Quyển 4 - Chương 2: Ta đi
Kiết Dữ 2
01/06/2017
Ở cái thời đại mà chiến loạn, bệnh tật, dã thú, đạo tặc, quan phủ đều thành nhân tố khiến ngươi không thể về nhà này, xa nhà một lần có thể là mãi mãi, cho nên Lục Khinh Doanh thực sự có nghìn lý do không muốn Vân Tranh đi, nhưng chỉ cần một lý do Vân Tranh muốn đi, nàng không nói ra làm trượng phu nhụt chí.
Vân Nhị đứng dưới mái hiên, nỗ lực ưỡn ngực thật cao, lúc nào cũng muốn ra vẻ người lớn, Vân Đại không có nhà, nó là nam chủ, nên cố gắng giúp tẩu tử xử lý gia vụ, đồng thời chăm chỉ học tập, cho nên tiến bộ cực nhanh.
Tô Tuân cực kỳ áy náy với Vân Tranh, vì mình hại Vân Tranh từ văn chức thành võ chức, nên đã từ chức mạc liêu của Trương Phương Bình, ở nhà dạy học, nhờ thế Vân Nhị được tiếp nhận giáo dục nho học cực kỳ chính tông, một số thói xấu trước kia dần biến mất, chỉ có sự si mê Tịch Nhục là ngày càng tăng.
Điều Lục Khinh Doanh lo nhất là cái bụng của mình, thành thân đã một năm, nhưng vẫn chưa có tin vui, làm áp lực tinh thần của nàng rất lớn, may mà Vân Tranh không để ý, nếu không nàng sụp đổ mất.
Sau một đêm ân ái, phu thế đều vô cùng mệt mỏi, vốn đây là chuyện khiến người ta khoan khoái cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng nếu như thêm vào mục đích thì sẽ chỉ thấy mệt mỏi.
- Chưa có con là lỗi của ta, không phải tại nàng, đừng đau lòng, chúng ta còn trẻ mà, không vội, rồi sẽ có rất nhiều con. Vân Tranh vuốt ve làn da trơn mịn như ngà voi của Lục Khinh Doanh, ghé vào sát tai nàng nói nhỏ:
- Không phải lỗi của chàng, không sinh được con là lỗi của nữ nhân..
Lời thì thầm trong phòng ngủ đáng lẽ chỉ có trăng sáng bên ngoài biết, nhưng Vân Tranh biết, còn có người nữa ngoài trăng, là Hàn Lâm, ông ta bám lấy như cái bóng, đuổi cũng không được.
Đôi khi cũng xấu hổ lắm, ví như bây giờ, nhưng Cát Thu Yên đang lẩn trốn, cách làm của Hàn Lâm biến thành chuyện tốt. Nữ nhân đó điên rồi, năm ba phen ám sát Trương Phương Bình, khiến ông ta mất ba hộ vệ thân tín, bằng sự thần thông quảng đại của Di Lặc giáo, quyết tâm truy tra thì không khó dẫn tới mình, nếu ả ta thấy Trương Phương Bình khó giết mà đổi mục tiêu thì nguy.
Vân Tranh cũng không ngờ đám người Di Lặc giáo lại dai như đỉa đói thế, không phải muốn tạo phản sao, muốn lập quốc sao, vậy mà suốt ngày tính chuyện báo thù như lục lâm cường đạo, chẳng trách trên lịch sử đám người này chẳng làm nên trò trống gì.
Tất nhiên bọn chúng không làm được việc lớn chứ lấy cái mạng nhỏ của Vân Tranh thì khả năng thành công không phải không có, vì thế trong nhà lúc nào cũng giới bị nghiêm ngặt, ngày mai là xuất phát rồi vẫn hạn chế Hoa Nương và Bành Lễ tiên sinh tới nhà.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Vân Tranh thấy mình nên đi càng sớm càng tốt, lỡ có bề gì thì ít nhất trong nhà cũng an toàn, đã dặn trong nhà rồi, chỉ cần thấy có chút xíu nào bất thường là chạy về Đậu Sa trại ngay, ít nhất ở đó không lo có kẻ trà trộn ám sát, nếu nguy nữa chuyển lên Tiên Nhân động sống tạm, ở đó chỉ duy nhất một lối vào, có thợ săn trong trại canh giữ, không sợ đám người đó.
Chuyện chia tay thì càng nhanh gọn càng tốt, đỡ bịn rịn đỡ buồn thương, nên Vân Tranh chỉ về nhà ba ngày theo yêu cầu của Lục Khinh Doanh, trong ba ngày phu thê cố gắng chế tạo em bé, cả ngày chỉ ăn rồi làm chuyện đó, không khác gì đám phù du.
Rồi ngày chia tay đã tới, Vân Tranh vốn lặng lẽ dẫn thương đội rời Thành Đô, nhưng Trương Phương Bình lại đích thân dẫn quan viên đi tiễn, tổ chức một lễ tiễn biệt long trọng cứ như sợ cả thế giới không biết vậy, trước mặt bao người khen Vân Tranh là thiếu niên anh hùng, chuyến đi này nhất đỉnh mở ra con đường tơ lụa mới cho đất Thục.
Lời nói chân thành, còn cảm động tới rơi lệ, dù ai cũng nhìn ra tri phủ đại nhân gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào thương đội của Vân Tranh.
Vân Tranh thì chửi thầm không thôi, Phương Trương Bình khốn kiếp, đây là kế di họa Giang Đông, cái thứ ngu xuẩn như Cát Thu Yên nếu không tới thiêu rụi con đường tơ lụa này đi mới là lạ.
- Trương công, chuyến đi này của ti chức đường xá xa xôi nguy cơ trùng trùng, ngài đừng gây ra thêm khó khăn nữa. Vân Tranh "cảm kích rơi lệ" nói với Trương Phương Bình:
Lão già thấy mưu gian bị lộ không biết xấu hổ còn mặt dày nói: - Đây coi như một khảo nghiệm, ngươi ngay cả Cát Thu Yên cũng không qua được thì đừng tới Ngân Xuyên nữa, đi cũng chết mà thôi.
Chủng Ngạc ở bên cạnh lúc nào cũng mang bộ dạng nhà nhã đáng ghét đó, Vân Tranh dùng kế thay mận đổi đào giá họa cho người khác, nay bị người ta trả lại nguyên vẹn, tủm tỉm cười lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Vân Tranh, không nói gì, nhưng lệnh bài này cực kỳ quan trong, ở một dải Hoàn Châu, Hành Sơn nhờ căn cơ Chủng gia gây dựng bao năm, lấy máu bảo vệ biên thùy, lệnh bài của hắn còn hữu dụng hơn ý chỉ của quan gia.
- Mang nhiều tiền về một chút. Đó là lời tiễn biệt của Lương lão gia:
- Hãy bán hết tơ lụa của Thành Đô. Lục ông căn dặn:
- Không được quên bài vở. Bành Lễ tiên sinh không lúc nào quên câu này:
- Nam tử đại trượng phu lập công dựng nghiệp chính là ở lúc này. Vị tiên sinh đầu óc thiếu dây thần kinh nào đó tên Tô Tuân khích lệ Vân Tranh:
- Mang về cho ta hai mỹ nữ Tây Hạ. Chu Đồng đợi cho các đại lão đi rồi, cùng đồng song đi tới nói:
Vân Tranh không có tâm tình mà để ý tới tên khốn kiếp này, nhìn Vân Nhị và Lục Khinh Doanh, Hoa Nương đứng ở ngọn đội cao xa xa, họ đứng đó để nhìn Vân Tranh được lâu hơn, sống mũi hơi cay cay, Vân Tranh bắc tay làm loa hét thật lớn: - Đi đây.
Lương Tiếp quất roi, đánh xe la đi đầu, cả đội xe nối tiếp theo sau, chầm chậm đi trên con đường lớn. Hầu Từ và Hàm Ngưu mặc võ phục cưỡi ngựa, trông vô cùng khí thế.
Đội xe cực kỳ khổng lồ, vì không chỉ có hàng hóa của Vân gia mà còn tơ lụa của bốn nhà Lương, Lục, Hoàng, Trịnh, bọn họ chiếm tới sáu thành sản lượng tơ lụa của Thành Đô, thế nên chỉ lấy ra một phần dò đường cũng khủng khiếp lắm rồi.
Thương đội có năm trăm người, dù đánh xe hay hộ vệ hai bên đều chọn từ Giáp Tử doanh, một thương đội quy mô thế này rất hiếm thấy ở Đại Tống, nếu không có đại ấn quan phòng của Trương Phương Bình, e rời Thành Đô là bị diệt ngay.
Lục lão quản gia và Hàn Lâm ngồi trong xe tán gẫu, trông rất vui vẻ, cả đời ông ta chạy khắp Đại Tống, kiến thức cực kỳ rộng, bất kể nói tới chủ đề gì là tiếp được hết.
Đây là bản lĩnh mà Tiếu Lâm không có, thế nên chuyến đi này Vân Tranh cần Hàn Lâm hơn, còn Tiếu Lâm thì ở lại chiếu cố Vân gia, nếu ông ta không quá ngu xuẩn nên nhân cơ hội này dứt điểm chuyện với Hoa Ngương, Vân Tranh cũng cảm nhận được, không chỉ y bị Hoa Nương thu hút mà nàng cũng thế, đã thành nhân tố cản trở bọn họ tới với nhau.
Lục Khinh Doanh là lão bà tốt, Vân Tranh không có điều gì chê trách nàng, nhưng nàng sinh ra trong thế gia, tư tưởng từ nhỏ bị cố định trong cái khung, dù y rất cố gắng không hoàn toàn phá vỡ được.
Còn Hoa Nương, chính tính cách có phần nổi loạn, độc lập, tự cường của nàng rất giống những cô gái thời hiện đại, khiến hai bọn họ có nhiều điểm tâm linh tương thông với nhau.
Chỉ là cả hai quá giống nhau, kết hợp lại chưa chắc là điều tốt, y và Hoa Nương đều ngầm chung nhận thức này, đã thế không cản trở nàng nữa, Vân Tranh mới dụ Tiếu Lâm đưa Hàn Lâm tới, nếu trở về thấy Hoa Nương ôm cái bụng bầu, có lẽ sẽ chua xót một chút, nhưng Vân Tranh thành tâm chúc phúc cho nàng.
Khi ấy bụng Khinh Doanh chắc cũng to lên rồi? Mong là vậy, để nàng đỡ cô đơn, nghiêm túc mà nói thì chuyến đi này cũng rất nguy hiểm, Vân Tranh tuy tính gặp nguy là chạy ngay, nhưng ai biết đâu được.
Cả Thương Nhĩ và Thương Hổ cũng ở lại bảo vệ nhà, chỉ dẫn theo bốn thợ săn Đậu Sa trại cùng mình tới Tây Hạ xa xôi.
Cái thành phố nhỏ kia chẳng biết có tìm được không, một nghìn năm trước cảnh vật khác nhiều, mà bản đồ thời này lại quá mù mờ.
Vân Nhị đứng dưới mái hiên, nỗ lực ưỡn ngực thật cao, lúc nào cũng muốn ra vẻ người lớn, Vân Đại không có nhà, nó là nam chủ, nên cố gắng giúp tẩu tử xử lý gia vụ, đồng thời chăm chỉ học tập, cho nên tiến bộ cực nhanh.
Tô Tuân cực kỳ áy náy với Vân Tranh, vì mình hại Vân Tranh từ văn chức thành võ chức, nên đã từ chức mạc liêu của Trương Phương Bình, ở nhà dạy học, nhờ thế Vân Nhị được tiếp nhận giáo dục nho học cực kỳ chính tông, một số thói xấu trước kia dần biến mất, chỉ có sự si mê Tịch Nhục là ngày càng tăng.
Điều Lục Khinh Doanh lo nhất là cái bụng của mình, thành thân đã một năm, nhưng vẫn chưa có tin vui, làm áp lực tinh thần của nàng rất lớn, may mà Vân Tranh không để ý, nếu không nàng sụp đổ mất.
Sau một đêm ân ái, phu thế đều vô cùng mệt mỏi, vốn đây là chuyện khiến người ta khoan khoái cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng nếu như thêm vào mục đích thì sẽ chỉ thấy mệt mỏi.
- Chưa có con là lỗi của ta, không phải tại nàng, đừng đau lòng, chúng ta còn trẻ mà, không vội, rồi sẽ có rất nhiều con. Vân Tranh vuốt ve làn da trơn mịn như ngà voi của Lục Khinh Doanh, ghé vào sát tai nàng nói nhỏ:
- Không phải lỗi của chàng, không sinh được con là lỗi của nữ nhân..
Lời thì thầm trong phòng ngủ đáng lẽ chỉ có trăng sáng bên ngoài biết, nhưng Vân Tranh biết, còn có người nữa ngoài trăng, là Hàn Lâm, ông ta bám lấy như cái bóng, đuổi cũng không được.
Đôi khi cũng xấu hổ lắm, ví như bây giờ, nhưng Cát Thu Yên đang lẩn trốn, cách làm của Hàn Lâm biến thành chuyện tốt. Nữ nhân đó điên rồi, năm ba phen ám sát Trương Phương Bình, khiến ông ta mất ba hộ vệ thân tín, bằng sự thần thông quảng đại của Di Lặc giáo, quyết tâm truy tra thì không khó dẫn tới mình, nếu ả ta thấy Trương Phương Bình khó giết mà đổi mục tiêu thì nguy.
Vân Tranh cũng không ngờ đám người Di Lặc giáo lại dai như đỉa đói thế, không phải muốn tạo phản sao, muốn lập quốc sao, vậy mà suốt ngày tính chuyện báo thù như lục lâm cường đạo, chẳng trách trên lịch sử đám người này chẳng làm nên trò trống gì.
Tất nhiên bọn chúng không làm được việc lớn chứ lấy cái mạng nhỏ của Vân Tranh thì khả năng thành công không phải không có, vì thế trong nhà lúc nào cũng giới bị nghiêm ngặt, ngày mai là xuất phát rồi vẫn hạn chế Hoa Nương và Bành Lễ tiên sinh tới nhà.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Vân Tranh thấy mình nên đi càng sớm càng tốt, lỡ có bề gì thì ít nhất trong nhà cũng an toàn, đã dặn trong nhà rồi, chỉ cần thấy có chút xíu nào bất thường là chạy về Đậu Sa trại ngay, ít nhất ở đó không lo có kẻ trà trộn ám sát, nếu nguy nữa chuyển lên Tiên Nhân động sống tạm, ở đó chỉ duy nhất một lối vào, có thợ săn trong trại canh giữ, không sợ đám người đó.
Chuyện chia tay thì càng nhanh gọn càng tốt, đỡ bịn rịn đỡ buồn thương, nên Vân Tranh chỉ về nhà ba ngày theo yêu cầu của Lục Khinh Doanh, trong ba ngày phu thê cố gắng chế tạo em bé, cả ngày chỉ ăn rồi làm chuyện đó, không khác gì đám phù du.
Rồi ngày chia tay đã tới, Vân Tranh vốn lặng lẽ dẫn thương đội rời Thành Đô, nhưng Trương Phương Bình lại đích thân dẫn quan viên đi tiễn, tổ chức một lễ tiễn biệt long trọng cứ như sợ cả thế giới không biết vậy, trước mặt bao người khen Vân Tranh là thiếu niên anh hùng, chuyến đi này nhất đỉnh mở ra con đường tơ lụa mới cho đất Thục.
Lời nói chân thành, còn cảm động tới rơi lệ, dù ai cũng nhìn ra tri phủ đại nhân gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào thương đội của Vân Tranh.
Vân Tranh thì chửi thầm không thôi, Phương Trương Bình khốn kiếp, đây là kế di họa Giang Đông, cái thứ ngu xuẩn như Cát Thu Yên nếu không tới thiêu rụi con đường tơ lụa này đi mới là lạ.
- Trương công, chuyến đi này của ti chức đường xá xa xôi nguy cơ trùng trùng, ngài đừng gây ra thêm khó khăn nữa. Vân Tranh "cảm kích rơi lệ" nói với Trương Phương Bình:
Lão già thấy mưu gian bị lộ không biết xấu hổ còn mặt dày nói: - Đây coi như một khảo nghiệm, ngươi ngay cả Cát Thu Yên cũng không qua được thì đừng tới Ngân Xuyên nữa, đi cũng chết mà thôi.
Chủng Ngạc ở bên cạnh lúc nào cũng mang bộ dạng nhà nhã đáng ghét đó, Vân Tranh dùng kế thay mận đổi đào giá họa cho người khác, nay bị người ta trả lại nguyên vẹn, tủm tỉm cười lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Vân Tranh, không nói gì, nhưng lệnh bài này cực kỳ quan trong, ở một dải Hoàn Châu, Hành Sơn nhờ căn cơ Chủng gia gây dựng bao năm, lấy máu bảo vệ biên thùy, lệnh bài của hắn còn hữu dụng hơn ý chỉ của quan gia.
