Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư

Chương 12: A

Lưu Tiểu Du

21/10/2024

Vương Thanh Nghiên cũng được coi là con của Phật, toàn thấy rương sau khoảng ba mươi phút, cô cũng so của với mấy thánh khác rồi, nhân phẩm của cô thuộc dạng khá khẩm, mấy thanh niên may mắn ngập mặt thì mở phát được cả bình xăng to đùng, hoặc thẻ sửa xe các kiểu.

Còn mấy thánh đen đủi như bị sao quả tạ chiếu thì bốn mươi phút mới thấy rương, rương thì có xăng nhưng toàn chai bé bằng ngón tay.

Chừng ấy xăng thì chạy giùm được ai, chắc chạy đến cái rương tiếp theo là cùng.

Nhưng cũng đâu làm gì được, chạy được là tốt lắm rồi, còn hơn là nằm chỏng trơ giữa đường vì hết xăng.

Mới có nửa ngày mà Vương Thanh Nghiên đã phát hiện ra xăng đã trở thành đơn vị tiền tệ mới của người chơi.

Đồ ăn thức uống cũng không bì được với giá của xăng đâu.

Hình như là tiết trời mùa xuân, sáu giờ mà trời đã nhá nhá tối.

Cũng may là vẫn còn nhìn thấy đường.

Hôm nay là ngày đầu tiên nên cô chưa có kinh nghiệm, ngày mai phải ăn tối sớm từ năm giờ.

Chứ tối om như hũ nút thế này thì làm ăn cái nỗi gì, cô liếc mắt nhìn đèn trong xe, bật là tốn xăng đấy.

Đối với mấy tân binh gà mờ như cô thì xăng còn quý hơn cả cơm nước, không thể lãng phí được.



Còn bữa tối, may thay chiều nay lượm được cái bếp cồn trong rương, tối nay được chén bát canh nóng rồi.

Nói là canh nóng cho sang mồm thôi, thật ra chỉ là bát mì gói thôi.

So với mấy thánh khác trên kênh thế giới đang gặm bánh mì khô khốc thì Vương Thanh Nghiên thấy mình vẫn còn sướng chán.

Xơi hết bát mì, Vương Thanh Nghiên tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, dọn dẹp đống đồ lủng củng kiếm được hôm nay.

Cả ngày hôm nay cô hốt được mười một cái rương, trong đó có mảnh ghép ba lô, mười mảnh là ghép được một ô.

Mỗi ô chỉ được để một loại đồ, Vương Thanh Nghiên còn định giấu diếm một cái rương, nhét vào ô để dành chỗ đựng đồ lặt vặt.

Ai dè hệ thống lại chơi khó, không cho nhét rương vào, đúng là keo kiệt đến từng milimet.

Không còn cách nào khác, lúc ăn tối, Vương Thanh Nghiên đành phải lên kênh thế giới, lấy hai cái bánh mì ra đổi lấy một cái ba lô leo núi.

Cả ngày hôm nay hốt được có tí tẹo đồ, nhét đầy cả ba lô.

Trời cũng bắt đầu tối, Vương Thanh Nghiên không dám lượn lờ ngoài đường, tranh thủ lúc còn chút ánh sáng, cô tấp đại vào lề đường để giải quyết nỗi buồn.



Tình cảnh thế này, tối om om dám ra ngoài "tâm sự" à, nhịn hết cả một đêm thì ngủ được vào mắt à.

May mà cô không phải dạng nửa đêm phải ló mặt ra ngoài mấy bận.

Bây giờ Vương Thanh Nghiên có giếng nước rồi, dùng nước cũng không phải dè xẻn nữa, cô hì hục rửa cái nồi với cái nĩa kiếm được lúc chiều.

Đến lúc đánh răng rửa mặt xong thì trời cũng tối như hũ nút, Vương Thanh Nghiên kiểm tra bốn cánh cửa xe xem đã khóa kĩ chưa, trong cái thế giới nguy hiểm này, cô không thể để bản thân sa cơ lỡ vận vì sự bất cẩn của mình được.

Ngồi trong xe, việc đầu tiên Vương Thanh Nghiên làm là khóa tất cả bốn cánh cửa.

Xong xuôi mọi việc, Vương Thanh Nghiên mới ngồi phịch xuống ghế lái thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn rừng cây đen thui bên ngoài, tự dưng Thanh Nghiên thấy lạnh sống lưng.

Cô vội vàng tắt đèn xe, hạ ghế lái xuống nằm dài ra, quyết định tập trung thu hoạch cà chua chín trong trò chơi trước, sau đó bán lấy vàng.

Lên cấp 2 dễ ắc à, chiều nay cô đã cho trò chơi lên cấp 2 ngon ơ rồi.

Cấp 2 được trồng cà chua nè.

Mua hạt giống cà chua hết 15 vàng, thu hoạch được 5 quả/lần, bán được 5 vàng/quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook