Chương 501: Cơ hội sống sót (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
12/03/2015
Chu Uy toát mồ hôi lạnh, tim đập chân run. Nếu không có Vu Nhai thì tối hôm nay Tuyết Lang săn ma đoàn thậm chí không phát hiện đám người đánh lén, càng đừng nói là bắn cung tên. Vốn Chu Uy không sắp đặt cung tiễn thủ, nhưng không biết Vu Nhai làm cái quỷ gì bỗng nói là muốn học bắn tên với cung tiễn thủ trong Tuyết Lang săn ma đoàn. Tử tôn một gia tộc nhỏ mà học bắntên cái gì?
Tuy nhiên Vu Nhai đã thích thú thì cứ cho hắn học.
Kết quả Vu tiểu huynh đệ là . . . Cao thủ bắn tên, hình như hắn là cung tên huyền binh giả. Chu Uy thế mới biết từ đầu đến cuối gã chưa hỏi Vu Nhai là loại huyền binh giả gì.
Cái gì mà muốn học bắn tên? Rõ ràng Vu Nhai muốn chỉ điểm cho cung tên huyền binh giả trong Tuyết Lang săn ma đoàn, có thể để báo đáp Chu Uy mang hắn ra Tuyết sơn. Giờ Chu Uy mới biết Vu Nhai không phải muốn báo đáp mà hắn thật sự biết có người đến đánh lén nên mới diễn một màn kịch.
Hết cách, mấy cung tên huyền binh giả trong Tuyết Lang săn ma đoàn chìm đắm vào tài bắn của Vu Nhai, đã khuya thế này chưa chịu nghỉ ngơi, sau đó gặp địch tập. Các cung tên huyền binh giả nhân lúc còn nóng bắn mười mũitên liên tục, tuy lực lượng không bao nhiêu nhưng ưu điểm là xuất kỳ bất ý.
- Các ngươi có biết chúng ta là ai không? Dám giết người của chúng ta?
Viên đại ca đứng đối diện ngây ngốc. Sao có thể như vậy? Tại sao đối phương đề phòng từ trước? Viên đại ca đã quên gã tới cướp bóc, gã nghĩ mình là thuộc hạ trung tâm Độc Cô gia. Đám người này đa số là tử tôn gia tộc khách khanh, bình thường không kiếm được bao nhiêu tiên nên muốn mượn thế lực Độc Cô gia ra ngoài làm bừa, kiếm chút tiền tiêu vặt.
Vu Nhai từ từ bướcra, hỏi:
- Các ngươi là ai? Đã khuya thế này đến đây tất nhiên là bọn cướp!
Đám người Viên đại ca bịt mặt, mặc thường phục, bọn họ thật sự sợ có cá lọt lưới trong Tuyết Lang săn ma đoàn. Không phải đám Viên đại ca sợ chuyện đồn ra mà chỉ sợ bị Độc Cô Cửu Dương biết. Độc Cô Cửu Dương không thương tiếc gì Tuyết Lang săn ma đoàn, nhưng nếu gã biết đám Viên đại ca tự ý rời khỏi vị trí nhiệm vụ thì sẽ không dễ chịu gì.
Nếu chuyện của Cửu Dương thiếu gia thành công còn đỡ, nếu không thành công thì rắc rối to.
Ngay khi mọi người định reo hò ủng hộ Vu Nhai nói thì hắn thốt lời tiếp theo hù chếtcả đám.
- Đúng rồi, các ngươi là người Độc Cô gia hôm nay canh giữ ở cửa cốc.
Đặc biệt là Chu Uy, gã mềm nhũn té dưới lớp tuyết. Người Độc Cô gia?
- Ngươi biết?
Vu Nhai cười gian:
- Tiếc nuối là ta có thuận phong nhĩ, nghe hết những lời lúc trước các ngươi nói, Viên đại ca!
Viên đại ca quát to:
- Nếu ngươi đã biết còn dám chống lại chúng ta?
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Nếu chúng ta không chống trả thì người chết là chúng ta. Đừng nói với ta là các ngươi sẽ nương tay bởi vì ta biết kế hoạch của các ngươi.
Vu Nhai không hề sợ hãi.
Nếu đám Viên đại ca biết Vu Nhai nghe thấy kế hoạch của bọn họ thì người đầu tiên bị giết chính là hắn.
- Vu tiểu huynh đệ, chúng ta có thể trốn, hay chủ động đưa đồ cho bọn họ. khôngcần liều mạng ngươi chết ta sống thế này, ngươi thật tình . . . Hại chết chung ta.
Chu Uy khóc mếu:
- Độc Cô gia, đây chính là Độc Cô gia! Dù là hệ dòng chính hay chỉ là khách khanh dều không tha bấdt cứ ai làm nhục. Chúng ta sẽ đối địch với Độc Cô gia!
- A? Vậy sao?
Vu Nhai chớp mắt ngây thơ vô số tội:
- Ta chưa gặp quen mặt nên . . .
- Vu tiểu huynh đệ không gặp quen mặt nhưng có thể nói trước với ta, sao lại tự quyết định . . .
Chu Uy không biết nên nói cái gì, rất muốn đập chết tiểu tử chưa thấy quen mặt này. Chu Uy đã tin Vu Nhai là tử tôn của gia tộc nhỏ nào đó, ngây thơ không hiểu đời.
- Nhưng chuyện đã như vậy cũng hết cách, chúng ta đành cố gắng diệt khẩu tất cả đám người này.
Chu Uy ngây ra, mắt rực cháy ngọn lửa. Đúng, chỗ này là Tuyết sơn không một bóng người, nếu diệt khẩu đám Viên đại ca thì Tuyết Lang săn ma đoàn có con đường sống, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Nếu đám Viên đại ca chưa có người chết còn dễ dàn xếp, bây giờ mấy người bị bắn chết, Tuyết Lang săn ma đoàn chỉ có nước liều mạng.
Chu Uy làm đoàn trưởng Tuyết Lang săn ma đoàn rất có quyết đoán, khi đã đặt quyết tâm thì sẽ không do dự.
- Ra tay, giết bọn họ là cơ hội sống duy nhất của chúng ta!
Trong Tuyết Lang săn ma đoàn có vài người là cao thủ, bọn họ sớm bất mãn Độc Cô gia, lúc trước họ sợ hãi nhưng khi biết có sợ cũng vô dụng thì bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ.
- Giết!
Vì sống sót, đám người Viên đại ca phải chết. Nguyên Tuyết Lang săn ma đoàn vây công, Chu Uy cũng vậy. Thực lực của Chu Uy mạnh nhất cả đám, gã phải đối phó với Viên đại ca cũng mạnh nhất phe địch.
Vu Nhai nói:
- Cung tên huyền binh giả theo ta, cùng ta bắn.
Chiến đấu mở màn, đám Viên đại ca không có cơ hội nói chuyện. Tuyết Lang săn ma đoàn đã điên cuồng, vài người vây công một người. Nhưng thực lực của Khắc Liệt Luân Tư có hạn, nhiều người chỉ cỡ chưởng binh sư, nhưng lúc này thực lực phát huy tác dụng. Vu Nhai bắn ba mũi tên giết ba người, mấy cung tên huyền binh giả khác cũng giải quyết hai người.
Chớp mắt bên Viên đại ca chỉ còn vài người, sĩ khí Tuyết Lang săn ma đoàn nâng cao.
Nhưng Viên đại ca chính là địa binh sư, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối. Nếu không phải toàn bộ cao thủ Tuyết Lang săn ma đoàn hợp sức thì không ngăn Viên đại ca được, vì gã tự tin thực lực địa binh sư nên mới mang mười mấy người Độc Cô gia định diệt sạch Tuyết Lang săn ma đoàn.
Vu Nhai ra lệnh:
- Chúng ta bắn hắn, những người khác không đáng lo!
Vu Nhai dứt lời, tất cả cung tên huyền binh giả nhắm vào Viên đại ca, chực chờ có cơ hội sẽ bắn một mũi tên.
Tiếc rằng thực lực các cung tên huyền binh giả quá yếu, chỉ quấy nhiễu Viên đại ca. Dù vậy đám người Chu Uy thở phào nhẹ nhõm, nếu không có cung tên hỗ trợ thì sẽ có người ngã xuống.
- Grao! Tiểu tử, ta muốn diệt ngươi!
Viên đại ca bị vây công rất là bực bội, dù hôm nay gã sống sót quay về cũng sẽ bị Độc Cô Cửu Dương bóp chết. Viên đại ca nghĩ đến mọi chuyện do tiểu tử bắntên giở trò là lửa giận hừng hực, giết hắn trước rồi tính.
- Vu tiểu huynh đệ cẩn thận!
Viên đại ca điên cuồng lao hướng Vu Nhai, nhưng khi tới gần hắn gã chợt ngẩn ngơ, mắt nhìn hắn chằm chằm. Viên đại ca mất tập trung bị đám người Chu Uy theo sau một kiếm chém qua, loạn kiếm đâm thủng gã.
Viên đại ca quên kiếm đâm vào người mình, ngơ ngác hỏi:
- Hắn . . . Hắn mới gọi ngươi là gì?
Vu Nhai cười đáp:
- Vu Nhai.
Viên đại ca biến sắc mặt, cuối cùng gã lặng im, chết nhắm mắt.
Đám người Chu Uy đều trong trạng thái căng thẳng, không nghe thấy đoạn đối thoại của Vu Nhai và Viên đại ca. Bọn họ sững sờ nhìn kẻ đã chết ròi quan tâm ngó Vu Nhai.
Tuy nhiên Vu Nhai đã thích thú thì cứ cho hắn học.
Kết quả Vu tiểu huynh đệ là . . . Cao thủ bắn tên, hình như hắn là cung tên huyền binh giả. Chu Uy thế mới biết từ đầu đến cuối gã chưa hỏi Vu Nhai là loại huyền binh giả gì.
Cái gì mà muốn học bắn tên? Rõ ràng Vu Nhai muốn chỉ điểm cho cung tên huyền binh giả trong Tuyết Lang săn ma đoàn, có thể để báo đáp Chu Uy mang hắn ra Tuyết sơn. Giờ Chu Uy mới biết Vu Nhai không phải muốn báo đáp mà hắn thật sự biết có người đến đánh lén nên mới diễn một màn kịch.
Hết cách, mấy cung tên huyền binh giả trong Tuyết Lang săn ma đoàn chìm đắm vào tài bắn của Vu Nhai, đã khuya thế này chưa chịu nghỉ ngơi, sau đó gặp địch tập. Các cung tên huyền binh giả nhân lúc còn nóng bắn mười mũitên liên tục, tuy lực lượng không bao nhiêu nhưng ưu điểm là xuất kỳ bất ý.
- Các ngươi có biết chúng ta là ai không? Dám giết người của chúng ta?
Viên đại ca đứng đối diện ngây ngốc. Sao có thể như vậy? Tại sao đối phương đề phòng từ trước? Viên đại ca đã quên gã tới cướp bóc, gã nghĩ mình là thuộc hạ trung tâm Độc Cô gia. Đám người này đa số là tử tôn gia tộc khách khanh, bình thường không kiếm được bao nhiêu tiên nên muốn mượn thế lực Độc Cô gia ra ngoài làm bừa, kiếm chút tiền tiêu vặt.
Vu Nhai từ từ bướcra, hỏi:
- Các ngươi là ai? Đã khuya thế này đến đây tất nhiên là bọn cướp!
Đám người Viên đại ca bịt mặt, mặc thường phục, bọn họ thật sự sợ có cá lọt lưới trong Tuyết Lang săn ma đoàn. Không phải đám Viên đại ca sợ chuyện đồn ra mà chỉ sợ bị Độc Cô Cửu Dương biết. Độc Cô Cửu Dương không thương tiếc gì Tuyết Lang săn ma đoàn, nhưng nếu gã biết đám Viên đại ca tự ý rời khỏi vị trí nhiệm vụ thì sẽ không dễ chịu gì.
Nếu chuyện của Cửu Dương thiếu gia thành công còn đỡ, nếu không thành công thì rắc rối to.
Ngay khi mọi người định reo hò ủng hộ Vu Nhai nói thì hắn thốt lời tiếp theo hù chếtcả đám.
- Đúng rồi, các ngươi là người Độc Cô gia hôm nay canh giữ ở cửa cốc.
Đặc biệt là Chu Uy, gã mềm nhũn té dưới lớp tuyết. Người Độc Cô gia?
- Ngươi biết?
Vu Nhai cười gian:
- Tiếc nuối là ta có thuận phong nhĩ, nghe hết những lời lúc trước các ngươi nói, Viên đại ca!
Viên đại ca quát to:
- Nếu ngươi đã biết còn dám chống lại chúng ta?
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Nếu chúng ta không chống trả thì người chết là chúng ta. Đừng nói với ta là các ngươi sẽ nương tay bởi vì ta biết kế hoạch của các ngươi.
Vu Nhai không hề sợ hãi.
Nếu đám Viên đại ca biết Vu Nhai nghe thấy kế hoạch của bọn họ thì người đầu tiên bị giết chính là hắn.
- Vu tiểu huynh đệ, chúng ta có thể trốn, hay chủ động đưa đồ cho bọn họ. khôngcần liều mạng ngươi chết ta sống thế này, ngươi thật tình . . . Hại chết chung ta.
Chu Uy khóc mếu:
- Độc Cô gia, đây chính là Độc Cô gia! Dù là hệ dòng chính hay chỉ là khách khanh dều không tha bấdt cứ ai làm nhục. Chúng ta sẽ đối địch với Độc Cô gia!
- A? Vậy sao?
Vu Nhai chớp mắt ngây thơ vô số tội:
- Ta chưa gặp quen mặt nên . . .
- Vu tiểu huynh đệ không gặp quen mặt nhưng có thể nói trước với ta, sao lại tự quyết định . . .
Chu Uy không biết nên nói cái gì, rất muốn đập chết tiểu tử chưa thấy quen mặt này. Chu Uy đã tin Vu Nhai là tử tôn của gia tộc nhỏ nào đó, ngây thơ không hiểu đời.
- Nhưng chuyện đã như vậy cũng hết cách, chúng ta đành cố gắng diệt khẩu tất cả đám người này.
Chu Uy ngây ra, mắt rực cháy ngọn lửa. Đúng, chỗ này là Tuyết sơn không một bóng người, nếu diệt khẩu đám Viên đại ca thì Tuyết Lang săn ma đoàn có con đường sống, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Nếu đám Viên đại ca chưa có người chết còn dễ dàn xếp, bây giờ mấy người bị bắn chết, Tuyết Lang săn ma đoàn chỉ có nước liều mạng.
Chu Uy làm đoàn trưởng Tuyết Lang săn ma đoàn rất có quyết đoán, khi đã đặt quyết tâm thì sẽ không do dự.
- Ra tay, giết bọn họ là cơ hội sống duy nhất của chúng ta!
Trong Tuyết Lang săn ma đoàn có vài người là cao thủ, bọn họ sớm bất mãn Độc Cô gia, lúc trước họ sợ hãi nhưng khi biết có sợ cũng vô dụng thì bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ.
- Giết!
Vì sống sót, đám người Viên đại ca phải chết. Nguyên Tuyết Lang săn ma đoàn vây công, Chu Uy cũng vậy. Thực lực của Chu Uy mạnh nhất cả đám, gã phải đối phó với Viên đại ca cũng mạnh nhất phe địch.
Vu Nhai nói:
- Cung tên huyền binh giả theo ta, cùng ta bắn.
Chiến đấu mở màn, đám Viên đại ca không có cơ hội nói chuyện. Tuyết Lang săn ma đoàn đã điên cuồng, vài người vây công một người. Nhưng thực lực của Khắc Liệt Luân Tư có hạn, nhiều người chỉ cỡ chưởng binh sư, nhưng lúc này thực lực phát huy tác dụng. Vu Nhai bắn ba mũi tên giết ba người, mấy cung tên huyền binh giả khác cũng giải quyết hai người.
Chớp mắt bên Viên đại ca chỉ còn vài người, sĩ khí Tuyết Lang săn ma đoàn nâng cao.
Nhưng Viên đại ca chính là địa binh sư, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối. Nếu không phải toàn bộ cao thủ Tuyết Lang săn ma đoàn hợp sức thì không ngăn Viên đại ca được, vì gã tự tin thực lực địa binh sư nên mới mang mười mấy người Độc Cô gia định diệt sạch Tuyết Lang săn ma đoàn.
Vu Nhai ra lệnh:
- Chúng ta bắn hắn, những người khác không đáng lo!
Vu Nhai dứt lời, tất cả cung tên huyền binh giả nhắm vào Viên đại ca, chực chờ có cơ hội sẽ bắn một mũi tên.
Tiếc rằng thực lực các cung tên huyền binh giả quá yếu, chỉ quấy nhiễu Viên đại ca. Dù vậy đám người Chu Uy thở phào nhẹ nhõm, nếu không có cung tên hỗ trợ thì sẽ có người ngã xuống.
- Grao! Tiểu tử, ta muốn diệt ngươi!
Viên đại ca bị vây công rất là bực bội, dù hôm nay gã sống sót quay về cũng sẽ bị Độc Cô Cửu Dương bóp chết. Viên đại ca nghĩ đến mọi chuyện do tiểu tử bắntên giở trò là lửa giận hừng hực, giết hắn trước rồi tính.
- Vu tiểu huynh đệ cẩn thận!
Viên đại ca điên cuồng lao hướng Vu Nhai, nhưng khi tới gần hắn gã chợt ngẩn ngơ, mắt nhìn hắn chằm chằm. Viên đại ca mất tập trung bị đám người Chu Uy theo sau một kiếm chém qua, loạn kiếm đâm thủng gã.
Viên đại ca quên kiếm đâm vào người mình, ngơ ngác hỏi:
- Hắn . . . Hắn mới gọi ngươi là gì?
Vu Nhai cười đáp:
- Vu Nhai.
Viên đại ca biến sắc mặt, cuối cùng gã lặng im, chết nhắm mắt.
Đám người Chu Uy đều trong trạng thái căng thẳng, không nghe thấy đoạn đối thoại của Vu Nhai và Viên đại ca. Bọn họ sững sờ nhìn kẻ đã chết ròi quan tâm ngó Vu Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.