Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Chương 60
An Nhật Thiên
05/04/2024
Chớp mắt, đã đến lúc ăn Tết. Tôi nhận được hàng trăm món quà mừng năm mới. Triệu Tinh lại càng khoa trương hơn. Nghe trợ lý hắn nói, quà mừng hắn nhận được giờ đã chất đầy ba nhà kho.
Thành thật mà nói, tôi cảm giác như đồng chí Triệu Tinh đã thành tân tài phiệt rồi. Chỉ là chính hắn lại tuyệt đối không thừa nhận.
Trước Tết, tôi có hỏi đùa hắn có bao nhiêu tiền. Hắn suy nghĩ rồi nói, “Cũng không biết, nhưng chắc cũng đủ tiêu.”
Những ngày cuối năm, bạn giường và tình nhân cũ của tôi sẽ sôi nổi gửi tin nhắn chúc mừng. Có tiền sẽ gửi quà, không có tiền sẽ mời tôi tới nhà ăn cơm, sẵn sàng làm sủi cảo cho tôi ăn.
Tôi sẽ chuyển từng khoản tiền một cho họ, những người có tiền sẽ cho ít hơn, những người không có tiền sẽ cho nhiều hơn. Cũng có người gửi lại tiền trả tôi, nhưng đa phần là mọi người đều nhận.
Triệu Tinh đặc biệt có ý tứ. Hắn trực tiếp để trợ lý của mình xông pha hộ, dựa theo số lần lên giường của từng người mà phân phát tiền mừng và quà lễ. Như tư bản phát thưởng cuối năm. Đợi lên danh sách xong xuôi, hắn lại phái trợ lý tới tìm tôi, ý tứ là tôi cũng có thể gửi cho hắn một danh sách để xử lý luôn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên trợ lý xử lý việc này. Anh ta từ lâu đã ngựa quen đường cũ. Tình nhân cũ của tôi có mấy người tôi còn quên không biết họ nhìn như thế nào, nhưng anh ta lại vẫn nhớ rõ.
Hôm nay tôi suy nghĩ, rồi nói: “Không cần tặng.”
“Triệu tổng đã chuẩn bị quà, nếu không gửi đi sẽ rất khó xử lý.” Trợ lý Triệu Tinh thành thạo thuyết phục, “Năm nào cũng có mà năm nay lại không, sợ rằng bạn bè của ngài sẽ lắm muộn phiền.”
“Vậy cậu thống kê danh sách đi, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu, nếu không thì thôi không gửi,” Thái độ của tôi cũng rất rõ ràng, “Lão Trương, anh cũng biết tôi và Triệu Tinh đã ly hôn rồi.”
“Cảm tình nhiều năm như vậy… Hiện tại hai người chỉ là cần không gian để bình tĩnh lại,” Trương trợ lý cười khổ một chút, “Tôi mà để ngài ra tiền, sợ là tiền thưởng cuối năm của tôi bằng không mất.”
Tôi có thể tiếp tục làm khó anh ta, nhưng lại cũng không đành lòng. Nhà anh ta còn hai đứa nhỏ, quay đâu cũng cần tiền. Tuy rằng đi theo Triệu Tinh làm việc, lương lậu rất cao nhưng lại cũng rất áp lực. Ngần ấy năm trời, dù sao cũng phải nể chút mặt mũi cho người ta, tôi sao lại phải gây khó dễ cho anh ta làm gì.
“Anh không cần động đến chuyện này. Tôi sẽ trao đổi trực tiếp với Triệu Tinh.”
Tôi day trán, trực tiếp bấm số điện thoại của Triệu Tinh. Điện thoại reo lên một tiếng, đầu dây bên kia đã lập tức bắt máy. Triệu Tinh mang theo ý cười mà hỏi tôi: “Sao đột nhiên lại nhớ mà gọi điện cho tôi vậy?”
Tôi im lặng vài giây, rồi quyết định nói thẳng: “Tiền mừng năm nay cậu không cần giúp tôi nữa làm gì.”
“Được.”
Triệu Tinh đồng ý rất gọn gàng, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Đang định cúp điện thoại hỏi trợ lý Trương tổng cộng đã tốn bao nhiêu tiền, thì nghe hắn bổ sung một câu.
