Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 37: Tự ngược đãi bản thân sao?
Đang cập nhập
29/06/2021
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi: “Tôi không có” Cô ấy chỉ vừa đắp mặt nạ vừa nghe tin tức giải trí mà thôi.
Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm là những diễn viên được săn đón tại lễ trao giải Cánh Diều Vàng năm nay, vì vậy bình thường sẽ có rất nhiều tin tức liên quan đến họ.
Mặc dù nghe không mấy dễ chịu nhưng cô đã không còn tình cảm gì với Trình Hiểu Quân nữa, cho nên chỉ như đang nghe một câu chuyện phiếm của người xa lạ.
Đôi mày đen nhánh của Tân Mộ Ngôn khẽ nhíu lại: “Vẫn còn chưa bỏ xuống được à?Tô Ánh Nguyệt khựng lại: “Có gì mà không thể buông.” Cô còn chưa kịp nói dứt lời thì người đàn ông đã trực tiếp sải bước đi tới, anh kéo cổ tay Tô Ánh Nguyệt rồi kéo cô xuống lầu.
“Anh làm gì thế?”
Mắt thấy Tần Mộ Ngôn kéo mình ra khỏi cửa, Tô Ánh Nguyệt không khỏi giãy dụa: “Anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
Cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ con thỏ, trên mặt còn đắp mặt nạ đó Người đàn ông ném cô vào trong xe mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Chiếc xe khởi động.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ảnh ngược của chính mình đang đắp mặt nạ phản chiếu qua cửa sổ ô tô mà khóc không ra nước mắt.
Cô lấy mặt nạ xuống, mới phát hiện trong xe không đặt thùng rác, mặt nạ đã khô cũng không có chỗ nào để vứt, cô đành phải cầm trong lòng bàn tay: “Anh làm sao vậy?”
Người đàn ông nhìn về phía trước với ánh mắt thờ ơ, sau đó nhấn ga tăng tốc.
Xe dừng trước một khách sạn năm sao nào đó của thành phố Dung Hưng.
“Xuống xe” Tần Mộ Ngôn cầm vô lăng với vẻ mặt lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt: “…” Đã muộn như vậy rồi mà anh còn dẫn theo cô đang mặc đồ ngủ ra ngoài…là để thuê phòng à? Cô bất giác lấy tay che ngực theo bản năng: “Tần Mộ Ngôn, tôi không phải là người phụ nữ dễ dãi.” Người đàn ông liếc nhìn cô một cái đầy khinh thường: “Em mỗi ngày đều ngủ trên giường của tôi, nếu tôi muốn chạm vào em thì có cần thiết phải rắc rối như vậy không?”
Tô Ánh Nguyệt: “…” Hình như nói cũng rất có lý. Nhưng nếu như không phải vì chuyện này thì nửa đêm nửa hôm anh đưa cô đến đây để làm gì? “Xuống xe.” Người đàn ông lại lạnh lùng lên tiếng một lần nữa.
Tô Ánh Nguyệt mím môi chỉ đành ngoan ngoãn bước xuống xe.
Vừa xuống xe, cô lại bị người đàn ông kéo cánh tay, nhanh chóng đi lên lầu.
Tần Mộ Ngôn đưa cô đến một căn phòng.
Sau khi vào cửa, người đàn ông nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha, rồi cầm điều khiển từ xa bật màn hình trên tường lên.
Phía trên màn hình là cảnh tượng của camera theo dõi trực tiếp.
Trong camera giám sát, Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm đang rụt rè ngồi trên ghế sô pha, mặt mày ủ rũ lắng nghe một người đàn ông đang răn dạy họ.
Từ đồ đạc của căn phòng họ đang ở, thì nơi đó chắc hẳn cũng là một trong những căn phòng nào đó của khách sạn này.
