Chương 30: Không Cho Uống
Duy Vụ
21/05/2024
Hầu như những chàng trai ở đây đều đã từng chơi bóng rổ với Ngôn Chiêu, lúc học trung học Ngôn Chiêu nhìn có vẻ như cậu ấm kiêu căng, nhưng nhân duyên cũng khá tốt
Trong ánh đèn mờ ảo, Thẩm Từ Âm ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Ngôn Chiêu.
Ánh mắt của Ngôn Chiêu đảo qua chỗ cô, nhét điện thoại vào túi, cười nói: “Mở đi, tối nay tôi bao hết.”
“Anh Ngôn trâu bò!”
“Phục vụ đâu, mang thực đơn rượu tới đây!”
Ngôn Chiêu đi tới bên cạnh bàn, trên ghế dài, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Thẩm Từ Âm.
Quách Hạm vội vàng hô: "Tôn Phàm, cậu mau ngồi cạnh Từ Âm, nhường vị trí đó cho Ngôn Chiêu.”
Mọi người ở đây đều biết chút chuyện thời trung học của Ngôn Chiêu và Thẩm Từ Âm, cực kỳ chu đáo muốn tách ra người ra, tránh tình huống xấu hổ khi gặp lại người yêu cũ.
“À à.” Tôn Phàm vội vàng đứng dậy: “Anh Ngôn, anh ngồi chỗ em đi.”
“Không sao.” Ngôn Chiêu nhấc chân dài lên, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Từ Âm: “Cứ ngồi ở đây là được.”
Sofa mềm mại bên người lún xuống, ánh sáng bị cơ thể che khuất, hơi thở quen thuộc dễ ngửi như có như không bay tới, tràn vào chóp mũi cô.
Hai người ngồi gần, bả vai của anh và cô kề nhau, vải vóc nhẹ nhàng cọ xát. Thẩm Từ Âm cảm thấy không thoải mái lắm, bèn ngồi dịch sang phía Quách Hạm.
Ngôn Chiêu liếc mắt nhìn sang.
“Anh Ngôn tới rồi, trò chơi này làm thế nào đây?”
Ngôn Chiêu lười biếng ngả người vào sofa: “Mọi người cứ chơi đi, tôi không phá đám đâu.”
“Được, vậy chúng tôi chơi tiếp nhé. Chơi xong ván này rồi rủ anh.”
Bên cạnh đột nhiên có thêm một Ngôn Chiêu, cảm giác tồn tại khiến người ta khó có thể bỏ qua, áp lực vô hình đánh úp về phía Thẩm Từ Âm, trò chơi tiếp tục, cô cầm lá bài, đột nhiên quên mất bài của người khác là gì.
Lần đầu tiên cô thua một ván.
“Nói thật hay thách?”
“Nói thật.”
Điện thoại được để ra giữa bàn: “Nào nào nào, bấm chọn câu hỏi đi.”
Thẩm Từ Âm chạm nhẹ màn hình một cái.
Nút bấm biến mất, giữa màn hình lóe lên ánh sáng rực rỡ, sau một đoạn hoạt họa, trên màn hình từ từ hiện ra vài chữ đen.
Thẩm Từ Âm nhìn câu hỏi, không nói gì, chỉ khẽ mím môi.
Thấy cô trầm mặc, người chung quanh cũng ghé đầu lại nhìn, có người lớn tiếng đọc lên từng chữ: “Trải nghiệm đêm đầu tiên của bạn như thế nào?”
Đọc xong mới phát hiện không ổn, xung quanh lập tức trở nên im ắng.
Thẩm Từ Âm nói: “Đây không phải câu hỏi trong kho.”
“Chọn nhầm kho câu hỏi rồi! Bấm nhầm vào kho 18+ rồi!” Tôn Phàm kinh hãi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ đổi ngay.”
Hiển nhiên mọi người đều cảm thấy câu hỏi này xuất hiện không đúng lúc, có người mắng Tôn Phàm gây ra một sự cố lớn như vậy. Tôn Phàm bấm điện thoại, mặt buồn rười rượi: “Tại tôi không đọc kỹ nên chọn nhầm! Là tôi sai! Đại mỹ nữ Từ Âm đừng tính toán với tôi nhé.”
Những người đang ngồi đều là người trưởng thành, đề tài này cũng không phải chuyện lớn gì, cười cười rồi bỏ qua.
Một bàn người ồn ào, chỉ có góc này yên tĩnh nhất. Ngôn Chiêu không lên tiếng, Thẩm Từ Âm cũng không lên tiếng, bầu không khí của hai người tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cô nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn ngón tay mình đặt trên đầu gối, không nhìn Ngôn Chiêu, cũng không muốn nhìn vẻ mặt của anh.
Đáp án của vấn đề này, chỉ có họ hai người biết rõ.
Đổi xong kho câu hỏi, Thẩm Từ Âm hít sâu một hơi rồi nhấn.
Đề tài này bình thường, nhưng...
"Lý do chia tay với người yêu cũ là gì?"
Cứ phải dính dáng tới đời sống tình cảm của cô đúng không?
Cô suy nghĩ một hồi, đáp: "Không hợp nhau.”
Ngoại trừ ba chữ này ra, không nói thêm gì nữa.
Không khí trên bàn bỗng nhiên trở nên sượng trân.
Khuôn mặt Ngôn Chiêu ẩn trong ánh sáng lờ mờ của quán bar, không thấy rõ biểu cảm.
Trò chơi tiếp tục thêm vài vòng nữa, Thẩm Từ Âm giữa chừng sơ suất thua một ván, cũng không chịu chọn thật hay thách, đẩy ly ra: "Rót rượu.”
Ai đó cầm chai bia rót đầy một cốc lớn, bọt trắng tràn cả ra ngoài, chất lỏng vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng mờ ảo, bọt khí thi nhau nổi lên.
Thẩm Từ Âm thích rượu vang đỏ và rượu trái cây, không giỏi uống bia hay rượu trắng lắm. Cô nhìn chằm chằm cốc bia đầy ụ, nghĩ thầm nên uống hết một hơi cho xong, nếu cứ lề mề nhấp từng ngụm thì đến sáng mai mất.
Uống rượu đến bây giờ, bầu không khí đã thoải mái hơn nhiều, có người cầm ly rượu chạy đến hỏi Ngôn Chiêu về chuyện kinh doanh. Sự chú ý của anh không còn ở đây nữa, áp lực của Thẩm Từ Âm lập tức biến mất.
Cô đang muốn đưa tay lấy ly bia, thì một bàn tay xinh đẹp từ bên phải đưa ra, lòng bàn tay úp xuống, thản nhiên che kín miệng ly, không cho cô uống.
Trong ánh đèn mờ ảo, Thẩm Từ Âm ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Ngôn Chiêu.
Ánh mắt của Ngôn Chiêu đảo qua chỗ cô, nhét điện thoại vào túi, cười nói: “Mở đi, tối nay tôi bao hết.”
“Anh Ngôn trâu bò!”
“Phục vụ đâu, mang thực đơn rượu tới đây!”
Ngôn Chiêu đi tới bên cạnh bàn, trên ghế dài, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Thẩm Từ Âm.
Quách Hạm vội vàng hô: "Tôn Phàm, cậu mau ngồi cạnh Từ Âm, nhường vị trí đó cho Ngôn Chiêu.”
Mọi người ở đây đều biết chút chuyện thời trung học của Ngôn Chiêu và Thẩm Từ Âm, cực kỳ chu đáo muốn tách ra người ra, tránh tình huống xấu hổ khi gặp lại người yêu cũ.
“À à.” Tôn Phàm vội vàng đứng dậy: “Anh Ngôn, anh ngồi chỗ em đi.”
“Không sao.” Ngôn Chiêu nhấc chân dài lên, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Từ Âm: “Cứ ngồi ở đây là được.”
Sofa mềm mại bên người lún xuống, ánh sáng bị cơ thể che khuất, hơi thở quen thuộc dễ ngửi như có như không bay tới, tràn vào chóp mũi cô.
Hai người ngồi gần, bả vai của anh và cô kề nhau, vải vóc nhẹ nhàng cọ xát. Thẩm Từ Âm cảm thấy không thoải mái lắm, bèn ngồi dịch sang phía Quách Hạm.
Ngôn Chiêu liếc mắt nhìn sang.
“Anh Ngôn tới rồi, trò chơi này làm thế nào đây?”
Ngôn Chiêu lười biếng ngả người vào sofa: “Mọi người cứ chơi đi, tôi không phá đám đâu.”
“Được, vậy chúng tôi chơi tiếp nhé. Chơi xong ván này rồi rủ anh.”
Bên cạnh đột nhiên có thêm một Ngôn Chiêu, cảm giác tồn tại khiến người ta khó có thể bỏ qua, áp lực vô hình đánh úp về phía Thẩm Từ Âm, trò chơi tiếp tục, cô cầm lá bài, đột nhiên quên mất bài của người khác là gì.
Lần đầu tiên cô thua một ván.
“Nói thật hay thách?”
“Nói thật.”
Điện thoại được để ra giữa bàn: “Nào nào nào, bấm chọn câu hỏi đi.”
Thẩm Từ Âm chạm nhẹ màn hình một cái.
Nút bấm biến mất, giữa màn hình lóe lên ánh sáng rực rỡ, sau một đoạn hoạt họa, trên màn hình từ từ hiện ra vài chữ đen.
Thẩm Từ Âm nhìn câu hỏi, không nói gì, chỉ khẽ mím môi.
Thấy cô trầm mặc, người chung quanh cũng ghé đầu lại nhìn, có người lớn tiếng đọc lên từng chữ: “Trải nghiệm đêm đầu tiên của bạn như thế nào?”
Đọc xong mới phát hiện không ổn, xung quanh lập tức trở nên im ắng.
Thẩm Từ Âm nói: “Đây không phải câu hỏi trong kho.”
“Chọn nhầm kho câu hỏi rồi! Bấm nhầm vào kho 18+ rồi!” Tôn Phàm kinh hãi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ đổi ngay.”
Hiển nhiên mọi người đều cảm thấy câu hỏi này xuất hiện không đúng lúc, có người mắng Tôn Phàm gây ra một sự cố lớn như vậy. Tôn Phàm bấm điện thoại, mặt buồn rười rượi: “Tại tôi không đọc kỹ nên chọn nhầm! Là tôi sai! Đại mỹ nữ Từ Âm đừng tính toán với tôi nhé.”
Những người đang ngồi đều là người trưởng thành, đề tài này cũng không phải chuyện lớn gì, cười cười rồi bỏ qua.
Một bàn người ồn ào, chỉ có góc này yên tĩnh nhất. Ngôn Chiêu không lên tiếng, Thẩm Từ Âm cũng không lên tiếng, bầu không khí của hai người tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cô nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn ngón tay mình đặt trên đầu gối, không nhìn Ngôn Chiêu, cũng không muốn nhìn vẻ mặt của anh.
Đáp án của vấn đề này, chỉ có họ hai người biết rõ.
Đổi xong kho câu hỏi, Thẩm Từ Âm hít sâu một hơi rồi nhấn.
Đề tài này bình thường, nhưng...
"Lý do chia tay với người yêu cũ là gì?"
Cứ phải dính dáng tới đời sống tình cảm của cô đúng không?
Cô suy nghĩ một hồi, đáp: "Không hợp nhau.”
Ngoại trừ ba chữ này ra, không nói thêm gì nữa.
Không khí trên bàn bỗng nhiên trở nên sượng trân.
Khuôn mặt Ngôn Chiêu ẩn trong ánh sáng lờ mờ của quán bar, không thấy rõ biểu cảm.
Trò chơi tiếp tục thêm vài vòng nữa, Thẩm Từ Âm giữa chừng sơ suất thua một ván, cũng không chịu chọn thật hay thách, đẩy ly ra: "Rót rượu.”
Ai đó cầm chai bia rót đầy một cốc lớn, bọt trắng tràn cả ra ngoài, chất lỏng vàng óng ánh phản chiếu ánh sáng mờ ảo, bọt khí thi nhau nổi lên.
Thẩm Từ Âm thích rượu vang đỏ và rượu trái cây, không giỏi uống bia hay rượu trắng lắm. Cô nhìn chằm chằm cốc bia đầy ụ, nghĩ thầm nên uống hết một hơi cho xong, nếu cứ lề mề nhấp từng ngụm thì đến sáng mai mất.
Uống rượu đến bây giờ, bầu không khí đã thoải mái hơn nhiều, có người cầm ly rượu chạy đến hỏi Ngôn Chiêu về chuyện kinh doanh. Sự chú ý của anh không còn ở đây nữa, áp lực của Thẩm Từ Âm lập tức biến mất.
Cô đang muốn đưa tay lấy ly bia, thì một bàn tay xinh đẹp từ bên phải đưa ra, lòng bàn tay úp xuống, thản nhiên che kín miệng ly, không cho cô uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.