Chương 616: Tình báo sắp xuống lỗ.
Hạ Nhật Dịch Lãnh
17/03/2015
- Kiếm Phong lĩnh đúng là nơi được nhiều quân công, các ngươi không thấy quân đội Lôi Áo Phu từ Kiếm Phong lĩnh đi qua sao? Nếu các ngươi tiêu diệt hơ ngàn binh sĩ ma pháp là sẽ thu hoạch được vô số quân công rồi, các ngươi sẽ vượt qua Tiễn Vực hành tỉnh.
- Đương nhiên các ngươi cũng cần giải quyết đại nhân vật mới được, ví dụ quang minh thánh nữ, quang minh thánh tử. Chỉ cần các ngươi giết được một vị thì bây giờ ít nhất đã vượt qua Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, đáng tiếc . . .
Hoàng Phủ đại tướng quân không nhịn được mở miệng nói:
- Lam kỵ sĩ, Vu Nhai có thể xử lý quang minh thánh nữ nhưng vì giải vây Kiếm Sơn hùng quan mới lấy ra giao dịch.
Nếu không phải bị Độc Cô Anh kéo lại Hoàng Phủ đại tướng quân rất muốn chửi cha.
- Ừm! Ta thông cảm, nhưng quy định là như thế, ta thật sự không có cách nào bởi vì ta không thấy xác của quang minh thánh nữ.
Lam Phách kỵ sĩ bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng thấy rất có lỗi với các vị Bắc Đẩu, nên ta sẽ xin Huyền Thần điện cho nhiều danh ngạch hơn, nhưng cần phải chờ. Cũng xin Hoàng Phủ đại tướng quân thưởng nhiều cho bọn họ, thưởng quân công do quân đội phụ trách, không bị Huyền Thần điện ước thúc. Các ngươi cứ yên tâm.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không nhịn được nữa.
- Bố tiên sư cha nhà nó!
Mọi người vất vả đấu với quang minh thánh tử trầy da tróc vẩy, trơ mắt nhìn chiến hữu chết đi chỉ đổi lấy sư lạnh nhạt, dù là ai cũng không chịu phục. Vu Nhai ngăn cản bọn họ xúc động.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị khó hiểu nhìn Vu Nhai, la lên:
- Vu Nhai, ngươi làm gì?
Lam Phách kỵ sĩ khó xử nói:
- Ta hiểu tâm tình của các ngươi, nhưng các ngươi có biết Tiễn Vực, Thuẫn Lĩnh thu hoạch bao nhiêu công lao không? Chỉ tính Tiễn Vực hành tỉnh đã giết mười bảy tướng lĩnh, đều là người nổi tiếng trong đại quân Ma Pháp đế quốc.
- Thuẫn Lĩnh thì một mình Vệ Hiên trực tiếp hoặc gián tiếp giết tám tướng lĩnh. Các ngươi suy nghĩ xem nếu cho các ngươi lên hạng nhất thì bọn họ có chịu phục?
- Ta nói rồi, ta nhất định sẽ tranh thủ giúp các ngươi, xin hãy kiên nhẫn chờ.
Mọi người không biết nên nói cái gì, không gian tĩnh lặng. Tiễn Vực hành tỉnh không biểu hiện gì nhiều, bọn họ lấy hạng nhất la đương nhiên. Có lẽ trong lòng Tiễn Vực hành tỉnh hơi đồng tình Bắc Đẩu hành tỉnh, cho rằng bọn họ nên xếp hạng hai. Tư Đồ Ẩn tìm Tiễn Vực hành tỉnh cứu viện, bọn họ cũng không có hảo cảm với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Nhưng như Lam Phách kỵ sĩ đã nói, quy định là thế, không thể sửa đổi.
Khóe môi Vệ Hiên cong lên, lần này gã liều mạng trên chiến trường, gã biết nếu không liều thì sẽ thê thảm khi đấu nội bộ. May mắn Lam Phách kỵ sĩ thân với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, cố ý chèn ép Bắc Đẩu hành tỉnh.
Có lẽ không phải Lam Phách kỵ sĩ thân với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mà là ghét Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan.
Tóm lại người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh rất vui nhìn Bắc Đẩu hành tỉnh lúc trước kiêu căng giết người bị chèn ép, dám không nể mặt bọn họ, xứng đáng bị kỳ thị. Nhà quê đúng là đồ nhà quê.
Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh không có gì để nói, bọn họ vốn xếp hạng ba, không bị đá xuống đã là may.
Lam Phách kỵ sĩ hỏi:
- Được rồi, cứ quyết định vậy đi, chắc các ngươi không còn gì thắc mắc?
Vẻ mặt Lam Phách kỵ sĩ khó xử, đáy mắt lóe tia đắc ý.
Vu Nhai đứng ra:
- Ta có nghi vấn.
Lam Phách kỵ sĩ sớm chuẩn bị hôm nay Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ phản bác đủ điều, gã rất bình tĩnh nói:
- À, mời nói.
Vu Nhai cực kỳ bình tĩnh nói:
- Ta muốn nói là Lam Phách đại nhân, tình báo của người cũ sắp xuống lỗ giống như tuổi của người.
Lời nói cay nghiệt làm Lam Phách kỵ sĩ biến sắc mặt. Bên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bớt giận hơn một chút.
- Ta không biết là vì người già sắp xuống lỗ hay ngành tình báo Huyền Thần điện vốn là như thế này, rất tệ hại.
Lam Phách kỵ sĩ cố nén tức giận muốn đập chết Vu Nhai, nói:
- Vị kỵ sĩ dự bị này, xin chú ý lời nói của mình.
Vu Nhai rụt rè phân bua:
- A? Xin lỗi xin lỗi, ta là người thô lỗ, bình thường không chú ý mấy chuyện này, ta chỉ biết ra trận giết địch.
Nhìn biểu hiện của Vu Nhai làm tâm tình Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thả lỏng, chỉ cần hắn ra tiếng là giải quyết xong hết mọi chuyện. Dạ Tình, Nghiêm Sương bản năng công nhận điều này.
Lam Phách kỵ sĩ trào phúng:
- Giết địch? Đáng tiếc các ngươi không giết được bao nhiêu.
Vu Nhai tiếp tục ăn nói bỗ bã:
- Ai nói? Vừa rồi ta đã bảo ngành tình báo của người cũ sắp xuống lỗ y như người.
Không đợi Lam Phách kỵ sĩ nổi giận Vu Nhai nói ngay:
- Phải rồi, Lam Phách kỵ sĩ tôn kính, ta muốn hỏi người là đẳng cấp tướng lĩnh trong miệng người và phân điện chủ thành thị Quang Minh thần điện ai cao ai thấp hơn?
- A?
Lam Phách kỵ sĩ ngẩn ra, mọi người ngơ ngác suy nghĩ lời Vu Nhai nói, có vẻ hắn còn hậu chiêu.
Lam Phách kỵ sĩ hỏi:
- Đương nhiên là Quang Minh phân điện chủ thành thị cao hơn. Sao? Các ngươi còn giết cả Quang Minh phân điện chủ?
Đẳng cấp tướng lĩnh thật ra là tướng lĩnh nhỏ bình thường của Ma Pháp đế quốc, ví dụ như Bội La Tây Tư Mạc. Đương nhiên có tướng quan đẳng cấp cao, Vu Tiểu Dạ làm thịt được ba người. Tuy nhiên Lam Phách kỵ sĩ không cần thiết kể rõ ra.
- Đúng vậy! Nên ta mới bảo là tình báo của các ngươi thật tệ.
- Vậy sao? Thế thì phải bình xét lại.
