Chương 55: ️
Trà Trà Đáng Yêu
20/01/2023
Edit - Beta: Aochongdansieucap
- ------
Sinh nhật Thang Thang mời rất nhiều bạn chơi cùng thằng bé ở trong nhà trẻ, đương nhiên là có cả phụ huynh đi cùng. Khi Trì Dao và Giang Diễm đến, trước cửa có không ít ô tô đỗ lại.
Trì Dao lấy gương ra đánh son môi, cô xuống xe chậm một bước. Giang Diễm đứng bất động ở gần cửa, cô tiến lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn có chút đau đầu: “Hình như mẹ em cũng tới.”
Trì Dao: “……”
Trước khi đến đây, Giang Diễm đã giải thích qua quan hệ trong gia đình mình với Trì Dao. Mẹ Giang - Quý Minh Yến thời còn trẻ từng là một nhà biên đạo múa, sau này lại tiếp quản thương nghiệp trong nhà, hai năm trước bà ly hôn với ba Giang. Hai bọn họ là hoà ly*, sau khi ly hôn thì khôi phục quan hệ bạn bè bình thường, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm cũng sẽ ngẫu nhiên chạm mặt nhau. Giang Diễm đi theo Quý Minh Yến nhưng hai mẹ con ít có cơ hội gặp mặt nhau. Giang Diễm thì phải đi học, công việc của Quý Minh Yến cũng rất bận, nói là chân không chạm đất cũng chẳng quá.
( *Hoà ly: ly hôn trong hoà bình.)
“Không phải em nói dì rất bận không tới được sao?”
“Em cũng không biết, chắc là bà đặc biệt tới đây gặp chị đấy.”
Trì Dao thở dài một hơi: “Nhìn chị bây giờ như thế nào?”
“Rất xinh đẹp.”
Cô trừng hắn một cái, trong lòng bắt đầu lo lắng: “Bộ váy này của chị có phải nhìn không ổn lắm không?”
“Đừng lo.” Giang Diễm ấn bả vai cô, nói: “Mẹ em chỉ hiếm khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài mà thôi, thực ra bà rất dễ tính, quen dần là được mà.”
“Hiếm khi biểu hiện cảm xúc là kiểu gì?”
Giang Diễm nhếch khóe miệng, nói đùa: “Chắc là kiểu người mặt than* ý?”
(* Mặt than: ý chỉ một người ít khi thể hiện cảm xúc trên gương mặt, phần lớn thời gian đều ít nói, ít cười, khuôn mặt cứng ngắc.)
Trì Dao u oán nhìn hắn: “Một chút buồn cười cũng chẳng có. Sao lúc ấy em đến nhà chị tự nhiên được như vậy nhỉ? Đã thế còn vừa nói vừa cười mới mẹ chị, không bù cho chị, chị không có năng lực xã giao đỉnh như mẹ. Giờ thật sự không biết nên làm gì luôn ấy.”
Ngày thường ngồi khám bệnh, đối mặt với bệnh nhân cô đều là người nắm giữ quyền chủ động, hoàn toàn không có dáng vẻ nhút nhát thế này bao giờ.
Nhưng một khi để cô tiếp xúc với một người không phải bệnh nhân thì năng lực xã giao liền tụt xuống con số 0.
Vừa dứt lời, Quý Nhuế đi từ trong nhà ra.
“Sao hai đứa lại đứng đây không vào nhà?”
Giang Diễm dắt tay Trì Dao: “Mẹ cháu tới à?”
Quý Nhuế nhìn phía sau, nháy mắt: “Cháu gặp rồi?”
“Cháu nhìn thấy xe của mẹ.”
Quý Nhuế giơ tay đầu hàng: “Chị ấy đột nhiên tập kích, trước đó dì cũng không biết chuyện này.” Cô buông tay, nhìn về phía Trì Dao: “Đừng sợ, chị tôi không ăn thịt người đâu.”
Người một nhà đương nhiên không cần khách sáo, Trì Dao dở khóc dở cười: “Được, tôi biết rồi.”
Trong nhà được dụng tâm thiết kế nên hoàn toàn khác biệt so với ngày hôm qua. Bóng bay màu sắc rực rỡ, bánh ngọt đủ loại, không khí sinh nhật vô cùng rộn ràng.
Thang Thang không biết chạy đi đâu, Trì Dao không nhìn thấy cậu bé.
Mới vừa tiến vào phòng khách, cô liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
Cho dù là đang ngồi ở sô pha mềm mại cũng không lộ ra tư thái lười nhác. Dáng người cao ráo, tóc búi gọn gàng không chút cẩu thả ôm trọn gương mặt thon gầy không chút tỳ vết.
Hốc mắt người phụ nữ rất sâu, ngước mắt nhìn lên, bên trong còn ẩn chứa chút hàm ý, Trì Dao nhéo tay Giang Diễm theo bản năng.
Giây tiếp theo, Giang Diễm cất tiếng gọi: “Mẹ.”
Tiếng “Mẹ” vừa đập vào tai, đầu óc Trì Dao không kịp suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Mẹ.”
Nói xong, cô còn chưa phản ứng lại, Giang Diễm liền kinh ngạc cúi đầu nhìn cô.
Mặt Trì Dao nháy mắt đỏ bừng.
Cô muốn giải thích lại không biết nên nói như thế nào, chỉ hận không thể tự cắn đứt lưới của chính mình.
Quý Minh Yến sửng sốt, sau đó bật cười.
Bà chủ động đứng lên làm quen: “Cháu là Dao Dao đúng không? Rất vui khi được gặp cháu.”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Quý Nhuế chuẩn bị phòng cho Trì Dao ở trên lầu hai. Trì Dao vừa đi vào phòng liền ném túi sang một bên, chân trước mới vừa chạm đất, chân sau Giang Diễm đã theo đến.
“Em làm gì thế?”
Giang Diễm đóng cửa, hỏi cô: “Thế nào, mẹ em dễ nói chuyện lắm đúng không?”
Mới vừa rồi, Trì Dao cùng Quý Minh Yến đi đến phòng trà để hàn huyên. Hàng rào chỉ có một nửa nên dễ dàng nhìn thấy rừng trúc xanh um tươi tốt ngoài đình viện.
Trì Dao cúi đầu, lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay.
“Dì đưa cho chị cái này.”
“Đây là cái gì?” Giang Diễm chưa từng nhìn thấy. Đó là một chiếc vòng ngọc, màu sắc cực thuần khiết, mặt ngọc mịn màng, oánh nhuận tinh tế: “Đồ gia truyền chăng?”
Quý Minh Yến không nói đây có phải đồ gia truyền hay không, chỉ bảo đây là quà lần đầu gặp mặt muốn tặng cho cô.
“Cái này quá quý giá, em thay chị trả lại cho dì nhé.”
“Đừng,” Giang Diễm đưa cho cô: “Mẹ em cho chị có nghĩa là bà ấy đã chấp nhận chị. Chị cứ nhận lấy đi, đây là tâm ý của mẹ em mà.”
Trì Dao ngồi ở mép giường, vẫn chưa trả lời.
Giang Diễm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Có phải mẹ em nói điều gì khó nghe đúng không?”
“Không phải.”
Quý Minh Yến mang khí chất thanh lãnh, thái độ không nhanh không chậm, yêu hận rõ ràng.
Bà nói: “Dì vốn không phải người nhiều quy củ. Con trai dì thích ai, dì liền thích người đó. Dì cũng nhìn ra được Tiểu Diễm rất thích con.”
Giang Diễm thích Trì Dao.
Quý Minh Yến không phải người đầu tiên nói ra điều này và cũng không phải là người cuối cùng.
Trì Dao cong môi, cười một cái, nói với Giang Diễm: “Chị cảm thấy áp lực của mình bắt đầu lớn hơn rồi đấy.”
Đôi mắt Giang Diễm sáng ngời, bắt lấy tay cô: “Vậy chị phải ngoan ngoãn ở bên em, thế là sẽ không còn áp lực nữa rồi.”
Trì Dao rũ mắt, vuốt ve vòng ngọc mát lạnh, trong lòng suy nghĩ lung tung, thật là đáng sợ, cô mới quen Giang Diễm được bao lâu cơ chứ?
Một năm cũng chưa đến nhưng lại khiến cô nảy sinh ý niệm, cả đời này cứ trải qua cùng hắn cũng không tồi.
Đúng là đáng sợ quá mà!
- ------
19/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
- ------
Sinh nhật Thang Thang mời rất nhiều bạn chơi cùng thằng bé ở trong nhà trẻ, đương nhiên là có cả phụ huynh đi cùng. Khi Trì Dao và Giang Diễm đến, trước cửa có không ít ô tô đỗ lại.
Trì Dao lấy gương ra đánh son môi, cô xuống xe chậm một bước. Giang Diễm đứng bất động ở gần cửa, cô tiến lên hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn có chút đau đầu: “Hình như mẹ em cũng tới.”
Trì Dao: “……”
Trước khi đến đây, Giang Diễm đã giải thích qua quan hệ trong gia đình mình với Trì Dao. Mẹ Giang - Quý Minh Yến thời còn trẻ từng là một nhà biên đạo múa, sau này lại tiếp quản thương nghiệp trong nhà, hai năm trước bà ly hôn với ba Giang. Hai bọn họ là hoà ly*, sau khi ly hôn thì khôi phục quan hệ bạn bè bình thường, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm cũng sẽ ngẫu nhiên chạm mặt nhau. Giang Diễm đi theo Quý Minh Yến nhưng hai mẹ con ít có cơ hội gặp mặt nhau. Giang Diễm thì phải đi học, công việc của Quý Minh Yến cũng rất bận, nói là chân không chạm đất cũng chẳng quá.
( *Hoà ly: ly hôn trong hoà bình.)
“Không phải em nói dì rất bận không tới được sao?”
“Em cũng không biết, chắc là bà đặc biệt tới đây gặp chị đấy.”
Trì Dao thở dài một hơi: “Nhìn chị bây giờ như thế nào?”
“Rất xinh đẹp.”
Cô trừng hắn một cái, trong lòng bắt đầu lo lắng: “Bộ váy này của chị có phải nhìn không ổn lắm không?”
“Đừng lo.” Giang Diễm ấn bả vai cô, nói: “Mẹ em chỉ hiếm khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài mà thôi, thực ra bà rất dễ tính, quen dần là được mà.”
“Hiếm khi biểu hiện cảm xúc là kiểu gì?”
Giang Diễm nhếch khóe miệng, nói đùa: “Chắc là kiểu người mặt than* ý?”
(* Mặt than: ý chỉ một người ít khi thể hiện cảm xúc trên gương mặt, phần lớn thời gian đều ít nói, ít cười, khuôn mặt cứng ngắc.)
Trì Dao u oán nhìn hắn: “Một chút buồn cười cũng chẳng có. Sao lúc ấy em đến nhà chị tự nhiên được như vậy nhỉ? Đã thế còn vừa nói vừa cười mới mẹ chị, không bù cho chị, chị không có năng lực xã giao đỉnh như mẹ. Giờ thật sự không biết nên làm gì luôn ấy.”
Ngày thường ngồi khám bệnh, đối mặt với bệnh nhân cô đều là người nắm giữ quyền chủ động, hoàn toàn không có dáng vẻ nhút nhát thế này bao giờ.
Nhưng một khi để cô tiếp xúc với một người không phải bệnh nhân thì năng lực xã giao liền tụt xuống con số 0.
Vừa dứt lời, Quý Nhuế đi từ trong nhà ra.
“Sao hai đứa lại đứng đây không vào nhà?”
Giang Diễm dắt tay Trì Dao: “Mẹ cháu tới à?”
Quý Nhuế nhìn phía sau, nháy mắt: “Cháu gặp rồi?”
“Cháu nhìn thấy xe của mẹ.”
Quý Nhuế giơ tay đầu hàng: “Chị ấy đột nhiên tập kích, trước đó dì cũng không biết chuyện này.” Cô buông tay, nhìn về phía Trì Dao: “Đừng sợ, chị tôi không ăn thịt người đâu.”
Người một nhà đương nhiên không cần khách sáo, Trì Dao dở khóc dở cười: “Được, tôi biết rồi.”
Trong nhà được dụng tâm thiết kế nên hoàn toàn khác biệt so với ngày hôm qua. Bóng bay màu sắc rực rỡ, bánh ngọt đủ loại, không khí sinh nhật vô cùng rộn ràng.
Thang Thang không biết chạy đi đâu, Trì Dao không nhìn thấy cậu bé.
Mới vừa tiến vào phòng khách, cô liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
Cho dù là đang ngồi ở sô pha mềm mại cũng không lộ ra tư thái lười nhác. Dáng người cao ráo, tóc búi gọn gàng không chút cẩu thả ôm trọn gương mặt thon gầy không chút tỳ vết.
Hốc mắt người phụ nữ rất sâu, ngước mắt nhìn lên, bên trong còn ẩn chứa chút hàm ý, Trì Dao nhéo tay Giang Diễm theo bản năng.
Giây tiếp theo, Giang Diễm cất tiếng gọi: “Mẹ.”
Tiếng “Mẹ” vừa đập vào tai, đầu óc Trì Dao không kịp suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Mẹ.”
Nói xong, cô còn chưa phản ứng lại, Giang Diễm liền kinh ngạc cúi đầu nhìn cô.
Mặt Trì Dao nháy mắt đỏ bừng.
Cô muốn giải thích lại không biết nên nói như thế nào, chỉ hận không thể tự cắn đứt lưới của chính mình.
Quý Minh Yến sửng sốt, sau đó bật cười.
Bà chủ động đứng lên làm quen: “Cháu là Dao Dao đúng không? Rất vui khi được gặp cháu.”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Quý Nhuế chuẩn bị phòng cho Trì Dao ở trên lầu hai. Trì Dao vừa đi vào phòng liền ném túi sang một bên, chân trước mới vừa chạm đất, chân sau Giang Diễm đã theo đến.
“Em làm gì thế?”
Giang Diễm đóng cửa, hỏi cô: “Thế nào, mẹ em dễ nói chuyện lắm đúng không?”
Mới vừa rồi, Trì Dao cùng Quý Minh Yến đi đến phòng trà để hàn huyên. Hàng rào chỉ có một nửa nên dễ dàng nhìn thấy rừng trúc xanh um tươi tốt ngoài đình viện.
Trì Dao cúi đầu, lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay.
“Dì đưa cho chị cái này.”
“Đây là cái gì?” Giang Diễm chưa từng nhìn thấy. Đó là một chiếc vòng ngọc, màu sắc cực thuần khiết, mặt ngọc mịn màng, oánh nhuận tinh tế: “Đồ gia truyền chăng?”
Quý Minh Yến không nói đây có phải đồ gia truyền hay không, chỉ bảo đây là quà lần đầu gặp mặt muốn tặng cho cô.
“Cái này quá quý giá, em thay chị trả lại cho dì nhé.”
“Đừng,” Giang Diễm đưa cho cô: “Mẹ em cho chị có nghĩa là bà ấy đã chấp nhận chị. Chị cứ nhận lấy đi, đây là tâm ý của mẹ em mà.”
Trì Dao ngồi ở mép giường, vẫn chưa trả lời.
Giang Diễm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Có phải mẹ em nói điều gì khó nghe đúng không?”
“Không phải.”
Quý Minh Yến mang khí chất thanh lãnh, thái độ không nhanh không chậm, yêu hận rõ ràng.
Bà nói: “Dì vốn không phải người nhiều quy củ. Con trai dì thích ai, dì liền thích người đó. Dì cũng nhìn ra được Tiểu Diễm rất thích con.”
Giang Diễm thích Trì Dao.
Quý Minh Yến không phải người đầu tiên nói ra điều này và cũng không phải là người cuối cùng.
Trì Dao cong môi, cười một cái, nói với Giang Diễm: “Chị cảm thấy áp lực của mình bắt đầu lớn hơn rồi đấy.”
Đôi mắt Giang Diễm sáng ngời, bắt lấy tay cô: “Vậy chị phải ngoan ngoãn ở bên em, thế là sẽ không còn áp lực nữa rồi.”
Trì Dao rũ mắt, vuốt ve vòng ngọc mát lạnh, trong lòng suy nghĩ lung tung, thật là đáng sợ, cô mới quen Giang Diễm được bao lâu cơ chứ?
Một năm cũng chưa đến nhưng lại khiến cô nảy sinh ý niệm, cả đời này cứ trải qua cùng hắn cũng không tồi.
Đúng là đáng sợ quá mà!
- ------
19/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.