu đó”, Bà Nghiêm ngồi bên cạnh liền phụ họa cho Niệm Thâm:
“Bữa sáng ngày hôm nay là do bà Năm và tiểu Niệm nhà ta cùng nhau thực hiện đó.”
Phù Dung nghe thấy mẹ của Từ Ngưng Viên nói như vậy thì càng trở nên kinh ngạc hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào con gái mình.
Cô bé chu môi chúm chím, mắt long lanh vô tư.
“Ma mi, ma mi, con giỏi không? Ma mi khen con đi.”
Bộ dáng tranh công đòi được thưởng này của Niệm Thâm khiến Phù Dung phải bật cười.
Cô vuốt đầu cô bé, khen thật lòng:
“Ừ.
Tiểu Niệm của mẹ là giỏi nhất.”
Niệm Thâm lập tức cười híp cả mắt lại.
Bà Năm cũng nhanh chóng bưng bữa ăn sáng đã chuẩn bị từ trước ra.
Trên bàn ăn ngập tràn niềm vui.
Duy chỉ có một chuyện duy nhất, Phù Dung và Từ Ngưng Viên không nói chuyện với nhau.
Có mấy lần Từ Ngưng Viên cố gắng bắt chuyện nhưng Phù Dung đều viện cớ mà lơ đi.
Cô chỉ chăm chú ăn sáng mà chơi đùa cùng với Niệm Thâm mà thôi.
Ăn sáng xong, bà Năm tranh việc rửa bát không cho Phù Dung đụng vào.
Phù Dung đã cố muốn vào phụ như cứ bị bà đẩy ra ngoài.
“Cháu cứ ra chơi với tiểu Niệm đi, để đây bác làm cho.
A, khi nãy tiểu Niệm có dính thức ăn trên tay đó.
Cháu đưa bé đi rửa đi nhé.”
“Dạ vâng.”
Phù Dung không tranh lại được bà, nhìn trong bồn rửa cũng chỉ có ít chén bát nên cũng không giành nữa.
Cô ra bên ngoài, tiến đến chỗ Niệm Thâm mà bế con bé lên đi vào nhà vệ sinh gần đó.
“Ma mi, hôm nay ma mi có ăn ngon không?”, Giọng nói non nớt của Niệm Thâm vang lên bên cạnh tiếng nước chảy.
“Ngon lắm”, Phù Dung vẫn chăm chú rửa tay cho con gái, mỉm cười trả lời.
“Vậy hôm sau tiểu Niệm lại dậy sớm phụ bà Năm nấu ăn cho ma mi nhé?”, Niệm Thâm hào hứng, rồi lại thè lưỡi đầy ngại ngùng:
“Dù rằng con chỉ có đứng một bên thôi, bà Năm làm hết mất rồi.”
Phù Dung phì cười, tắt nước, lấy khăn mặt lau tay cho Niệm Thâm.
“Không sao, tiểu Niệm như vậy là quá giỏi rồi.
Nhưng mà mấy hôm sau tiểu Niệm không cần phải dậy sớm như vậy nữa đâu.
Con cứ ngủ ngon thật ngon là mẹ vui rồi.”
“Dạ”, Niệm Thâm ngoan ngoãn nghe lời.
Mẹ bé không thích bé dậy sớm vậy thì bé sẽ cùng với bà Năm nấu bữa tối cho mẹ là được rồi.
Niệm Thâm nghĩ đến đây liền cười ngô nghê vui vẻ.
“Tiểu Niệm này”, Phù Dung thấy con gái cười thì cũng cười theo, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm lắm:
“Con chơi với bà Nghiêm có vui không?”
“Dạ vui ạ.”
“Con thích bà Nghiêm ở lại đây với con không?”, Phù Dung lại đổi câu hỏi.
“Dạ thích ạ”, Niệm Thâm gật mạnh đầu, sau đó hỏi lại, “Ma mi không thích bà ạ?”
“Không phải”, Phù Dung lắc lắc đầu, ôm lấy con gái mình vào lòng rồi chầm chậm bước ra ngoài:
“Mẹ chỉ lo con ở nhà một mình buồn thôi.
Mấy ngày nay mẹ phải đi làm lại, bố… ở nhà không có ai, con ở chơi với bà Nghiêm được không?”
Phù Dung định nói về việc Mạc Tử Thâm lại không có ở đây, nhưng lại không thể nói ra tiếp được.
Cô không muốn nhắc lại chuyện buồn trước mặt Niệm Thâm nên bỏ qua.
“Dạ được ạ.
Bà Nghiêm đối với con tốt lắm.
Con cũng thích chơi với bà nữa.
Mẹ đi làm thật tốt rồi tối về chơi với tiểu Niệm nha.”
Niệm Thâm ôm chặt lấy cổ của Phù Dung mà thủ thỉ.
Bé cũng rất thích được mẹ ở bên cạnh nhưng mà mẹ bận lắm.
Niệm Thâm không muốn khiến Phù Dung buồn.
“Ngoan lắm.”
Phù Dung ôm chặt Niệm Thâm hơn, khẽ vỗ nhẹ trên lưng cô bé.
Niệm Thâm có bà Nghiêm chăm sóc, con bé cũng thích bà.
Phù Dung đã có thể yên tâm mà giao Niệm Thâm cho bà Nghiêm rồi.
“Bác.”
Phù Dung bước đến phía sau lưng ghế sô pha, Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm đang ngồi trên đó.
“Ây da, tiểu Niệm của bà rửa tay xong rồi đó à.”
Bà Nghiêm quay lưng lại, thấy Phù Dung bế Niệm Thâm đi tới thì lập tức đứng dậy mà đón lấy Niệm Thâm ôm vào lòng.
“Cháu phải đi làm rồi.
Phiền bác chăm sóc tiểu Niệm giúp cháu nha”, Phù Dung buông Niệm Thâm ra, chân thành gửi gắm bà Nghiêm.
“Được, yên tâm đi.
Cứ giao cho ta.
Đảm bảo ăn ngủ khỏe mạnh.”
Bà Nghiêm ôm lấy Niệm Thâm, yêu thích không ngừng, miệng cười không khép lại được.
“Cháu cám ơn”, Phù Dung cúi đầu.
“Con bé này.
Cám ơn gì chứ.
Mau đi làm đi, coi chừng muộn bây giờ”, Bà Nghiêm phất tay, rồi lại đá mạnh vào chân Từ Ngưng Viên, “Để Ngưng Viên đưa cho đi làm cho kìa, đỡ phải mất công lái xe.”
“Dạ không cần đâu ạ”, Phù Dung ngẩng đầu dậy, lắc đầu, sau đó tạm biệt Niệm Thâm rồi đi thẳng ra ngoài cửa mà không chờ Từ Ngưng Viên.
“Phù Dung, Phù Dung.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung bỏ đi, lập tức chạy sau lưng cô mà gọi.
Bà Nghiêm nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ lắc đầu.
Đứa con trai ngốc này của bà phải còn cố gắng nhiều đây.
Nhưng bà Nghiêm chỉ cảm thán cho Từ Ngưng Viên một chút rồi lại trở lại vui vẻ mà chơi đùa với Niệm Thâm.
Bà có đứa cháu đáng yêu như thế này là được rồi, việc Từ Ngưng Viên theo đuổi Phù Dung thì cứ để nó tự xử đi.
Hắc hắc.
“Phù Dung, chờ tôi với.”
Từ Ngưng Viên chạy nhanh lên đuổi kịp Phù Dung rồi kéo lấy tay cô lại.
“Buông ra”, Phù Dung khó chịu mà hất tay của Từ Ngưng Viên, “Anh làm gì mà lôi lôi kéo kéo vậy hả?”
“Ai bảo em không chịu chờ tôi”, Từ Ngưng Viên thờ dài, “Tôi đưa em đi làm.”
“Không cần”, Phù Dung lạnh lùng từ chối, bước thẳng vào thang máy.
“Không phiền đâu mà.
Dù sao thì cũng tiện đường.
Tôi đưa em đến DSM rồi đến TG Fintech làm việc luôn.”
Từ Ngưng Viên vẫn không từ bỏ, nhanh chân chen vào trong thang máy với Phù Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.