Chương 17: Nợ Ân Tình
Duy Vụ
21/05/2024
Sảnh tòa nhà VH đông người qua lại. Thẩm Từ Âm đến gần, một trong hai người đàn ông rõ ràng có vẻ lo lắng bồn chồn. Khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ta đột nhiên quay đầu lại khiến cô giật mình lùi về sau một bước.
Sao lại là anh ta?
Người đàn ông đã quấy rối họ ở quán bar hôm đó?!
Trong đầu Thẩm Từ Âm bỗng nhớ lại lời nói của Trì Hiểu Oánh, người đàn ông này chuyên gia có thù tất báo.
Không lẽ họ định gây chuyện ở công ty của cô?
Thấy Thẩm Từ Âm kinh ngạc, người đàn ông ngồi bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy, giọng nói ôn hòa: “Cô Thẩm đừng sợ, chúng tôi không phải đến để gây sự.”
Anh ta đưa ra danh thiếp: “Xin chào cô, tôi là thư ký của giám đốc Từ. Lần trước ở quán bar, em trai của anh ấy đã xúc phạm cô rất nhiều, vậy nên lần này chúng tôi đến đây để xin lỗi.”
Thẩm Từ Âm thấy thư ký này lịch sự đàng hoàng, chắc hẳn không phải là người được tên đàn ông kia thuê để trả thù. Vì thế dù còn nghi ngờ nhưng cô vẫn ngồi xuống đối diện họ.
Thư ký hỏi: “Cô có muốn uống gì không?”
“Không cần, tôi còn phải quay lại làm việc, chúng ta nhanh chóng giải quyết chuyện này đi.”
Thư ký gật đầu, vỗ vai người đàn ông bên cạnh, ra hiệu anh ta có thể bắt đầu nói rồi.
Người đàn ông gây chuyện hôm trước kể từ khi nhìn thấy Thẩm Từ Âm đã không nói lời nào, nghiến chặt răng, vẻ mặt không phục nhưng lại bất lực. Mấy lần gã ta định mở miệng nhưng đều thất bại, bị thư ký tốt bụng nhắc nhở: “Xin hãy nhanh chóng.”
Người đàn ông nhắm mắt lại, chửi một câu tục tĩu, sau đó nói: “Tôi xin lỗi.”
Gã ta nghiến từng chữ, gần như là rít ra từ kẽ răng: “Ông đây không biết cô là người……”
Chữ “người” chìm nghỉm trong đôi môi mím chặt của gã ta: “Lần này ông đây đá trúng tấm ván sắt, ông đây nhận. Sau này không dám nữa.”
Thư ký bổ sung: “Cô có hài lòng với lời xin lỗi này không?”
Thẩm Từ Âm hỏi: “Anh chỉ xin lỗi tôi thôi sao?”
Sắc mặt anh ta biến đổi: “Mẹ kiếp cô có ý gì?”
Thư ký nhắc nhở: “Cẩn thận lời nói.”
Thẩm Từ Âm gọi điện cho Tiểu Thịnh: “Tiểu Thịnh, em xuống sảnh tầng một đi.”
Hai phút sau, Tiểu Thịnh tung tăng chạy đến: “Chị Âm Âm, sao thế ạ? Chị mời em đi uống cà phê ạ?”
Nụ cười trên mặt cô ấy ngay lập tức biến mất khi nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện.
Thẩm Từ Âm nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: “Cũng xin lỗi cô ấy đi.”
Người đàn ông đập bàn đứng dậy: “Cô đừng được nước lấn tới!”
Thẩm Từ Âm lại nhìn về phía thư ký, anh ta đẩy gọng kính lên, gật đầu: “Đúng vậy, cô gái này cũng là người bị hại.”
“Mẹ kiếp… Mấy người chơi ông đây…” Giọng người đàn ông run rẩy vì tức giận, nhưng không thể làm gì khác, gã ta nặng nề ngồi xuống, đối mặt với Tiểu Thịnh, cắn răng nói: “Xin lỗi.”
Thẩm Từ Âm hỏi: “Sau này còn quấy rối cô ấy nữa không?”
“Con mẹ nó cô đang huấn luyện chó đấy à?” Người đàn ông bị thư ký liếc nhìn, bực bội vò đầu, lớn tiếng nói: “Không, được chưa.”
“Cuộc gặp mặt xin lỗi” kết thúc, người đàn ông như thể bị xúc phạm nặng nề, quay đầu bỏ đi.
Thư ký mỉm cười nói: “Xin lỗi cô. Bởi vì giám đốc Ngôn đã nói không muốn dùng bất kỳ phương thức riêng tư nào để làm phiền cô, cho nên chúng tôi chỉ có thể làm như vậy. Lần này giám đốc Ngôn đích thân gọi điện cho giám đốc Từ, hai người họ vốn có quan hệ rất tốt, hy vọng cách xử lý của chúng tôi có thể khiến cô hài lòng.”
Sau khi tạm biệt thư ký, hai người đứng yên tại chỗ, Tiểu Thịnh vẫn còn hơi choáng váng:
“Em không nằm mơ chứ? Anh ta thật sự xin lỗi em sao? Lần trước khi nghe nói về sau anh ta sẽ trả thù chị, mấy ngày liền em đều ngủ không ngon.”
Thẩm Từ Âm nói: “Không sao.”
Tiểu Thịnh bật khóc nức nở, nói lắp bắp: “Tại sao anh ta lại xin lỗi chúng ta vậy ạ? Giám đốc Từ là ai? Giám đốc Ngôn là ai nữa?”
Thẩm Từ Âm lảng tránh câu hỏi, đáp: “Em đi lên trước đi, lớp trang điểm sắp lem rồi này.”
Nhìn bóng lưng Tiểu Thịnh khuất dần, Thẩm Từ Âm tiến lên hai bước, do dự hồi lâu rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ngôn Chiêu:
“Cảm ơn.”
Năm phút sau, Ngôn Chiêu trả lời: “?”
Cô nhắn lại giải thích: “Hôm nay người nhà họ Từ đến tìm tôi xin lỗi.”
Bên kia im lặng vài phút, Thẩm Từ Âm còn tưởng rằng anh sẽ nói “Vậy là tốt rồi”, hoặc là “Ồ” gì đó, không ngờ Ngôn Chiêu chỉ gửi đến hai chữ:
“Thoải mái không?”
Như thể đang hỏi cô, nỗi uất ức dồn nén trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ, kẻ cậy quyền cậy thế trước mặt cô cũng phải cúi đầu nhận lỗi, chịu sỉ nhục thừa nhận sai lầm. Thoải mái không?
Nói ác một câu, sao có thể không đã?
Thẩm Từ Âm không trả lời trực tiếp, chỉ lại gửi một câu: “Cảm ơn anh.”
Vui vẻ qua đi, cảm giác bất an lại ập đến.
Lại nợ anh một ân tình nữa, nhất định phải trả lại.
Ngôn Chiêu: Cô Thẩm chỉ biết nói suông thôi à?
Nhìn vào đoạn đối thoại ngắn ngủi của họ, Thẩm Từ Âm đã gửi lời cảm ơn đến tận ba lần.
Thẩm Từ Âm vốn định hỏi lại “Vậy anh muốn gì”, nhưng sau đó cảm thấy giọng điệu này có vẻ hơi bất lịch sự. Ngón tay cô do dự trên bàn phím một lúc, chậm rãi nhắn: “Khi nào thì anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm, địa điểm anh tự chọn.”
Mua thêm một món quà nữa thì hẳn là có thể thanh toán xong nhỉ?
Cô nhìn những con số nhảy liên tục trong thang máy, nhẹ nhàng thở dài.
Sao lại là anh ta?
Người đàn ông đã quấy rối họ ở quán bar hôm đó?!
Trong đầu Thẩm Từ Âm bỗng nhớ lại lời nói của Trì Hiểu Oánh, người đàn ông này chuyên gia có thù tất báo.
Không lẽ họ định gây chuyện ở công ty của cô?
Thấy Thẩm Từ Âm kinh ngạc, người đàn ông ngồi bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy, giọng nói ôn hòa: “Cô Thẩm đừng sợ, chúng tôi không phải đến để gây sự.”
Anh ta đưa ra danh thiếp: “Xin chào cô, tôi là thư ký của giám đốc Từ. Lần trước ở quán bar, em trai của anh ấy đã xúc phạm cô rất nhiều, vậy nên lần này chúng tôi đến đây để xin lỗi.”
Thẩm Từ Âm thấy thư ký này lịch sự đàng hoàng, chắc hẳn không phải là người được tên đàn ông kia thuê để trả thù. Vì thế dù còn nghi ngờ nhưng cô vẫn ngồi xuống đối diện họ.
Thư ký hỏi: “Cô có muốn uống gì không?”
“Không cần, tôi còn phải quay lại làm việc, chúng ta nhanh chóng giải quyết chuyện này đi.”
Thư ký gật đầu, vỗ vai người đàn ông bên cạnh, ra hiệu anh ta có thể bắt đầu nói rồi.
Người đàn ông gây chuyện hôm trước kể từ khi nhìn thấy Thẩm Từ Âm đã không nói lời nào, nghiến chặt răng, vẻ mặt không phục nhưng lại bất lực. Mấy lần gã ta định mở miệng nhưng đều thất bại, bị thư ký tốt bụng nhắc nhở: “Xin hãy nhanh chóng.”
Người đàn ông nhắm mắt lại, chửi một câu tục tĩu, sau đó nói: “Tôi xin lỗi.”
Gã ta nghiến từng chữ, gần như là rít ra từ kẽ răng: “Ông đây không biết cô là người……”
Chữ “người” chìm nghỉm trong đôi môi mím chặt của gã ta: “Lần này ông đây đá trúng tấm ván sắt, ông đây nhận. Sau này không dám nữa.”
Thư ký bổ sung: “Cô có hài lòng với lời xin lỗi này không?”
Thẩm Từ Âm hỏi: “Anh chỉ xin lỗi tôi thôi sao?”
Sắc mặt anh ta biến đổi: “Mẹ kiếp cô có ý gì?”
Thư ký nhắc nhở: “Cẩn thận lời nói.”
Thẩm Từ Âm gọi điện cho Tiểu Thịnh: “Tiểu Thịnh, em xuống sảnh tầng một đi.”
Hai phút sau, Tiểu Thịnh tung tăng chạy đến: “Chị Âm Âm, sao thế ạ? Chị mời em đi uống cà phê ạ?”
Nụ cười trên mặt cô ấy ngay lập tức biến mất khi nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện.
Thẩm Từ Âm nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: “Cũng xin lỗi cô ấy đi.”
Người đàn ông đập bàn đứng dậy: “Cô đừng được nước lấn tới!”
Thẩm Từ Âm lại nhìn về phía thư ký, anh ta đẩy gọng kính lên, gật đầu: “Đúng vậy, cô gái này cũng là người bị hại.”
“Mẹ kiếp… Mấy người chơi ông đây…” Giọng người đàn ông run rẩy vì tức giận, nhưng không thể làm gì khác, gã ta nặng nề ngồi xuống, đối mặt với Tiểu Thịnh, cắn răng nói: “Xin lỗi.”
Thẩm Từ Âm hỏi: “Sau này còn quấy rối cô ấy nữa không?”
“Con mẹ nó cô đang huấn luyện chó đấy à?” Người đàn ông bị thư ký liếc nhìn, bực bội vò đầu, lớn tiếng nói: “Không, được chưa.”
“Cuộc gặp mặt xin lỗi” kết thúc, người đàn ông như thể bị xúc phạm nặng nề, quay đầu bỏ đi.
Thư ký mỉm cười nói: “Xin lỗi cô. Bởi vì giám đốc Ngôn đã nói không muốn dùng bất kỳ phương thức riêng tư nào để làm phiền cô, cho nên chúng tôi chỉ có thể làm như vậy. Lần này giám đốc Ngôn đích thân gọi điện cho giám đốc Từ, hai người họ vốn có quan hệ rất tốt, hy vọng cách xử lý của chúng tôi có thể khiến cô hài lòng.”
Sau khi tạm biệt thư ký, hai người đứng yên tại chỗ, Tiểu Thịnh vẫn còn hơi choáng váng:
“Em không nằm mơ chứ? Anh ta thật sự xin lỗi em sao? Lần trước khi nghe nói về sau anh ta sẽ trả thù chị, mấy ngày liền em đều ngủ không ngon.”
Thẩm Từ Âm nói: “Không sao.”
Tiểu Thịnh bật khóc nức nở, nói lắp bắp: “Tại sao anh ta lại xin lỗi chúng ta vậy ạ? Giám đốc Từ là ai? Giám đốc Ngôn là ai nữa?”
Thẩm Từ Âm lảng tránh câu hỏi, đáp: “Em đi lên trước đi, lớp trang điểm sắp lem rồi này.”
Nhìn bóng lưng Tiểu Thịnh khuất dần, Thẩm Từ Âm tiến lên hai bước, do dự hồi lâu rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ngôn Chiêu:
“Cảm ơn.”
Năm phút sau, Ngôn Chiêu trả lời: “?”
Cô nhắn lại giải thích: “Hôm nay người nhà họ Từ đến tìm tôi xin lỗi.”
Bên kia im lặng vài phút, Thẩm Từ Âm còn tưởng rằng anh sẽ nói “Vậy là tốt rồi”, hoặc là “Ồ” gì đó, không ngờ Ngôn Chiêu chỉ gửi đến hai chữ:
“Thoải mái không?”
Như thể đang hỏi cô, nỗi uất ức dồn nén trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ, kẻ cậy quyền cậy thế trước mặt cô cũng phải cúi đầu nhận lỗi, chịu sỉ nhục thừa nhận sai lầm. Thoải mái không?
Nói ác một câu, sao có thể không đã?
Thẩm Từ Âm không trả lời trực tiếp, chỉ lại gửi một câu: “Cảm ơn anh.”
Vui vẻ qua đi, cảm giác bất an lại ập đến.
Lại nợ anh một ân tình nữa, nhất định phải trả lại.
Ngôn Chiêu: Cô Thẩm chỉ biết nói suông thôi à?
Nhìn vào đoạn đối thoại ngắn ngủi của họ, Thẩm Từ Âm đã gửi lời cảm ơn đến tận ba lần.
Thẩm Từ Âm vốn định hỏi lại “Vậy anh muốn gì”, nhưng sau đó cảm thấy giọng điệu này có vẻ hơi bất lịch sự. Ngón tay cô do dự trên bàn phím một lúc, chậm rãi nhắn: “Khi nào thì anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm, địa điểm anh tự chọn.”
Mua thêm một món quà nữa thì hẳn là có thể thanh toán xong nhỉ?
Cô nhìn những con số nhảy liên tục trong thang máy, nhẹ nhàng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.