Chương 7: Biến cố
Khi Lạc Viết
05/07/2023
Nhìn vào những nét chữ nguệch ngoạc xuất hiện trên những phong thư luyện chữ, ta bất chợt sững người vài giây.
Đó không phải là những phong thư nhật ký ta đã giấu ở dưới gầm giường sao? Tại sao tất cả đều xuất hiện ở đây?
Tay ta đột nhiên toát mồ hôi lạnh, hốt hoảng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu để nhận tội.
Hiện tại, ta vẫn chưa thể nói được, vậy nên chỉ có thể ú ớ chắp tay, liên tục dập đầu để cầu xin được tha thứ.
Trán ta lúc này đã đỏ ửng một mảng, có nơi thậm chí đã bắt đầu rỉ máu. Mẫu thân thấy vậy khóc liền toáng lên, bà chạy về phía ta rồi ôm ta vào lòng. Phụ thân cũng bước theo sau, tiến đến ngăn cản không cho ta làm chuyện dại dột nữa.
"Hài tử ngốc, sao bọn ta có thể lạnh nhạt rồi bỏ rơi con được chứ..."
Những gì người nói, đều là thật ư?
Không phải là hai người họ đang lừa gạt ta chứ?
Thế nhưng có gạt thì bọn họ cũng chẳng có được lợi gì từ ta...
Nhìn những giọt lệ đang lăn dài trên má của mẫu thân, lòng ta đột nhiên cảm thấy có hơi đau nhói.
Ta lúng túng lắc lắc đầu ra hiệu xin bà đừng khóc, chà sạch bụi bẩn trên tay rồi gạt đi những giọt nước mắt trên mặt người...
Phụ thân ở bên nhìn ta với ánh mắt đau lòng, ông xoa xoa đầu, rồi ôn tồn bảo:
"Gia đình nhà chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc gì, thế nhưng cũng không kém đến mức không nuôi nổi hai đứa trẻ. Mẫu thân con mang thai thì sau này con chính là tỷ tỷ ruột thịt của nó."
"Đừng sợ hãi, bọn ta mãi luôn là nhà của con..."
Ta cúi đầu lặng thinh, mấp máy môi định nói cái gì đó. Nhưng lại nhớ ra bản thân không tài nào nói được.
Thế là ta liền nắm lấy tay mẫu thân, nguệch ngoạc viết lên ba chữ:
"Con xin lỗi..."
Hiểu lầm được hóa giải, gia đình bọn ta trở về những ngày tháng hoà thuận êm đềm như lúc trước...
Không lâu sau đó, chứng bệnh không nói được của ta cũng sớm được chữa khỏi.
Sau 9 tháng 10 ngày hoài thai, mẫu thân sinh hạ được nam hài tử. Dáng người bé mũm mĩm, làn da trắng muốt thập phần đáng yêu. Đôi mắt bé to tròn long lanh, mẫu thân nói đôi mắt của bé đẹp y hệt mắt ta.
Ta vui lắm.
...
Thế nhưng, yên bình không đến được bao lâu thì biến cố ập đến.
Lúc bây giờ, nạn đói xảy ra, kinh thành loạn lạc, ma tộc không biết từ đầu đến xuất hiện tràn lan, hoành hành tác quái, khiến cho người người khiếp sợ.
Một đêm trăng rằm nọ, trong khi bọn ta còn đang dùng bữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét tán loạn của nhà hàng xóm.
Bước ra thăm dò, ta và phụ thân vô tình chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khủng bố...
Ma khí dày đặc bao trùm khắp căn nhà phía bên. Ở ngoài không thể nhìn rõ được bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe thấy những tiếng kêu cầu cứu, la hét vô cùng thảm thiết.
Ta và phụ thân tái mặt đưa mắt nhìn nhau. Rất nhanh sau đó, người liền kéo ta vào nhà rồi đậy kín cửa lại.
Mẫu thân một tay bế đệ đệ, liền chạy đến hỏi thăm với khuôn mặt vô cùng lo lắng:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhà bên có biến, ở đây không còn an toàn nữa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây nhanh lên."
Nói rồi, gia đình bọn ta liền nhanh chóng thu dọn hành lý rồi tẩu thoát bằng cửa sau...
Chẳng thể ngờ, vừa đi được một đoạn...
Lá cây xào xạc nổi lên một trận gió dữ khiến cây cối xung quanh sụp đổ, một cảm giác lạnh buốt đang dần lan ra khắp cơ thể.
Lúc này, mặt đất rung nhẹ, trồi lên một tầng ma khí giăng kín khu vực xung quanh, chỗ mà bọn ta đang đứng.
"Ha ha ha... Chạy cũng nhanh nhỉ?" Tiếng cười ngạo nghễ pha chút tà mị vang vọng khắp bầu trời.
Tiếp đó, một đội quân khoảng tầm 10 người của ma tộc ngang nhiên xuất hiện.
Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy ma tộc, ấn tượng của ta về chúng rốt cuộc là như thế nào nhỉ?
Đen, đen, đen!
Đám người ma tộc cực kỳ huyền bí, toàn tân mang một chiếc áo choàng đen dài, nửa trên khuôn mặt bị che khuất bởi một lớp mặt nạ đen cứng cáp, tay đeo một loại găng tay kim loại có đính đến tận mười lưỡi dao sắc bén.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy sởn cả gai ốc.
Cảm giác được nguy hiểm, đứa bé vốn đang chìm trong giấc mộng hồng đột nhiên khóc toáng cả lên...
"Oa oa oa..."
Lần đầu gặp phải loại chuyện như thế này, nương ta tâm thế hoảng loạn, vừa khóc vừa dỗ bé...
Tình trạng phụ thân ta cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Ta đang đứng cách ông ấy không xa, vậy nên có thể phát hiện người ông đang rất căng thẳng, bàn tay thì không ngừng run rẩy...
Thế rồi, bởi vì muốn tạo cảm giác an toàn cho cả nhà, phụ thân đành thu lại nỗi sợ, tiến lên phía trước để che chắn cho mẫu thân và hai tỷ đệ bọn ta.
Ông nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng quỳ xuống, thành khẩn van xin:
"Chư vị xin tha mạng... Nếu các ngài muốn tài sản, ta xin nguyện ý giao nộp lên hết. Chỉ xin các ngài hãy rủ lòng từ bi mà tha cho cả nhà bọn ta một mạng."
Từ trong làn người, một tên ma tộc thong dong bước ra, ngạo nghễ cất tiếng:
"Cũng nhanh miệng nhanh mồm quá nhỉ?"
Hết chương 7
(Đọc chương mới sớm nhất tại page Khi Lạc Viết)
———
Về tác giả:
Fanpage: Khi Lạc Viết
Group: Ngôn tình mãi keo - Khi Lạc Viết
Tiktok: @Khilacviet
Wattpad: @Khilacviet
Đó không phải là những phong thư nhật ký ta đã giấu ở dưới gầm giường sao? Tại sao tất cả đều xuất hiện ở đây?
Tay ta đột nhiên toát mồ hôi lạnh, hốt hoảng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu để nhận tội.
Hiện tại, ta vẫn chưa thể nói được, vậy nên chỉ có thể ú ớ chắp tay, liên tục dập đầu để cầu xin được tha thứ.
Trán ta lúc này đã đỏ ửng một mảng, có nơi thậm chí đã bắt đầu rỉ máu. Mẫu thân thấy vậy khóc liền toáng lên, bà chạy về phía ta rồi ôm ta vào lòng. Phụ thân cũng bước theo sau, tiến đến ngăn cản không cho ta làm chuyện dại dột nữa.
"Hài tử ngốc, sao bọn ta có thể lạnh nhạt rồi bỏ rơi con được chứ..."
Những gì người nói, đều là thật ư?
Không phải là hai người họ đang lừa gạt ta chứ?
Thế nhưng có gạt thì bọn họ cũng chẳng có được lợi gì từ ta...
Nhìn những giọt lệ đang lăn dài trên má của mẫu thân, lòng ta đột nhiên cảm thấy có hơi đau nhói.
Ta lúng túng lắc lắc đầu ra hiệu xin bà đừng khóc, chà sạch bụi bẩn trên tay rồi gạt đi những giọt nước mắt trên mặt người...
Phụ thân ở bên nhìn ta với ánh mắt đau lòng, ông xoa xoa đầu, rồi ôn tồn bảo:
"Gia đình nhà chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc gì, thế nhưng cũng không kém đến mức không nuôi nổi hai đứa trẻ. Mẫu thân con mang thai thì sau này con chính là tỷ tỷ ruột thịt của nó."
"Đừng sợ hãi, bọn ta mãi luôn là nhà của con..."
Ta cúi đầu lặng thinh, mấp máy môi định nói cái gì đó. Nhưng lại nhớ ra bản thân không tài nào nói được.
Thế là ta liền nắm lấy tay mẫu thân, nguệch ngoạc viết lên ba chữ:
"Con xin lỗi..."
