Chương 368: Sống chết có số
Hạ Nhật Dịch Lãnh
10/03/2015
Bất kể là người bình thường nhập quan hay binh sĩ trấn thủ quan ải, đều rất nhanh đã làm tốt chuyện của mình.
Cùng lúc đó, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện năm tướng lĩnh trấn thủ quan ải xem ra đã hơi lớn tuổi, không mặc kiếm bào, cười lạnh hạ xuống phía sau các binh lính.
- Được rồi. Người muốn mạnh mẽ xông qua ải kia. Hiện tại ngươi có thể xông qua ải!
Vị tướng lĩnh kia nói.
- Chờ một chút. Không phải nói chỉ có binh sĩ thôi sao? Vì sao sáu gã tướng lĩnh các ngươi cũng cùng nhau xông tới vậy?
Vu Nhai hỏi. Tuy rằng thoạt nhìn những tướng lãnh này không phải quá cường nhưng hắn vẫn phải hỏi rõ. Không nên phung phí sức lực của mình chứ?
- Đó là đối với con cháu của Độc Cô gia. Nhưng ngươi bây giờ là kẻ trên người đang mang tội, cho nên tướng lĩnh chúng ta cũng phải cùng nhau xông lên. Đương nhiên, chúng ta chỉ là tiểu tướng bình thường nhất mà thôi. Ngươi không cần lo lắng sẽ có cường giả siêu cấp tới ngăn cản ngươi qua ải.
Vu Nhai ngẩn người một lát, lại nhìn vị huynh đệ trấn thủ quan ải kia một chút.
Trời ạ, may là mấy tướng lĩnh này quả thực không tính là quá mạnh. Nếu không ngươi sẽ hại chết ta biết không?
Nếu như huynh đệ trấn thủ quan ải kia còn có ý thức nhất định sẽ lao tới liều mạng với Vu Nhai.
Ngươi lừa gạt tình cảm của người trấn thủ quan ải như ta còn không nói, còn oán ta. Ta nào biết ngươi là người đang mang tội chứ? Ngươi xuất hiện đã bắt đầu lừa dối, nào có cho ta thời gian để nghi ngờ?
- Đã như vậy, ta đây xông vào. Sống chết đã có số!
Vu Nhai thu hồi ánh mắt. Trong nháy mắt hắn phát ra tướng khí mãnh liệt. Kiếm vung lên. Kiếm quang màu u lam vẽ thành một đường lao thẳng tới quan ải của kiếm hoàn thứ bảy. Trong chớp mắt nó liền biến mất, sau đó nháy mắt lại phát ra tiếng nổ.
- Người cứng rắn xông qua, bất kể là thứ hạng nào, trong nháy mắt xông qua ải chính là kẻ địch. Giết không tha!
- Giết không tha!
Trong nháy mắt, dường như cả hùng quan đều đang run rẩy.
Trong lòng Vu Nhai thầm thở dài. Độc Cô gia thực sự đáng sợ. Mặc dù chỉ là những binh sĩ trấn thủ quan ải nho nhỏ, vẫn có thể ngưng kết ra một lực lượng cường đại. Bởi vì vinh quang của kiếm, bởi vì dòng họ Độc Cô!
- Không quan tâm vinh quang của ngươi là cái gì, Vu Nhai ta không lạ gì hết. Giết!
Tiếng hô, tiếng kim loại va chạm vang lên. Tiếng huyền khí phát nổ. Tiếng hùng quan chấn động...
Vẫn ở phía dưới nguyệt quan, Độc Cô Chư cùng đám người Chu thẩm nắm chặt nắm đấm, mồ hôi đã sớm ướt đẫm toàn thân bọn họ. Ngay cả phía sau bất tri bất giác có vô số người vây xem lúc nào cũng không biết. Bọn họ nhìn chằm chằm về lối vào hùng quan. Đáng tiếc, ngoại trừ những âm thanh kia ra, bọn họ cũng chỉ nhìn thấy màu sắc cảu từng kiếm quang mà thôi. Trong lòng chỉ hy vọng Hùng Quan không cần yên bình. Bởi vì chỉ có không yên tĩnh, mới có thể có nghĩa là Vu Nhai còn sống, còn đang chiến đấu. Bên trong truyền tới khí tức, khiến đám người Độc Cô Chư không có nửa điểm lòng tin đối với Vu Nhai.
- Đinh...
Thật đáng tiếc, sự yên tĩnh vẫn phải tới.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên ở bên trong hùng quan. Sau đó toàn bộ hùng quan trở lại yên tĩnh. Tim mọi người cũng nâng lên theo. Cho dù bọn họ và Vu Nhai không quen biết.
- Hô...
Đúng vào lúc này, kiếm quang lại xuất hiện, giống như một trận cuồng phong từ bên trong hùng quan điên cuồng thổi ra. Khí tức sắc bén ép tới mức mọi người bên ngoài không thở nổi. Dường như mỗi làn gió nhẹ đều là một thanh kiếm, đều do huyền khí tạo thành kiếm.
- Vạn Kiếm Quyết, phá...
Đúng lúc này, bên trong hùng quan truyền đến một tiếng quát lớn. Đám người bên ngoài chỉ có thể từ những tia sáng kia nhìn thấy được ảnh ngược của một thanh kiếm. Gió càng sắc bén, ảnh ngược của kiếm kia trong giây lát tăng cường, trong nháy mắt liền biến mất...
- Keng keng keng...
Vô số âm thanh ở bên trong Hùng Quan truyền ra. Trong lúc còn kèm theo mấy tiếng kêu gào đau đớn, sau đó lại trở về yên tĩnh.
Lần này sự yên tĩnh diễn ra một hồi lâu. Chỉ có thể bọn họ loáng thoáng nghe được bên trong truyền tới những tiếng rên rỉ. Đột nhiên, một hình ảnh màu tím từ trên trời hạ xuống, thật nhanh đã tiến vào trong hùng quan. Sau đó tất cả lại trở nên yên tĩnh...
Độc Cô Chư và Chu thẩm liếc mắt nhìn nhau.
Độc Cô Chư đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái, rất nhanh lại phóng về phía bên trong Hùng Quan. Sau đó hắn liền ngây người.
Chỉ thấy trước mắt, các binh lính mặc áo giáp trấn thủ quan ải đang ngã trái ngã phải. Có vài người chậm rãi đứng lên. Có vài người lại còn ngã trên mặt đất nhe răng nhếch miệng rên rỉ.
Hắn tiếp tục đi tới phía trước, nhưng lại không thấy có thân ảnh màu tím đã tiến vào trước đó. Chỉ có sáu gã tướng lĩnh đang cười khổ. Còn vách núi ở một phía của hùng quan, mấy trăm thanh kiếm cắm vào trong vách đá, với các hình dáng tương đồng. Rõ ràng đều là kiếm của các binh lính trấn thủ quan ải.
Độc Cô gia gần như tự ghép thành một khối, lại dường như chư hầu. Các binh lính tất nhiên không có khả năng đều là Huyền Binh Giả. Không thiếu người là người bình thường, đã dung nhập Kiếm Huyền Binh thất bại, giống như Vu Nhai trước đây.
Nói cách khác, trước đây nếu như Vu Nhai đồng ý tiếp tục ở lại Độc Cô gia, còn có thể ở chỗ này tham gia quân ngũ. Chỉ có điều dòng họ Độc Cô này sẽ bị tạm thời cướp đoạt. Mãi đến khi ngươi nhận được công lao, hoặc dung nhập Huyền Binh bản mạng khác cũng đạt được thành tích mới có thể lấy trở về.
Cũng không phải nói Độc Cô gia nhất định phải dung nhập Kiếm Huyền Binh. Điều này hoàn toàn khác với lời của người chấp hành Hình Kiếm Các đã nói với Vu Nhai lúc hắn bị đuổi ra khỏi Độc Cô gia. Thật buồn cười. Độc Cô gia nhiều người như vậy, làm sao có thể mỗi người đều dùng kiếm?
Cho nên mới nói, trước đây cũng không cho Đồ cặn bã Vu Nhai có cơ hội tham gia quân ngũ, mà trực tiếp định tội dạng Vạn kiếm xuyên tim.
Bởi vậy, Huyền Binh trên người những người này cũng không phải là Huyền Binh bản mạng, cho nên Vu Nhai mới có thể lợi dụng được những thanh kiếm này.
Mặc dù chỉ là binh lính bình thường, nhưng bọn họ từ nhỏ đã được rèn luyện ở trong Độc Cô gia, không dung nhập Huyền Binh bản mạng, cũng đạt tới thực lực Chưởng Binh Giả cửu đoạn. Mấy trăm người cùng tiến lên, hơn nữa thuộc về kiếm trận Độc Cô gia, lực lượng cũng không yếu.
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Vu Nhai nắm giữ kiếm kỹ của Phong Doanh. Kiếm kỹ của Phong Doanh đối phó với người bình thường là tốt nhất.
- Vu Nhai, hắn ra sao rồi?
Độc Cô Chư lôi kéo một tiểu tướng, ngây người hỏi.
- Xông qua ải thành công. Thực sự đáng sợ. Người như vậy tại sao hiện tại mới đến cứng rắn xông qua ải chứ?
Vị tướng lĩnh trước kia cười khổ nói. Nghĩ đến tội danh của Vu Nhai, hắn cũng cảm thấy bình thường trở lại. Chỉ có điều hình như Huyền Binh bản mạng của hắn không phải là kiếm?
- Đã qua? Thật sự đã qua rồi sao?
- Đúng vậy, đã qua. Chắc hẳn hắn sẽ đi tới trước hùng quan kiếm hoàn thứ sáu!
Cùng lúc đó, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện năm tướng lĩnh trấn thủ quan ải xem ra đã hơi lớn tuổi, không mặc kiếm bào, cười lạnh hạ xuống phía sau các binh lính.
- Được rồi. Người muốn mạnh mẽ xông qua ải kia. Hiện tại ngươi có thể xông qua ải!
Vị tướng lĩnh kia nói.
- Chờ một chút. Không phải nói chỉ có binh sĩ thôi sao? Vì sao sáu gã tướng lĩnh các ngươi cũng cùng nhau xông tới vậy?
Vu Nhai hỏi. Tuy rằng thoạt nhìn những tướng lãnh này không phải quá cường nhưng hắn vẫn phải hỏi rõ. Không nên phung phí sức lực của mình chứ?
- Đó là đối với con cháu của Độc Cô gia. Nhưng ngươi bây giờ là kẻ trên người đang mang tội, cho nên tướng lĩnh chúng ta cũng phải cùng nhau xông lên. Đương nhiên, chúng ta chỉ là tiểu tướng bình thường nhất mà thôi. Ngươi không cần lo lắng sẽ có cường giả siêu cấp tới ngăn cản ngươi qua ải.
Vu Nhai ngẩn người một lát, lại nhìn vị huynh đệ trấn thủ quan ải kia một chút.
Trời ạ, may là mấy tướng lĩnh này quả thực không tính là quá mạnh. Nếu không ngươi sẽ hại chết ta biết không?
Nếu như huynh đệ trấn thủ quan ải kia còn có ý thức nhất định sẽ lao tới liều mạng với Vu Nhai.
Ngươi lừa gạt tình cảm của người trấn thủ quan ải như ta còn không nói, còn oán ta. Ta nào biết ngươi là người đang mang tội chứ? Ngươi xuất hiện đã bắt đầu lừa dối, nào có cho ta thời gian để nghi ngờ?
