Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Chương 88
An Nhật Thiên
05/04/2024
“Tôi sẽ giúp.” Tôi hứa hẹn. Đàn anh trước giờ vẫn luôn tốt với tôi, hiện tại còn ngay thẳng chỉ rõ cho tôi biết viện trưởng Lê có vấn đề, tôi không có lý do gì để không giúp anh ta.
“Cảm ơn cậu,” Đàn anh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cáo từ, “Tôi về làm thí nghiệm tiếp, cậu cứ tiếp tục công việc của mình.”
“Thật ra tôi cũng không có việc gì,” Tôi ăn ngay nói thật, “Không phải chăm sóc học sinh, nghiên cứu cũng chẳng có gì khó khăn. Một ngày tốn hai tiếng làm việc, còn lại là ngồi ngẩn người thôi.”
Đàn anh trông muốn cho tôi một trận lắm rồi nhưng vẫn kiềm chế chính mình, cuối cùng cắn răng nghiến lợi: “Anh biết cậu là thiên tài rồi, có thể bớt nhắc nhở anh chuyện này được không?”
Tôi rất tốt bụng mà trả lời: “Tôi sẽ cố gắng.”
Đàn anh tức giận bỏ đi, tôi bèn bắt đầu từ tốn hoàn thành công việc trong ngày. Đợi lúc tôi đặt dấu chấm cuối cùng thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Trên đường đến căn tin, tôi gặp không ít học trò cũ. Bọn họ chào hỏi tôi rất nhiệt tình. Thậm chí còn có cậu sinh viên còn trẻ, còn ngây thơ, hỏi liệu cậu ta có thể về làm học trò của tôi nữa không.
Tôi vỗ vai cậu chàng, hết sức chân thành mà nói: “Không được, nhưng nếu lúc nào gặp phải cái nan đề không thể giải quyết mà thầy cậu thì bận quá, cậu có thể tới tìm tôi.”
Mặt cậu chàng đỏ bừng tắp lự, mấy giây sau mới nói: “Cảm ơn thầy.”
Tôi buông tay, không chút do dự quay người rời đi.
Tôi không ăn cơm tại căn tin mà gọi một suất cơm để về văn phòng ăn. Dọc đường đi, ngoài các bạn sinh viên, tôi còn gặp rất nhiều người quen. Ai cũng nở nụ cười rất đúng mực, nói những lời ân cần, nhẹ nhàng và cực kỳ lịch sự, tránh né không nhắc đến chuyện tôi đi tù. Tôi càng ngày càng thấy chán nản, đến khi ra khỏi căn tin mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi lề mề đi về phía trước, hơi ấm của đồ ăn cách lớp cà mèn chạm vào lòng bàn tay. Bỗng tôi nhận ra, cô đơn cũng không phải chuyện gì xấu. Có lẽ chỉ có chính mình mới có thể vĩnh viễn làm bạn của chính mình, còn những người khác dù có thể nào thì gì cũng sẽ có những lúc vắng mặt mà thôi.
Nhưng cơn sầu não của tôi không kéo dài được bao lâu. Vừa lúc tôi về đến văn phòng, tôi bỗng dưng phát hiện Triệu Tinh đang ngồi ở bàn tôi, dùng bút duyệt tài liệu.
“Sao cậu vào được đây?” Tôi vừa hỏi vừa đóng cửa lại.
“Tôi thay khóa và chìa cho cậu xong giữ lại một chìa cho mình luôn.” Triệu Tinh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cặm cụi làm việc.
Tôi đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp, dùng đũa ăn cơm. Đang chuẩn bị ăn, tôi chợt ngừng lại, hỏi hắn: “Cậu ăn chưa?”
“Lúc đi đường tôi có uống một cốc socola rồi. Tôi đang bận chút, cậu ăn trước đi.”
Tôi ‘ồ’ một cái, bắt đầu ăn cơm. Ăn được một nửa, tôi bật phần mềm đọc chữ, nghe tin tức trong lĩnh vực nghiên cứu của mình một lúc.
Ăn xong thì cũng đã hết bốn mươi phút. Tôi ném hộp cơm vào máy rửa chén tự động nhỏ, nhấn nút công tắc, sau đó rửa mặt lần nữa, thoa kem dưỡng da mặt rồi mới kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Triệu Tinh, hỏi hắn: “Cậu còn chưa làm xong à?”
Triệu Tinh dùng bút vẽ một vòng tròn, bên cạnh viết mấy chữ rồi nói: “Tôi nhớ cũng sắp đến giờ ngủ trưa của cậu rồi.”
“Đúng vậy, ngủ hai tiếng xong rồi vui vẻ chờ tan sở.” Tôi cho rằng ngủ đủ giấc sẽ có lợi cho hiệu quả công việc và cũng tự hào vì bản thân có thể ngủ được mười tiếng mỗi ngày.
“Vậy sao còn không ngủ đi?” Triệu Tinh bình tĩnh ‘chất vấn’.
“Cậu còn đang bận, tôi không nỡ nhẫn tâm đi ngủ.”
Nói xong, tôi nhìn đầu bút của Triệu Tinh nặng nề chệch về một hướng nào đó. Cuối cùng hắn cũng chịu dời tầm mắt từ tài liệu của mình sang mặt tôi, tôi vì thế mà mỉm cười với hắn.
Thế nhưng hắn cũng không có vẻ có ý định bỏ dở công việc. Hắn nhìn tôi một hồi rồi lại buông mắt, tiếp tục công việc, nói thật nhanh: “Tôi muốn ở bên cậu, nhưng công việc mãi vẫn không xong nên đành chọn phương án này. Cậu không cần để ý đến tôi, cũng không cần phải nói chuyện của tôi, cứ lo việc của mình xong đi ngủ đi. Đợi tôi xong việc rồi, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
—— Sẽ cùng nhau về nhà.
Tôi nghiền ngẫm mấy từ ấy, một cảm giác ngọt ngào không thể kiềm chế nổi dâng lên trong lòng. Con người rất biết cách suy diễn, cũng rất biết cách an ủi chính mình. Trước kia, tôi vốn nghĩ đây chỉ là một lời âu yếm, nhưng hiện tại, tôi lại lén lút lặp đi lặp lại lời ấy yếm ấy, tự mình vỗ nhẹ vai mình, nói với chính mình rằng: “Hình như hắn đang nói thật.”
Thật sự muốn ở bên tôi, thật sự muốn cùng tôi tan làm rồi về nhà.
Bao cô đơn, lạnh nhạt, bàng hoàng giữa trưa chỉ vì Triệu Tinh đến mà hoàn toàn tan biến.
Hắn ngồi ở đó, chiếm đoạt ghế của tôi, chiếm đoạt vị trí tôi thích nhất, chiếm đoạt văn phòng của tôi để làm việc của mình mà còn bủn xỉn mấy câu.
Nhưng tôi nằm sô pha giả vờ ngủ, thỉnh thoảng sẽ lại lén mở mắt ra, mỗi lần nhìn hắn lại thấy lòng tràn ngập hạnh phúc.
Chuyện này khiến cho ngọn lửa tình yêu lại càng thêm bừng cháy. Tôi tưởng lý trí sẽ khuyên nhủ tôi vài câu, lại không nghĩ nó cũng sẽ tạo phản. Nó lặng lẽ cắn tai tôi nói: “Tôi đang rất tỉnh táo mà nói cho cậu biết, cậu và Triệu Tinh đang yêu nhau say đắm, cậu khao khát hắn, hắn cũng khao khát cậu.”
Trong tiếng bút sột soạt trên giấy, cuối cùng tôi cũng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này cũng không phải tự nhiên mà tỉnh.
Trong cơn mơ, ha.m muốn sin.h lý của tôi tăng vọt, vừa mở hai mắt thì mới phát hiện đấy cũng không phải là mơ.
Triệu Tinh đang làm chuyện không thể nói với tôi. Hắn ngồi trên người tôi, tay đặt lên chỗ không thể kể tên của tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là hỏi hắn: “Cậu khóa cửa rồi chứ?”
Triệu Tinh khẽ cười một tiếng, nói: “Chưa khóa.”
Tôi trực tiếp nằm yên, nói: “Cũng được, không khóa cũng không sao.”
Triệu Tinh bóp lấy chỗ không thể nói kia của tôi một cái, nói: “Khóa rồi.”
“Ồ.” Tôi ngáp một cái, cũng không ngạc nhiên.
“Sợ không?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Không sợ.” Tôi phối hợp trả lời.
“Tôi thấy cậu có vẻ hưng phấn lắm…”
“Vậy sao? Chỉ là phản ứng si.nh lý thôi.”
“Vậy để tôi thử…”
“Thử cái gì?”
Những chuyện tiếp theo đó đều là chuyện không thể diễn tả được. Triệu Tinh dùng tôi xong, khập khiễng về lại bàn, tiếp tục làm việc. Tôi kéo tấm chăn mỏng về phía mình, che đi bộ phận không thể nêu tên của bản thân rồi nói: “Cậu sang đây hình như không phải vì nhớ tôi mà là vì muốn tôi làm cậu thì phải.”
“Không cho cậu ăn no, cậu lại đi tìm tình nhân thì sao.” Triệu Tinh lại dùng giọng khẳng định nói câu nghi vấn.
Lẽ ra tôi nên vặn lại và nói điều gì đó như, “Không phải cậu cũng vậy sao?”
Nhưng não tôi kìm hãm mấy lời tổn thương đó lại. Tôi lặng yên trong chốc lát, nói: “Hiện tại, tôi chỉ muốn hôn nhân của chúng ta ngày càng bền chặt, bởi vậy tôi sẽ cố gắng hết sức mình để cống hiến cả về thể chất và tinh thần vào chuyện chung thủy. Đây là suy nghĩ của tôi. Còn cậu nghĩ như nào thì đó là chuyện của cậu.”
Nói xong hồi lâu, tôi vẫn không nhận được một câu trả lời, vì thế mà tôi ngẩng đầu nhìn Triệu Tinh, lại mới phát hiện hắn cũng đang nhìn tôi, không biết đã nhìn được bao lâu rồi.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, hắn cũng không tránh né, chỉ mím môi hỏi tôi: “Đây là điều cậu thật sự nghĩ?”
“Đúng vậy.” Đây đúng là điều tôi thật sự nghĩ.
“Thôi Minh Lãng, cậu đã thay đổi rất nhiều, nhưng nếu là vì biết ơn…”
“Không phải vì biết ơn,” Tôi ngắt lời hắn, “Có lẽ nói như vậy có chút tự phụ, nhưng Triệu Tinh, đối với tôi, vui sướng thể xác chưa bao giờ bằng sự thỏa mãn về mặt tinh thần.”
“Chỉ cần tình yêu cậu trao tôi đủ nhiều thì cho dù tôi có cảm thấy chán ghét cơ thể của cậu cũng chẳng sao cả.”
“Tôi vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc, vẫn sẽ là một người chung thủy.”
Đây là suy nghĩ thật sự của tôi, dù là hiện tại, hay là quá khứ xa xưa.
“Cảm ơn cậu,” Đàn anh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cáo từ, “Tôi về làm thí nghiệm tiếp, cậu cứ tiếp tục công việc của mình.”
“Thật ra tôi cũng không có việc gì,” Tôi ăn ngay nói thật, “Không phải chăm sóc học sinh, nghiên cứu cũng chẳng có gì khó khăn. Một ngày tốn hai tiếng làm việc, còn lại là ngồi ngẩn người thôi.”
Đàn anh trông muốn cho tôi một trận lắm rồi nhưng vẫn kiềm chế chính mình, cuối cùng cắn răng nghiến lợi: “Anh biết cậu là thiên tài rồi, có thể bớt nhắc nhở anh chuyện này được không?”
Tôi rất tốt bụng mà trả lời: “Tôi sẽ cố gắng.”
Đàn anh tức giận bỏ đi, tôi bèn bắt đầu từ tốn hoàn thành công việc trong ngày. Đợi lúc tôi đặt dấu chấm cuối cùng thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Trên đường đến căn tin, tôi gặp không ít học trò cũ. Bọn họ chào hỏi tôi rất nhiệt tình. Thậm chí còn có cậu sinh viên còn trẻ, còn ngây thơ, hỏi liệu cậu ta có thể về làm học trò của tôi nữa không.
Tôi vỗ vai cậu chàng, hết sức chân thành mà nói: “Không được, nhưng nếu lúc nào gặp phải cái nan đề không thể giải quyết mà thầy cậu thì bận quá, cậu có thể tới tìm tôi.”
Mặt cậu chàng đỏ bừng tắp lự, mấy giây sau mới nói: “Cảm ơn thầy.”
Tôi buông tay, không chút do dự quay người rời đi.
Tôi không ăn cơm tại căn tin mà gọi một suất cơm để về văn phòng ăn. Dọc đường đi, ngoài các bạn sinh viên, tôi còn gặp rất nhiều người quen. Ai cũng nở nụ cười rất đúng mực, nói những lời ân cần, nhẹ nhàng và cực kỳ lịch sự, tránh né không nhắc đến chuyện tôi đi tù. Tôi càng ngày càng thấy chán nản, đến khi ra khỏi căn tin mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi lề mề đi về phía trước, hơi ấm của đồ ăn cách lớp cà mèn chạm vào lòng bàn tay. Bỗng tôi nhận ra, cô đơn cũng không phải chuyện gì xấu. Có lẽ chỉ có chính mình mới có thể vĩnh viễn làm bạn của chính mình, còn những người khác dù có thể nào thì gì cũng sẽ có những lúc vắng mặt mà thôi.
Nhưng cơn sầu não của tôi không kéo dài được bao lâu. Vừa lúc tôi về đến văn phòng, tôi bỗng dưng phát hiện Triệu Tinh đang ngồi ở bàn tôi, dùng bút duyệt tài liệu.
“Sao cậu vào được đây?” Tôi vừa hỏi vừa đóng cửa lại.
“Tôi thay khóa và chìa cho cậu xong giữ lại một chìa cho mình luôn.” Triệu Tinh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cặm cụi làm việc.
Tôi đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp, dùng đũa ăn cơm. Đang chuẩn bị ăn, tôi chợt ngừng lại, hỏi hắn: “Cậu ăn chưa?”
“Lúc đi đường tôi có uống một cốc socola rồi. Tôi đang bận chút, cậu ăn trước đi.”
Tôi ‘ồ’ một cái, bắt đầu ăn cơm. Ăn được một nửa, tôi bật phần mềm đọc chữ, nghe tin tức trong lĩnh vực nghiên cứu của mình một lúc.
Ăn xong thì cũng đã hết bốn mươi phút. Tôi ném hộp cơm vào máy rửa chén tự động nhỏ, nhấn nút công tắc, sau đó rửa mặt lần nữa, thoa kem dưỡng da mặt rồi mới kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Triệu Tinh, hỏi hắn: “Cậu còn chưa làm xong à?”
Triệu Tinh dùng bút vẽ một vòng tròn, bên cạnh viết mấy chữ rồi nói: “Tôi nhớ cũng sắp đến giờ ngủ trưa của cậu rồi.”
“Đúng vậy, ngủ hai tiếng xong rồi vui vẻ chờ tan sở.” Tôi cho rằng ngủ đủ giấc sẽ có lợi cho hiệu quả công việc và cũng tự hào vì bản thân có thể ngủ được mười tiếng mỗi ngày.
“Vậy sao còn không ngủ đi?” Triệu Tinh bình tĩnh ‘chất vấn’.
“Cậu còn đang bận, tôi không nỡ nhẫn tâm đi ngủ.”
Nói xong, tôi nhìn đầu bút của Triệu Tinh nặng nề chệch về một hướng nào đó. Cuối cùng hắn cũng chịu dời tầm mắt từ tài liệu của mình sang mặt tôi, tôi vì thế mà mỉm cười với hắn.
Thế nhưng hắn cũng không có vẻ có ý định bỏ dở công việc. Hắn nhìn tôi một hồi rồi lại buông mắt, tiếp tục công việc, nói thật nhanh: “Tôi muốn ở bên cậu, nhưng công việc mãi vẫn không xong nên đành chọn phương án này. Cậu không cần để ý đến tôi, cũng không cần phải nói chuyện của tôi, cứ lo việc của mình xong đi ngủ đi. Đợi tôi xong việc rồi, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
—— Sẽ cùng nhau về nhà.
Tôi nghiền ngẫm mấy từ ấy, một cảm giác ngọt ngào không thể kiềm chế nổi dâng lên trong lòng. Con người rất biết cách suy diễn, cũng rất biết cách an ủi chính mình. Trước kia, tôi vốn nghĩ đây chỉ là một lời âu yếm, nhưng hiện tại, tôi lại lén lút lặp đi lặp lại lời ấy yếm ấy, tự mình vỗ nhẹ vai mình, nói với chính mình rằng: “Hình như hắn đang nói thật.”
Thật sự muốn ở bên tôi, thật sự muốn cùng tôi tan làm rồi về nhà.
Bao cô đơn, lạnh nhạt, bàng hoàng giữa trưa chỉ vì Triệu Tinh đến mà hoàn toàn tan biến.
Hắn ngồi ở đó, chiếm đoạt ghế của tôi, chiếm đoạt vị trí tôi thích nhất, chiếm đoạt văn phòng của tôi để làm việc của mình mà còn bủn xỉn mấy câu.