Lam Phách kỵ sĩ lo âu, vì gã không biết bên cạnh quang minh thánh nữ có Quang Minh phân điện chủ hay không. Lúc đó đám Vu Nhai chiến đấu trong Lư Tiễu tiểu sơn mạch, tình báo của Lam Phách kỵ sĩ không thể với tới.
- Nhưng dù giết một người cũng không thể vượt qua Thuẫn Lĩnh. Các ngươi đã xếp hạng ba, có nên . . .
Mặt kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh trắng bệch. Nếu Vu Nhai lấy quân công Quang Minh phân điện chủ ra thì không đứng ngang hàng nữa, Liêm Châu hành tỉnh sẽ bị trực tiếp đào thải, năm danh ngạch đi chủ điện Huyền Thần điện cũng không còn.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hưng phấn. Đúng vậy, lúc trước bên cạnh quang minh thánh nữ có vài người đẳng cấp như vậy, Ngọc Nữ tộc xử lý vài người. Mới rồi tập trung vào Kiếm Sơn hùng quan nên bọn họ quên mất điều này.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị rất hối hận, tại sao không giải quyết mấy người cuối cùng luôn đi. Nhưng bây giờ người còn trong nhóm tù binh Ma Pháp đế quốc, cũng nên tính vào.
Vu Nhai lặp lại câu cũ:
- Nếu chỉ có một người thì ta sẽ không nói tình báo của đại nhân cũ sắp xuống lỗ.
Lam Phách kỵ sĩ cố nén không tức giận, trái tim kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh, Thuẫn Lĩnh hành tỉnh treo cao. Vu Nhai không nói nhiều, lấy mấy huy chương, ma pháp sư bào ném ra ngoài.
Như Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đã đoán, là đồ vật của mấy người bị Ngọc Nữ tộc tiêu diệt. Lam Phách kỵ sĩ con ngươi co rút nhìn mấy thứ đó, biểu tình hơi thay đổi. Với ánh mắt của Lam Phách kỵ sĩ tất nhiên phán đoán ra đồ thật hay giả, không chối được. Vì nếu Lam Phách kỵ sĩ vu vạ Vu Nhai sẽ trực tiếp mời Hoàng Phủ đại tướng quân đến Ma Pháp đế quốc thẩm tra.
- Đương nhiên các ngươi cũng cần giải quyết đại nhân vật mới được, ví dụ quang minh thánh nữ, quang minh thánh tử. Chỉ cần các ngươi giết được một vị thì bây giờ ít nhất đã vượt qua Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, đáng tiếc . . .
Hoàng Phủ đại tướng quân không nhịn được mở miệng nói:
- Lam kỵ sĩ, Vu Nhai có thể xử lý quang minh thánh nữ nhưng vì giải vây Kiếm Sơn hùng quan mới lấy ra giao dịch.
Nếu không phải bị Độc Cô Anh kéo lại Hoàng Phủ đại tướng quân rất muốn chửi cha.
- Ừm! Ta thông cảm, nhưng quy định là như thế, ta thật sự không có cách nào bởi vì ta không thấy xác của quang minh thánh nữ.
Lam Phách kỵ sĩ bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng thấy rất có lỗi với các vị Bắc Đẩu, nên ta sẽ xin Huyền Thần điện cho nhiều danh ngạch hơn, nhưng cần phải chờ. Cũng xin Hoàng Phủ đại tướng quân thưởng nhiều cho bọn họ, thưởng quân công do quân đội phụ trách, không bị Huyền Thần điện ước thúc. Các ngươi cứ yên tâm.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không nhịn được nữa.
- Bố tiên sư cha nhà nó!
Mọi người vất vả đấu với quang minh thánh tử trầy da tróc vẩy, trơ mắt nhìn chiến hữu chết đi chỉ đổi lấy sư lạnh nhạt, dù là ai cũng không chịu phục. Vu Nhai ngăn cản bọn họ xúc động.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị khó hiểu nhìn Vu Nhai, la lên:
- Vu Nhai, ngươi làm gì?
Lam Phách kỵ sĩ khó xử nói:
- Ta hiểu tâm tình của các ngươi, nhưng các ngươi có biết Tiễn Vực, Thuẫn Lĩnh thu hoạch bao nhiêu công lao không? Chỉ tính Tiễn Vực hành tỉnh đã giết mười bảy tướng lĩnh, đều là người nổi tiếng trong đại quân Ma Pháp đế quốc.
- Thuẫn Lĩnh thì một mình Vệ Hiên trực tiếp hoặc gián tiếp giết tám tướng lĩnh. Các ngươi suy nghĩ xem nếu cho các ngươi lên hạng nhất thì bọn họ có chịu phục?
- Ta nói rồi, ta nhất định sẽ tranh thủ giúp các ngươi, xin hãy kiên nhẫn chờ.
Mọi người không biết nên nói cái gì, không gian tĩnh lặng. Tiễn Vực hành tỉnh không biểu hiện gì nhiều, bọn họ lấy hạng nhất la đương nhiên. Có lẽ trong lòng Tiễn Vực hành tỉnh hơi đồng tình Bắc Đẩu hành tỉnh, cho rằng bọn họ nên xếp hạng hai. Tư Đồ Ẩn tìm Tiễn Vực hành tỉnh cứu viện, bọn họ cũng không có hảo cảm với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Nhưng như Lam Phách kỵ sĩ đã nói, quy định là thế, không thể sửa đổi.
Khóe môi Vệ Hiên cong lên, lần này gã liều mạng trên chiến trường, gã biết nếu không liều thì sẽ thê thảm khi đấu nội bộ. May mắn Lam Phách kỵ sĩ thân với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, cố ý chèn ép Bắc Đẩu hành tỉnh.
Có lẽ không phải Lam Phách kỵ sĩ thân với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mà là ghét Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan.
Tóm lại người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh rất vui nhìn Bắc Đẩu hành tỉnh lúc trước kiêu căng giết người bị chèn ép, dám không nể mặt bọn họ, xứng đáng bị kỳ thị. Nhà quê đúng là đồ nhà quê.
Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh không có gì để nói, bọn họ vốn xếp hạng ba, không bị đá xuống đã là may.
Lam Phách kỵ sĩ hỏi:
- Được rồi, cứ quyết định vậy đi, chắc các ngươi không còn gì thắc mắc?
Vẻ mặt Lam Phách kỵ sĩ khó xử, đáy mắt lóe tia đắc ý.
Vu Nhai đứng ra:
- Ta có nghi vấn.
Lam Phách kỵ sĩ sớm chuẩn bị hôm nay Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ phản bác đủ điều, gã rất bình tĩnh nói:
- À, mời nói.
Vu Nhai cực kỳ bình tĩnh nói:
- Ta muốn nói là Lam Phách đại nhân, tình báo của người cũ sắp xuống lỗ giống như tuổi của người.
Lời nói cay nghiệt làm Lam Phách kỵ sĩ biến sắc mặt. Bên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bớt giận hơn một chút.
- Ta không biết là vì người già sắp xuống lỗ hay ngành tình báo Huyền Thần điện vốn là như thế này, rất tệ hại.
Lam Phách kỵ sĩ cố nén tức giận muốn đập chết Vu Nhai, nói:
- Vị kỵ sĩ dự bị này, xin chú ý lời nói của mình.
Vu Nhai rụt rè phân bua:
- A? Xin lỗi xin lỗi, ta là người thô lỗ, bình thường không chú ý mấy chuyện này, ta chỉ biết ra trận giết địch.
Nhìn biểu hiện của Vu Nhai làm tâm tình Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thả lỏng, chỉ cần hắn ra tiếng là giải quyết xong hết mọi chuyện. Dạ Tình, Nghiêm Sương bản năng công nhận điều này.
