Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 45

An Nhật Thiên

05/04/2024

Bố mẹ tôi đều là người thông minh, thông minh mà ích kỷ.

Tình cảm hai người không tốt lắm, nhưng cũng quá tệ. Chỉ là tình yêu họ dành cho nhiều thứ còn lớn hơn rất nhiều so với tình yêu dành cho gia đình và con cái.

Bố tôi thích câu cá, mẹ tôi thích khiêu vũ. Khi còn nhỏ, họ thường lũ lượt rời đi vào cuối tuần, rồi dặn tôi: “Ở nhà một mình, đừng động vào đồ điện, đừng mở cửa linh tinh.”

Tôi nhìn họ rời đi rồi trở về phòng, mở một cuốn sách rồi háo hức đọc cả ngày.

Trời tối, tôi bới chỗ bánh quy đã giấu trước đó ra ăn vài miếng, đợi người lớn về.

Mẹ tôi sẽ hỏi tôi từ ngoài cửa: “Ngủ chưa?”

Tôi cách một cánh cửa trả lời: “Ngủ rồi.”

Bà sẽ lập tức nói một câu: “Ngủ nhanh đi.”

Mẹ tôi sẽ không mở cửa hay hỏi tôi hôm nay ăn gì. Qua cánh cửa là tiếng bố mẹ tôi thì thầm nói chuyện với nhau, một lát sau, tất cả sẽ lại yên tĩnh.

Tôi cũng không trách mẹ tôi, vì tôi biết mình không phải con ruột của bà.

Có một lần, tôi tình cờ thấy sổ khám sức khỏe của mẹ, trong đó có một trang ghi rõ ràng: Số lần mang thai: 0 – Số lần sinh đẻ: 0. Không ai nghĩ một đứa nhỏ sẽ lật xem những thứ này, sẽ hiểu trong đó viết những gì. Nhưng tôi lại là một ngoại lệ.

Bà không phải mẹ đẻ tôi. Có lẽ tôi là con nuôi của bố mẹ, cũng có thể tôi là con riêng của bố tôi.

Nhưng đúng là bà đã từng nằm phòng bệnh với mẹ Triệu Tinh. Tôi đoán có lẽ vì để làm giấy tờ khai sinh cho tôi nên bà nằm viện mấy hôm.

Tôi cũng không điều tra sâu. Tôi không muốn phá hỏng mái nhà không mấy ấm áp này.

Bố mẹ tôi cũng không quá khắt khe, chỉ là thiếu chút tình cảm và sự đồng hành. Họ để tôi tự quyết rất nhiều chuyện.

Nhưng khi tôi lớn lên, họ lại mong đợi từ tôi sự thân mật và vâng lời.

Họ muốn cạy mở khóa sổ nhật ký của tôi, muốn thay đổi cách ăn mặc của tôi, muốn tôi tham gia cuộc thi này cuộc thi kia, muốn tôi trở thành một công cụ khiến mâm cơm trở nên sống động hơn.

Tôi có thể làm mọi thứ họ muốn, nhưng tôi từ chối làm.

Bởi vậy mà xung đột bắt đầu xảy ra. Mẹ tôi chỉ thẳng mặt tôi, mắng tôi là đồ vô ơn, ăn hại. Bố tôi lại chỉ lặng thinh hút thuốc, nhưng đợi đến khi mẹ tôi nguôi cơn giận, lại đổ thêm dầu vào lửa.

Bố tôi nói: “Em nghĩ nó nghe mình à?”

Vì thế, mẹ tôi lại càng lên cơn sôi máu, bố tôi thì lại cười khẩy, châm điếu thuốc trên tay.

Trong nháy mắt đó, tôi chợt nhận ra, ông đang lợi dụng vợ mình để phô bày bản tính thích kiểm soát của bản thân.

Nhưng sau đó, tôi lại phát hiện nhược điểm của họ. Hai người họ rất sĩ diện. Chỉ cần tôi để họ có thể sĩ diện, họ sẽ cho tôi sự tự do mình muốn. Giao dịch này cũng khá công bằng.

Cuộc sống gia đình tôi bất ổn. Tôi cũng không mong chờ gì vào bố mẹ mình. Bởi vậy ngày tôi công khai sự thật, cho dù họ có nói gì, cũng không thể đụng chạm tới tôi.

Nhưng Triệu Tinh không giống tôi.

Hắn sống trong một gia đình chan hòa, ấm áp, bình thường. Bố mẹ hắn đều rất thương yêu hắn. Họ cũng rất cởi mở, hiền lành.

Lúc công khai, hắn có lẽ đã ôm hy vọng rất lớn. Không cần nghĩ cũng biết đêm đó hắn đã đau lòng tới mức nào.



