Chương 24: Vui Hơn Ở Bên Anh À
Duy Vụ
21/05/2024
Gửi wechat xong, Thẩm Từ Âm lại quay về giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trong ấn tượng của cô, đã từng có một lần cô cũng uống say trước mặt Ngôn Chiêu như vậy.
Khi đó bọn họ mới vừa ở bên nhau không lâu, Ngôn Chiêu dẫn cô tham gia một buổi họp mặt, nói là để làm quen với bạn bè của anh.
Bữa tiệc được tổ chức tại một căn biệt thự sang trọng, trước cửa đậu đủ các loại xe thể thao cô không biết, một đám người xa lạ nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt tò mò, như muốn biết rốt cuộc cô có gì đặc biệt mà có thể chinh phục được trái tim của Ngôn Chiêu.
Một buổi họp mặt rất nhàm chán, những ánh mắt dò xét khiến người ta khó chịu, nhưng Thẩm Từ Âm không so đo, ngày đó tâm trạng của cô rất tốt, bởi vì buổi sáng vừa có thành tích cuối kỳ, cô thi đứng đầu khối.
Nam Thành là một thành phố nhỏ, tài nguyên giáo dục, mức độ cạnh tranh kịch liệt căn bản không có cách nào so sánh với Ninh Xuyên, nội dung trong sách giáo khoa cùng với quy tắc thi cử đều không giống nhau. Đầu học kỳ Thẩm Từ Âm đã phải mất một thời gian dài để thích nghi, lần đầu tiên thi tháng đã gặp cú sốc trầm trọng, một người từ trước đến nay đều đứng nhất lại rơi xuống vị trí gần năm mươi.
Thực tế, thành tích này ở trường trung học có nhiều cao thủ như Ninh Xuyên đã là rất đáng nể, đặc biệt là trường hợp của cô. Nhưng Thẩm Từ Âm có một niềm đam mê rất mãnh liệt trong học tập, không thích kiếm cớ, thích thử thách bản thân, luôn tự hỏi mình "Người khác có thể làm được vì sao tôi không làm được?", từ đó về sau, cô tự đặt ra cho mình một kế hoạch học tập vô cùng khắc nghiệt, với sự quyết tâm mạnh mẽ, cuối cùng cũng đạt được mục tiêu ở kỳ thi cuối kỳ.
Tâm trạng tốt, thì thái độ cũng trở nên thoải mái hơn, Thẩm Từ Âm bị Ngôn Chiêu dẫn đi chơi game với bạn bè của anh, cô vốn dĩ đã thông minh, năng lực học tập mạnh cho nên nắm bắt rất nhanh, số lần thắng không ít, nhất thời vui vẻ nên uống không ít rượu.
"Được quá nha, lần đầu tiên chơi xúc xắc đã giỏi vậy rồi."
“Không có cơ hội cho Ngôn đại thiếu gia của chúng ta ra sân rồi, chị dâu gánh cả đám.”
Tâm trạng của Ngôn Chiêu hiển nhiên rất tốt, thuận miệng nói: "Cô ấy thắng thì không phải là tôi thắng à?”
Anh lười nhác tựa vào sô pha, chân dài cong lên, cánh tay đặt lên thành ghế phía sau Thẩm Từ Âm, đầu ngón tay hữu ý vô tình quấn lấy đuôi tóc của cô, rõ ràng không có cử chỉ thân mật nhưng lại thể hiện tư thế bao vây, phát ra tín hiệu chiếm hữu đầy mãnh liệt.
Ngôn Chiêu hỏi cô: "Nghỉ đông có kế hoạch gì không?”
Thẩm Từ Âm quay đầu lại: "Phải làm bài tập, với cả phải chuẩn bị nội dung học kỳ sau."
Anh nhéo hai má phiếm hồng vì say của cô: "Không phải hỏi chuyện học tập, có định đi đâu chơi không?"
Thẩm Từ Âm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Cô ở Ninh Xuyên không có bạn bè gì, Thẩm Giang nhất định cũng không để ý tới cô.
"Năm nay nhà anh sẽ đi New Zealand một thời gian, em có muốn cùng đi hay không?"
“Uầy!” Có người khoa trương nói: “Chưa gì đã muốn ra mắt người trong nhà rồi sao."
Thẩm Từ Âm sửng sốt, cự tuyệt nói: "Không ổn lắm.”
Ngôn Chiêu "Ừ" một tiếng, cũng không cưỡng cầu: "Cũng đúng, vậy dẫn em đi chỗ khác chơi vài ngày."
Thẩm Từ Âm đi WC rửa mặt, lúc đi ra đã hơi tỉnh táo lại, không đi đến giữa đám đông tham gia trò vui nữa mà tìm một góc khuất ngồi xuống, hóng gió bên cửa sổ từ từ tỉnh rượu.
Ngôn Chiêu dạo một vòng trong phòng mới tìm được cô, Thẩm Từ Âm chủ động kéo tay áo của anh để che hai má đang nóng bừng, dặn dò: "Hôm nay em uống hơi nhiều, buổi tối anh nhất định phải đưa em về nhà an toàn."
Ngôn Chiêu trở tay nắm lấy lòng bàn tay cô, ngồi xuống bên cạnh: “Hôm nay nhìn em rất vui vẻ, thích buổi tụ họp này à?"
Cô nhìn về phía xa nơi có ánh đèn rực rỡ, tiếng người ồn ào nói cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thích lắm, em không biết mọi người ở đây."
Cô dừng một lát: "Nhưng mà hôm nay em biết em đứng nhất kỳ thi cuối kỳ."
Cho nên cực kỳ vui vẻ.
“Vui đến mức nào? Còn vui hơn lúc ở bên anh nữa à?”
