Quyển 4 - Chương 3: Từ bi
Kiết Dữ 2
01/06/2017
Ngũ Câu đeo gùi, trong gùi là thảo dược mới hái, từ sau khi ông ta biết được tín ngưỡng của bách tính rốt cuộc là gì liền càng thêm coi trọng nâng cao y thuật, chỉ có khiến người ta cảm thụ được thiện ý của mình, mới khiến người ta cảm ngộ được Phật tâm của mình, từ đó mà theo thờ Phật.
Lão thiền sư lập ước nguyện lớn xây cầu treo sắt, nhưng bị đá đè chết, đó là bất hạnh, không phải thiên phạt, điểm này Ngũ Câu nhất định giải thích rõ cho mọi người.
Vừa giải thích, vừa giám sát xây cầu, lại vừa hái thuốc, đã đi hết tất cả sơn trại xung quanh Quảng Nguyên, bách tính miền biên viễn tin tức bế tắc, tương đối thuần phác, cái nhìn khoan dung, không khắc bạc như người thành thị lớn.
Vì thế một hòa thượng béo ú mà suốt ngày một thân bụi bặm, đeo gùi thuốc bôn ba đối núi gập ghềnh, xem bệnh, giảng kinh, thi thoảng còn giúp sơn dân làm việc đồng áng, xây nhà. Mệt mỏi với Ngũ Câu mà nói không là gì, ông ta chỉ muốn rửa sạch tiếng xấu cho Hoằng Nhẫn đại sư, một vị cao tăng đáng lẽ phải được lên đài sen, người đời lại nói đáng đầy xuống địa ngục, làm sao mà tàn nhẫn như vậy.
Hoàng Trạch tự rộng lớn không còn nhiều hòa thượng nữa, nếu không mọi người cùng làm việc này thì hiệu quả càng tốt, chỉ còn bốn năm lão tăng tuổi già sức yếu trông coi chùa, không làm được gì ngoài phủi bụi, nhổ cỏ dại, không có Ngũ Câu mang tiền tới, nói không chừng bọn họ đã chết đói cả rồi.
Con người khi nhiệt tình thì tôn kính đại sư hết mực, khi vô tình thì bạc bẽo tới phát sợ.
Vất vả là thế, ăn uống kham khổ là thế mà kỳ diệu thay Ngũ Câu chẳng mất đi lạng mỡ nào, thân hình to béo của Ngũ Câu đi trên cầu treo Lăng Vân độ, thi thoảng lại nhảy lên vài cái để kiểm tra độ bền của thừng và ván gỗ, người nặng hơn Ngũ Câu không nhiều, cho nên cái cầu này nếu không phải là nhiều người qua một lúc thì không sao. Đúng là không thể làm cầu sắt, chỉ có làm bằng dây mây dẻo dai mới chịu được gió tàn mưa phá, giống như trong miệng, răng cứng rụng hết, lưỡi mềm vẫn còn.
Bụng sôi ùng ục, lại tới giờ cơm tối rồi, ngẩng đầu lên, giờ này Hoàng Trạch tự phải có khói bếp bốc lên, nhưng sao khói lại nhiều thế kia, không phải khói từ ống phát ra, mà là có người bắc bếp tạm rồi.
Chẳng lẽ đám lưu manh bị mình đuổi đi đã quay lại? Khi ông ta tới Hoàng Trạch tự thì có mấy tên lưu manh ức hiếp lão tăng, khiến cả chùa miếu nhơ nhớp ô uế, nếu chẳng phải ông ta dùng thiền trượng đánh đuổi thì nơi này giờ chắc thành xào huyệt của cường đạo rồi.
Nắm chặt thiền trượng trong tay, lát nữa dùng cái này giảng Phật pháp với chúng, Phật gia không chỉ có bồ tát hiền từ, còn có kim cương hung dữ.
Hùng hổ khí thế đẩy cửa chùa, Ngũ Câu sững người, đúng là có người ngoài, nhưng không phải mấy tên lưu manh mà hơn trăm tên đạo phỉ hung dữ.
Hoằng Pháp đại sư bị người ta đuổi vào trong góc thấy Ngũ Câu về, cố gượng chút hơi tàn, với tay nói: - Ngũ Câu, đi đi, bọn chúng là giáo đồ Di Lặc, không phải chính tông Phật ta.
Một tên tráng hán đá ông ta một cái ngã lăn quay, máu mồm máu mũi hộc ra, xem chừng khó sống nổi, Ngũ Câu định xông tới thì có năm bảy tên đứng lên bao vây, tay cầm đùa loại binh khí, cười gằn muốn chơi trò mèo vờn chuột trước.
Một nữ tử mặc váy xanh đeo mạng che mặt, phong tư vô cùng thướt tha xuất hiện ở đại điện lên tiếng ngăn cản: - Khoan, đều là người sa môn, đừng làm quá, thánh giáo hành cước khắp thiên hạ cũng được Phật tổ ban ơn rất nhiều, cuộc tranh đấu giữa Phật cũ và Phật mới không phải chuyện chúng ta can dự được, nhốt ông ta lại là được, làm xong việc rồi chúng ta đi. Cũng cần thông qua miệng chúng nói với Trương Phương Bình, đắc tội với chúng ta là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
Ngũ Câu bỏ thiền trượng xuống, nói với nữ tử che mặt: - A dật đa bồ tát, ai cũng nói Di Lặc phật là một vị phật phúc lành, cho nên tới đâu là gió thuận mưa hòa, phúc trải nhân gian, vì sao các ngươi lại lấy chém giết làm nghề, đó là cái lý gì?
Nữ tử che mặt cười khẽ nghe như suối chảy qua khe, rất êm tai: - Hòa thượng béo, ông có biết thời mạt pháp đã tới rồi không? Khi cái thời đại như nồi sắt đen đó chụp xuống, ai gặp họa trước tiên, đó là những tín đồ thành kính nhất, đợi khi chúng ta chết hết rồi, nhân gian không còn người thiện, thời đen tối nhất mới tới.
- Cho nên hòa thượng béo này, giết người thực ra là cứu người, người trong thời mạt pháp không ai có đường sống, đời đời kiếp kiếp rên siết trong bóng tối, giết một người là tăng một phần công đức. Hòa Thượng béo, chỉ cần ông giúp ta diệt đám người Giáp Tử doanh đang trên đường tới đây, nơi này bằng phẳng rộng rãi là chỗ hạ trại tốt, bọn chúng sẽ không bỏ qua, chỉ cần ông giúp ta, bản bồ tát phá lệ cho ông làm thập trụ bồ tát, thấy thế nào?
Nghe thấy ba chữ Giáp Tử doanh, mặt Ngũ Câu ngớ ra, lại là cái tên tiểu tử không chịu yên phận, làm sao mà y trêu chọc cả vào đám người tàn ác này chứ?
........
Hầu Tử là một tên thám báo trời sinh, hắn và Bành Cửu cộng tác đẩy một xe hàng nhỏ đi qua cầu, nhìn Hoàng Trạch tự, nói với Bành Cửu: - Chủ trì nơi này là hảo hữu của gia chủ, hôm nay chúng ta không phải ăn gió nằm sương nữa rồi, nhất định còn phòng ấm áp để ngủ.
- Đúng thế, trước kia sống khổ quen rồi, màn trời chiếu đất chẳng bao giờ nghĩ ngợi gì, giờ có mấy ngày thôi mà đã cảm giác khó chịu, càng sống càng đi xuống.
Hầu Tử vỗ vai hắn: - Thế mới là con người, đừng tự coi mình là dã thú, sống mà không biết mưu cầu hạnh phúc thì chết cho rảnh, gia chủ nói vậy.
Nói tới đó chợt nghe bên trong chùa có tiếng tụng kinh lẫn lộn cả pháp linh, cá gỗ, hai người nhìn nhau, trùng hợp như vậy sao?
Thông thường lúc này không ai đi quấy nhiễu chùa chiền tổ chức tang lễ, nhưng Hầu Tử thấy nếu mình mà không đi gặp Ngũ Câu đại sư một chuyến, về thế nào cũng bị mắng một trận, thế nên đi tới gõ vòng cửa, mãi không thấy ai ra, cẩn thận đẩy cửa nhìn vào, thấy bảy tám hòa thượng ngồi quanh một lão tăng, không nghe không hỏi tới chuyện ngoài, trong đó có cả Ngũ Câu.
Dưới mái hiên đại điện có có mưới mấy cư sĩ dứng xem với vẻ mặt thành kính, già trẻ nam nữ đều có cả, đều là giáo đồ theo Phật lâu năm, nhìn tay bắt liên hoa ấn rất đẹp là biết, Bành Cửu không làm được.
Hầu Tử không dám làm phiền, hai tay chắp lại hành lễ với cao tăng đã chết, chuẩn bị lui ra thì Ngũ Câu bi sảng đọc một câu kệ: - Nếu bồ tát có ngã tướng, nhân tướng, chúng sinh tướng, người thọ sẽ không phải là bồ tát, a di đà phật, đường nhỏ bạch vân sinh bạch vân.
Ngũ Câu đại sư hiện không có thời gian cũng như tâm tình, cho nên quay về báo với gia chủ là tốt nhất, nói không chừng tới kịp xem nghi thức cao tăng hoằng hóa, đây là phúc duyên lớn.
Đợi Hầu Tử và Bành Cửu đi qua cầu treo, nữ tử che mặt mới nhẹ nhàng nói: - Hòa thượng béo nói những lời không nên nói, sáu câu, giết sáu người.
Một tráng hán lôi mấy bách tính hành hương, chặt củi bị bắt ra, tiếng khan khóc dậy đất, Ngũ Câu quát lớn: - Dừng tay, ta đọc kệ ngữ tiễn chân tiên triết, vì sao lại giết người?
- Người vừa tới là thám báo Giáo Tử doanh, bọn ta đã theo dõi cũng nhiều ngày, không ngờ bọn chúng phòng bị nghiêm ngặt, không ra tay được, hòa thượng tưởng ta không biết sao? Lời của ông rất khả nghi.
Ngũ Câu lạnh nhạt nói: - Nếu là hòa thượng nói lời không nên, vậy hãy giết hòa thượng, các ngươi có tám hòa thượng nữa, bắt đầu từ ta đi, đừng giết bách tính.
*** A Dật Đa Bồ Tát là là Di Lặc phật, Di Lặc là họ, A Dật Đa là tên.
Lão thiền sư lập ước nguyện lớn xây cầu treo sắt, nhưng bị đá đè chết, đó là bất hạnh, không phải thiên phạt, điểm này Ngũ Câu nhất định giải thích rõ cho mọi người.
Vừa giải thích, vừa giám sát xây cầu, lại vừa hái thuốc, đã đi hết tất cả sơn trại xung quanh Quảng Nguyên, bách tính miền biên viễn tin tức bế tắc, tương đối thuần phác, cái nhìn khoan dung, không khắc bạc như người thành thị lớn.
Vì thế một hòa thượng béo ú mà suốt ngày một thân bụi bặm, đeo gùi thuốc bôn ba đối núi gập ghềnh, xem bệnh, giảng kinh, thi thoảng còn giúp sơn dân làm việc đồng áng, xây nhà. Mệt mỏi với Ngũ Câu mà nói không là gì, ông ta chỉ muốn rửa sạch tiếng xấu cho Hoằng Nhẫn đại sư, một vị cao tăng đáng lẽ phải được lên đài sen, người đời lại nói đáng đầy xuống địa ngục, làm sao mà tàn nhẫn như vậy.
Hoàng Trạch tự rộng lớn không còn nhiều hòa thượng nữa, nếu không mọi người cùng làm việc này thì hiệu quả càng tốt, chỉ còn bốn năm lão tăng tuổi già sức yếu trông coi chùa, không làm được gì ngoài phủi bụi, nhổ cỏ dại, không có Ngũ Câu mang tiền tới, nói không chừng bọn họ đã chết đói cả rồi.
Con người khi nhiệt tình thì tôn kính đại sư hết mực, khi vô tình thì bạc bẽo tới phát sợ.
Vất vả là thế, ăn uống kham khổ là thế mà kỳ diệu thay Ngũ Câu chẳng mất đi lạng mỡ nào, thân hình to béo của Ngũ Câu đi trên cầu treo Lăng Vân độ, thi thoảng lại nhảy lên vài cái để kiểm tra độ bền của thừng và ván gỗ, người nặng hơn Ngũ Câu không nhiều, cho nên cái cầu này nếu không phải là nhiều người qua một lúc thì không sao. Đúng là không thể làm cầu sắt, chỉ có làm bằng dây mây dẻo dai mới chịu được gió tàn mưa phá, giống như trong miệng, răng cứng rụng hết, lưỡi mềm vẫn còn.
Bụng sôi ùng ục, lại tới giờ cơm tối rồi, ngẩng đầu lên, giờ này Hoàng Trạch tự phải có khói bếp bốc lên, nhưng sao khói lại nhiều thế kia, không phải khói từ ống phát ra, mà là có người bắc bếp tạm rồi.
Chẳng lẽ đám lưu manh bị mình đuổi đi đã quay lại? Khi ông ta tới Hoàng Trạch tự thì có mấy tên lưu manh ức hiếp lão tăng, khiến cả chùa miếu nhơ nhớp ô uế, nếu chẳng phải ông ta dùng thiền trượng đánh đuổi thì nơi này giờ chắc thành xào huyệt của cường đạo rồi.
Nắm chặt thiền trượng trong tay, lát nữa dùng cái này giảng Phật pháp với chúng, Phật gia không chỉ có bồ tát hiền từ, còn có kim cương hung dữ.
Hùng hổ khí thế đẩy cửa chùa, Ngũ Câu sững người, đúng là có người ngoài, nhưng không phải mấy tên lưu manh mà hơn trăm tên đạo phỉ hung dữ.
Hoằng Pháp đại sư bị người ta đuổi vào trong góc thấy Ngũ Câu về, cố gượng chút hơi tàn, với tay nói: - Ngũ Câu, đi đi, bọn chúng là giáo đồ Di Lặc, không phải chính tông Phật ta.
Một tên tráng hán đá ông ta một cái ngã lăn quay, máu mồm máu mũi hộc ra, xem chừng khó sống nổi, Ngũ Câu định xông tới thì có năm bảy tên đứng lên bao vây, tay cầm đùa loại binh khí, cười gằn muốn chơi trò mèo vờn chuột trước.
Một nữ tử mặc váy xanh đeo mạng che mặt, phong tư vô cùng thướt tha xuất hiện ở đại điện lên tiếng ngăn cản: - Khoan, đều là người sa môn, đừng làm quá, thánh giáo hành cước khắp thiên hạ cũng được Phật tổ ban ơn rất nhiều, cuộc tranh đấu giữa Phật cũ và Phật mới không phải chuyện chúng ta can dự được, nhốt ông ta lại là được, làm xong việc rồi chúng ta đi. Cũng cần thông qua miệng chúng nói với Trương Phương Bình, đắc tội với chúng ta là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.
Ngũ Câu bỏ thiền trượng xuống, nói với nữ tử che mặt: - A dật đa bồ tát, ai cũng nói Di Lặc phật là một vị phật phúc lành, cho nên tới đâu là gió thuận mưa hòa, phúc trải nhân gian, vì sao các ngươi lại lấy chém giết làm nghề, đó là cái lý gì?
Nữ tử che mặt cười khẽ nghe như suối chảy qua khe, rất êm tai: - Hòa thượng béo, ông có biết thời mạt pháp đã tới rồi không? Khi cái thời đại như nồi sắt đen đó chụp xuống, ai gặp họa trước tiên, đó là những tín đồ thành kính nhất, đợi khi chúng ta chết hết rồi, nhân gian không còn người thiện, thời đen tối nhất mới tới.
- Cho nên hòa thượng béo này, giết người thực ra là cứu người, người trong thời mạt pháp không ai có đường sống, đời đời kiếp kiếp rên siết trong bóng tối, giết một người là tăng một phần công đức. Hòa Thượng béo, chỉ cần ông giúp ta diệt đám người Giáp Tử doanh đang trên đường tới đây, nơi này bằng phẳng rộng rãi là chỗ hạ trại tốt, bọn chúng sẽ không bỏ qua, chỉ cần ông giúp ta, bản bồ tát phá lệ cho ông làm thập trụ bồ tát, thấy thế nào?
Nghe thấy ba chữ Giáp Tử doanh, mặt Ngũ Câu ngớ ra, lại là cái tên tiểu tử không chịu yên phận, làm sao mà y trêu chọc cả vào đám người tàn ác này chứ?
........
Hầu Tử là một tên thám báo trời sinh, hắn và Bành Cửu cộng tác đẩy một xe hàng nhỏ đi qua cầu, nhìn Hoàng Trạch tự, nói với Bành Cửu: - Chủ trì nơi này là hảo hữu của gia chủ, hôm nay chúng ta không phải ăn gió nằm sương nữa rồi, nhất định còn phòng ấm áp để ngủ.
- Đúng thế, trước kia sống khổ quen rồi, màn trời chiếu đất chẳng bao giờ nghĩ ngợi gì, giờ có mấy ngày thôi mà đã cảm giác khó chịu, càng sống càng đi xuống.
Hầu Tử vỗ vai hắn: - Thế mới là con người, đừng tự coi mình là dã thú, sống mà không biết mưu cầu hạnh phúc thì chết cho rảnh, gia chủ nói vậy.
Nói tới đó chợt nghe bên trong chùa có tiếng tụng kinh lẫn lộn cả pháp linh, cá gỗ, hai người nhìn nhau, trùng hợp như vậy sao?
Thông thường lúc này không ai đi quấy nhiễu chùa chiền tổ chức tang lễ, nhưng Hầu Tử thấy nếu mình mà không đi gặp Ngũ Câu đại sư một chuyến, về thế nào cũng bị mắng một trận, thế nên đi tới gõ vòng cửa, mãi không thấy ai ra, cẩn thận đẩy cửa nhìn vào, thấy bảy tám hòa thượng ngồi quanh một lão tăng, không nghe không hỏi tới chuyện ngoài, trong đó có cả Ngũ Câu.
Dưới mái hiên đại điện có có mưới mấy cư sĩ dứng xem với vẻ mặt thành kính, già trẻ nam nữ đều có cả, đều là giáo đồ theo Phật lâu năm, nhìn tay bắt liên hoa ấn rất đẹp là biết, Bành Cửu không làm được.
Hầu Tử không dám làm phiền, hai tay chắp lại hành lễ với cao tăng đã chết, chuẩn bị lui ra thì Ngũ Câu bi sảng đọc một câu kệ: - Nếu bồ tát có ngã tướng, nhân tướng, chúng sinh tướng, người thọ sẽ không phải là bồ tát, a di đà phật, đường nhỏ bạch vân sinh bạch vân.
Ngũ Câu đại sư hiện không có thời gian cũng như tâm tình, cho nên quay về báo với gia chủ là tốt nhất, nói không chừng tới kịp xem nghi thức cao tăng hoằng hóa, đây là phúc duyên lớn.
Đợi Hầu Tử và Bành Cửu đi qua cầu treo, nữ tử che mặt mới nhẹ nhàng nói: - Hòa thượng béo nói những lời không nên nói, sáu câu, giết sáu người.
Một tráng hán lôi mấy bách tính hành hương, chặt củi bị bắt ra, tiếng khan khóc dậy đất, Ngũ Câu quát lớn: - Dừng tay, ta đọc kệ ngữ tiễn chân tiên triết, vì sao lại giết người?
- Người vừa tới là thám báo Giáo Tử doanh, bọn ta đã theo dõi cũng nhiều ngày, không ngờ bọn chúng phòng bị nghiêm ngặt, không ra tay được, hòa thượng tưởng ta không biết sao? Lời của ông rất khả nghi.
Ngũ Câu lạnh nhạt nói: - Nếu là hòa thượng nói lời không nên, vậy hãy giết hòa thượng, các ngươi có tám hòa thượng nữa, bắt đầu từ ta đi, đừng giết bách tính.
*** A Dật Đa Bồ Tát là là Di Lặc phật, Di Lặc là họ, A Dật Đa là tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.