Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư
Chương 27: A
Lưu Tiểu Du
21/10/2024
Trong cái thời buổi trò chơi sinh tồn loạn lạc này, cơm nhà chính là nhất!
Còn thừa không nhiều lắm, nhưng mà đều là đồ sạch sẽ, Vương Thanh Nghiên không ngần ngại nhắn tin riêng cho Tô Tử Nghiêu.
Tô Tử Nghiêu lúc này đang ăn trưa, đúng là anh ta không thiếu cơm với thịt hộp, chưa so sánh thì chưa biết, dù sao thì cơm với thịt hộp cũng được xem là của ngon vật lạ với người chơi bình thường rồi.
Nhưng mà trước mặt trứng cà chua, mấy món đó chỉ có nước xách dép.
[Tô Tử Nghiêu: Đổi thế nào?]
[Vương Thanh Nghiên: Cho tôi đại một cái thẻ nào hữu dụng là được.]
[Tô Tử Nghiêu: Làm ăn phải có trước có sau, tôi cũng không để cô chịu thiệt đâu. Cho cô thẻ mở rộng bình xăng này, không phải thèm rỏ dãi thì tôi cũng không đổi đâu đấy.]
[Vương Thanh Nghiên: Cảm ơn.]
Vương Thanh Nghiên không ngờ anh ta lại hào phóng như vậy, cô còn tưởng chỉ được cái thẻ cường hóa kính chắn gió là cùng.
Nhưng mà người ta đã cho rồi, cô cũng không thể từ chối.
Bảo anh ta tự chuẩn bị hộp đựng, Vương Thanh Nghiên dồn hết phần trứng cà chua còn lại cho anh ta, vì người ta yêu cầu nên cô không chừa lại một giọt nước sốt nào.
Có được thẻ mở rộng bình xăng, Vương Thanh Nghiên còn chưa thèm rửa bát, việc đầu tiên là vào giao diện sử dụng thẻ.
Sau khi được nâng cấp, dung tích bình xăng tăng gấp đôi.
Ban đầu còn nửa bình xăng, giờ nhìn chỉ còn một nhúm.
Vương Thanh Nghiên biết lượng xăng trong bình không hề bị hao hụt, nhưng mà nhìn trên đồng hồ chỉ còn một xíu như vậy, cô vẫn lấy xăng từ trong ba lô ra đổ thêm vào cho gần đầy.
Xử lý xong bình xăng, Vương Thanh Nghiên mới đi rửa bát.
Vương Thanh Nghiên ngồi vắt vẻo trên cốp sau xe, vừa đung đưa hai cẳng vừa gặm nhấm miếng pizza thừa từ tối qua như ăn vặt.
Lúc lái xe không để ý, giờ dừng lại mới phát hiện bụi cây hai bên đường hình như có thêm vài âm thanh lạ.
Nghe như tiếng gầm gừ của loài vật gì đó, nếu xung quanh không yên tĩnh, vắng tanh, chắc cô chẳng nhận ra.
Nhanh tay nhét nốt miếng pizza cuối cùng vào miệng, Vương Thanh Nghiên cũng chẳng tò mò, dọn dẹp hết đồ đạc dưới đất lên xe, leo lên ghế lái phóng đi mất dạng.
Tò mò hại thân.
Mà có gì hay ho đâu mà tò mò, biết đâu ngày mai lại chạm mặt.
Thôi thì cứ để cô được làm đà điểu rúc đầu trong cát thêm một đêm nữa vậy.
Có lẽ là phúc lợi ngày cuối của tân thủ thật, hôm nay Vương Thanh Nghiên đã thu hoạch được 15 rương báu, đây là số lượng rương báu nhiều nhất mà cô nhặt được trong mấy ngày qua.
Bên trong cũng kha khá đồ, đủ loại vật tư.
Buổi chiều, ngoài việc nhặt được hai bình xăng loại bự, điều khiến cô bất ngờ nhất là lại mở ra được một cung tên.
Cung tên này không lớn, tinh xảo và nhẹ, rất phù hợp với những cô gái có sức lực yếu đuối như cô.
Mặc dù trong rương báu này chỉ có nỏ, hai mươi mũi tên và một bình xăng loại nhỏ.
Nhưng Vương Thanh Nghiên vẫn cảm thấy đây là chiếc rương báu xịn xò nhất mà cô từng mở trong những ngày qua.
Những lúc nằm thao thức suy nghĩ vẩn vơ, Vương Thanh Nghiên cũng từng nghĩ xem loại vũ khí nào phù hợp với mình nhất.
Đao kiếm gì đó, cô chả có khiếu, không được huấn luyện bài bản, cầm đao kiếm trên tay, không biết chừng lại thành ra dâng tặng trang bị cho địch.
Cung tên thì khá phù hợp, nhưng thứ này cần phải luyện tập, độ chính xác khi bắn tên và lực kéo cung, những thứ này không phải ngày một ngày hai là luyện được.