Người phụ nữ mặc đồ ngủ con thỏ đứng yên tại chỗ, nhìn Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm qua camera giám sát: “Đây là…”
“Bọn họ ở ngay bên cạnh” Tần Mộ Ngôn bực bội đưa tay lên xoa đôi lông mày đau nhức của mình: “Nếu như em đã không thể buông bỏ Trình Hiếu Quân như vậy, thì tôi sẽ tặng cho em một cơ hội.”
“Bây giờ em có thể đi qua đó đánh chửi anh ta một trận, mắng anh ta, kêu anh ta trả hết những gì mà anh ta nợ em” Tô Ánh Nguyệt ngây người.
Anh đưa cô ra ngoài muộn như vậy chỉ vì điều này thôi sao? Người phụ nữ mím môi sau đó xua tay: “Thôi quên đi, tôi không muốn làm như thế.” Không muốn làm như vậy à? Tần Mộ Ngôn khẽ nheo mắt lại: “Em còn muốn gương vỡ lại lành với tên đàn ông kia sao?”
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt của người đàn ông trở nên lạnh lùng và nguy hiểm: “Tôi khuyên em nên từ bỏ ý định này di.” Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt ngây ngốc.
Câu nào của cô từng nói rằng muốn làm hòa với Trình Hiếu Quân chứ? Kể từ khi biết được Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm đã giấu giếm cô ở bên nhau năm năm, thì mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô đều cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ vậy.
Người phụ nữ bĩu môi: “Anh cứ yên tâm đi, cho dù Trình Hiếu Quân có quỳ xuống cầu xin tôi, thì tôi cũng sẽ không quay lại với anh ta nữa.” Tần Mộ Ngôn thản nhiên liếc nhìn cô một chút.
Một lúc sau khóe môi người đàn ông khẽ cong lên: “Nói thế mới đúng chứ?”
Tô Ánh Nguyệt: “..” Người phụ nữ ngáp một cái, ngồi xuống bên ghế sô pha.
Thật là buồn ngủ.
“Tần Mộ Ngôn, anh kéo tôi đang mặc đồ ngủ ra ngoài muộn như vậy chỉ là bởi vì chuyện này thôi sao?”
Người đàn ông nhíu mày lại: “Tinh Vân nói rằng em không vui”
Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm là những diễn viên được săn đón tại lễ trao giải Cánh Diều Vàng năm nay, vì vậy bình thường sẽ có rất nhiều tin tức liên quan đến họ.
Mặc dù nghe không mấy dễ chịu nhưng cô đã không còn tình cảm gì với Trình Hiểu Quân nữa, cho nên chỉ như đang nghe một câu chuyện phiếm của người xa lạ.
Đôi mày đen nhánh của Tân Mộ Ngôn khẽ nhíu lại: “Vẫn còn chưa bỏ xuống được à?Tô Ánh Nguyệt khựng lại: “Có gì mà không thể buông.” Cô còn chưa kịp nói dứt lời thì người đàn ông đã trực tiếp sải bước đi tới, anh kéo cổ tay Tô Ánh Nguyệt rồi kéo cô xuống lầu.
“Anh làm gì thế?”
Mắt thấy Tần Mộ Ngôn kéo mình ra khỏi cửa, Tô Ánh Nguyệt không khỏi giãy dụa: “Anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
Cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ con thỏ, trên mặt còn đắp mặt nạ đó Người đàn ông ném cô vào trong xe mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Chiếc xe khởi động.
Tô Ánh Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ảnh ngược của chính mình đang đắp mặt nạ phản chiếu qua cửa sổ ô tô mà khóc không ra nước mắt.
Cô lấy mặt nạ xuống, mới phát hiện trong xe không đặt thùng rác, mặt nạ đã khô cũng không có chỗ nào để vứt, cô đành phải cầm trong lòng bàn tay: “Anh làm sao vậy?”
Người đàn ông nhìn về phía trước với ánh mắt thờ ơ, sau đó nhấn ga tăng tốc.
Xe dừng trước một khách sạn năm sao nào đó của thành phố Dung Hưng.
“Xuống xe” Tần Mộ Ngôn cầm vô lăng với vẻ mặt lạnh lùng.
