Triệu Hoán Thần Binh

Chương 231: Phát tài

Hạ Nhật Dịch Lãnh

26/02/2015

Ầm ầm...

Ma thú lục giai bị đập hai búa có chút choáng váng, nhưng hai cha con người lùn cũng bị lực lượng ma thú đánh bay. Vu Nhai cũng đứng lên, không chút do dự ra tay.

Con bà nó, ma thú lục giai a, lúc này không giết không biết tới lúc nào mới có cơ hội chứ.

Đáng tiếc, con ma thú này rất nhanh đã kịp phản ứng. Trong giây lát nó nổi giận gầm lên một tiếng. Gió xoáy màu đen cực lớn xuất hiện ở bốn phương tám hướng. Từng cơn gió đều giống như một lưỡi dao sắc bén.

Vu Nhai không chút suy nghĩ, xoay người bỏ chạy. Hai người lùn sinh sống ở chỗ này lâu như vậy, kinh nghiệm cũng phong phú, cũng giống như Vu Nhai, chạy như điên ra ngoài theo hướng ngược lại. Chỉ có điều tốc độ của bọn họ vẫn chậm hơn so với Vu Nhai.

Ma thú lục giai nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy hai người lùn này vẫn dễ đối phó hơn một chút. Nó điên cuồng đuổi theo.

- Nhân loại, chúng ta liên thủ tiếp.

Trong lòng cha con Khắc Lạp Phu điên cuồng mắng thầm. Khi cảm giác sắp bị ma thú lục giai bắt được, bọn họ điên cuồng kêu lên.

Vu Nhai cũng từ phía sau đuổi tới, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào. Cuối cùng hắn đã nắm được cơ hội, lại đâm tới một kích. Chỉ có điều tình huống không khác với lúc trước là mấy. Vu Nhai bị chấn động bay ra ngoài, sau đó lại đuổi theo hai người lùn. Tình cảnh cứ như vậy, vừa chiến đấu vừa trốn chạy...

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng hai cha con Khắc Lạp Phu đã nhìn thấy hang ổ của bọn họ, lệ rơi đầy mặt!

- Nhân loại, phía trước có cơ quan do chúng ta bố trí. Ngươi chuẩn bị ra tay đi.

Khắc Lạp Phu điên cuồng hét lên. Bọn họ cũng không biết loài người kia rốt cuộc ở chỗ nào. Hiện tại bọn họ không chắc gia hỏa này có khả năng rơi vào cơ quan hay không. Cơ quan này chỉ dùng để đối phó với Hắc Tinh Tinh Thú. Ma thú lục giai sao? Bọn họ không hề nghĩ tới chuyện sẽ đi trêu chọc nó.

- Gào gào...

Cơ quan mở ra. Lấy trình độ rèn của hai cha con bọn họ, cơ quan được bố trí vẫn có chỗ độc đáo. Từng thanh trường mâu bắn ra. Sau đó là địa gai, lưới lớn các loại. Còn có ma pháp, do sử dụng ma tinh tạo thành...

Tất cả phóng vào trên người của ma thú lục giai vốn đã bị thương.

Vu Nhai thở hổn hển hạ xuống bên cạnh hai người lùn. Từ phía xa hắn nhìn các loại cơ quan bắn vào thân thể của con ma thú lục giai, khẽ nhíu mày. Tình cảnh thật ra có thể nói là rất thảm khốc, nhưng tại sao khí thế của con ma thú này không hề có xu hướng giảm xuống vậy?



Mẹ nó, ta vẫn là chọn con ma thú lục giai yếu nhất mà? Thật đáng sợ. Không trách được người béo mập lúc trước khi cứu mình không có người nào dám ngăn cản. Đây là một sự chênh lệch cực lớn. Đúng là người không biết không sợ. Trong lòng Vu Nhai cảm thấy vô cùng sầu thảm!

- Làm sao bây giờ?

Cha con Khắc Lạp Phu cũng cảm giác được khí thế của ma thú lục giai trước mặt hoàn toàn không có xu hướng giảm sút.

- Có bệ rèn hay không?

Vu Nhai trầm tư một chút, đột nhiên nói.

- Ngươi muốn làm gì?

- Nhanh lên một chút, không có thời gian.

Vu Nhai lười nhiều lời với bọn họ. Hai cha con tất nhiên luôn mang theo đồ rèn bên người. Bọn họ cũng không hỏi nhiều nữa, lấy bệ rèn từ trong nhẫn không gian ra. Vu Nhai cũng lấy ra ma tinh hỏa hệ còn sót lại lúc trước, trực tiếp ném vào. Sau đó lại lấy ra mảnh mũi tên của Thần Nỏ Tinh Linh và một thanh Huyền Binh kiếm bình thường. Cuối cùng lại lấy ra búa phản nghịch...