- Mang nhiều tiền về một chút. Đó là lời tiễn biệt của Lương lão gia:
- Hãy bán hết tơ lụa của Thành Đô. Lục ông căn dặn:
- Không được quên bài vở. Bành Lễ tiên sinh không lúc nào quên câu này:
- Nam tử đại trượng phu lập công dựng nghiệp chính là ở lúc này. Vị tiên sinh đầu óc thiếu dây thần kinh nào đó tên Tô Tuân khích lệ Vân Tranh:
- Mang về cho ta hai mỹ nữ Tây Hạ. Chu Đồng đợi cho các đại lão đi rồi, cùng đồng song đi tới nói:
Vân Tranh không có tâm tình mà để ý tới tên khốn kiếp này, nhìn Vân Nhị và Lục Khinh Doanh, Hoa Nương đứng ở ngọn đội cao xa xa, họ đứng đó để nhìn Vân Tranh được lâu hơn, sống mũi hơi cay cay, Vân Tranh bắc tay làm loa hét thật lớn: - Đi đây.
Lương Tiếp quất roi, đánh xe la đi đầu, cả đội xe nối tiếp theo sau, chầm chậm đi trên con đường lớn. Hầu Từ và Hàm Ngưu mặc võ phục cưỡi ngựa, trông vô cùng khí thế.
Đội xe cực kỳ khổng lồ, vì không chỉ có hàng hóa của Vân gia mà còn tơ lụa của bốn nhà Lương, Lục, Hoàng, Trịnh, bọn họ chiếm tới sáu thành sản lượng tơ lụa của Thành Đô, thế nên chỉ lấy ra một phần dò đường cũng khủng khiếp lắm rồi.
Thương đội có năm trăm người, dù đánh xe hay hộ vệ hai bên đều chọn từ Giáp Tử doanh, một thương đội quy mô thế này rất hiếm thấy ở Đại Tống, nếu không có đại ấn quan phòng của Trương Phương Bình, e rời Thành Đô là bị diệt ngay.
Lục lão quản gia và Hàn Lâm ngồi trong xe tán gẫu, trông rất vui vẻ, cả đời ông ta chạy khắp Đại Tống, kiến thức cực kỳ rộng, bất kể nói tới chủ đề gì là tiếp được hết.
Đây là bản lĩnh mà Tiếu Lâm không có, thế nên chuyến đi này Vân Tranh cần Hàn Lâm hơn, còn Tiếu Lâm thì ở lại chiếu cố Vân gia, nếu ông ta không quá ngu xuẩn nên nhân cơ hội này dứt điểm chuyện với Hoa Ngương, Vân Tranh cũng cảm nhận được, không chỉ y bị Hoa Nương thu hút mà nàng cũng thế, đã thành nhân tố cản trở bọn họ tới với nhau.
Lục Khinh Doanh là lão bà tốt, Vân Tranh không có điều gì chê trách nàng, nhưng nàng sinh ra trong thế gia, tư tưởng từ nhỏ bị cố định trong cái khung, dù y rất cố gắng không hoàn toàn phá vỡ được.
Còn Hoa Nương, chính tính cách có phần nổi loạn, độc lập, tự cường của nàng rất giống những cô gái thời hiện đại, khiến hai bọn họ có nhiều điểm tâm linh tương thông với nhau.
Chỉ là cả hai quá giống nhau, kết hợp lại chưa chắc là điều tốt, y và Hoa Nương đều ngầm chung nhận thức này, đã thế không cản trở nàng nữa, Vân Tranh mới dụ Tiếu Lâm đưa Hàn Lâm tới, nếu trở về thấy Hoa Nương ôm cái bụng bầu, có lẽ sẽ chua xót một chút, nhưng Vân Tranh thành tâm chúc phúc cho nàng.
Khi ấy bụng Khinh Doanh chắc cũng to lên rồi? Mong là vậy, để nàng đỡ cô đơn, nghiêm túc mà nói thì chuyến đi này cũng rất nguy hiểm, Vân Tranh tuy tính gặp nguy là chạy ngay, nhưng ai biết đâu được.
Cả Thương Nhĩ và Thương Hổ cũng ở lại bảo vệ nhà, chỉ dẫn theo bốn thợ săn Đậu Sa trại cùng mình tới Tây Hạ xa xôi.
Cái thành phố nhỏ kia chẳng biết có tìm được không, một nghìn năm trước cảnh vật khác nhiều, mà bản đồ thời này lại quá mù mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.