Chương 615: Cùng xếp hàng ba (hạ).
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
Khi Lôi Áo Phu đại soái mang quang minh thánh nữ trở về Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, gã nhận được tin Bắc Tuyết yếu tắc bị công phá. Lôi Áo Phu vội vàng giết về. Bên kia Hoàng Phủ đại tướng quân mở khóa ma pháp cho mọi người xong mang theo tàn binh truy sát, liên lạc với Lộ tướng quân công chiếm Bắc Tuyết yếu tắc.
Như lúc trước đã nghĩ, hai mặt giáp công khiến Lôi Áo Phu đại soái không có sức đánh trả. Đặc biệt bên Lộ tướng quân, các tướng quân vào Bắc Tuyết yếu tắc nghe nói Kiếm Sơn hùng quan không có nguy hiểm thì khí thế hừng hực.
Hai phe giằng co một ngày, bên Bắc Tuyết yếu tắc cũng có viện binh đến nhưng khi ấy phe Lôi Áo Phu đại soái đã tan tác. Lộ tướng quân giết ra Bắc Tuyết yếu tắc, đưa bọn họ đến Lư Tiễu tiểu sơn mạch, cuối cùng quân sĩ trở về một lần nữa công chiếm Bắc Tuyết yếu tắc, tràn vào Ma Pháp đế quốc mấy dặm.
Hai vị tướng quân kéo Hoàng Phủ đại tướng quân về nếu không gã còn muốn xâm nhập sâu hơn.
Mặc dù đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc nhưng không có ý nghĩa thực chất. Chiến tuyến hai nước rất dài, hùng quan yếu tắc nhiều vô số kể. Công chiếm một yếu tắc rất nhanh nước địch sẽ kéo viện quân đến, bọn họ sẽ phải nhường lại yếu tắc.
Huyền Binh đế quốc chưa chuẩn bị toàn diện cho chiến tranh, nên nhóm Hoàng Phủ đại tướng quân cướp đồ vật, tù binh xong rút về.
Sau khi ban thưởng đến phần phạt, người bị phạt là thuộc hạ của Dương Như Hóa.
Dương Như Hóa muốn chiếm toàn Kiếm Sơn hùng quan tất nhiên không thể trông vào hai bá điệt xoay sở. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị lấy làm lạ là trong những người bị phạt không có kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
Hoàng Phủ đại tướng quân nói:
- Được rồi, thưởng phạt quân đội xong tiếp theo đến lượt kỵ sĩ dự bị bốn hành tỉnh. Mời kỵ sĩ chính thức, dự bị các hành tỉnh bước ra.
Kỵ sĩ các hành tỉnh đứng ra, theo Hoàng Phủ đại tướng quân dẫn vào quan lâu trên tường thành. Thưởn cho kỵ sĩ dự bị không cần ở trước mặt đại quân.
Trong kỵ sĩ chính thức bao gồm kỵ sĩ chính thức của Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, bọn họ được thả ra, không bị bắt giam. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh chắc chắn có Trần kỵ sĩ giở trò mèo sau lưng, ai đều biết điều này nhưng bọn họ vẫn lành lặn đứng đây. Bên Bắc Đẩu hành tỉnh có người không nhịn được, nhưng Vu Nhai ngăn cản, hắn muốn xem bên trong có tấm màn đen gì.
Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan rất bình tĩnh, hình như hai người biết kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh được thả ra.
Hoàng Phủ đại tướng quân ủ rũ nói:
- Bây giờ mời Lam Phách Lam kỵ sĩ đi ra cùng ta chủ trì nghi thức ban thưởng cho kỵ sĩ dự bị.
Nói thật là Hoàng Phủ đại tướng quân không muốn cùng Huyền Thần điện luận công ban thưởng, gã rất muốn vung tay cho kỵ sĩ dự bị được hạng nhất. Tiếc rằng ban dầu đã ước hẹn, kỵ sĩ dự bị của Huyền Thần điện do Huyền Thần điện quyết định. Từ nhỏ Hoàng Phủ đại tướng quân lớn lên trong Huyền Binh đế đô, gã hơi kính sợ Huyền Thần điện.
Một lão nhân râu tóc hoa râm bước ra từ đội kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực hành tỉnh, rõ ràng là kỵ sĩ chính thức thuộc Tiễn Vực hành tỉnh nhưng chưa phải người đứng đầu.
Lam Phách kỵ sĩ mỉm cười nói:
- Chắc các ngươi thắc mắc tại sao ta bước ra từ Tiễn Vực hành tỉnh? Rất đơn giản, ta là kỵ sĩ chính thức không thuộc về hành tỉnh nào, ta được Huyền Thần điện phái tới ẩn giấu quan sát hành động của các ngươi.
Mọi người hiểu ra, nếu không có nhân vật như vậy ẩn giấu, chỉ dựa vào tướng lĩnh biên cảnh thì rất dễ ra vấn đề, ví dụ hối lộ này nọ, Huyền Thần điện khó kiểm soát được chuyện này. Hoặc giống như Vu Nhai hợp khẩu vị của Hoàng Phủ đại tướng quân chẳng phải là chiếm ưu thế lớn?
Vì bảo đảm công bình nên mới có người này xuất hiện, nhưng gã giấu trong Tiễn Vực hành tỉnh thì công bình được không?
- Được rồi, bây giờ ta tuyên bố kết quả trắc nghiệm kỵ sĩ dự bị, hạng nhất . . .
Lam Phách kỵ sĩ nói đến đây ngừng một lúc, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị căng thẳng rùng mình.
- Hạng nhất, Tiễn Vực hành tỉnh. Hạng hai, Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Hạng ba, Bắc Đẩu hành tỉnh và Liêm Châu hành tỉnh cùng xếp hàng.
- Cái gì?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lam Phách kỵ sĩ, bao gồm Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh. Bọn họ đều cho rằng Bắc Đẩu hành tỉnh được hạng nhất, nhưng kết quả thế này khiến Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh rất khó hiểu. Dựa vào cái gì người giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan xếp chót, lại còn là cùng hạng với kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh? Nếu Bắc Đẩu hành tỉnh không giải cứu Kiếm Sơn hùng quan thì không có cơ hội thắng trận.
Lam Phách kỵ sĩ tiếp tục bảo:
- Theo quy định hạng nhất có thể toàn bộ đi Huyền Thần điện, nhận thử thách cuối cùng. Hạng hai có mười lăm danh ngạch, hạng ba là năm danh ngạch, hạng bốn không có danh ngạch. Vì chúng ta không có hạng chót nên không cần lo về chuyện này.
Vì quá giật mình nên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị quên phản bác.
Lam Phách kỵ sĩ nói tiếp:
- Cứ như vậy đi, còn quân công này nọ thì do Hoàng Phủ đại tướng quân thưởng cho, mấy ngày tiếp theo các ngươi hãy lên đường. Vấn đề phân phối danh ngạch trong đội các ngươi hãy tự giải quyết, nếu không quyết định được thì chúng ta sẽ ra mặt phân phối giúp.
Rốt cuộc Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị phản ứng lại, Lý Thân Bá là người thứ nhất hét lên:
- Chờ chút, tại sao chúng ta . . .
Lý Thân Bá bước ra trước một bước, bởi vì mấy ngày hôm trước chiến đấu nên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị còn giữ sát ý mãnh liệt.
- Ta biết ngay là các ngươi sẽ phản bác. Ài, tuy các ngươi giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan nhưng lần này so đấu chiến đấu mạnh nhất, tức là kế hoạch thần binh, xem giết địch bao nhiêu chứ không phải tính quân công bao nhiêu.
Lam Phách kỵ sĩ sớm đoán được sẽ có chuyện này xảy ra, nhìn biểu tình tức giận của Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, gã lạnh nhạt nói:
- Nếu ta điều tra không sai thì các ngươi chỉ giết hai trăm thánh quang ma kỵ sĩ, hơn hai trăm kỵ sĩ khác, trong đó có một nửa do các tội phạm ra tay, tương đương các ngươi chỉ giải quyết hai trăm người, ít hơn Liêm Châu hành tỉnh nhiều. Nhưng vì là thánh quang ma kỵ đoàn, cộng với các ngươi giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan, lại công kích Quang Minh thần điện nên mới cho các ngươi xếp ngang hàng Liêm Châu hành tỉnh.
Rất có lý lẽ.
Lam Phách kỵ sĩ nói xong nhìn hướng Yến đại nhân:
- Nếu không tin các ngươi cứ đi hỏi Yến đại nhân.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị như bị tạt gáo nước lạnh, liếc hướng Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan. Mặt hai người lạnh băng, cơ mặt co giật, qua một lúc mới nặn được một câu.
- Ban đầu nói đi Kiếm Phong lĩnh sẽ được quân công lớn sao? Nếu ta đoán đúng thì khi đó Lam Phách kỵ sĩ đồng ý quyết định Bắc Đẩu đến Kiếm Phong lĩnh đúng không?
Hiển nhiên Lam Phách kỵ sĩ không nói sai, kế hoạch thần binh đúng là có quy định như vậy, Yến đại nhân không thể nói gì.
Như lúc trước đã nghĩ, hai mặt giáp công khiến Lôi Áo Phu đại soái không có sức đánh trả. Đặc biệt bên Lộ tướng quân, các tướng quân vào Bắc Tuyết yếu tắc nghe nói Kiếm Sơn hùng quan không có nguy hiểm thì khí thế hừng hực.
Hai phe giằng co một ngày, bên Bắc Tuyết yếu tắc cũng có viện binh đến nhưng khi ấy phe Lôi Áo Phu đại soái đã tan tác. Lộ tướng quân giết ra Bắc Tuyết yếu tắc, đưa bọn họ đến Lư Tiễu tiểu sơn mạch, cuối cùng quân sĩ trở về một lần nữa công chiếm Bắc Tuyết yếu tắc, tràn vào Ma Pháp đế quốc mấy dặm.
Hai vị tướng quân kéo Hoàng Phủ đại tướng quân về nếu không gã còn muốn xâm nhập sâu hơn.
Mặc dù đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc nhưng không có ý nghĩa thực chất. Chiến tuyến hai nước rất dài, hùng quan yếu tắc nhiều vô số kể. Công chiếm một yếu tắc rất nhanh nước địch sẽ kéo viện quân đến, bọn họ sẽ phải nhường lại yếu tắc.
Huyền Binh đế quốc chưa chuẩn bị toàn diện cho chiến tranh, nên nhóm Hoàng Phủ đại tướng quân cướp đồ vật, tù binh xong rút về.
Sau khi ban thưởng đến phần phạt, người bị phạt là thuộc hạ của Dương Như Hóa.
Dương Như Hóa muốn chiếm toàn Kiếm Sơn hùng quan tất nhiên không thể trông vào hai bá điệt xoay sở. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị lấy làm lạ là trong những người bị phạt không có kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
Hoàng Phủ đại tướng quân nói:
- Được rồi, thưởng phạt quân đội xong tiếp theo đến lượt kỵ sĩ dự bị bốn hành tỉnh. Mời kỵ sĩ chính thức, dự bị các hành tỉnh bước ra.
Kỵ sĩ các hành tỉnh đứng ra, theo Hoàng Phủ đại tướng quân dẫn vào quan lâu trên tường thành. Thưởn cho kỵ sĩ dự bị không cần ở trước mặt đại quân.
Trong kỵ sĩ chính thức bao gồm kỵ sĩ chính thức của Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, bọn họ được thả ra, không bị bắt giam. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh chắc chắn có Trần kỵ sĩ giở trò mèo sau lưng, ai đều biết điều này nhưng bọn họ vẫn lành lặn đứng đây. Bên Bắc Đẩu hành tỉnh có người không nhịn được, nhưng Vu Nhai ngăn cản, hắn muốn xem bên trong có tấm màn đen gì.
Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan rất bình tĩnh, hình như hai người biết kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh được thả ra.
Hoàng Phủ đại tướng quân ủ rũ nói:
- Bây giờ mời Lam Phách Lam kỵ sĩ đi ra cùng ta chủ trì nghi thức ban thưởng cho kỵ sĩ dự bị.
Nói thật là Hoàng Phủ đại tướng quân không muốn cùng Huyền Thần điện luận công ban thưởng, gã rất muốn vung tay cho kỵ sĩ dự bị được hạng nhất. Tiếc rằng ban dầu đã ước hẹn, kỵ sĩ dự bị của Huyền Thần điện do Huyền Thần điện quyết định. Từ nhỏ Hoàng Phủ đại tướng quân lớn lên trong Huyền Binh đế đô, gã hơi kính sợ Huyền Thần điện.
Một lão nhân râu tóc hoa râm bước ra từ đội kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực hành tỉnh, rõ ràng là kỵ sĩ chính thức thuộc Tiễn Vực hành tỉnh nhưng chưa phải người đứng đầu.
Lam Phách kỵ sĩ mỉm cười nói:
- Chắc các ngươi thắc mắc tại sao ta bước ra từ Tiễn Vực hành tỉnh? Rất đơn giản, ta là kỵ sĩ chính thức không thuộc về hành tỉnh nào, ta được Huyền Thần điện phái tới ẩn giấu quan sát hành động của các ngươi.
Mọi người hiểu ra, nếu không có nhân vật như vậy ẩn giấu, chỉ dựa vào tướng lĩnh biên cảnh thì rất dễ ra vấn đề, ví dụ hối lộ này nọ, Huyền Thần điện khó kiểm soát được chuyện này. Hoặc giống như Vu Nhai hợp khẩu vị của Hoàng Phủ đại tướng quân chẳng phải là chiếm ưu thế lớn?
Vì bảo đảm công bình nên mới có người này xuất hiện, nhưng gã giấu trong Tiễn Vực hành tỉnh thì công bình được không?
- Được rồi, bây giờ ta tuyên bố kết quả trắc nghiệm kỵ sĩ dự bị, hạng nhất . . .
Lam Phách kỵ sĩ nói đến đây ngừng một lúc, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị căng thẳng rùng mình.
- Hạng nhất, Tiễn Vực hành tỉnh. Hạng hai, Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Hạng ba, Bắc Đẩu hành tỉnh và Liêm Châu hành tỉnh cùng xếp hàng.
- Cái gì?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lam Phách kỵ sĩ, bao gồm Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh. Bọn họ đều cho rằng Bắc Đẩu hành tỉnh được hạng nhất, nhưng kết quả thế này khiến Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh rất khó hiểu. Dựa vào cái gì người giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan xếp chót, lại còn là cùng hạng với kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh? Nếu Bắc Đẩu hành tỉnh không giải cứu Kiếm Sơn hùng quan thì không có cơ hội thắng trận.
Lam Phách kỵ sĩ tiếp tục bảo:
- Theo quy định hạng nhất có thể toàn bộ đi Huyền Thần điện, nhận thử thách cuối cùng. Hạng hai có mười lăm danh ngạch, hạng ba là năm danh ngạch, hạng bốn không có danh ngạch. Vì chúng ta không có hạng chót nên không cần lo về chuyện này.
Vì quá giật mình nên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị quên phản bác.
Lam Phách kỵ sĩ nói tiếp:
- Cứ như vậy đi, còn quân công này nọ thì do Hoàng Phủ đại tướng quân thưởng cho, mấy ngày tiếp theo các ngươi hãy lên đường. Vấn đề phân phối danh ngạch trong đội các ngươi hãy tự giải quyết, nếu không quyết định được thì chúng ta sẽ ra mặt phân phối giúp.
Rốt cuộc Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị phản ứng lại, Lý Thân Bá là người thứ nhất hét lên:
- Chờ chút, tại sao chúng ta . . .
Lý Thân Bá bước ra trước một bước, bởi vì mấy ngày hôm trước chiến đấu nên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị còn giữ sát ý mãnh liệt.
- Ta biết ngay là các ngươi sẽ phản bác. Ài, tuy các ngươi giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan nhưng lần này so đấu chiến đấu mạnh nhất, tức là kế hoạch thần binh, xem giết địch bao nhiêu chứ không phải tính quân công bao nhiêu.
Lam Phách kỵ sĩ sớm đoán được sẽ có chuyện này xảy ra, nhìn biểu tình tức giận của Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, gã lạnh nhạt nói:
- Nếu ta điều tra không sai thì các ngươi chỉ giết hai trăm thánh quang ma kỵ sĩ, hơn hai trăm kỵ sĩ khác, trong đó có một nửa do các tội phạm ra tay, tương đương các ngươi chỉ giải quyết hai trăm người, ít hơn Liêm Châu hành tỉnh nhiều. Nhưng vì là thánh quang ma kỵ đoàn, cộng với các ngươi giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan, lại công kích Quang Minh thần điện nên mới cho các ngươi xếp ngang hàng Liêm Châu hành tỉnh.
Rất có lý lẽ.
Lam Phách kỵ sĩ nói xong nhìn hướng Yến đại nhân:
- Nếu không tin các ngươi cứ đi hỏi Yến đại nhân.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị như bị tạt gáo nước lạnh, liếc hướng Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan. Mặt hai người lạnh băng, cơ mặt co giật, qua một lúc mới nặn được một câu.
- Ban đầu nói đi Kiếm Phong lĩnh sẽ được quân công lớn sao? Nếu ta đoán đúng thì khi đó Lam Phách kỵ sĩ đồng ý quyết định Bắc Đẩu đến Kiếm Phong lĩnh đúng không?
Hiển nhiên Lam Phách kỵ sĩ không nói sai, kế hoạch thần binh đúng là có quy định như vậy, Yến đại nhân không thể nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.