Chương 29: Bạn Học Cũ
Duy Vụ
21/05/2024
Hai người đứng ở phía sau hội trường, tựa vào tường trò chuyện thoải mái, nhớ lại những chuyện cũ thời trung học.
"Cậu biết không, Ngôn Chiêu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tài sản không biết bao nhiêu tỷ. Cùng là bạn học cấp ba, mà khoảng cách lớn thế đấy.” Quách Hạm cảm thán một câu rồi lập tức phản ứng lại: “Ngại quá, tự nhiên tớ lại nhắc tới cậu ấy, cậu... Không ngại chứ?"
“Không có việc gì.” Ngón tay Thẩm Từ Âm quấn dây treo thẻ thành từng vòng rồi lại thả ra: “Đã là chuyện quá khứ rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Quách Hạm thả lỏng, đáp lại: “Cũng đúng, đã qua nhiều năm như vậy, mọi người sớm đã có cuộc sống mới của mình.”
Phía trước sân khấu đèn sáng rực rỡ, tất cả ánh đèn đều tập trung về phía đó, ngược lại nơi họ đứng thì tối om.
“Cậu nói xem, thời gian đã qua lâu lắm rồi, cậu ấy vẫn còn nhớ những bạn học cũ như chúng ta không?” Quách Hạm nói đùa: “Biết đâu cậu ấy vẫn chưa quên được cậu thì sao.”
Thẩm Từ Âm rất bình tĩnh nhìn về phía sân khấu: “Không đâu.”
Nói thật, nếu không vì gặp lại Ngôn Chiêu thì chút rung động trong lòng cô cũng đã bị bào mòn gần hết rồi, huống chi là người muốn gì được nấy như anh?
Không ai có thể duy trì tình yêu trong sự chờ đợi lâu như vậy.
Hoặc là nói, lý trí khiến Thẩm Từ Âm không tin rằng chuyện này có thể xảy ra với chính mình.
“Haiz.” Giọng điệu Quách Hạm tiếc nuối: “Thật ra hồi đó tôi cũng khá trông đợi vào các cậu đấy.”
Quách Hạm vẫn nhớ rõ, tiết một buổi chiều hôm đó là tiết thể dục.
Thời gian hoạt động tự do, Thẩm Từ Âm không thích ở lại sân thể dục nên muốn đi, vừa hay lớp của Ngôn Chiêu cũng trùng tiết thể dục, người khác kêu chơi bóng cũng không đi, anh vẫn đi theo cô trở về phòng học.
Sau khi trở về, Thẩm Từ Âm ghé vào trên bàn ngủ, kính gọng đen được gấp lại đặt sang một bên, áp má vào cánh tay, phần gáy hướng ra cửa sổ ngoài hành lang.
Ngôn Chiêu ngồi bên cạnh cô, nghiêng người sang một bên, đôi chân dài không thể để vừa dưới gầm bàn nên bèn thoải mái duỗi ra lối đi, tay trái chống thái dương, khuỷu tay chống lên sách giáo khoa của cô, cúi đầu nhìn cô ngủ.
Không làm gì khác, cũng chẳng thấy chán, chỉ chăm chú nhìn cô như thế.
Phòng học trống trải chỉ có hai người bọn họ, không ai nói chuyện, cực kỳ yên tĩnh, gió ngoài cửa sổ thổi vào, phất một góc áo đồng phục, ánh nắng chiều rọi qua vai anh chiếu xuống mặt bàn, tạo thành một vùng vàng rực sáng lấp lánh.
Thẩm Từ Âm dường như bị ánh sáng quấy nhiễu, nhíu mày dụi dụi mắt.
Ngôn Chiêu nhìn rồi bỗng nhiên nở nụ cười, giơ tay che ánh sáng cho cô, cúi người xuống hôn cô.
Lúc đó Quách Hạm đang chuẩn bị chạy vào lớp thì nhìn thấy cảnh này, bước chân của cô ấy chợt sững lại.
Khi đó, trong trường học thường có lời đồn đãi, mối quan hệ giữa Ngôn Chiêu và Thẩm Từ Âm chỉ là nhất thời. Tính cách lạnh lùng và ngoại hình xinh đẹp của cô chỉ khiến Ngôn Chiêu nảy sinh ham muốn chinh phục, chắc chắn không thể lâu dài được. Nhưng khi Quách Hạm nhìn thấy cảnh đó, cô ấy thực sự cảm nhận được tình yêu đang lan tỏa giữa hai người.
Dù sao ánh mắt khi nhìn về phía người mình thích không thể che giấu được.
Chỉ tiếc, cuối cùng lại đi đến kết cục này.
Quách Hạm lấy lại tinh thần: "Không nói những chuyện này nữa. Hiếm lắm mới có cơ hội gặp nhau, tối nay kết thúc rồi đi uống một ly nhé? Tớ còn biết mấy người làm việc ở thành phố C nữa, để tớ gọi họ, yên tâm, chắc chắn cậu đều quen.”
