Chương 19: Say Rượu
Duy Vụ
21/05/2024
Bữa cơm diễn ra không mấy suôn sẻ, cả dường như đều mất khẩu vị, cuộc trò chuyện cũng chỉ qua loa vài câu. Cuối cùng khi Thẩm Từ Âm đi thanh toán, phục vụ thông báo rằng hóa đơn này đã được ghi vào tài khoản của Ngôn Chiêu, cô hoàn toàn không cần phải trả.
Cô tranh luận không có kết quả, đành phải đi tìm Ngôn Chiêu: “Đã nói là tôi mời rồi, sao anh lại không cho tôi trả tiền? “
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, Ngôn Chiêu đứng bên cạnh xe, nghiêng đầu hỏi: “Em trả xong rồi, sau đó thì sao?”
Cô ngơ ngác nói: “Sao cơ?”
“Trả xong là thanh toán hết sạch với tôi à? Quà cũng để chuẩn bị cho việc này phải không?”
Thẩm Từ Âm nhíu mày: “Thanh toán xong thì có gì không tốt?”
“Em cảm thấy rất tốt sao?”
“Đừng vòng vo với tôi.” Cô cảm thấy đầu hơi choáng: “Vấn đề bây giờ là, tối nay tôi đã nói tôi sẽ đãi, anh cũng đồng ý rồi còn gì, kết quả anh vẫn trả tiền.”
Ngôn Chiêu “ừ” một tiếng, chậm rãi hỏi ngược lại: “Rồi sao?”
“Nếu không trả số tiền này, tức là tôi vẫn còn nợ anh một ân tình nữa. Thế thì bữa cơm này còn ý nghĩa gì?”
Ngôn Chiêu bị cô chọc tức cười: "Trong mắt em, bữa cơm này ngoại trừ trả lại ân tình cho tôi, không còn một chút ý nghĩa nào khác sao?"
Thẩm Từ Âm lắc đầu: "Ý tôi là—"
Anh mở cửa ghế phụ ra, ngắt lời cô: “Ân tình còn chưa rõ, vậy thì cứ nợ tiếp đi. Lên xe.”
Thẩm Từ Âm đứng im tại chỗ, suy nghĩ trong đầu bị xáo trộn bởi hành động của anh: “Không cần anh đưa, tôi sẽ ngồi tàu điện ngầm về.”
Vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của cô lộ ra một chút cảm xúc hiếm hoi, môi mím chặt, không vui nhìn anh.
“KPI của tàu điện ngầm không thiếu một người như em, lên xe đi.”
Thẩm Từ Âm vừa bị anh nhét vào ghế phụ vừa chống cự: “Ghế phụ của anh thì thiếu một người như tôi chắc?”
“Đúng vậy.” Ngôn Chiêu đóng cửa xe, quay vòng sang ghế lái, nói đùa: “Thiếu một người như em.”
Chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Trời về đêm hơi lạnh, Ngôn Chiêu không mở cửa sổ, nhiệt độ trong xe rất thoải mái, nhưng Thẩm Từ Âm vẫn cảm thấy ngột ngạt lạ thường.
Đầu lưỡi vẫn còn đọng lại dư vị của rượu vang trái cây, cơn chóng mặt do rượu gây ra dần dần dâng lên từ sau gáy, bắt đầu lấn át não cô.
Xe ô tô chạy êm ru, nhưng khung cảnh trước mắt cô lại lắc lư mờ ảo. Cô nhắm mắt, mất vài giây mới nhận ra đó là tác dụng chậm của rượu
Một ly nhỏ như vậy, nhìn thì có vẻ là rượu trái cây bình thường, không ngờ lại có tác dụng mạnh đến thế.
Chiếc xe dừng lại dưới khu chung cư của cô. Đèn đường ở cửa tòa nhà phát ra ánh sáng mờ ảo, lặng lẽ chiếu lên kính chắn gió.
Thẩm Từ Âm cởi dây an toàn, Ngôn Chiêu hỏi: “Không mời tôi lên trên ngồi một lát à?”
“Khuya rồi, không tiện lắm.” Cô cố gắng che giấu trạng thái của mình, cúi người chào tạm biệt anh: “Cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
Cô đóng cửa xe, chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại gõ cửa kính: “Anh đợi tôi một chút, áo khoác của anh để ở nhà tôi, tôi mang ra trả cho anh.”
Cô cũng tự khâm phục bản thân, sắp say đến nơi mà vẫn còn nhớ được chuyện này.
Ngôn Chiêu ngồi trong xe, nhàn nhã tựa đầu vào tay: “Em ở tầng mấy?”
“Tầng 4.”
“Ừ, thế thì phiền em chạy thêm mấy lượt nữa.”
Thẩm Từ Âm như bị lời nói của anh chọc tức, mặt lộ vẻ do dự: “Tôi ném từ trên tầng xuống cho anh nhé?”
Cô thật sự đã say rồi, nói chuyện cũng không còn logic nữa.
“Thôi được rồi, anh lên lấy với tôi đi.” Cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi: “Tôi không muốn leo cầu thang đâu.”
Ngôn Chiêu ung dung nói: “Không được đâu.”
“Sao cơ?”
Anh trả lại nguyên câu của cô: “Khuya rồi, không tiện lắm.”
Thẩm Từ Âm hơi ngơ ngác: “Tôi đâu định làm gì anh.”
“Cũng đúng.” Anh vui vẻ xuống xe: “Nào, đi thôi.”
Đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên từng cái một theo bước chân của hai người, sau đó lại lần lượt tắt đi.
Thẩm Từ Âm đứng ở cửa vặn chìa khóa, đầu óc quay cuồng, yếu ớt trách móc Ngôn Chiêu: “Anh biết rượu đó rất mạnh đúng không? Sao anh không nhắc tôi?”
“Tự em chọn mà, tôi còn tưởng em từng uống rồi.” Anh đứng sau lưng cô, “Ai ngờ tửu lượng của em vẫn kém như thế.”
Cô biết chuyện này cũng không thể trách anh được, rầu rĩ đáp lại một tiếng.
“Lần sau đừng tùy tiện gọi đồ uống lạ.”
“Tôi chưa bao giờ uống rượu tùy tiện.”
Cửa được mở ra, cô bật đèn phòng khách, ánh sáng tràn ngập cả căn phòng.
Ngôn Chiêu cười khẽ: “Ồ, vậy là tối nay vì có tôi ở đây nên em mới dám uống tùy tiện đúng không?”
Thẩm Từ Âm nhíu mày: “Anh nói cái gì vậy, sao tôi có thể…”
Anh tiến lên bước vào phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.
-------
Âm Âm: Tôi đâu định làm gì anh
Ngôn Chiêu: Nhưng anh sẽ…
Cô tranh luận không có kết quả, đành phải đi tìm Ngôn Chiêu: “Đã nói là tôi mời rồi, sao anh lại không cho tôi trả tiền? “
Dưới ánh đèn đường rực rỡ, Ngôn Chiêu đứng bên cạnh xe, nghiêng đầu hỏi: “Em trả xong rồi, sau đó thì sao?”
Cô ngơ ngác nói: “Sao cơ?”
“Trả xong là thanh toán hết sạch với tôi à? Quà cũng để chuẩn bị cho việc này phải không?”
Thẩm Từ Âm nhíu mày: “Thanh toán xong thì có gì không tốt?”
“Em cảm thấy rất tốt sao?”
“Đừng vòng vo với tôi.” Cô cảm thấy đầu hơi choáng: “Vấn đề bây giờ là, tối nay tôi đã nói tôi sẽ đãi, anh cũng đồng ý rồi còn gì, kết quả anh vẫn trả tiền.”
Ngôn Chiêu “ừ” một tiếng, chậm rãi hỏi ngược lại: “Rồi sao?”
“Nếu không trả số tiền này, tức là tôi vẫn còn nợ anh một ân tình nữa. Thế thì bữa cơm này còn ý nghĩa gì?”
Ngôn Chiêu bị cô chọc tức cười: "Trong mắt em, bữa cơm này ngoại trừ trả lại ân tình cho tôi, không còn một chút ý nghĩa nào khác sao?"
Thẩm Từ Âm lắc đầu: "Ý tôi là—"
Anh mở cửa ghế phụ ra, ngắt lời cô: “Ân tình còn chưa rõ, vậy thì cứ nợ tiếp đi. Lên xe.”
Thẩm Từ Âm đứng im tại chỗ, suy nghĩ trong đầu bị xáo trộn bởi hành động của anh: “Không cần anh đưa, tôi sẽ ngồi tàu điện ngầm về.”
Vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của cô lộ ra một chút cảm xúc hiếm hoi, môi mím chặt, không vui nhìn anh.