- Keng...

Vu Nhai bắt đầu rèn. Rất nhanh, một mũi tên đơn giản lại có bộ dạng kỳ quái đã được hắn rèn ra. Hắn lấy ra cái cung hỏng nhặc được từ trên núi nhỏ U Hoang trước đó, lắp vào, nhắm, bắn...

Từ trước tới nay Vu Nhai chưa từng học qua cung tiễn. Nhưng lúc này hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác. Lực lượng xung quanh ma thú lục giai có phần cuồng bạo. Căn bản không thể tới gần người nó được. Nếu không phải trên người hắn còn mặc trang bị huyền linh biển sâu, lúc trước khi hắn tới gần người, đã bị lực lượng của ma thú chấn động thành cặn bã. Hắn chỉ có thể cầu khẩn mình bắn đủ chuẩn, cầu khẩn mũi tên Thần Nỏ Tinh Linh cũng đủ cường hãn!

- Gào...

Phương hướng Vu Nhai nhắm bắn chính xác là mắt ma thú lục giai. Nhưng đầu gia hỏa này điên cuồng tránh né. Vu Nhai không học qua tiễn kỹ, tất nhiên không cách nào phán đoán được làm thế nào mới có khả năng bắn chuẩn. Hắn chỉ dựa vào cảm giác mà thôi. Khi mũi tên đến trước người nó hình như đã có chút hết đà.

Hai cha con người lùn vốn không ôm hy vọng, thoáng cái trở thành tuyệt vọng!

Vu Nhai cũng có chút tuyệt vọng, chuẩn bị chạy.

- Phụt...



Mũi tên quả nhiên cũng đủ sắc bén, đâm thật sâu vào xương ngực của ma thú lục giai, thoáng cái không đâm vào nữa.

Trời ạ, mũi tên dũng mãnh thì đủ dũng mãnh, chỉ có điều đã hết đầ. Cắm trên người nó nhiều như vậy cũng không có tác dụng. một mũi tên nho nhỏ này có thể tạo ra tác dụng gì?

- Ngao...

Ngay thời điểm ba người hoàn toàn tuyệt vọng, ma thú lục giai đột nhiên kêu thảm thảm một tiếng.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, con ma thú lục giai vừa rồi còn điên cuồng đến cực điểm, cường đại tới cực điểm cứ như vậy mã ngã xuống, sau đó hoàn toàn không có tiếng động nào nữa. Chỉ có điều chấn động vẫn cuồng bạo chung quanh hắn, đã chậm rãi tiêu tan.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

Sửng sốt một hồi lâu, ba người mới sợ hãi rụt rè đến gần con ma thú. Ma thú bị thương tích đầy mình. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện về ngoài, nhìn vô cùng dữ tợn, nhưng cho dù khủng khiếp thế nào cũng không khủng khiếp bằng lúc sống.

Ba người lén lén lút lút tiến hành tra xét. Sau một hồi lâu, cuối cùng bọn họ cũng xác định được nó đã chết. Sau đó ba người ngã ngồi xuống đất, thật sự không muốn động đậy nữa.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Khắc Lạp Phu đột nhiên nhảy dựng lên:

- Phát tài phát tài rồi. Đây chính là ma thú lục giai. Bên trong không quan tâm là thứ gì đều có giá trị ngàn vàng. Mẹ nó, tiểu tử Vu Nhai kia bóc lột nhiều tài sản như vậy, cuối cùng ta cũng lấy được trở về.

Vu Nhai còn đang thở dốc. Vừa rồi, hắn vận dụng đại chiêu Thất Tinh Thần Kích nhiều lần như vậy, huyền khí bị giảm tới mức đáng sợ. Lực lượng gần như bị cạn sạch. Hắn thầm nghĩ nằm mãi không dậy cũng tốt. Thật không nghĩ tới lại có người lùn kêu tên của hắn, vẫn đứng ở trên thân thể của ma thú cực lớn khiêu vũ. Mình từ lúc nào...

Chợt hắn mở to hai mắt nhìn:

- Ngươi là Khắc Lạp Phu!

...

Trong chớp mắt hỏa quang bắn ra bốn phía, Vu Nhai cùng Khắc Lạp Phu ngồi mặt đối mặt. Khắc Lạp Ngạo kẻ xui xẻo này bị ép đi xử lý ma thú lục giai. Nơi này thuộc về lãnh địa Khắc Lạp Phu, cũng chính là nơi Vu Nhai đã từng đi ngang qua lúc trước. Cho dù hỏa quang bắn ra bốn phía cũng không có ma thú nào tới gần. Thị ma thú lục giai đang nướng trên đống lửa, không biết đã chín từ lúc nào.

- Nói như vậy, các ngươi là đuổi theo bạch quang hình người, lúc này mới gặp ta sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Triệu Hoán Thần Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook