Chương 54
Trà Trà Đáng Yêu
20/01/2023
Edit - Beta: Aochongdansieucap
- ------
Giống như Giang Diễm nói, Thang Thang rất thích Trì Dao.
Ngoại trừ lúc đầu cậu bé thẹn thùng trốn phía sau Quý Nhuế, tuy không dám đi ra nhưng lại lén lút trộm nhìn cô. Mãi đến khi Trì Dao lấy lego ra, bé mới hoàn toàn thả lỏng, mở miệng ngậm miệng đều là chị ơi, đặc biệt dính người.
Ngày thường, Trì Dao rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với các bạn nhỏ, nhưng cô cũng rất có duyên với trẻ con. Hồi Tết, đến thăm nhà họ hàng mà gặp phải trẻ con còn đang ê a học nói cũng đều ngoan ngoãn để cho cô ôm, không khóc không nháo.
Bởi vì không ngủ trưa, ăn cơm chiều xong, Thang Thang chơi được một lát liền mệt.
Trước khi đi ngủ, cậu bé cứ luôn miệng nói muốn ngày mai Trì Dao phải đến tham gia tiệc sinh nhật của mình, mãi đến khi cô nhận lời mới an tâm nhắm mắt lại.
Quý Nhuế kể, Thang Thang bị sợ người lạ, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy thằng bé chủ động như vậy.
“Chủ yếu là do Thang Thang rất ngoan.”
Giang Diễm không bày tỏ ý kiến, thấp giọng hỏi cô có mệt hay không.
Bọn họ vừa hạ cạnh liền tới đây, từ lúc Trì Dao đến cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào, từ đầu tới giờ đều chơi cùng Thang Thang.
“Có một chút.”
Quý Nhuế thấy thế, nói: “Để tôi bảo người chuẩn bị phòng. Này Giang Diễm, cháu mau dẫn Dao Dao lên nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi.”
Trì Dao nhìn vào mắt Giang Diễm.
Giang Diễm khéo léo từ chối: “Chúng cháu đặt phòng khách sạn xong rồi.”
“Khách sạn làm sao tốt bằng nhà mình được.”
“Không phải rạng sáng ngày mai chú mới về sao? Vẫn chưa chính thức gặp mặt, nếu ngủ lại cũng không tiện, hay là để lần sau đi.”
Đối với Trì Dao, Giang Diễm không muốn tùy tiện quyết định.
Quý Nhuế ngẫm nghĩ một lát cũng thấy đúng: “Thôi vậy cũng được, để dì bảo tài xế đưa hai người về.”
“Vâng.”
Trở lại khách sạn, Trì Dao ngã vào giường, mệt đến không muốn nhúc nhích.
Giang Diễm phủ lên người cô, chân hai người quấn lấy nhau.
“Hôm nay chị vất vả rồi.”
Lúc Thang Thang còn vô cùng hào hứng thì hắn đã nhìn thấy cô ngáp vài cái.
Trì Dao nhắm mắt lại, lắc đầu: “Thằng bé dễ hầu hạ hơn em nhiều.”
Tối hôm qua là do người nào đó quấn lấy cô mới khiến cô ngủ muộn.
Giang Diễm cười hai tiếng, kéo chăn lên che kín thân mình hai người.
“Chúng ta ngủ chung đi.”
Trì Dao mới không tin lời hắn nói. Cô nghiêng đầu sang một không để ý tới Giang Diễm. Quả nhiên, chưa được bao lâu, bàn tay không đứng đắn của người nọ đã len vào trong váy cô.
Bộ ngực bị xoa bóp nhẹ ngàng, Trì Dao run rẩy, hừ một tiếng kêu không cần.
Giang Diễm hôn đầu vai cô, đứng dậy nhấc lên một góc chăn để lộ đôi chân trắng nõn của người phụ nữ. Tiếng cởi thắt lưng vang lên, nút thắt được tháo ra, quần thể thao bị ném xuống đất. Hộp áo mưa để đầu giường được ai đó mở ra, âm thanh sột soạt vang lên, tất cả khung cảnh kiều diễm ấy được che dấu dưới lớp chăn bông.
“Thật sự không cần?”
Hắn cố ý hỏi như vậy nhưng vật dưới háng đã sớm thức tỉnh, mờ ám cọ cọ lên tiểu huyệt của cô.
Trì Dao giơ tay đẩy hắn ra, không khéo lại đụng phải côn th*t thô to, cô xoay đầu: “Em cứng từ khi nào thế?”
“Từ lúc ôm chị.”
Hắn xiên xiên vẹo vẹo hôn cô, tiết tấu ra vào chậm rãi khiên cả hai đều thực thoải mái.
Trì Dao nhắm mắt lại, rầm rì rên rỉ, kích thích thở dốc.
Cả người cô dần dần nóng bừng.
Giang Diễm kéo chăn xuống, xoa mông cô, mạnh mẽ thúc sâu vào trong.
“Không được…… Không được……”
Trì Dao chịu không nổi, run rẩy cao trào, tai mắt như ù đi, cái gì cũng không nhìn thấy không nghe thấy.
Giang Diễm đột ngột rút côn th*t ra, tháo bao xuống, dương v*t vẫn đang đứng thẳng.
Hắn lật người Trì Dao lại, ánh mắt nóng rực dán vào thân thể trần truồng của cô, tay loát động liên tục, tinh dịch nóng bỏng bắn tung tóe tại trên người cô, gõ nhẹ hai cái, bảo đảm không sót lại giọt nào.
“Còn muốn.” Hắn nhìn chằm chằm người anh em vẫn đang hừng hực khí thế chiến đấu của mình.
Trì Dao khôi phục chút thanh tỉnh, liếc xéo hắn, chép chép miệng: “Lại đây.”
Giang Diễm nghe lời đi qua.
Cuối cùng, mãi đến khi cả miệng Trì Dao đều nhức mỏi, hắn mới miễn cưỡng giải phóng được dục vọng.
Hai người cùng nhau tắm rửa.
Trì Dao mơ màng sắp ngủ, Giang Diễm ôm cô, chốc thì giơ tay cánh tay, lát lại rửa hạ thân, cả người đều toát mồ hôi.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Từ khi Trì Dao đồng ý giao cả thân cả tâm thì dù bảo hắn làm cái gì, hắn cũng đều nguyện ý.
Trước khi đi ngủ, Giang Diễm nói: “Mai có muốn dậy sớm đi ngắm biển không?”
“Chị sợ chị dậy không nổi.”
“Chị cứ nhắm mắt đi theo em là được.”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Rạng sáng 5 giờ, đất trời Hong Kong lạnh buốt.
Trì Dao chợp mắt trên xe một lát. Chờ đến khi mùi tanh nồng của biển phiêu đãng trong hơi thở, cô mới mở mắt.
Trời còn chưa sáng, bầu trời khoác lên mình màu xanh thăm thẳm. Trời cùng biển cả chỉ cách nhau bởi một dải phân cách mờ nhạt. Gió biển thổi vào khiến con người ta thanh tỉnh lạ thường, đặt chân lên bờ cát mịn màng. Bầu trời hạ thấp như áp lên cả mặt biển khiến cho cát trắng cũng nhuộm lên màu xanh xám.
Xung quanh còn có không ít người đang đợi mặt trời mọc. Bọn họ tới muộn nhưng vẫn coi như kịp lúc.
Ánh mặt trời chợt chiếu rọi, ngoài tiếng kinh hô bất ngờ, bất kì âm thanh gì xung quanh cũng không thể chen vào không gian riêng tư giữa hai người.
Trì Dao dựa vào vai Giang Diễm, cô hít sâu một hơi, quấn chặt áo choàng, nói: “Đã lâu chị không được cảm nhận không khí lãng mạn như thế này đấy.”
“Cái này mà gọi là lãng mạn á?”
“Em đừng có mà đắc ý.”
Trì Dao nhìn thấy cách đó không xa có người đang chụp ảnh, cô hỏi: “Chúng ta cũng chụp mấy tấm đi.”
“Không cần, khi nào muốn ngắm thì lại đến đây là được.”
- ------
19/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
- ------
Giống như Giang Diễm nói, Thang Thang rất thích Trì Dao.
Ngoại trừ lúc đầu cậu bé thẹn thùng trốn phía sau Quý Nhuế, tuy không dám đi ra nhưng lại lén lút trộm nhìn cô. Mãi đến khi Trì Dao lấy lego ra, bé mới hoàn toàn thả lỏng, mở miệng ngậm miệng đều là chị ơi, đặc biệt dính người.
Ngày thường, Trì Dao rất hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với các bạn nhỏ, nhưng cô cũng rất có duyên với trẻ con. Hồi Tết, đến thăm nhà họ hàng mà gặp phải trẻ con còn đang ê a học nói cũng đều ngoan ngoãn để cho cô ôm, không khóc không nháo.
Bởi vì không ngủ trưa, ăn cơm chiều xong, Thang Thang chơi được một lát liền mệt.
Trước khi đi ngủ, cậu bé cứ luôn miệng nói muốn ngày mai Trì Dao phải đến tham gia tiệc sinh nhật của mình, mãi đến khi cô nhận lời mới an tâm nhắm mắt lại.
Quý Nhuế kể, Thang Thang bị sợ người lạ, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy thằng bé chủ động như vậy.
“Chủ yếu là do Thang Thang rất ngoan.”
Giang Diễm không bày tỏ ý kiến, thấp giọng hỏi cô có mệt hay không.
Bọn họ vừa hạ cạnh liền tới đây, từ lúc Trì Dao đến cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào, từ đầu tới giờ đều chơi cùng Thang Thang.
“Có một chút.”
Quý Nhuế thấy thế, nói: “Để tôi bảo người chuẩn bị phòng. Này Giang Diễm, cháu mau dẫn Dao Dao lên nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi.”
Trì Dao nhìn vào mắt Giang Diễm.
Giang Diễm khéo léo từ chối: “Chúng cháu đặt phòng khách sạn xong rồi.”
“Khách sạn làm sao tốt bằng nhà mình được.”
“Không phải rạng sáng ngày mai chú mới về sao? Vẫn chưa chính thức gặp mặt, nếu ngủ lại cũng không tiện, hay là để lần sau đi.”
Đối với Trì Dao, Giang Diễm không muốn tùy tiện quyết định.
Quý Nhuế ngẫm nghĩ một lát cũng thấy đúng: “Thôi vậy cũng được, để dì bảo tài xế đưa hai người về.”
“Vâng.”
Trở lại khách sạn, Trì Dao ngã vào giường, mệt đến không muốn nhúc nhích.
Giang Diễm phủ lên người cô, chân hai người quấn lấy nhau.
“Hôm nay chị vất vả rồi.”
Lúc Thang Thang còn vô cùng hào hứng thì hắn đã nhìn thấy cô ngáp vài cái.
Trì Dao nhắm mắt lại, lắc đầu: “Thằng bé dễ hầu hạ hơn em nhiều.”
Tối hôm qua là do người nào đó quấn lấy cô mới khiến cô ngủ muộn.
Giang Diễm cười hai tiếng, kéo chăn lên che kín thân mình hai người.
“Chúng ta ngủ chung đi.”
Trì Dao mới không tin lời hắn nói. Cô nghiêng đầu sang một không để ý tới Giang Diễm. Quả nhiên, chưa được bao lâu, bàn tay không đứng đắn của người nọ đã len vào trong váy cô.
Bộ ngực bị xoa bóp nhẹ ngàng, Trì Dao run rẩy, hừ một tiếng kêu không cần.
Giang Diễm hôn đầu vai cô, đứng dậy nhấc lên một góc chăn để lộ đôi chân trắng nõn của người phụ nữ. Tiếng cởi thắt lưng vang lên, nút thắt được tháo ra, quần thể thao bị ném xuống đất. Hộp áo mưa để đầu giường được ai đó mở ra, âm thanh sột soạt vang lên, tất cả khung cảnh kiều diễm ấy được che dấu dưới lớp chăn bông.
“Thật sự không cần?”
Hắn cố ý hỏi như vậy nhưng vật dưới háng đã sớm thức tỉnh, mờ ám cọ cọ lên tiểu huyệt của cô.
Trì Dao giơ tay đẩy hắn ra, không khéo lại đụng phải côn th*t thô to, cô xoay đầu: “Em cứng từ khi nào thế?”
“Từ lúc ôm chị.”
Hắn xiên xiên vẹo vẹo hôn cô, tiết tấu ra vào chậm rãi khiên cả hai đều thực thoải mái.
Trì Dao nhắm mắt lại, rầm rì rên rỉ, kích thích thở dốc.
Cả người cô dần dần nóng bừng.
Giang Diễm kéo chăn xuống, xoa mông cô, mạnh mẽ thúc sâu vào trong.
“Không được…… Không được……”
Trì Dao chịu không nổi, run rẩy cao trào, tai mắt như ù đi, cái gì cũng không nhìn thấy không nghe thấy.
Giang Diễm đột ngột rút côn th*t ra, tháo bao xuống, dương v*t vẫn đang đứng thẳng.
Hắn lật người Trì Dao lại, ánh mắt nóng rực dán vào thân thể trần truồng của cô, tay loát động liên tục, tinh dịch nóng bỏng bắn tung tóe tại trên người cô, gõ nhẹ hai cái, bảo đảm không sót lại giọt nào.
“Còn muốn.” Hắn nhìn chằm chằm người anh em vẫn đang hừng hực khí thế chiến đấu của mình.
Trì Dao khôi phục chút thanh tỉnh, liếc xéo hắn, chép chép miệng: “Lại đây.”
Giang Diễm nghe lời đi qua.
Cuối cùng, mãi đến khi cả miệng Trì Dao đều nhức mỏi, hắn mới miễn cưỡng giải phóng được dục vọng.
Hai người cùng nhau tắm rửa.
Trì Dao mơ màng sắp ngủ, Giang Diễm ôm cô, chốc thì giơ tay cánh tay, lát lại rửa hạ thân, cả người đều toát mồ hôi.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Từ khi Trì Dao đồng ý giao cả thân cả tâm thì dù bảo hắn làm cái gì, hắn cũng đều nguyện ý.
Trước khi đi ngủ, Giang Diễm nói: “Mai có muốn dậy sớm đi ngắm biển không?”
“Chị sợ chị dậy không nổi.”
“Chị cứ nhắm mắt đi theo em là được.”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Rạng sáng 5 giờ, đất trời Hong Kong lạnh buốt.
Trì Dao chợp mắt trên xe một lát. Chờ đến khi mùi tanh nồng của biển phiêu đãng trong hơi thở, cô mới mở mắt.
Trời còn chưa sáng, bầu trời khoác lên mình màu xanh thăm thẳm. Trời cùng biển cả chỉ cách nhau bởi một dải phân cách mờ nhạt. Gió biển thổi vào khiến con người ta thanh tỉnh lạ thường, đặt chân lên bờ cát mịn màng. Bầu trời hạ thấp như áp lên cả mặt biển khiến cho cát trắng cũng nhuộm lên màu xanh xám.
Xung quanh còn có không ít người đang đợi mặt trời mọc. Bọn họ tới muộn nhưng vẫn coi như kịp lúc.
Ánh mặt trời chợt chiếu rọi, ngoài tiếng kinh hô bất ngờ, bất kì âm thanh gì xung quanh cũng không thể chen vào không gian riêng tư giữa hai người.
Trì Dao dựa vào vai Giang Diễm, cô hít sâu một hơi, quấn chặt áo choàng, nói: “Đã lâu chị không được cảm nhận không khí lãng mạn như thế này đấy.”
“Cái này mà gọi là lãng mạn á?”
“Em đừng có mà đắc ý.”
Trì Dao nhìn thấy cách đó không xa có người đang chụp ảnh, cô hỏi: “Chúng ta cũng chụp mấy tấm đi.”
“Không cần, khi nào muốn ngắm thì lại đến đây là được.”
- ------
19/01/2023
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.