Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 87

An Nhật Thiên

05/04/2024

Nhưng thời gian không thể quay ngược. Năm tháng trôi đi, con người luôn là phải hướng về phía trước, chớ nên vọng tưởng có thể quay trở lại một nút thời gian nào đấy để lựa một lựa chọn khác. 

Tôi ngáp một cái rồi lại chìm vào giấc ngủ. Lần này tôi cũng không còn gặp ác mộng nữa, mà ngủ yên bình cho đến tận bình minh.

Lúc mở mắt ra, Triệu Tinh đã biến mất. Hắn để lại một tờ giấy trên chiếc tủ đầu giường bên cạnh tôi.

“Tôi đi làm đây. Nỗ lực kiếm tiền nào.” 

Ngoài dòng chữ ra, hắn còn vẽ một con mèo béo cõng bao tải đang lau mồ hôi. Vài nét vẽ đơn giản nhưng lại thật sinh động. 

Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một cặp tài liệu, cho tờ giấy vào, sau đó đứng dậy, tắm rửa, ăn cơm rồi chuẩn bị đi làm.

Vì lúc ra khỏi nhà cũng đã khá muộn, đường đi làm tương đối thông thoáng, nên tôi có thể nhanh chóng tới viện nghiên cứu. Vừa mới xuống xe, tôi đã đụng mặt với một sinh viên của mình. Cậu chàng vui sướng kêu lên: “Thầy Thôi!” 

Từ sau khi tôi ra tù, đám sinh viên cũ của tôi cũng đã lũ lượt kéo đến thăm hỏi, thậm chí còn có đứa muốn mở tiệc liên hoan. Tôi từ chối từng người một, không phải là tôi không muốn gặp mà chỉ là cần chuẩn bị tâm lý một chút mà thôi.  

Suy cho cùng, họ đúng ra cũng đã không còn là học trò của tôi nữa. 

Rõ ràng là tôi đã đích thân dàn xếp đường lui cho họ, nhưng nhìn họ cứ dần trôi xa, tôi cũng không khỏi có chút buồn bã tiếc nuối. 

Tôi ổn định cảm xúc của mình, tâm sự với cậu học trò cũ một lúc, từ chối lời mời vào phòng thí nghiệm của cậu chàng ngồi rồi một mình đi bộ về văn phòng của mình. 

Tôi dùng chìa khóa mở cửa văn phòng, bị bụi phả thẳng mặt thì ho mấy cái. Xem ra tôi vào tù, người ta cũng biết né chuyện ‘tị hiềm’ nên không ai vào văn phòng của tôi cả. 

Tôi mở cửa sổ ra. Dì lao công của tầng này gõ cửa, háo hức hỏi tôi: “Cậu có cần tôi dọn dẹp không?” 

“Làm phiền dì rồi,” Tôi suy nghĩ rồi lại hỏi, “Dì có cần tôi đưa thêm không?” 

“Không cần đâu, đều là cùng một tầng này mà. Cậu đi công tác đó giờ à? Tôi vốn muốn dọn cái phòng này rồi mà chả thấy phòng này mở cửa bao giờ…” 

Dì lao công lải nhải một hồi, thấy tôi không đáp lại thì cũng thức thời mà không nói nữa. Bà dì tay chân nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc, căn phòng của tôi đã quay lại vẻ trước kia. 

Tôi mở cửa tủ sách, lấy ra một khung ảnh bị úp xuống đặt lên bàn làm việc —— Trong ảnh là tôi và Triệu Tinh của mấy năm về trước. Hai người chúng tôi cùng hướng về phía ống kính, cùng nở một nụ cười quả thực giống nhau như đúc.

Tôi nhìn hắn trong ảnh, lại bắt đầu thấy nhớ tên này, bởi vậy cũng không để mình phải chịu khổ, trực tiếp gọi điện cho hắn. 

Điện thoại mới reo một chuông đã có người bắt máy. Triệu Tinh hỏi tôi: “Cậu đến cơ quan rồi à?” 

“Đến rồi,” Tôi ngồi xuống ghế văn phòng, xoay một vòng, “Tôi vừa thấy ảnh của cậu với tôi.” 

“Ảnh đi Dương Châu à?” 

“Ừ.” 



“Đợi một thời gian nữa rồi nghỉ phép, chúng ta tới đó chơi nhé.”

“Được, đi chà lưng luôn.” 

“Tôi nhớ cậu thích bánh bao súp thì phải.” 

“Tôm càng cay cũng ngon.” 

“Chúng ta có thể đi chùa Cao Mân nữa.” 

“Chùa đó linh.” 

Chúng tôi bàn chuyện đi du lịch một lúc thì có người gõ cửa phòng tôi, tôi đành phải bỏ dở điện thoại, đứng dậy đi mở cửa. 

Ngoài cửa là đàn anh họ Bạch. Anh ta vừa vào phòng, câu đầu tiên anh ta nói là: “Tiểu Vương bị điều đi rồi.”, câu thứ hai là: “Hay cậu ra nước ngoài trao đổi một năm đi.” 

Tôi biết anh ta vẫn luôn coi tôi là đàn em của mình, vậy nên mới có thể nói hai câu đó. Anh ta đang lo cho cả chuyện tình cảm và tương lai sự nghiệp của tôi. 