Tô Ánh Nguyệt: “…” Đã muộn như vậy rồi mà anh còn dẫn theo cô đang mặc đồ ngủ ra ngoài…là để thuê phòng à? Cô bất giác lấy tay che ngực theo bản năng: “Tần Mộ Ngôn, tôi không phải là người phụ nữ dễ dãi.” Người đàn ông liếc nhìn cô một cái đầy khinh thường: “Em mỗi ngày đều ngủ trên giường của tôi, nếu tôi muốn chạm vào em thì có cần thiết phải rắc rối như vậy không?”
Tô Ánh Nguyệt: “…” Hình như nói cũng rất có lý. Nhưng nếu như không phải vì chuyện này thì nửa đêm nửa hôm anh đưa cô đến đây để làm gì? “Xuống xe.” Người đàn ông lại lạnh lùng lên tiếng một lần nữa.
Tô Ánh Nguyệt mím môi chỉ đành ngoan ngoãn bước xuống xe.
Vừa xuống xe, cô lại bị người đàn ông kéo cánh tay, nhanh chóng đi lên lầu.
Tần Mộ Ngôn đưa cô đến một căn phòng.
Sau khi vào cửa, người đàn ông nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha, rồi cầm điều khiển từ xa bật màn hình trên tường lên.
Phía trên màn hình là cảnh tượng của camera theo dõi trực tiếp.
Trong camera giám sát, Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm đang rụt rè ngồi trên ghế sô pha, mặt mày ủ rũ lắng nghe một người đàn ông đang răn dạy họ.
Từ đồ đạc của căn phòng họ đang ở, thì nơi đó chắc hẳn cũng là một trong những căn phòng nào đó của khách sạn này.
Người phụ nữ mặc đồ ngủ con thỏ đứng yên tại chỗ, nhìn Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm qua camera giám sát: “Đây là…”
“Bọn họ ở ngay bên cạnh” Tần Mộ Ngôn bực bội đưa tay lên xoa đôi lông mày đau nhức của mình: “Nếu như em đã không thể buông bỏ Trình Hiếu Quân như vậy, thì tôi sẽ tặng cho em một cơ hội.”
“Bây giờ em có thể đi qua đó đánh chửi anh ta một trận, mắng anh ta, kêu anh ta trả hết những gì mà anh ta nợ em” Tô Ánh Nguyệt ngây người.
Anh đưa cô ra ngoài muộn như vậy chỉ vì điều này thôi sao? Người phụ nữ mím môi sau đó xua tay: “Thôi quên đi, tôi không muốn làm như thế.” Không muốn làm như vậy à? Tần Mộ Ngôn khẽ nheo mắt lại: “Em còn muốn gương vỡ lại lành với tên đàn ông kia sao?”
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt của người đàn ông trở nên lạnh lùng và nguy hiểm: “Tôi khuyên em nên từ bỏ ý định này di.” Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt ngây ngốc.
Câu nào của cô từng nói rằng muốn làm hòa với Trình Hiếu Quân chứ? Kể từ khi biết được Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm đã giấu giếm cô ở bên nhau năm năm, thì mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô đều cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ vậy.
Người phụ nữ bĩu môi: “Anh cứ yên tâm đi, cho dù Trình Hiếu Quân có quỳ xuống cầu xin tôi, thì tôi cũng sẽ không quay lại với anh ta nữa.” Tần Mộ Ngôn thản nhiên liếc nhìn cô một chút.
Một lúc sau khóe môi người đàn ông khẽ cong lên: “Nói thế mới đúng chứ?”
Tô Ánh Nguyệt: “..” Người phụ nữ ngáp một cái, ngồi xuống bên ghế sô pha.
Thật là buồn ngủ.
“Tần Mộ Ngôn, anh kéo tôi đang mặc đồ ngủ ra ngoài muộn như vậy chỉ là bởi vì chuyện này thôi sao?”
Người đàn ông nhíu mày lại: “Tinh Vân nói rằng em không vui”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.