Chương 8: : Tám Chuyện
Nhất Cửu Huyền Âm
10/08/2021
Lục Triển Bách hôm nay phải đi ra sân bóng tập luyện nên không về cùng Tôn Noãn Tịch đàng gửi cô bé đến chỗ của Vuên Băng Ngiên.
Tôn Noãn Tịch như con chim hót mãi không thôi. Khi bên cạnh Viên Băng Nghiên lạnh lùng lại cảm thấy không rất tẻ nhạt nên đành cố phá hủy. Vuên Băng Nghiên thường ngày rất ít khi có bạn bởi họ không chịu nổi cái tính khác người không kém Lục Triển Bách. Viên Băng Nghiên lại bị quấn vào câu chuyện lý thú của cô bé !
Viên Băng Nghiên hơi đảo mắt vừa vặn nhìn chúng vào giấy buộc tóc màu đỏ , nhìn qua nó khá quan trọng!
- Đây có phải quà của Lục Triển Bách tặng cậu lần trước hôm sinh nhật không?
Tôn Noãn Tịch e ngại đành gật đầu đồng ý!
- Quà của xậu tớ đã làm móc khóa trong ổ chìa của tớ rồi! Nhìn thật đáng yêu!
Tôn Noãn Tịch mỉm cười vui vẻ. Xem ra Viên Băng Nghiên chỉ là ngoài lạnh trong nóng!
- Này ! Tớ nói nhé lần sau mà mời thằng Bon là tớ không đi đâu nó quệt bánh kem lên tóc tớ. Thật ghét!
Hai đứa trẻ con đi thong dong trên đường! Cùng nhau tám chuyện.
Đã qua quãng thời năm nhất của Tôn Noãn Tịch. Bây giờ cô đã là một học sinh lớp 6 là học sinh năm cuối của trường nên việc học và hoạt động cũng bắt đầu dồn dập vào nhau....
Lục Triển Bách bây giờ đã không phải là người đưa đi về đón thường xuyên như trước nữa nên Tôn Noãn Tịch cũng dần thấy quen. Cơ mà bên cạnh vẫn là Viên Băng Nghiên. Nhưng hôm nay lại khác! Chiều hoom nay Lục Triển Bách vắng tiết nên có thời gian đón bé con đi chơi. Thuận tiện đi thăm trường luôn ý mà.
Ngồi trên chiếc ba- gác , Tôn Noãn Tịch không tự chủ đưa chân đung đưa ngân nga một đoạn nhạc...
- Lâu rồi anh chưa đơn em thì phải?
- Ừm! Cũng gần được 1 năm rồi.
Tôn Noãn Tịch ngay ngô trả lời.
- Xem ra làm học sinh năm cuối cũng vui đấy nhỉ?
- Thật ra cũng chẳng sướng gù đâu, thời gian này tăng cường luyện tập, kiến thức vốn nặng nề mà lại kèm theo hoạt động của trường thật không dễ chút nào!
Tôn Noãn Tịch lại một lần nữa lấy mạng Lục Triển Bách ra làm nơi chôn tâm sự!
- Em không muốn có thể trốn!
- Em không như anh. Còn mấy tháng nữa là bắt đầu kì nghỉ hè cũng là sắp phải xa nhau. Nếu lỡ mất lần này sẽ chẳng còn lần sau đâu! Hình như năm ngoái anh trốn buổi cắm trại cuối cùng nên tấp ảnh tập thể thiếu mặt anh!
- Thật ngớ ngẩn!
Tôn Noãn Tịch đơ mặt thật hết cách với tên này.
Vốn dĩ hai người đã khác nhau, tính cách không hợp nhau cho lắm. Việc ý kiến 2 chiều cũng phải
Tôn Noãn Tịch như con chim hót mãi không thôi. Khi bên cạnh Viên Băng Nghiên lạnh lùng lại cảm thấy không rất tẻ nhạt nên đành cố phá hủy. Vuên Băng Nghiên thường ngày rất ít khi có bạn bởi họ không chịu nổi cái tính khác người không kém Lục Triển Bách. Viên Băng Nghiên lại bị quấn vào câu chuyện lý thú của cô bé !
Viên Băng Nghiên hơi đảo mắt vừa vặn nhìn chúng vào giấy buộc tóc màu đỏ , nhìn qua nó khá quan trọng!
- Đây có phải quà của Lục Triển Bách tặng cậu lần trước hôm sinh nhật không?
Tôn Noãn Tịch e ngại đành gật đầu đồng ý!
- Quà của xậu tớ đã làm móc khóa trong ổ chìa của tớ rồi! Nhìn thật đáng yêu!
Tôn Noãn Tịch mỉm cười vui vẻ. Xem ra Viên Băng Nghiên chỉ là ngoài lạnh trong nóng!
- Này ! Tớ nói nhé lần sau mà mời thằng Bon là tớ không đi đâu nó quệt bánh kem lên tóc tớ. Thật ghét!
Hai đứa trẻ con đi thong dong trên đường! Cùng nhau tám chuyện.
Đã qua quãng thời năm nhất của Tôn Noãn Tịch. Bây giờ cô đã là một học sinh lớp 6 là học sinh năm cuối của trường nên việc học và hoạt động cũng bắt đầu dồn dập vào nhau....
Lục Triển Bách bây giờ đã không phải là người đưa đi về đón thường xuyên như trước nữa nên Tôn Noãn Tịch cũng dần thấy quen. Cơ mà bên cạnh vẫn là Viên Băng Nghiên. Nhưng hôm nay lại khác! Chiều hoom nay Lục Triển Bách vắng tiết nên có thời gian đón bé con đi chơi. Thuận tiện đi thăm trường luôn ý mà.
Ngồi trên chiếc ba- gác , Tôn Noãn Tịch không tự chủ đưa chân đung đưa ngân nga một đoạn nhạc...
- Lâu rồi anh chưa đơn em thì phải?
- Ừm! Cũng gần được 1 năm rồi.
Tôn Noãn Tịch ngay ngô trả lời.
- Xem ra làm học sinh năm cuối cũng vui đấy nhỉ?
- Thật ra cũng chẳng sướng gù đâu, thời gian này tăng cường luyện tập, kiến thức vốn nặng nề mà lại kèm theo hoạt động của trường thật không dễ chút nào!
Tôn Noãn Tịch lại một lần nữa lấy mạng Lục Triển Bách ra làm nơi chôn tâm sự!
- Em không muốn có thể trốn!
- Em không như anh. Còn mấy tháng nữa là bắt đầu kì nghỉ hè cũng là sắp phải xa nhau. Nếu lỡ mất lần này sẽ chẳng còn lần sau đâu! Hình như năm ngoái anh trốn buổi cắm trại cuối cùng nên tấp ảnh tập thể thiếu mặt anh!
- Thật ngớ ngẩn!
Tôn Noãn Tịch đơ mặt thật hết cách với tên này.
Vốn dĩ hai người đã khác nhau, tính cách không hợp nhau cho lắm. Việc ý kiến 2 chiều cũng phải
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.