Hiểu lầm được hóa giải, gia đình bọn ta trở về những ngày tháng hoà thuận êm đềm như lúc trước...
Không lâu sau đó, chứng bệnh không nói được của ta cũng sớm được chữa khỏi.
Sau 9 tháng 10 ngày hoài thai, mẫu thân sinh hạ được nam hài tử. Dáng người bé mũm mĩm, làn da trắng muốt thập phần đáng yêu. Đôi mắt bé to tròn long lanh, mẫu thân nói đôi mắt của bé đẹp y hệt mắt ta.
Ta vui lắm.
...
Thế nhưng, yên bình không đến được bao lâu thì biến cố ập đến.
Lúc bây giờ, nạn đói xảy ra, kinh thành loạn lạc, ma tộc không biết từ đầu đến xuất hiện tràn lan, hoành hành tác quái, khiến cho người người khiếp sợ.
Một đêm trăng rằm nọ, trong khi bọn ta còn đang dùng bữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét tán loạn của nhà hàng xóm.
Bước ra thăm dò, ta và phụ thân vô tình chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khủng bố...
Ma khí dày đặc bao trùm khắp căn nhà phía bên. Ở ngoài không thể nhìn rõ được bên trong đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe thấy những tiếng kêu cầu cứu, la hét vô cùng thảm thiết.
Ta và phụ thân tái mặt đưa mắt nhìn nhau. Rất nhanh sau đó, người liền kéo ta vào nhà rồi đậy kín cửa lại.
Mẫu thân một tay bế đệ đệ, liền chạy đến hỏi thăm với khuôn mặt vô cùng lo lắng:
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhà bên có biến, ở đây không còn an toàn nữa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây nhanh lên."
Nói rồi, gia đình bọn ta liền nhanh chóng thu dọn hành lý rồi tẩu thoát bằng cửa sau...
Chẳng thể ngờ, vừa đi được một đoạn...
Lá cây xào xạc nổi lên một trận gió dữ khiến cây cối xung quanh sụp đổ, một cảm giác lạnh buốt đang dần lan ra khắp cơ thể.
Lúc này, mặt đất rung nhẹ, trồi lên một tầng ma khí giăng kín khu vực xung quanh, chỗ mà bọn ta đang đứng.
"Ha ha ha... Chạy cũng nhanh nhỉ?" Tiếng cười ngạo nghễ pha chút tà mị vang vọng khắp bầu trời.
Tiếp đó, một đội quân khoảng tầm 10 người của ma tộc ngang nhiên xuất hiện.
Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy ma tộc, ấn tượng của ta về chúng rốt cuộc là như thế nào nhỉ?
Đen, đen, đen!
Đám người ma tộc cực kỳ huyền bí, toàn tân mang một chiếc áo choàng đen dài, nửa trên khuôn mặt bị che khuất bởi một lớp mặt nạ đen cứng cáp, tay đeo một loại găng tay kim loại có đính đến tận mười lưỡi dao sắc bén.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy sởn cả gai ốc.
Cảm giác được nguy hiểm, đứa bé vốn đang chìm trong giấc mộng hồng đột nhiên khóc toáng cả lên...
"Oa oa oa..."
Lần đầu gặp phải loại chuyện như thế này, nương ta tâm thế hoảng loạn, vừa khóc vừa dỗ bé...
Tình trạng phụ thân ta cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Ta đang đứng cách ông ấy không xa, vậy nên có thể phát hiện người ông đang rất căng thẳng, bàn tay thì không ngừng run rẩy...
Thế rồi, bởi vì muốn tạo cảm giác an toàn cho cả nhà, phụ thân đành thu lại nỗi sợ, tiến lên phía trước để che chắn cho mẫu thân và hai tỷ đệ bọn ta.
Ông nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng quỳ xuống, thành khẩn van xin:
"Chư vị xin tha mạng... Nếu các ngài muốn tài sản, ta xin nguyện ý giao nộp lên hết. Chỉ xin các ngài hãy rủ lòng từ bi mà tha cho cả nhà bọn ta một mạng."
Từ trong làn người, một tên ma tộc thong dong bước ra, ngạo nghễ cất tiếng:
"Cũng nhanh miệng nhanh mồm quá nhỉ?"
Hết chương 7
(Đọc chương mới sớm nhất tại page Khi Lạc Viết)
———
Về tác giả:
Fanpage: Khi Lạc Viết
Group: Ngôn tình mãi keo - Khi Lạc Viết
Tiktok: @Khilacviet
Wattpad: @Khilacviet
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.