Còn về vũ khí nóng, hiện tại vẫn chưa nghe nói ai mở ra được.
Còn thừa không nhiều lắm, nhưng mà đều là đồ sạch sẽ, Vương Thanh Nghiên không ngần ngại nhắn tin riêng cho Tô Tử Nghiêu.
Tô Tử Nghiêu lúc này đang ăn trưa, đúng là anh ta không thiếu cơm với thịt hộp, chưa so sánh thì chưa biết, dù sao thì cơm với thịt hộp cũng được xem là của ngon vật lạ với người chơi bình thường rồi.
Nhưng mà trước mặt trứng cà chua, mấy món đó chỉ có nước xách dép.
[Tô Tử Nghiêu: Đổi thế nào?]
[Vương Thanh Nghiên: Cho tôi đại một cái thẻ nào hữu dụng là được.]
[Tô Tử Nghiêu: Làm ăn phải có trước có sau, tôi cũng không để cô chịu thiệt đâu. Cho cô thẻ mở rộng bình xăng này, không phải thèm rỏ dãi thì tôi cũng không đổi đâu đấy.]
[Vương Thanh Nghiên: Cảm ơn.]
Vương Thanh Nghiên không ngờ anh ta lại hào phóng như vậy, cô còn tưởng chỉ được cái thẻ cường hóa kính chắn gió là cùng.
Nhưng mà người ta đã cho rồi, cô cũng không thể từ chối.
Bảo anh ta tự chuẩn bị hộp đựng, Vương Thanh Nghiên dồn hết phần trứng cà chua còn lại cho anh ta, vì người ta yêu cầu nên cô không chừa lại một giọt nước sốt nào.
Có được thẻ mở rộng bình xăng, Vương Thanh Nghiên còn chưa thèm rửa bát, việc đầu tiên là vào giao diện sử dụng thẻ.
Sau khi được nâng cấp, dung tích bình xăng tăng gấp đôi.
Ban đầu còn nửa bình xăng, giờ nhìn chỉ còn một nhúm.
Vương Thanh Nghiên biết lượng xăng trong bình không hề bị hao hụt, nhưng mà nhìn trên đồng hồ chỉ còn một xíu như vậy, cô vẫn lấy xăng từ trong ba lô ra đổ thêm vào cho gần đầy.
Xử lý xong bình xăng, Vương Thanh Nghiên mới đi rửa bát.
Vương Thanh Nghiên ngồi vắt vẻo trên cốp sau xe, vừa đung đưa hai cẳng vừa gặm nhấm miếng pizza thừa từ tối qua như ăn vặt.
Lúc lái xe không để ý, giờ dừng lại mới phát hiện bụi cây hai bên đường hình như có thêm vài âm thanh lạ.
Nghe như tiếng gầm gừ của loài vật gì đó, nếu xung quanh không yên tĩnh, vắng tanh, chắc cô chẳng nhận ra.
Nhanh tay nhét nốt miếng pizza cuối cùng vào miệng, Vương Thanh Nghiên cũng chẳng tò mò, dọn dẹp hết đồ đạc dưới đất lên xe, leo lên ghế lái phóng đi mất dạng.
Tò mò hại thân.
Mà có gì hay ho đâu mà tò mò, biết đâu ngày mai lại chạm mặt.
Thôi thì cứ để cô được làm đà điểu rúc đầu trong cát thêm một đêm nữa vậy.
Có lẽ là phúc lợi ngày cuối của tân thủ thật, hôm nay Vương Thanh Nghiên đã thu hoạch được 15 rương báu, đây là số lượng rương báu nhiều nhất mà cô nhặt được trong mấy ngày qua.
Bên trong cũng kha khá đồ, đủ loại vật tư.
Buổi chiều, ngoài việc nhặt được hai bình xăng loại bự, điều khiến cô bất ngờ nhất là lại mở ra được một cung tên.
Cung tên này không lớn, tinh xảo và nhẹ, rất phù hợp với những cô gái có sức lực yếu đuối như cô.
Mặc dù trong rương báu này chỉ có nỏ, hai mươi mũi tên và một bình xăng loại nhỏ.
Nhưng Vương Thanh Nghiên vẫn cảm thấy đây là chiếc rương báu xịn xò nhất mà cô từng mở trong những ngày qua.
Những lúc nằm thao thức suy nghĩ vẩn vơ, Vương Thanh Nghiên cũng từng nghĩ xem loại vũ khí nào phù hợp với mình nhất.
Đao kiếm gì đó, cô chả có khiếu, không được huấn luyện bài bản, cầm đao kiếm trên tay, không biết chừng lại thành ra dâng tặng trang bị cho địch.
Cung tên thì khá phù hợp, nhưng thứ này cần phải luyện tập, độ chính xác khi bắn tên và lực kéo cung, những thứ này không phải ngày một ngày hai là luyện được.
Còn về vũ khí nóng, hiện tại vẫn chưa nghe nói ai mở ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.