Chương 500: Cơ hội sống sót.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
12/03/2015
Mọi cặp mắt cùng nhìn vào ngực đám người gác cửa cốc, sau đó con ngươi co rút. Tiêu chí Độc Cô gia đập vào mắt đội săn ma nhân, sát ý biến mất hết, cả đám quay sang nhìn nhau, rợn gai ốc.
Chu Uy nhanh chóng cười nịnh:
- Xin . . . Xin lỗi, thì ra là chiến sĩ của Độc Cô gia, là lỗi của chúng ta vô lý.
Nhưng Chu Uy rất to gan, gã hỏi:
- Không biết xảy ra chuyện gì? Có cần chúng ta giúp đỡ không?
- Cút, không liên quan các ngươi.
- Vâng vâng vâng, chúng ta đi ngay bây giờ.
Chu Uy biểu tình cực kỳ khó xem, gã xoay người vẫy tay với đội. Người săn ma nhân sau lưng Chu Uy không tốt tính như gã, dù vậy không ai dám nói nhiều, nhẫn nhịn siết chặt nắm tay rời đi.
Khi đội săn ma nhân đi ra mấy chục thước thì vài người gác cửa cốc bỗng lên tiếng:
- Xì, những người này không biết phép tắc, đã gặp chúng ta mà không dâng lên chút lợi lộc gì.
Trong đội săn ma nhân trừ những người thực lực rất yếu ra còn lại đều nghe rõ ràng, cả đám biến sắc mặt.
Chu Uy nói:
- Đừng làm bậy, chúng ta đi.
Mọi người gật gù, đi tiếp như không nghe thấy gì. Mấy người Độc Cô gia phía sau mắt tóe lửa.
Một lúc sau một nam nhân trung niên đi ra, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Một đội săn ma nhân mắt mù, biết chúng ta người Độc Cô gia mà không hiếu kính.
Nam nhân trung niên lắc đầu, nói:
- Vậy sao? Thôi, đừng hành động lỗ mãng, chuyện của Cửu Dương thiếu gia quan trọng hơn. Nếu có gì sai sót thì chúng ta không gánh nổi.
Nam nhân trung niên bỗng cười âm trầm:
- Nhưng xem tình hình thì đến tối chuyện của Cửu Dương thiếu gia sẽ xong xuôi, khi đó chúng ta có thể làm chút chuyện. Ài, muốn tiếp tục ở bên cạnh Cửu Dương thiếu gia thì phải thường xuyên hiếu kính, đội săn ma nhân, hì hì, không biết có đồ tốt gì không?
- Ý của Viên đại ca là?
Giọng Viên đại âm hiểm:
- Dù sao trong núi tuyết này không có ai, lại có nhiều ma thú. Các ngươi nói xem nếu mấy chục người chết tại đây có ai biết không? Biết thì làm gì được chúng ta?
Cả đám cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Đội săn ma nhân đã đi rất xa, ai nấy hùng hổ, không nghe thấy đám người Viên đại ca đối thoại. Lúc này Vu Nhai chợt ngoái đầu, cười gian trá y như đám người Viên đại ca.
- Độc Cô Cửu Dương, thật là không an gia ngõ hẹp.
Chu Uy khuyên nhủ đồng đội xong đến bên cạnh Vu Nhai, vừa lúc nghe hắn lẩm bẩm.
Chu Uy tò mò hỏi:
- Vu tiểu huynh đệ nói gì?
Chu Uy rất có hảo cảm với Vu Nhai, có lẽ vì hắn khéo ăn nói.
Hơn nữa tử tôn gia tộc nhỏ đủ để đoàn trưởng săn ma nhân Chu Uy tôn trọng.
Vu Nhai lắc đầu, hắn không nhắc đến mới rồi dùng lực lượng gió nghe được sự việc, hỏi ngược lại:
- Không có gì, phải rồi, chẳng lẽ săn ma nhân gặp người Độc Cô gia đều phải hiếu kính?