Nhưng tôi nằm sô pha giả vờ ngủ, thỉnh thoảng sẽ lại lén mở mắt ra, mỗi lần nhìn hắn lại thấy lòng tràn ngập hạnh phúc.
Chuyện này khiến cho ngọn lửa tình yêu lại càng thêm bừng cháy. Tôi tưởng lý trí sẽ khuyên nhủ tôi vài câu, lại không nghĩ nó cũng sẽ tạo phản. Nó lặng lẽ cắn tai tôi nói: “Tôi đang rất tỉnh táo mà nói cho cậu biết, cậu và Triệu Tinh đang yêu nhau say đắm, cậu khao khát hắn, hắn cũng khao khát cậu.”
Trong tiếng bút sột soạt trên giấy, cuối cùng tôi cũng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này cũng không phải tự nhiên mà tỉnh.
Trong cơn mơ, ha.m muốn sin.h lý của tôi tăng vọt, vừa mở hai mắt thì mới phát hiện đấy cũng không phải là mơ.
Triệu Tinh đang làm chuyện không thể nói với tôi. Hắn ngồi trên người tôi, tay đặt lên chỗ không thể kể tên của tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là hỏi hắn: “Cậu khóa cửa rồi chứ?”
Triệu Tinh khẽ cười một tiếng, nói: “Chưa khóa.”
Tôi trực tiếp nằm yên, nói: “Cũng được, không khóa cũng không sao.”
Triệu Tinh bóp lấy chỗ không thể nói kia của tôi một cái, nói: “Khóa rồi.”
“Ồ.” Tôi ngáp một cái, cũng không ngạc nhiên.
“Sợ không?” Hắn biết rõ còn cố hỏi.
“Không sợ.” Tôi phối hợp trả lời.
“Tôi thấy cậu có vẻ hưng phấn lắm…”
“Vậy sao? Chỉ là phản ứng si.nh lý thôi.”
“Vậy để tôi thử…”
“Thử cái gì?”
Những chuyện tiếp theo đó đều là chuyện không thể diễn tả được. Triệu Tinh dùng tôi xong, khập khiễng về lại bàn, tiếp tục làm việc. Tôi kéo tấm chăn mỏng về phía mình, che đi bộ phận không thể nêu tên của bản thân rồi nói: “Cậu sang đây hình như không phải vì nhớ tôi mà là vì muốn tôi làm cậu thì phải.”
“Không cho cậu ăn no, cậu lại đi tìm tình nhân thì sao.” Triệu Tinh lại dùng giọng khẳng định nói câu nghi vấn.
Lẽ ra tôi nên vặn lại và nói điều gì đó như, “Không phải cậu cũng vậy sao?”
Nhưng não tôi kìm hãm mấy lời tổn thương đó lại. Tôi lặng yên trong chốc lát, nói: “Hiện tại, tôi chỉ muốn hôn nhân của chúng ta ngày càng bền chặt, bởi vậy tôi sẽ cố gắng hết sức mình để cống hiến cả về thể chất và tinh thần vào chuyện chung thủy. Đây là suy nghĩ của tôi. Còn cậu nghĩ như nào thì đó là chuyện của cậu.”
Nói xong hồi lâu, tôi vẫn không nhận được một câu trả lời, vì thế mà tôi ngẩng đầu nhìn Triệu Tinh, lại mới phát hiện hắn cũng đang nhìn tôi, không biết đã nhìn được bao lâu rồi.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, hắn cũng không tránh né, chỉ mím môi hỏi tôi: “Đây là điều cậu thật sự nghĩ?”
“Đúng vậy.” Đây đúng là điều tôi thật sự nghĩ.
“Thôi Minh Lãng, cậu đã thay đổi rất nhiều, nhưng nếu là vì biết ơn…”
“Không phải vì biết ơn,” Tôi ngắt lời hắn, “Có lẽ nói như vậy có chút tự phụ, nhưng Triệu Tinh, đối với tôi, vui sướng thể xác chưa bao giờ bằng sự thỏa mãn về mặt tinh thần.”
“Chỉ cần tình yêu cậu trao tôi đủ nhiều thì cho dù tôi có cảm thấy chán ghét cơ thể của cậu cũng chẳng sao cả.”
“Tôi vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc, vẫn sẽ là một người chung thủy.”
Đây là suy nghĩ thật sự của tôi, dù là hiện tại, hay là quá khứ xa xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.