“KPI của tàu điện ngầm không thiếu một người như em, lên xe đi.”
Thẩm Từ Âm vừa bị anh nhét vào ghế phụ vừa chống cự: “Ghế phụ của anh thì thiếu một người như tôi chắc?”
“Đúng vậy.” Ngôn Chiêu đóng cửa xe, quay vòng sang ghế lái, nói đùa: “Thiếu một người như em.”
Chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Trời về đêm hơi lạnh, Ngôn Chiêu không mở cửa sổ, nhiệt độ trong xe rất thoải mái, nhưng Thẩm Từ Âm vẫn cảm thấy ngột ngạt lạ thường.
Đầu lưỡi vẫn còn đọng lại dư vị của rượu vang trái cây, cơn chóng mặt do rượu gây ra dần dần dâng lên từ sau gáy, bắt đầu lấn át não cô.
Xe ô tô chạy êm ru, nhưng khung cảnh trước mắt cô lại lắc lư mờ ảo. Cô nhắm mắt, mất vài giây mới nhận ra đó là tác dụng chậm của rượu
Một ly nhỏ như vậy, nhìn thì có vẻ là rượu trái cây bình thường, không ngờ lại có tác dụng mạnh đến thế.
Chiếc xe dừng lại dưới khu chung cư của cô. Đèn đường ở cửa tòa nhà phát ra ánh sáng mờ ảo, lặng lẽ chiếu lên kính chắn gió.
Thẩm Từ Âm cởi dây an toàn, Ngôn Chiêu hỏi: “Không mời tôi lên trên ngồi một lát à?”
“Khuya rồi, không tiện lắm.” Cô cố gắng che giấu trạng thái của mình, cúi người chào tạm biệt anh: “Cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
Cô đóng cửa xe, chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại gõ cửa kính: “Anh đợi tôi một chút, áo khoác của anh để ở nhà tôi, tôi mang ra trả cho anh.”
Cô cũng tự khâm phục bản thân, sắp say đến nơi mà vẫn còn nhớ được chuyện này.
Ngôn Chiêu ngồi trong xe, nhàn nhã tựa đầu vào tay: “Em ở tầng mấy?”
“Tầng 4.”
“Ừ, thế thì phiền em chạy thêm mấy lượt nữa.”
Thẩm Từ Âm như bị lời nói của anh chọc tức, mặt lộ vẻ do dự: “Tôi ném từ trên tầng xuống cho anh nhé?”
Cô thật sự đã say rồi, nói chuyện cũng không còn logic nữa.
“Thôi được rồi, anh lên lấy với tôi đi.” Cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi: “Tôi không muốn leo cầu thang đâu.”
Ngôn Chiêu ung dung nói: “Không được đâu.”
“Sao cơ?”
Anh trả lại nguyên câu của cô: “Khuya rồi, không tiện lắm.”
Thẩm Từ Âm hơi ngơ ngác: “Tôi đâu định làm gì anh.”
“Cũng đúng.” Anh vui vẻ xuống xe: “Nào, đi thôi.”
Đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên từng cái một theo bước chân của hai người, sau đó lại lần lượt tắt đi.
Thẩm Từ Âm đứng ở cửa vặn chìa khóa, đầu óc quay cuồng, yếu ớt trách móc Ngôn Chiêu: “Anh biết rượu đó rất mạnh đúng không? Sao anh không nhắc tôi?”
“Tự em chọn mà, tôi còn tưởng em từng uống rồi.” Anh đứng sau lưng cô, “Ai ngờ tửu lượng của em vẫn kém như thế.”
Cô biết chuyện này cũng không thể trách anh được, rầu rĩ đáp lại một tiếng.
“Lần sau đừng tùy tiện gọi đồ uống lạ.”
“Tôi chưa bao giờ uống rượu tùy tiện.”
Cửa được mở ra, cô bật đèn phòng khách, ánh sáng tràn ngập cả căn phòng.
Ngôn Chiêu cười khẽ: “Ồ, vậy là tối nay vì có tôi ở đây nên em mới dám uống tùy tiện đúng không?”
Thẩm Từ Âm nhíu mày: “Anh nói cái gì vậy, sao tôi có thể…”
Anh tiến lên bước vào phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.
-------
Âm Âm: Tôi đâu định làm gì anh
Ngôn Chiêu: Nhưng anh sẽ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.