Lam Phách kỵ sĩ trào phúng:
- Giết địch? Đáng tiếc các ngươi không giết được bao nhiêu.
Vu Nhai tiếp tục ăn nói bỗ bã:
- Ai nói? Vừa rồi ta đã bảo ngành tình báo của người cũ sắp xuống lỗ y như người.
Không đợi Lam Phách kỵ sĩ nổi giận Vu Nhai nói ngay:
- Phải rồi, Lam Phách kỵ sĩ tôn kính, ta muốn hỏi người là đẳng cấp tướng lĩnh trong miệng người và phân điện chủ thành thị Quang Minh thần điện ai cao ai thấp hơn?
- A?
Lam Phách kỵ sĩ ngẩn ra, mọi người ngơ ngác suy nghĩ lời Vu Nhai nói, có vẻ hắn còn hậu chiêu.
Lam Phách kỵ sĩ hỏi:
- Đương nhiên là Quang Minh phân điện chủ thành thị cao hơn. Sao? Các ngươi còn giết cả Quang Minh phân điện chủ?
Đẳng cấp tướng lĩnh thật ra là tướng lĩnh nhỏ bình thường của Ma Pháp đế quốc, ví dụ như Bội La Tây Tư Mạc. Đương nhiên có tướng quan đẳng cấp cao, Vu Tiểu Dạ làm thịt được ba người. Tuy nhiên Lam Phách kỵ sĩ không cần thiết kể rõ ra.
- Đúng vậy! Nên ta mới bảo là tình báo của các ngươi thật tệ.
- Vậy sao? Thế thì phải bình xét lại.
Lam Phách kỵ sĩ lo âu, vì gã không biết bên cạnh quang minh thánh nữ có Quang Minh phân điện chủ hay không. Lúc đó đám Vu Nhai chiến đấu trong Lư Tiễu tiểu sơn mạch, tình báo của Lam Phách kỵ sĩ không thể với tới.
- Nhưng dù giết một người cũng không thể vượt qua Thuẫn Lĩnh. Các ngươi đã xếp hạng ba, có nên . . .
Mặt kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh trắng bệch. Nếu Vu Nhai lấy quân công Quang Minh phân điện chủ ra thì không đứng ngang hàng nữa, Liêm Châu hành tỉnh sẽ bị trực tiếp đào thải, năm danh ngạch đi chủ điện Huyền Thần điện cũng không còn.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hưng phấn. Đúng vậy, lúc trước bên cạnh quang minh thánh nữ có vài người đẳng cấp như vậy, Ngọc Nữ tộc xử lý vài người. Mới rồi tập trung vào Kiếm Sơn hùng quan nên bọn họ quên mất điều này.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị rất hối hận, tại sao không giải quyết mấy người cuối cùng luôn đi. Nhưng bây giờ người còn trong nhóm tù binh Ma Pháp đế quốc, cũng nên tính vào.
Vu Nhai lặp lại câu cũ:
- Nếu chỉ có một người thì ta sẽ không nói tình báo của đại nhân cũ sắp xuống lỗ.
Lam Phách kỵ sĩ cố nén không tức giận, trái tim kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh, Thuẫn Lĩnh hành tỉnh treo cao. Vu Nhai không nói nhiều, lấy mấy huy chương, ma pháp sư bào ném ra ngoài.
Như Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đã đoán, là đồ vật của mấy người bị Ngọc Nữ tộc tiêu diệt. Lam Phách kỵ sĩ con ngươi co rút nhìn mấy thứ đó, biểu tình hơi thay đổi. Với ánh mắt của Lam Phách kỵ sĩ tất nhiên phán đoán ra đồ thật hay giả, không chối được. Vì nếu Lam Phách kỵ sĩ vu vạ Vu Nhai sẽ trực tiếp mời Hoàng Phủ đại tướng quân đến Ma Pháp đế quốc thẩm tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.