Chu Uy lắc đầu cười khổ nói:
- Ừm! Nhiều người đều làm như vậy, nhưng nếu chắp nối được với Độc Cô gia thì sau này có tiếng nói nặng ký trong Kiếm vực hành tỉnh. Nhiều gia tộc phấn đấu trên đường thành gia tộc khách khanh của Độc Cô gia, bởi vậy phải tặng lợi lộc. Ha ha, nhiều người trông mong gặp người Độc Cô gia để đút lót.
Chu Uy tiếp tục bảo:
- Nhưng mấy mấy người kia chỉ là chó săn, dù chúng ta có hiếu kính cũng không ích gì. Nếu biết người bên trong là ai thì còn đỡ, đương nhiên nếu không phải tiểu bối dòng chính, trưởng lão chi hệ thì bình thường chúng ta sẽ không quan tâm. Tầng dưới chót không có quyền lên tiếng trong Độc Cô gia.
Vì đoán người trong sơn cốc có lẽ là tầng dưới chót Độc Cô gia nên Chu Uy mới có gan nói chuyện.
Vu Nhai gật gù, hèn gì lúc trước Vu gia vì chiêu đãi tử tôn trung tâm Độc Cô gia mà đuổi Vu Thiên Tuyết ra khỏi nhà. Đây là trong Bắc Đẩu hành tỉnh, nơi không liên quan nhiều đến Độc Cô gia.
Vu Nhai hỏi:
- Sơn cốc đằng trước có vấn đề gì sao? Tại sao buổi tối chúng ta không đi qua?
Lúc trước đoàn săn ma nhân đã bảo là phải qua sơn cốc nhân lúc trời còn chưa tối, Vu Nhai hơi tò mò. Vu Nhai vốn không tò mò, nhưng nếu Độc Cô Cửu Dương ở trong sơn cốc thì tất nhiên hắn phải quan tâm hơn. Nếu có cơ hội thì . . .
Chu Uy đáp:
- Nó không đơn giản là sơn cốc, địa hình bên trong hỗn loạn. Đặc biệt là buổi tối tuyết rơi, nếu nổi gió sơ sẩy một cái là chết không có chỗ chôn. Nên ta mới muốn đoàn đội nhanh chóng qua sơn cốc, ai ngờ gặp người Độc Cô gia. Không biết bọn họ làm gì bên trong?
Vu Nhai gật gù. Địa hình hỗn loạn, Độc Cô Cửu Dương định làm cái quỷ gì?
Vu Nhai cùng đội săn ma nhân tìm một chỗ an toàn dàn xếp, mọi chuyện xong xuôi thì bầu trời hoàn toàn tối sầm. May mắn ánh trăng sáng ngời chiếu núi tuyết thành biển bạc.
Ăn cơm chiều xong Chu Uy khó hiểu nhìn Vu Nhai:
- Vu tiểu huynh đệ nói là buổi tối phải cẩn thận, đề phòng có người đánh lén?
Rát có thể là ma thú tập kích, nhưng người thì . . . ở nơi quỷ quái này mấy ngày đều khó thấy bóng người, ai đến đánh lén?
- Có phải ngươi phát hiện ra điều gì?
Vu Nhai thuận miệng nói:
- À không, là trực giác của ta.
Nếu nói cho đội săn ma nhân mấy người Độc Cô gia đến đánh lén thì mất vui, không chừng bọn họ suốt đêm chuồn đi. Hơn nữa Vu Nhai nói mà đội săn ma nhân tin tưởng mới được, hắn không muốn gây chú ý khác người.
Chu Uy trợn trắng mắt:
- Trực giác . . .
Nhưng Chu Uy vẫn chấp nhận y kiến của Vu Nhai, tăng mạnh tuần tra. Dù sao phòng ngừa ma thú cũng là chuyện quan trọng, cẩn thận là hơn.
Đêm dần khuya, người tuần tra, người nghỉ ngơi. Vu Nhai nằm trong lều bỗng mở mắt ra. Ngay khi đó bên ngoài vang tiếng hét.
- Địch tập, địch tập . . . các ngươi là ai? Chúng ta là Tuyết Lang săn ma đoàn!
Đối phương ngắt lời người Tuyết Lang săn ma đoàn:
- Bớt nói nhảm đi, hãy giao tất cả thu hoạch của các ngươi ra, không thì chết!
- Cái gì? Ngươi là mã tặc? Quá coi thường Tuyết Lang săn ma đoàn chúng ta!
Người trong phe địch hét lên:
- Viên đại ca đừng nói nhiều với chúng nữa, trực tiếp tiêu diệt bọn họ đi!
Viên đại ca dẫn đầu gật gù, bọn họ không có nhiều thời gian. Viên đại ca phất tay, mười mấy người như sói vào bầy dê xông lên. Nhưng giây lát sau trong doanh địa bắn ra mấy chục ánh bạc bay hướng phe địch lao tới.
- A!
Tiếng rú không dứt, chớp mắt có mấy người bị xử.
Còn lại gần mười người nhanh chóng rút lui, bọn họ có thực lực rất mạnh nhưng không ngờ trong lều mai phục cung tên. Cả đám sơ sẩy thế là vài người ngã xuống.
Chu Uy nhân lúc này nhanh chóng chỉ huy:
- Đừng xúc động, đối phương đều là cao thủ. Tập kết lại, không thể để người nào xông qua được!
Thanh kỳ tuấn mã thú không có nhiều cao thủ, đốip hương tuy toàn là cao thủ nhưng ít người. Chỉ cần Tuyết Lang săn ma đoàn tập kết là có lực lượng đối kháng, chỉ sợ phe địch nhân lúc cả đám chưa chuẩn bị giết vào.
Chu Uy thở hắt ra:
- Phù, may mắn có Vu tiểu huynh đệ nhắc nhở nếu không hôm nay sẽ là ngày tàn của Tuyết Lang săn ma đoàn chúng ta.
Chu Uy nhanh chóng cười nịnh:
- Xin . . . Xin lỗi, thì ra là chiến sĩ của Độc Cô gia, là lỗi của chúng ta vô lý.
Nhưng Chu Uy rất to gan, gã hỏi:
- Không biết xảy ra chuyện gì? Có cần chúng ta giúp đỡ không?
- Cút, không liên quan các ngươi.
- Vâng vâng vâng, chúng ta đi ngay bây giờ.
Chu Uy biểu tình cực kỳ khó xem, gã xoay người vẫy tay với đội. Người săn ma nhân sau lưng Chu Uy không tốt tính như gã, dù vậy không ai dám nói nhiều, nhẫn nhịn siết chặt nắm tay rời đi.
Khi đội săn ma nhân đi ra mấy chục thước thì vài người gác cửa cốc bỗng lên tiếng:
- Xì, những người này không biết phép tắc, đã gặp chúng ta mà không dâng lên chút lợi lộc gì.
Trong đội săn ma nhân trừ những người thực lực rất yếu ra còn lại đều nghe rõ ràng, cả đám biến sắc mặt.
Chu Uy nói:
- Đừng làm bậy, chúng ta đi.
Mọi người gật gù, đi tiếp như không nghe thấy gì. Mấy người Độc Cô gia phía sau mắt tóe lửa.
Một lúc sau một nam nhân trung niên đi ra, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Một đội săn ma nhân mắt mù, biết chúng ta người Độc Cô gia mà không hiếu kính.
Nam nhân trung niên lắc đầu, nói:
- Vậy sao? Thôi, đừng hành động lỗ mãng, chuyện của Cửu Dương thiếu gia quan trọng hơn. Nếu có gì sai sót thì chúng ta không gánh nổi.
Nam nhân trung niên bỗng cười âm trầm:
- Nhưng xem tình hình thì đến tối chuyện của Cửu Dương thiếu gia sẽ xong xuôi, khi đó chúng ta có thể làm chút chuyện. Ài, muốn tiếp tục ở bên cạnh Cửu Dương thiếu gia thì phải thường xuyên hiếu kính, đội săn ma nhân, hì hì, không biết có đồ tốt gì không?
- Ý của Viên đại ca là?
Giọng Viên đại âm hiểm:
- Dù sao trong núi tuyết này không có ai, lại có nhiều ma thú. Các ngươi nói xem nếu mấy chục người chết tại đây có ai biết không? Biết thì làm gì được chúng ta?
Cả đám cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Đội săn ma nhân đã đi rất xa, ai nấy hùng hổ, không nghe thấy đám người Viên đại ca đối thoại. Lúc này Vu Nhai chợt ngoái đầu, cười gian trá y như đám người Viên đại ca.
- Độc Cô Cửu Dương, thật là không an gia ngõ hẹp.
Chu Uy khuyên nhủ đồng đội xong đến bên cạnh Vu Nhai, vừa lúc nghe hắn lẩm bẩm.
Chu Uy tò mò hỏi:
- Vu tiểu huynh đệ nói gì?
Chu Uy rất có hảo cảm với Vu Nhai, có lẽ vì hắn khéo ăn nói.
Hơn nữa tử tôn gia tộc nhỏ đủ để đoàn trưởng săn ma nhân Chu Uy tôn trọng.
Vu Nhai lắc đầu, hắn không nhắc đến mới rồi dùng lực lượng gió nghe được sự việc, hỏi ngược lại:
- Không có gì, phải rồi, chẳng lẽ săn ma nhân gặp người Độc Cô gia đều phải hiếu kính?
Chu Uy lắc đầu cười khổ nói:
- Ừm! Nhiều người đều làm như vậy, nhưng nếu chắp nối được với Độc Cô gia thì sau này có tiếng nói nặng ký trong Kiếm vực hành tỉnh. Nhiều gia tộc phấn đấu trên đường thành gia tộc khách khanh của Độc Cô gia, bởi vậy phải tặng lợi lộc. Ha ha, nhiều người trông mong gặp người Độc Cô gia để đút lót.
Chu Uy tiếp tục bảo:
- Nhưng mấy mấy người kia chỉ là chó săn, dù chúng ta có hiếu kính cũng không ích gì. Nếu biết người bên trong là ai thì còn đỡ, đương nhiên nếu không phải tiểu bối dòng chính, trưởng lão chi hệ thì bình thường chúng ta sẽ không quan tâm. Tầng dưới chót không có quyền lên tiếng trong Độc Cô gia.
Vì đoán người trong sơn cốc có lẽ là tầng dưới chót Độc Cô gia nên Chu Uy mới có gan nói chuyện.
Vu Nhai gật gù, hèn gì lúc trước Vu gia vì chiêu đãi tử tôn trung tâm Độc Cô gia mà đuổi Vu Thiên Tuyết ra khỏi nhà. Đây là trong Bắc Đẩu hành tỉnh, nơi không liên quan nhiều đến Độc Cô gia.
Vu Nhai hỏi:
- Sơn cốc đằng trước có vấn đề gì sao? Tại sao buổi tối chúng ta không đi qua?
Lúc trước đoàn săn ma nhân đã bảo là phải qua sơn cốc nhân lúc trời còn chưa tối, Vu Nhai hơi tò mò. Vu Nhai vốn không tò mò, nhưng nếu Độc Cô Cửu Dương ở trong sơn cốc thì tất nhiên hắn phải quan tâm hơn. Nếu có cơ hội thì . . .
Chu Uy đáp:
- Nó không đơn giản là sơn cốc, địa hình bên trong hỗn loạn. Đặc biệt là buổi tối tuyết rơi, nếu nổi gió sơ sẩy một cái là chết không có chỗ chôn. Nên ta mới muốn đoàn đội nhanh chóng qua sơn cốc, ai ngờ gặp người Độc Cô gia. Không biết bọn họ làm gì bên trong?
Vu Nhai gật gù. Địa hình hỗn loạn, Độc Cô Cửu Dương định làm cái quỷ gì?
Vu Nhai cùng đội săn ma nhân tìm một chỗ an toàn dàn xếp, mọi chuyện xong xuôi thì bầu trời hoàn toàn tối sầm. May mắn ánh trăng sáng ngời chiếu núi tuyết thành biển bạc.
Ăn cơm chiều xong Chu Uy khó hiểu nhìn Vu Nhai:
- Vu tiểu huynh đệ nói là buổi tối phải cẩn thận, đề phòng có người đánh lén?
Rát có thể là ma thú tập kích, nhưng người thì . . . ở nơi quỷ quái này mấy ngày đều khó thấy bóng người, ai đến đánh lén?
- Có phải ngươi phát hiện ra điều gì?
Vu Nhai thuận miệng nói:
- À không, là trực giác của ta.
Nếu nói cho đội săn ma nhân mấy người Độc Cô gia đến đánh lén thì mất vui, không chừng bọn họ suốt đêm chuồn đi. Hơn nữa Vu Nhai nói mà đội săn ma nhân tin tưởng mới được, hắn không muốn gây chú ý khác người.
Chu Uy trợn trắng mắt:
- Trực giác . . .
Nhưng Chu Uy vẫn chấp nhận y kiến của Vu Nhai, tăng mạnh tuần tra. Dù sao phòng ngừa ma thú cũng là chuyện quan trọng, cẩn thận là hơn.
Đêm dần khuya, người tuần tra, người nghỉ ngơi. Vu Nhai nằm trong lều bỗng mở mắt ra. Ngay khi đó bên ngoài vang tiếng hét.
- Địch tập, địch tập . . . các ngươi là ai? Chúng ta là Tuyết Lang săn ma đoàn!
Đối phương ngắt lời người Tuyết Lang săn ma đoàn:
- Bớt nói nhảm đi, hãy giao tất cả thu hoạch của các ngươi ra, không thì chết!
- Cái gì? Ngươi là mã tặc? Quá coi thường Tuyết Lang săn ma đoàn chúng ta!
Người trong phe địch hét lên:
- Viên đại ca đừng nói nhiều với chúng nữa, trực tiếp tiêu diệt bọn họ đi!
Viên đại ca dẫn đầu gật gù, bọn họ không có nhiều thời gian. Viên đại ca phất tay, mười mấy người như sói vào bầy dê xông lên. Nhưng giây lát sau trong doanh địa bắn ra mấy chục ánh bạc bay hướng phe địch lao tới.
- A!
Tiếng rú không dứt, chớp mắt có mấy người bị xử.
Còn lại gần mười người nhanh chóng rút lui, bọn họ có thực lực rất mạnh nhưng không ngờ trong lều mai phục cung tên. Cả đám sơ sẩy thế là vài người ngã xuống.
Chu Uy nhân lúc này nhanh chóng chỉ huy:
- Đừng xúc động, đối phương đều là cao thủ. Tập kết lại, không thể để người nào xông qua được!
Thanh kỳ tuấn mã thú không có nhiều cao thủ, đốip hương tuy toàn là cao thủ nhưng ít người. Chỉ cần Tuyết Lang săn ma đoàn tập kết là có lực lượng đối kháng, chỉ sợ phe địch nhân lúc cả đám chưa chuẩn bị giết vào.
Chu Uy thở hắt ra:
- Phù, may mắn có Vu tiểu huynh đệ nhắc nhở nếu không hôm nay sẽ là ngày tàn của Tuyết Lang săn ma đoàn chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.