Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Chương 61
An Nhật Thiên
05/04/2024
Tết đến, có một việc nhất định không thể tránh khỏi, đó chính là tổng vệ sinh.
Triệu Tinh gọi người đến dọn nhà, sau đó lại bảo tôi trông coi với hắn. Tôi vừa nộp luận văn qua mạng, vừa bảo Triệu Tinh: “Đừng có đi đoạt công việc của nhân viên. Bỏ cái giẻ lau xuống.”
Triệu Tinh cũng rất ngoan ngoãn bỏ giẻ lau xuống, lấy ít cồn rửa tay. “Có chút nóng lòng muốn thử.”
Tôi đổi sang tư thế ‘Cát Ưu nằm liệt’, nói: “Cậu nghỉ một lát đi.”
Triệu Tinh ngồi bên cạnh tôi, liếc nhìn màn hình máy tính, nói: “Lại có luận văn mới sao?”
“Ừ.” Tôi nhấn phím cách cuối cùng, đóng máy tính lại, đặt sang một bên, “Tôi cũng chỉ có việc viết luận văn thôi.”
Nói những lời này, thật ra tôi đã đoán trước được Triệu Tinh sẽ phản ứng thế nào.
Hắn quả nhiên nhếch mép cười một nụ cười hết sức thương mại, nói: “Cậu cũng đã từng có cơ hội làm nhà tư bản đấy thôi. Chẳng qua là lại bị cậu chắp tay từ bỏ.”
Tôi biết hắn đang nhắc đến những thỏa thuận bất lợi tôi đã ký trước kia. Nhưng tôi lại cố tình xuyên tạc lời hắn, hỏi ngược lại: “Tiền của cậu không lẽ lại không có một nửa của tôi ư?”
Triệu Tinh nhìn chằm chằm tôi vài giây, nói lời âu yếm: “Tất cả của tôi đều là của cậu. Chỉ cần là cậu muốn, tôi đều sẽ cho cậu hết.”
Nhưng tôi cũng không muốn mấy thứ này. Tiền đối với tôi, đủ tiêu là được —— Tiền đề là số tiền tôi kiếm được luôn nhiều hơn số tiền tôi tiêu. Mà trừ những năm tháng trốn nhà bỏ đi đó, tôi cũng chưa bao giờ thiếu tiền.
Tôi không nói gì, Triệu Tinh lại nghĩ hắn đã thành công chọc giận tôi. Hắn mím môi, lại chẳng thể thốt lên câu xin lỗi mà chỉ hỏi tôi: “Muốn ăn cơm chiên nước tương không?”
Tôi đáp: “Ăn.”
—
Nhắc đến cơm chiên nước tương, thật ra trong đó cũng có một giai thoại.
Nói một cách đơn giản thì là khi đó tôi và Triệu Tinh quá nghèo, nghèo đến mức rau xanh cũng phải chi li từng đồng. Triệu Tinh bèn thử làm món cơm chiên nước tương cho tôi ăn. Hắn làm cũng dễ ăn, nhưng chúng tôi lại liên tục ăn ba ngày cơm chiên như vậy. Ăn đến ngày thứ tư, hắn nhìn tôi, nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt một, khóc đến mức ruột gan tôi như muốn đứt từng khúc.
Cảm giác áy náy và bất lực vây lấy tim tôi. Tôi siết chặt tay, xin lỗi Triệu Tinh. Triệu Tinh lại lau nước mắt, nói với tôi rằng: “Không phải là cậu sai. Là tôi oán trách chính mình để người ta lừa, cuối cùng không thể nuôi nổi cậu, chỉ có thể để cậu ăn món này.”
Tôi nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng nói với hắn: “Bị lừa là chuyện của cả hai chúng ta. Bần cùng cũng là vì cả hai chúng ta đều kiếm không đủ. Tôi không thấy tủi thân. Cậu xót tôi, tôi cũng xót cậu. Đừng khóc nữa.”
Đến ngày thứ năm, tôi tìm được một công việc tạm thời, tuy kiếm không được bao nhiêu, nhưng cũng đủ để chúng tôi lại có được một bữa cơm bình thường. Tôi cầm số tiền còn lại, nhét vào tay Triệu Tinh, nói với hắn: “Tôi nuôi cậu.”