“Tôi vừa chuyển ít tiền tiêu vặt cho cậu, cũng không nhiều lắm, cứ tiêu đi.”
Đây, nguyên nhân là ở đây.
Bề ngoài thì hắn sẽ không lo khoản chi tiêu này nữa, nhưng trên thực tế, tiền lại vẫn gửi cho tôi, chỉ là đổi một cái cớ khác mà thôi.
Tôi khẽ cười một tiếng, nói, “Hiện tại cậu cũng giống đại gia đốt tiền quá.”
“Vậy cậu có nguyện ý làm chim hoàng yến của tôi không?” Hắn hỏi vui một câu.
“Kiếp sau đi.”
Tôi lại trả lời rất nghiêm túc. Kiếp này tính cách của tôi đã vậy, nếu có kiếp sau, nếu tôi thay đổi tính cách, nói không chừng sẽ có thể yên tâm làm chim hoàng yến của Triệu Tinh, nói không chừng có thể đáp ứng hắn một số chuyện mà hiện tại tôi chỉ coi là nằm mơ giữa ban ngày của hắn.
“Tôi đã định sẵn kiếp sau,” Triệu Tinh cố ý tạm dừng một chút, sau đó nói: “Kiếp này tôi cũng muốn.”
“Thật là tham lam.” Lòng tham của hắn nhưng lại có chút dễ thương. Vậy nên tôi không thể nói lời gì mang tính sát thương, chỉ không tiếng động mà thở dài, tiếp tục nói, “Cậu làm việc tiếp đi, tôi cũng đang bận viện rồi.”
“Ừ.”
Tôi cúp điện thoại rồi nói với trợ lý Trương: “Cho tôi một con số, tôi chuyển tiền gửi anh.”
“Vâng.”
Trợ lý Trương tính toán rất nhanh. Anh ta báo một con số cho tôi, tôi dùng ngân hàng online để chuyển khoản vài lần. Vừa chuyển xong hết thì tôi cũng phát hiện ra số tiền Triệu Tinh cho tôi để ‘tiêu vặt’. Vừa đúng gấp mười lần số tiền tôi chuyển.
Hắn đã đoán trước hành động của tôi.
Tôi không chơi trò chuyển tiền qua lại với hắn. Triệu Tinh cho tôi tiền tiêu vặt, tôi cầm cũng không thấy chột dạ —— Tôi đã từng nhượng lại gần như tất cả lợi ích của công ty ươm tạo dự án của riêng mình trước khi nó được niêm yết, đổi lại là sự hỗ trợ cho công ty của Triệu Tinh, vốn lúc bấy giờ còn đang lâm khốn cảnh.
Chuyện này là tôi bí mật làm, Triệu Tinh không biết. Hắn vẫn cứ ngỡ khi đó tôi bị tình nhân chuốc say, bởi vậy mà ký hàng loạt hiệp ước bất lợi. Cũng lấy sự lưỡng lự không muốn chống án của tôi khi đó kết tội tôi đã có tình cảm với tình nhân kia.
Tôi cam chịu mọi suy đoán, điều tra, kết luận của Triệu Tinh. Thờ ơ nhìn hắn như sụp đổ mà chất vấn tôi, lại nhìn hắn trời rét căm căm cũng không thèm mặc áo khoác mà đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi che giấu chuyện này, không phải vì thương hại cho Triệu Tinh, mà là vì lúc đó chúng tôi đã cãi nhau tới long trời lở đất, không nói chuyện với nhau từ rất lâu rồi. Quan hệ khi đó đã đến bên vực.
Tôi không muốn vì chuyện này mà Triệu Tinh phải cúi đầu xin lỗi, cầu hòa.
Tình cảm nên là vật thuần túy, xen lẫn với lợi ích rồi, sẽ chỉ khiến người ta thấy ghê tởm.
Nhưng tôi lại không thể không giúp Triệu Tinh. Tôi và hắn cãi nhau tới đâu, đó cũng chỉ là chuyện riêng của chúng tôi. Tôi không thể nhìn hắn vấp ngã, không thể nhìn hắn bị người khác chèn ép đến sứt đầu mẻ trán.
Nếu một trong hai người chúng tôi phải phá sản, tôi mong người đó là tôi. Ít nhất thì tôi có thể để Triệu Tinh nuôi mình mà không thấy phiền lòng.
Thành thật mà nói, tôi cảm giác như đồng chí Triệu Tinh đã thành tân tài phiệt rồi. Chỉ là chính hắn lại tuyệt đối không thừa nhận.
Trước Tết, tôi có hỏi đùa hắn có bao nhiêu tiền. Hắn suy nghĩ rồi nói, “Cũng không biết, nhưng chắc cũng đủ tiêu.”
Những ngày cuối năm, bạn giường và tình nhân cũ của tôi sẽ sôi nổi gửi tin nhắn chúc mừng. Có tiền sẽ gửi quà, không có tiền sẽ mời tôi tới nhà ăn cơm, sẵn sàng làm sủi cảo cho tôi ăn.
Tôi sẽ chuyển từng khoản tiền một cho họ, những người có tiền sẽ cho ít hơn, những người không có tiền sẽ cho nhiều hơn. Cũng có người gửi lại tiền trả tôi, nhưng đa phần là mọi người đều nhận.
Triệu Tinh đặc biệt có ý tứ. Hắn trực tiếp để trợ lý của mình xông pha hộ, dựa theo số lần lên giường của từng người mà phân phát tiền mừng và quà lễ. Như tư bản phát thưởng cuối năm. Đợi lên danh sách xong xuôi, hắn lại phái trợ lý tới tìm tôi, ý tứ là tôi cũng có thể gửi cho hắn một danh sách để xử lý luôn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên trợ lý xử lý việc này. Anh ta từ lâu đã ngựa quen đường cũ. Tình nhân cũ của tôi có mấy người tôi còn quên không biết họ nhìn như thế nào, nhưng anh ta lại vẫn nhớ rõ.
Hôm nay tôi suy nghĩ, rồi nói: “Không cần tặng.”
“Triệu tổng đã chuẩn bị quà, nếu không gửi đi sẽ rất khó xử lý.” Trợ lý Triệu Tinh thành thạo thuyết phục, “Năm nào cũng có mà năm nay lại không, sợ rằng bạn bè của ngài sẽ lắm muộn phiền.”
“Vậy cậu thống kê danh sách đi, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu, nếu không thì thôi không gửi,” Thái độ của tôi cũng rất rõ ràng, “Lão Trương, anh cũng biết tôi và Triệu Tinh đã ly hôn rồi.”
“Cảm tình nhiều năm như vậy… Hiện tại hai người chỉ là cần không gian để bình tĩnh lại,” Trương trợ lý cười khổ một chút, “Tôi mà để ngài ra tiền, sợ là tiền thưởng cuối năm của tôi bằng không mất.”
Tôi có thể tiếp tục làm khó anh ta, nhưng lại cũng không đành lòng. Nhà anh ta còn hai đứa nhỏ, quay đâu cũng cần tiền. Tuy rằng đi theo Triệu Tinh làm việc, lương lậu rất cao nhưng lại cũng rất áp lực. Ngần ấy năm trời, dù sao cũng phải nể chút mặt mũi cho người ta, tôi sao lại phải gây khó dễ cho anh ta làm gì.
“Anh không cần động đến chuyện này. Tôi sẽ trao đổi trực tiếp với Triệu Tinh.”
Tôi day trán, trực tiếp bấm số điện thoại của Triệu Tinh. Điện thoại reo lên một tiếng, đầu dây bên kia đã lập tức bắt máy. Triệu Tinh mang theo ý cười mà hỏi tôi: “Sao đột nhiên lại nhớ mà gọi điện cho tôi vậy?”
Tôi im lặng vài giây, rồi quyết định nói thẳng: “Tiền mừng năm nay cậu không cần giúp tôi nữa làm gì.”
“Được.”
Triệu Tinh đồng ý rất gọn gàng, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Đang định cúp điện thoại hỏi trợ lý Trương tổng cộng đã tốn bao nhiêu tiền, thì nghe hắn bổ sung một câu.
“Tôi vừa chuyển ít tiền tiêu vặt cho cậu, cũng không nhiều lắm, cứ tiêu đi.”
Đây, nguyên nhân là ở đây.
Bề ngoài thì hắn sẽ không lo khoản chi tiêu này nữa, nhưng trên thực tế, tiền lại vẫn gửi cho tôi, chỉ là đổi một cái cớ khác mà thôi.
Tôi khẽ cười một tiếng, nói, “Hiện tại cậu cũng giống đại gia đốt tiền quá.”
“Vậy cậu có nguyện ý làm chim hoàng yến của tôi không?” Hắn hỏi vui một câu.
“Kiếp sau đi.”
Tôi lại trả lời rất nghiêm túc. Kiếp này tính cách của tôi đã vậy, nếu có kiếp sau, nếu tôi thay đổi tính cách, nói không chừng sẽ có thể yên tâm làm chim hoàng yến của Triệu Tinh, nói không chừng có thể đáp ứng hắn một số chuyện mà hiện tại tôi chỉ coi là nằm mơ giữa ban ngày của hắn.
“Tôi đã định sẵn kiếp sau,” Triệu Tinh cố ý tạm dừng một chút, sau đó nói: “Kiếp này tôi cũng muốn.”
“Thật là tham lam.” Lòng tham của hắn nhưng lại có chút dễ thương. Vậy nên tôi không thể nói lời gì mang tính sát thương, chỉ không tiếng động mà thở dài, tiếp tục nói, “Cậu làm việc tiếp đi, tôi cũng đang bận viện rồi.”
“Ừ.”
Tôi cúp điện thoại rồi nói với trợ lý Trương: “Cho tôi một con số, tôi chuyển tiền gửi anh.”
“Vâng.”
Trợ lý Trương tính toán rất nhanh. Anh ta báo một con số cho tôi, tôi dùng ngân hàng online để chuyển khoản vài lần. Vừa chuyển xong hết thì tôi cũng phát hiện ra số tiền Triệu Tinh cho tôi để ‘tiêu vặt’. Vừa đúng gấp mười lần số tiền tôi chuyển.
Hắn đã đoán trước hành động của tôi.
Tôi không chơi trò chuyển tiền qua lại với hắn. Triệu Tinh cho tôi tiền tiêu vặt, tôi cầm cũng không thấy chột dạ —— Tôi đã từng nhượng lại gần như tất cả lợi ích của công ty ươm tạo dự án của riêng mình trước khi nó được niêm yết, đổi lại là sự hỗ trợ cho công ty của Triệu Tinh, vốn lúc bấy giờ còn đang lâm khốn cảnh.
Chuyện này là tôi bí mật làm, Triệu Tinh không biết. Hắn vẫn cứ ngỡ khi đó tôi bị tình nhân chuốc say, bởi vậy mà ký hàng loạt hiệp ước bất lợi. Cũng lấy sự lưỡng lự không muốn chống án của tôi khi đó kết tội tôi đã có tình cảm với tình nhân kia.
Tôi cam chịu mọi suy đoán, điều tra, kết luận của Triệu Tinh. Thờ ơ nhìn hắn như sụp đổ mà chất vấn tôi, lại nhìn hắn trời rét căm căm cũng không thèm mặc áo khoác mà đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi che giấu chuyện này, không phải vì thương hại cho Triệu Tinh, mà là vì lúc đó chúng tôi đã cãi nhau tới long trời lở đất, không nói chuyện với nhau từ rất lâu rồi. Quan hệ khi đó đã đến bên vực.
Tôi không muốn vì chuyện này mà Triệu Tinh phải cúi đầu xin lỗi, cầu hòa.
Tình cảm nên là vật thuần túy, xen lẫn với lợi ích rồi, sẽ chỉ khiến người ta thấy ghê tởm.
Nhưng tôi lại không thể không giúp Triệu Tinh. Tôi và hắn cãi nhau tới đâu, đó cũng chỉ là chuyện riêng của chúng tôi. Tôi không thể nhìn hắn vấp ngã, không thể nhìn hắn bị người khác chèn ép đến sứt đầu mẻ trán.
Nếu một trong hai người chúng tôi phải phá sản, tôi mong người đó là tôi. Ít nhất thì tôi có thể để Triệu Tinh nuôi mình mà không thấy phiền lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.