Tôi đóng cửa phòng, nằm thẳng cẳng trên giường, trong lòng lại vẫn nhớ nhung Triệu Tinh.

Hắn đã nói gì? Hắn có bị mắng không? Liệu hắn vẫn ổn chứ?

Tôi cầm điện thoại, gọi vào điện thoại hắn —— Hiển nhiên không gọi được.

Tôi trằn trọc trên giường, đến gần sáng vẫn không ngủ được, vậy nên cũng không ngủ nữa.

Tôi biết nhà Triệu Tinh ở đâu, cũng biết Triệu Tinh ở tầng một. Lý trí mách bảo tôi nên nằm yên một chỗ, có chuyện gì để mai rồi nói.

Nhưng tôi vẫn mặc quần áo, đút chìa khóa và tiền vào túi rồi lặng lẽ rời khỏi nhà.

Tôi may mắn gặp được một tài xế taxi ở cổng khu của tôi. Tài xế chở tôi đến khu nhà của Triệu Tinh. Tôi gửi người ta thêm ít tiền rồi nhờ tài xế chờ ở cửa nửa tiếng.

Tôi quen thuộc bước đến một cửa sổ tối tăm, thọc tay vào thanh sắt chống trộm, gõ cửa sổ ba lần.

Chưa đầy năm giây sau, cửa sổ hé mở một khe nhỏ. Tôi chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo mà nhìn bóng dáng của Triệu Tinh, bèn nhịn không được mà giơ điện thoại lên, dùng màn hình soi sáng mặt hắn.

Hắn thoạt nhìn không được tốt lắm, dưới mắt có quầng thâm, trên mặt còn có mấy vết bầm tím. Hắn khàn khàn, thì thầm hỏi tôi, “Sao cậu lại tới đây?”

Tôi cũng thấp giọng, khàn khàn hỏi hắn: “Tôi không gọi được cho cậu nên lo.”

“Mẹ thu điện thoại của tôi rồi.” Triệu Tinh bất đắc dĩ mà cười cười, “Còn không cho tôi ra khỏi nhà nữa.”

“Cậu nói thẳng với chú dì rồi sao?”

“Không thì sao? Tôi không muốn lừa dối bố mẹ mình, cũng không muốn phải yêu đương vụng trộm với cậu.”

Triệu Tinh năm mười tám tuổi nghĩ gì nói đó, muốn gì làm đó, không hề do dự.

Tôi luôn cảm thấy hắn quá thẳng thắn, cũng quá ngốc nghếch, nhưng tôi lại vẫn yêu hắn như vậy, yêu đến muốn chết đi sống lại.

Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: “Đừng cứng đầu cứng cổ mà chống đối chú dì. Họ nói gì thì cậu cứ vâng là được rồi. Đằng nào thì khai giảng đại học, chúng ta vẫn sẽ ở với nhau mà.”

Triệu Tinh lại hỏi tôi: “Cậu có cầm tiền theo không?”

Trong nháy mắt đó, tôi hiểu hắn muốn làm gì. Tôi nhẹ giọng nói: “Cầm.”

“Thẻ căn cước?”

“Cầm.”

“Vậy… Thôi Minh Lãng, chúng ta bỏ nhà đi nhé?”

Thật là một quyết định ngớ ngẩn, vô lý. Người bình thường sẽ không đồng ý, cũng sẽ không dung túng Triệu Tinh làm bừa như vậy.

Bỏ nhà đi cần tiền chi tiêu sinh hoạt, vào đại học cần tiền học phí. Cho dù có cầm tiền theo trên người, thì số tiền chúng tôi có cũng chỉ như muối bỏ biển. Hai sinh viên đại học vừa mới lớn muốn tự lập, thật sự không phải một việc dễ dàng.

Kể cả là có bỏ nhà đi thì cũng phải mang theo ít thứ gì đấy. Mà lúc đó trên người tôi, một bộ quần áo để thay cũng không có.

Tôi nên từ chối, tôi nên nói với hắn rằng: “Cậu bình tĩnh một chút, đừng nói linh tinh.” Hoặc nói với hắn rằng: “Đợi tôi về chuẩn bị đồ đạc rồi tới tìm cậu, sau đó chúng ta cùng đi.”



Nhưng cuối cùng, lời tôi nói ra lại là: “Cậu ra kiểu gì? Cửa phòng bị khóa trái rồi phải không?”

Triệu Tinh đưa tay tắt màn hình điện thoại của tôi, lúc này tôi nhìn không rõ biểu cảm của hắn, nhưng lại nghe thấy hắn nói: “Cửa sổ chống trộm này cũng không chắc lắm.”