Gương mặt Triệu Tinh khi đó nhìn tôi, cả đời này tôi cũng không quên được. Tôi không đoán được tâm trạng hắn ngay lúc đó là gì, nhưng tôi biết hắn đã rất cảm động.
Có đôi khi, tôi cũng hiểu tại sao sau này Triệu Tinh lại cắm đầu kiếm tiền như vậy, hiểu tại sao Triệu Tinh lại vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, cũng hiểu tại sao Triệu Tinh lại có thể tàn nhẫn quá mức đến thế, thậm chí hiểu cả tại sao hắn lại có vấn đề tâm lý.
Năm mười tám tuổi, hắn bị hiện thực đánh một đòn hiểm, thay đổi thế giới quan. Năm này tháng nọ, cho dù hắn có trở nên cường đại gấp vạn lần, lại cũng không tránh khỏi bị những năm tháng ấy ám ảnh.
Hắn có lẽ không yêu tiền, nhưng thiếu tiền, hắn là không thể sống.
–
Lại quay lại món cơm chiên nước tương.
Tay nghề của Triệu Tinh thực sự không tồi. Mỗi lần chúng tôi khắc khẩu, hắn sẽ lại làm một đĩa cơm chiên. Tôi sẽ có thể nhớ đến những năm tháng chúng tôi nắm tay nhau chịu khổ. Hắn khi đó sẽ mập mờ xin lỗi, mà tôi cũng mập mờ nhận lời, ăn ý cùng nhau bỏ qua.
Trước kia Triệu Tinh rất thích dùng chiêu này. Nhưng một hai năm gần đây, hắn lại rất ít dùng. Cũng đã lâu rồi tôi không được ăn cơm chiên hắn làm, hôm nay nếm thử, thế nhưng lại cảm thấy hương vị ngon hơn trước rất nhiều. Tôi cứ vậy ăn từng thìa một, no rồi vẫn còn dư lại hơn một nửa đĩa. Triệu Tinh cũng không chê, kéo đĩa tới trước mặt, vừa ăn vừa nói: “Gần đây có công viên giải trí, cũng vui. Muốn đi chơi một hôm không?”
Triệu Tinh đã mấy năm không đến một nơi như vậy. Hắn đột nhiên đề nghị đi, rất có thể là lại tham khảo được ‘Chiến lược nối lại tình xưa’ ở đâu. Tôi vừa ăn cơm hắn làm, ăn chùa thì quét lá đa, vậy nên cũng suy nghĩ, tốt bụng mà trả lời: “Cũng được.”
Triệu Tinh cắn cái thìa tôi dùng, đùa một câu không hề buồn cười: “Dạo này cậu tốt với tôi quá. Cảm giác cứ như bữa cơm cuối cùng vậy.”
Dưới đáy lòng, tôi hỏi lại một câu: Không vậy thì sao? Nhưng cũng không nói ra.
–
Ngày hôm sau là một ngày nắng hiếm hoi. Triệu Tinh bàn giao chuyện ‘Chúng tôi muốn đi chơi’ cho trợ lý Trương. Trợ lý Trương sắp xếp cho nhân viên bên dưới, chẳng mấy chốc đã phản hồi lại hai kế hoạch —— Kế hoạch đầu tiên là bao nguyên địa điểm, năm triệu tệ một ngày; Kế hoạch thứ hai là đi gói tour VIP tùy chỉnh, một trăm lẻ tám ngàn tệ.
Triệu Tinh muốn chọn phương án đầu, tôi bèn dùng ánh mắt nhìn người giàu đốt tiền mà liếc hắn một cái, nói: “Gói tour một trăm tám này có thể đi được mười tám người. Tôi dắt theo nhóm sinh viên, vào đến nơi thì chúng ta đi riêng.”
Triệu Tinh suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu đồng ý.
Dù hay thả rông sinh viên của mình, nhưng tất cả đều biết Triệu Tinh là chồng tôi —— Triệu Tinh rất tốt với tụi sinh viên này, không chỉ cung cấp cho mấy cô cậu cơ hội thực tập bán thời gian, mà còn thường xuyên lì xì dịp lễ năm mới.
Tụi sinh viên gọi tôi là thầy, nhưng lại gọi Triệu Tinh là sư công, nghe còn thân thiện gần gũi hơn nhiều.
Triệu Tinh gọi người đến dọn nhà, sau đó lại bảo tôi trông coi với hắn. Tôi vừa nộp luận văn qua mạng, vừa bảo Triệu Tinh: “Đừng có đi đoạt công việc của nhân viên. Bỏ cái giẻ lau xuống.”
Triệu Tinh cũng rất ngoan ngoãn bỏ giẻ lau xuống, lấy ít cồn rửa tay. “Có chút nóng lòng muốn thử.”
Tôi đổi sang tư thế ‘Cát Ưu nằm liệt’, nói: “Cậu nghỉ một lát đi.”
Triệu Tinh ngồi bên cạnh tôi, liếc nhìn màn hình máy tính, nói: “Lại có luận văn mới sao?”
“Ừ.” Tôi nhấn phím cách cuối cùng, đóng máy tính lại, đặt sang một bên, “Tôi cũng chỉ có việc viết luận văn thôi.”
Nói những lời này, thật ra tôi đã đoán trước được Triệu Tinh sẽ phản ứng thế nào.
Hắn quả nhiên nhếch mép cười một nụ cười hết sức thương mại, nói: “Cậu cũng đã từng có cơ hội làm nhà tư bản đấy thôi. Chẳng qua là lại bị cậu chắp tay từ bỏ.”
Tôi biết hắn đang nhắc đến những thỏa thuận bất lợi tôi đã ký trước kia. Nhưng tôi lại cố tình xuyên tạc lời hắn, hỏi ngược lại: “Tiền của cậu không lẽ lại không có một nửa của tôi ư?”
Triệu Tinh nhìn chằm chằm tôi vài giây, nói lời âu yếm: “Tất cả của tôi đều là của cậu. Chỉ cần là cậu muốn, tôi đều sẽ cho cậu hết.”
Nhưng tôi cũng không muốn mấy thứ này. Tiền đối với tôi, đủ tiêu là được —— Tiền đề là số tiền tôi kiếm được luôn nhiều hơn số tiền tôi tiêu. Mà trừ những năm tháng trốn nhà bỏ đi đó, tôi cũng chưa bao giờ thiếu tiền.
Tôi không nói gì, Triệu Tinh lại nghĩ hắn đã thành công chọc giận tôi. Hắn mím môi, lại chẳng thể thốt lên câu xin lỗi mà chỉ hỏi tôi: “Muốn ăn cơm chiên nước tương không?”
Tôi đáp: “Ăn.”
—
Nhắc đến cơm chiên nước tương, thật ra trong đó cũng có một giai thoại.
Nói một cách đơn giản thì là khi đó tôi và Triệu Tinh quá nghèo, nghèo đến mức rau xanh cũng phải chi li từng đồng. Triệu Tinh bèn thử làm món cơm chiên nước tương cho tôi ăn. Hắn làm cũng dễ ăn, nhưng chúng tôi lại liên tục ăn ba ngày cơm chiên như vậy. Ăn đến ngày thứ tư, hắn nhìn tôi, nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt một, khóc đến mức ruột gan tôi như muốn đứt từng khúc.
Cảm giác áy náy và bất lực vây lấy tim tôi. Tôi siết chặt tay, xin lỗi Triệu Tinh. Triệu Tinh lại lau nước mắt, nói với tôi rằng: “Không phải là cậu sai. Là tôi oán trách chính mình để người ta lừa, cuối cùng không thể nuôi nổi cậu, chỉ có thể để cậu ăn món này.”
Tôi nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng nói với hắn: “Bị lừa là chuyện của cả hai chúng ta. Bần cùng cũng là vì cả hai chúng ta đều kiếm không đủ. Tôi không thấy tủi thân. Cậu xót tôi, tôi cũng xót cậu. Đừng khóc nữa.”
Đến ngày thứ năm, tôi tìm được một công việc tạm thời, tuy kiếm không được bao nhiêu, nhưng cũng đủ để chúng tôi lại có được một bữa cơm bình thường. Tôi cầm số tiền còn lại, nhét vào tay Triệu Tinh, nói với hắn: “Tôi nuôi cậu.”
