Chương 18: Quà Cảm Ơn
Duy Vụ
21/05/2024
Chiều tối thứ sáu, gần đến giờ tan làm, không khí trong văn phòng trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Thẩm Từ Âm vừa gửi email công việc xong thì chuông điện thoại của cô reo lên.
Cô cúi xuống nhìn tên người gọi, tắt màn hình máy tính rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“A lô?”
“Xin chào cô Thẩm, tôi là trợ lý của giám đốc Ngôn.” Giọng điệu của Trang Lăng rất lịch sự: “Không biết cô đã tan làm chưa? Tôi sẽ sắp xếp xe đến đón cô.”
Thẩm Từ Âm từ chối: “Không cần đâu, tôi đi bằng tàu điện ngầm cũng được.”
Đúng lúc này có một đồng nghiệp tan làm, đi ngang qua cô chào hỏi. Thẩm Từ Âm mỉm cười vẫy tay đáp lại, tiếp tục nói qua điện thoại: “Thật sự không cần tới đón đâu, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Trang Lăng khuyên bảo không thành, đành phải đồng ý: “Vâng.”
Lúc rời khỏi tòa nhà VH, trời vẫn chưa tối hẳn. Dựa theo địa chỉ, Thẩm Từ Âm đi đến trước cửa một nhà hàng cao cấp.
Cô mới trở về Ninh Xuyên không lâu, vẫn chưa quen thuộc lắm với các nhà hàng. Cho nên khi Ngôn Chiêu gửi tên nhà hàng, cô còn đặc biệt tìm hiểu qua trên mạng, kết quả là bị giá cả bình quân đầu người ở đó làm cho hết hồn.
Anh làm thịt cô không nương tay chút nào.
Cũng không hẳn, tiêu chuẩn sinh hoạt hàng ngày của đại thiếu gia đều ở mức này, cô đâu thể chiêu đãi anh ở quán ven đường đúng không?
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa chào đón, mỉm cười hỏi cô có đặt chỗ trước không, sau đó dẫn cô đến chỗ ngồi.
Ngôn Chiêu đã đến từ sớm, mặc vest lịch lãm ngồi bên bàn, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm. Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại, ánh mắt rơi thẳng vào cô, Thẩm Từ Âm vô cớ cảm thấy không được tự nhiên.
Cô bước tới, đặt chiếc túi trong tay lên trước mặt anh: “Đây là quà cảm ơn.”
Ngôn Chiêu hơi ngạc nhiên: “Tặng cho tôi à?”
“Phải, nhưng tài chính của tôi có hạn, sợ là món đồ khó mà lọt được vào mắt xanh của tổng giám đốc Ngôn.”
Thẩm Từ Âm mua không nổi một chiếc áo khoác trị giá hơn 8 vạn để tặng anh.
Anh mỉm cười: “Vậy cũng chưa chắc.”
Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, Ngôn Chiêu bảo cô gọi món. Thẩm Từ Âm cúi đầu lật xem, tiếng đàn dương cầm vang lên chậm rãi bên tai, cảm giác mất tự nhiên lan tràn.
Bầu không khí rất kỳ lạ.
Không phải người yêu, cũng không phải bạn bè, nhưng họ lại ngồi đối diện nhau ăn uống, hoàn toàn không khớp với bầu không khí xung quanh.
Ranh giới mong manh giữa người lạ và người quen càng trở nên khó xử hơn vì quá khứ của hai người.
Dường như cũng không tìm được chủ đề nào để nói chuyện.
Thấy Thẩm Từ Âm cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào trang rượu, phục vụ ân cần nhắc nhở: “Cô có thể nếm thử rượu của chúng tôi.”
Lúc này cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt dò hỏi Ngôn Chiêu, anh nói ngắn gọn: “Lái xe.”
Vậy thì chỉ có cô uống.
Thẩm Từ Âm chọn một ly rượu vang trái cây trông có vẻ ngon: “Lấy cái này đi.”
Dù sao ví tiền của cô đã xác định sẽ mất máu rất nhiều, chi bằng cứ ăn uống cho thoải mái.
Nhân viên phục vụ nhắc lại tên rượu một lần nữa: “Chị chắc chắn muốn gọi ly này ạ?”
Ngôn Chiêu cũng nhẹ nhàng nhướng mày.
Cô hỏi: “Sao thế?”
Anh lười biếng cười: “Không có gì.”
Thẩm Từ Âm không nghi ngờ gì, gấp thực đơn lại: “Ừ, và những món tôi vừa chọn, tạm thời cứ thế đã.”
Nhân viên phục vụ rời đi, chỉ còn lại hai người, bầu không khí vốn dĩ còn tạm ổn giờ đông cứng lại trong nháy mắt.
Ở hai bên bàn, không ai lên tiếng trước, như thể đang đánh một trận cờ trong vô hình.
Thẩm Từ Âm ho nhẹ một tiếng để phá vỡ sự im lặng, nói ra bản thảo đã chuẩn bị trước: “Lý do tối nay tôi mời anh ăn cơm chủ yếu là để cảm ơn anh vì đã giúp đỡ. Thêm nữa, hôm trước ở bệnh viện còn chưa kịp nói hết, tôi nghĩ mình nên nhắc lại một lần…”
Ngôn Chiêu cụp mắt, cũng không biết là có đang nghe hay không, đầu ngón tay đặt trên bàn gõ nhẹ.
Cho đến khi cô dừng lại, anh mới lạnh nhạt nói: “Xong rồi à?”
“…Xong rồi.”
“Nói xong rồi thì ăn cơm.” Anh ngẩng đầu lên ra hiệu: “Rượu của em đến rồi.”
Thẩm Từ Âm vừa gửi email công việc xong thì chuông điện thoại của cô reo lên.
Cô cúi xuống nhìn tên người gọi, tắt màn hình máy tính rồi đứng dậy đi ra ngoài.
“A lô?”
“Xin chào cô Thẩm, tôi là trợ lý của giám đốc Ngôn.” Giọng điệu của Trang Lăng rất lịch sự: “Không biết cô đã tan làm chưa? Tôi sẽ sắp xếp xe đến đón cô.”
Thẩm Từ Âm từ chối: “Không cần đâu, tôi đi bằng tàu điện ngầm cũng được.”
Đúng lúc này có một đồng nghiệp tan làm, đi ngang qua cô chào hỏi. Thẩm Từ Âm mỉm cười vẫy tay đáp lại, tiếp tục nói qua điện thoại: “Thật sự không cần tới đón đâu, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Trang Lăng khuyên bảo không thành, đành phải đồng ý: “Vâng.”
Lúc rời khỏi tòa nhà VH, trời vẫn chưa tối hẳn. Dựa theo địa chỉ, Thẩm Từ Âm đi đến trước cửa một nhà hàng cao cấp.
Cô mới trở về Ninh Xuyên không lâu, vẫn chưa quen thuộc lắm với các nhà hàng. Cho nên khi Ngôn Chiêu gửi tên nhà hàng, cô còn đặc biệt tìm hiểu qua trên mạng, kết quả là bị giá cả bình quân đầu người ở đó làm cho hết hồn.
Anh làm thịt cô không nương tay chút nào.
Cũng không hẳn, tiêu chuẩn sinh hoạt hàng ngày của đại thiếu gia đều ở mức này, cô đâu thể chiêu đãi anh ở quán ven đường đúng không?
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa chào đón, mỉm cười hỏi cô có đặt chỗ trước không, sau đó dẫn cô đến chỗ ngồi.
Ngôn Chiêu đã đến từ sớm, mặc vest lịch lãm ngồi bên bàn, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm. Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại, ánh mắt rơi thẳng vào cô, Thẩm Từ Âm vô cớ cảm thấy không được tự nhiên.
Cô bước tới, đặt chiếc túi trong tay lên trước mặt anh: “Đây là quà cảm ơn.”
Ngôn Chiêu hơi ngạc nhiên: “Tặng cho tôi à?”
“Phải, nhưng tài chính của tôi có hạn, sợ là món đồ khó mà lọt được vào mắt xanh của tổng giám đốc Ngôn.”
Thẩm Từ Âm mua không nổi một chiếc áo khoác trị giá hơn 8 vạn để tặng anh.
Anh mỉm cười: “Vậy cũng chưa chắc.”
Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, Ngôn Chiêu bảo cô gọi món. Thẩm Từ Âm cúi đầu lật xem, tiếng đàn dương cầm vang lên chậm rãi bên tai, cảm giác mất tự nhiên lan tràn.
Bầu không khí rất kỳ lạ.
Không phải người yêu, cũng không phải bạn bè, nhưng họ lại ngồi đối diện nhau ăn uống, hoàn toàn không khớp với bầu không khí xung quanh.
Ranh giới mong manh giữa người lạ và người quen càng trở nên khó xử hơn vì quá khứ của hai người.
Dường như cũng không tìm được chủ đề nào để nói chuyện.
Thấy Thẩm Từ Âm cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào trang rượu, phục vụ ân cần nhắc nhở: “Cô có thể nếm thử rượu của chúng tôi.”
Lúc này cô mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt dò hỏi Ngôn Chiêu, anh nói ngắn gọn: “Lái xe.”
Vậy thì chỉ có cô uống.
Thẩm Từ Âm chọn một ly rượu vang trái cây trông có vẻ ngon: “Lấy cái này đi.”
Dù sao ví tiền của cô đã xác định sẽ mất máu rất nhiều, chi bằng cứ ăn uống cho thoải mái.
Nhân viên phục vụ nhắc lại tên rượu một lần nữa: “Chị chắc chắn muốn gọi ly này ạ?”
Ngôn Chiêu cũng nhẹ nhàng nhướng mày.
Cô hỏi: “Sao thế?”
Anh lười biếng cười: “Không có gì.”
Thẩm Từ Âm không nghi ngờ gì, gấp thực đơn lại: “Ừ, và những món tôi vừa chọn, tạm thời cứ thế đã.”
Nhân viên phục vụ rời đi, chỉ còn lại hai người, bầu không khí vốn dĩ còn tạm ổn giờ đông cứng lại trong nháy mắt.
Ở hai bên bàn, không ai lên tiếng trước, như thể đang đánh một trận cờ trong vô hình.
Thẩm Từ Âm ho nhẹ một tiếng để phá vỡ sự im lặng, nói ra bản thảo đã chuẩn bị trước: “Lý do tối nay tôi mời anh ăn cơm chủ yếu là để cảm ơn anh vì đã giúp đỡ. Thêm nữa, hôm trước ở bệnh viện còn chưa kịp nói hết, tôi nghĩ mình nên nhắc lại một lần…”
Ngôn Chiêu cụp mắt, cũng không biết là có đang nghe hay không, đầu ngón tay đặt trên bàn gõ nhẹ.
Cho đến khi cô dừng lại, anh mới lạnh nhạt nói: “Xong rồi à?”
“…Xong rồi.”
“Nói xong rồi thì ăn cơm.” Anh ngẩng đầu lên ra hiệu: “Rượu của em đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.