Đúng là không chắc thật.

Triệu Tinh dễ dàng cạy mở một nửa cửa sổ, xách theo hai ba lô nhảy ra ngoài. Hắn vừa nhảy xuống, ngoài cửa phòng hắn lập tức có tiếng người. Mẹ hắn nói: “Triệu Tinh, đêm hôm không ngủ, con còn ầm ĩ cái gì vậy?”

Chúng tôi thậm chí còn chưa kịp nói gì, Triệu Tinh đã nắm lấy cổ tay tôi lao về phía trước. Tôi cũng đành phải theo hắn lao về phía trước.

Gió đêm đâm thẳng vào ngực, bên tai là tiếng bố mẹ Triệu Tinh rống giận. Con đường từ nhà hắn đến lối vào khu phố cũng không quá xa. Nhưng đợi đến khi chúng tôi ra khỏi khu phố ấy, ngồi vào chiếc taxi đang đợi sẵn bên ngoài, lại có cảm giác như mình vừa thoát chết.

Tài xế liếc nhìn lại chúng tôi, đạp chân ga và hỏi: “Hai cậu muốn đi đâu?”

“Ga xe lửa,” Triệu Tinh vội vàng nói, “Bác tài đi nhanh giúp tụi cháu.”

Tài xế nhíu nhíu mày, hỏi: “Đêm hôm còn ra nhà ga làm gì?”

Tôi nắm lấy tay Triệu Tinh, bình tĩnh nói dối: “Bọn cháu có bạn nửa đêm mới xuống tàu nên phải tới đón cô ấy.”

“Ồ.” Tài xế có vẻ tin, cũng không hỏi thêm nữa.

Mãi cho đến khi chúng tôi lên tàu rời khỏi thành phố, thần kinh căng thẳng của Triệu Tinh mới thả lỏng một chút. Hắn lau mồ hôi trên trán, cười khổ nói: “Bố mẹ muốn đưa tôi ra thẳng nước ngoài.”

“Ồ.”

“Còn hỏi là ai dụ dỗ tôi.”

“Cậu có nói không?”

“Có.”

“Sau đó hai người mới nhận ra tôi không đùa,” Triệu Tinh ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế cứng của tàu, “Đại học trong nước cũng không muốn cho tôi học trường nào cả, tống thẳng cổ tôi sang nước ngoài. Có như vậy chúng ta mới không có cách gặp nhau.”

Tôi thật ra muốn nói làm thị thực cũng không dễ tới thế, xuất ngoại không phải chuyện đơn giản. Cho dù bố mẹ Triệu Tinh đã quyết vậy, nhưng Triệu Tinh đã đủ tuổi, vẫn còn đường kháng cự.

Nhưng thay vì đưa ra những phân tích hợp lý, tự đáy lòng tôi lại có một xúc cảm —— Thật may, may mà tôi đồng ý lời đề nghị bỏ nhà của Triệu Tinh.

Tôi không tưởng tượng nổi nếu Triệu Tinh thật sự ra nước ngoài, nếu thế giới của tôi thật sự không còn hắn nữa, bản thân tôi sẽ biến thành bộ dáng gì.

Lúc đó, tôi thật sự không thể chấp nhận bất cứ nguy cơ mất đi Triệu Tinh nào.

Điện thoại của tôi và của Triệu Tinh đều rung ầm ầm, nhưng cả hai chúng tôi không một ai bấm nghe, chỉ gửi về cho người nhà một tin nhắn báo rằng mình vẫn an toàn.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên một toa tàu trống, tay nắm tay, thầm thì nói những chuyện mà tưởng chừng không có hồi kết. Cho đến khi Triệu Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn nhéo đầu ngón tay tôi, nói: “Nhìn kìa.”

Tôi cũng quay đầu, thấy được khung cảnh mà hắn đang thấy.

Phía cuối đồng bằng rộng lớn là một rặng mây đỏ. Mặt trời vàng chầm chậm nhô lên từ đường chân trời, xua tan đi bóng đêm. Tôi và Triệu Tinh ngồi trên tàu hỏa, nghênh đón một bình minh mới.

Tôi thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn sườn mặt của Triệu Tinh. Ánh mắt trời chiếu lên nụ cười nhạt trên môi hắn, khiến hắn như một vương tử anh tuấn bước ra từ trong truyện cổ tích.

Tim tôi đập ‘Thình thịch’, ‘Thình thịch’. Trong nháy mắt đó, tôi đã tin mình yêu Triệu Tinh, yêu một cách đậm sâu, cũng tin hắn chính là người mà tôi muốn chung sống cả đời, mãi mãi về sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook