Chương 232: Vai nam chính trong chuyện
Hạ Nhật Dịch Lãnh
26/02/2015
- Đúng vậy, tiểu huynh đệ Vu Nhai a, ngươi thật sự không biết này bạch quang hình người là gì sao? Không phải là tiền bối thợ rèn trong này sao?
- Cái này, ta quả thực không biết. Trước đây thời điểm ta gặp được tiền bối thợ rèn là ở địa bàn U Linh Thú tầng ngoài cùng. Hắn chỉ cho ta phương pháp rèn kiếm này xong lập tức biến mất.
Lời Vu Nhai nói thật ra không sai. U Hoang đúng là ở chỗ U Linh Thú.
- Ta đoán vị tiền bối kia có thể thật sự ở bên trong này. Lần này ta tới cũng là để tìm được hắn.
Thêm hai người giúp đỡ, chung quy vẫn tốt hơn không có. Cũng không biết bên trong có nguy hiểm gì. Các ngươi cứ tiếp tục chấp nhất đi tìm tiền bối thợ rèn đi.
Khắc Lạp Phu gật đầu, cảm giác bộ dạng Vu Nhai vẫn rất giảo hoạt, có rất nhiều đặc trưng của nhân loại giảo hoạt nhất.
Cái gì gọi là cho ngươi phương pháp rèn kiếm này xong thì lập tức biến mất. Chúng ta là người lùn cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Vừa nãy, thời điểm ngươi rèn mũi tên kia, thậm chí còn thành thạo hơn cả chúng ta. Muốn lừa ta sao. Không có cửa đâu. Nhất định phải và cùng tiểu tử này, có chết cũng phải ở cùng hắn.
Vu Nhai không biết được suy nghĩ trong đầu Khắc Lạp Phu. Trong lòng còn nghĩ lát nữa phải đối phó thế nào nếu hắn hỏi tới chuyện cốc Phản Nghịch. Kết quả người ta thật sự nửa điểm cũng không hỏi. Đợi tới lúc Khắc Lạp Ngạo mệt chết khiếp trở về, cũng không thấy nhắc tới ba chữ Cốc Phản Nghịch.
Theo Khắc Lạp Phu, nếu như Vu Nhai đi qua Cốc Phản Nghịch vậy bây giờ hắn đã chết, không có khả năng xuất hiện ở nơi này. Tư tưởng của hắn hoàn toàn bị một đại sư thợ rèn lợi hại chiếm cứ. Hắn trực tiếp bỏ quên chuyện của Khắc Liệt Luân Tư. Khắc Liệt Luân Tư thật có kích động muốn đập lão gia hỏa này vài trận.
Khắc Lạp Phu nhất định là con cháu một mạch của hắn trước đây. Một mạch này của hắn trước đây cũng là một trong những người không tham gia vào cuộc tàn sát đối với hắn. Hắn đối với Khắc Lạp Phu cũng không có thù hận, thậm chí có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành.
Phải biết rằng, vừa rồi Vu Nhai sử dụng thủ pháp rèn lại chính là thủ pháp hắn đắc ý nhất năm đó. Gia hỏa này lại thật sự không nhìn ra, còn muốn tiền bối thợ rèn nào đó. Điều này quả thực quá nực cười. Tộc người lùn, cũng không biết vì sao lại biến thành bộ dạng tệ hại như vậy.
Đồng thời, cũng biết kẻ để lộ cho Vu Nhai biết về chuyện Cốc Phản Nghịch là ai. Tuy nhiên trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tức giận.
Khắc Liệt Luân Tư ta nói thế nào cũng được xem như là tổ tông ngươi. Không ngờ ngươi lại bán đứng tổ tông, thật sự là đáng chém ngàn đao.
Khắc Liệt Luân Tư cũng biết, đã nhiều năm như vậy, tộc người lùn khẳng định xảy ra rất nhiều biến hóa. Có lẽ Khắc Lạp Phu căn bản cũng không biết chủ nhân Cốc Phản Nghịch là cùng một bộ lạc với hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Khắc Liệt Luân Tư buồn bã, chỉnh lại một ít kiến thức rèn, bảo Vu Nhai tìm cơ hội giao cho hai cha con bọn họ, sau đó tiếp tục nghiên cứu phương pháp rèn của hắn đi.
Khắc Lạp Ngạo thu dọn thi thể của ma thú xong, lúc này ba người mới biết được hóa ra vận khí của Vu Nhai tốt đến mức khó tin. Mũi tên kia trực tiếp bắn nổ ma tinh của ma thú. Đương nhiên, cũng vì vậy ma tinh bể nát, giá trị chỉ còn có ba tầng.
Ba người cũng không mấy để ý, mà phân chia những thứ còn lại, cũng bắt đầu thảo luận về hành động kế tiếp. Bọn họ nhất trí cho rằng ma thú lục giai ở địa bàn này đã chết, tiếp tục thâm nhập vào trong, tìm kiếm đạo bạch quang kia. Đương nhiên, trước đó bọn họ cũng muốn chuẩn bị đầy đủ. Mói ví dụ như nhất định phải tiêu diệt con Hắc Tinh Tinh Thú gần đó, sau đó chế tạo một bộ ẩn ma. Chỉ như vậy mới có thể không bị ma thú phát hiện.
Trong lòng Vu Nhai cũng cảm thấy vui mừng. Có một bộ ẩn ma lại thêm vòng hắc ám, có lẽ thật sự có cơ hội tiến vào chỗ sâu nhất.
Ba người sau nghi nghỉ ngơi một ngày rưỡi, liên thủ giết chết Hắc Tinh Tinh Thú đáng thương, lại chế tạo ra một bộ ẩn ma, chính là y phục toàn thân biến thành da tinh tinhh, biên trang phục của mình thành ma thú, đồng thời khảm ma tinh lên, bắt chước ra ma thú.
Đã ba ngày kể từ ngày ba người giết chết ma thú lục giai. Bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, sau đó xuất phát về phía địa bàn ma thú lục giai. Bọn họ thật sự không thể trì hoãn được nữa. Ba ngày trôi qua, không biết có thể tìm được bạch quang hình người kia hay không.
- U Hoang, ngươi làm sao vậy?
Đã nhanh muốn đi ra khỏi lãnh địa ma thú lục giai, mà ngay tại lúc này U Hoang đột nhiên thanh tỉnh lại. Hơn nữa không ngờ toàn bộ linh thể trong Huyền Binh Điển vặn vẹo, bộ dạng giống như Khắc Liệt Luân Tư khi chìm trong sự thù hận trước đó. Chỉ có điều U Hoang ẩn nhẫn hơn nhiều, không điên cuồng như vậy, trên mặt vặn vẹo, lại không ngừng cố nhịn, dường như các cơ bắp đang không ngừng co rúm lại.
- Đi hướng này đi!
Giọng nói của U Hoang đột nhiên biến thành trầm thấp khàn khàn.
Vu Nhai có phần sững sờ, không chút do dự nói:
- Được!
Vu Nhai biết chủ nhân U Hoang thâm nhập dãy núi sương mù, đồng thời chết ở chỗ này. Trong đó thậm chí bao gồm không ít thủ hạ của chủ nhân hắn. Sợ rằng hắn tức cảnh sinh tình, muốn tới nơi chủ nhân chết.
Ra khỏi lãnh địa ma thú lục giai này, tiến vào lãnh địa ma thú khác, xung quanh càng trở nên nguy hiểm hơn.
Vu Nhai cẩn thận từng li từng tí, tuyệt không có thể có nửa điểm sơ sẩy. Nếu không cho dù muốn chạy trốn chỉ sợ cũng không trốn thoát được.
Từ phía xa, ba người nhìn thấy một con ma thú giống như ngọn núi nhỏ đang ngủ say. Phong Doanh phán đoán, đây là con ma thú có thực lực ít nhất là lục giai trung đoạn.
Cũng không biết bên trong có ma thú thất giai thậm chí bát giai hay không. Bát giai thì không dám nghĩ, nhưng thất giai khẳng định có.
- A, phía trước có ánh sáng!
Đúng lúc này, Vu Nhai mở to hai mắt nhìn. Phía xa, không ngờ thấy được một bạch quang trong suốt. Xung quanh thật sự quá tối tăm. Cho dù chỉ là một điểm sáng nho nhỏ, cũng có thể nhìn thấy được từ xa.
- Đi, qua đó!
Răng rắc...
- Đây là ma pháp trượng, đích thực là ma pháp trượng bị nghiền nát!
Đi chưa được vài bước, đột nhiên có tiếng đồ vật bị đạp phải. Vi Nhai cầm lên. Đó là ma pháp trượng đã vỡ nát. Ma tinh phía trên không biết đã đi đâu. Trong lòng hắn thoáng động, nghĩ đến câu chuyện về vòng hắc ám. Chẳng lẽ lại thật sự giống như hắn suy đoán trước đó. Chủ nhân U Hoang chính là vai nam chính trong câu chuyện vòng hắc ám ngày trước sao?
Đi hơn mười thước, lại phát hiện ra hai cây ma pháp trượng và hai cỗ hài cốt. Bọn họ hẳn là đã chết rất nhiều năm. Càng đi xuống, hài cốt càng lúc càng nhiều. Phần lớn là ma pháp sư, còn có phần nhỏ là Huyền Binh Giả. Trên tay mỗi người đều có cầm một thanh kiếm. Mỗi một thanh kiếm đều có dáng vẻ giống như U Hoang Kiếm trong tay Vu Nhai. Hai cha con Khắc Lạp Phu nhìn thấy, trong lòng kích động không thôi, cho rằng tiền bối thợ rèn sắp đến.
- Cái này, ta quả thực không biết. Trước đây thời điểm ta gặp được tiền bối thợ rèn là ở địa bàn U Linh Thú tầng ngoài cùng. Hắn chỉ cho ta phương pháp rèn kiếm này xong lập tức biến mất.
Lời Vu Nhai nói thật ra không sai. U Hoang đúng là ở chỗ U Linh Thú.
- Ta đoán vị tiền bối kia có thể thật sự ở bên trong này. Lần này ta tới cũng là để tìm được hắn.
Thêm hai người giúp đỡ, chung quy vẫn tốt hơn không có. Cũng không biết bên trong có nguy hiểm gì. Các ngươi cứ tiếp tục chấp nhất đi tìm tiền bối thợ rèn đi.
Khắc Lạp Phu gật đầu, cảm giác bộ dạng Vu Nhai vẫn rất giảo hoạt, có rất nhiều đặc trưng của nhân loại giảo hoạt nhất.
Cái gì gọi là cho ngươi phương pháp rèn kiếm này xong thì lập tức biến mất. Chúng ta là người lùn cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Vừa nãy, thời điểm ngươi rèn mũi tên kia, thậm chí còn thành thạo hơn cả chúng ta. Muốn lừa ta sao. Không có cửa đâu. Nhất định phải và cùng tiểu tử này, có chết cũng phải ở cùng hắn.
Vu Nhai không biết được suy nghĩ trong đầu Khắc Lạp Phu. Trong lòng còn nghĩ lát nữa phải đối phó thế nào nếu hắn hỏi tới chuyện cốc Phản Nghịch. Kết quả người ta thật sự nửa điểm cũng không hỏi. Đợi tới lúc Khắc Lạp Ngạo mệt chết khiếp trở về, cũng không thấy nhắc tới ba chữ Cốc Phản Nghịch.
Theo Khắc Lạp Phu, nếu như Vu Nhai đi qua Cốc Phản Nghịch vậy bây giờ hắn đã chết, không có khả năng xuất hiện ở nơi này. Tư tưởng của hắn hoàn toàn bị một đại sư thợ rèn lợi hại chiếm cứ. Hắn trực tiếp bỏ quên chuyện của Khắc Liệt Luân Tư. Khắc Liệt Luân Tư thật có kích động muốn đập lão gia hỏa này vài trận.
Khắc Lạp Phu nhất định là con cháu một mạch của hắn trước đây. Một mạch này của hắn trước đây cũng là một trong những người không tham gia vào cuộc tàn sát đối với hắn. Hắn đối với Khắc Lạp Phu cũng không có thù hận, thậm chí có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành.
Phải biết rằng, vừa rồi Vu Nhai sử dụng thủ pháp rèn lại chính là thủ pháp hắn đắc ý nhất năm đó. Gia hỏa này lại thật sự không nhìn ra, còn muốn tiền bối thợ rèn nào đó. Điều này quả thực quá nực cười. Tộc người lùn, cũng không biết vì sao lại biến thành bộ dạng tệ hại như vậy.
Đồng thời, cũng biết kẻ để lộ cho Vu Nhai biết về chuyện Cốc Phản Nghịch là ai. Tuy nhiên trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tức giận.
Khắc Liệt Luân Tư ta nói thế nào cũng được xem như là tổ tông ngươi. Không ngờ ngươi lại bán đứng tổ tông, thật sự là đáng chém ngàn đao.
Khắc Liệt Luân Tư cũng biết, đã nhiều năm như vậy, tộc người lùn khẳng định xảy ra rất nhiều biến hóa. Có lẽ Khắc Lạp Phu căn bản cũng không biết chủ nhân Cốc Phản Nghịch là cùng một bộ lạc với hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Khắc Liệt Luân Tư buồn bã, chỉnh lại một ít kiến thức rèn, bảo Vu Nhai tìm cơ hội giao cho hai cha con bọn họ, sau đó tiếp tục nghiên cứu phương pháp rèn của hắn đi.
Khắc Lạp Ngạo thu dọn thi thể của ma thú xong, lúc này ba người mới biết được hóa ra vận khí của Vu Nhai tốt đến mức khó tin. Mũi tên kia trực tiếp bắn nổ ma tinh của ma thú. Đương nhiên, cũng vì vậy ma tinh bể nát, giá trị chỉ còn có ba tầng.
Ba người cũng không mấy để ý, mà phân chia những thứ còn lại, cũng bắt đầu thảo luận về hành động kế tiếp. Bọn họ nhất trí cho rằng ma thú lục giai ở địa bàn này đã chết, tiếp tục thâm nhập vào trong, tìm kiếm đạo bạch quang kia. Đương nhiên, trước đó bọn họ cũng muốn chuẩn bị đầy đủ. Mói ví dụ như nhất định phải tiêu diệt con Hắc Tinh Tinh Thú gần đó, sau đó chế tạo một bộ ẩn ma. Chỉ như vậy mới có thể không bị ma thú phát hiện.
Trong lòng Vu Nhai cũng cảm thấy vui mừng. Có một bộ ẩn ma lại thêm vòng hắc ám, có lẽ thật sự có cơ hội tiến vào chỗ sâu nhất.
Ba người sau nghi nghỉ ngơi một ngày rưỡi, liên thủ giết chết Hắc Tinh Tinh Thú đáng thương, lại chế tạo ra một bộ ẩn ma, chính là y phục toàn thân biến thành da tinh tinhh, biên trang phục của mình thành ma thú, đồng thời khảm ma tinh lên, bắt chước ra ma thú.
Đã ba ngày kể từ ngày ba người giết chết ma thú lục giai. Bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, sau đó xuất phát về phía địa bàn ma thú lục giai. Bọn họ thật sự không thể trì hoãn được nữa. Ba ngày trôi qua, không biết có thể tìm được bạch quang hình người kia hay không.
- U Hoang, ngươi làm sao vậy?
Đã nhanh muốn đi ra khỏi lãnh địa ma thú lục giai, mà ngay tại lúc này U Hoang đột nhiên thanh tỉnh lại. Hơn nữa không ngờ toàn bộ linh thể trong Huyền Binh Điển vặn vẹo, bộ dạng giống như Khắc Liệt Luân Tư khi chìm trong sự thù hận trước đó. Chỉ có điều U Hoang ẩn nhẫn hơn nhiều, không điên cuồng như vậy, trên mặt vặn vẹo, lại không ngừng cố nhịn, dường như các cơ bắp đang không ngừng co rúm lại.
- Đi hướng này đi!
Giọng nói của U Hoang đột nhiên biến thành trầm thấp khàn khàn.
Vu Nhai có phần sững sờ, không chút do dự nói:
- Được!
Vu Nhai biết chủ nhân U Hoang thâm nhập dãy núi sương mù, đồng thời chết ở chỗ này. Trong đó thậm chí bao gồm không ít thủ hạ của chủ nhân hắn. Sợ rằng hắn tức cảnh sinh tình, muốn tới nơi chủ nhân chết.
Ra khỏi lãnh địa ma thú lục giai này, tiến vào lãnh địa ma thú khác, xung quanh càng trở nên nguy hiểm hơn.
Vu Nhai cẩn thận từng li từng tí, tuyệt không có thể có nửa điểm sơ sẩy. Nếu không cho dù muốn chạy trốn chỉ sợ cũng không trốn thoát được.
Từ phía xa, ba người nhìn thấy một con ma thú giống như ngọn núi nhỏ đang ngủ say. Phong Doanh phán đoán, đây là con ma thú có thực lực ít nhất là lục giai trung đoạn.
Cũng không biết bên trong có ma thú thất giai thậm chí bát giai hay không. Bát giai thì không dám nghĩ, nhưng thất giai khẳng định có.
- A, phía trước có ánh sáng!
Đúng lúc này, Vu Nhai mở to hai mắt nhìn. Phía xa, không ngờ thấy được một bạch quang trong suốt. Xung quanh thật sự quá tối tăm. Cho dù chỉ là một điểm sáng nho nhỏ, cũng có thể nhìn thấy được từ xa.
- Đi, qua đó!
Răng rắc...
- Đây là ma pháp trượng, đích thực là ma pháp trượng bị nghiền nát!
Đi chưa được vài bước, đột nhiên có tiếng đồ vật bị đạp phải. Vi Nhai cầm lên. Đó là ma pháp trượng đã vỡ nát. Ma tinh phía trên không biết đã đi đâu. Trong lòng hắn thoáng động, nghĩ đến câu chuyện về vòng hắc ám. Chẳng lẽ lại thật sự giống như hắn suy đoán trước đó. Chủ nhân U Hoang chính là vai nam chính trong câu chuyện vòng hắc ám ngày trước sao?
Đi hơn mười thước, lại phát hiện ra hai cây ma pháp trượng và hai cỗ hài cốt. Bọn họ hẳn là đã chết rất nhiều năm. Càng đi xuống, hài cốt càng lúc càng nhiều. Phần lớn là ma pháp sư, còn có phần nhỏ là Huyền Binh Giả. Trên tay mỗi người đều có cầm một thanh kiếm. Mỗi một thanh kiếm đều có dáng vẻ giống như U Hoang Kiếm trong tay Vu Nhai. Hai cha con Khắc Lạp Phu nhìn thấy, trong lòng kích động không thôi, cho rằng tiền bối thợ rèn sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.