Gương mặt Triệu Tinh khi đó nhìn tôi, cả đời này tôi cũng không quên được. Tôi không đoán được tâm trạng hắn ngay lúc đó là gì, nhưng tôi biết hắn đã rất cảm động.
Có đôi khi, tôi cũng hiểu tại sao sau này Triệu Tinh lại cắm đầu kiếm tiền như vậy, hiểu tại sao Triệu Tinh lại vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, cũng hiểu tại sao Triệu Tinh lại có thể tàn nhẫn quá mức đến thế, thậm chí hiểu cả tại sao hắn lại có vấn đề tâm lý.
Năm mười tám tuổi, hắn bị hiện thực đánh một đòn hiểm, thay đổi thế giới quan. Năm này tháng nọ, cho dù hắn có trở nên cường đại gấp vạn lần, lại cũng không tránh khỏi bị những năm tháng ấy ám ảnh.
Hắn có lẽ không yêu tiền, nhưng thiếu tiền, hắn là không thể sống.
–
Lại quay lại món cơm chiên nước tương.
Tay nghề của Triệu Tinh thực sự không tồi. Mỗi lần chúng tôi khắc khẩu, hắn sẽ lại làm một đĩa cơm chiên. Tôi sẽ có thể nhớ đến những năm tháng chúng tôi nắm tay nhau chịu khổ. Hắn khi đó sẽ mập mờ xin lỗi, mà tôi cũng mập mờ nhận lời, ăn ý cùng nhau bỏ qua.
Trước kia Triệu Tinh rất thích dùng chiêu này. Nhưng một hai năm gần đây, hắn lại rất ít dùng. Cũng đã lâu rồi tôi không được ăn cơm chiên hắn làm, hôm nay nếm thử, thế nhưng lại cảm thấy hương vị ngon hơn trước rất nhiều. Tôi cứ vậy ăn từng thìa một, no rồi vẫn còn dư lại hơn một nửa đĩa. Triệu Tinh cũng không chê, kéo đĩa tới trước mặt, vừa ăn vừa nói: “Gần đây có công viên giải trí, cũng vui. Muốn đi chơi một hôm không?”
Triệu Tinh đã mấy năm không đến một nơi như vậy. Hắn đột nhiên đề nghị đi, rất có thể là lại tham khảo được ‘Chiến lược nối lại tình xưa’ ở đâu. Tôi vừa ăn cơm hắn làm, ăn chùa thì quét lá đa, vậy nên cũng suy nghĩ, tốt bụng mà trả lời: “Cũng được.”
Triệu Tinh cắn cái thìa tôi dùng, đùa một câu không hề buồn cười: “Dạo này cậu tốt với tôi quá. Cảm giác cứ như bữa cơm cuối cùng vậy.”
Dưới đáy lòng, tôi hỏi lại một câu: Không vậy thì sao? Nhưng cũng không nói ra.
–
Ngày hôm sau là một ngày nắng hiếm hoi. Triệu Tinh bàn giao chuyện ‘Chúng tôi muốn đi chơi’ cho trợ lý Trương. Trợ lý Trương sắp xếp cho nhân viên bên dưới, chẳng mấy chốc đã phản hồi lại hai kế hoạch —— Kế hoạch đầu tiên là bao nguyên địa điểm, năm triệu tệ một ngày; Kế hoạch thứ hai là đi gói tour VIP tùy chỉnh, một trăm lẻ tám ngàn tệ.
Triệu Tinh muốn chọn phương án đầu, tôi bèn dùng ánh mắt nhìn người giàu đốt tiền mà liếc hắn một cái, nói: “Gói tour một trăm tám này có thể đi được mười tám người. Tôi dắt theo nhóm sinh viên, vào đến nơi thì chúng ta đi riêng.”
Triệu Tinh suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu đồng ý.
Dù hay thả rông sinh viên của mình, nhưng tất cả đều biết Triệu Tinh là chồng tôi —— Triệu Tinh rất tốt với tụi sinh viên này, không chỉ cung cấp cho mấy cô cậu cơ hội thực tập bán thời gian, mà còn thường xuyên lì xì dịp lễ năm mới.
Tụi sinh viên gọi tôi là thầy, nhưng lại gọi Triệu Tinh là sư công, nghe còn thân thiện gần gũi hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.