- Đã như vậy, ta đây xông vào. Sống chết đã có số!
Vu Nhai thu hồi ánh mắt. Trong nháy mắt hắn phát ra tướng khí mãnh liệt. Kiếm vung lên. Kiếm quang màu u lam vẽ thành một đường lao thẳng tới quan ải của kiếm hoàn thứ bảy. Trong chớp mắt nó liền biến mất, sau đó nháy mắt lại phát ra tiếng nổ.
- Người cứng rắn xông qua, bất kể là thứ hạng nào, trong nháy mắt xông qua ải chính là kẻ địch. Giết không tha!
- Giết không tha!
Trong nháy mắt, dường như cả hùng quan đều đang run rẩy.
Trong lòng Vu Nhai thầm thở dài. Độc Cô gia thực sự đáng sợ. Mặc dù chỉ là những binh sĩ trấn thủ quan ải nho nhỏ, vẫn có thể ngưng kết ra một lực lượng cường đại. Bởi vì vinh quang của kiếm, bởi vì dòng họ Độc Cô!
- Không quan tâm vinh quang của ngươi là cái gì, Vu Nhai ta không lạ gì hết. Giết!
Tiếng hô, tiếng kim loại va chạm vang lên. Tiếng huyền khí phát nổ. Tiếng hùng quan chấn động...
Vẫn ở phía dưới nguyệt quan, Độc Cô Chư cùng đám người Chu thẩm nắm chặt nắm đấm, mồ hôi đã sớm ướt đẫm toàn thân bọn họ. Ngay cả phía sau bất tri bất giác có vô số người vây xem lúc nào cũng không biết. Bọn họ nhìn chằm chằm về lối vào hùng quan. Đáng tiếc, ngoại trừ những âm thanh kia ra, bọn họ cũng chỉ nhìn thấy màu sắc cảu từng kiếm quang mà thôi. Trong lòng chỉ hy vọng Hùng Quan không cần yên bình. Bởi vì chỉ có không yên tĩnh, mới có thể có nghĩa là Vu Nhai còn sống, còn đang chiến đấu. Bên trong truyền tới khí tức, khiến đám người Độc Cô Chư không có nửa điểm lòng tin đối với Vu Nhai.
- Đinh...
Thật đáng tiếc, sự yên tĩnh vẫn phải tới.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên ở bên trong hùng quan. Sau đó toàn bộ hùng quan trở lại yên tĩnh. Tim mọi người cũng nâng lên theo. Cho dù bọn họ và Vu Nhai không quen biết.
- Hô...
Đúng vào lúc này, kiếm quang lại xuất hiện, giống như một trận cuồng phong từ bên trong hùng quan điên cuồng thổi ra. Khí tức sắc bén ép tới mức mọi người bên ngoài không thở nổi. Dường như mỗi làn gió nhẹ đều là một thanh kiếm, đều do huyền khí tạo thành kiếm.
- Vạn Kiếm Quyết, phá...
Đúng lúc này, bên trong hùng quan truyền đến một tiếng quát lớn. Đám người bên ngoài chỉ có thể từ những tia sáng kia nhìn thấy được ảnh ngược của một thanh kiếm. Gió càng sắc bén, ảnh ngược của kiếm kia trong giây lát tăng cường, trong nháy mắt liền biến mất...
- Keng keng keng...
Vô số âm thanh ở bên trong Hùng Quan truyền ra. Trong lúc còn kèm theo mấy tiếng kêu gào đau đớn, sau đó lại trở về yên tĩnh.
Lần này sự yên tĩnh diễn ra một hồi lâu. Chỉ có thể bọn họ loáng thoáng nghe được bên trong truyền tới những tiếng rên rỉ. Đột nhiên, một hình ảnh màu tím từ trên trời hạ xuống, thật nhanh đã tiến vào trong hùng quan. Sau đó tất cả lại trở nên yên tĩnh...
Độc Cô Chư và Chu thẩm liếc mắt nhìn nhau.
Độc Cô Chư đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái, rất nhanh lại phóng về phía bên trong Hùng Quan. Sau đó hắn liền ngây người.
Chỉ thấy trước mắt, các binh lính mặc áo giáp trấn thủ quan ải đang ngã trái ngã phải. Có vài người chậm rãi đứng lên. Có vài người lại còn ngã trên mặt đất nhe răng nhếch miệng rên rỉ.
Hắn tiếp tục đi tới phía trước, nhưng lại không thấy có thân ảnh màu tím đã tiến vào trước đó. Chỉ có sáu gã tướng lĩnh đang cười khổ. Còn vách núi ở một phía của hùng quan, mấy trăm thanh kiếm cắm vào trong vách đá, với các hình dáng tương đồng. Rõ ràng đều là kiếm của các binh lính trấn thủ quan ải.
Độc Cô gia gần như tự ghép thành một khối, lại dường như chư hầu. Các binh lính tất nhiên không có khả năng đều là Huyền Binh Giả. Không thiếu người là người bình thường, đã dung nhập Kiếm Huyền Binh thất bại, giống như Vu Nhai trước đây.
Nói cách khác, trước đây nếu như Vu Nhai đồng ý tiếp tục ở lại Độc Cô gia, còn có thể ở chỗ này tham gia quân ngũ. Chỉ có điều dòng họ Độc Cô này sẽ bị tạm thời cướp đoạt. Mãi đến khi ngươi nhận được công lao, hoặc dung nhập Huyền Binh bản mạng khác cũng đạt được thành tích mới có thể lấy trở về.
Cũng không phải nói Độc Cô gia nhất định phải dung nhập Kiếm Huyền Binh. Điều này hoàn toàn khác với lời của người chấp hành Hình Kiếm Các đã nói với Vu Nhai lúc hắn bị đuổi ra khỏi Độc Cô gia. Thật buồn cười. Độc Cô gia nhiều người như vậy, làm sao có thể mỗi người đều dùng kiếm?
Cho nên mới nói, trước đây cũng không cho Đồ cặn bã Vu Nhai có cơ hội tham gia quân ngũ, mà trực tiếp định tội dạng Vạn kiếm xuyên tim.
Bởi vậy, Huyền Binh trên người những người này cũng không phải là Huyền Binh bản mạng, cho nên Vu Nhai mới có thể lợi dụng được những thanh kiếm này.
Mặc dù chỉ là binh lính bình thường, nhưng bọn họ từ nhỏ đã được rèn luyện ở trong Độc Cô gia, không dung nhập Huyền Binh bản mạng, cũng đạt tới thực lực Chưởng Binh Giả cửu đoạn. Mấy trăm người cùng tiến lên, hơn nữa thuộc về kiếm trận Độc Cô gia, lực lượng cũng không yếu.
Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Vu Nhai nắm giữ kiếm kỹ của Phong Doanh. Kiếm kỹ của Phong Doanh đối phó với người bình thường là tốt nhất.
- Vu Nhai, hắn ra sao rồi?
Độc Cô Chư lôi kéo một tiểu tướng, ngây người hỏi.
- Xông qua ải thành công. Thực sự đáng sợ. Người như vậy tại sao hiện tại mới đến cứng rắn xông qua ải chứ?
Vị tướng lĩnh trước kia cười khổ nói. Nghĩ đến tội danh của Vu Nhai, hắn cũng cảm thấy bình thường trở lại. Chỉ có điều hình như Huyền Binh bản mạng của hắn không phải là kiếm?
- Đã qua? Thật sự đã qua rồi sao?
- Đúng vậy, đã qua. Chắc hẳn hắn sẽ đi tới trước hùng quan kiếm hoàn thứ sáu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.