“... Ngôn Chiêu, anh đừng tự rước lấy nhục.”
Trong ấn tượng của cô, đã từng có một lần cô cũng uống say trước mặt Ngôn Chiêu như vậy.
Khi đó bọn họ mới vừa ở bên nhau không lâu, Ngôn Chiêu dẫn cô tham gia một buổi họp mặt, nói là để làm quen với bạn bè của anh.
Bữa tiệc được tổ chức tại một căn biệt thự sang trọng, trước cửa đậu đủ các loại xe thể thao cô không biết, một đám người xa lạ nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt tò mò, như muốn biết rốt cuộc cô có gì đặc biệt mà có thể chinh phục được trái tim của Ngôn Chiêu.
Một buổi họp mặt rất nhàm chán, những ánh mắt dò xét khiến người ta khó chịu, nhưng Thẩm Từ Âm không so đo, ngày đó tâm trạng của cô rất tốt, bởi vì buổi sáng vừa có thành tích cuối kỳ, cô thi đứng đầu khối.
Nam Thành là một thành phố nhỏ, tài nguyên giáo dục, mức độ cạnh tranh kịch liệt căn bản không có cách nào so sánh với Ninh Xuyên, nội dung trong sách giáo khoa cùng với quy tắc thi cử đều không giống nhau. Đầu học kỳ Thẩm Từ Âm đã phải mất một thời gian dài để thích nghi, lần đầu tiên thi tháng đã gặp cú sốc trầm trọng, một người từ trước đến nay đều đứng nhất lại rơi xuống vị trí gần năm mươi.
Thực tế, thành tích này ở trường trung học có nhiều cao thủ như Ninh Xuyên đã là rất đáng nể, đặc biệt là trường hợp của cô. Nhưng Thẩm Từ Âm có một niềm đam mê rất mãnh liệt trong học tập, không thích kiếm cớ, thích thử thách bản thân, luôn tự hỏi mình "Người khác có thể làm được vì sao tôi không làm được?", từ đó về sau, cô tự đặt ra cho mình một kế hoạch học tập vô cùng khắc nghiệt, với sự quyết tâm mạnh mẽ, cuối cùng cũng đạt được mục tiêu ở kỳ thi cuối kỳ.
Tâm trạng tốt, thì thái độ cũng trở nên thoải mái hơn, Thẩm Từ Âm bị Ngôn Chiêu dẫn đi chơi game với bạn bè của anh, cô vốn dĩ đã thông minh, năng lực học tập mạnh cho nên nắm bắt rất nhanh, số lần thắng không ít, nhất thời vui vẻ nên uống không ít rượu.
"Được quá nha, lần đầu tiên chơi xúc xắc đã giỏi vậy rồi."
“Không có cơ hội cho Ngôn đại thiếu gia của chúng ta ra sân rồi, chị dâu gánh cả đám.”
Tâm trạng của Ngôn Chiêu hiển nhiên rất tốt, thuận miệng nói: "Cô ấy thắng thì không phải là tôi thắng à?”
Anh lười nhác tựa vào sô pha, chân dài cong lên, cánh tay đặt lên thành ghế phía sau Thẩm Từ Âm, đầu ngón tay hữu ý vô tình quấn lấy đuôi tóc của cô, rõ ràng không có cử chỉ thân mật nhưng lại thể hiện tư thế bao vây, phát ra tín hiệu chiếm hữu đầy mãnh liệt.
Ngôn Chiêu hỏi cô: "Nghỉ đông có kế hoạch gì không?”
Thẩm Từ Âm quay đầu lại: "Phải làm bài tập, với cả phải chuẩn bị nội dung học kỳ sau."
Anh nhéo hai má phiếm hồng vì say của cô: "Không phải hỏi chuyện học tập, có định đi đâu chơi không?"
Thẩm Từ Âm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Cô ở Ninh Xuyên không có bạn bè gì, Thẩm Giang nhất định cũng không để ý tới cô.
"Năm nay nhà anh sẽ đi New Zealand một thời gian, em có muốn cùng đi hay không?"
“Uầy!” Có người khoa trương nói: “Chưa gì đã muốn ra mắt người trong nhà rồi sao."
Thẩm Từ Âm sửng sốt, cự tuyệt nói: "Không ổn lắm.”
Ngôn Chiêu "Ừ" một tiếng, cũng không cưỡng cầu: "Cũng đúng, vậy dẫn em đi chỗ khác chơi vài ngày."
Thẩm Từ Âm đi WC rửa mặt, lúc đi ra đã hơi tỉnh táo lại, không đi đến giữa đám đông tham gia trò vui nữa mà tìm một góc khuất ngồi xuống, hóng gió bên cửa sổ từ từ tỉnh rượu.
Ngôn Chiêu dạo một vòng trong phòng mới tìm được cô, Thẩm Từ Âm chủ động kéo tay áo của anh để che hai má đang nóng bừng, dặn dò: "Hôm nay em uống hơi nhiều, buổi tối anh nhất định phải đưa em về nhà an toàn."
Ngôn Chiêu trở tay nắm lấy lòng bàn tay cô, ngồi xuống bên cạnh: “Hôm nay nhìn em rất vui vẻ, thích buổi tụ họp này à?"
Cô nhìn về phía xa nơi có ánh đèn rực rỡ, tiếng người ồn ào nói cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thích lắm, em không biết mọi người ở đây."
Cô dừng một lát: "Nhưng mà hôm nay em biết em đứng nhất kỳ thi cuối kỳ."
Cho nên cực kỳ vui vẻ.
“Vui đến mức nào? Còn vui hơn lúc ở bên anh nữa à?”
“... Ngôn Chiêu, anh đừng tự rước lấy nhục.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.