Thẩm Từ Âm trầm ngâm, vừa định cự tuyệt, đã bị Quách Hạm nhìn thấu: "Ăn bữa này xong có thể không còn lần sau nữa đâu, cậu đừng từ chối nhé, tôi sẽ khóc đấy.”
“Được rồi. Nhưng tớ phải về khách sạn thay quần áo trước.” Hôm nay Thẩm Từ Âm mặc âu phục, nhìn thế nào cũng không thích hợp đi đến quán bar: “Cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ đón xe qua đó.”
Sau một buổi chiều dài mệt mỏi, hội nghị thượng đỉnh cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Từ Âm tạm biệt Tiểu Thịnh, không cùng đồng nghiệp đi liên hoan mà về khách sạn thay quần áo.
Lúc ra cửa thì trời đổ mưa, xe taxi trực tiếp dừng ở cửa khách sạn, ngược lại giúp cô đỡ phải bật ô.
Cô đi tới quán bar, bọn Quách Hạm đã chờ từ sớm, nhìn qua một lượt quả nhiên đều là khuôn mặt quen thuộc, Thẩm Từ Âm chào hỏi từng người một, cảm giác hoài niệm ùa về.
Mọi người ngồi xuống, một bên uống rượu một bên hoài niệm ngày xưa, không biết ai đề nghị chơi trò chơi, lập tức có người cầm bộ bài tú lơ khơ, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Thẩm Từ Âm vốn giỏi các trò chơi trí óc, mấy vòng liên tiếp vẫn không thua, ly rượu trước mặt cũng chỉ rót một chút để thỉnh thoảng cô nhấp cho đỡ khát.
Điện thoại Tôn Phàm ngồi đối diện cô sáng lên, cậu ta cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đứng bật dậy: “Tôi ra ngoài đón người đã, mọi người chờ năm phút.”
Trò chơi tạm dừng, mọi người tụ tập tán gẫu ở sofa, cho đến khi Tôn Phàm dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi tới.
Áo sơ mi đen, quần dài màu đen, cổ áo hở ra không đều, đầy vẻ tự nhiên phóng khoáng.
“Uầy lão Tôn cậu đúng là không bốc phét? Thế mà mời anh Ngôn của chúng ta tới?”
“Đậu má, Ngôn tổng, tới đây, mời mời.”
“Đêm nay cũng không phải là bữa tụ tập thường, Ngôn tổng đến, rượu cũng phải khui chai xịn nhất.”
"Cậu biết không, Ngôn Chiêu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tài sản không biết bao nhiêu tỷ. Cùng là bạn học cấp ba, mà khoảng cách lớn thế đấy.” Quách Hạm cảm thán một câu rồi lập tức phản ứng lại: “Ngại quá, tự nhiên tớ lại nhắc tới cậu ấy, cậu... Không ngại chứ?"
“Không có việc gì.” Ngón tay Thẩm Từ Âm quấn dây treo thẻ thành từng vòng rồi lại thả ra: “Đã là chuyện quá khứ rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Quách Hạm thả lỏng, đáp lại: “Cũng đúng, đã qua nhiều năm như vậy, mọi người sớm đã có cuộc sống mới của mình.”
Phía trước sân khấu đèn sáng rực rỡ, tất cả ánh đèn đều tập trung về phía đó, ngược lại nơi họ đứng thì tối om.
“Cậu nói xem, thời gian đã qua lâu lắm rồi, cậu ấy vẫn còn nhớ những bạn học cũ như chúng ta không?” Quách Hạm nói đùa: “Biết đâu cậu ấy vẫn chưa quên được cậu thì sao.”
Thẩm Từ Âm rất bình tĩnh nhìn về phía sân khấu: “Không đâu.”
Nói thật, nếu không vì gặp lại Ngôn Chiêu thì chút rung động trong lòng cô cũng đã bị bào mòn gần hết rồi, huống chi là người muốn gì được nấy như anh?
Không ai có thể duy trì tình yêu trong sự chờ đợi lâu như vậy.
Hoặc là nói, lý trí khiến Thẩm Từ Âm không tin rằng chuyện này có thể xảy ra với chính mình.
“Haiz.” Giọng điệu Quách Hạm tiếc nuối: “Thật ra hồi đó tôi cũng khá trông đợi vào các cậu đấy.”
Quách Hạm vẫn nhớ rõ, tiết một buổi chiều hôm đó là tiết thể dục.
Thời gian hoạt động tự do, Thẩm Từ Âm không thích ở lại sân thể dục nên muốn đi, vừa hay lớp của Ngôn Chiêu cũng trùng tiết thể dục, người khác kêu chơi bóng cũng không đi, anh vẫn đi theo cô trở về phòng học.
Sau khi trở về, Thẩm Từ Âm ghé vào trên bàn ngủ, kính gọng đen được gấp lại đặt sang một bên, áp má vào cánh tay, phần gáy hướng ra cửa sổ ngoài hành lang.
Ngôn Chiêu ngồi bên cạnh cô, nghiêng người sang một bên, đôi chân dài không thể để vừa dưới gầm bàn nên bèn thoải mái duỗi ra lối đi, tay trái chống thái dương, khuỷu tay chống lên sách giáo khoa của cô, cúi đầu nhìn cô ngủ.
Không làm gì khác, cũng chẳng thấy chán, chỉ chăm chú nhìn cô như thế.
Phòng học trống trải chỉ có hai người bọn họ, không ai nói chuyện, cực kỳ yên tĩnh, gió ngoài cửa sổ thổi vào, phất một góc áo đồng phục, ánh nắng chiều rọi qua vai anh chiếu xuống mặt bàn, tạo thành một vùng vàng rực sáng lấp lánh.
Thẩm Từ Âm dường như bị ánh sáng quấy nhiễu, nhíu mày dụi dụi mắt.
Ngôn Chiêu nhìn rồi bỗng nhiên nở nụ cười, giơ tay che ánh sáng cho cô, cúi người xuống hôn cô.
Lúc đó Quách Hạm đang chuẩn bị chạy vào lớp thì nhìn thấy cảnh này, bước chân của cô ấy chợt sững lại.
Khi đó, trong trường học thường có lời đồn đãi, mối quan hệ giữa Ngôn Chiêu và Thẩm Từ Âm chỉ là nhất thời. Tính cách lạnh lùng và ngoại hình xinh đẹp của cô chỉ khiến Ngôn Chiêu nảy sinh ham muốn chinh phục, chắc chắn không thể lâu dài được. Nhưng khi Quách Hạm nhìn thấy cảnh đó, cô ấy thực sự cảm nhận được tình yêu đang lan tỏa giữa hai người.
Dù sao ánh mắt khi nhìn về phía người mình thích không thể che giấu được.
Chỉ tiếc, cuối cùng lại đi đến kết cục này.
Quách Hạm lấy lại tinh thần: "Không nói những chuyện này nữa. Hiếm lắm mới có cơ hội gặp nhau, tối nay kết thúc rồi đi uống một ly nhé? Tớ còn biết mấy người làm việc ở thành phố C nữa, để tớ gọi họ, yên tâm, chắc chắn cậu đều quen.”
Thẩm Từ Âm trầm ngâm, vừa định cự tuyệt, đã bị Quách Hạm nhìn thấu: "Ăn bữa này xong có thể không còn lần sau nữa đâu, cậu đừng từ chối nhé, tôi sẽ khóc đấy.”
“Được rồi. Nhưng tớ phải về khách sạn thay quần áo trước.” Hôm nay Thẩm Từ Âm mặc âu phục, nhìn thế nào cũng không thích hợp đi đến quán bar: “Cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ đón xe qua đó.”
Sau một buổi chiều dài mệt mỏi, hội nghị thượng đỉnh cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Từ Âm tạm biệt Tiểu Thịnh, không cùng đồng nghiệp đi liên hoan mà về khách sạn thay quần áo.
Lúc ra cửa thì trời đổ mưa, xe taxi trực tiếp dừng ở cửa khách sạn, ngược lại giúp cô đỡ phải bật ô.
Cô đi tới quán bar, bọn Quách Hạm đã chờ từ sớm, nhìn qua một lượt quả nhiên đều là khuôn mặt quen thuộc, Thẩm Từ Âm chào hỏi từng người một, cảm giác hoài niệm ùa về.
Mọi người ngồi xuống, một bên uống rượu một bên hoài niệm ngày xưa, không biết ai đề nghị chơi trò chơi, lập tức có người cầm bộ bài tú lơ khơ, không khí náo nhiệt hẳn lên.
Thẩm Từ Âm vốn giỏi các trò chơi trí óc, mấy vòng liên tiếp vẫn không thua, ly rượu trước mặt cũng chỉ rót một chút để thỉnh thoảng cô nhấp cho đỡ khát.
Điện thoại Tôn Phàm ngồi đối diện cô sáng lên, cậu ta cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đứng bật dậy: “Tôi ra ngoài đón người đã, mọi người chờ năm phút.”
Trò chơi tạm dừng, mọi người tụ tập tán gẫu ở sofa, cho đến khi Tôn Phàm dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi tới.
Áo sơ mi đen, quần dài màu đen, cổ áo hở ra không đều, đầy vẻ tự nhiên phóng khoáng.
“Uầy lão Tôn cậu đúng là không bốc phét? Thế mà mời anh Ngôn của chúng ta tới?”
“Đậu má, Ngôn tổng, tới đây, mời mời.”
“Đêm nay cũng không phải là bữa tụ tập thường, Ngôn tổng đến, rượu cũng phải khui chai xịn nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.