Người bình thường có lẽ nên nghe theo lời khuyên kín đáo của anh ta, tránh xa Triệu Tinh, tránh xa thị phi trong viện. 

Tiếc là tôi lại không phải người bình thường. 

Tôi vừa không muốn rời xa Triệu Tinh, cũng không muốn vứt bỏ lại hết thảy rồi chạy trối chết ra nước ngoài. 

Thế giới này không thiếu người thông minh, đàn anh của tôi cũng có thể coi như là một trong số đó. Anh ta có thể nhìn ra chuyện tôi vào tù là có viện trưởng Lê quạt gió thêm củi, hiển nhiên sẽ lo tôi lại bị viện trưởng Lê coi như quân cờ mà bị đẩy vào vòng xoáy. 

Tôi suy nghĩ, nói: “Tôi vẫn muốn làm viện sĩ trẻ tuổi nhất mà.” 

Đàn anh của tôi lập tức bị tôi chọc giận, anh ta cười nói: “Cậu cũng thật sự tin miếng bánh thầy Lê vẽ cho cậu ư?” 

“Tại sao lại không?” Tôi xoay bút trong tay, “Con người phải biết mơ ước chứ, biết đâu lại thành thật thì sao?” 

“Thôi Minh Lãng à, cậu tin những chuyện như thế từ khi nào vậy?” 

“Tôi học từ chồng mình đấy. Luôn luôn lạc quan, luôn luôn tích cực mà tiến về phía trước.” 

“Chồng cậu chẳng có tí nào gọi là dính líu đến hai từ này cả.” 

“Là học được từ chồng tôi thời niên thiếu,” Tôi nói, nghe có vẻ ngụy biện nhưng thực ra không phải ngụy biện, “Lúc đó hắn thật sự rất nghị lực, tràn đầy sức sống……”

“Stop,” Đàn anh giơ tay xin dừng, lại nói tiếp, “Hôm nay cậu lạ lắm, có chuyện gì à?” 



Tôi ngừng cười, nói: “Đúng là tôi đang không được bình thường.” 

“Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Tôi vừa mới gọi điện cho Triệu Tinh.”

“Hai người nói chuyện gì?” 

“Cũng không phải chuyện gì bổ ích.” 

“Vậy sao cậu lại thế này?” 

“Nghe thấy giọng hắn, lòng tôi lại bồi hổi, vui vẻ, thật sự rất muốn khoe người khác chúng tôi vừa gọi điện cho nhau xong.” 

“Sau đó thì anh tới?” 

“Đúng vậy, sau đó thì anh tới.” 

“Hiểu rồi,” Đàn anh cúi đầu nhìn đồng hồ, trên mặt dần lộ vẻ mất kiên nhẫn, “Cậu đang muốn tìm người rắc cơm chó, mà người sai là anh, anh không nên tới tìm cậu đúng lúc này.” 

“Anh đến vừa đúng lúc ấy chứ,” Tôi rốt cuộc không nhịn được cười, “Cũng mang tin tốt tới nữa. Từ nay về sau, tôi không còn phải nhìn tiểu Vương lảng vảng trước mặt mình nữa rồi.” 

“Thôi Minh Lãng,” Đàn anh đột nhiên đứng dậy, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu là thiên tài đó, cậu biết hiện tại mình giống cái gì không?” 

“Giống cái gì?” Thật ra tôi cũng đã đoán được đàn anh muốn nói gì, nhưng lại chẳng thấy bị xúc phạm. 

“Giống đầu đất yêu đến lú người đấy.” Đàn anh hít sâu vài hơi nhưng vẫn không kìm nén được cảm xúc, “Tôi nhớ trước kia cậu là kẻ đào hoa mà, sao tự dưng lại thành kẻ si tình rồi?” 

Tôi không thể kể chi tiết hành trình ly hôn rồi tái hôn của tôi được, cũng không thể giải thích kỹ càng những năm tháng tôi và Triệu Tinh mạnh ai nấy chơi cho đàn anh nghe, cuối cùng chỉ đành nói: “Chắc vì trong phút hoạn nạn mới rõ chân tình.” 

“Cậu không chỉ là lúc hoạn nạn thấy rõ chân tình đâu mà là đốt nhà, yêu lại từ đầu đấy.” 

“Lộ liễu tới mức đó sao?” 

“Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ lộ liễu.” 

“Vậy quá tuyệt rồi,” Tôi cảm thán, không chút nào quan tâm tới cảm xúc của đàn anh, “Trước kia tôi và Triệu Tinh vốn không có cảm giác yêu đương mấy, giờ như vậy rồi, anh nên chúc phúc cho bọn tôi đi.” 

Đàn anh nom có vẻ muốn bỏ đi lắm rồi, nhưng anh ta vẫn nhẫn nại, kiên trì nán lại. Mấy phút sau, anh ta rốt cuộc cũng nói ra mục đích hôm nay đến gặp tôi. Anh ta nói: “Anh đang định xin một hạng mục độc lập, cậu có thể giúp anh không?” 

“Sao anh không nhờ viện trưởng Lê? Nhờ thầy Lê xác suất thành công sẽ cao hơn đấy.” Tôi ăn ngay nói thật. 

“Không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác được,” Đàn anh thở dài, “Viện trưởng Lê có tâm tư của riêng mình, tốt nhất là nên tránh xa ra một chút.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook